PREFACE.THE ESMONDS OF VIRGINIA.The estate of Castlewood, in Virginia, dịch - PREFACE.THE ESMONDS OF VIRGINIA.The estate of Castlewood, in Virginia, Việt làm thế nào để nói

PREFACE.THE ESMONDS OF VIRGINIA.The


PREFACE.

THE ESMONDS OF VIRGINIA.

The estate of Castlewood, in Virginia, which was given to our ancestors by King Charles the First, as some return for the sacrifices made in his Majesty's cause by the Esmond family, lies in Westmoreland county, between the rivers Potomac and Rappahannock, and was once as great as an English Principality, though in the early times its revenues were but small. Indeed, for near eighty years after our forefathers possessed them, our plantations were in the hands of factors, who enriched themselves one after another, though a few scores of hogsheads of tobacco were all the produce that, for long after the Restoration, our family received from their Virginian estates.
My dear and honored father, Colonel Henry Esmond, whose history, written by himself, is contained in the accompanying volume, came to Virginia in the year 1718, built his house of Castlewood, and here permanently settled. After a long stormy life in England, he passed the remainder of his many years in peace and honor in this country; how beloved and respected by all his fellow-citizens, how inexpressibly dear to his family, I need not say. His whole life was a benefit to all who were connected with him. He gave the best example, the best advice, the most bounteous hospitality to his friends; the tenderest care to his dependants; and bestowed on those of his immediate family such a blessing of fatherly love and protection as can never be thought of, by us, at least, without veneration and thankfulness; and my sons' children, whether established here in our Republic, or at home in the always beloved mother country, from which our late quarrel hath separated us, may surely be proud to be descended from one who in all ways was so truly noble.
My dear mother died in 1736, soon after our return from England, whither my parents took me for my education; and where I made the acquaintance of Mr. Warrington, whom my children never saw. When it pleased heaven, in the bloom of his youth, and after but a few months of a most happy union, to remove him from me, I owed my recovery from the grief which that calamity caused me, mainly to my dearest father's tenderness, and then to the blessing vouchsafed to me in the birth of my two beloved boys. I know the fatal differences which separated them in politics never disunited their hearts; and as I can love them both, whether wearing the King's colors or the Republic's, I am sure that they love me and one another, and him above all, my father and theirs, the dearest friend of their childhood, the noble gentleman who bred them from their infancy in the practice and knowledge of Truth, and Love and Honor.
My children will never forget the appearance and figure of their revered grandfather; and I wish I possessed the art of drawing (which my papa had in perfection), so that I could leave to our descendants a portrait of one who was so good and so respected. My father was of a dark complexion, with a very great forehead and dark hazel eyes, overhung by eyebrows which remained black long after his hair was white. His nose was aquiline, his smile extraordinary sweet. How well I remember it, and how little any description I can write can recall his image! He was of rather low stature, not being above five feet seven inches in height; he used to laugh at my sons, whom he called his crutches, and say they were grown too tall for him to lean upon. But small as he was, he had a perfect grace and majesty of deportment, such as I have never seen in this country, except perhaps in our friend Mr. Washington, and commanded respect wherever he appeared.
In all bodily exercises he excelled, and showed an extraordinary quickness and agility. Of fencing he was especially fond, and made my two boys proficient in that art; so much so, that when the French came to this country with Monsieur Rochambeau, not one of his officers was superior to my Henry, and he was not the equal of my poor George, who had taken the King's side in our lamentable but glorious war of independence.
Neither my father nor my mother ever wore powder in their hair; both their heads were as white as silver, as I can remember them. My dear mother possessed to the last an extraordinary brightness and freshness of complexion; nor would people believe that she did not wear rouge. At sixty years of age she still looked young, and was quite agile. It was not until after that dreadful siege of our house by the Indians, which left me a widow ere I was a mother, that my dear mother's health broke. She never recovered her terror and anxiety of those days which ended so fatally for me, then a bride scarce six months married, and died in my father's arms ere my own year of widowhood was over.
From that day, until the last of his dear and honored life, it was my delight and consolation to remain with him as his comforter and companion; and from those little notes which my mother hath made here and there in the volume in which my father describes his adventures in Europe, I can well understand the extreme devotion with which she regarded him—a devotion so passionate and exclusive as to prevent her, I think, from loving any other person except with an inferior regard; her whole thoughts being centred on this one object of affection and worship. I know that, before her, my dear father did not show the love which he had for his daughter; and in her last and most sacred moments, this dear and tender parent owned to me her repentance that she had not loved me enough: her jealousy even that my father should give his affection to any but herself: and in the most fond and beautiful words of affection and admonition, she bade me never to leave him, and to supply the place which she was quitting. With a clear conscience, and a heart inexpressibly thankful, I think I can say that I fulfilled those dying commands, and that until his last hour my dearest father never had to complain that his daughter's love and fidelity failed him.
And it is since I knew him entirely—for during my mother's life he never quite opened himself to me—since I knew the value and splendor of that affection which he bestowed upon me, that I have come to understand and pardon what, I own, used to anger me in my mother's lifetime, her jealousy respecting her husband's love. 'Twas a gift so precious, that no wonder she who had it was for keeping it all, and could part with none of it, even to her daughter.
Though I never heard my father use a rough word, 'twas extraordinary with how much awe his people regarded him; and the servants on our plantation, both those assigned from England and the purchased negroes, obeyed him with an eagerness such as the most severe taskmasters round about us could never get from their people. He was never familiar, though perfectly simple and natural; he was the same with the meanest man as with the greatest, and as courteous to a black slave-girl as to the Governor's wife. No one ever thought of taking a liberty with him (except once a tipsy gentleman from York, and I am bound to own that my papa never forgave him): he set the humblest people at once on their ease with him, and brought down the most arrogant by a grave satiric way, which made persons exceedingly afraid of him. His courtesy was not put on like a Sunday suit, and laid by when the company went away; it was always the same; as he was always dressed the same, whether for a dinner by ourselves or for a great entertainment. They say he liked to be the first in his company; but what company was there in which he would not be first? When I went to Europe for my education, and we passed a winter at London with my half-brother, my Lord Castlewood and his second lady, I saw at her Majesty's Court some of the most famous gentlemen of those days; and I thought to myself none of these are better than my papa; and the famous Lord Bolingbroke, who came to us from Dawley, said as much, and that the men of that time were not like those of his youth:—"Were your father, Madam," he said, "to go into the woods, the Indians would elect him Sachem;" and his lordship was pleased to call me Pocahontas.
I did not see our other relative, Bishop Tusher's lady, of whom so much is said in my papa's memoirs—although my mamma went to visit her in the country. I have no pride (as I showed by complying with my mother's request, and marrying a gentleman who was but the younger son of a Suffolk Baronet), yet I own to A DECENT RESPECT for my name, and wonder how one who ever bore it, should change it for that of Mrs. THOMAS TUSHER. I pass over as odious and unworthy of credit those reports (which I heard in Europe and was then too young to understand), how this person, having LEFT HER FAMILY and fled to Paris, out of jealousy of the Pretender betrayed his secrets to my Lord Stair, King George's Ambassador, and nearly caused the Prince's death there; how she came to England and married this Mr. Tusher, and became a great favorite of King George the Second, by whom Mr. Tusher was made a Dean, and then a Bishop. I did not see the lady, who chose to remain AT HER PALACE all the time we were in London; but after visiting her, my poor mamma said she had lost all her good looks, and warned me not to set too much store by any such gifts which nature had bestowed upon me. She grew exceedingly stout; and I remember my brother's wife, Lady Castlewood, saying—"No wonder she became a favorite, for the King likes them old and ugly, as his father did before him." On which papa said—"All women were alike; that there was never one so beautiful as that one; and that we could forgive her everything but her beauty." And hereupon my mamma looked vexed, and my Lord Castlewood began to laugh; and I, of course, being a young creature, could not understand what was the subject of their conversation.
After the circumstances narrated in the third book of these Memoirs, my father and mother both went abroad, being advised by their friends to leave
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
LỜI NÓI ĐẦU.ESMONDS VIRGINIA.Bất động sản của Castlewood, Virginia, mà đã được trao cho tổ tiên của chúng tôi bởi vua Charles đầu tiên, như một số trở lại cho những hy sinh được thực hiện trong his Majesty's gây ra bởi gia đình Esmond, nằm ở Quận Westmoreland, giữa các sông Potomac và Rappahannock, và đã từng là rất lớn như một quốc Anh, mặc dù trong thời gian đầu doanh thu của nó đã nhưng nhỏ. Thật vậy, gần tám mươi năm sau khi ông cha của chúng tôi sở hữu chúng, đồn điền của chúng tôi đã trong tay của các yếu tố, những người làm giàu bản thân mình một, mặc dù một vài điểm của hogsheads của thuốc lá đã là tất cả các sản phẩm đó, cho lâu dài sau khi phục hồi, gia đình của chúng tôi nhận được từ của estates Virginia.Thân mến và tôn vinh cha tôi, đại tá Henry Esmond, mà lịch sử, viết của mình, được chứa trong tập đi kèm, đến Virginia năm 1718, xây dựng nhà của ông của Castlewood, và ở đây định cư vĩnh viễn. Sau khi một cuộc sống lâu bão tại Anh, ông đã thông qua phần còn lại của ông nhiều năm trong hòa bình và tôn trọng ở đất nước này; làm thế nào yêu quý và tôn trọng bởi tất cả của mình đồng-công dân, làm thế nào inexpressibly thân yêu với gia đình của mình, tôi không cần nói. Toàn bộ cuộc sống của mình là một lợi ích cho tất cả những người đã được kết nối với anh ta. Ông đã cung cấp ví dụ tốt nhất, những lời khuyên tốt nhất, sự hiếu khách đặt bounteous cho bạn bè của mình; việc chăm sóc tenderest để dụ của mình; và ban cho những người trong gia đình ngay lập tức một phước lành của tình yêu cha và bảo vệ như có thể không bao giờ được dùng, bởi chúng tôi, ít, mà không có lòng và lòng biết ơn; và người con trai của tôi trẻ em, cho dù được thành lập ở đây tại cộng hòa của chúng tôi, hoặc ở nhà trong cả nước mẹ luôn luôn yêu quý, từ đó chúng tôi cãi vã cuối đã tách chúng tôi, có thể chắc chắn là tự hào được nguồn gốc từ một người trong tất cả các cách để thực sự cao quý.My dear mother died in 1736, soon after our return from England, whither my parents took me for my education; and where I made the acquaintance of Mr. Warrington, whom my children never saw. When it pleased heaven, in the bloom of his youth, and after but a few months of a most happy union, to remove him from me, I owed my recovery from the grief which that calamity caused me, mainly to my dearest father's tenderness, and then to the blessing vouchsafed to me in the birth of my two beloved boys. I know the fatal differences which separated them in politics never disunited their hearts; and as I can love them both, whether wearing the King's colors or the Republic's, I am sure that they love me and one another, and him above all, my father and theirs, the dearest friend of their childhood, the noble gentleman who bred them from their infancy in the practice and knowledge of Truth, and Love and Honor.My children will never forget the appearance and figure of their revered grandfather; and I wish I possessed the art of drawing (which my papa had in perfection), so that I could leave to our descendants a portrait of one who was so good and so respected. My father was of a dark complexion, with a very great forehead and dark hazel eyes, overhung by eyebrows which remained black long after his hair was white. His nose was aquiline, his smile extraordinary sweet. How well I remember it, and how little any description I can write can recall his image! He was of rather low stature, not being above five feet seven inches in height; he used to laugh at my sons, whom he called his crutches, and say they were grown too tall for him to lean upon. But small as he was, he had a perfect grace and majesty of deportment, such as I have never seen in this country, except perhaps in our friend Mr. Washington, and commanded respect wherever he appeared.In all bodily exercises he excelled, and showed an extraordinary quickness and agility. Of fencing he was especially fond, and made my two boys proficient in that art; so much so, that when the French came to this country with Monsieur Rochambeau, not one of his officers was superior to my Henry, and he was not the equal of my poor George, who had taken the King's side in our lamentable but glorious war of independence.Neither my father nor my mother ever wore powder in their hair; both their heads were as white as silver, as I can remember them. My dear mother possessed to the last an extraordinary brightness and freshness of complexion; nor would people believe that she did not wear rouge. At sixty years of age she still looked young, and was quite agile. It was not until after that dreadful siege of our house by the Indians, which left me a widow ere I was a mother, that my dear mother's health broke. She never recovered her terror and anxiety of those days which ended so fatally for me, then a bride scarce six months married, and died in my father's arms ere my own year of widowhood was over.From that day, until the last of his dear and honored life, it was my delight and consolation to remain with him as his comforter and companion; and from those little notes which my mother hath made here and there in the volume in which my father describes his adventures in Europe, I can well understand the extreme devotion with which she regarded him—a devotion so passionate and exclusive as to prevent her, I think, from loving any other person except with an inferior regard; her whole thoughts being centred on this one object of affection and worship. I know that, before her, my dear father did not show the love which he had for his daughter; and in her last and most sacred moments, this dear and tender parent owned to me her repentance that she had not loved me enough: her jealousy even that my father should give his affection to any but herself: and in the most fond and beautiful words of affection and admonition, she bade me never to leave him, and to supply the place which she was quitting. With a clear conscience, and a heart inexpressibly thankful, I think I can say that I fulfilled those dying commands, and that until his last hour my dearest father never had to complain that his daughter's love and fidelity failed him.And it is since I knew him entirely—for during my mother's life he never quite opened himself to me—since I knew the value and splendor of that affection which he bestowed upon me, that I have come to understand and pardon what, I own, used to anger me in my mother's lifetime, her jealousy respecting her husband's love. 'Twas a gift so precious, that no wonder she who had it was for keeping it all, and could part with none of it, even to her daughter.
Though I never heard my father use a rough word, 'twas extraordinary with how much awe his people regarded him; and the servants on our plantation, both those assigned from England and the purchased negroes, obeyed him with an eagerness such as the most severe taskmasters round about us could never get from their people. He was never familiar, though perfectly simple and natural; he was the same with the meanest man as with the greatest, and as courteous to a black slave-girl as to the Governor's wife. No one ever thought of taking a liberty with him (except once a tipsy gentleman from York, and I am bound to own that my papa never forgave him): he set the humblest people at once on their ease with him, and brought down the most arrogant by a grave satiric way, which made persons exceedingly afraid of him. His courtesy was not put on like a Sunday suit, and laid by when the company went away; it was always the same; as he was always dressed the same, whether for a dinner by ourselves or for a great entertainment. They say he liked to be the first in his company; but what company was there in which he would not be first? When I went to Europe for my education, and we passed a winter at London with my half-brother, my Lord Castlewood and his second lady, I saw at her Majesty's Court some of the most famous gentlemen of those days; and I thought to myself none of these are better than my papa; and the famous Lord Bolingbroke, who came to us from Dawley, said as much, and that the men of that time were not like those of his youth:—"Were your father, Madam," he said, "to go into the woods, the Indians would elect him Sachem;" and his lordship was pleased to call me Pocahontas.
I did not see our other relative, Bishop Tusher's lady, of whom so much is said in my papa's memoirs—although my mamma went to visit her in the country. I have no pride (as I showed by complying with my mother's request, and marrying a gentleman who was but the younger son of a Suffolk Baronet), yet I own to A DECENT RESPECT for my name, and wonder how one who ever bore it, should change it for that of Mrs. THOMAS TUSHER. I pass over as odious and unworthy of credit those reports (which I heard in Europe and was then too young to understand), how this person, having LEFT HER FAMILY and fled to Paris, out of jealousy of the Pretender betrayed his secrets to my Lord Stair, King George's Ambassador, and nearly caused the Prince's death there; how she came to England and married this Mr. Tusher, and became a great favorite of King George the Second, by whom Mr. Tusher was made a Dean, and then a Bishop. I did not see the lady, who chose to remain AT HER PALACE all the time we were in London; but after visiting her, my poor mamma said she had lost all her good looks, and warned me not to set too much store by any such gifts which nature had bestowed upon me. She grew exceedingly stout; and I remember my brother's wife, Lady Castlewood, saying—"No wonder she became a favorite, for the King likes them old and ugly, as his father did before him." On which papa said—"All women were alike; that there was never one so beautiful as that one; and that we could forgive her everything but her beauty." And hereupon my mamma looked vexed, and my Lord Castlewood began to laugh; and I, of course, being a young creature, could not understand what was the subject of their conversation.
After the circumstances narrated in the third book of these Memoirs, my father and mother both went abroad, being advised by their friends to leave
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

LỜI NÓI ĐẦU. THE ESMONDS HÀNH VIRGINIA. Các bất động sản của Castlewood, ở Virginia, đã ban cho tổ tiên của chúng tôi bởi Vua Charles Đệ nhất, như một số lại cho những hy sinh về mình nguyên nhân của Hoàng thượng của gia đình Esmond, nằm ​​ở quận Westmoreland, giữa sông Potomac và Rappahannock, và từng là tuyệt vời như một tiếng Anh Principality, mặc dù trong thời gian đầu doanh thu của nó chỉ là những con nhỏ. Thật vậy, trong nhiều năm gần tám mươi sau khi cha ông chúng ta sở hữu chúng, các đồn điền của chúng ta đều nằm trong tay của các yếu tố, những người làm giàu cho mình cái khác, mặc dù một vài điểm của hogsheads của thuốc lá là tất cả các sản phẩm đó, để lâu sau khi phục hồi, gia đình của chúng tôi nhận được từ bất động sản Virginian của họ. Cha tôi yêu quý và tôn trọng, Đại tá Henry Esmond, mà lịch sử, được viết bởi chính mình, được chứa trong các khối lượng kèm theo, đến Virginia trong năm 1718, xây dựng nhà của ông Castlewood, và ở đây định cư vĩnh viễn. Sau một cuộc sống lâu dài bão ở Anh, ông đã thông qua phần còn lại của nhiều năm của mình trong hòa bình và danh dự ở đất nước này; cách yêu quý và tôn trọng của tất cả các anh đồng bào, làm thế nào inexpressibly thân yêu với gia đình của mình, tôi không cần phải nói. Toàn bộ cuộc sống của mình là một lợi ích cho tất cả những ai đã được kết nối với anh ta. Ông đưa ra ví dụ tốt nhất, lời khuyên tốt nhất, sự hiếu khách rộng rải nhất để bạn bè của mình; sự chăm sóc dịu dàng cho người phụ thuộc của ông; và ban cho những người trong gia đình của mình như một phước lành của tình cha con và bảo vệ như không bao giờ có thể nghĩ đến, bởi chúng tôi, ít nhất, mà không có sự tôn kính và lòng biết ơn; và trẻ em "của con mình, cho dù thành lập ở đây trong Cộng hoà của chúng tôi, hoặc ở nhà luôn luôn yêu quý của mẹ đất nước, từ đó cuộc tranh cãi cuối ta đã tách chúng ta, chắc chắn có thể tự hào được hậu duệ của một người trong tất cả những cách rất thật sự cao. Mẹ thân yêu của tôi qua đời năm 1736, ngay sau khi chúng ta trở về từ Anh, là nơi cha mẹ tôi đã cho tôi cho giáo dục của tôi; và nơi tôi làm quen với ông Warrington, người mà các con tôi không bao giờ nhìn thấy. Khi lòng trời, trong nở của tuổi trẻ của mình, và sau nhưng một vài tháng của một công đoàn hạnh phúc nhất, để loại bỏ anh khỏi tôi, tôi còn nợ tôi phục hồi từ những nỗi đau mà thiên tai gây ra cho tôi, chủ yếu là để đau người cha thân yêu nhất của tôi, và sau đó đến các phước lành vouchsafed với tôi trong sự ra đời của hai cậu con trai yêu quý của tôi. Tôi biết sự khác nhau gây tử vong mà tách chúng trong chính trị không bao giờ disunited trái tim của họ; và như tôi có thể yêu cả hai, cho dù mặc màu sắc của nhà vua hoặc của nước Cộng hoà, tôi chắc chắn rằng họ yêu tôi và một số khác, và anh ta trên tất cả, cha tôi và của họ, những người bạn thân yêu nhất của thời thơ ấu của mình, các quý ông quý tộc người lai . họ từ thời thơ ấu của họ trong việc thực hành và kiến thức của Chân lý, và tình yêu và danh dự con tôi sẽ không bao giờ quên sự xuất hiện và con số của ông nội đáng kính của họ; và tôi muốn tôi mang một nghệ thuật của bản vẽ (mà papa của tôi đã có trong sự hoàn hảo), vì vậy mà tôi có thể để lại cho con cháu chúng ta một bức chân dung của một người rất tốt và rất được kính trọng. Cha tôi là một nước da tối, với cái trán rất tuyệt vời và đôi mắt nâu sẫm, overhung bởi lông mày mà vẫn đen lâu sau mái tóc của mình là màu trắng. Mũi của anh ấy đã được khoằm, nụ cười của anh phi thường ngọt ngào. Như thế nào tôi nhớ nó, và làm thế nào ít bất kỳ mô tả tôi có thể viết có thể nhớ lại hình ảnh của mình! Ông là tầm vóc khá thấp, không được ở trên năm feet bảy inch chiều cao; ông sử dụng để cười vào con trai của tôi, người mà ông gọi là nạng của mình, và nói rằng họ đã phát triển quá cao cho anh ta để nương cậy. Nhưng nhỏ như ông, ông đã có một ân huệ hoàn hảo và uy nghiêm của một phong thái, chẳng hạn như tôi chưa bao giờ thấy ở đất nước này, ngoại trừ có lẽ trong người bạn của chúng tôi ông Washington, và sự kính trọng bất cứ nơi nào anh xuất hiện. Trong tất cả các bài tập thể xác mà anh rất xuất sắc, và cho thấy một sự nhanh chóng phi thường và sự nhanh nhẹn. Hàng rào anh đặc biệt thích, và thực hiện hai chàng trai của tôi thành thạo trong nghệ thuật; vì vậy, nhiều như vậy, mà khi người Pháp đến đất nước này với Monsieur Rochambeau, không một sĩ quan của ông là vượt trội so với Henry của tôi, và ông không phải là bình đẳng của George nghèo của tôi, người đã lấy của nhà vua bên trong cuộc chiến đáng tiếc nhưng vẻ vang của chúng tôi . độc lập Cả cha mẹ ta bao giờ mặc bột trong tóc của họ; cả hai đầu trắng như bạc, như tôi có thể nhớ chúng. Mẹ thân yêu của tôi sở hữu đến một độ sáng bất thường cuối cùng và sự tươi mới của làn da; cũng không phải mọi người sẽ tin rằng cô ấy không mặc rouge. Tại sáu mươi tuổi, cô vẫn trông trẻ, và đã khá nhanh nhẹn. Mãi cho đến sau đó bao vây khủng khiếp của căn nhà của chúng tôi bởi những người Ấn Độ, mà để lại cho tôi một ere góa phụ tôi là một người mẹ, rằng sức khỏe của người mẹ thân yêu của tôi tan vỡ. Cô không bao giờ hồi phục nỗi sợ hãi và lo lắng của những ngày đó đã kết thúc quá bị trọng đối với tôi, sau đó là một cô dâu khan hiếm sáu tháng kết hôn của cô, và chết trong vòng tay của cha tôi ere năm của riêng tôi góa bụa đã kết thúc. Từ ngày đó, cho đến khi người cuối cùng của thân yêu của mình và cuộc sống tôn trọng, đó là niềm vui và an ủi của tôi ở lại với ông là người an ủi và đồng hành của mình; và từ những ghi chú nhỏ mà mẹ tôi đã làm cho ở đây và ở đó trong khối lượng, trong đó cha tôi mô tả những cuộc phiêu lưu của mình tại châu Âu, tôi cũng có thể hiểu được sự tận tâm cực đoan mà cô coi anh-một lòng sùng kính quá đam mê và độc quyền để ngăn chặn cô, Tôi nghĩ rằng, từ yêu thương bất kỳ người nào khác ngoại trừ một vấn đề quan trọng; toàn bộ suy nghĩ của cô được trung tâm này một đối tượng của tình cảm và tôn thờ. Tôi biết rằng, trước khi cô, cha thân yêu của tôi đã không thể hiện tình yêu mà anh đã dành cho con gái của mình; và trong những giây phút cuối cùng và thiêng liêng nhất của cô, cha mẹ thân yêu và dịu dàng này thuộc sở hữu đối với tôi sự ăn năn của mình rằng cô đã không yêu tôi đủ: ghen tuông của cô thậm chí cha tôi nên cho tình cảm của mình cho bất kỳ nhưng mình: và trong những lời ngây thơ và xinh đẹp nhất tình cảm và lời khuyên dạy, sư thầy tôi không bao giờ rời bỏ anh ta, và để cung cấp nơi mà cô đã bỏ thuốc. Với một lương tâm trong sáng, và một trái tim inexpressibly biết ơn, tôi nghĩ rằng tôi có thể nói rằng tôi hoàn thành các lệnh chết, và rằng cho đến giờ cuối cùng của ông cha thân yêu nhất của tôi chưa bao giờ phải phàn nàn rằng tình yêu của con gái và độ trung thực thất bại anh ta. Và đó là vì tôi biết ông hoàn toàn-cho trong suốt cuộc đời của mẹ tôi, ông không bao giờ khá mở chính mình cho tôi-kể từ khi tôi biết giá trị và sự lộng lẫy của rằng tình cảm mà anh ban cho tôi, rằng tôi đã hiểu và tha thứ cho những gì, tôi sở hữu, sử dụng để chọc giận tôi trong cuộc đời của mẹ tôi, ghen tuông của cô ấy tôn trọng tình yêu của chồng. 'TWAS một món quà rất quý giá, mà không tự hỏi chị là người đã có nó là để giữ cho nó tất cả, và có thể một phần với không có nó, ngay cả với con gái mình. Mặc dù tôi chưa bao giờ nghe cha tôi dùng một từ thô,' TWAS phi thường với bao nhiêu AWE dân mình coi ông; và các công chức về trồng của chúng tôi, cả những người được giao từ nước Anh và những người da đen mua, vâng lời anh ta với một sự háo hức như đốc công nghiêm trọng nhất chung quanh chúng tôi không bao giờ có thể nhận được từ người dân của họ. Anh chưa bao giờ quen thuộc, mặc dù hoàn toàn đơn giản và tự nhiên; ông đã cùng với người đàn ông vô nhân như với người lớn nhất, và là lịch sự với một cô gái nô lệ da đen như người vợ của Thống đốc. Không ai nghĩ đến việc một sự tự do với anh ta (ngoại trừ một lần một quý ông say từ York, và tôi đang bị ràng buộc để sở hữu mà papa của tôi không bao giờ tha thứ cho anh ta): ông đặt dân sự khiêm tốn cùng một lúc trên một cách dễ dàng với anh ta, và đưa xuống kiêu ngạo nhất bằng một cách châm biếm mộ, khiến người cực kỳ sợ anh. Lịch sự của ông đã không được đưa vào như một bộ đồ Chủ nhật, và đặt bởi khi công ty đã đi xa; nó luôn luôn giống nhau; như ông luôn luôn mặc quần áo giống nhau, dù cho một bữa ăn tối của chính mình hoặc cho một giải trí tuyệt vời. Họ nói rằng ông thích để là người đầu tiên trong công ty của ông; nhưng những gì công ty đã có, trong đó ông sẽ không là người đầu tiên? Khi tôi đến châu Âu cho giáo dục của tôi, và chúng tôi đi qua một mùa đông ở London với một nửa-anh trai của tôi, Chúa Castlewood của tôi và người phụ nữ thứ hai của mình, tôi đã nhìn thấy ở cô Tòa Majesty của một số quý ông nổi tiếng nhất của thời ấy; và tôi nghĩ đến bản thân mình không ai trong số này là tốt hơn so với papa của tôi; và Chúa Bolingbroke nổi tiếng, những người đến với chúng ta từ Dawley, nói như vậy, và rằng những người đàn ông của thời điểm đó họ không thích những người trong tuổi trẻ của mình: - "Were cha của bạn, Madam," ông nói, "để đi vào rừng , người Ấn Độ sẽ bầu ông Sachem; " và cai trị của ông đã vui lòng gọi cho tôi Pocahontas. Tôi không nhìn thấy tương đối khác của chúng tôi, bà Bishop Tusher của người, trong đó rất nhiều là nói trong papa tôi hồi ký-mặc dù mẹ tôi đến thăm cô trong nước. Tôi không có niềm tự hào (như tôi đã cho thấy bằng cách tuân thủ yêu cầu của mẹ tôi, và kết hôn với một người đàn ông là ai nhưng con trai út của một Suffolk nam tước), nhưng tôi sở hữu đến A RESPECT DECENT cho tên của tôi, và tự hỏi làm thế nào một người đã từng mang nó , nên thay đổi nó cho rằng các bà THOMAS TUSHER. Tôi đi qua như ghê tởm và không xứng đáng với tín dụng những báo cáo (mà tôi nghe thấy ở châu Âu và sau đó đã quá trẻ để hiểu), làm thế nào người này, đã TRÁI FAMILY HER và chạy trốn đến Paris, vì ghen tuông của Pretender phản bội bí mật của mình để tôi Chúa cầu thang, Đại sứ King George, và gần như gây ra cái chết của Hoàng tử có; làm thế nào cô tới Anh và kết hôn này ông Tusher, và đã trở thành một yêu thích tuyệt vời của vua George lần thứ hai, bởi ai ông Tusher đã được thực hiện một Dean, và sau đó có một Giám mục. Tôi không nhìn thấy người phụ nữ, những người đã chọn ở lại AT PALACE HER tất cả các thời gian chúng tôi ở London; nhưng sau khi đến thăm bà, mẹ nghèo của tôi nói rằng cô đã mất tất cả vẻ đẹp của cô, và cảnh cáo tôi không đặt quá nhiều cửa hàng của bất kỳ món quà như vậy mà thiên nhiên đã ban tặng cho tôi. Cô lớn cực bia đen; và tôi nhớ vợ của em trai tôi, Lady Castlewood, saying- "Không có tự hỏi cô đã trở thành một yêu thích, cho vua thích họ già và xấu xí, như cha mình đã làm trước khi anh ta." Mà papa said- "Tất cả phụ nữ đều như nhau, đó không bao giờ là một trong rất đẹp như một; và chúng ta có thể tha thứ cho tất cả mọi thứ của cô, nhưng vẻ đẹp của cô." Và về chuyện ấy mẹ tôi trông bực mình, và Chúa Castlewood của tôi bắt đầu cười; và tôi, tất nhiên, là một sinh vật nhỏ, không thể hiểu được những gì đã là chủ đề của cuộc trò chuyện của họ. Sau khi hoàn cảnh thuật lại trong cuốn sách thứ ba của những hồi ức, cha và mẹ của cả hai đã đi ra nước ngoài, được tư vấn bởi bạn bè của họ tôi rời













đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: