In the second millennium B.C. the homes of the Germanic peoples were i dịch - In the second millennium B.C. the homes of the Germanic peoples were i Việt làm thế nào để nói

In the second millennium B.C. the h

In the second millennium B.C. the homes of the Germanic peoples were in southern Scandinavia, in Denmark, and in the adjacent lands between the Elbe and the Oder. East of them beyond the Oder were Baltic or Lettic peoples, who are now represented by Lithuanians and Letts. The lands west of the Elbe, to the Rhine, were occupied by Celts.

After 1000 B.C. a double movement of expansion began. The Germans between the Oder and the Elbe pressed westward, displacing the Celts. The boundary between the Celts and Germans advanced to the west, and by about 200 B.C. it had been pushed forward to the Rhine, and southward to the Main. Throughout this period the Germans had been also pressing up the Elbe. Soon after 100 B.C. southern Germany had been occupied, and they were attempting to flood Gaul. This inundation was stemmed by Julius Ceasar. Now all these peoples who expanded over western Germany from their original seats between the Oder and Elbe we will class as the West Germans.

The other movement was a migration from Scandinavia to the opposite coasts of the Baltic, between the Oder and the Vistula, and ultimately beyond the Vistula. This migration seems to have taken place at a later period than the beginning of the expansion of the West Germans. It is placed by a recent authority, Kossinna, in the later bronze period, between 600 and 300 B.C. (1) By the latter date they seem to have pressed right up to the Vistula to the neighbourhood of the Carpathians. These comers from Scandinavia formed a group which in dialect and customs may be distinguished from the West Germans, as well as in their geographical position; and we designate them as East Germans. The distinction is convenient because the historical roles of these two divisions of the German race were different. There is also a third division, the North Germans of Scandinavia; but with them we are not concerned.

In the period with which we have to do, the West Germans are comparatively settled geographically, whereas the East Germans are migratory. Now it is not difficult to understand why this is so. All the ancient Germans were shepherds and hunters. They had some agriculture before the time of Julius Ceasar, but not much. Central Europe till well into the Middle Ages consisted largely of dense forests and marshlands. There were, however, districts free from wood, and the absence of wood was the circumstance which largely determined the early settlements of the Germans. Geographers are able to fix the position of such tracts of steppe land by means of the remains of steppe plants---plants which cannot live either in the forest or on cultivated soil---and also by the remains of animals which are characteristic of the steppe. Cases of such land, for instance, are the plain of the upper Rhine and the eastern portion of the Harz district.

When a people settled down in such a district they could live, as a rule peaceably and contentedly, on their flocks and herds, until their numbers began to increase considerably. Then their pasture land, limited by the surrounding forests, became insufficient, and presently the food question grew pressing. There were three solutions open: they might take to agriculture, which would enable them to support a far larger population in the same area; they might extend their pasturage by clearing the forest; or they might reduce their superfluity of population by emigrating. The third resource was that which they regularly adopted; the other two were opposed to their nature and instincts. A portion would emigrate and seize a new habitation elsewhere. This, of course, meant war and conquest. This process went on at the expense of the Celts until Central Europe became entirely Germanised. They would then have naturally advanced westward or southward, but the Roman power hindered them. Thus the Western Germans, having no further room for expansion, shut in on the east by their own kinsfolk who were tightly packed, on the west and south by the Roman Empire, were forced to find another solution for the food question. Perforce they took to tilling the land. We have direct evidence for this important change in their habits. Ceasar describes the Germans as mainly a pastoral people: they did practise agriculture, but it was little. About one hundred and fifty years later Tacitus describes them as practising agriculture. This transformation, then, from a preeminently pastoral state to an agricultural state came about during the century after their geographical expansion was arrested by the power of Rome. That period was a critical stage in their development. Now remember that all this applies to the West Germans: it is the West Germans to whom the descriptions of Caesar and Tacitus relate. The East Germans beyond the Elbe were by no means in the same position. They were not hemmed in in the same way. Their neighbours to the east and south were barbarians---Slavs and others---who did not hinder their freedom of movement, and so there was no motive to give up their pastoral and migratory habits.

You can now understand how in the second century A.D. the East and West Germans are distinguished not only by geographical position but also by the different stages of civilisation which they have reached. The West Germans are agricultural and have attained those relatively settled habits which agriculture induces. The East Germans are chiefly pastoral and represent a stage from which the West Germans began to emerge a couple of centuries before.

I may illustrate this further by referring to a different interpretation of the evidence which was put forward by Dr. Felix Dahn, who devoted his life and numerous works to early German history. (2) He starts from the great change from the unsettled life of the Germans in the time of Caesar, when they depended chiefly on pasture and the chase, to the relatively settled life, in which agriculture predominated, corresponding to the description of Tacitus. Using this fact as a minor premise, he lays down as a general rule that when such a change takes place from an unsettled to a settled life increase in population is a natural consequence. And from these two premises he argues that Germany increased largely in population. Such an increase, he says, would only begin to tell four or five generations after a people had adopted settled habits; that means 120 or 150 years. If we take about A.D. 20-30 as the middle point of the period of change---between Caesar and Tacitus---then four or five generations bring us down to the period A.D. 140-180, just the time in which the East-German migratory movement began. He concludes that increase of population, due to the change from pastoral to agricultural habits, was the cause of the migrations and the expansive movements which began in the second century A.D.

You will readily perceive the fallacy which underlies this interesting arguement. Dr. Dahn applies to the Germans as a whole, and to the East Germans in particular, the evidence of Tacitus, which is true only of the West Germans, who came under Roman observation. The picture of Tacitus is taken entirely from the West Germans; of the German peoples beyond the Elbe the Romans knew little more than the names and geographical positions of some of them. Thus Dr. Dahn does not take us any further. Increase of population, which means the food question, was the driving force in the whole process of German expansion from prehistoric times onward, and it was the main cause, no doubt, of the movement which began in the second century A.D.; but the new agricultural habits of the West Germans had nothing to do with it.

Before dealing with this movement, which is a movement of East Germans, I have a word more to say about the West Germans. The old names of the West German peoples between the Rhine and Elbe are preserved by Tacitus and in other records of early imperial history. But in the later times with which we have to do now, these names have almost entirely disappeared. We have no longer to do with the Tencteri, the Cherusci, the Chatti, etc.; we have to do with the Alamanni, the Franks, the Saxons, the Thuringians. The reason of this change is that from the end of the second century western Germany had been re-formed by a process of federation and blending of groups of smaller peoples in large unities. Thus the Alamanni were a composite nation formed from the Suevian tribes, and others, on the upper Rhine. In the same way the peoples on the lower Rhine had formed a loose conglomerate under the name of Franks. This name Frank or 'free' seems to have been given as a distinction from the neighbouring peoples who were subject to Rome in the province of Lower Germany. Between the Weser and Elbe, and inland to the Harz mountains, another group of peoples was collected under the name of Saxons. The tribes who gave the name to the whole confederation had come from beyond the mouth of the Elbe, near the neck of the Cimbric peninsula; for our purpose they are West Germans. But among the West Germans they were exceptional in the length of their migrations. The Saxons were parted from the Franks by the intervening Frisians; and south of the Saxons were the Thuringians who mainly represented the ancient Hermunduri.

It has been sometimes questioned whether these groups were really confederates, bound by a definite league. The fact seems proved by a text of Ammianus Marcellinus who, in speaking of the Alamanni, refers to a pactum vicissitudinis reddendae. They were bound to render mutual aid. Can we discover any cause for these approximations, these centripetal movements? Agriculture, in all probability, proved an insufficient solution of the population question, especially if in settled conditions the numbers increased more rapidly. It became necessary therefore for a people to enlarge the area of its habitation by reclaiming the surrounding forestland. You must picture Germany as consisting of small territories each of which was surr
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong thiên niên kỷ thứ hai trước công nguyên những ngôi nhà của các dân tộc German đã ở phía nam Scandinavia, Đan Mạch và các vùng đất tiếp giáp giữa sông Elbe và sông Oder. Về phía đông của họ vượt sông Oder là dân tộc Baltic hoặc Lettic, bây giờ được đại diện bởi Litva và Letts. Các vùng đất về phía tây của sông Elbe, để sông Rhine, đã bị chiếm đóng của người Celt.Sau khi 1000 trước công nguyên, một phong trào đôi của mở rộng bắt đầu. Người Đức giữa sông Oder và sông Elbe ép về phía tây, thay thế các Celts. Ranh giới giữa người Celt và người Đức tiến về phía tây, và bởi khoảng 200 trước công nguyên nó đã được đẩy về phía trước để Rhine, và về phía Nam để chính. Trong suốt thời gian này người Đức có cũng nhấn lên sông Elbe. Ngay sau khi 100 trước công nguyên, phía nam nước Đức đã bị chiếm đóng, và họ đã cố gắng lũ Gaul. Ngập lụt này được bắt nguồn bằng Julius Ceasar. Bây giờ tất cả các dân tộc người mở rộng phía Tây Đức từ chỗ ngồi của mình ban đầu giữa Oder và Elbe chúng tôi sẽ loại là Tây Đức.Phong trào khác là một di chuyển từ Scandinavia đến bờ biển đối diện của biển Baltic, giữa sông Oder và sông Vistula, và cuối cùng vượt qua sông Vistula. Di chuyển này dường như đã diễn ra tại một thời gian sau đó hơn sự khởi đầu của việc mở rộng của Tây Đức. Nó được đặt bởi một cơ quan tại, Kossinna, trong giai đoạn đồng sau đó, từ 600 đến 300 TCN (1) vào ngày thứ hai, họ dường như có ép phải lên đến sông Vistula đến khu vực lân cận của dãy núi Karpat. Các người đều từ Scandinavia thành lập một nhóm mà trong phương ngữ và hải quan có thể được phân biệt từ Tây Đức, cũng như ở vị trí địa lý của họ; và chúng tôi chỉ định họ làm Đông Đức. Sự khác biệt là thuận tiện vì vai trò lịch sử sách những đơn vị hai chủng tộc Đức đã khác nhau. Chỗ ở này cũng có một đội 3, Đức Bắc Scandinavia; nhưng với họ chúng tôi không quan tâm.Trong giai đoạn mà chúng ta phải làm, Tây Đức được tương đối giải quyết về mặt địa lý, trong khi Đông Đức di cư. Bây giờ nó không phải là khó hiểu tại sao điều này là do đó. Tất cả người Đức cổ đại đã là mục tử và các thợ săn. Họ có một số nông nghiệp trước khi thời gian của Julius Ceasar, nhưng không nhiều. Trung ương châu Âu đến cũng vào thời Trung cổ bao gồm chủ yếu của rừng rậm và lầy. Có, Tuy nhiên, huyện miễn phí từ gỗ, và sự vắng mặt của gỗ là các trường hợp xác định phần lớn các khu định cư đầu của Đức. Các nhà địa lý có thể sửa chữa vị trí của các vùng của thảo nguyên đất bằng phương tiện của phần còn lại của thảo nguyên cây---thực vật mà không thể sống hoặc trong rừng hoặc trên đất trồng---và cũng bởi phần còn lại của động vật có đặc trưng của thảo nguyên. Các trường hợp như vậy đất, ví dụ, là đồng bằng sông Rhine trên và phần phía đông của huyện Harz.When a people settled down in such a district they could live, as a rule peaceably and contentedly, on their flocks and herds, until their numbers began to increase considerably. Then their pasture land, limited by the surrounding forests, became insufficient, and presently the food question grew pressing. There were three solutions open: they might take to agriculture, which would enable them to support a far larger population in the same area; they might extend their pasturage by clearing the forest; or they might reduce their superfluity of population by emigrating. The third resource was that which they regularly adopted; the other two were opposed to their nature and instincts. A portion would emigrate and seize a new habitation elsewhere. This, of course, meant war and conquest. This process went on at the expense of the Celts until Central Europe became entirely Germanised. They would then have naturally advanced westward or southward, but the Roman power hindered them. Thus the Western Germans, having no further room for expansion, shut in on the east by their own kinsfolk who were tightly packed, on the west and south by the Roman Empire, were forced to find another solution for the food question. Perforce they took to tilling the land. We have direct evidence for this important change in their habits. Ceasar describes the Germans as mainly a pastoral people: they did practise agriculture, but it was little. About one hundred and fifty years later Tacitus describes them as practising agriculture. This transformation, then, from a preeminently pastoral state to an agricultural state came about during the century after their geographical expansion was arrested by the power of Rome. That period was a critical stage in their development. Now remember that all this applies to the West Germans: it is the West Germans to whom the descriptions of Caesar and Tacitus relate. The East Germans beyond the Elbe were by no means in the same position. They were not hemmed in in the same way. Their neighbours to the east and south were barbarians---Slavs and others---who did not hinder their freedom of movement, and so there was no motive to give up their pastoral and migratory habits.Bây giờ bạn có thể hiểu như thế nào trong thế kỷ nhất thứ hai ở phía đông và Tây Đức được phân biệt không chỉ bởi các vị trí địa lý mà còn bởi các giai đoạn khác nhau của văn minh mà họ đã đạt. Tây Đức là nông nghiệp và đã đạt được những thói quen tương đối ổn định mà nông nghiệp gây ra. Đông Đức là chủ yếu là mục vụ và đại diện cho một giai đoạn mà từ đó Tây Đức bắt đầu nổi lên một vài thế kỷ trước.Tôi có thể minh họa điều này hơn nữa bằng cách giới thiệu một giải thích khác nhau của chứng cứ được đưa ra bởi tiến sĩ Felix Dahn, người cống hiến cuộc sống của mình và nhiều công trình để lịch sử Đức. (2) ông bắt đầu từ đại thay đổi từ cuộc bất ổn của Đức trong thời gian của Caesar, khi họ phụ thuộc chủ yếu vào đồng cỏ và chase, để cuộc sống tương đối ổn định, trong đó nông nghiệp predominated, tương ứng với các mô tả của Tacitus. Sử dụng điều này thực tế như là một tiền đề tiểu, ông đã đưa như một quy luật chung rằng khi một sự thay đổi diễn ra từ một bất ổn đến sự gia tăng ổn định cuộc sống dân là một hệ quả tự nhiên. Và từ các cơ sở hai ông lập luận rằng Đức tăng chủ yếu trong dân số. Như vậy tăng, ông nói, sẽ bắt đầu chỉ cho bốn hoặc năm thế hệ sau khi một người đã định cư thói quen; đó có nghĩa là 120 hoặc 150 năm. Nếu chúng tôi có về Ad 20-30 như là trung điểm của giai đoạn thay đổi---giữa Caesar và Tacitus---sau đó bốn hoặc năm thế hệ mang lại cho chúng tôi xuống đến khoảng năm 140-180, chỉ cần thời gian trong đó phong trào di trú Đông Đức đã bắt đầu. Ông kết luận rằng sự gia tăng dân số, do sự thay đổi từ mục vụ thói quen nông nghiệp, là nguyên nhân của các quá trình di chuyển và các phong trào mở rộng bắt đầu từ thế kỷ thứ hai nhấtBạn sẽ dễ dàng nhận thấy những sai lầm mà nền tảng này đối số thú vị. Tiến sĩ Dahn áp dụng cho người Đức như một toàn thể, và để Đông Đức nói riêng, những bằng chứng của Tacitus, đó là sự thật duy nhất của Tây Đức, những người phải chịu đựng sự quan sát La Mã. Hình ảnh của Tacitus được thực hiện hoàn toàn từ Tây Đức; của các dân tộc Đức vượt sông Elbe người La Mã biết ít hơn so với các tên và vị trí địa lý của một số người trong số họ. Do đó tiến sĩ Dahn không có chúng tôi bất kỳ xa hơn. Tăng dân số, có nghĩa là các câu hỏi thực phẩm, đã là động lực trong toàn bộ quá trình phát triển Đức từ thời tiền sử trở đi, và nó là nguyên nhân chính, không có nghi ngờ, của phong trào bắt đầu từ thế kỷ thứ hai nhất; nhưng những thói quen mới nông nghiệp của Tây Đức không có gì để làm với nó.Before dealing with this movement, which is a movement of East Germans, I have a word more to say about the West Germans. The old names of the West German peoples between the Rhine and Elbe are preserved by Tacitus and in other records of early imperial history. But in the later times with which we have to do now, these names have almost entirely disappeared. We have no longer to do with the Tencteri, the Cherusci, the Chatti, etc.; we have to do with the Alamanni, the Franks, the Saxons, the Thuringians. The reason of this change is that from the end of the second century western Germany had been re-formed by a process of federation and blending of groups of smaller peoples in large unities. Thus the Alamanni were a composite nation formed from the Suevian tribes, and others, on the upper Rhine. In the same way the peoples on the lower Rhine had formed a loose conglomerate under the name of Franks. This name Frank or 'free' seems to have been given as a distinction from the neighbouring peoples who were subject to Rome in the province of Lower Germany. Between the Weser and Elbe, and inland to the Harz mountains, another group of peoples was collected under the name of Saxons. The tribes who gave the name to the whole confederation had come from beyond the mouth of the Elbe, near the neck of the Cimbric peninsula; for our purpose they are West Germans. But among the West Germans they were exceptional in the length of their migrations. The Saxons were parted from the Franks by the intervening Frisians; and south of the Saxons were the Thuringians who mainly represented the ancient Hermunduri.It has been sometimes questioned whether these groups were really confederates, bound by a definite league. The fact seems proved by a text of Ammianus Marcellinus who, in speaking of the Alamanni, refers to a pactum vicissitudinis reddendae. They were bound to render mutual aid. Can we discover any cause for these approximations, these centripetal movements? Agriculture, in all probability, proved an insufficient solution of the population question, especially if in settled conditions the numbers increased more rapidly. It became necessary therefore for a people to enlarge the area of its habitation by reclaiming the surrounding forestland. You must picture Germany as consisting of small territories each of which was surr
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: