The giant Pacific octopus at the National Zoo was spending time, as sh dịch - The giant Pacific octopus at the National Zoo was spending time, as sh Việt làm thế nào để nói

The giant Pacific octopus at the Na

The giant Pacific octopus at the National Zoo was spending time, as she occasionally does, draped in a dim corner of her tank like a wad of dishrags. The octopus, Pandora, has tentacles several feet long and is the size of a Thanksgiving turkey, and she often hangs out at the front of her tank, unscrolling around the glass. But she is an expert at camouflage, and against the rocks at the rear she can be only faintly visible. It was 3 o’clock on a recent afternoon, her feeding time, and a crowd was straining for a glimpse of her. “Where’s the octopus?” a boy asked, pressing his brow against the tank, his eyes a few inches from hers. Suddenly, a zoo volunteer rose above the back of the tank, backlit, holding a long feeding stick, and lowered a piece of shrimp into the water. In a flash, Pandora shot from her perch and flung herself upon the shrimp; she flushed a bright red, inflated and rippling in the water, like a predatory prom dress. From the rear of the crowd, a keeper deftly narrated the action: “That’s the jet hop, the ballooning behavior right there. You see those very subtle color changes, the texture change — they can voluntarily change the color and texture of their skin. ...” a monologue drowned out at intervals by the gasps of the crowd.

Pandora is, in many ways, what the zoo considers a good exhibit animal. In the vast category of invertebrates — the majority of which are tiny, creepy or immobile — she is intelligent and visually arresting, even when just noodling around. A solitary cave-dweller by nature, she can live without too much trouble in a space the size of a hot tub, and, unusual for an octopus, prefers the display side of her tank. Yet as a wild animal, she has habits that subvert the desires of her adoring public — she camouflages against rocks, and tends to be more active at night. And she has exhibited behavior in captivity that is potentially damaging to her, as when she slams into the tank wall.

So Pandora’s tank, like those of many of the invertebrates, has been designed to be viewable partly in the round, and to jut slightly into the path of visitors wandering the invertebrate house’s dim halls. It has adjustable currents and removable rock formations to vary her environment and stymie the jet-slamming behavior. Letting her pounce on her prey in a regular afternoon feeding, a practice called “enrichment,” helps satisfy her hunting instincts as well as the public’s expectation of a show.



Like every other animal at the zoo, Pandora is a product of her times. As our understanding of what captive animals need has expanded dramatically, so have the expectations of the visiting public. Satisfying both the visitor and the animal has become a central dilemma for zoos. The result is a complicated creature, accustomed to humans, dependent on humans, but not tame. It is, in a sense, a new animal: wild by nature but shaped by captivity.

***


For most of their history in America, zoos were essentially museums of animals, concerned with collecting an example or two of the most rare and exotic species. (The collection of animals that eventually became the Smithsonian’s National Zoo was assembled as a guide for taxidermists posing their mounts.) Animals were taken, often violently, from the wild, and displayed alone or in pairs in rows of concrete cages. But over the past 30 or so years, zoos have radically overhauled their philosophies — and their policies — transforming how their animals live and how they are seen by the public.

This “zoo renaissance,” as Don Moore, the National Zoo’s associate director of animal care sciences, calls it, happened alongside the wildlife conservation movement. As new regulations began to shut down the international wildlife trade, zoos began to breed their own animals or trade with other zoos. The modern zoo reinvented itself as an ark, its creatures precious cargo rescued from an increasingly inhospitable wilderness.

Zoos also began to reform the ways they cared for and displayed their animals, in response to advances in the science of animal well-being and to satisfy an increasingly sophisticated public. Nature programs on television, which had been general-interest shows such as “Wild Kingdom,” began to specialize. “All of a sudden ... there’s a two-hour special on a pride of lions in the Serengeti,” says Satch Krantz, longtime director of the Riverbanks Zoo and Garden in Columbia, S.C. “A week later, you go to the zoo, and there’s an old lion in a 15-square-foot concrete cage, and that just didn’t cut it anymore. And that was a good thing.” What was cutting-edge design in the ’60s and ’70s — such as the rare-mammals enclosures at the Philadelphia Zoo that were tiled and could be flushed clean — gave way to immersion exhibits: spacious, naturalistic settings that gave visitors the feeling of spying on animals in the wild. In recent years, exhibit design has evolved more rapidly than zoos, restricted by budget and space, can often keep pace with. Like every zoo, the National Zoo has exhibits from different eras, each the height of progress in its day and many, now, to some degree outmoded.

Updating is a constant process. One of the recent projects is the outdoor elephant enclosure: sprawling yards, one with a pool, separated by a series of automated gates. (Both the indoor and outdoor spaces for the elephants are in the middle of a massive renovation, with an eye toward expanding the herd.) On a recent hazy morning, the crowd on the bridge overlooking the outdoor enclosure was cheek by jowl. Below, elephant manager Marie Galloway was attempting to lure Ambika, the oldest of the zoo’s three elephants, through gates from the upper yard into the lower yard for the morning’s demonstration. Like Pandora’s feeding, these frequent demos provide stimulation for the animals and give visitors a chance to see natural behaviors at close range. Or slightly less natural behaviors, as the case may be: The zoo had recently released a video of one of its elephants playing the harmonica, and the onlookers were hoping for a reprise.

Like a prompter in the wings, Galloway, out of sight of the crowd, rustled a large bamboo branch, on which the elephants snack. Ambika shuffled her feet but didn’t move, scanning the ground with her trunk with an air of elaborate disinterest. She weighs close to 8,000 pounds, but it was hard to tell that from the bridge.


“He doesn’t have eyes,” observed a small blond boy.



“He does have eyes; you just can’t see them from here,” his mother said.

A disadvantage of larger exhibits is that, while they provide animals with a beautiful setting and room to move, they make the animals harder to view. How to keep animals both comfortable and visible has long been a challenge for zoos. “If you want to get an argument started amongst a bunch of zoo directors, you ask that question in a bar,” Krantz says.

“The public is a fickle thing,” he says. “They will say to me, as the director of a zoo, ‘I want the animals housed or displayed in large, naturalistic displays. I want them to have lots of vegetation and streams, and I want them to be able to run — all of those things, that’s what I want.’ So, you build that. And the complaints begin the day it opens. ‘I can’t see it. Where is it? It’s too far away. I can’t get a photograph. My child can’t see it.’

“Some people,” he says, “and I don’t mean this literally, but some people want that 15-square-foot cage back with the concrete floor and the iron bars. So, in order to provide that experience, you’ve got to be very creative with exhibit design. You’ve got to be sure that you’ve got animals that are not just physically healthy but mentally healthy, and that they are moving about during the day, they are foraging, they are doing all the things they do in nature, to provide that experience for the guest.”

Demos have been part of the solution in recent years, as long as the animal cooperates. Moore, the animal care director, says that one of the National Zoo’s basic tenets is to give the animal “choice and control” in its surroundings, letting it decide, for example, where to move and when, even if the results are not always visitor-friendly. Ambika, having eaten the treats within easy reach, turned and ambled back up the way she had come. At the end of the bridge, a man in a crisp button-down shirt sighed. “This kind of thing always happens at the zoo,” he said glumly.


***

At the National Zoo, demos have become widespread, in part because of the work of Alan Peters, who is in charge of education for animal programs and who helped develop the invertebrate house. Figuring out the best ways to turn people on to invertebrates — most of which are at best decorative, at worst transparent — taught him a lot about the varying thresholds of public interest. Peters is a laid-back, red-haired Southerner who looks exactly like Philip Seymour Hoffman would look if cast as a genial jellyfish enthusiast. He is sensitive to the faintest ripple of curiosity in zoo-goers, and expert at capitalizing on it.

In front of a brightly lighted tank of Pacific sea anemones, splotched on a rock wall like scoops of sherbet, Peters pointed out a couple of little ones balanced on a Lucite ledge suction-cupped to the tank’s glass front. “These are the first anemones ever, as far as we know, that have been raised in human care, from gametes we collected from the water. They are two years old — two years old TODAY!” he exclaimed. “Here, sing with me,” he said to three teenage boys in baseball caps standing by the tank, who looked startled.

“Happy birthday to you,” everyone sang. “Happy birthday — it’s a red Tealia,” Peters said to the boys. “Happy birthday, red Tealia, happy birthday to you!”

For Peters, moments like this are part of the zoo’s mission of conservation. He hopes that such enjoyable encounters will leave a lasting impressi
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bạch tuộc khổng lồ Thái Bình Dương tại vườn thú quốc gia đã chi tiêu thời gian, như cô đôi khi, draped trong một góc mờ của xe tăng của cô như một wad dishrags. Bạch tuộc, Pandora, đã xúc tu một vài feet dài và kích thước của một con gà tây Lễ Tạ ơn, và cô thường xuyên treo ra ở phía trước của xe tăng của cô, unscrolling xung quanh thành phố kính. Nhưng cô là một chuyên gia tại ngụy trang, và chống lại những tảng đá ở phía sau cô chỉ có thể nhìn thấy được nhạt. Nó là 3 giờ vào một buổi chiều tại, thời gian của mình cho ăn, và một đám đông căng thẳng cho một cái nhìn của cô. "Ở đâu là bạch tuộc?" một cậu bé yêu cầu, cách nhấn trán của mình chống lại xe tăng, đôi mắt của mình một vài inch từ cô ấy. Đột nhiên, một tình nguyện viên sở thú tăng trên mặt sau của xe tăng, backlit, đang nắm giữ một cây gậy dài cho ăn, và hạ xuống một mảnh tôm xuống biển. Trong nháy mắt, Pandora bắn từ perch của cô và bao la mình khi tôm; cô đỏ ửng một màu đỏ tươi sáng, tăng cao và rippling trong nước, như một chiếc váy prom ăn thịt. Từ phía sau của đám đông, một thủ môn deftly thuật lại hành động: "đó là chuyến bay máy bay phản lực, hành vi ballooning ngay tại đó. Bạn thấy những rất tinh tế thay đổi màu sắc, sự thay đổi kết cấu-họ tự nguyện có thể thay đổi màu sắc và kết cấu của da. ..."một độc thoại chết đuối khoảng thời gian do các gasps của đám đông.Pandora là, trong nhiều cách, những gì sở thú sẽ xem xét một động vật tốt triển lãm. Trong thể loại rộng lớn của xương sống — trong số đó là nhỏ, đáng sợ hoặc bất-cô là thông minh và trực quan bắt, ngay cả khi chỉ noodling xung quanh. Một đơn độc hang động-dweller bởi thiên nhiên, cô ấy có thể sống mà không có quá nhiều rắc rối trong một không gian kích thước của một bồn tắm nóng, và, không bình thường cho một con bạch tuộc, thích xe của mình bên Hiển thị. Tuy nhiên, như là một động vật hoang dã, cô có thói quen subvert những ham muốn của cô adoring công cộng-cô camouflages chống lại đá, và có xu hướng tích cực hơn vào ban đêm. Và cô đã trưng bày hành vi bị giam cầm mà có khả năng gây tổn hại cho cô ấy, như khi cô slams vào tường xe tăng.Vì vậy xe tăng của Pandora, giống như những người của nhiều xương sống, đã được thiết kế để được có thể xem được một phần trong vòng, và jut hơi vào con đường của du khách lang thang không xương sống của nhà trường mờ. Huyện này có thể điều chỉnh dòng và vách đá hình thành để thay đổi môi trường của mình và stymie dập máy bay phản lực hành vi. Để cho cô ấy pounce trên con mồi của mình trong một thường xuyên ăn vào buổi chiều, một thực tế được gọi là "làm giàu", giúp đáp ứng bản năng săn bắn của mình cũng như của công chúng kỳ vọng của một chương trình. Giống như mọi động vật khác ở sở thú, Pandora là một sản phẩm của mình lần. Như chúng tôi hiểu biết về những gì captive động vật cần đã mở rộng đáng kể, vì vậy, có những kỳ vọng của công chúng tham quan. Đáp ứng các khách truy cập và động vật đã trở thành một tiến thoái lưỡng nan Trung tâm cho vườn thú. Kết quả là một sinh vật phức tạp, quen với con người, phụ thuộc vào con người, nhưng không chế ngự. Đó là, trong một cảm giác, một động vật mới: hoang dã tự nhiên nhưng hình bởi bị giam cầm.***Trong hầu hết lịch sử của họ ở Mỹ, vườn thú đã là về cơ bản là viện bảo tàng động vật, có liên quan với việc thu thập một ví dụ hoặc hai trong số các loài hiếm nhất và kỳ lạ. (Bộ sưu tập của động vật mà cuối cùng trở thành sở thú quốc gia của Smithsonian được lắp ráp như một hướng dẫn cho taxidermists đặt ra của họ gắn kết.) Động vật đã được thực hiện, thường dữ dội từ tự nhiên, và hiển thị một mình hoặc trong cặp trong hàng bê tông lồng. Nhưng trong quá khứ 30 hoặc hơn năm, vườn thú đã triệt để đại tu của triết lý — và chính sách của họ-chuyển đổi như thế nào của động vật sống và làm thế nào họ được nhìn thấy bởi công chúng.Này phục hưng sở thú"," như Don Moore, sở thú quốc gia phó giám đốc khoa học động vật chăm sóc, gọi nó, xảy ra cùng với phong trào bảo tồn động vật hoang dã. Theo quy định mới đã bắt đầu đóng cửa thương mại quốc tế, động vật hoang dã, vườn thú bắt đầu để nuôi động vật hoặc thương mại với vườn thú khác riêng của họ. Sở thú hiện đại sáng tạo lại chính nó như là một hòm bảng, hàng hóa quý giá sinh vật cứu từ một khu hoang dã khắc nghiệt ngày càng.Vườn thú cũng bắt đầu cải cách cách họ chăm sóc và hiển thị của động vật, trong phản ứng để tiến bộ trong khoa học động vật tốt được và để đáp ứng một công chúng ngày càng tinh vi. Chương trình thiên nhiên trên truyền hình, mà đã quan tâm chung cho thấy chẳng hạn như "Hoang dã Quốc Anh," bắt đầu chuyên. "Tất cả của một bất ngờ... có là một hai giờ đặc biệt trên một bầy sư tử ở đồi," nói Satch Krantz, giám đốc lâu năm của bờ sông Zoo và Sân vườn ở Columbia, SC "một tuần sau đó, bạn đi đến sở thú, và đó là một con sư tử cũ trong một lồng bê tông 15-square-foot, và đó chỉ cần không cắt nó nữa. "Và đó là một điều tốt." Những gì đã là cắt-cạnh thiết kế trong những năm 60 và ' 70-chẳng hạn như enclosures động vật có vú hiếm ở sở thú Philadelphia đã được lát gạch và có thể được xóa sạch — cho cuộc triển lãm ngâm: cài đặt rộng rãi, tự nhiên đã cho du khách cảm giác gián điệp trên các động vật trong tự nhiên. Những năm gần đây, triển lãm thiết kế đã phát triển nhanh hơn vườn thú, bị giới hạn bởi ngân sách và không gian, thường có thể theo kịp với. Giống như mỗi vườn thú, National Zoo có cuộc triển lãm từ thời đại khác nhau, mỗi chiều cao của sự tiến bộ trong ngày và nhiều người, bây giờ, đến mức độ một số outmoded.Cập Nhật là một quá trình liên tục. Một trong những dự án gần đây là bao vây hồ voi: sắc màu rực rỡ mét, một với một hồ bơi, ngăn cách bởi một loạt các cửa tự động. (Cả hai tại toàn trong nhà và ngoài trời cho những con voi đang ở giữa một đổi mới lớn, với một mắt hướng về mở rộng các đàn gia súc.) Vào một buổi sáng tại hazy, đám đông trên cầu tàu nhìn ra hồ bao vây đã má bởi jowl. Dưới đây, con voi quản lý Marie Galloway đã cố gắng để thu hút Ambika, lâu đời nhất của con voi của vườn thú ba, thông qua cổng từ Sân thượng vào sân thấp cho cuộc biểu tình của buổi sáng. Giống như của Pandora cho ăn, những bản demo này thường xuyên cung cấp kích thích cho các loài động vật và cung cấp cho du khách một cơ hội để xem các hành vi tự nhiên ở cự ly gần. Hoặc hơi ít tự nhiên hành vi, như trường hợp có thể: sở thú mới đã phát hành một video của một trong các con voi chơi harmonica, và onlookers đã hy vọng cho một reprise.Giống như một prompter trên cánh, Galloway, ra khỏi cảnh của đám đông, rustled một chi nhánh lớn tre, mà những con voi snack. Ambika dự lễ tang đi đôi chân của mình nhưng không di chuyển, quét mặt đất với thân cây của mình với một không khí của xây dựng không quan tâm. Cô nặng gần 8.000 kg, nhưng nó là khó có thể nói rằng từ cầu."Anh ta không có mắt," quan sát thấy một cậu bé vàng nhỏ. "Ông có đôi mắt; bạn chỉ không thể nhìn thấy chúng từ đây,"mẹ nói.Một bất lợi của cuộc triển lãm lớn hơn là, trong khi họ cung cấp động vật với một khung cảnh đẹp và phòng để di chuyển, họ làm cho các loài động vật khó khăn hơn để xem. Làm thế nào để giữ cho động vật thoải mái và có thể nhìn thấy có dài là một thách thức cho vườn thú. "Nếu bạn muốn nhận được một cuộc tranh cãi bắt đầu giữa một bó của giám đốc sở thú, bạn hỏi câu hỏi trong một quán bar," Krantz nói."Công chúng là một điều hay thay đổi," ông nói. "Họ sẽ nói với tôi, như là giám đốc của một vườn bách thú, ' tôi muốn các loài động vật nằm hoặc hiển thị trong màn hình lớn, tự nhiên. Tôi muốn họ có rất nhiều thảm thực vật và suối, và tôi muốn họ có thể chạy-tất cả những điều, đó là những gì tôi muốn.' Vì vậy, bạn xây dựng mà. Và các khiếu nại bắt đầu ngày nó sẽ mở ra. ' Tôi không thể nhìn thấy nó. Nó ở đâu? Nó quá xa. Tôi không thể nhận được một bức ảnh. Con tôi không thể nhìn thấy nó.'"Một số người," ông nói, "và tôi không có ý nghĩa này theo nghĩa đen, nhưng một số người muốn đó lồng 15-square-foot trở lại với sàn bê tông và các thanh sắt. Vì vậy, để cung cấp những kinh nghiệm đó, bạn đã nhận rất sáng tạo với triển lãm thiết kế. Bạn đã có để đảm bảo rằng bạn đã có con vật mà không phải là chỉ thể chất khỏe mạnh nhưng tinh thần lành mạnh, và rằng họ đang di chuyển về trong ngày, họ foraging, họ đang làm tất cả những điều họ làm trong tự nhiên, để cung cấp những kinh nghiệm đó cho các khách mời."Bản demo đã là một phần của giải pháp năm gần đây, miễn là các động vật hợp tác. Moore, giám đốc chăm sóc động vật, nói rằng một trong những giáo lý cơ bản của sở thú quốc gia là để cung cấp cho các động vật "lựa chọn và kiểm soát" trong môi trường xung quanh, cho phép nó quyết định, ví dụ, nơi để di chuyển và khi nào, thậm chí nếu kết quả là không luôn luôn là thân thiện với khách truy cập. Ambika, có ăn xử lý dễ dàng đi tới, bật và ambled trở lại lên một cách cô ấy đã đến. Vào cuối của cây cầu, một người đàn ông trong một áo sơ mi button-down sắc nét thở dài. "Hình thức này mà luôn luôn sẽ xảy ra tại vườn thú," ông nói glumly.***Ở sở thú quốc gia, demo đã trở thành phổ biến rộng rãi, một phần vì công việc của Alan Peters, người phụ trách giáo dục cho các chương trình động vật và người đã giúp phát triển nhà không xương sống. Figuring ra những cách tốt nhất để biến mọi người vào xương sống — hầu hết đều được trang trí lúc tốt nhất, lúc tồi tệ nhất trong suốt — dạy anh ta rất nhiều về các ngưỡng khác nhau của lợi ích công cộng. Peters là một Southerner thoải mái tóc đỏ, những người có vẻ chính xác như Philip Seymour Hoffman sẽ xem xét nếu đúc như là một người đam mê genial sứa. Ông là nhạy cảm với gợn faintest tò mò trong sở thú-khán giả, và chuyên gia tại capitalizing trên nó.Ở phía trước của một chiếc xe tăng thắp sáng rực rỡ của hải quỳ biển Thái Bình Dương, splotched trên một bức tường đá như muỗng sữa bột của nước trái cây, Peters chỉ ra một số những cái nhỏ cân bằng trên một lồi ra Lucite cupped hút của xe tăng kính trước. "Đây là các hải quỳ đầu tiên bao giờ, như xa như chúng ta biết, mà đã được nâng lên trong chăm sóc của con người, từ giao tử chúng tôi thu thập từ nước. Họ là hai tuổi-hai năm tuổi vào ngày hôm nay! "ông kêu lên. "Ở đây, hát với tôi," ông nói với ba chàng trai thiếu niên trong mũ bóng chày đứng xe tăng, những người nhìn giật mình."Chúc mừng sinh nhật cho bạn," tất cả mọi người đã hát. "Chúc mừng sinh nhật — nó là một màu đỏ Tealia," Peters nói với các em trai. "Chúc mừng sinh nhật, màu đỏ Tealia, chúc mừng sinh nhật cho bạn!"Cho Peters, những khoảnh khắc như thế này là một phần của nhiệm vụ của sở thú của bảo tồn. Ông hy vọng rằng những cuộc gặp gỡ thú vị sẽ rời khỏi một impressi lâu dài
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Bạch tuộc Thái Bình Dương khổng lồ tại vườn thú quốc gia đã dành nhiều thời gian, đôi khi cô không có gì, bọc trong một góc mờ của chiếc xe tăng của mình như một nắm dishrags. Bạch tuộc, Pandora, có xúc tu dài chừng vài mét và là kích thước của một con gà tây tạ ơn, và cô thường xuyên bị treo ra ở phía trước của chiếc xe tăng của mình, unscrolling quanh kính. Nhưng cô ấy là một chuyên gia ngụy trang, và chống lại những tảng đá ở phía sau cô có thể chỉ hiển thị mờ nhạt. Đó là 3:00 vào một buổi chiều gần đây, thời gian ăn của cô, và một đám đông đang căng thẳng cho một cái nhìn thoáng qua của cô. "Trường hợp của bạch tuộc?" Một cậu bé hỏi, nhấn chân mày của mình chống lại xe tăng, đôi mắt của mình một vài inches từ cô. Đột nhiên, một tình nguyện viên vườn thú đã tăng lên trên mặt sau của các xe tăng, backlit, cầm một cây gậy bú thật lâu, và hạ xuống một miếng tôm vào nước. Trong chớp mắt, Pandora bắn từ cá rô cô và ném mình trên tôm; cô đỏ mặt lên một màu đỏ tươi, thổi phồng và gợn sóng trong nước, giống như một chiếc váy để ăn thịt. Từ phía sau đám đông, một thủ môn khéo léo kể các hành động: "Đó là hop máy bay phản lực, các hành vi phình ngay tại đó. Bạn thấy những thay đổi màu sắc rất tinh tế, sự thay đổi kết cấu - họ tự nguyện có thể thay đổi màu sắc và kết cấu của da. ... "Một độc thoại bị chết đuối cách nhau bởi hổn hển của đám đông. Pandora, bằng nhiều cách, những gì sở thú xem xét một vật trưng bày tốt. Trong hạng mục lớn các động vật không xương - phần lớn trong số đó là nhỏ bé, đáng sợ hoặc bất động - cô là thông minh và bề ngoài hấp dẫn, ngay cả khi chỉ noodling quanh. Một cô độc trong hang dweller bởi thiên nhiên, cô ấy có thể sống mà không có quá nhiều rắc rối trong một không gian kích thước của một bồn tắm nóng, và, bất thường đối với một con bạch tuộc, thích bên màn hình của chiếc xe tăng của mình. Tuy nhiên, như một động vật hoang dã, cô có thói quen lật đổ các mong muốn của công chúng ngưỡng mộ của cô - cô ngụy trang vào đá, và có xu hướng tích cực hơn vào ban đêm. Và cô đã trưng bày hành vi nuôi nhốt được khả năng gây tổn hại cho mình, như khi cô đâm sầm vào tường bể. tank Vì vậy, Pandora, giống như những người của rất nhiều các vật không xương sống, đã được thiết kế để có thể xem một phần trong các vòng, và nhô hơi vào con đường của du khách lang thang lang mờ các nhà vật không xương sống của. Nó có thể điều chỉnh dòng và hình thành đá di động để thay đổi môi trường của mình và cản trở các hành vi phản lực dập. Cho pounce cô con mồi của mình trong lúc ăn trưa thường xuyên, một thực tế được gọi là "làm giàu", giúp đáp ứng bản năng săn mồi của mình cũng như kỳ vọng của công chúng về một chương trình. Giống như mọi động vật khác ở sở thú, Pandora là một sản phẩm của thời đại mình. Theo sự hiểu biết của chúng ta về những gì động vật nuôi nhốt cần đã mở rộng đáng kể, do đó, có sự mong đợi của công chúng tham quan. Đáp ứng cả người truy cập và các động vật đã trở thành một trung tâm tiến thoái lưỡng nan cho vườn thú. Kết quả là một sinh vật phức tạp, quen với con người, phụ thuộc vào con người, nhưng không phải thuần hóa. Đó là, trong một cảm giác, một con vật mới: hoang dã của thiên nhiên mà hình thành bởi điều kiện nuôi nhốt. *** Đối với hầu hết lịch sử của họ ở Mỹ, vườn thú đã cơ bản bảo tàng động vật, liên quan đến việc thu thập một ví dụ hoặc hai trong số hiếm nhất và kỳ lạ loài. (Bộ sưu tập của động vật mà cuối cùng đã trở thành vườn thú quốc gia Smithsonian đã được lắp ráp như một hướng dẫn cho taxidermists giả gắn kết của họ.) Loài vật được chụp, thường dữ dội, từ tự nhiên, và hiển thị một mình hoặc theo cặp trong hàng lồng bê tông. Nhưng trong khoảng 30 năm qua, vườn thú đã hoàn toàn đại tu triết lý của họ - và chính sách của họ -. Thay đổi cách thức con vật của họ sinh sống và làm thế nào họ được nhìn thấy bởi công chúng này "zoo phục hưng", như Don Moore, Phó giám đốc vườn thú quốc gia khoa học chăm sóc động vật, gọi nó, xảy ra cùng với các phong trào bảo tồn động vật hoang dã. Theo quy định mới bắt đầu đóng cửa các hoạt động buôn bán quốc tế, vườn thú đã bắt đầu sinh sản động vật hoặc thương mại của riêng mình với vườn thú khác. Các vườn thú hiện đại sáng tạo lại chính nó như là một con thuyền, những sinh vật của hàng hóa quý giá cứu thoát khỏi một vùng hoang dã ngày càng khắc nghiệt. vườn thú cũng bắt đầu cải tổ cách họ chăm sóc và động vật của họ hiển thị, để đáp ứng với những tiến bộ trong khoa học về động vật hạnh phúc và thỏa mãn một công ngày càng tinh vi. Chương trình tự nhiên trên truyền hình, trong đó đã được trình diễn chung với lãi suất như "Wild Kingdom", bắt đầu chuyên. "Tất cả các của một bất ngờ ... có một hai tiếng đồng hồ đặc biệt trên một niềm tự hào của sư tử trong Serengeti," Satch Krantz, lâu năm giám đốc vườn thú Riverbanks và vườn ở Columbia, SC nói "Một tuần sau đó, bạn đi đến sở thú , và có một con sư tử cũ trong một cái chuồng bê tông 15-square-foot, và rằng chỉ cần không cắt nó nữa. Và đó là một điều tốt "thiết kế tiên tiến là gì trong những năm 60 và 70 - như thùng loa hiếm động vật có vú tại vườn thú Philadelphia đã được lát gạch và có thể được rửa sạch - đã nhường chỗ cho cuộc triển lãm ngâm:. Rộng rãi, thiết lập tự nhiên lại cho du khách cảm giác làm gián điệp trên động vật trong tự nhiên. Trong những năm gần đây, thiết kế triển lãm đã phát triển nhanh hơn so với các vườn thú, bị giới hạn bởi ngân sách và không gian, thường có thể bắt kịp với. Giống như tất cả các vườn thú, vườn thú quốc gia có hiện vật từ thời kỳ khác nhau, mỗi chiều cao của sự tiến bộ trong ngày của nó và rất nhiều, bây giờ, ở một mức độ lạc hậu. Đang cập nhật là một quá trình liên tục. Một trong những dự án gần đây là con voi vây ngoài trời: bãi sắc màu rực rỡ, một với một hồ bơi, cách nhau bởi một loạt các cửa tự động. (Cả hai không gian trong nhà và ngoài trời cho những chú voi đang ở giữa một cuộc đổi mới lớn, với tầm nhìn hướng tới mở rộng đàn gia súc.) Vào một buổi sáng gần đây mờ, đám đông trên cầu nhìn ra ngoài trời bao vây là má của xương hàm. Dưới đây, quản lý con voi Marie Galloway đã cố gắng để thu hút Ambika, lâu đời nhất của ba con voi của vườn thú, qua cửa từ sân thượng vào sân thấp hơn đối với cuộc biểu tình của buổi sáng. Giống như ăn Pandora, những bản demo này thường xuyên cung cấp sự kích thích cho động vật và cho du khách một cơ hội để nhìn thấy hành vi tự nhiên ở cự ly gần. Hoặc hành vi hơi kém tự nhiên, như trường hợp có thể là: Các vườn thú gần đây đã phát hành một video của một trong những con voi của mình chơi harmonica, và người xem hy vọng cho một Reprise. Giống như một người nhắc tuồng trong cánh, Galloway, ra khỏi tầm nhìn của đám đông, rustled một nhánh tre lớn, mà những con voi ăn nhẹ. Ambika lê bước chân cô ấy nhưng không di chuyển, quét mặt đất với thân mình với một không khí của không quan tâm xây dựng. Cô nặng gần 8.000 £, nhưng thật khó để nói rằng từ cầu. "Anh ta không có mắt," quan sát thấy một cậu bé tóc vàng nhỏ. "Ông không có mắt; bạn chỉ có thể xem chúng từ đây, "mẹ nói. Một bất lợi của cuộc triển lãm lớn hơn là, trong khi họ cung cấp động vật với một khung cảnh đẹp và phòng để di chuyển, họ làm cho các động vật khó khăn hơn để xem. Làm thế nào để giữ cho động vật cả hai cảm thấy thoải mái và có thể nhìn thấy từ lâu đã là một thách thức đối với các vườn thú. "Nếu bạn muốn có được một cuộc tranh cãi bắt đầu giữa một loạt các giám đốc sở thú, bạn hỏi câu hỏi đó trong một quán bar," Krantz nói. "Công chúng là một điều hay thay đổi," ông nói. "Họ sẽ nói với tôi, là giám đốc một sở thú," Tôi muốn các con vật nằm hoặc hiển thị trong, màn hình tự nhiên lớn. Tôi muốn họ có rất nhiều cây cối và suối, và tôi muốn họ để có thể chạy - tất cả những điều đó, đó là những gì tôi muốn ". Vì vậy, bạn xây dựng đó. Và các khiếu nại bắt đầu một ngày nó sẽ mở ra. 'Tôi không thể nhìn thấy nó. Nó ở đâu? Đó là quá xa. Tôi không thể có được một bức ảnh. Con tôi không thể nhìn thấy nó. " "Một số người," ông nói, "và tôi không có ý này theo nghĩa đen, nhưng một số người muốn rằng 15-square-foot lồng trở lại với sàn bê tông và các thanh sắt. Vì vậy, để cung cấp các kinh nghiệm đó, bạn đã có thể rất sáng tạo với thiết kế triển lãm. Bạn phải chắc chắn rằng bạn đã có loài vật không chỉ về thể chất khỏe mạnh nhưng tinh thần khỏe mạnh, và rằng họ đang di chuyển về trong ngày, họ đang tìm kiếm thức ăn, họ đang làm tất cả những gì họ làm trong tự nhiên, để cung cấp rằng kinh nghiệm cho các khách mời. " Demos đã là một phần của giải pháp trong những năm gần đây, miễn là các động vật hợp tác. Moore, Giám đốc chăm sóc động vật, nói rằng một trong những nguyên lý cơ bản của vườn thú quốc gia là để cung cấp cho các động vật "lựa chọn và kiểm soát" trong môi trường xung quanh của nó, để nó quyết định, ví dụ như khi di chuyển và khi nào, ngay cả khi kết quả không phải lúc nào visitor thân thiện. Ambika, sau khi ăn các món trong tầm tay dễ dàng, quay lại và ambled lại cái đường mà con đã đến. Tại đầu cầu, một người đàn ông trong màu áo nút xuống sắc nét thở dài. "Kiểu này mà luôn luôn xảy ra ở sở thú," ông nói thật rầu rĩ. *** Tại vườn thú quốc gia, trình diễn đã trở nên phổ biến, một phần vì công việc của Alan Peters, người phụ trách chương trình giáo dục cho động vật và người giúp phát triển các nhà vật không xương sống. Tìm ra những cách tốt nhất để biến người dùng đến với xương sống - hầu hết trong số đó là lúc tốt nhất trang trí, lúc tồi tệ nhất trong suốt - dạy anh rất nhiều về các ngưỡng khác nhau của lợi ích công cộng. Peters là một thoải mái, tóc đỏ miền Nam, người trông giống hệt như Philip Seymour Hoffman sẽ xem xét nếu chọn vào vai một người đam mê sứa vui tính. Ông là nhạy cảm với các gợn mờ nhạt của sự tò mò trong vườn thú, khán giả, và chuyên gia tận dụng nó. Ở phía trước của một chiếc xe tăng rực sáng của Thái Bình Dương hải quỳ, splotched trên một bức tường đá như muỗng nước trái cây, Peters đã chỉ ra một vài chút những cân trên một mỏm đá Lucite hút-khum để kính phía trước của xe tăng. "Đây là những cỏ chân ngỗng đầu tiên, theo như chúng ta đã biết, đã được nêu ra trong chăm sóc của con người, từ giao tử, chúng tôi thu thập được từ các nước. Họ là hai tuổi - hai tuổi TODAY "ông kêu lên. "Ở đây, hát với tôi," ông nói với ba chàng trai tuổi teen trong mũ bóng chày đứng bởi các xe tăng, người giật mình. "Happy birthday to you", mọi người cùng hát. "Chúc mừng sinh nhật - đó là một Tealia đỏ", Peters nói với các chàng trai. "Chúc mừng sinh nhật, Tealia đỏ, happy birthday to you!" Đối với Peters, những khoảnh khắc như thế này là một phần của nhiệm vụ của sở thú của việc bảo tồn. Ông hy vọng rằng cuộc gặp gỡ thú vị như vậy sẽ để lại một impressi kéo dài














































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: