Popular musicFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, dịch - Popular musicFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, Việt làm thế nào để nói

Popular musicFrom Wikipedia, the fr


Popular musicFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, search
"Popular songs" redirects here. For the album by Yo La Tengo, see Popular Songs.
"Popular song" redirects here. For songs called "Popular", see Popular (song).
This article is about popular music of various genres. For the pop music genre, see Pop music.
Popular music belongs to any of a number of musical genres "having wide appeal"[1] and is typically distributed to large audiences through the music industry. It stands in contrast to both art music[2][3][4] and traditional music, which are typically disseminated academically or orally to smaller, local audiences.[2][3][4] Although popular music sometimes is known as "pop music", the two terms are not interchangeable. Popular music is a generic term for music of all ages that appeals to popular tastes,[5] whereas pop music usually refers to a specific musical genre.

Contents [hide]
1 Overview
2 Form
3 History
4 See also
5 Sources
6 References
7 Further reading
8 External links


[edit] OverviewMusicologist and specialist in popular music Philip Tagg defined the notion in the light of sociocultural and economical aspects:

"Popular music, unlike art music, is (1) conceived for mass distribution to large and often socioculturally heterogeneous groups of listeners, (2) stored and distributed in non-written form, (3) only possible in an industrial monetary economy where it becomes a commodity and (4) in capitalist societies, subject to the laws of 'free' enterprise, according to which it should ideally sell as much as possible of as little as possible to as many as possible."[4]

For Richard Middleton and Peter Manuel, "a common approach to defining popular music is to link popularity with scale of activity", such as "sales of sheet music or recordings".[6] This approach has a problem, in that "repeat hearings are not counted, depth of response does not feature, socially diverse audiences are treated as one aggregated market and there is no differentiation between musical styles".[6] Another way to define popular music is "to link popularity with means of dissemination" (e.g., being aired on the radio); however, this is problematic, because "all sorts of music, from folk to avant garde, are subject to mass mediation".[6] A third approach to defining popular music is to based on "social group – either a mass audience or a particular class (most often, though not always) the working class", an approach which is problematic because social structures cannot simply be overlain onto musical styles. These three approaches are "too partial" and "too static". Moreover, "understandings of popular music have changed with time".[6]

[edit] FormMain article: Song structure (popular music)
Form in popular music is most often sectional, the most common sections being verse, chorus or refrain, and bridge. Other common forms include thirty-two-bar form, verse-chorus form, and the twelve bar blues. Popular music songs are rarely composed using different music for each stanza of the lyrics (songs composed in this fashion are said to be "through-composed").

The verse and chorus are considered the primary elements. Each verse usually has the same melody (possibly with some slight modifications), but the lyrics change for most verses. The chorus (or "refrain") usually has a melodic phrase and a key lyrical line which is repeated. Pop songs may have an introduction and coda ("tag"), but these elements are not essential to the identity of most songs. Pop songs that use verses and choruses often have a bridge, which, as its name suggests, is a section which connects the verse and chorus at one or more points in the song.

The verse and chorus are usually repeated throughout a song though the bridge, intro, and coda (also called an "outro") are usually only used once. Some pop songs may have a solo section, particularly in rock or blues-influenced pop. During the solo section one or more instruments play a melodic line which may be the melody used by the singer, or, in blues- or jazz-influenced pop, the solo may be improvised based on the chord progression. A solo usually features a single instrumental performer (e.g., a guitarist or a harmonica player) or less commonly, more than one instrumentalist (e.g., a trumpeter and a sax player).

Thirty-two-bar form uses four sections, most often eight measures long each (4×8=32), two verses or A sections, a contrasting B section (the bridge or "middle-eight") and a return of the verse in one last A section (AABA). Verse-chorus form or ABA form may be combined with AABA form, in compound AABA forms. Variations such as a1 and a2 can also be used. The repetition of one chord progression may mark off the only section in a simple verse form such as the twelve bar blues.

[edit] History
The 19th century singer Jenny Lind depicted performing La sonnambula"The most significant feature of the emergent popular music industry of the late 18th and early 19th centuries was the extent of its focus on the commodity form of sheet music".[6] The availability of inexpensive, widely-available sheet music versions of popular songs and instrumental music pieces made it possible for music to be disseminated to a wide audience of amateur music-makers, who could play and sing popular music at home. In addition to the influence of sheet music, another factor was the increasing availability during the late 18th and early 19th century of public popular music performances in "pleasure gardens and dance halls, popular theatres and concert rooms".[6] The early popular music performers worked hand-in-hand with the sheet music industry to promote popular sheet music. One of the early popular music performers to attain widespread popularity was a Swedish opera singer Jenny Lind, who toured the US in the mid-19th century. During the 19th century, more regular people began getting involved in music by participating in amateur choirs or joining brass bands.

The centre of the music publishing industry in the US during the late 19th century was in New York's 'Tin Pan Alley' district. The Tin Pan Alley music publishers developed a new method for promoting sheet music: incessant promotion of new songs. One of the technological innovations that helped to spread popular music around the turn of the century was player pianos; these allowed people to hear the new popular piano tunes.[6] By the early 1900s, the big trends in popular music were the increasing popularity of vaudeville theaters and dance halls and the new invention—the gramophone player. The record industry grew very rapidly; "By 1920 there were almost 80 record companies in Britain, and almost 200 in the USA".[6] Radio broadcasting of music, which began in the early 1920s, helped to spread popular songs to a huge audience. Another factor which helped to disseminate popular music was the introduction of "talking pictures"—sound films—in the late 1920s. In the late 1920s and throughout the 1930s, there was a move towards consolidation in the recording industry which led several major companies to dominate the record industry.[6]

In the 1950s and 1960s, television began to play an increasingly important role in disseminating new popular music. Variety shows regularly showcased popular singers and bands. In the 1960s, the development of new technologies in recording such as multitrack recorders gave sound engineers an increasingly important role in popular music. By using recording techniques, sound engineers could create new sounds and sound effects that were not possible using traditional "live" recording techniques.[6]

In the 1970s, the trend towards consolidation in the recording industry continued to the point that the "... dominance was in the hands of five huge transnational organizations, three American-owned (WEA, RCA, CBS) and two European-owned [companies] (EMI, Polygram)". In the 1990s, the consolidation trend took a new turn: inter-media consolidation. This trend saw music recording companies being consolidated with film, television, magazines, and other media companies, an approach which facilitated cross-marketing promotion between subsidiaries. For example, a record company's singing star could be cross-promoted by the firm's television and magazine arms.[6]

In the 1990s, popular music was changed by the "introduction of digital equipment (mixing desks, synthesizers, samplers, sequencers)" which allowed the creation of "new sound worlds" and facilitated DIY music production by amateur musicians and " tiny independent record labels".[6] By the 2000s, another trend which affected popular music was the increasing availability and use of computers and Internet connections, which facilitated the dissemination—both legal and illegal—of digital recordings and digital versions of sheet music and lyrics.

[edit] See alsoMusic radio
Popular culture
List of popular music performers
List of popular music genres
Popular music pedagogy
List of honorific titles in popular music
Music popularity index
[edit] SourcesTagg Philip (1982) "Analysing Popular Music : Theory, Method and Practice" in Popular Music, 2
Middleton, Richard (1990/2002). Studying Popular Music. Philadelphia: Open University Press. ISBN 0-335-15275-9.
Bennett (1980).
Birrer, Frans A. J. (1985). "Definitions and research orientation: do we need a definition of popular music?" in D. Horn, ed., Popular Music Perspectives, 2 (Gothenburge, Exeter, Ottawa and Reggio Emilia), p. 99-106.
Hall, S. (1978). "Popular culture, politics, and history", in Popular Culture Bulletin, 3, Open University duplicated paper.
Everett, Walter (1997). "Swallowed by a Song: Paul Simon's Crisis of Chromaticism", Understanding Rock: Essays in Musical Analysis. New York: Oxford University Press. ISBN 0-19-510004-2.
Hamm, Charles (1979). Yesterdays: Popular Song in America. New York: W.W. Norton & Company. ISBN 0-393-01257-3.
Manuel, Peter (1988). Popular Musics of the Non-Western World: An Introd
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!

Phổ biến musicfrom wikipedia, các encyclopediajump tới: menu, tìm kiếm
"bài hát nổi tiếng" chuyển hướng ở đây. cho album của yo la tengo, thấy bài hát nổi tiếng.
"phổ biến bài hát" chuyển hướng ở đây. cho các bài hát được gọi là "phổ biến", thấy phổ biến (bài hát).
bài viết này là về âm nhạc nổi tiếng của thể loại khác nhau. cho thể loại nhạc pop, thấy nhạc pop.
âm nhạc phổ biến thuộc về bất kỳ một số thể loại âm nhạc "có sức hấp dẫn rộng" [1] và thường được phân phối cho các khán giả lớn thông qua các ngành công nghiệp âm nhạc. nó là trái ngược với cả âm nhạc nghệ thuật [2] [3] [4] và âm nhạc truyền thống, thường được phổ biến học tập hoặc bằng miệng để nhỏ hơn, khán giả địa phương. [2] [3] [4] mặc dù âm nhạc đôi khi được gọi là "nhạc pop",hai thuật ngữ này không hoán đổi cho nhau. âm nhạc phổ biến là một thuật ngữ chung cho âm nhạc ở mọi lứa tuổi có thể thu hút thị hiếu phổ biến, [5] trong khi nhạc pop thường đề cập đến một thể loại âm nhạc cụ thể.

nội dung [ẩn]
1 cái nhìn tổng quan
2 hình thức
3
4 lịch sử xem

5 nguồn tài liệu tham khảo 6
7 tiếp tục đọc
8 liên kết bên ngoài


[Sửa] overviewmusicologist và chuyên gia trong âm nhạc phổ biến philip Tagg định nghĩa khái niệm trong ánh sáng của các khía cạnh văn hóa xã hội và kinh tế:

"âm nhạc phổ biến, không giống như âm nhạc nghệ thuật, là (1) được hình thành cho phân phối hàng loạt các nhóm lớn và thường socioculturally không đồng nhất của người nghe , (2) được lưu trữ và phân phối dưới hình thức không bằng văn bản,(3) chỉ có thể có trong một nền kinh tế tiền tệ công nghiệp nơi nó trở thành một thứ hàng hóa và (4) trong xã hội tư bản, tuân theo pháp luật của doanh nghiệp "miễn phí", theo đó nó lý tưởng nên bán càng nhiều càng tốt của càng ít càng tốt để càng nhiều càng tốt. "[4]

cho richard middleton và peter manuel,"Một phương pháp phổ biến để xác định âm nhạc phổ biến là liên kết phổ biến với quy mô hoạt động", chẳng hạn như "bán nhạc, ghi". [6] phương pháp này có một vấn đề, trong đó "điều trần lặp lại sẽ không được tính, độ sâu của phản ứng không có tính năng, xã hội rất khác nhau đang được coi là một thị trường tổng hợp và không có sự khác biệt giữa phong cách âm nhạc ".[6] một cách khác để xác định âm nhạc là "liên kết phổ biến đối với phương tiện phổ biến" (ví dụ, được phát sóng trên các đài phát thanh), tuy nhiên, đây là vấn đề, bởi vì "tất cả các loại âm nhạc, từ dân gian đến avant garde, có thể hòa giải hàng loạt nhóm xã hội "[6], một cách tiếp cận thứ ba để xác định âm nhạc phổ biến là dựa trên." - hoặc là một khán giả đại chúng hoặc một lớp học đặc biệt (thường xuyên nhất,mặc dù không phải luôn luôn) giai cấp công nhân ", một cách tiếp cận vấn đề bởi vì cấu trúc xã hội có thể không chỉ đơn giản là được overlain vào phong cách âm nhạc. ba cách tiếp cận là" quá một phần "và" quá tĩnh ". hơn nữa," sự hiểu biết về âm nhạc phổ biến đã thay đổi với thời gian "[6]

[sửa] formmain bài viết: cấu trúc bài hát (phổ biến âm nhạc)
dạng trong âm nhạc phổ biến thường được cắt,.các phần phổ biến nhất là thơ, điệp khúc hoặc điệp khúc, và cây cầu. hình thức phổ biến khác bao gồm hình thức ba mươi hai thanh, hình thức câu thơ-ca, và blues thanh mười hai. bài hát nhạc phổ biến được sử dụng ít khi sáng tác âm nhạc khác nhau cho mỗi khổ thơ trong lời bài hát (bài hát sáng tác trong thời trang này được cho là "thông qua sáng tác").

câu và điệp khúc được coi là yếu tố chính.mỗi câu thường có giai điệu tương tự (có thể với một số thay đổi nhỏ), nhưng lời bài hát thay đổi cho hầu hết các câu. điệp khúc (hoặc "điệp khúc") thường có một cụm từ du dương và một dòng trữ tình chính được lặp đi lặp lại. bài hát nhạc pop có thể có một giới thiệu và coda ("tag"), nhưng những yếu tố này không cần thiết với bản sắc của hầu hết các bài hát. bài hát nhạc pop sử dụng câu và đoạn điệp khúc thường có một cây cầu,trong đó, như tên gọi của nó, là một phần kết nối các câu và điệp khúc tại một hoặc nhiều điểm trong bài hát.

câu và điệp khúc thường lặp đi lặp lại trong một bài hát mặc dù cây cầu, giới thiệu, và coda (còn được gọi là " outro ") thường chỉ được sử dụng một lần. một số bài hát nhạc pop có thể có một phần solo, đặc biệt là trong đá hay Blues chịu ảnh hưởng của nhạc pop.trong phần solo của một hoặc nhiều công cụ chơi một dòng giai điệu mà có thể là giai điệu được sử dụng bởi các ca sĩ, hoặc, trong xanh hoặc ảnh hưởng của jazz pop, solo có thể được ứng biến dựa trên các tiến trình hợp âm. solo thường có một biểu diễn duy nhất công cụ (ví dụ, một tay guitar hoặc một cầu thủ harmonica) hoặc ít phổ biến hơn, nhiều hơn một nhạc cụ (ví dụ, một nghệ sĩ trumpet và một người chơi saxophone).

hình thức ba mươi hai thanh sử dụng bốn phần, thường xuyên nhất tám biện pháp dài mỗi (4 x 8 = 32), hai câu hoặc một phần, một phần b tương phản (cây cầu hoặc "trung tám") và sự trở lại của câu trong một một phần cuối (aaba). hình thức thơ-ca hoặc hình thức aba có thể được kết hợp với hình thức aaba, trong các hình thức aaba hợp chất. biến thể như a1 và a2 cũng có thể được sử dụng.sự lặp lại của một tiến trình hợp âm có thể đánh dấu ra khỏi phần chỉ trong một hình thức câu đơn giản như blues thanh mười hai.

[sửa] lịch sử
thế kỷ 19 ca sĩ Jenny Lind mô tả thực hiện la sonnambula "tính năng quan trọng nhất trong những phổ biến nổi ngành công nghiệp âm nhạc của 18 và đầu thế kỷ 19 cuối là mức độ tập trung vào các hình thức hàng hóa của bản nhạc ".[6] sự sẵn có của, rộng rãi có sẵn phiên bản nhạc rẻ tiền của bài hát nổi tiếng và phần nhạc cụ đã làm cho nó có thể cho âm nhạc được phổ biến cho một đối tượng rộng của âm nhạc nghiệp dư, các nhà sản xuất, những người có thể chơi và hát nhạc phổ biến ở nhà. ngoài các ảnh hưởng của bản nhạc,yếu tố khác là sự sẵn có ngày càng tăng trong những năm cuối 18 và đầu thế kỷ 19 của các buổi biểu diễn âm nhạc phổ biến công khai trong "khu vườn niềm vui và vũ trường, nhà hát nổi tiếng và các phòng hòa nhạc" [6] biểu diễn âm nhạc nổi tiếng sớm. làm việc tay trong tay với ngành công nghiệp nhạc để thúc đẩy bản nhạc phổ biến.một trong những nghệ sĩ biểu diễn âm nhạc nổi tiếng sớm để đạt được phổ biến rộng rãi là một ca sĩ opera Thụy Điển Jenny Lind, người đi thăm chúng tôi vào giữa thế kỷ 19. trong thế kỷ 19, người dân thường xuyên hơn bắt đầu nhận được liên quan đến âm nhạc bằng cách tham gia dàn hợp xướng nghiệp dư hoặc gia nhập ban nhạc đồng.

các trung tâm của ngành công nghiệp xuất bản âm nhạc trong chúng ta trong thời gian cuối thế kỷ 19 ở huyện 'Tin Pan Alley' york mới của. các tin chảo nhà xuất bản âm nhạc hẻm phát triển một phương pháp mới để thúc đẩy nhạc: xúc tiến không ngừng của bài hát mới. một trong những đổi mới công nghệ đã giúp để truyền bá âm nhạc phổ biến trên toàn thế kỷ là cầu thủ cây đàn piano;những người được nghe những giai điệu dương cầm nổi tiếng mới. [6] của đầu những năm 1900, những xu hướng lớn trong âm nhạc phổ biến là sự phổ biến ngày càng tăng của các nhà hát tạp kỹ và các sàn nhảy và các phát minh, các máy nghe nhạc máy hát mới. ngành công nghiệp thu âm đã tăng trưởng rất nhanh, "năm 1920 đã có gần 80 công ty thu âm ở Anh, và gần như 200 trong usa" [6] phát thanh của âm nhạc,.bắt đầu từ đầu những năm 1920, giúp lan truyền bài hát nổi tiếng cho một đối tượng rất lớn. một yếu tố đó đã giúp phổ biến âm nhạc phổ biến là sự ra đời của "nói hình ảnh" âm thanh phim trong cuối những năm 1920. vào cuối năm 1920 và trong suốt những năm 1930, đã có một bước tiến tới hợp nhất trong ngành công nghiệp ghi âm dẫn một số công ty lớn để thống trị ngành công nghiệp thu âm. [6]

trong những năm 1950 và 1960, truyền hình bắt đầu đóng một vai trò ngày càng quan trọng trong việc phổ biến âm nhạc mới. các show truyền hình thường xuyên giới thiệu ca sĩ nổi tiếng và các ban nhạc. trong những năm 1960, sự phát triển của các công nghệ mới trong việc ghi lại như ghi multitrack cho các kỹ sư âm thanh một vai trò ngày càng quan trọng trong âm nhạc phổ biến. bằng cách sử dụng kỹ thuật ghi âm,kỹ sư âm thanh có thể tạo ra âm thanh mới và hiệu ứng âm thanh mà không thể sử dụng kỹ thuật ghi âm truyền thống "sống" [6]

trong những năm 1970, xu hướng hợp nhất trong ngành công nghiệp ghi âm tiếp tục đến điểm rằng "... thống trị được. trong tay của năm tổ chức xuyên quốc gia khổng lồ, ba mỹ nước (WEA, RCA, CBS) và hai nước châu Âu [công ty] (EMI,PolyGram) "trong những năm 1990, xu hướng hợp nhất đã một lần lượt mới:.. củng cố liên phương tiện truyền thông xu hướng này thấy công ty ghi âm âm nhạc đang được củng cố với bộ phim, truyền hình, tạp chí, và các công ty phương tiện truyền thông khác, một cách tiếp cận tạo điều kiện xúc tiến chéo giữa tiếp thị các công ty con. ví dụ,ngôi sao ca hát một công ty thu âm có thể được chéo thúc đẩy bởi truyền hình của công ty và cánh tay tạp chí. [6]

trong những năm 1990, âm nhạc phổ biến đã được thay đổi bởi "giới thiệu các thiết bị kỹ thuật số (trộn bàn, tổng hợp, lấy mẫu, sắp xếp dãy)" mà cho phép việc tạo ra các "thế giới âm thanh mới" và tạo điều kiện cho sản xuất âm nhạc Tự làm bởi nhạc sĩ nghiệp dư và "hãng thu âm độc lập nhỏ".[6] của những năm 2000, một xu hướng làm ảnh hưởng đến âm nhạc phổ biến là sự sẵn có và sử dụng máy tính và kết nối Internet, trong đó tạo điều kiện cho việc phổ biến, cả hợp pháp và bất hợp pháp, các bản ghi âm kỹ thuật số và các phiên bản kỹ thuật số của bản nhạc và lời bài hát.

[Tăng sửa] thấy alsomusic đài phát thanh

văn hóa phổ biến danh sách của người biểu diễn âm nhạc nổi tiếng
danh sách các thể loại âm nhạc phổ biến
sư phạm âm nhạc phổ biến
danh sách tên kính cẩn trong âm nhạc phổ biến
chỉ số phổ biến âm nhạc
[sửa] sourcestagg philip (1982) "phân tích âm nhạc phổ biến: lý thuyết, phương pháp và thực hành" trong âm nhạc phổ biến, 2
middleton, richard (1990/2002). nghiên cứu âm nhạc nổi tiếng. philadelphia: mở trường đại học báo chí. ISBN 0-335-15275-9.
Bennett (1980).
birrer, Frans một. j. (1985). "Định nghĩa và định hướng nghiên cứu:chúng ta cần một định nghĩa của âm nhạc phổ biến? "trong d. sừng, ed., quan điểm âm nhạc, 2 (gothenburge, exeter, ottawa và Reggio Emilia), tr. 99-106.
trường, s. (1978)." văn hóa, chính trị và lịch sử ", trong bản tin văn hóa phổ biến, 3, mở trường đại học giấy nhân đôi
everett, Walter (1997).." nuốt chửng bởi một bài hát: cuộc khủng hoảng của Keyboard Paul Simon của ", sự hiểu biết đá:bài luận phân tích âm nhạc. new york: Oxford University Press. ISBN 0-19-510004-2.
Hamm, Charles (1979). ngày hôm qua: bài hát nổi tiếng tại Mỹ. new york: w.w. Norton công ty &. ISBN 0-393-01257-3.
manuel, peter (1988). nhạc nổi tiếng của thế giới ngoài phương Tây: một introd
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Phổ biến musicFrom Wikipedia, encyclopediaJump miễn phí tới: chuyển hướng, tìm kiếm
"Bài hát nổi tiếng" đổi hướng đến đây. Album của Yo La Tengo, xem bài hát phổ biến.
"Bài hát" đổi hướng đến đây. Bài hát được gọi là "Phổ biến", xem phổ biến (bài hát).
bài này nói về âm nhạc của thể loại khác nhau. Thể loại nhạc pop, xem âm nhạc Pop.
Âm nhạc phổ biến thuộc về bất kỳ một số thể loại âm nhạc "có kháng cáo rộng" [1] và thường được phân phối cho các khán giả lớn thông qua các ngành công nghiệp âm nhạc. Nó là viết tắt của ngược lại phổ cả nghệ thuật âm nhạc [2] [3] [4] và âm nhạc truyền thống, mà thường biến học tập hoặc bằng miệng cho khán giả nhỏ hơn, địa phương.[2][3][4] Mặc dù phổ biến âm nhạc đôi khi được gọi là "âm nhạc pop", hai điều kiện không được hoán đổi cho nhau. Âm nhạc là một thuật ngữ chung cho âm nhạc của tất cả các lứa tuổi mà kháng cáo cho sở thích phổ biến, [5] trong khi nhạc pop thường đề cập đến một cụ thể âm nhạc thể loại.

nội dung [ẩn]
1 tổng quan
2 hình thức
3 lịch sử
4 Xem thêm
5 nguồn
6 tài liệu tham khảo
7 thêm
8 liên kết ngoài


[sửa] OverviewMusicologist và các chuyên gia trong nhạc Philip Tagg định nghĩa khái niệm trong ánh sáng của những khía cạnh văn hóa xã hội và kinh tế:

"âm nhạc phổ biến, không giống như âm nhạc nghệ thuật, (1) được cho các phân phối hàng loạt cho các nhóm lớn và thường socioculturally không đồng nhất của thính giả, (2) được lưu trữ và phân phối trong phòng không viết lưu mẫu, (3) chỉ có thể có trong một nền kinh tế tiền tệ công nghiệp nơi mà nó sẽ trở thành một thứ hàng hóa và (4) trong xã hội tư bản, tùy thuộc vào luật doanh nghiệp 'miễn phí', theo đó nó nên lý tưởng bán càng nhiều càng tốt của ít nhất là có thể càng nhiều càng tốt."[4]

Richard Middleton và Peter Manuel, "một phương pháp phổ biến để xác định âm nhạc phổ biến là để liên kết phổ biến với quy mô hoạt động", chẳng hạn như "bán hàng nhạc hoặc bản ghi âm".[6] Phương pháp tiếp cận có một vấn đề, trong đó "lặp lại điều trần không được tính, chiều sâu của phản ứng không tính năng, xã hội đa dạng đối tượng được coi là một trong những trường hợp và có không có sự khác biệt giữa phong cách âm nhạc".[6] Một cách khác để xác định phổ biến âm nhạc là "để liên kết phổ biến với phương tiện phổ biến" (ví dụ, được phát sóng trên radio); Tuy nhiên, đây là vấn đề, bởi vì"tất cả các loại âm nhạc, từ nhạc dân gian để avant garde, tùy thuộc vào khối lượng hòa giải".[6] Một phương pháp thứ ba để xác định phổ biến âm nhạc là dựa trên "nhóm xã hội-một khán giả đại chúng hoặc một lớp học đặc biệt (thông thường, though not always) giai cấp lao động ", một cách tiếp cận đó là vấn đề bởi vì cấu trúc xã hội chỉ đơn giản là không thể được và vào phong cách âm nhạc. Các phương pháp tiếp cận ba là "quá là một phần" và "quá tĩnh". Hơn nữa, "sự hiểu biết âm nhạc đã thay đổi theo thời gian".[6]

[sửa] FormMain bài viết: cấu trúc bài hát (âm nhạc)
các hình thức phổ biến âm nhạc là hầu hết thường xuyên cắt, phần phổ biến nhất là câu thơ, dàn hợp xướng hay đoạn điệp khúc và cầu. Các hình thức phổ biến khác bao gồm các hình thức ba mươi hai thanh, đoạn điệp khúc mẫu, và mười hai bar nhạc blues. Phổ biến âm nhạc bài hát hiếm khi được tạo thành bằng cách sử dụng âm nhạc khác nhau cho mỗi đoạn thơ của lời bài hát (bao gồm trong thời trang này bài hát được gọi là "thông qua-gồm").

câu thơ và xướng được coi là các yếu tố chính. Mỗi câu thường có cùng chung nhịp đập (có thể với một số sửa đổi nhỏ), nhưng lời bài hát thay đổi cho hầu hết câu thơ. Các dàn hợp xướng (hoặc "hạn chế") thường có một cụm từ giai điệu và một dòng trữ quan trọng lặp đi lặp lại. Ca khúc nhạc pop có một giới thiệu và coda ("từ khóa"), nhưng những yếu tố này không cần thiết về danh tính của hầu hết các bài hát. Ca khúc nhạc pop sử dụng câu thơ và xướng thường xuyên có một cây cầu, mà, như tên cho thấy, là một phần mà kết nối các câu và đoạn điệp khúc tại một hoặc nhiều điểm trong bài hát.

câu thơ và xướng được lặp thường lại trong suốt bài hát mặc dù các cây cầu, giới thiệu và coda (tiếng Anh thường gọi là một "outro") thường chỉ sử dụng một lần. Một số bài hát nhạc pop có thể có một phần đơn, đặc biệt là trong đá hoặc ảnh hưởng nhạc blues pop. Trong phần đơn một hoặc nhiều thiết bị chơi một dòng giai điệu có thể giai điệu được sử dụng bởi các ca sĩ, hoặc, trong nhạc blues - hoặc nhạc jazz-chịu ảnh hưởng nhạc pop, solo có thể được improvised dựa trên sự tiến triển hợp âm. Solo thường tính năng một biểu diễn nhạc duy nhất (ví dụ như, một tay guitar hay một cầu thủ harmonica) hoặc ít phổ biến hơn một instrumentalist (ví dụ, một trumpet và một cầu thủ sax).

Ba mươi hai thanh hình thức sử dụng bốn phần, biện hầu hết thường tám pháp dài mỗi (4 × 8 = 32), hai câu hoặc một phần, một phần B tương phản (cầu hoặc "Trung-8") và sự trở lại của những câu thơ trong một kéo dài một phần (AABA). Đoạn điệp khúc mẫu hoặc ABA mẫu có thể được kết hợp với hình thức AABA, trong các hợp chất AABA hình thức. Các biến thể chẳng hạn như a1 và a2 cũng có thể được sử dụng. Lặp lại với một tiến trình có thể đánh dấu ra khỏi phần duy nhất trong một hình thức đơn giản câu như mười hai bar nhạc blues.

[sửa] lịch sử
các ca sĩ thế kỷ 19 Jenny Lind mô tả biểu diễn La sonnambula "các tính năng quan trọng nhất của ngành công nghiệp âm nhạc cấp cứu phổ biến của cuối 18 và đầu thế kỷ 19 đã là mức độ tập trung vào các hình thức hàng hóa của nhạc".[6] Sự sẵn có của nhạc không tốn kém, có sẵn rộng rãi các phiên bản của bài hát nổi tiếng và nhạc nhạc pieces đã làm cho nó có thể cho âm nhạc để được phổ biến cho một đối tượng rộng của nghiệp dư âm nhạc-makers, những người có thể chơi và hát thính phòng nghe nhạc tại nhà. Ngoài ảnh hưởng của âm nhạc tờ, một yếu tố là sẵn có trong thời gian cuối 18 và đầu thế kỷ 19 ngày càng tăng của khu vực âm nhạc buổi biểu diễn tại "niềm vui khu vườn và khiêu vũ trường, nhà hát nổi tiếng và các buổi hòa nhạc phòng".[6] Những người biểu diễn âm nhạc đầu tiên làm việc tay trong tay với ngành công nghiệp âm nhạc tờ để thúc đẩy các nhạc phổ biến. Một trong những người biểu diễn âm nhạc đầu tiên để đạt được phổ biến rộng rãi là một ca sĩ opera Thụy Điển Jenny Lind, người đã đến thăm Hoa Kỳ trong thế kỷ giữa 19. Trong thế kỷ 19, những người thường xuyên hơn bắt đầu việc tham gia vào âm nhạc bằng cách tham gia vào các nghiệp dư choirs hoặc tham gia đồng thau băng.

Trung tâm âm nhạc xuất bản công nghiệp tại Hoa Kỳ trong thời gian cuối thế kỷ 19 là bang New York 'Tin Pan Alley'. Các nhà xuất bản của Tin Pan Alley âm nhạc phát triển một phương pháp mới cho việc thúc đẩy nhạc: không ngừng quảng bá bài hát mới. Một trong những đổi mới công nghệ giúp đỡ để lây lan âm nhạc xung quanh bật của thế kỷ đã là chơi đàn piano; những người được cho phép để nghe phổ biến piano mới giai điệu.[6] Đầu những năm 1900, các xu hướng lớn trong phổ biến âm nhạc là sự phổ biến ngày càng tăng của vaudeville nhà hát và khiêu vũ trường và phát minh mới-các cầu thủ gramophone. Các ngành công nghiệp thu âm phát triển rất nhanh chóng; "Năm 1920 đã có hầu như 80 công ty thu âm ở Anh, và gần 200 tại Mỹ".[6] Phát sóng phát thanh của âm nhạc, mà bắt đầu vào đầu thập niên 1920, đã giúp để truyền bá các bài hát phổ biến cho một đối tượng lớn. Một yếu tố đó đã giúp để phổ biến âm nhạc phổ biến là sự ra đời của "nói hình ảnh" — âm thanh phim-trong cuối thập niên 1920. Trong cuối những năm 1920 và trong suốt những năm 1930, đã có một di chuyển theo hướng củng cố trong ngành công nghiệp ghi âm khiến một số công ty lớn để thống trị ngành công nghiệp thu âm.[6]

Trong thập niên 1950 và thập niên 1960, truyền hình đã bắt đầu đóng một vai trò ngày càng quan trọng trong phổ biến âm nhạc mới. Show thực tế thường xuyên trình diễn ca sĩ nổi tiếng và các ban nhạc. Trong thập niên 1960, sự phát triển của các công nghệ mới trong ghi âm như ghi âm multitrack cho kỹ sư âm thanh một vai trò ngày càng quan trọng trong âm nhạc phổ biến. Bằng cách sử dụng kỹ thuật ghi âm, kỹ sư âm thanh có thể tạo ra âm thanh mới và các hiệu ứng âm thanh mà không thể bằng cách sử dụng truyền thống "thật" ghi âm kỹ thuật.[6]

Trong thập niên 1970, xu hướng củng cố trong ngành công nghiệp ghi âm tiếp tục đến điểm mà các "... sự thống trị là trong tay của năm xuyên quốc gia tổ chức lớn là ba thuộc sở hữu của Hoa Kỳ (WEA, RCA, CBS) và hai châu Âu thuộc sở hữu công [ty] (EMI, PolyGram) ". Trong thập niên 1990, có xu hướng củng cố đã một biến mới: inter-media hợp nhất. Xu hướng này đã thấy các công ty được hợp nhất với bộ phim truyền hình, tạp chí, và các công ty khác của phương tiện truyền thông, âm nhạc một cách tiếp cận tạo điều kiện tiếp thị qua quảng cáo giữa các công ty con. Ví dụ: một công ty thu âm ca hát sao có thể được đường thúc đẩy bởi các công ty truyền hình và tạp chí arms.[6]

Trong thập niên 1990, phổ biến âm nhạc được thay đổi bởi "giới thiệu các thiết bị kỹ thuật số (trộn bàn làm việc, synthesizers, samplers, sequencers)" mà cho phép việc tạo ra các "thế giới âm thanh mới" và tạo điều kiện sản xuất tự làm âm nhạc của nhạc sĩ nghiệp dư và "nhỏ độc lập hãng thu âm".[6] Những năm 2000, một xu hướng làm ảnh hưởng đến âm nhạc đã sẵn có ngày càng tăng và sử dụng máy tính và kết nối Internet, tạo điều kiện phổ biến-hợp pháp và bất hợp pháp — ghi âm kỹ thuật số và các phiên bản kỹ thuật số của nhạc và lời.

đài phát thanh alsoMusic [sửa] xem
phổ biến văn hóa
danh sách biểu diễn âm nhạc
danh sách thể loại âm nhạc phổ biến
Sư phạm âm nhạc
danh sách các tiêu đề kính phổ biến âm nhạc
âm nhạc phổ biến chỉ số
[sửa] SourcesTagg Philip (1982) "Analysing nhạc: lý thuyết, phương pháp và thực hành" trong âm nhạc phổ biến, 2
Middleton, Richard (1990-2002). Nghiên cứu phổ biến âm nhạc. Philadelphia: Đại học mở báo chí. ISBN 0-335-15275-9.
Bennett (1980).
Birrer, Frans A. J. (1985). "Định nghĩa và định hướng nghiên cứu: chúng tôi cần một định nghĩa của âm nhạc?"ở D. Horn, ed., phổ biến âm nhạc quan điểm, 2 (Gothenburge, Exeter, Ottawa và Reggio Emilia), p. 99-106.
Hall, S. (1978). "Phổ biến văn hóa, chính trị, và lịch sử" trong phổ biến văn hóa Bulletin, 3, đại học mở nhân đôi giấy.
Everett, Walter (1997). "Nuốt chửng bởi một bài hát: Paul Simon khủng hoảng Chromaticism", sự hiểu biết đá: Tiểu luận phân tích âm nhạc. New York: Oxford University Press. ISBN 0-19-510004-2.
Hamm, Charles (1979). Yesterdays: Bài hát phổ biến ở Mỹ. New York: Công ty & W.W. Norton. ISBN 0-393-01257-3.
Manuel, Peter (1988). Phổ biến âm nhạc của thế giới Tây: một Introd
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: