Author’s note: Thank you for those who don’t get tired reading and wai dịch - Author’s note: Thank you for those who don’t get tired reading and wai Việt làm thế nào để nói

Author’s note: Thank you for those

Author’s note: Thank you for those who don’t get tired reading and waiting for updates! Here’s the part 2 of chapter 2 of my fanfic! Hope you all like it!

“And my time that had stopped… began to flow once again.”

“Let’s meet again… At that time… I’ll be the first to recognize you. I’ll… be the first to love you.”

“But. I’m scared… When I meet you again… What if… What if it that means I would have to lose you again?”

…..

Unbelievable. Inviting him? A stranger? To drive home? What was she thinking? Is she crazy? Yeo-wool has never invited anyone in her car. Heck. Gon hasn’t even set foot on it – let alone someone she’d known for like what, less than 4 hours? She knew that what she’s doing is so wrong in so many places and yet somewhere deep down, why did it felt so right?

Yeo-wool bit her lip. Her hands firmly gripping the steering wheel while her eyes exerted effort to focus on the road. Her heart began to beat fast. She can feel Kang-chi’s strong but heart-warming stare as it somehow gets into her. The air was filled up with tension, as her heart began to feel this strange sensation. Finally, not being able to take it anymore she found herself blurting out.

“Will you please stop staring at me? You’re going to build a hole into my face!”

Kang-chi faltered. He looked down as he bit his lip. “I- I’m so sorry. I-I didn’t mean to…” It was all he could manage to stutter. He closed his eyes, as he started to feel nostalgic. He began to reminisce on what had happened at the lantern festival.

The stoplight went red. Yeo-wool looked at Kang-chi’s side, his eyes still closed. For just a moment, Yeo-wool just watched him, as she felt her heart flutter. A smile formed into her lips, as Kang-chi let out a soft sigh. A thought instantly entered her mind and suddenly she shuddered.

Truth be told, Yeo-wool regretted saying that. She regretted stopping Kang-chi from staring. She’s scared. However, she’s not scared with the fact that a mere stranger was staring right into her soul, she’s scared – freaked out with the strange fact that she WANTS him to do just that.

……

Kang-chi stared at Yeo-wool. He could never get enough of her. It has been so long since he saw her face. It has been so long since they have been together. 422 years without her and now he’s within his reach. It is surreal.

Why did she offer me a ride? He wondered. He smiled. It seemed that he could be closer to Yeo-wool sooner than expected. Suddenly he frowned as a flashback went through his mind.

“…This might turn to a bloodier war than before Kang-chi-ah! Sae-yeon whispered. We don’t know what Jo Gwan Woong’s up to… We don’t know what he’s capable of now…”

What should he do? Knowing that Jo Gwan Woong’s on the loose and up to something, Yeo-wool might be in danger. He sighed. He knew he needed to be more cautious this time around.

I want to be with you Yeo-wool-ah. I don’t want to let you go this time around… But what if fate pushed me once more? Should I let you go? Could I let you go? No. I just found you again. I can’t afford to lose you once more. I – I don’t think I would be able to take it anymore.

Kang-chi seemed to be lost at thought when Yeo-wool interrupted his rail of thoughts.
“Will you please stop staring at me? You’re going to build a hole in my face!”
“I – I’m so sorry. I – I didn’t mean to…”
He closed his eyes, as his heart throbbed. Those were the same words she had said in the lantern festival.

…..

Kang-chi opened his eyes. He looked towards Yeo-wool’s direction and suddenly he found himself locking eyes with her.

For a moment they just stayed just like that.

…..

The stoplight turned green, as the cars started to beep their horns gesturing to drive along. Yeo-wool and Kang-chi looked away as the car began to move again.
Yeo-wool chuckled who was slightly embarrassed for staring.
“So… You were saying that you’re residing at the 100 Year Suites?”
“Yes. I do live there”
“Well… That means you’re well-off.”
“No. Not really.”
“You also work there?”
He nodded.

He sighed. Annoyed at himself. For 422 years he had waited for this moment and now that this has arrived why can’t he start up a proper conversation? Why couldn’t he muster up all the courage he had kept?

The rest of the drive was silent.

….

They had arrived at the 100 Year Suites. They went out from the red Hyundai Tucson as they closed the door at the same time. Yeo-wool locked the car with her remote.
“Thank you for the ride, Yeo-wool-ah.”
Kang-chi’s mind was blank as he racked his brain, thinking of what else he could say. He doesn’t want to leave Yeo-wool. He sighed. Where is his brain when he needed it the most?
“You should keep going now”
“Oh? Uh. Yes. I should.”
He bowed at Yeo-wool as he turned around and started to walk slowly. He can’t waste this opportunity… He was about to turn around when suddenly a voice stopped his tracks.
“WAIT!”
Kang-chi turned around. It was Yeo-wool.
“Have. Have we met before? It seemed like we’ve met somewhere before.”
Kang-chi walked closer towards her. His eyes searched for hers.
“Why? Do you remember something?”
“No… That’s why I was asking – because I can’t remember anything.”
“Then we haven’t met.” He sighed. This is how she felt before. “Somebody once told me that a meeting that can’t be remembered has no meaning. ” He let out a forced smile. He bowed to her as he turned around to not show his teary eyes.
“But! What if… What if I remember… Will it have meaning then? Is that how it is?”
He suddenly turned around, locking with each other and shocked at what Yeo-wool had said.

They were two different people now.

….

“Please give these to Mr. Kang-chi” She bowed as she handed a folder to Butler Choi. “I’ll be right back in 15 minutes or so.”
Sae-yeon walked around the lobby, reaching for the exit. She was stopped into her tracks as soon as she saw two figures. It was Kang-chi and Yeo-wool.
Wanting to leave them unnoticed, she immediately turned around and walked towards the opposite direction however a voice called her.
“Sae-yeon-ah!”
She sighed, exasperated. For a brief moment, she closed her eyes. Why did she even leave the lobby in the first place?
“Oh!Yeo-wool!”Sae-yeon smiled at Yeo-wool. She faced Kang-chi as she bowed. “I submitted already what you asked for, Sir” Sae-yeon looked up as she gave an apologetic stare at Kang-chi.
“You know each other?!?!” They both blurted out as they both crossed their arms and gave the same expression at the same time.
Sae-yeon grinned as a soft giggle let out her mouth. They’re both similar. They look so much like a couple.
“Yes.” She raised an eyebrow. “But it seems like you’ve known each other too, right? So there’s no need for me to introduce you to each other! Anyway, she’s my friend.” She smiled at Kang-chi, as she turned around and whispered to Yeo-wool. “He’s my boss.” Sae-yeon winked as Yeo-wool looked at her wide eyed.

“So, Sae-yeon-ah how did the meeting go?” Kang-chi asked as he raised an eyebrow. Sae-yeon looked at him, wide-eyed. What meeting is he talking about? Didn’t he purposely ditched it? No. Didn’t he cancel it?
“Oh! The conference –.” She started, carefully trying to pick up the right words. “Well, we had a hard time since you weren’t there. You should’ve been there! Where have you been anyway?” She asked, as her gaze turned to Yeo-wool.
“Anyway… I’ve got to go! I’ll see you tomorrow then, sir. I’ll see you around Yeo-wool!” She bowed; she patted Yeo-wool on the shoulder, as she walked past her. “Don’t forget the treat, alright?” Sae-yeon whispered, a smirk appeared on her lips and she left.
“Then…. I should go now” Yeo-wool bowed and looked away as she clicked her remote to unlock her car. Before she could enter her SUV, Kang-chi called for her.
“Hold on!” Kang-chi gulped. How could he just let her go?
Yeo-wool turned back as she blinked.
“Hmm?”
“You – you…” He started as coolly as possible, mustering up all the confidence he could get. “You caused a great inconvenience to me… Because of you I missed the conference… Isn’t it fair for you to do me some favor? That’s the least thing you could do!”
Yeo-wool’s jaw dropped, as she eyed him.
“Some favors? How many favors do you have in mind then?”
“Five.”
She stared right through him, unconsciously Yeo-wool hit Kang-chi’s arm. Kang-chi winced in pain as Yeo-wool stood completely shocked at what she had done.
“OW! Yaah! What was that for!?!” Kang-chi looked down at his arm. He rubbed his arm as an attempt to ease the pain. He could feel his arm heat up as it gets red and swollen.
“I – I don’t know.” Her cheeks went scarlet.
There was stillness as they stared at each other. Suddenly they found themselves bursting in laughter. “Are you alright?” Kang-chi nodded. He looked away from his arm as they met each other’s gaze.
“Yes”
“Three.”
“I’m sorry?” Kang-chi wondered. “Three.” Yeo-wool repeated. “Five is a little bit too much. Isn’t it? Let’s make it to three. How about that?”
“Call” He smiled, as he nervously handed his calling card. “You see, I’ve got to catch up to some things… Why don’t we exchange contact numbers for the mean time?” Yeo-wool handed her calling card as she accepted his. This is happening all too fast.
“I’ll call you soon, Yeo-wool-ah” Kang-chi smiled. Yeo-wool smiled back as she drew the loose strand to the back of her ear. She didn’t even notice the fact that he called her informally again. And with that, Kang-chi left.
Her heart felt so light. She couldn’t understand why she feels this way. It’s strange. She entered her car as she started it. She stared at the crescent moon that hung above the sky. She smiled once again.
This had been one long night.
……..

Kang-chi sat down on his chair. His hand leaned on his
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lưu ý của tác giả: cảm ơn bạn cho những người không cảm thấy mệt mỏi đọc và chờ đợi cho Cập Nhật! Đây là phần 2 của chương 2 của fanfic của tôi! Hy vọng tất cả các bạn thích nó! "Và thời gian của tôi đã ngừng... bắt đầu chảy một lần nữa.""Hãy gặp gỡ một lần nữa... At thời gian đó... Tôi sẽ là người đầu tiên nhận ra bạn. Tôi sẽ là người đầu tiên tình yêu bạn.""Nhưng. Tôi sợ hãi... Khi tôi gặp anh một lần nữa... Điều gì xảy ra nếu... Nếu nó có nghĩa là tôi sẽ có để mất bạn một lần nữa?" …..Không thể tin được. Mời anh ta? Một người lạ? Để lái xe về nhà? Cô đang nghĩ gì? Cô ấy điên? Yeo-len không bao giờ đã mời bất kỳ ai trong xe hơi của mình. Heck. Gòn thậm chí đã không đặt chân vào nó-hãy để một mình là một người cô có biết đến với như những gì, ít hơn 4 giờ? Cô ấy biết rằng cô đang làm gì là như vậy sai trong những nơi rất nhiều và được một nơi nào đó sâu xuống, tại sao nó đã cảm thấy rất thật?Yeo-len cắn môi của cô. Bàn tay của cô vững chắc gripping lái trong khi đôi mắt của cô exerted nỗ lực tập trung trên đường. Trái tim của cô bắt đầu để đánh bại nhanh. Cô ấy có thể cảm thấy Kang-chí mạnh mẽ nhưng heart-warming stare như nó bằng cách nào đó được vào cô ấy. Không khí đã được lấp đầy với căng thẳng, như trái tim của cô bắt đầu cảm thấy cảm giác kỳ lạ này. Cuối cùng, không được có thể chịu nổi nữa cô thấy mình muốn ra ngoài. "Sẽ bạn hãy ngừng nhìn chằm chằm vào tôi? Bạn đang đi để xây dựng một lỗ vào khuôn mặt của tôi!"Kang-chí lự. Ông nhìn xuống như anh ta cắn môi của mình. "Tôi-tôi rất tiếc. Tôi-tôi ko định... " Đó là tất cả các ông có thể quản lý để nói lắp. Ông nhắm mắt, khi ông bắt đầu cảm thấy hoài cổ. Ông bắt đầu hồi tưởng về những gì đã xảy ra tại Lễ hội đèn lồng.Stoplight đã đi màu đỏ. Yeo-len đã xem xét Kang-chí bên, đôi mắt của ông vẫn còn đóng cửa. Chỉ cần một chút thời gian, Yeo-len chỉ dõi anh ta, vì cô cảm thấy trái tim của cô rung. Một nụ cười dạng đôi môi của mình, như Kang-chí để cho ra một sigh mềm. Một ý nghĩ ngay lập tức vào tâm trí của mình và đột nhiên cô rùng.Sự thật được cho biết, Yeo-len hối hận về nói rằng. Nó hối hận về ngăn Kang-chi nhìn chằm chằm. Cô ấy là sợ hãi. Tuy nhiên, cô ấy không sợ hãi với thực tế là một người lạ nhìn chằm chằm vào linh hồn của mình, cô ấy là sợ hãi-freaked ra với một thực tế lạ rằng cô muốn anh ta làm việc đó.……Kang-chí stared lúc Yeo-Len. Ông không bao giờ có thể có đủ của cô. Đã lâu rồi kể từ khi ông thấy khuôn mặt của cô. Đã lâu rồi kể từ khi họ có với nhau. 422 năm mà không có cô ấy và bây giờ ông là trong tầm tay của mình. Nó là siêu thực.Tại sao cô đã làm cho tôi một chuyến đi? Ông tự hỏi. Ông cười. Nó dường như rằng ông có thể gần gũi hơn với Yeo-len sớm hơn dự kiến. Đột nhiên ông tán thành như một flashback đã đi qua tâm trí của mình.“…Điều này có thể chuyển sang một cuộc chiến tranh bloodier hơn trước Kang-chí-ah! Sae-yeon thì thầm. Chúng tôi không biết những gì Jo Gwan Woong lên đến... Chúng tôi không biết những gì anh ta có khả năng bây giờ..."Ông phải làm gì? Biết rằng Jo Gwan Woong của trên lỏng và lên đến một cái gì đó, Yeo-len có thể gặp nguy hiểm. Ông thở dài. Ông biết ông cần phải cẩn thận hơn khoảng thời gian này.Tôi muốn với bạn Yeo-len-ah. Tôi không muốn để cho bạn đi khoảng thời gian này... Nhưng nếu số phận đã đẩy tôi một lần nữa? Tôi nên để anh đi? Tôi có thể để anh đi? Số tôi chỉ tìm thấy bạn một lần nữa. Tôi không thể đủ khả năng để mất em một lần nữa. I-tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể chịu nổi nữa.Kang-chi dường như bị mất lúc nghĩ khi Yeo-len gián đoạn của đường sắt của suy nghĩ. "Sẽ bạn hãy ngừng nhìn chằm chằm vào tôi? Bạn đang đi để xây dựng một lỗ trong khuôn mặt của tôi!" "Tôi-tôi rất tiếc. I-tôi không muốn... " Ông nhắm mắt, như trái tim của mình throbbed. Những người đã là cùng một từ cô đã nói trong Lễ hội đèn lồng.…..Kang-chí mở mắt. Ông nhìn hướng Yeo-len và đột nhiên ông thấy mình khóa mắt với cô ấy.Cho một thời điểm họ chỉ ở lại chỉ như thế.…..Stoplight biến màu xanh lá cây, khi những chiếc xe bắt đầu bíp của sừng gesturing để lái xe dọc theo. Yeo-len và Kang-chi nhìn đi như xe bắt đầu di chuyển một lần nữa. Yeo-len chuckled những người đã được một chút xấu hổ cho nhìn chằm chằm. "Vì vậy... Bạn nói rằng bạn đang sinh sống tại 100 năm Suites?""Có. Tôi sống ở đó""Vâng... Đó có nghĩa là bạn đang khá giả.""Số Không thực sự." "Bạn cũng làm việc ở đó?"Ông gật đầu.Ông thở dài. Khó chịu chính mình. 422 năm ông đã chờ cho thời điểm này và bây giờ là điều này đã đến tại sao không thể ông khởi động một cuộc trò chuyện thích hợp? Tại sao ông không thể tập hợp lên tất cả sự can đảm, ông đã giữ?Phần còn lại của các ổ đĩa là im lặng.….Họ đã đến lúc 100 năm Suites. Họ đã đi từ Hyundai Tucson màu đỏ như họ đóng cửa cùng một lúc. Yeo-len khóa xe với cô từ xa. "Cảm ơn bạn cho đi xe, Yeo-len-ah."Kang-chí tâm trí là trống như ông racked não của ông, suy nghĩ về những gì khác ông có thể nói. Ông không muốn để lại Yeo-Len. Ông thở dài. Đâu là bộ não của ông khi ông cần nó nhất? "Bạn nên tiếp tục đi bây giờ""Oh? Uh. Có. Tôi nên."Ông cúi tại Yeo-len như ông quay lại và bắt đầu đi chậm. Ông không thể lãng phí cơ hội này... Ông đã là về để quay lại khi đột nhiên một giọng nói ngừng bài nhạc của mình. "CHỜ ĐỢI!" Kang-chí quay lại. Nó là Yeo-Len. "Có. Chúng ta đã gặp nhau trước khi? Nó có vẻ như chúng ta đã gặp nhau ở một nơi nào đó trước."Kang-chí đi gần gũi hơn đối với cô ấy. Đôi mắt của mình tìm kiếm cho cô ấy. "Tại sao? Bạn có nhớ một cái gì đó?" "Số... Đó là lý do tại sao tôi đã yêu cầu-bởi vì tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. ""Sau đó chúng tôi đã không gặp." Ông thở dài. Điều này là làm thế nào cô ấy cảm thấy trước khi. "Ai đó nói với tôi rằng một cuộc họp mà không thể được nhớ đã không có ý nghĩa." Ông cho ra một nụ cười bắt buộc. Ông cúi với cô ấy khi ông quay lại để hiển thị không mắt teary-eyed. "Tuy nhiên! Điều gì xảy ra nếu... Nếu tôi nhớ... Nó sẽ có nghĩa là sau đó? Là nó là như thế nào? " Ông đột nhiên quay lại, khóa với nhau và bị sốc lúc Yeo-len đã nói.Họ là hai người khác nhau bây giờ.…."Xin vui lòng cho chúng để ông Kang-chí" cô cúi như cô đã trao một thư mục cho Butler Choi. "Tôi sẽ trở lại ngay trong 15 phút hoặc lâu hơn." Sae-yeon đi quanh sảnh đợi, đạt cho lối ra. Cô ấy đã dừng vào bài nhạc của mình ngay sau khi cô thấy hai con số. Nó là Kang-chi và Yeo-Len.Muốn để lại cho họ không hề, cô ngay lập tức quay lại và đi bộ hướng tới hướng ngược lại Tuy nhiên một giọng nói gọi cho cô ấy. "Sae-yeon-ah!" Cô thở dài, exasperated. Cho một chút thời gian ngắn, cô đóng cửa đôi mắt của cô. Tại sao đã làm cô ấy thậm chí để lại sảnh đợi tại địa điểm đầu tiên? "Oh!Yeo-len!"Sae-yeon cười Yeo-Len. Cô phải đối mặt Kang-chí khi cô cúi. "Tôi đã gửi đã những gì bạn yêu cầu, Sir" Sae-yeon nhìn lên như cô đã cho một apologetic stare tại Kang-chi."Bạn biết nhau?!?!" Cả hai đều blurted ra như họ cả hai vượt qua cánh tay của họ và đã cho những biểu hiện cùng cùng một lúc.Sae-yeon grinned như một giggle mềm cho ra khỏi miệng của cô. Họ đều tương tự. Họ trông rất nhiều như một cặp vợ chồng. "Có." Cô lớn lên một lông mày. "Nhưng nó có vẻ như bạn đã biết nhau quá, phải không? Vì vậy, có là không cần thiết cho tôi để giới thiệu bạn với nhau! Dù sao, cô ấy là bạn của tôi." Cô cười tại Kang-chi, khi nó quay lại và thì thầm với Yeo-Len. "Ông là ông chủ của tôi." Sae-yeon winked như Yeo-len nhìn rộng của cô mắt."Vì vậy, Sae-yeon-ah làm thế nào đã làm cuộc họp đi?" Kang-chí hỏi như ông nâng lên một lông mày. Sae-yeon nhìn vào anh ta, wide-eyed. Cuộc họp những gì ông nói về? Ông đã không cố ý ditched nó? Không. Ông không hủy bỏ nó? "Oh! Hội nghị-." Cô bắt đầu, cố gắng một cách cẩn thận để chọn lên từ bên phải. "Vâng, chúng tôi đã có một thời gian khó khăn kể từ khi bạn không có. Bạn nên đã có! Nơi bạn đã dù sao?" Cô hỏi, như cái nhìn của cô quay sang Yeo-Len. "Dù sao... Tôi phải đi! Tôi sẽ thấy bạn ngày mai rồi, thưa ngài. Tôi sẽ nhìn thấy bạn xung quanh thành phố Yeo-len!" Cô cúi; cô patted Yeo-len trên vai, khi cô đi qua cô ấy. "Đừng quên điều trị, được chứ?" Sae-yeon thì thầm, nhếch mép xuất hiện trên đôi môi của cô và cô ấy lại. "Sau đó... Tôi nên đi ngay bây giờ"Yeo-len cúi và nhìn đi như cô nhấp của cô từ xa để mở khóa xe của cô. Trước khi cô có thể nhập SUV của mình, Kang-chí gọi là cho cô ấy. "Giữ!" Kang-chi gulped. Làm thế nào ông có thể cho cô ấy đi? Yeo-len bật trở lại khi cô blinked."Hmm?" "Bạn-bạn..." Ông khởi đầu như coolly càng tốt, đánh lên tất cả sự tự tin mà ông có thể nhận được. "Bạn gây ra một sự bất tiện tuyệt vời cho tôi... Bởi vì bạn tôi bỏ lỡ hội nghị... Nó không công bằng cho bạn để làm cho tôi một số ưu? Đó là điều ít nhất bạn có thể làm!" Yeo-len hàm rơi, như cô mắt anh ta. "Một số ưu đãi? Đãi bao nhiêu bạn có trong tâm trí sau đó?" "Năm." Cô stared phải thông qua anh ta, vô thức Yeo-len nhấn Kang-chí cánh tay. Kang-chí winced đau đớn như Yeo-len đã đứng hoàn toàn bị sốc lúc những gì cô đã làm."OW! Yaah! Những gì là cho!?!" Kang-chi nhìn xuống lúc tay. Ông cọ xát cánh tay của mình như là một nỗ lực để giảm đau. Ông có thể cảm thấy mình cánh tay nhiệt lên như nó được màu đỏ và sưng lên. "Tôi-tôi không biết." Má của mình đã đi đỏ tươi. Đã có sự yên tâm vì họ stared vào nhau. Đột nhiên họ tìm thấy chính mình bursting trong tiếng cười. "Có bạn sao không?" Kang-chí gật đầu. Ông nhìn ra khỏi cánh tay của mình khi họ gặp chiêm ngưỡng của nhau. "Có" "Ba." "Tôi xin lỗi?" Kang-chí tự hỏi. "Ba." Yeo-len lặp đi lặp lại. "Năm là một chút quá nhiều. Không phải là nó? Hãy làm cho nó đến ba. Làm thế nào về điều đó?" "Gọi" ông cười, như ông nervously tay thẻ điện thoại của mình. "Bạn thấy, tôi đã có để bắt kịp với một số điều... Tại sao không chúng tôi trao đổi số điện thoại cho lúc này?" Yeo-len tay thẻ điện thoại của cô như cô ấy chấp nhận của mình. Điều này xảy ra tất cả quá nhanh. "Tôi sẽ gọi cho bạn ngay sau đó, Yeo-len-ah" Kang-chí cười. Yeo-len cười trở lại khi cô đã vẽ strand lỏng vào mặt sau của tai của mình. Cô thậm chí không nhận thấy một thực tế rằng ông gọi là cô ấy không chính thức một lần nữa. Và với đó, Kang-chí trái. Trái tim của cô cảm thấy như vậy ánh sáng. Cô không thể hiểu tại sao cô ấy cảm thấy theo cách này. Nó là lạ. Nó vào xe của cô khi cô bắt đầu nó. Cô stared lúc mặt trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời. Cô cười một lần nữa. Điều này đã là một đêm dài.……..Kang-chi ngồi trên ghế của mình. Tay cúi trên
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Lưu ý của tác giả: Cảm ơn bạn cho những người không có được đọc mệt mỏi và chờ đợi bản cập nhật! Đây là phần 2 của chương 2 của fanfic của tôi! Hy vọng tất cả các bạn thích nó! "Và thời gian của tôi đã dừng lại ... bắt đầu chảy một lần nữa." "Chúng ta gặp lại ... Lúc đó ... tôi sẽ là người đầu tiên nhận ra bạn. Tôi sẽ ... là người đầu tiên yêu em. " "Nhưng. Tôi sợ lắm ... Khi tôi gặp bạn một lần nữa ... Nếu như ... gì nếu nó có nghĩa là tôi sẽ phải mất em một lần nữa? " ... .. Unbelievable. Mời anh ta? Một người lạ? Để lái xe về nhà? Cô ấy đang nghĩ gì? Là cô có điên không? Yeo-len chưa bao giờ mời ai trong xe của cô. Heck. Gòn đã thậm chí không đặt chân vào nó - hãy để một mình một người mà cô đã được biết đến với như những gì, ít hơn 4 giờ? Cô biết rằng những gì cô ấy làm như vậy là sai ở rất nhiều nơi nhưng đâu đó sâu thẳm, tại sao nó cảm thấy rất đúng? Yeo-len cắn môi. Bàn tay cô nắm chặt tay lái trong khi mắt cô đã gây sức để tập trung trên đường. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Cô có thể cảm thấy mạnh mẽ nhưng trái tim ấm áp ánh mắt Kang-chi của nó như bằng cách nào đó được vào cô. Không khí đã được lấp đầy với sự căng thẳng, như trái tim cô bắt đầu cảm thấy cảm giác lạ lùng này. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, cô thấy mình cứ thỉnh thoảng bật ra. "Bạn sẽ vui lòng dừng lại nhìn chằm chằm vào tôi? Bạn muốn xây dựng một lỗ vào mặt tôi! " Kang-chi chùn bước. Ông cúi xuống khi anh cắn môi. "I- Tôi rất xin lỗi. II không có ý đó ... "Đó là tất cả anh có thể quản lý để nói lắp. Anh nhắm mắt lại, khi ông bắt đầu cảm thấy hoài cổ. Ông bắt đầu hồi tưởng về những gì đã xảy ra tại lễ hội đèn lồng. Các đèn đỏ đỏ mặt. Yeo-len nhìn Kang-chi của bên, mắt vẫn nhắm. Đối với chỉ một khoảnh khắc, Yeo-len chỉ nhìn anh, vì cô cảm thấy rung động trái tim cô. Một nụ cười hình thành vào môi cô, như Kang-chi buông ra một tiếng thở nhẹ. Một suy nghĩ ngay lập tức đi vào tâm trí của cô và đột nhiên cô rùng mình. Sự thật mà nói, Yeo-len hối hận nói rằng. Cô hối hận dừng Kang-chi từ nhìn chằm chằm. Cô ấy sợ hãi. Tuy nhiên, cô không hề sợ hãi với thực tế là chỉ một người lạ đang nhìn chằm chằm thẳng vào linh hồn của cô, cô ấy sợ hãi - hơi bối rối với thực tế kỳ lạ mà cô muốn anh ta để làm việc đó. ...... Kang-chi nhìn chằm chằm vào Yeo-len. Ông không bao giờ có thể có đủ của cô. Đã quá lâu kể từ khi anh nhìn thấy khuôn mặt của cô. Đã quá lâu kể từ khi họ đã ở bên nhau. 422 năm mà không có cô và bây giờ ông đang trong tầm tay của mình. Nó là siêu thực. Tại sao cô ấy cung cấp cho tôi một chuyến đi? Anh tự hỏi. Anh mỉm cười. Dường như ông có thể gần gũi hơn với Yeo-len sớm hơn dự kiến. Đột nhiên anh cau mày như một hồi tưởng đi qua tâm trí của mình. "... Điều này có thể biến thành một cuộc chiến tranh bloodier hơn trước khi Kang-chi-ah! Sae-yeon thì thầm. Chúng tôi không biết những gì Jo Gwan Woong lên đến ... Chúng tôi không biết những gì anh ấy có khả năng bây giờ ... " anh ta nên làm gì? Biết rằng Jo Gwan Woong về sự lỏng lẻo và lên đến một cái gì đó, Yeo-len có thể gặp nguy hiểm. Anh thở dài. Anh biết anh cần phải thận trọng hơn khoảng thời gian này. Tôi muốn được ở bên bạn Yeo-len-ah. Tôi không muốn để em ra đi lần này ... Nhưng nếu số phận đã đẩy tôi một lần nữa? Tôi có nên để em ra đi? Tôi có thể cho bạn đi? Không, tôi chỉ tìm thấy bạn một lần nữa. Tôi không thể đủ khả năng để mất em một lần nữa. I - Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể chịu đựng được nữa. Kang-chi dường như bị mất tại tư tưởng khi Yeo-len gián đoạn đường sắt của ông về tư tưởng. "Bạn sẽ vui lòng dừng lại nhìn chằm chằm vào tôi? Bạn muốn xây dựng một lỗ vào mặt tôi "! "Tôi - Tôi rất xin lỗi. I - Tôi không có ý đó ... " Anh nhắm mắt lại, như trái tim mình đập mạnh. Đó là những từ ngữ giống như cô đã nói trong lễ hội đèn lồng. ... .. Kang-chi mở mắt ra. Anh nhìn theo hướng Yeo-len và đột nhiên anh thấy mình ánh mắt nhìn cô. Trong một khoảnh khắc họ chỉ ở lại cũng như vậy. ... .. Các đèn đỏ chuyển sang màu xanh, như những chiếc xe bắt đầu bíp còi ra hiệu cho lái xe dọc. Yeo-len và Kang-chi quay đi xe bắt đầu di chuyển một lần nữa. Yeo-len cười khúc khích người hơi xấu hổ cho nhìn chằm chằm. "Vì vậy, ... Bạn đang nói rằng bạn đang cư trú tại Suites 100 năm?" "Có. Tôi sống ở đó " "Vâng ... Điều đó có nghĩa bạn đang khá giả." "Không. Không thực sự. " "Bạn cũng làm việc ở đó?" Anh gật đầu. Anh thở dài. Bực bội với chính mình. Đối với 422 năm qua, ông đã chờ đợi giây phút này và bây giờ điều này đã đến lý do tại sao anh không thể bắt đầu một cuộc trò chuyện đúng đắn? Tại sao anh không thể tập hợp được tất cả sự can đảm, ông đã giữ? Phần còn lại của ổ đĩa là im lặng. .... Họ đã đến tại 100 năm Suites. Họ đã đi ra từ Hyundai Tucson đỏ khi đóng cửa cùng một lúc. Yeo-len khóa xe từ xa với cô. "Cảm ơn bạn cho đi xe, Yeo-len-ah." tâm Kang-chi là trống như ông rót não của mình, suy nghĩ về những gì khác mà anh có thể nói. Ông không muốn để lại Yeo-len. Anh thở dài. Trường hợp là bộ não của anh khi anh cần nó nhất? "Bạn nên tiếp tục đi ngay bây giờ" "Oh? Uh. Vâng. Tôi nên làm. " Ông cúi chào Yeo-len khi anh ta quay lại và bắt đầu đi bộ từ từ. Ông không thể lãng phí cơ hội này ... Anh định quay lại thì đột nhiên một giọng nói dừng lại bài hát của mình. "WAIT!" Kang-chi quay lại. Đó là Yeo-len. "Có. Chúng tôi đã gặp nhau? Có vẻ như chúng tôi đã gặp ở đâu đó. " Kang-chi bước gần hơn về phía cô. Đôi mắt anh tìm kiếm cô. "Tại sao? Bạn có nhớ một cái gì đó "? "Không ... Đó là lý do tại sao tôi đã được yêu cầu -. bởi vì tôi không thể nhớ bất cứ điều gì" . "Sau đó, chúng tôi đã không được đáp ứng" Anh thở dài. Đây là cách cô ấy cảm thấy trước đây. "Có người nói với tôi rằng một cuộc họp mà không thể được ghi nhớ không có ý nghĩa. "Anh buông một nụ cười gượng gạo. Ông cúi chào cô khi anh quay lại không thấy đôi mắt đẫm lệ của mình. "Nhưng! Nếu như ... Nếu tôi nhớ ... sẽ nó có nghĩa là sau đó? Có phải đó là cách nó được? " Anh đột nhiên quay lại, khóa với nhau và bị sốc trước những gì Yeo-len đã nói. Họ là hai người khác nhau bây giờ. .... "Xin vui lòng cho các ông Kang-chi" Cô cúi đầu khi cô trao một thư mục để Butler Choi. "Tôi sẽ quay lại ngay trong 15 phút hoặc lâu hơn." Sae-yeon đi quanh sảnh, đạt cho được lối ra. Cô đã được ngừng lại vào bài hát của cô ngay khi cô nhìn thấy hai con số. Đó là Kang-chi và Yeo-len. Muốn để lại cho họ không được chú ý, cô ngay lập tức quay lại và đi theo hướng ngược lại tuy nhiên một giọng nói gọi cô. "Sae-yeon-ah!" Cô thở dài, bực tức. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhắm mắt lại. Tại sao cô ấy thậm chí rời khỏi sảnh ở nơi đầu tiên? "Oh Yeo-len!" Sae-yeon cười với Yeo-len. Cô phải đối mặt với Kang-chi khi cô cúi đầu. "Tôi nêu lên những gì bạn yêu cầu, Sir" Sae-yeon nhìn lên khi cô ấy đã cho một cái nhìn hối lỗi tại Kang-chi. "Bạn biết nhau?!?!" Cả hai đều thốt ra vì cả hai đều khoanh tay và tặng cùng một biểu hiện cùng một lúc. Sae-yeon cười toe toét như một tiếng cười khúc khích mềm cho ra miệng. Họ đều là tương tự. Họ trông rất giống một cặp vợ chồng. "Vâng." Cô nhướn mày. "Nhưng nó có vẻ như bạn đã biết nhau quá, phải không? Vì vậy, không có nhu cầu cho tôi để giới thiệu bạn với nhau! Dù sao, cô ấy là bạn của tôi. "Cô mỉm cười với Kang-chi, khi cô quay lại và thì thầm với Yeo-len. "Anh ấy là ông chủ của tôi." Sae-yeon nháy mắt khi Yeo-len nhìn rộng đôi mắt của cô. "Vì vậy, Sae-yeon-ah làm thế nào cuộc họp đi?" Kang-chi hỏi khi anh nhướn mày. Sae-yeon nhìn anh, đôi mắt mở to. Cuộc họp được gì ông nói về? Ông ta không cố ý bỏ rơi nó? Số Không anh hủy bỏ nó? "Oh! Các hội nghị -. "Cô bắt đầu, cẩn thận cố gắng để nhận những lời đúng. "Vâng, chúng tôi đã có một thời gian khó khăn kể từ khi bạn không có ở đó. Bạn đã nên ở đó! Anh đã ở đâu vậy? "Cô hỏi, như cái nhìn của cô quay sang Yeo-len. "Dù sao ... Tôi phải đi! Tôi sẽ gặp các bạn vào ngày mai sau đó, thưa ông. Tôi sẽ nhìn thấy bạn xung quanh Yeo-len "Cô cúi đầu!; cô vỗ Yeo-len trên vai, khi cô đi quá khứ của mình. "Đừng quên điều trị, được chứ?" Sae-yeon thì thầm, một nụ cười xuất hiện trên môi cô và cô bỏ đi. "Sau đó .... Tôi phải đi ngay bây giờ "Yeo-len cúi đầu và quay đi khi cô nhấp từ xa của mình để mở khóa xe của cô. Trước khi cô có thể nhập SUV của mình, Kang-chi gọi cho cô ấy. "Khoan đã!" Kang-chi nuốt nước bọt. Làm thế nào anh có thể chỉ cho mình đi? Yeo-len quay trở lại khi cô chớp mắt. "Hmm?" "Cậu - cậu ..." Ông bắt đầu lạnh lùng nhất có thể, mustering lên tất cả sự tự tin ông có thể nhận được. "Bạn gây ra một sự bất tiện lớn cho tôi ... Bởi vì các bạn tôi đã bỏ lỡ các hội nghị ... Không phải là nó hợp lý cho bạn để làm cho tôi một số việc được không? Đó là điều tối thiểu bạn có thể làm! " hàm Yeo-len đã giảm, khi cô nhìn anh. "Một số ưu đãi? Có bao nhiêu ân huệ nào bạn có trong tâm trí rồi? " "Năm." Cô ấy nhìn thẳng qua anh ta, một cách vô thức Yeo-len trúng cánh tay Kang-chi của. Kang-chi nhăn mặt đau đớn như Yeo-len đứng hoàn toàn bị sốc trước những gì cô đã làm. "OW! Yaah! Là những gì mà cho!?! "Kang-chi nhìn xuống cánh tay của mình. Ông xoa cánh tay của mình như là một nỗ lực để giảm bớt sự đau đớn. Anh có thể cảm nhiệt cánh tay của mình lên như nó được màu đỏ và sưng lên. "Tôi - Tôi không biết." Má nó đã đi đỏ tươi. Có sự tĩnh lặng khi họ nhìn nhau chằm chằm. Đột nhiên họ thấy mình bùng nổ trong tiếng cười. "Anh ổn chứ?" Kang-chi gật đầu. Anh nhìn xa cánh tay của mình khi họ gặp ánh mắt của nhau. "Có" "Ba." "Tôi xin lỗi?" Kang-chi tự hỏi. "Ba." Yeo-len lặp đi lặp lại. "Năm là một chút quá nhiều. Không phải là nó? Chúng ta hãy làm cho ba. Làm thế nào về điều đó? " "Gọi" Anh mỉm cười, như anh lo lắng đưa thẻ gọi điện thoại của mình. "Bạn thấy đấy, tôi đã có để bắt kịp với một số điều ... Tại sao chúng ta không trao đổi số điện thoại cho thời gian có nghĩa?" Yeo-len trao thẻ gọi điện thoại khi cô chấp nhận mình. Điều này xảy ra quá nhanh. "Tôi sẽ gọi cho bạn sớm, Yeo-len-ah" Kang-chi mỉm cười. Yeo-len mỉm cười khi cô đã thu hút các sợi lỏng vào mặt sau của tai cô. Cô thậm chí không nhận ra sự thật rằng anh gọi cô chính thức trở lại. Và với điều đó, Kang-chi trái. Trái tim cô cảm thấy quá nhẹ. Cô không thể hiểu được lý do tại sao cô ấy cảm thấy cách này. Thật kỳ lạ. Cô bước vào xe của cô, cô bắt đầu nó. Cô nhìn chằm chằm vào mặt trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời. Cô mỉm cười một lần nữa. Điều này đã được một đêm dài. ...... .. Kang-chi ngồi xuống ghế của mình. Bàn tay anh ấy dựa vào mình



















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: