The 18th century was one in which exaltation of wit and reason came to dịch - The 18th century was one in which exaltation of wit and reason came to Việt làm thế nào để nói

The 18th century was one in which e

The 18th century was one in which exaltation of wit and reason came to the forefront of literature in the form of both Horatian and Juvenalian satires, which, through keen observation and sharp nimbleness of thought, exposed the superficial follies and moral corruption of society during the neoclassical period in Britain. Underneath the enlightenment ideals of rationality, order and knowledge, society embraced a pervasive obsession with “decorum,” a façade of established traditions and vanities, as well as an innate sense of moral and political supremacy. Satires during this period aimed to point out the shortcomings of society through ridiculing accepted standards of thought, exposing Britain’s flaws and chastising the hypocrisy of the time. Enlightenment writers Alexander Pope and Jonathan Swift used different mediums of satire, different types of logic, and different targets of ridicule in order to shine a light on separate aspects of British society, providing much-needed criticism of the profuse moral corruption of a society that sometimes seemed to forget the true ideals of its age.

Pope and Swift, well known for their sharply perceptive works, both looked to rhetorical masters of the rational, classical past and their separate satirical archetypes for inspiration. Pope, in his The Rape of the Lock, is Horatian in tone, delicately chiding society in a sly but polished voice by holding up a mirror to the follies and vanities of the upper class. Pope does not actively attack the self-important pomp of the British aristocracy, but rather presents it in such a way that gives the reader a new perspective from which to easily view the actions in the story as foolish and ridiculous. A gentle mockery of the upper class, more delicate and lyrical than his brutal counterpart, Pope nonetheless is able to effectively illuminate the moral degradation of society to the public. Swift’s A Modest Proposal, however, is a quintessential Juvenalian satire, shockingly revealing an often-overlooked dimension of British colonialism with regards to the Irish through savage ridicule and disdainful contempt. A bitter attack, Swift’s morbid tale delineates an immoral and perverse solution to Ireland’s economical woes using bizarre yet brilliantly clear logic and a detached tone in order to attack indifference to the poor. Swift’s satirical tone, relying on realism and harshness to carry its message, is much more acerbic than his counterpart, perfectly displaying Juvenalian satire’s ability to shock and ridicule.

The Rape of the Lock assimilates the masterful qualities of a heroic epic, yet is applied satirically to a seemingly petty egotistical elitist quarrel. During this time of literary prosper, epic poems such as John Milton’s Paradise Lost were held in high regard, due to their significant subject matter, compelling heroes, and rich text. Pope follows this grand form in The Rape of the Lock, ultimately achieving a whimsical mock epic through his mélange of the trifling and timeless. Despite the likeness to historical epic pieces, this work displays a light and playful tone, which illuminates the idiosyncratic nature of the poem’s central conflict, the Baron stealing, or “raping”, Belinda’s illustrious lock of hair. “The meeting points the sacred hair dissever from the fair head, forever and forever! Then flashed the living lightening from her eyes, and screams of horror rend the affrighted skies” (Pope 153-156). This embellished and exaggerated quotation is representative of the fundamental elements of Horatian satire used in this mock epic. Personification is employed to place emphasis on the seemingly transcendent effects of Belinda’s terror, as her screams “rend the affrighted skies.” As read, this example makes a mockery of the traditional epic, suggesting that the removal of Belinda’s lock has detrimental and almost divine implications. Pope uses personification extensively throughout, to add to the heroic colouring of the poem and in general elevating the subject matter.

In contrast to Pope’s epic style in The Rape of the Lock, Swift models his A Modest Proposal after a traditional staid economic proposal for the purpose of inclusion in British governmental policy. Swift, however, spins the standard on its head, shaping his daring proposal on the basis of ruthless, uninhibited economic gain at the expense of the Britain’s Irish colony. When the proposal was published anonymously in 1729, Ireland was in a state of distraught after essentially being “eaten”, or consumed by the British Empire. The protestant British completely suppressed the Catholic Irish population, and utterly neglected to consider the welfare of the significantly large impoverished population. As a result, Swift composed this harsh satirical proposal, suggesting that the Irish sell their children as food, in order to escape their economic despair. “The number of souls in this kingdom being usually reckoned one million and a half, of these I calculate there may be about two hundred thousand couple whose wives are breeders” (Swift 1115). This quotation is demonstrative of Swift’s economist persona, and leads the reader to believe that the proposal is serious in nature, and is meant to be interpreted literally. Other than his use of true Juvenalian satire, and inherent irony, Swift neglects to apply other literary devices to the proposal, due to its formal, academic nature.

Evidently, both Pope and Swift had a motive behind composing their two compelling yet divergent satirical works. Pope fashioned the characters of Belinda and the Baron as representations of Arabella Fermor and Lord Petre, Catholic British aristocrats who possessed an infatuation with decorum during the neoclassical period. These characters represent the facsimile of 18th century British personal ideals, and thus take the roles of pseudo-heroes in The Rape of the Lock. More apparent than Swift’s A Modest Proposal, Pope uses his elaborate mock epic to serve as a metaphor for the vain and superficial period in British history. The poem was intended to grasp the attention of aristocrats and society in general, compelling them to humorously realize their shortcomings, and spark a cultural shift. However, Swift’s A Modest Proposal is politically motivated, and undermined the British Empire’s colonization and treatment of the Irish. The proposal is presented in fine logical sequence and is seemingly well calculated. The “shock value” behind the suggestions and hidden accusations served as a testament to the moral inadequacies and limitless political behavior of the British. The work was deliberately published anonymously so Swift could avoid severe personal implications.

These two works of satire express their authors’ profound dissatisfaction with their society. Literature that pushes for reform of any kind, social or political, acts, along with entrenched tradition itself, as a dialectic force; it is the synthesis of that which is and that which is wanted that nudges society to a certain direction. Both Pope and Swift used their considerable literary talents to illuminate contemporary society, forcing them to acknowledge the shortcomings of the Neoclassical period. Through The Rape of the Lock and A Modest Proposal, Pope and Swift respectively aspired to influence the British mindset of their age and inspire it to move forward into a new era of true enlightenment with regards to social and political morality.

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The 18th century was one in which exaltation of wit and reason came to the forefront of literature in the form of both Horatian and Juvenalian satires, which, through keen observation and sharp nimbleness of thought, exposed the superficial follies and moral corruption of society during the neoclassical period in Britain. Underneath the enlightenment ideals of rationality, order and knowledge, society embraced a pervasive obsession with “decorum,” a façade of established traditions and vanities, as well as an innate sense of moral and political supremacy. Satires during this period aimed to point out the shortcomings of society through ridiculing accepted standards of thought, exposing Britain’s flaws and chastising the hypocrisy of the time. Enlightenment writers Alexander Pope and Jonathan Swift used different mediums of satire, different types of logic, and different targets of ridicule in order to shine a light on separate aspects of British society, providing much-needed criticism of the profuse moral corruption of a society that sometimes seemed to forget the true ideals of its age.Pope and Swift, well known for their sharply perceptive works, both looked to rhetorical masters of the rational, classical past and their separate satirical archetypes for inspiration. Pope, in his The Rape of the Lock, is Horatian in tone, delicately chiding society in a sly but polished voice by holding up a mirror to the follies and vanities of the upper class. Pope does not actively attack the self-important pomp of the British aristocracy, but rather presents it in such a way that gives the reader a new perspective from which to easily view the actions in the story as foolish and ridiculous. A gentle mockery of the upper class, more delicate and lyrical than his brutal counterpart, Pope nonetheless is able to effectively illuminate the moral degradation of society to the public. Swift’s A Modest Proposal, however, is a quintessential Juvenalian satire, shockingly revealing an often-overlooked dimension of British colonialism with regards to the Irish through savage ridicule and disdainful contempt. A bitter attack, Swift’s morbid tale delineates an immoral and perverse solution to Ireland’s economical woes using bizarre yet brilliantly clear logic and a detached tone in order to attack indifference to the poor. Swift’s satirical tone, relying on realism and harshness to carry its message, is much more acerbic than his counterpart, perfectly displaying Juvenalian satire’s ability to shock and ridicule.The Rape of the Lock assimilates the masterful qualities of a heroic epic, yet is applied satirically to a seemingly petty egotistical elitist quarrel. During this time of literary prosper, epic poems such as John Milton’s Paradise Lost were held in high regard, due to their significant subject matter, compelling heroes, and rich text. Pope follows this grand form in The Rape of the Lock, ultimately achieving a whimsical mock epic through his mélange of the trifling and timeless. Despite the likeness to historical epic pieces, this work displays a light and playful tone, which illuminates the idiosyncratic nature of the poem’s central conflict, the Baron stealing, or “raping”, Belinda’s illustrious lock of hair. “The meeting points the sacred hair dissever from the fair head, forever and forever! Then flashed the living lightening from her eyes, and screams of horror rend the affrighted skies” (Pope 153-156). This embellished and exaggerated quotation is representative of the fundamental elements of Horatian satire used in this mock epic. Personification is employed to place emphasis on the seemingly transcendent effects of Belinda’s terror, as her screams “rend the affrighted skies.” As read, this example makes a mockery of the traditional epic, suggesting that the removal of Belinda’s lock has detrimental and almost divine implications. Pope uses personification extensively throughout, to add to the heroic colouring of the poem and in general elevating the subject matter.In contrast to Pope’s epic style in The Rape of the Lock, Swift models his A Modest Proposal after a traditional staid economic proposal for the purpose of inclusion in British governmental policy. Swift, however, spins the standard on its head, shaping his daring proposal on the basis of ruthless, uninhibited economic gain at the expense of the Britain’s Irish colony. When the proposal was published anonymously in 1729, Ireland was in a state of distraught after essentially being “eaten”, or consumed by the British Empire. The protestant British completely suppressed the Catholic Irish population, and utterly neglected to consider the welfare of the significantly large impoverished population. As a result, Swift composed this harsh satirical proposal, suggesting that the Irish sell their children as food, in order to escape their economic despair. “The number of souls in this kingdom being usually reckoned one million and a half, of these I calculate there may be about two hundred thousand couple whose wives are breeders” (Swift 1115). This quotation is demonstrative of Swift’s economist persona, and leads the reader to believe that the proposal is serious in nature, and is meant to be interpreted literally. Other than his use of true Juvenalian satire, and inherent irony, Swift neglects to apply other literary devices to the proposal, due to its formal, academic nature.Evidently, both Pope and Swift had a motive behind composing their two compelling yet divergent satirical works. Pope fashioned the characters of Belinda and the Baron as representations of Arabella Fermor and Lord Petre, Catholic British aristocrats who possessed an infatuation with decorum during the neoclassical period. These characters represent the facsimile of 18th century British personal ideals, and thus take the roles of pseudo-heroes in The Rape of the Lock. More apparent than Swift’s A Modest Proposal, Pope uses his elaborate mock epic to serve as a metaphor for the vain and superficial period in British history. The poem was intended to grasp the attention of aristocrats and society in general, compelling them to humorously realize their shortcomings, and spark a cultural shift. However, Swift’s A Modest Proposal is politically motivated, and undermined the British Empire’s colonization and treatment of the Irish. The proposal is presented in fine logical sequence and is seemingly well calculated. The “shock value” behind the suggestions and hidden accusations served as a testament to the moral inadequacies and limitless political behavior of the British. The work was deliberately published anonymously so Swift could avoid severe personal implications.These two works of satire express their authors’ profound dissatisfaction with their society. Literature that pushes for reform of any kind, social or political, acts, along with entrenched tradition itself, as a dialectic force; it is the synthesis of that which is and that which is wanted that nudges society to a certain direction. Both Pope and Swift used their considerable literary talents to illuminate contemporary society, forcing them to acknowledge the shortcomings of the Neoclassical period. Through The Rape of the Lock and A Modest Proposal, Pope and Swift respectively aspired to influence the British mindset of their age and inspire it to move forward into a new era of true enlightenment with regards to social and political morality.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Thế kỷ 18 là một trong đó tôn vinh trí tuệ và lý do đến vị trí hàng đầu của văn học trong các hình thức của cả hai Horatian và châm biếm Juvenalian, trong đó, qua quan sát sắc sảo và nhanh nhẹn mạnh của tư tưởng, tiếp xúc với những hành động điên rồ hời hợt và tham nhũng đạo đức của xã hội trong thời gian giai đoạn tân cổ điển ở Anh. Bên dưới những lý tưởng giác ngộ về tính hợp lý, trật tự và kiến thức, xã hội chấp nhận một nỗi ám ảnh phổ biến với "đàng hoàng", một mặt tiền của truyền thống đã thành và bàn trang điểm, cũng như một ý thức bẩm sinh của uy quyền đạo đức và chính trị. Châm biếm trong giai đoạn này nhằm chỉ ra những thiếu sót của xã hội thông qua các tiêu chuẩn được chấp nhận chế giễu của tư tưởng, phơi bày những khiếm khuyết của Anh và chastising đạo đức giả của thời gian. Nhà văn giác ngộ Alexander Pope và Jonathan Swift sử dụng các phương tiện khác nhau của sự châm biếm, các loại khác nhau của logic, và mục tiêu khác nhau của chế giễu để tỏa sáng một ánh sáng trên các khía cạnh riêng biệt của xã hội Anh, cung cấp rất cần thiết chỉ trích tham nhũng tinh thần dồi dào của một xã hội đôi khi dường như quên hết những lý tưởng thực sự của tuổi tác. của Đức Giáo Hoàng và Swift, nổi tiếng với tác phẩm mạnh sâu sắc của họ, cả hai nhìn thầy tu từ của lý trí, quá khứ cổ điển và mẫu hình châm biếm riêng của họ để tìm cảm hứng. Đức Giáo Hoàng, trong mình The Rape của Lock, là Horatian trong giai điệu, tế nhị chiding xã hội bằng một giọng ranh mãnh nhưng đánh bóng bằng cách đưa ra một tấm gương để các hành động điên rồ và bàn trang điểm của tầng lớp thượng lưu. Đức Giáo Hoàng không chủ động tấn công các pomp tự quan trọng của giới quý tộc Anh, mà là trình bày nó trong một cách mà cho người đọc một cái nhìn mới mà từ đó để dễ dàng xem các hành động trong những câu chuyện ngu ngốc và vô lý. Một sự nhạo báng nhẹ nhàng của tầng lớp thượng lưu, tinh tế hơn và trữ tình hơn so với đối tàn bạo của mình, Đức Giáo Hoàng vẫn có thể có hiệu quả làm sáng tỏ những suy thoái đạo đức của xã hội cho công chúng. Một đề xuất Modest Swift, tuy nhiên, là một sự châm biếm Juvenalian tinh túy, kinh ngạc tiết lộ một khía cạnh thường bị bỏ qua của chủ nghĩa thực dân Anh liên quan đến Ireland thông qua chế giễu dã man và khinh khinh khỉnh. Một cuộc tấn công cay đắng, câu chuyện bệnh hoạn của Swift phác họa một giải pháp vô đạo đức và gian tà tai họa kinh tế của Ireland sử dụng logic kỳ lạ chưa rõ ràng và rực rỡ ánh một giai điệu tách ra để tấn công coi thường người nghèo. Giọng điệu châm biếm của Swift, dựa trên chủ nghĩa hiện thực và sự khắc nghiệt để mang thông điệp của nó, có nhiều gay gắt hơn so với đối tác của ông, hoàn toàn hiển thị khả năng Juvenalian châm biếm để gây sốc và chế giễu. The Rape of Lock tâm hóa chất kiệt tác của một sử thi anh hùng, chưa được áp dụng mỉa mai cho một cuộc tranh cãi elitist tự cao tự đại dường như nhỏ nhặt. Trong thời gian này của văn học phát triển thịnh vượng, những bài thơ sử thi như John Milton Paradise Lost đã được tổ chức trong đối cao, do vấn đề của họ có ý nghĩa chủ đề, anh hùng hấp dẫn, và văn bản phong phú. Đức Giáo Hoàng sau dạng lớn này trong The Rape of Lock, cuối cùng đạt được một sử thi giả hay thay đổi qua melangé của ông về tầm thường và vô tận. Mặc dù giống để miếng sử thi lịch sử, công trình này sẽ hiển thị một ánh sáng và vui tươi giai điệu, trong đó chiếu sáng tự nhiên mang phong cách riêng của xung đột trung tâm của bài thơ, Baron ăn cắp, hay "cưỡng hiếp", khóa lừng Belinda của tóc. "Cuộc họp chỉ là chia ra tóc thiêng liêng của người đứng đầu hội chợ, mãi mãi và mãi mãi! Sau đó lóe lên sự sống sáng từ đôi mắt của cô, và những tiếng thét kinh hoàng xé bầu trời affrighted "(Đức Giáo Hoàng 153-156). Báo giá tôn tạo và phóng đại này là đại diện của các yếu tố cơ bản của sự châm biếm Horatian sử dụng trong sử thi giả này. Thân được sử dụng để đặt trọng tâm vào các hiệu ứng dường như siêu việt của khủng bố Belinda, khi cô hét lên "cắn xé bầu trời affrighted." Khi đọc, ví dụ này làm cho một sự nhạo báng của sử thi truyền thống, cho thấy rằng việc loại bỏ các khóa Belinda của có bất lợi và gần như thần thánh ý nghĩa. Giáo hoàng sử dụng nhân cách rộng rãi trong suốt, để thêm vào các màu anh hùng của bài thơ và nói chung đề cao vấn đề. Trái ngược với phong cách sử thi Giáo hoàng trong The Rape of Lock, các mô hình Swift A Proposal Modest của mình sau khi một đề nghị kinh tế nghiêm trang truyền thống cho Mục đích của việc đưa vào chính sách của chính phủ Anh. Swift, tuy nhiên, quay tiêu chuẩn trên đầu của nó, tạo hình đề nghị táo bạo của mình trên cơ sở tàn nhẫn, lợi ích kinh tế không bị ngăn cấm tại các chi phí của các thuộc địa của Ireland của Anh. Khi đề nghị được xuất bản ẩn danh năm 1729, Ireland đã ở trong tình trạng quẫn trí sau khi về cơ bản được "ăn", hoặc tiêu thụ của Đế quốc Anh. Người kháng nghị Anh hoàn toàn bị đàn áp dân số Công giáo Ireland, và hoàn toàn bỏ mặc để xem xét lợi ích của người dân nghèo khổ lớn đáng kể. Kết quả là, Swift sáng tác đề nghị trào phúng khắc nghiệt này, họ cho rằng Ailen bán con như thực phẩm, để thoát khỏi nỗi tuyệt vọng kinh tế của họ. "Số lượng các linh hồn trong vương quốc này được thường kể một triệu rưỡi, trong số này tôi tính toán có thể có khoảng hai trăm nghìn cặp vợ chồng có vợ là nhà lai tạo" (Swift 1115). Báo giá này là minh chứng của nhà kinh tế tính cách của Swift, và dẫn người đọc tin rằng đề nghị này là nghiêm trọng trong tự nhiên, và có nghĩa là để được giải thích theo nghĩa đen. Khác với sử dụng của mình thành sự thật châm biếm Juvenalian, và mỉa mai vốn có, Swift bỏ qua việc áp dụng các thiết bị văn học khác để đề xuất, do chính thức, tính chất học thuật của mình. Rõ ràng, cả Đức Giáo Hoàng và Swift đã có một động cơ đằng sau sáng tác hai tác phẩm trào phúng chưa phân kỳ hấp dẫn của họ . Đức Giáo Hoàng nắn các nhân vật của Belinda và Baron là đại diện của Arabella Fermor và Chúa Petre, quý tộc Công giáo người Anh, người sở hữu một sự say mê với sự lịch thiệp trong giai đoạn tân cổ điển. Những nhân vật đại diện cho các bản fax của những lý tưởng cá nhân người Anh thế kỷ 18, và do đó mất vai trò của pseudo-anh hùng trong The Rape của Lock. Rõ ràng hơn so với A Proposal Modest Swift, Giáo hoàng sử dụng sử thi giả công phu của mình để phục vụ như là một phép ẩn dụ cho khoảng thời gian vô ích và hời hợt trong lịch sử nước Anh. Bài thơ đã được dự định để nắm bắt sự chú ý của giới quý tộc và xã hội nói chung, buộc họ phải hài hước nhận ra thiếu sót của họ, và châm ngòi cho một sự thay đổi văn hóa. Tuy nhiên, A Proposal Modest Swift là động cơ chính trị, và làm suy yếu chế độ thực dân và điều trị của Ailen của Đế quốc Anh. Đề xuất này được trình bày theo trình tự logic tốt và dường như cũng tính toán. Các "gây sốc" đằng sau những lời đề nghị, tố cáo ẩn phục vụ như là một minh chứng cho sự bất cập về đạo đức và hành vi chính trị vô hạn của người Anh. Công trình này được cố tình xuất bản ẩn danh để tránh những tác động có thể Swift cá nhân nghiêm trọng. Hai tác phẩm thể hiện sự không hài lòng của châm biếm sâu sắc các tác giả của họ với xã hội của họ. Văn học đẩy cải cách của bất kỳ loại, xã hội hay chính trị, hoạt động, cùng với truyền thống cố hữu của chính nó, như một lực lượng biện chứng; nó là sự tổng hợp của những điều mà có và rằng đó là muốn mà đẩy đưa xã hội đến một hướng nhất định. Cả Đức Giáo Hoàng và Swift sử dụng tài năng văn học đáng kể của họ để chiếu sáng xã hội đương thời, buộc họ phải thừa nhận những thiếu sót của các kỳ tân cổ điển. Through The Rape of Lock và A Proposal Modest, Đức Giáo Hoàng và Swift tương ứng ước nguyện để ảnh hưởng đến suy nghĩ của Anh trong độ tuổi của họ và truyền cảm hứng cho nó để di chuyển về phía trước vào một kỷ nguyên mới của sự giác ngộ sự thật liên quan đến đạo đức xã hội và chính trị.











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: