It’s all being counted: the number of safe areas, daily attacks, billi dịch - It’s all being counted: the number of safe areas, daily attacks, billi Việt làm thế nào để nói

It’s all being counted: the number

It’s all being counted: the number of safe areas, daily attacks, billions spent per month, days left until the December 15 elections. And yet, as has been so often the case in Iraq, these numbers cannot indicate where that country is heading, because the figures themselves point in different directions. There is, at the same time, both great difficulty and great hope. And just as we’d be unwise to focus solely on the hopeful signs, so too would we be foolish merely to dwell upon the difficulties.

I mention this not because I seek to whitewash the situation in Iraq. On the contrary, not all is well there. But as we look on events there, let us not forget that the Iraqi people are in the midst of something unprecedented in their history.

The world has witnessed Iraqis of all stripes exercising those very democratic habits that critics predicted could never take root in a country with little democratic tradition. They voted in January for an interim government. They put Saddam on trial and dictators throughout the world on notice. They produced a landmark constitution that, while not perfect, nevertheless enshrines critical rights that go far beyond the standards elsewhere in the region. On October 15, they braved explicit death threats from Zarqawi and his ilk in order to determine their future democratically. Try as they might, the terrorists and the insurgents in Iraq got no veto. Instead, an Arab country adopted a democratic constitution by a free vote for the first time in history

Despite the daily bombings and attacks, the terrorists have not achieved their goals. They have failed to incite a civil war, because Kurds and Shia still have faith in the future and in American and Iraqi security efforts. The insurgents have not prevented Iraqis from joining the military and police, in spite of horrific attacks at recruiting centers. Oil exports continue, despite concerted efforts at sabotage. And the insurgents have not stopped the political process, even while they assassinate government officials and attack polling places.

So while I would like to offer thoughts today about events in Iraq, the stakes for the United States, and current American policy, I do so remembering just how far the people there have come. With our help, the dictator who ruled their lives is gone from power, and with our aid the Iraqi people are establishing a true democracy. The Middle East will be forever changed by the choices we have made, and by those we continue to make over the next months. We must get Iraq right.

The Stakes

We must get Iraq right because America’s stake in that conflict is enormous. All Americans, whether or not they supported American action to topple Saddam Hussein, must understand the profound implications of our presence there. Success or failure in Iraq is the transcendent issue for our foreign policy and our national security, for now and years to come. I would submit that the stakes are higher than in the Vietnam War.

There is an understandable desire, two and a half years after our invasion, to seek a quick and easy end to our intervention in Iraq. We see this in the protests of Cindy Sheehan; we saw it recently in Senator Kerry’s call to withdraw troops whether or not the country is secured. But should America follow these calls, we would face consequences of the most serious nature. Because Iraqi forces are not yet capable of carrying out most security operations on their own, great bloodshed would occur if the main enforcer of government authority – coalition troops – draw down prematurely. If we were to leave, the most likely result would be full scale civil war.

When America toppled Saddam, we incurred a moral duty not to abandon the people there to terrorists and killers. If we withdraw prematurely, risking all-out civil war, we will have done precisely that. I can hardly imagine that any U.S. senator or any American leader would want our nation to suffer that moral stain.

And yet the implications of premature withdrawal from Iraq are not moral alone; they directly involve our national security. Instability in Iraq would invite further Syrian and Iranian interference, bolstering the influence of two terror-sponsoring states firmly opposed to American policy. Iraq’s neighbors – from Saudi Arabia to Israel to Turkey – would feel their own security eroding, and might be induced to act. This uncertain swirl of events would have a damaging impact on our ability to promote positive change in the Middle East, to say the least.

Withdrawing before there is a stable and legitimate Iraqi authority would turn Iraq into a failed state, in the heart of the Middle East. We have seen a failed state emerge after U.S. disengagement once before, and it cost us terribly. In pre-9/11 Afghanistan, terrorists found sanctuary to train and plan attacks with impunity. We know that there are today in Iraq terrorists who are planning attacks against Americans. We cannot make this fatal mistake twice.

If we leave Iraq prematurely, the jihadists will interpret the withdrawal as their great victory against our great power. Osama bin Laden and his followers believe that America is weak, unwilling to suffer casualties in battle. They drew that lesson from Lebanon in the 1980s and Somalia in the 1990s, and today they have their sights set squarely on Iraq. The recently released letter from Ayman al-Zawahiri, bin Laden’s lieutenant, to Abu Musab al-Zarqawi, draws out the implications. The Zawahiri letter is predicated on the assumption that the United States will leave Iraq, and that al Qaeda’s real game begins as soon as we abandon the country. In his missive, Zawahiri lays out a four stage plan – establish a caliphate in Iraq, extend the “jihad wave” to the secular countries neighboring Iraq, clash with Israel – none of which shall commence until the completion of stage one: expel the Americans from Iraq. Zawahiri observes that the collapse of American power in Vietnam, “and how they ran and left their agents,” suggests that “we must be ready starting now.”

We can’t let them start, now or ever. We must stay in Iraq until the government there has a fully functioning security apparatus that can keep Zarqawi and his terrorists at bay, and ultimately defeat them. Some argue that it our very presence in Iraq that has created the insurgency, and that if we end the occupation, we end the insurgency. But in fact by ending military operations, we are likely to empower the insurgency. Zarqawi and others fight not just against foreign forces but also against the Shia, whom they believe to be infidels, and against all elements of the government. Sunni insurgents attack Kurds, Turcomans, Christians and other Iraqis, not simply to end the American occupation but to recapture lost Sunni power. As AEI’s Fredrick Kagan has written, these Sunni are not yet persuaded that violence is counterproductive; on the contrary, they believe the insurgency might lead to an improvement in their political situation. There is no reason to think that an American drawdown would extinguish these motivations to fight.

Because we cannot pull out and hope for the best, because we cannot withdraw and manage things from afar, because morality and our security compel it, we have to see this mission through to completion. Senator Kerry’s call for the withdrawal of 20,000 American troops by year’s end represents, I believe, a major step on the road to disaster. Drawdowns must be based on conditions in-country, not arbitrary deadlines rooted in our domestic politics.

The President and his advisors understand that, and I praise their resolve. They know that the consequences of failure are unacceptable and that the benefits of success in Iraq remain profound. And yet at the same time there is an undeniable sense that things are slipping – more violence on the ground, declining domestic support for the war, growing incantations among Americans that there is no end in sight. To build on what has been accomplished, and to win the war in Iraq, we need to make several significant policy changes.

Adopt a military counterinsurgency strategy. For most of the occupation, our military strategy was built around trying to secure the entirety of Iraq at the same time. With our current force structure and the power vacuum that persists in many areas, that is not possible today. In their attempt to secure all of Iraq, coalition forces engage in search and destroy operations to root out insurgent strongholds, with the aim of killing as many insurgents as possible. But our forces cannot hold the ground indefinitely, and when they move on to fight other battles, the insurgent ranks replenish and the strongholds fill again. Our troops must then reenter the same area and refight the same battle.

The example of Tal Afar is instructive. Coalition forces first fought in Tal Afar in September 2003, when the 101st Airborne Division took the city, then withdrew. Over the next year insurgents streamed back into the area, and in September 2004 Stryker brigades and Iraqi security forces went into Tal Afar again, chasing out insurgents again. They then left again, moving on to fight insurgents in other locations. Then in September 2005, the Third Armored Calvary Regiment swept into Tal Afar, killing insurgents while others retreated into the countryside. Most of our troops have already redeployed, and they may well be back again. The battles of Tal Afar, like those in other areas of Iraq, have become seasonal offensives, where success is measured most often by the number of insurgents captured and killed. But that’s not success, and “sweeping and leaving” is not working.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nó tất cả được tính: số lượng an toàn khu vực, cuộc tấn công hàng ngày, hàng tỷ chi cho mỗi tháng, ngày còn lại cho đến khi cuộc bầu cử tháng 12. Và được nêu ra, như đã như vậy thường là trường hợp tại Iraq, những con số này không thể chỉ ra nơi quốc gia đó là tiêu đề, bởi vì những con số bản thân chỉ hướng khác nhau. Đó là, cùng một lúc, nhiều khó khăn và niềm hy vọng lớn. Và cũng giống như chúng ta sẽ không cẩn thận để tập trung hoàn toàn vào các dấu hiệu hy vọng, vì vậy chúng tôi sẽ quá có dại dột chỉ đơn thuần là để ngự trên những khó khăn.Tôi đề cập đến điều này không phải vì tôi muốn minh oan tình hình ở Iraq. Ngược lại, không phải tất cả là Vâng, có. Nhưng như chúng ta nhìn vào sự kiện đó, hãy cho chúng tôi không quên rằng người dân Iraq đang ở giữa một cái gì đó chưa từng có trong lịch sử của họ.Thế giới đã chứng kiến người Iraq của tất cả các sọc thực hiện những thói quen rất chủ rằng các nhà phê bình dự đoán có thể không bao giờ mất gốc trong một quốc gia với ít dân chủ truyền thống. Họ đã bỏ phiếu vào tháng Giêng cho một chính phủ lâm thời. Họ đặt Saddam ngày xét xử và những kẻ độc tài khắp thế giới trên thông báo. Họ sản xuất một hiến pháp mốc mà, trong khi không hoàn hảo, Tuy nhiên enshrines quyền quan trọng mà đến nay vượt qua các tiêu chuẩn ở những nơi khác trong vùng. Ngày 15 tháng 10, họ mọi người vượt mối đe dọa cái chết rõ ràng từ Zarqawi và ilk của mình để xác định tương lai của dân chủ. Hãy thử như họ có thể, những kẻ khủng bố và quân nổi dậy ở Iraq đã không có quyền phủ quyết. Thay vào đó, một quốc gia ả Rập thông qua một hiến pháp dân chủ của một cuộc bỏ phiếu miễn phí cho lần đầu tiên trong lịch sửMặc dù vụ đánh bom hàng ngày và cuộc tấn công, những kẻ khủng bố đã không đạt được mục tiêu của họ. Họ đã thất bại để kích động một cuộc nội chiến, bởi vì người Kurd và Shia vẫn còn niềm tin trong tương lai và trong nỗ lực bảo mật người Mỹ và Iraq. Quân nổi dậy đã không ngăn cản người Iraq từ tham gia quân đội và cảnh sát, mặc dù các cuộc tấn công khủng khiếp tại tuyển dụng các trung tâm. Xuất khẩu dầu mỏ tiếp tục, mặc dù các nỗ lực phối hợp tại phá hoại. Và quân nổi dậy đã không ngừng quá trình chính trị, ngay cả khi họ ám sát quan chức chính phủ và tấn công nơi bỏ phiếu.Vì vậy, trong khi tôi muốn cung cấp cho những suy nghĩ ngày hôm nay về các sự kiện ở Iraq, các cổ phần cho Hoa Kỳ và chính sách hiện tại của Mỹ, tôi làm vì vậy ghi nhớ như thế nào đến nay những người đó đã đến. Với sự giúp đỡ của chúng tôi, nhà độc tài người cai trị cuộc sống của họ đi từ sức mạnh, và với sự giúp đỡ của chúng tôi những người Iraq đang thiết lập một nền dân chủ thực sự. Trung Đông sẽ được thay đổi mãi mãi bởi những lựa chọn chúng tôi đã thực hiện, và bởi những người chúng tôi tiếp tục thực hiện trong tháng tiếp theo. Chúng ta phải làm cho Iraq đúng.Các cổ phầnChúng tôi phải nhận được Iraq đúng bởi vì Mỹ cổ phần trong cuộc xung đột đó là rất lớn. Tất cả người Mỹ, hay không mà họ ủng hộ các hành động Mỹ để lật đổ Saddam Hussein, phải hiểu ý nghĩa sâu sắc của sự hiện diện của chúng tôi có. Sự thành công hay thất bại tại Iraq là số siêu cho chính sách đối ngoại của chúng tôi và an ninh quốc gia của chúng tôi, cho bây giờ và năm tới. Tôi sẽ gửi rằng các cổ phần cao hơn trong chiến tranh Việt Nam.Đó là một mong muốn dễ hiểu, hai và một nửa năm sau khi cuộc xâm lược của chúng tôi, để tìm kiếm một kết thúc nhanh chóng và dễ dàng để can thiệp của chúng tôi tại Iraq. Chúng tôi thấy điều này trong các cuộc biểu tình của Cindy Sheehan; chúng tôi đã thấy nó mới ở thượng nghị sĩ Kerry gọi rút quân hay không đất nước được bảo vệ. Nhưng nên America theo những cuộc gọi này, chúng tôi sẽ đối mặt với hậu quả của bản chất nghiêm trọng nhất. Vì lực lượng Iraq đang không được có khả năng thực hiện hầu hết các hoạt động an ninh ngày của riêng mình, đổ máu rất lớn sẽ xảy ra nếu enforcer chính của cơ quan chính phủ-liên minh quân đội-vẽ sớm. Nếu chúng tôi đã để lại, kết quả rất có thể sẽ là quy mô đầy đủ nội chiến.Khi America lật đổ Saddam, chúng tôi phát sinh trách nhiệm đạo Đức không phải từ bỏ những người có những kẻ khủng bố và kẻ giết người. Nếu chúng ta rút sớm, mạo hiểm họa cuộc nội chiến tranh, chúng tôi sẽ có thực hiện chính xác đó. Tôi khó có thể tưởng tượng rằng bất kỳ thượng nghị sĩ Hoa Kỳ hoặc bất kỳ lãnh đạo người Mỹ sẽ muốn đất nước chúng ta bị vết đạo Đức đó.Và được các tác động của sớm rút khỏi Iraq không phải là đạo Đức một mình; họ trực tiếp liên quan đến an ninh quốc gia của chúng tôi. Sự bất ổn ở Iraq sẽ mời thêm Syria và Iran can thiệp, ủng hộ ảnh hưởng của hai tài trợ khủng bố kỳ vững trái ngược với chính sách của Mỹ. Hàng xóm của Iraq-từ Saudi Arabia đến Israel để Thổ Nhĩ Kỳ-sẽ cảm thấy mình an ninh làm xói mòn, và có thể được gây ra để hành động. Này xoắn không chắc chắn của sự kiện sẽ có một tác động gây hại trên khả năng của chúng tôi để thúc đẩy sự thay đổi tích cực trong Trung Đông, để nói rằng ít nhất.Thu hồi trước khi có một ổn định và hợp pháp Iraq quyền sẽ lần lượt Iraq vào một nhà nước không thành công, ở trung tâm của Trung Đông. Chúng tôi đã thấy một nhà nước thất bại nổi lên sau khi Hoa Kỳ rút quân một lần trước khi, và nó chi phí cho chúng ta terribly. Pre-9/11 Afghanistan, những kẻ khủng bố tìm thấy khu bảo tồn để đào tạo và kế hoạch tấn công với bị trừng phạt. Chúng tôi biết rằng không có ngày hôm nay trong những kẻ khủng bố Iraq, những người đang có kế hoạch tấn công người Mỹ. Chúng tôi không thể làm cho sai lầm chết người này hai lần.Nếu chúng tôi rời khỏi Iraq sớm, jihadists sẽ giải thích việc thu hồi như là chiến thắng tuyệt vời của họ chống lại quyền lực tuyệt vời của chúng tôi. Osama bin Laden và những người theo ông tin rằng Mỹ là yếu, không bị thương vong trong trận chiến. Họ đã thu hút rằng bài học từ Li-băng vào những năm 1980 và Somalia trong thập niên 1990, và ngày nay họ có các điểm tham quan đặt trực tiếp vào Iraq. Thư gửi vừa mới phát hành từ Ayman al-Zawahiri, Trung úy bin Laden, Abu Musab al-Zarqawi, rút ra khỏi những tác động. Thư Zawahiri là predicated trên giả định rằng Hoa Kỳ sẽ rời khỏi Iraq, và rằng al Qaeda trò chơi thực sự bắt đầu ngay sau khi chúng tôi rời bỏ đất nước. Trong bức của mình, Zawahiri đẻ ra một kế hoạch bốn giai đoạn-thiết lập một hồi giáo tại Iraq, mở rộng "jihad sóng" để các quốc gia thế tục láng giềng Iraq, xung đột với Israel-không ai trong số đó sẽ bắt đầu cho đến khi hoàn thành giai đoạn một: trục xuất người Mỹ khỏi Iraq. Zawahiri quan sát rằng sự sụp đổ của quyền lực Hoa Kỳ tại Việt Nam, "và làm thế nào họ chạy và để lại các đại lý của họ," cho thấy rằng "chúng ta phải sẵn sàng bắt đầu từ bây giờ."Chúng tôi không thể cho họ bắt đầu, bây giờ hoặc bao giờ. Chúng tôi phải ở lại tại Iraq cho đến khi chính phủ có một thiết bị an ninh đầy đủ chức năng mà có thể giữ cho Zarqawi và khủng bố của mình tại vịnh, và cuối cùng đánh bại họ. Một số người cho rằng sự hiện diện rất của chúng tôi tại Iraq đã tạo ra các cuộc nổi dậy, và nếu chúng tôi kết thúc sự chiếm đóng, chúng tôi kết thúc các cuộc nổi dậy. Nhưng trong thực tế bằng cách kết thúc hoạt động quân sự, chúng tôi có khả năng để trao quyền cho các cuộc nổi dậy. Zarqawi và những người khác chiến đấu không chỉ chống lại các lực lượng nước ngoài nhưng cũng chống Shia, người mà họ tin là infidels, và chống lại tất cả các yếu tố của chính phủ. Sunni quân nổi dậy tấn công người Kurd, Konyulu, Thiên Chúa giáo và người Iraq khác, không phải chỉ đơn giản là kết thúc sự chiếm đóng Mỹ nhưng để tái chiếm mất điện Sunni. Như của AEI Fredrick Kagan đã viết, những Sunni không được thuyết phục rằng bạo lực là phản tác; ngược lại, họ tin rằng các cuộc nổi dậy có thể dẫn đến một sự cải tiến trong tình hình chính trị của họ. Có là không có lý do để nghĩ rằng một drawdown người Mỹ nào dập tắt những động lực để chống lại.Bởi vì chúng tôi không thể rút ra và hy vọng cho là tốt nhất, bởi vì chúng tôi không thể thu hồi và quản lý điều từ xa, vì đạo Đức và an ninh của chúng tôi buộc nó, chúng ta phải xem nhiệm vụ này thông qua để hoàn thành. Thượng nghị sĩ Kerry kêu gọi sự rút lui của 20.000 binh sĩ Mỹ cuối năm của đại diện cho, tôi tin rằng, một bước tiến lớn trên đường đến thiên tai. DrawDowns phải được dựa trên điều kiện trong nước, không tùy ý thời hạn bắt nguồn từ chính trị trong nước của chúng tôi.Tổng thống và cố vấn của ông hiểu rằng, và tôi khen ngợi của giải quyết. Họ biết rằng các hậu quả của sự thất bại là không thể chấp nhận và lợi ích của sự thành công tại Iraq vẫn còn sâu sắc. Và được cùng một lúc có một cảm giác không thể phủ nhận rằng những điều đang trượt-nhiều bạo lực trên mặt đất, từ chối trong nước hỗ trợ cho cuộc chiến, phát triển câu thần chú trong số người Mỹ rằng không có không có kết thúc trong cảnh. Xây dựng trên những gì đã được thực hiện, và để giành chiến thắng cuộc chiến tranh tại Iraq, chúng tôi cần phải thực hiện một số thay đổi chính sách quan trọng.Áp dụng một chiến lược quân sự counterinsurgency. Đối với hầu hết sự chiếm đóng, chiến lược quân sự của chúng tôi được xây dựng xung quanh cố gắng để bảo đảm toàn bộ Iraq cùng một lúc. Với hiện tại của chúng tôi lực lượng cấu trúc và chân không điện mà vẫn tồn tại ở nhiều vùng, đó là không thể vào ngày hôm nay. Cố gắng để bảo đảm tất cả Iraq, lực lượng liên minh tham gia trong tìm kiếm và tiêu diệt các hoạt động để gốc ra dâng lên strongholds, với mục tiêu diệt quân nổi dậy càng nhiều càng tốt. Nhưng quân đội của chúng tôi không thể giữ mặt đất vô thời hạn, và khi họ chuyển sang chiến đấu trận đánh khác, các cấp bậc dâng lên bổ sung và các lũy điền vào một lần nữa. Quân đội của chúng tôi sau đó phải nhập lại cùng một khu vực và refight trong trận chiến cùng.Ví dụ về Tal Afar là instructive. Lực lượng liên minh lần đầu tiên tham gia vào Tal Afar tháng 9 năm 2003, khi Airborne Division 101 đã thành phố, sau đó rút lui. Trong tiếp theo quân nổi dậy năm trực tiếp vào khu vực, và trong tháng chín 2004 Stryker Lữ đoàn và lực lượng an ninh Iraq đã đi vào Tal Afar một lần nữa, đuổi ra quân nổi dậy một lần nữa. Họ sau đó để lại một lần nữa, di chuyển trên để chiến đấu quân nổi dậy tại các địa điểm khác. Sau đó trong tháng 9 năm 2005, thứ ba thiết giáp Calvary Trung đoàn xuôi vào Tal Afar, giết quân nổi dậy trong khi những người khác rút lui vào vùng nông thôn. Hầu hết quân ta đã có bố trí gia, và họ cũng có thể trở lại một lần nữa. Trận Tal Afar, giống như ở các khu vực khác của Iraq, đã trở thành cuộc tấn công theo mùa, mà thành công đo thường xuyên nhất bởi số lượng quân nổi dậy bị bắt và bị giết. Nhưng đó không phải là thành công, và "quét và để lại" không làm việc.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đó là tất cả được tính: số lượng các khu vực an toàn, các cuộc tấn công hàng ngày, hàng tỷ dành cho mỗi tháng, ngày còn lại cho đến khi 15 tháng 12 cuộc bầu cử. Tuy nhiên, như đã được diễn ra thường xuyên ở Iraq, những con số này có thể không chỉ ra nơi nước đó là nhóm, bởi vì các con mình chỉ theo các hướng khác nhau. Có đó, cùng một lúc, cả hai khó khăn lớn và niềm hy vọng lớn. Và cũng giống như chúng ta muốn là không khôn ngoan để chỉ tập trung vào những dấu hiệu đầy hy vọng, chúng ta cũng sẽ là ngu ngốc chỉ để sống theo những khó khăn. Tôi đề cập đến điều này không phải vì tôi tìm cách minh oan tình hình ở Iraq. Ngược lại, không phải tất cả là tốt đó. Nhưng khi chúng ta nhìn vào các sự kiện đó, chúng ta đừng quên rằng người dân Iraq đang ở giữa của một cái gì đó chưa từng có trong lịch sử của họ. Thế giới đã chứng kiến người Iraq của tất cả các sọc tập luyện những thói quen rất dân chủ mà các nhà phê bình dự đoán không bao giờ có thể có gốc ở một đất nước với ít truyền thống dân chủ. Họ đã bỏ phiếu vào tháng Giêng cho một chính phủ lâm thời. Họ đưa ra xét xử Saddam và các nhà độc tài trên toàn thế giới về thông báo. Họ sản xuất một bản hiến pháp mang tính bước ngoặt đó, khi không hoàn hảo, tuy nhiên coi trọng quyền quan trọng là vượt xa các tiêu chuẩn ở những nơi khác trong khu vực. Vào ngày 15, họ bất chấp mối đe dọa tử vong rõ ràng từ Zarqawi và ilk của mình để quyết định tương lai của họ một cách dân chủ. Hãy thử như họ có thể, những kẻ khủng bố và quân nổi dậy ở Iraq đã không có quyền phủ quyết. Thay vào đó, một quốc gia Ả Rập đã thông qua một hiến pháp dân chủ bởi một cuộc bỏ phiếu miễn phí cho lần đầu tiên trong lịch sử Mặc dù các vụ đánh bom và tấn công hàng ngày, những kẻ khủng bố đã không đạt được mục tiêu của mình. Họ đã thất bại trong việc kích động một cuộc chiến tranh dân sự, vì người Kurd và Shia vẫn có niềm tin vào tương lai và trong các nỗ lực an ninh của Mỹ và Iraq. Các phần tử nổi dậy đã không cản được người Iraq từ khi gia nhập quân đội và cảnh sát, mặc dù các cuộc tấn công khủng khiếp tại các trung tâm tuyển dụng. Xuất khẩu dầu tiếp tục, bất chấp những nỗ lực phối tại phá hoại. Và những người nổi dậy đã không ngừng tiến trình chính trị, ngay cả khi họ ám sát quan chức chính phủ và các địa điểm bỏ phiếu tấn công. Vì vậy, trong khi tôi muốn cung cấp những suy nghĩ hiện nay về các sự kiện ở Iraq, các cổ phần đối với Hoa Kỳ, và chính sách của Mỹ hiện nay, tôi làm như vậy nhớ chỉ cách xa những người ở đó đã đến. Với sự giúp đỡ của chúng tôi, các nhà độc tài cai trị cuộc sống của họ đã biến mất khỏi quyền lực và nguồn tài trợ của chúng tôi những người dân Iraq đang thiết lập một nền dân chủ thực sự. Trung Đông sẽ được mãi mãi thay đổi bởi những lựa chọn, chúng tôi đã thực hiện, và bởi những người chúng ta tiếp tục thực hiện trong những tháng tiếp theo. Chúng ta phải có được quyền Iraq. Các Stakes Chúng tôi phải có được Iraq đúng vì cổ phần của Mỹ trong cuộc xung đột là rất lớn. Tất cả người Mỹ, dù có hoặc không ủng hộ hành động của Mỹ để lật đổ Saddam Hussein, phải hiểu được ý nghĩa sâu sắc của sự hiện diện của chúng tôi ở đó. Thành công hay thất bại ở Iraq là vấn đề siêu việt đối với chính sách đối ngoại, an ninh quốc gia của chúng tôi, hiện nay và những năm tới. Tôi sẽ gửi cho các cổ phần đang cao hơn so với trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Có một mong muốn hiểu được, hai năm rưỡi sau khi cuộc xâm lược của chúng tôi, để tìm kiếm một kết thúc nhanh chóng và dễ dàng để can thiệp của chúng tôi tại Iraq. Chúng tôi thấy điều này trong các cuộc biểu tình của Cindy Sheehan; chúng ta đã thấy nó gần đây trong cuộc gọi Thượng nghị sĩ Kerry rút quân hay không nước được bảo đảm. Nhưng nên Mỹ theo các cuộc gọi, chúng tôi sẽ phải đối mặt với những hậu quả của tính chất nghiêm trọng nhất. Bởi vì lực lượng Iraq vẫn chưa có khả năng thực hiện hầu hết các hoạt động an ninh của chính mình, đổ máu lớn sẽ xảy ra nếu các cơ quan thực thi chính của chính phủ chính quyền - liên quân - rút xuống sớm. Nếu chúng ta để lại, kết quả có thể sẽ là quy mô đầy đủ nội chiến. Khi Mỹ lật đổ Saddam, chúng tôi phát sinh một nghĩa vụ đạo đức không từ bỏ người đó để khủng bố và những kẻ giết người. Nếu chúng ta rút lui sớm, mạo hiểm tất cả các cuộc chiến tranh dân sự, chúng ta sẽ thực hiện một cách chính xác mà. Tôi khó có thể tưởng tượng rằng bất kỳ Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ hoặc bất kỳ nhà lãnh đạo Mỹ muốn đất nước chúng ta phải chịu đựng mà vết đạo đức. Và những tác động rút sớm khỏi Iraq không phải là đạo đức một mình; họ trực tiếp liên quan đến an ninh quốc gia của chúng tôi. Tình hình bất ổn tại Iraq sẽ mời thêm sự can thiệp của Syria và Iran, củng cố ảnh hưởng của hai trạng thái khủng bố tài trợ kiên quyết phản đối chính sách của Mỹ. Láng giềng của Iraq - từ Saudi Arabia để Israel đến Thổ Nhĩ Kỳ - sẽ cảm thấy ăn mòn bảo mật riêng của họ, và có thể được gây ra hành động. Đây xoáy không chắc chắn của sự kiện này sẽ có một tác động có hại trên các khả năng của chúng tôi để thúc đẩy sự thay đổi tích cực ở Trung Đông, để nói rằng ít nhất. Rút trước khi có một chính quyền Iraq ổn định và hợp pháp sẽ biến Iraq thành một quốc gia thất bại, ở trung tâm của các Trung Đông. Chúng tôi đã thấy một quốc gia thất bại nổi lên sau khi Mỹ triệt thoái một lần trước, và nó làm chúng ta kinh khủng. Trong pre-9/11 Afghanistan, khủng bố tìm thấy nơi trú ẩn cho đào tạo và kế hoạch tấn công không bị trừng phạt. Chúng tôi biết rằng có ngày hôm nay tại Iraq kẻ khủng bố đang có kế hoạch tấn công chống lại người Mỹ. Chúng ta không thể làm cho sai lầm chết người này hai lần. Nếu chúng ta rời khỏi Iraq sớm, các chiến binh thánh chiến sẽ giải thích việc thu hồi là chiến thắng vĩ đại của họ chống lại sức mạnh tuyệt vời của chúng tôi. Osama bin Laden và những người theo ông tin rằng Mỹ là yếu, không muốn bị thương vong trong chiến trận. Họ lấy bài học đó từ Lebanon trong những năm 1980 và Somalia trong năm 1990, và ngày nay họ có để mắt thẳng vào Iraq. Bức thư gần đây của hãng Ayman al-Zawahiri, trung úy bin Laden, Abu Musab al-Zarqawi, rút ra các ý nghĩa. Bức thư Zawahiri được xác định trên giả định rằng Hoa Kỳ sẽ rời khỏi Iraq, và trò chơi thực sự al Qaeda bắt đầu ngay khi chúng ta từ bỏ đất nước. Trong lá thư của mình, Zawahiri đưa ra một kế hoạch bốn giai đoạn - thiết lập một Caliphate ở Iraq, mở rộng các "làn sóng thánh chiến" với các quốc gia thế tục láng giềng Iraq, cuộc đụng độ với Israel - không ai trong số đó sẽ bắt đầu cho đến khi hoàn thành giai đoạn một gồm: Trục xuất người Mỹ từ Iraq. Zawahiri đã nhận xét ​​rằng sự sụp đổ của quyền lực Mỹ ở Việt Nam, "và làm thế nào họ chạy và để lại các đại lý của họ," cho rằng "chúng ta phải sẵn sàng bắt đầu từ bây giờ." Chúng tôi không thể để cho họ bắt đầu, bây giờ hoặc không bao giờ. Chúng tôi phải ở lại Iraq cho đến khi chính phủ đó có một bộ máy an ninh đầy đủ chức năng mà có thể giữ Zarqawi và khủng bố của mình tại vịnh, và cuối cùng đánh bại họ. Một số người cho rằng nó hiện diện của chúng tôi tại Iraq đã tạo ra cuộc nổi dậy, và nếu chúng ta kết thúc sự chiếm đóng, chúng ta kết thúc cuộc nổi dậy. Nhưng trong thực tế, bằng cách chấm dứt các hoạt động quân sự, chúng tôi có khả năng trao quyền cho lực lượng nổi dậy. Zarqawi và những người khác chiến đấu không chỉ chống lại các lực lượng nước ngoài mà còn chống lại các Shia, người mà họ tin là những kẻ vô đạo, và chống lại tất cả các yếu tố của chính phủ. Quân nổi dậy Sunni tấn công người Kurd, Turcomans, Kitô hữu và người Iraq khác, không chỉ đơn giản là để chấm dứt sự chiếm đóng của Mỹ, nhưng để lấy lại năng lượng Sunni bị mất. Như Fredrick Kagan AEI đã viết, những người Sunni chưa được thuyết phục rằng bạo lực là phản tác dụng; trái lại, họ tin rằng các cuộc nổi dậy có thể dẫn đến việc cải thiện tình hình chính trị của họ. Không có lý do gì để nghĩ rằng một drawdown Mỹ sẽ dập tắt những động lực để chiến đấu. Bởi vì chúng ta không thể kéo ra ngoài và hy vọng cho là tốt nhất, bởi vì chúng tôi không thể thu hồi và quản lý mọi thứ từ xa, vì đạo đức và an ninh của chúng tôi buộc nó, chúng ta phải xem Nhiệm vụ này thông qua để hoàn thành. Thượng nghị sĩ Kerry gọi cho việc rút 20.000 quân Mỹ vào cuối năm nay đại diện, tôi tin rằng, một bước quan trọng trên con đường đến thiên tai. Khoản giải ngân phải căn cứ vào các điều kiện trong nước, thời hạn không tùy tiện bắt nguồn từ chính trị nội bộ của chúng tôi. Các Tổng thống và các cố vấn của mình hiểu rằng, và tôi ca ngợi quyết tâm của mình. Họ biết rằng những hậu quả của sự thất bại là không thể chấp nhận và những lợi ích của sự thành công ở Iraq vẫn còn sâu sắc. Nhưng đồng thời cũng có một cảm giác không thể phủ nhận rằng mọi thứ đang trượt - bạo lực nhiều hơn trên mặt đất, giảm hỗ trợ trong nước cho chiến tranh, phát triển câu thần chú trong số người Mỹ rằng không có kết thúc trong cảnh. Để xây dựng dựa trên những gì đã được thực hiện, và để giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh ở Iraq, chúng ta cần phải thực hiện một số thay đổi chính sách quan trọng. Thông qua một chiến lược chống nổi dậy quân sự. Đối với hầu hết các ngành nghề, chiến lược quân sự của chúng tôi được xây dựng xung quanh cố gắng để đảm bảo tính toàn vẹn của Iraq cùng một lúc. Với cấu trúc lực lượng hiện tại của chúng tôi và những khoảng trống quyền lực mà vẫn tồn tại trong nhiều lĩnh vực, đó là không thể ngày hôm nay. Trong nỗ lực của họ để bảo đảm tất cả Iraq, lực lượng liên minh tham gia vào các hoạt động tìm kiếm và tiêu diệt đến tận gốc rễ các thành trì của quân nổi dậy, với mục đích giết chết nhiều quân nổi dậy càng tốt. Nhưng lực lượng của chúng tôi không thể giữ mặt đất vô thời hạn, và khi họ di chuyển vào chiến tranh thế khác, hàng ngũ quân nổi dậy bổ sung và các đồn lũy điền một lần nữa. Sau đó quân đội của chúng ta phải nhập lại cùng khu vực refight cùng một trận đánh. Ví dụ của Tal Afar có tính hướng dẫn. Lực lượng liên minh đầu tiên đã chiến đấu trong Tal Afar trong tháng 9 năm 2003, khi Sư đoàn Không vận 101 mất thành phố, sau đó rút lui. Trong những năm tới quân nổi dậy tràn trở lại vào khu vực, và trong tháng 9 năm 2004 lữ đoàn Stryker và các lực lượng an ninh Iraq đã đi vào Tal Afar lại, đuổi ra khỏi quân nổi dậy một lần nữa. Sau đó, họ lại một lần nữa, chuyển sang chống quân nổi dậy ở các địa điểm khác. Sau đó, vào tháng Chín năm 2005, Calvary Đoàn Armored Thứ ba bị cuốn vào Tal Afar, giết chết quân nổi dậy trong khi những người khác rút lui vào vùng nông thôn. Hầu hết các binh sĩ của chúng tôi đã tái triển khai, và họ cũng có thể trở lại một lần nữa. Các trận đánh của Tal Afar, như những người trong các lĩnh vực khác của Iraq, đã trở thành chiến dịch tấn công mùa, nơi mà thành công được đo thường xuyên nhất bởi số lượng quân nổi dậy bị bắt và bị giết. Nhưng đó không phải là thành công, và "quét và để lại" không làm việc.
































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: