Idiot Aomine-kun! Why would you say something so insensitive to a five dịch - Idiot Aomine-kun! Why would you say something so insensitive to a five Việt làm thế nào để nói

Idiot Aomine-kun! Why would you say

Idiot Aomine-kun! Why would you say something so insensitive to a five year old?!!" she exclaimed shrilly. She promptly smacked him over the head harshly, not holding back at all.

"Oww!! Satsuki, what the hell?!!"

Before Aomine could get a response, he was jabbed sharply on the ribs by a pissed off Tetsu.

"You too, Tetsu?!!"

Kuroko only continued glaring and said with no emotion in his voice, "That was very mean and uncalled for, Aomine-kun."

Aomine opened his mouth to protest but came up with nothing. He closed it with a sharp clack of teeth. Honestly, he didn't mean to make Kagami break down like that. He was expecting a jab right back at him when he said what he said. Not some emotion filled response. He needed to remember that Kagami was no longer a sixteen year old and therefore, he couldn't expect the same reactions.

But finding out that, as a kid, Kagami wasn't very well liked and that he was apparently abandoned by his dad left him feeling really shitty.

'Man, I'm such an asshole...'

"Aom—"

"I know I know stop your nagging."

Aomine begrudgingly dragged himself off the couch and made his way down the dark hallway. The walls were bare of any family pictures and the like. There were only three visible doors he could see. He chose one at random and opened the one to his immediate right.

It appeared to be a bedroom with only the essentials. A bed, nightstand, and a closet. Aomine raised an eyebrow at this. He wondered if this was a guest bedroom. If so, then the other two doors could only be Kagami's room and his parents, mom’s, he reminded himself. He closed the door and went ahead and opened the one across from that one. It was a restroom with a tub and a shower. There was a single red toothbrush occupying a cup that was set on the sink.

'Then where's...?'

He slowly approached the furthest door from the entrance of the hallway. He stood in front of the plain white door. He could detect the slight sniffling sounds coming from the other side. He sighed resignedly and tried the door knob. It didn't budge so he was left with no option but to knock.

He did just that and the slight sniffling sounds subsided.

"Yeah?" Kagami asked with a slight wobble to his voice.

"Uh, hey um, kid." Aomine Daiki had no idea how to go about this.

"What do you want?" asked Kagami grumpily.

Aomine sighed once again and said, "I uh, I came here to a-apologize." The word 'apologize' was so foreign to his tongue that he stuttered a little.

"So just let me in already so I can get it over with." Damn. Brain to mouth filter really needed to be checked.

It was silent for a moment before the click of the lock was heard. The door opened and Kagami appeared behind it, half his body being hidden by it. One bloodshot eye stared at him warily before Kagami opened the door all the way, moving to the side for Aomine to come in.

Aomine entered the room and looked around. There was a twin sized bed against the far wall next to the only window in the room. Seirin's school uniform hung from a hook that was attached to the wall to his right. There was a desk with a few journals and textbooks here and there. A bookshelf was pressed up against the wall next to the door, containing various knick-knacks and a few framed pictures. There were posters scattered on the walls; some of a pro-basketball team, Air Jordan's, and a few bands he didn't recognize. A basketball was lying next to what he assumed was the closet. All in all, it looked like a regular teenaged male room, not counting how tidy everything was.

The sound of the door closing behind him reminded him as to why he was standing in the middle of Kagami's room. He closed his eyes and turned around, opening them when he was facing Kagami. He looked down on the disgruntled mini Kagami, his red eyes staring at him expectantly.
Whatever, let's get this over with. Before Satsuki comes in here and forces me.'

"Look, I didn't seriously mean what I said back there. I was just joking around. I didn't know that nobody actually wanted to hang out with you."

Kagami still didn't budge, his expression showing he was unimpressed.

With an annoyed click of the tongue Aomine continued, "So, um, sorry and all that. I didn't think you were that much of a loser." That didn't come out quite as he'd expected. Either way, he tried to convey as much remorse as he could through his expression.

Kagami silently stared at him for a few seconds before his stiff posture finally relaxed. A wry smile appeared on his face as he said, "You're not really good at saying sorry, are you? That was a very bad way of apologizing."

"Tch, you get what you get."

A small giggle escaped Kagami, and Aomine just stared. His sworn rival just giggled.

'How manly, I'll make sure to bring this up once Kagami is back to normal.'

Speaking of which, "Oi Kagami, when are you getting back to normal?"

Kagami looked mildly confused, his head tilted to the side and an eyebrow rose questionably.

"What do you mean back to normal?"

Right after he said that, his face took on an expression of anger and exclaimed, "Are you making fun of me again?! Saying I'm not normal!!"

Aomine hastily raised his hands in 'whoa' gesture, trying to pacify the fuming redhead.

"W-wait, no, no! That's not what I meant by normal! I'm just asking when you're going to get back to being a sixteen year old and not some kid, geez."

Kagami seem to calm down a little before he took on a confused expression.

"Oh, sorry. But what do you mean 'sixteen year old '? I need like..."

Chibi Kagami counted all the fingers on both his hands plus one more before exclaiming triumphantly, "I need like eleven more years to be a sixteen year old!"

Aomine stared at the kid weirdly. 'So he doesn't remember that he was a teenager before? I need to ask Tetsu about this.'

"Well whatever, let's go back to the others."

"Oh, and just so you know..."

Aomine looked back at Kagami, raising an eyebrow in question.

"You're still an Ahomine." Kagami said smugly, a cheeky grin on his face.

Aomine's eyebrow made a weird spastic movement before he let his closed fist fall on that stupid red head.

"Shut up, Bakagami."
Aomine heard indignant spluttering as he walked out of the room, before Kagami was right at his heels, and headed to the living room. Once he entered, he received sharp questioning glares, demanding to know if he fixed things.

He simply waved his hand in a dismissive matter and moved to the side to let Kagami through. Kagami bound into the living room, but not without returning the favor and stomping on his foot. Aomine cursed before jumping on one foot comically, and waving a 'threatening' fist to the Chibi redhead. Kagami let out a snicker before running to Kuroko and sitting next to him, pressing up against his side.

Kuroko raised an eyebrow and said, "I'm assuming that Aomine-kun apologized to you, Kagami-kun?"

"Pfft, you can call it that, if you want. He was terrible at it! He insulted me while 'apologizing'!"

"Whatever, be grateful that I even bothered to say sorry, brat." said Aomine as he walked -limped- up to them.

"You actually apologized, Dai-chan?" Momoi asked, sounding a little skeptical.

"Of course I did, not that I wanted to apologize or anything. But anyway, enough about me. Tetsu, how come Kagami's parents -mom- is not taking care of him?"

Kuroko replied, "Kagami-kun lives alone, Aomine-kun."

Aomine looked a little surprised, "Alone? Lucky bastard..."

"Aomine-kun, please stop cussing in front of an infant. And yes, he lives alone. All we know is that Kagami-kun was supposed to move in here with his father from America, but I suppose some complications came up."

"Wait wait, I lived in America?! And with my dad?!" asked a baffled sounding mini Kagami.

Kuroko looked to his right where Kagami was situated and answered, "Yes you did."

"Whoa, that's so cool! I got to meet my dad? How come I don't remember any of this?!"

"As I already said, Kagami-kun, you were involved in an accident that caused you to lose your memory," Kuroko explained.

"Okay yeah, but do you guys know when I got to meet my dad? Was he cool? Or was he a meanie like Kaasan said he was?"

An uncomfortable silence took place. Aomine didn't know why Tetsu wasn't answering, because he assumed that if anyone knew anything about this, it was him.

Finally, Kuroko spoke, "Actually Kagami-kun, we haven't met your father. We just know that he must be named Kagami-san, if he's your father."

"Oh," Kagami replied, his excited smile dropping in obvious disappointment.

A stifling silence took over. Before things could get too uncomfortable though, the front door was slammed open, and in came what looked to be all of Seirin.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thằng ngốc Aomine-kun! Sao anh lại nói một cái gì đó như vậy insensitive đến một năm tuổi?! cô kêu lên shrilly. Cô nhanh chóng smacked anh ta trên đầu cách gay gắt, không giữ lại ở tất cả."Oww!! Satsuki, cái quái gì?!Trước khi Aomine có thể nhận được một phản ứng, ông jabbed mạnh trên các xương sườn bởi một pissed off Tetsu."Bạn quá, Tetsu?!Kuroko chỉ tiếp tục rõ ràng và nói với không có cảm xúc trong giọng nói của mình, "đó là rất có ý nghĩa và chưa bôi cho, Aomine-kun."Aomine mở miệng của mình để phản đối nhưng đến với không có gì. Ông đóng cửa với một vô ích sắc nét của răng. Trung thực, ông không muốn làm cho Kagami phá vỡ như thế. Ông đã mong một cái đâm phải trở lại vào anh ta khi ông nói những gì ông nói. Không phải một số phản ứng cảm xúc đầy. Ông cần phải nhớ rằng Kagami đã không còn một năm mười sáu tuổi và do đó, ông không thể mong đợi các phản ứng tương tự.Nhưng phát hiện ra rằng, khi còn bé, Kagami rất tốt đã không thích và rằng ông rõ ràng đã bị hủy bỏ bởi cha của ông để lại cho anh cảm thấy thực sự shitty.'Người đàn ông, tôi là như vậy một thằng khốn...'"Aom""Tôi biết tôi biết dừng lại đòi hỏi của bạn."Aomine begrudgingly kéo mình ra khỏi chiếc ghế dài và thực hiện theo cách của mình xuống hành lang tối. Các bức tường được trần của bất kỳ hình ảnh gia đình và như thế. Đã có ba cửa có thể nhìn thấy ông có thể nhìn thấy. Ông đã chọn một ngẫu nhiên và mở ra một mình bên phải ngay lập tức.Nó dường như là một phòng ngủ với chỉ là các yếu tố cần thiết. Một giường, bàn, và một buồng riêng. Aomine nâng lên một lông mày này. Ông tự hỏi nếu điều này là một phòng ngủ đánh. Nếu như vậy, sau đó hai cửa khác có thể chỉ là Kagami của phòng và mẹ của ông, mẹ, ông nhắc nhở mình. Ông đóng cửa và đã đi trước và mở ra một nằm đối diện với cái này. Nó đã là một nhà vệ sinh với một bồn tắm và vòi sen. Có là một bàn chải đánh răng màu đỏ duy nhất chiếm một cốc mà đã được thiết lập vào bồn rửa chén.' Sau đó đâu...?'Ông từ từ tiếp cận cửa xa từ lối vào của hành lang. Ông đứng ở phía trước của cửa trắng đồng bằng. Ông có thể phát hiện các âm thanh sniffling nhẹ đến từ phía bên kia. Ông thở dài resignedly và cố gắng nhô lên cửa. Nó không budge do đó, ông đã để lại không có tùy chọn, nhưng để gõ.Ông đã làm điều đó và các âm thanh sniffling nhẹ giảm xuống."Vâng?" Kagami hỏi với một dao động nhẹ để tiếng nói của mình."À, này um, kid." Aomine Daiki không có ý tưởng làm thế nào để đi về việc này."Những gì bạn muốn?" hỏi Kagami grumpily.Aomine thở dài một lần nữa và nói, "tôi, tôi đến đây để một xin lỗi." Từ 'xin lỗi' là để nước ngoài để lưỡi của mình mà ông stuttered một chút."Vì vậy hãy để tôi đã để tôi có thể nhận được nó với." Chết tiệt. Não bộ lọc miệng thực sự cần thiết để được kiểm tra.Nó đã im lặng cho một thời điểm trước khi bấm vào các khóa đã được nghe. Cửa mở và Kagami xuất hiện phía sau nó, cơ thể của một nửa của mình bị che bởi nó. Một mắt đỏ ngầu stared lúc anh ta warily trước khi Kagami mở cửa tất cả các cách, di chuyển sang một bên cho Aomine để đi vào.Aomine entered the room and looked around. There was a twin sized bed against the far wall next to the only window in the room. Seirin's school uniform hung from a hook that was attached to the wall to his right. There was a desk with a few journals and textbooks here and there. A bookshelf was pressed up against the wall next to the door, containing various knick-knacks and a few framed pictures. There were posters scattered on the walls; some of a pro-basketball team, Air Jordan's, and a few bands he didn't recognize. A basketball was lying next to what he assumed was the closet. All in all, it looked like a regular teenaged male room, not counting how tidy everything was.The sound of the door closing behind him reminded him as to why he was standing in the middle of Kagami's room. He closed his eyes and turned around, opening them when he was facing Kagami. He looked down on the disgruntled mini Kagami, his red eyes staring at him expectantly.Whatever, let's get this over with. Before Satsuki comes in here and forces me.'"Look, I didn't seriously mean what I said back there. I was just joking around. I didn't know that nobody actually wanted to hang out with you."Kagami still didn't budge, his expression showing he was unimpressed.With an annoyed click of the tongue Aomine continued, "So, um, sorry and all that. I didn't think you were that much of a loser." That didn't come out quite as he'd expected. Either way, he tried to convey as much remorse as he could through his expression.Kagami silently stared at him for a few seconds before his stiff posture finally relaxed. A wry smile appeared on his face as he said, "You're not really good at saying sorry, are you? That was a very bad way of apologizing.""Tch, you get what you get."A small giggle escaped Kagami, and Aomine just stared. His sworn rival just giggled.'How manly, I'll make sure to bring this up once Kagami is back to normal.'Speaking of which, "Oi Kagami, when are you getting back to normal?"Kagami looked mildly confused, his head tilted to the side and an eyebrow rose questionably."What do you mean back to normal?"Right after he said that, his face took on an expression of anger and exclaimed, "Are you making fun of me again?! Saying I'm not normal!!"Aomine hastily raised his hands in 'whoa' gesture, trying to pacify the fuming redhead."W-wait, no, no! That's not what I meant by normal! I'm just asking when you're going to get back to being a sixteen year old and not some kid, geez."Kagami seem to calm down a little before he took on a confused expression."Oh, sorry. But what do you mean 'sixteen year old '? I need like..."Chibi Kagami counted all the fingers on both his hands plus one more before exclaiming triumphantly, "I need like eleven more years to be a sixteen year old!"Aomine stared at the kid weirdly. 'So he doesn't remember that he was a teenager before? I need to ask Tetsu about this.'"Well whatever, let's go back to the others.""Oh, and just so you know..."Aomine looked back at Kagami, raising an eyebrow in question."You're still an Ahomine." Kagami said smugly, a cheeky grin on his face.Aomine's eyebrow made a weird spastic movement before he let his closed fist fall on that stupid red head."Shut up, Bakagami."Aomine heard indignant spluttering as he walked out of the room, before Kagami was right at his heels, and headed to the living room. Once he entered, he received sharp questioning glares, demanding to know if he fixed things.He simply waved his hand in a dismissive matter and moved to the side to let Kagami through. Kagami bound into the living room, but not without returning the favor and stomping on his foot. Aomine cursed before jumping on one foot comically, and waving a 'threatening' fist to the Chibi redhead. Kagami let out a snicker before running to Kuroko and sitting next to him, pressing up against his side.Kuroko raised an eyebrow and said, "I'm assuming that Aomine-kun apologized to you, Kagami-kun?""Pfft, you can call it that, if you want. He was terrible at it! He insulted me while 'apologizing'!""Whatever, be grateful that I even bothered to say sorry, brat." said Aomine as he walked -limped- up to them."You actually apologized, Dai-chan?" Momoi asked, sounding a little skeptical."Of course I did, not that I wanted to apologize or anything. But anyway, enough about me. Tetsu, how come Kagami's parents -mom- is not taking care of him?"Kuroko replied, "Kagami-kun lives alone, Aomine-kun."Aomine looked a little surprised, "Alone? Lucky bastard...""Aomine-kun, please stop cussing in front of an infant. And yes, he lives alone. All we know is that Kagami-kun was supposed to move in here with his father from America, but I suppose some complications came up.""Wait wait, I lived in America?! And with my dad?!" asked a baffled sounding mini Kagami.Kuroko looked to his right where Kagami was situated and answered, "Yes you did.""Whoa, that's so cool! I got to meet my dad? How come I don't remember any of this?!""As I already said, Kagami-kun, you were involved in an accident that caused you to lose your memory," Kuroko explained."Okay yeah, but do you guys know when I got to meet my dad? Was he cool? Or was he a meanie like Kaasan said he was?"An uncomfortable silence took place. Aomine didn't know why Tetsu wasn't answering, because he assumed that if anyone knew anything about this, it was him.Finally, Kuroko spoke, "Actually Kagami-kun, we haven't met your father. We just know that he must be named Kagami-san, if he's your father.""Oh," Kagami replied, his excited smile dropping in obvious disappointment.A stifling silence took over. Before things could get too uncomfortable though, the front door was slammed open, and in came what looked to be all of Seirin.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ngốc Aomine-kun! Tại sao bạn sẽ nói điều gì đó rất nhạy cảm với một năm tuổi? !! "Cô kêu lên lanh lảnh. Cô kịp thời đánh hắn ta trên đầu gay gắt, không giữ lại gì cả." Oww !! Satsuki, cái quái gì? !! "Trước khi Aomine có thể nhận được một phản ứng, ông được jabbed mạnh vào xương sườn của một pissed off Tetsu." Bạn quá, Tetsu? !! "Kuroko chỉ tiếp tục rên nói không có cảm xúc trong giọng nói của mình "Điều đó rất có ý nghĩa và bôi cho, Aomine-kun." Aomine mở miệng định phản đối, nhưng đã không có gì cả. Anh nhắm nó với một clack sắc của răng. Thành thật mà nói, anh không có ý làm Kagami phá vỡ như đó. Ông đã mong đợi một cái đâm quay lại ngay vào anh khi anh nói những gì ông nói. Không một cảm xúc đầy đáp ứng. Anh cần phải nhớ rằng Kagami không còn là mười sáu tuổi và do đó, anh ta không thể mong đợi những phản ứng tương tự. Nhưng tìm ra rằng, như một đứa trẻ, Kagami đã không phải là rất tốt thích và ông dường như bị bỏ rơi bởi cha ông để lại cho anh cảm thấy thực sự shitty. 'Man, tôi như một tên khốn ... "" Aom- "" Tôi biết Tôi biết dừng lại dai dẳng của bạn. "Aomine begrudgingly kéo mình ra khỏi chiếc ghế và làm theo cách của mình xuống hành lang tối. Những bức tường trần của bất kỳ hình ảnh gia đình và như thế. Chỉ có ba cửa ra vào có thể nhìn thấy anh ta có thể nhìn thấy. Ông đã chọn một cách ngẫu nhiên và mở một đến ngay trước mắt mình. Nó dường như là một phòng ngủ chỉ với những yếu tố cần thiết. Một chiếc giường, tủ đầu giường, và một tủ quần áo. Aomine nhướn mày lúc này. Anh tự hỏi nếu điều này là một phòng ngủ cho khách. Nếu vậy, sau đó hai cánh cửa khác có thể chỉ là phòng Kagami và cha mẹ, mẹ, anh tự nhắc nhở mình. Ông đóng cửa và đã đi trước và mở một trong các diện với một trong đó. Đó là một nhà vệ sinh với bồn tắm và vòi hoa sen. Có một bàn chải đánh răng màu đỏ duy nhất chiếm một chén được đặt trên bồn rửa chén. "Sau đó, nơi ấy ...?" Cậu ta từ từ tiến đến cánh cửa xa từ lối vào hành lang. Ông đứng trước cánh cửa màu trắng trơn. Ông có thể phát hiện các âm thanh sniffling nhẹ đến từ phía bên kia. Ông thở dài resignedly và cố gắng nắm cửa. Nó không nhúc nhích vì vậy anh ta còn lại không có lựa chọn nhưng để gõ. Ông đã làm điều đó và sniffling nhẹ bớt âm thanh. "Yeah?" Kagami hỏi với một dao động nhẹ giọng nói của mình. "Uh, hey um, đứa trẻ." Aomine Daiki không có ý tưởng làm thế nào để đi về việc này. "Anh muốn gì?" hỏi Kagami gắt gỏng. Aomine thở dài một lần nữa và nói, "Tôi uh, tôi đến đây để một lời xin lỗi." Từ 'xin lỗi' là quá xa lạ với lưỡi của mình rằng anh lắp bắp một chút. "Vì vậy, chỉ cần cho tôi ở đã để tôi có thể nhận được nó trên với." Chết tiệt. Brain để lọc miệng thực sự cần thiết để được kiểm tra. Nó im lặng một lúc trước khi bấm vào các khóa đã được nghe. Cánh cửa mở ra và Kagami xuất hiện phía sau nó, một nửa cơ thể của mình bị ẩn bởi nó. Một ngầu mắt nhìn chằm chằm vào anh một cách thận trọng trước khi Kagami mở cửa tất cả các cách, di chuyển sang một bên cho Aomine đi vào. Aomine bước vào phòng và nhìn xung quanh. Có một chiếc giường cỡ đôi so với bức tường phía xa bên cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Đồng phục học sinh của Seirin treo trên móc được gắn vào bức tường bên phải của mình. Có một bàn với một vài tạp chí và sách giáo khoa ở đây và ở đó. Một kệ sách được áp chặt vào bức tường cạnh cửa, có chứa nhiều đồ lặt vặt và một vài hình ảnh được đóng khung. Có những áp phích nằm rải rác trên các bức tường; một số của một đội bóng rổ chuyên nghiệp, Air Jordan, và một vài ban nhạc anh đã không nhận ra. Một bóng rổ đang nằm bên cạnh những gì mà anh nghĩ là tủ quần áo. Tất cả trong tất cả, nó trông giống như một phòng nam thiếu niên thường xuyên, không phải đếm bao gọn gàng mọi thứ. Những âm thanh của cánh cửa đóng sau lưng anh nhắc nhở anh ta là tại sao, hắn đứng ở giữa phòng Kagami của. Anh nhắm mắt lại và quay lại, mở chúng khi ông phải đối mặt với Kagami. Anh nhìn xuống trên các mini Kagami bất mãn, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào anh ta chờ đợi. Dù, hãy xong đi. Trước khi Satsuki đến trong đây và buộc tôi. '"Hãy nhìn xem, tôi đã không nghiêm túc có nghĩa là những gì tôi đã nói lại đó. Tôi chỉ đùa thôi. Tôi đã không biết rằng không ai thực sự muốn đi chơi với bạn." Kagami vẫn didn 't nhúc nhích, vẻ mặt trưng bày các ông đã thấy ấn tượng. Với một cú nhấp chuột khó chịu của lưỡi Aomine tiếp tục, "Vì vậy, um, xin lỗi và tất cả điều đó. Tôi không nghĩ rằng bạn đã là nhiều của một kẻ thua cuộc." Điều đó đã không đi ra khá như anh mong đợi. Dù bằng cách nào, ông đã cố gắng để truyền đạt càng nhiều hối hận như anh có thể thông qua biểu hiện của mình. Kagami âm thầm nhìn chằm chằm vào anh trong một vài giây trước khi tư thế cứng của anh cuối cùng thoải mái. Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt của mình như ông nói, "Bạn không phải thực sự giỏi nói xin lỗi, là bạn? Đó là một cách rất xấu xin lỗi." "Tch, bạn sẽ có được những gì bạn nhận được." Một tiếng cười nhỏ thoát Kagami , và Aomine chỉ nhìn chằm chằm. Đối thủ tuyên thệ nhậm chức của ông chỉ cười khúc khích. "Làm thế nào nam tính, tôi sẽ chắc chắn mang lại điều này một lần Kagami là trở lại bình thường." Phát biểu trong đó, "Oi Kagami, khi bạn nhận được trở lại bình thường?" Kagami nhìn hơi bối rối, ông đầu nghiêng sang một bên và một bên mày lên questionably. "Cậu có ý gì trở lại bình thường?" Ngay sau khi ông nói rằng, khuôn mặt ông một biểu hiện của sự giận dữ và la lên, "Em đang làm cho niềm vui của tôi một lần nữa ?! Nói tôi 'm không bình thường !! "Aomine vội vàng giơ tay lên' whoa 'cử chỉ, cố gắng để làm yên lòng người tóc đỏ bốc khói." W-chờ đợi, không, không! Đó không phải là điều tôi muốn bình thường! Tôi chỉ yêu cầu khi bạn' tái đi để có được trở lại là một mười sáu tuổi và không phải là một đứa trẻ, geez. "Kagami có vẻ bình tĩnh lại một chút trước khi ông mất vào một biểu hiện bối rối." Oh, xin lỗi. Nhưng những gì bạn có nghĩa là "mười sáu tuổi '? Tôi cần như ... "Chibi Kagami tính tất cả các ngón tay trên cả hai bàn tay của mình cộng thêm một lần nữa trước khi kêu lên đắc thắng," Tôi cần như mười một năm nữa để có một mười sáu tuổi! "Aomine nhìn chằm chằm vào đứa trẻ thật là thú vị. "Vì vậy, ông không nhớ rằng ông là một thiếu niên trước? Tôi cần phải hỏi Tetsu về điều này. "" Vâng bất cứ điều gì, chúng ta hãy quay trở lại với những người khác. "" Oh, và chỉ để bạn biết ... "Aomine nhìn lại Kagami, nâng lông mày trong câu hỏi." Anh vẫn còn một Ahomine. " Kagami nói tự mãn, một nụ cười táo tợn trên khuôn mặt của mình. Mày Aomine bằng một chuyển động co cứng kỳ lạ trước khi anh để nắm tay khép chặt của ông rơi vào cái đầu đỏ ngu ngốc. "Im đi, Bakagami." Aomine nghe spluttering phẫn nộ khi anh bước ra khỏi phòng, trước Kagami đã đúng vào gót chân của mình, và đi đến phòng khách. Khi ông bước vào, ông đã nhận được vầng vấn sắc nét, yêu cầu cho biết ông đã cố định mọi thứ. Anh ấy chỉ đơn giản là vẫy tay ​​của mình trong một vấn đề bỏ việc và chuyển sang một bên để cho Kagami qua. Kagami bị ràng buộc vào phòng khách, nhưng không phải không có trở về các ưu và dẫm chân lên bàn chân của mình. Aomine nguyền rủa trước khi nhảy vào một chân một cách khôi hài, và vẫy một 'đe dọa' nắm đấm để tóc đỏ Chibi. Kagami để cho ra một khúc khích trước khi chạy để Kuroko và ngồi bên cạnh anh, đặt lên chống lại đội bóng của ông. Kuroko nhướn mày và nói, "Tôi giả định rằng Aomine-kun đã xin lỗi bạn, Kagami-kun?" "Phụt, bạn có thể gọi nó như vậy, nếu bạn muốn. Ông là khủng khiếp tại đó ông bị nguyền rủa! tôi trong khi 'xin lỗi'! "" Bất cứ điều gì, hãy biết ơn rằng tôi thậm chí còn lo ngại khi nói lời xin lỗi, nhóc. " Aomine nói khi anh đi -limped- lên đến họ. "Bạn có thực sự xin lỗi, Dai-chan?" Momoi hỏi, nghe có chút hoài nghi. "Tất nhiên tôi đã làm, không phải là tôi muốn xin lỗi hoặc bất cứ điều gì. Nhưng dù sao, đủ về tôi. Tetsu, làm thế nào mà cha mẹ Kagami của -mom- không được chăm sóc của anh ta?" Kuroko trả lời: "Kagami-kun sống một mình, Aomine-kun." Aomine nhìn một chút ngạc nhiên, "Alone Lucky khốn? ..." "Aomine-kun, hãy dừng lại chửi ở phía trước của một em bé. Và có, ông sống một mình. Tất cả chúng tôi biết là Kagami-kun được cho là để di chuyển ở đây với cha mình từ Mỹ, nhưng tôi cho rằng một số biến chứng đã đưa ra. "" Chờ đợi, tôi đã sống ở Mỹ ?! Và với cha của tôi ?! " hỏi một vách ngăn âm nhỏ Kagami. Kuroko nhìn sang bên phải, nơi Kagami đã nằm và trả lời, "Có bạn đã làm." "Whoa, quá hấp dẫn! Tôi đã gặp cha tôi? Sao tôi không nhớ bất cứ điều này? "!" Như tôi đã nói, Kagami-kun, bạn đã tham gia vào một vụ tai nạn gây ra cho bạn để mất đi trí nhớ của bạn, "Kuroko giải thích." Được rồi yeah, nhưng các bạn biết khi tôi gặp cha tôi? Có phải anh mát mẻ ? Hoặc là ông một meanie như Kaasan nói ông? "Một sự im lặng khó chịu đã diễn ra. Aomine không biết lý do tại sao Tetsu đã không trả lời, vì anh cho rằng nếu có ai biết gì về điều này, đó là anh ấy. Cuối cùng, Kuroko nói, "Thật ra Kagami-kun, chúng tôi đã không gặp cha của bạn. Chúng tôi chỉ biết rằng ông phải có tên là Kagami-san, nếu ông là cha của bạn. "" Oh, "Kagami trả lời, nụ cười vui mừng của mình rơi vào sự thất vọng rõ ràng. Một sự im lặng ngột ngạt đã qua. Trước khi mọi thứ trở nên quá khó chịu mặc dù, khi cửa đóng sầm mở, và đến những gì nhìn được tất cả các Seirin.































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: