I don't think there's a 'simple answer' or that this question is a sim dịch - I don't think there's a 'simple answer' or that this question is a sim Việt làm thế nào để nói

I don't think there's a 'simple ans

I don't think there's a 'simple answer' or that this question is a simple dichotomy. I find most simple answers and most basic debates can be boiled down to 'in my opinion/experience.' That's not a problem, unless we are going to build policy on it, and in sport, much of the funding/priority we see through both public projects (school sport and such) and private sponsorship is based on these saccharine sweet, rhetorical stories about the "power of sport."

It is at this point where the temptation to cite innumerable personal examples of the positive or negative impact of sport, but please hold those thoughts for a minute.

My understanding after being involved in amateur and professional sports as a player, administrator, in governance, and even as an owner as well as examining the research on numerous specific 'power of sport' interventions across the US and parts of Europe is that sport is indeed disproportionately powerful, a classic example of a privileged entity that over-promises and under-delivers, except for an elite few, and has done this for decades. Sport is the ultimate venture capital pyramid - big, wide-ranging investment with a tiny proportion of people reaping any rewards at all and 'collateral damage' as a necessary by-product. In the scheme of the current US election rhetoric, I know this is an automatically divisive idea, but I think the parallel holds some water.

'Sport' makes the kind of bold, unregulated promises of return on investment that Lehman's and Fannie May made in the late-1990s, and it is only a great, communal fondness for the products of sports, their poignance as a cultural meme, and the select positive memories of (and benefits for) a powerful few - not to mention some slickly produced events and well-manicured messaging around sport that keeps the realization of the artificial inflation of the importance of sport, from coming to the front of our minds.

It's a bubble that is more resilient than the housing market, but an alternate reality bubble nonetheless. Sometimes it's easier to believe this suspension of reality that allows coaches, athletes, and administrators of sports who lack any real vision to be so powerful, is somehow 'the way it should be' rather than critically question the role of sport in society. Sadly, the hero-worship of people without vision only serves to blind huge swathes of society, so I can't endorse it.

I have just returned from the SportAccord and International Olympic Committee (IOC) Conference in Québec, and despite the obviously necessary nuance around this question, there is something clearly askew with the priority - and in some cases primacy - of sport in society that is demonstrated by the deeply privileged, self-congratualtory, cognitive dissonance that described many of the most powerful people there. People who rejected the idea of their own disproportionate privilege even as they sat drinking champagne with royalty on the basis of their position in sport alone. They also reject the idea that putting a ball in a hole is indeed not that important in the scheme of most families, never mind society at large, but I did that for twenty years, and both my experience, and the pervasive research seem to back the idea that we all may be backing the wrong horse here.

Before you think otherwise, I do believe we can do amazing things with sport (or art or maths or dance - you get the idea...). I have a community center with 2700 kids a week going through its doors - but it works holistically, working with - and to produce - well-rounded young people, not young athletes.

In order for my center to work, I had to put away my precious ideas about some sports (basketball) being great at teaching 'life-lessons' and others not so much and realised that sport is an empty vessel (at best) and what we fill it with makes the difference (positive or otherwise.)

Sadly, much of sport and those who govern and 'teach' it are anti-intellectual, emotionally illiterate, blinkered by raw machismo, institutionally racist, homophobic, and misogynist, and as such, what they teach and the type of person produced at the end of that experience, is exactly the kind of person who lacerates his shooting hand on a fire hydrant case when he gets frustrated at a game, not to mention the kind of people whose lives disintegrate into relationship breakdown, under-employment, and alcoholism once their 'glory days' are over - especially when those glory days end in junior high.

There are some great people doing great things through sport, but frankly they are the magic element, and if they taught French or Zumba, the participants might be demographically different, but the impact would likely be similar. My critique is NOT of these people using sport to do good, but rather the lack of public analysis of the appropriate role of sport and insisting that those who administer and coach do so in a way that produces the outcomes we are so boldly promised.

Much of the inordinate primacy of sport is based on a pervasive, anecdotal, understanding (at least amongst those in power) that sport is always and necessarily a 'powerful teacher of valuable, positive tangential lessons' ('respect,' 'teamwork,' 'motivation,' etc.). Sadly, the science on these impacts is what good scientists call "equivocal at best." I am tired of the rhetoric of those who believe that sport is, in of itself, somehow magic - that it can make fat children thin, sad children happy, indolent children active, and whole communities 'come together,' when the truth is, sport does exactly what we make it do, and for the most part we don't demand it does much more than occupy the time of our young people between 3 and 7pm; allow men to live vicariously through their children or indeed other men, and then entertain us once or twice a week and every four years so long as we make the pact to not ask too many questions or scrutinize it too hard.

I don't reject the potential value of sport to society; indeed, I embrace it, as I know so many do in the pockets of good practice across the world, but these few pockets do not mitigate the damage done by the unrestrained, unfocused, 'old-fashioned' sport delivered to unwitting participants in schools, community centers, and weekend leagues across the world. There seems to be a sad and dangerous parallel between its unfettered and unquestioned role in society and those of other institutions that promise much to many and deliver little - sometimes nothing - to most, except those privileged few.

And in case you're wondering, there is a solution: we need to increase the abilities of those governing and coaching sport to deliver the tangential psycho-social impacts we have been promised for decades.

These men (and they are mostly men) don't need to become therapists, but they do need to be able to understand that their charges are people first and athletes second, they need to be able to respond appropriately to a crying boy ("Man up!" does not apply) and be emotionally in-touch enough to know the difference between banter and bullying and strong enough to moderate the former to prevent it becoming the latter, rather than joining in.

At the moment, we have some of the most interpersonally under-qualified and emotionally vacant people coaching some of our most vulnerable young people, and if these people think that teaching a child to kick, pass, or shoot is the sum of their job, then we - and they - are screwed.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
I don't think there's a 'simple answer' or that this question is a simple dichotomy. I find most simple answers and most basic debates can be boiled down to 'in my opinion/experience.' That's not a problem, unless we are going to build policy on it, and in sport, much of the funding/priority we see through both public projects (school sport and such) and private sponsorship is based on these saccharine sweet, rhetorical stories about the "power of sport."

It is at this point where the temptation to cite innumerable personal examples of the positive or negative impact of sport, but please hold those thoughts for a minute.

My understanding after being involved in amateur and professional sports as a player, administrator, in governance, and even as an owner as well as examining the research on numerous specific 'power of sport' interventions across the US and parts of Europe is that sport is indeed disproportionately powerful, a classic example of a privileged entity that over-promises and under-delivers, except for an elite few, and has done this for decades. Sport is the ultimate venture capital pyramid - big, wide-ranging investment with a tiny proportion of people reaping any rewards at all and 'collateral damage' as a necessary by-product. In the scheme of the current US election rhetoric, I know this is an automatically divisive idea, but I think the parallel holds some water.

'Sport' makes the kind of bold, unregulated promises of return on investment that Lehman's and Fannie May made in the late-1990s, and it is only a great, communal fondness for the products of sports, their poignance as a cultural meme, and the select positive memories of (and benefits for) a powerful few - not to mention some slickly produced events and well-manicured messaging around sport that keeps the realization of the artificial inflation of the importance of sport, from coming to the front of our minds.

It's a bubble that is more resilient than the housing market, but an alternate reality bubble nonetheless. Sometimes it's easier to believe this suspension of reality that allows coaches, athletes, and administrators of sports who lack any real vision to be so powerful, is somehow 'the way it should be' rather than critically question the role of sport in society. Sadly, the hero-worship of people without vision only serves to blind huge swathes of society, so I can't endorse it.

I have just returned from the SportAccord and International Olympic Committee (IOC) Conference in Québec, and despite the obviously necessary nuance around this question, there is something clearly askew with the priority - and in some cases primacy - of sport in society that is demonstrated by the deeply privileged, self-congratualtory, cognitive dissonance that described many of the most powerful people there. People who rejected the idea of their own disproportionate privilege even as they sat drinking champagne with royalty on the basis of their position in sport alone. They also reject the idea that putting a ball in a hole is indeed not that important in the scheme of most families, never mind society at large, but I did that for twenty years, and both my experience, and the pervasive research seem to back the idea that we all may be backing the wrong horse here.

Before you think otherwise, I do believe we can do amazing things with sport (or art or maths or dance - you get the idea...). I have a community center with 2700 kids a week going through its doors - but it works holistically, working with - and to produce - well-rounded young people, not young athletes.

In order for my center to work, I had to put away my precious ideas about some sports (basketball) being great at teaching 'life-lessons' and others not so much and realised that sport is an empty vessel (at best) and what we fill it with makes the difference (positive or otherwise.)

Sadly, much of sport and those who govern and 'teach' it are anti-intellectual, emotionally illiterate, blinkered by raw machismo, institutionally racist, homophobic, and misogynist, and as such, what they teach and the type of person produced at the end of that experience, is exactly the kind of person who lacerates his shooting hand on a fire hydrant case when he gets frustrated at a game, not to mention the kind of people whose lives disintegrate into relationship breakdown, under-employment, and alcoholism once their 'glory days' are over - especially when those glory days end in junior high.

There are some great people doing great things through sport, but frankly they are the magic element, and if they taught French or Zumba, the participants might be demographically different, but the impact would likely be similar. My critique is NOT of these people using sport to do good, but rather the lack of public analysis of the appropriate role of sport and insisting that those who administer and coach do so in a way that produces the outcomes we are so boldly promised.

Much of the inordinate primacy of sport is based on a pervasive, anecdotal, understanding (at least amongst those in power) that sport is always and necessarily a 'powerful teacher of valuable, positive tangential lessons' ('respect,' 'teamwork,' 'motivation,' etc.). Sadly, the science on these impacts is what good scientists call "equivocal at best." I am tired of the rhetoric of those who believe that sport is, in of itself, somehow magic - that it can make fat children thin, sad children happy, indolent children active, and whole communities 'come together,' when the truth is, sport does exactly what we make it do, and for the most part we don't demand it does much more than occupy the time of our young people between 3 and 7pm; allow men to live vicariously through their children or indeed other men, and then entertain us once or twice a week and every four years so long as we make the pact to not ask too many questions or scrutinize it too hard.

I don't reject the potential value of sport to society; indeed, I embrace it, as I know so many do in the pockets of good practice across the world, but these few pockets do not mitigate the damage done by the unrestrained, unfocused, 'old-fashioned' sport delivered to unwitting participants in schools, community centers, and weekend leagues across the world. There seems to be a sad and dangerous parallel between its unfettered and unquestioned role in society and those of other institutions that promise much to many and deliver little - sometimes nothing - to most, except those privileged few.

And in case you're wondering, there is a solution: we need to increase the abilities of those governing and coaching sport to deliver the tangential psycho-social impacts we have been promised for decades.

These men (and they are mostly men) don't need to become therapists, but they do need to be able to understand that their charges are people first and athletes second, they need to be able to respond appropriately to a crying boy ("Man up!" does not apply) and be emotionally in-touch enough to know the difference between banter and bullying and strong enough to moderate the former to prevent it becoming the latter, rather than joining in.

At the moment, we have some of the most interpersonally under-qualified and emotionally vacant people coaching some of our most vulnerable young people, and if these people think that teaching a child to kick, pass, or shoot is the sum of their job, then we - and they - are screwed.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi không nghĩ rằng có một "câu trả lời đơn giản" hay rằng câu hỏi này là một sự phân đôi đơn giản. Tôi tìm thấy câu trả lời đơn giản nhất và hầu hết các cuộc tranh luận cơ bản có thể được đun sôi xuống "theo ý kiến của tôi / kinh nghiệm." Đó không phải là một vấn đề, ​​trừ khi chúng tôi đang đi để xây dựng chính sách về nó, và trong thể thao, nhiều kinh phí / ưu tiên chúng tôi nhìn xuyên qua cả hai dự án công cộng (thể dục thể thao trường học và như vậy) và tài trợ tư nhân dựa trên những ngọt ngào, những câu chuyện tu từ đường hóa học về "sức mạnh của thể thao." Đó là vào thời điểm này mà sự cám dỗ để trích dẫn ví dụ cá nhân vô số tác động tích cực hay tiêu cực của môn thể thao, nhưng xin hãy giữ lấy những suy nghĩ trong một phút. Hiểu biết của tôi sau khi được tham gia vào các môn thể thao nghiệp dư và chuyên nghiệp như một máy nghe nhạc, quản trị, quản trị, và thậm chí là một chủ sở hữu cũng như kiểm tra các nghiên cứu trên nhiều cụ 'sức mạnh của thể thao' can thiệp trên khắp nước Mỹ và các nước Châu Âu là môn thể thao mà thực sự là không cân đối mạnh mẽ, một ví dụ điển hình của một thực thể đặc quyền mà qua lời hứa và dưới mang lại, ngoại trừ một vài ưu tú, và đã làm điều này trong nhiều thập kỷ. Sport là kim tự tháp đầu tư mạo hiểm cuối cùng - lớn, phạm vi rộng đầu tư với một tỷ lệ nhỏ người gặt hái bất kỳ phần thưởng nào cả và "thiệt hại tài sản thế chấp" là một sản phẩm cần thiết. Trong sơ đồ của cuộc bầu cử hùng biện của Mỹ hiện nay, tôi biết đây là một ý tưởng tự động chia rẽ, nhưng tôi nghĩ rằng song song nắm giữ một số nước. 'Thể thao' làm cho các loại táo bạo, những lời hứa không được kiểm soát lợi nhuận trên đầu tư của Lehman và Fannie May xuất tại Vào cuối những năm 1990, và nó chỉ là một, hiếu tuyệt vời cộng dành cho các sản phẩm thể thao, poignance của họ như là một meme văn hóa, và những kỷ niệm chọn tích cực của (và lợi ích cho) một vài mạnh - chưa kể đến một số sự kiện được sản xuất và slickly Nhắn tin nổi cắt tỉa cẩn thận xung quanh môn thể thao mà giữ việc thực hiện của lạm phát nhân tạo được tầm quan trọng của môn thể thao, từ sắp đến mắt của chúng tôi. Đó là một bong bóng đó là phục hồi hơn so với thị trường nhà đất, nhưng một bong bóng thực tại khác dù sao. Đôi khi nó dễ dàng hơn để tin rằng hệ thống treo này của thực tại, cho phép huấn luyện viên, vận động viên, các nhà quản lý thể thao người thiếu tầm nhìn bất kỳ thực là mạnh mẽ như vậy, bằng cách nào đó là "cách nó phải là 'hơn là phê bình đặt câu hỏi về vai trò của thể thao trong xã hội. Đáng buồn thay, người anh hùng sùng bái của những người không có tầm nhìn chỉ phục vụ mù vạt rừng rộng lớn của xã hội, vì vậy tôi không thể xác nhận nó. Tôi vừa trở về từ SportAccord và Ủy ban Olympic quốc tế (IOC) Hội nghị tại Québec, và mặc dù rõ ràng là cần thiết sắc thái xung quanh câu hỏi này, có cái gì đó rõ ràng lệch với các ưu tiên - và trong một số trường hợp tính ưu việt - thể thao trong xã hội đó được chứng minh bởi các sâu đặc quyền, tự congratualtory, bất hòa nhận thức được mô tả rất nhiều những người quyền lực nhất ở đó. Những người phản đối ý tưởng đặc quyền không cân xứng của riêng của họ ngay cả khi họ ngồi uống rượu sâm banh với tiền bản quyền trên cơ sở vị trí của họ ở một mình thao. Họ cũng bác bỏ ý tưởng rằng việc đưa một quả bóng trong một lỗ thực sự không phải là quan trọng trong sơ đồ của hầu hết các gia đình, không bao giờ tâm xã hội nói chung, nhưng tôi đã làm điều đó trong hai mươi năm, và cả kinh nghiệm của tôi, và các nghiên cứu phổ biến dường như trở lại . ý tưởng rằng tất cả chúng ta có thể được sao lưu các con ngựa sai ở đây Trước khi nghĩ nếu không, tôi tin rằng chúng tôi có thể làm những điều tuyệt vời với môn thể thao (hay nghệ thuật hoặc toán học hoặc khiêu vũ - bạn sẽ có được những ý tưởng ...). Tôi có một trung tâm cộng đồng với 2700 trẻ em một tuần đi qua cánh cửa của nó - nhưng nó hoạt động một cách toàn diện, làm việc với - và để sản xuất -. Thanh niên lạ, không phải vận động viên trẻ Để cho trung tâm của tôi để làm việc, tôi đã phải đặt xa ý tưởng quý giá của tôi về một số môn thể thao (bóng rổ) là 'cuộc sống-bài học' và những người khác tuyệt vời tại giảng dạy không quá nhiều và nhận ra rằng thể thao là một tàu trống (ít nhất) và những gì chúng tôi điền vào nó với làm cho sự khác biệt (tích cực hay không.) Đáng buồn thay, nhiều môn thể thao và những người cai trị và 'dạy' nó là anti-trí tuệ, tình cảm mù chữ, mù quáng bởi machismo liệu, chế phân biệt chủng tộc, đồng bóng, và ghét đàn bà, và như vậy, những gì mà họ giảng dạy và các loại của người sản xuất tại nhà cuối của kinh nghiệm đó, chính là loại người lacerates tay quay của mình trên một trường hợp cứu hỏa khi ông bị thất vọng tại một trò chơi, chưa kể đến những loại người mà cuộc sống tan rã thành cố mối quan hệ, thiếu việc làm, và nghiện rượu một lần họ 'ngày vinh quang "hơn -. đặc biệt là khi những ngày vinh quang cuối ở trung học cơ Có một số người lớn làm những điều tuyệt vời thông qua các môn thể thao, nhưng nói thẳng là họ là những yếu tố ma thuật, và nếu họ dạy tiếng Pháp hay Zumba, những người tham gia có thể là demographically khác nhau, nhưng các tác động có thể sẽ được tương tự. Phê bình của tôi là KHÔNG của những người sử dụng thể thao để làm tốt, nhưng đúng hơn là thiếu phân tích của công chúng về vai trò thích hợp của thể thao và nhấn mạnh rằng những người quản lý và huấn luyện viên làm như vậy trong một cách mà sản xuất các kết quả chúng ta quá mạnh dạn hứa. Phần lớn về sự ưu việt không điều độ thể thao dựa trên một phổ biến, giai thoại, sự hiểu biết (ít nhất trong số những người cầm quyền) thể thao luôn luôn và nhất thiết phải là một 'giáo viên mạnh mẽ của giá trị, tích cực học tiếp tuyến' ('tôn trọng,' 'làm việc theo nhóm,' ' động lực ', vv). Đáng buồn thay, các khoa học về những tác động này là những gì các nhà khoa học gọi tốt "lập lờ ở tốt nhất." Tôi mệt mỏi của những lời nói của những người tin rằng đó là môn thể thao, của bản thân, bằng cách nào đó kỳ diệu - mà nó có thể làm cho trẻ béo mỏng, trẻ em vui buồn, trẻ em lười hoạt động, và toàn bộ cộng đồng 'đến với nhau, "khi sự thật là, thể dục thể thao thực hiện chính xác những gì chúng ta làm cho nó làm, và đối với hầu hết các phần, chúng tôi không đòi hỏi điều đó còn có nhiều hơn chiếm thời gian của những người trẻ tuổi của chúng tôi giữa 3 và 07:00; cho phép người đàn ông để sống gián tiếp thông qua con cái của họ hoặc những người đàn ông thực sự khác, và sau đó chúng ta giải trí một lần hoặc hai lần một tuần và mỗi bốn năm, miễn là chúng ta thực hiện các hiệp định để không hỏi quá nhiều câu hỏi hoặc rà soát nó quá khó khăn. Tôi không từ chối giá trị tiềm năng của thể thao cho xã hội; thực sự, tôi nắm lấy nó, như tôi biết rất nhiều người làm trong túi của thực hành tốt trên toàn thế giới, nhưng trong mấy túi không giảm thiểu những thiệt hại do sự không kiềm chế, không tập trung, thể thao 'lỗi thời' vô tình gửi đến người tham gia trong các trường học , trung tâm cộng đồng, và các giải đấu cuối tuần trên toàn thế giới. Có vẻ là một song song buồn và nguy hiểm giữa vai trò của tự do và không bị tranh cãi trong xã hội và những tổ chức khác, hứa hẹn mang đến nhiều hơn và cung cấp ít - đôi khi không có gì -. Để nhất, ngoại trừ những người có đặc quyền vài Và trong trường hợp bạn đang tự hỏi, có một giải pháp:. chúng ta cần phải tăng cường khả năng của những người quản lý và huấn luyện thể dục thể thao để cung cấp những tác động tâm lý-xã hội tiếp tuyến, chúng tôi đã được hứa hẹn trong nhiều thập kỷ Những người đàn ông (và họ chủ yếu là nam giới) không cần phải trở thành chuyên gia trị liệu, nhưng họ cần để có thể hiểu rằng chi phí của họ là những người đầu tiên và thứ hai vận động viên, họ cần để có thể đáp ứng một cách thích hợp để một cậu bé khóc ("Man lên!" không áp dụng) và được cảm xúc trong liên lạc, đủ để biết Sự khác biệt giữa đùa và bắt nạt và đủ mạnh để điều tiết cũ để ngăn chặn nó trở thành sau này, chứ không phải tham gia. Tại thời điểm này, chúng tôi có một số người có trình độ dưới interpersonally nhất và tình cảm trống huấn luyện một số người trẻ tuổi dễ bị tổn thương nhất của chúng tôi , và nếu những người nghĩ rằng việc giảng dạy một đứa trẻ để kick, vượt qua, hoặc chụp là tổng hợp của công việc của họ, sau đó chúng ta - và họ - được bắt vít.



























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: