Uhm – just sit on the bed,

Uhm – just sit on the bed," Akihito

Uhm – just sit on the bed," Akihito muttered as he closed the door. He locked it, just in case his brother decided to barge in for no apparent reason.

Not missing Akihito's nervousness, the yakuza took his time surveying the room. Books and magazines covered the table while twenty-odd photographs were clumsily pasted on the wall with tapes. Asami thought the room was a mirror image of Akihito's old apartment in Tokyo.

The photographs were interesting. Most of them showed a younger Akihito in his high school uniform, surrounded by his friends on various occasions. There were a few very artistically taken shots, no doubt snapped by Akihito.

"Hey, don't look at the photographs!" Akihito stood in front of his study table, in attempts to block them from Asami.

Asami responded by pulling his lover to bed. Akihito only had time to yelp in surprise when the older man closed his mouth onto Akihito's, giving him a searing kiss.

"Hn – stop!"

Ignoring the photographer, Asami slid his hands into Akihito's thin shirt, brushing his lean fingers at Akihito's hardened nipples, pinching them slightly.

"As—ami, we're in my house –," he moaned.

"So?"

"Haru nii is – hn," Akihito bit his lip, trying to stop himself from moaning.

Asami responded by retrieving his phone, pressed a few buttons and dumped it back on the bed.

"What did you do?" Akihito asked, trying to sit up.

"So we won't be disturbed," Asami answered, placing his phone on the bedside table before pushing the boy back to bed.

"The walls are thin!" Akihito hissed.

The yakuza flashed his young lover a confident smirk. "I know just the right way to keep you silent," he replied and closed his mouth onto Akihito's again before unbuckling Akihito's jeans.

Xx Business as Usual xX

Exactly an hour later, the door to Akihito's room open, revealing a very flustered Akihito. Suoh, who was tasked at guarding the door, bowed at his boss and murmured a message before leading the way down.

Thankfully, lunch was pleasant enough. Apart from Haruhito sulking at his seat like a child, nothing out of the ordinary happened. To a certain point, Akihito felt sorry for his brother so he exchanged seats with Toru to sit with him.

"Ah, Aki, I've almost forgotten about it!" Natsuko exclaimed, standing from her seat.

Akihito raised an eyebrow when he saw his mother went to one of the kitchen cabinets to retrieve a book of coupons. "Here – food coupons."

The boy took the colorful booklet hesitantly, flipping them. "Is this my birthday present, kaa-san?"

Natsuko beamed. "Yes! Kaa-san doesn't know what to give you and since you love food, I got you lots of food coupons!"

"Kaa-san!" Haruhito said disapprovingly, causing Natsuko to blush. "How could you give Aki food coupons for his birthday?"

"That's all right, Haru-nii," Akihito laughed, "I love food coupons!"

Natsuko smiled. "See? Aki loves them!"

Akihito turned to his brother, stretching out his hand. "Haru-nii, my present," he said cheekily.

The elder Takaba sibling grinned. He rushed upstairs and came down seconds later. "Here," he said, pushing the paper bag to Akihito.

"Thanks Haru nii!" Akihito beamed when he saw his brother had gotten him a new shirt.

Pleased with himself, Haruhito continued eating until he popped the question Akihito had meant to avoid. "Akihito, you'll stay here for the night?"

Akihito looked away. "Er – here's the thing, Haru nii. I –,"

Haruhito dropped his chopsticks. "Don't tell me you're not staying!"

"Akihito will be playing tour guide for my stay in Fukouka," Asami interrupted smoothly. "I hope you can excuse Akihito for the day, Takaba san," he said, looking at Natsuko.

It was perhaps Asami's charming face that had Natsuko agree immediately. "Of course, Asami san! Who else could be more familiar with Fukouka than Akihito?" She turned to Akihito and started suggesting the possible places they could visit.

Haruhito wanted to protest but Akihito distracted him with another question. By the time they finished their lunch, Asami excused himself, citing work reasons.

Natsuko and Haruhito saw them to the door. The elder sibling wasn't too happy with Akihito leaving but he did not protest. The dejected look on his brother's face made Akihito feel somewhat guilty. He knew Haruhito had a little brother complex but he always meant well. To ease his guilt, Akihito moved to his brother, tiptoed and gave Haruhito a brotherly hug, whispering, "Mata ne, nii san."

Obviously not used to Akihito being so forward, Haruhito gave his brother a pat, grinning. "Come back again, Aki-chan."

Any other day, Akihito would have kicked his brother's ass for the suffix but since it was a special day, he decided to be generous about it. Climbing into the car with Asami, he watched his mother and brother waved at him before disappearing into the house.

"That went well," Asami commented.

"Uhm – yeah," Akihito blushed and looked way. "Hey, Asami -"

Asami glanced at his lover. Akihito's eyes were fixed at Mount Aso some distance away.

"Th—thanks for bringing me back," he murmured, trying his hardest not to blush. "It's a great birthday present."

Seeing the slight crimson shade on Akihito's cheeks made Asami curved a smile. "That's not your birthday present, Akihito."

The photographer turned to look at him, confused. "Huh, that's not?"

Asami turned into the empty parking lots of the shrine, parking the vehicle. He opened the arm rest in between the front seats and pulled out a box before passing to his lover.

Akihito took the box cautiously. The name on the box looked German, making it impossible for Akihito to guess the contents. At least it's not a ring, he mused when he opened the rather large box.

It was a watch. Round case with black leather; the watch had the most attractive details Akihito had ever seen. "How much does this cost?" He weighed the watch; it felt light on his hands. "If this cost more than 10,000 yen, I don't want it."

"A little more than that," Asami answered.

Narrowing his eyes, Akihito placed the watch aside and whipped out his phone. He found the maker of the watch but the model and price were not listed. Defeated, he kept his phone again. "You had it specially made?"

The yakuza's lips curved. "Smart boy," he said as he helped Akihito wear the watch.

Akihito tried shaking his hands away but the yakuza's grip was firm. "It's a gift, Akihito. Or do you prefer me buying properties and putting them under your name without your knowledge?"

That did the trick, Asami thought when Akihito remained still, pondering his options. Finally the photographer sighed. "Well, I suppose it's better than you doing that," he said, looking at his watch. It does look nice. "Not to mention, it is cheaper too."

The watch certainly did not come as cheap as Akihito had thought but Asami wasn't about to reveal that. His thoughts went to his business partners in Switzerland who had to crack their brains, thinking of a plausible way to include a micro mini chip with tracking options in the watch.

With Chen closing in on him and Akihito, Asami knew that he cannot rely on Toru and Ando to keep Akihito safe. The watch could at least allow Asami to track his lover's whereabouts; provided that Akihito kept the watch on his wrist, of course.

"Why are we stopping at the shrine?"

Asami looked at his lover again. "Your mother told you to stop at the shrine, remember?"

The photographer groaned, opening the door. "I forgot; kaa-san always makes it a point that we visit the shrine on our birthdays. Not sure why she insisted on it."

Asami followed him into the shrine, passing through numerous red shrine gates. They stood like dominos arranged neatly along the pathway, leading into the shrine. His lover walked inside confidently, evidence that he had been there many times.

Flanked by his guards, the yakuza followed his lover into the shrine and watched in fascination as the boy rummaged his jeans pocket for a coin. Akihito managed to pull out a 500 yen coin, threw it into the donation box before bowing. Then he closed his eyes, clapped twice and prayed. He stood there for a full ten seconds before he bowed again.

"Aren't you wishing for anything?" Akihito asked.

"I cannot remember the last time I walked into a shrine," the yakuza admitted.

The photographer grabbed Asami's arm, pulling him inside. "Then, it's time for you to do so," he said rather bossily. "Aren't you guys praying too?" he addressed the guards.

Asami found it rather hilarious to worship the god since he never believed in any but he did it anyway, just to please Akihito. His guards looked at him, searching for approval and proceeded to do the same after he gave his consent.

"Ah, it really feels good to be back here!" Akihito stretched his hands upwards, breathing in the fresh air. He glanced sideways at the older man walking beside him. "Asami, what did you wish for?"

The thin lips curved. "I thought we should be secretive about it?"

The photographer crossed his arms. "Stingy," he said before turning to Toru. "Toru, what did you wish for?"

"It's a secret, Takaba sama," the lanky guard answered stoically.

"You're no fun either," Akihito said, his lips pursed.

As they reach the main gate, Akihito halted his tracks, suddenly remembered something important. "Shit, I forgot to visit the ojiisan. I'll go say hello. Can you wait for me in the car?" He turned back, running into the shrine."Just give me five minutes and I'll be out."

"Asami sama, I'll go with him," Toru said and without waiting for Asami's approval, sped after his master.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Uhm-chỉ cần ngồi trên giường,"Akihito muttered như ông đã đóng cửa. Ông khóa nó, chỉ trong trường hợp anh trai của ông đã quyết định sà lan không có lý do rõ ràng.Không thiếu Akihito của căng thẳng, các yakuza mất của mình thời gian khảo sát phòng. Sách và tạp chí bao gồm bảng trong khi twenty-odd bức ảnh đã được vụng dán trên tường với băng. Asami nghĩ rằng phòng là một hình ảnh phản chiếu của Akihito của chung cư cũ ở Tokyo.Các bức ảnh chụp được thú vị. Hầu hết họ cho thấy một Akihito trẻ ở trường trung học của ông thống nhất, bao quanh bởi bạn bè của mình trong những dịp khác nhau. Đã có một vài bức ảnh rất nghệ thuật thực hiện, không có nghi ngờ bị gãy bởi Akihito."Hey, không nhìn vào các bức ảnh chụp!" Akihito đã đứng ở phía trước của bảng nghiên cứu của ông, trong nỗ lực để ngăn chặn chúng từ Asami.Asami đã trả lời bằng cách kéo người yêu của mình để giường. Akihito chỉ có thời gian để yelp trong bất ngờ khi người đàn ông lớn đóng cửa miệng của mình lên Akihito, cho anh ta một nụ hôn searing."Hn-ngừng!"Bỏ qua các nhiếp ảnh gia, Asami trượt tay vào Akihito của áo mỏng, đánh răng ngón tay nạc của mình tại Akihito của cứng núm vú, pinching họ một chút."Như-ami, chúng tôi đang trong nhà của tôi-," ông moaned."Vì vậy?""Haru nii là-hn," Akihito cắn môi của mình, cố gắng để ngăn chặn chính mình từ rên rỉ.Asami đã trả lời bằng cách truy lục điện thoại của mình, ép một vài nút và đổ nó trở lại trên giường."Bạn đã làm gì?" Akihito hỏi, cố gắng để ngồi dậy."Vì vậy, chúng tôi sẽ không bị quấy rầy," Asami trả lời, đặt điện thoại của mình trên bàn cạnh giường ngủ trước khi đẩy cậu bé trở lại giường."Các bức tường được mỏng!" Akihito hissed.Các yakuza nhảy của mình người yêu trẻ nhếch mép tự tin. "Tôi biết chỉ đúng cách để giữ cho bạn im lặng," ông trả lời và đóng cửa miệng của mình lên Akihito của một lần nữa trước khi unbuckling Akihito của quần Jean.XX kinh doanh như bình thường xXChính xác một giờ sau đó, cửa Akihito của phòng mở, tiết lộ một Akihito rất flustered. Nanano, người được giao nhiệm vụ tại canh gác cửa, cúi lúc ông chủ của mình và murmured thư trước khi dẫn đường xuống.Rất may, ăn trưa là đủ tốt. Ngoài Haruhito sulking tại chỗ của mình như một đứa trẻ, không có gì trên bình thường xảy ra. Đến một điểm nhất định, Akihito cảm thấy tiếc cho anh trai của ông vì vậy ông đã trao đổi chỗ ngồi với Toru ngồi với anh ta."Ah, Aki, tôi gần như đã quên về nó!" Natsuko kêu lên, đứng từ chỗ ngồi của mình.Akihito nâng lên một lông mày khi ông thấy mẹ đã đi đến một trong các tủ nhà bếp để lấy một cuốn sách phiếu giảm giá. "Đây-phiếu giảm giá thực phẩm."Cậu bé đã tập sách đầy màu sắc hesitantly, flipping chúng. "Là này của tôi kaa mặt, sinh nhật-san?"Natsuko dầm. "Có! Kaa-san không biết những gì để cung cấp cho bạn và kể từ khi bạn thích thức ăn, tôi đã nhận rất nhiều phiếu giảm giá thức ăn bạn!""Kaa-san!" Haruhito cho biết disapprovingly, gây ra Natsuko blush. "Làm thế nào có thể bạn cho Aki thực phẩm phiếu giảm giá cho sinh nhật của mình?""Đó là tất cả các quyền, Haru-nii," Akihito cười, "Tôi yêu thực phẩm phiếu giảm giá!"Natsuko cười. "Thấy không? Aki yêu thương họ!"Akihito đã chuyển sang Anh trai của ông, kéo dài ra tay. "Haru-nii, hiện tại của tôi," ông nói cheekily.Anh chị em Takaba người cao tuổi grinned. Ông đổ xô tầng trên và đã xuống giây sau đó. "Ở đây," ông nói, đẩy các túi giấy để Akihito."Cảm ơn Haru nii!" Akihito beamed khi nhìn thấy anh trai của ông đã nhận anh ta một áo mới.Hài lòng với chính mình, Haruhito tiếp tục ăn cho đến khi ông popped câu hỏi Akihito đã có nghĩa là để tránh. "Akihito, bạn sẽ ở đây cho ban đêm không?"Akihito nhìn đi. "Er-đây là điều, Haru nii. I –,"Haruhito bỏ đũa của ông. "Không cho tôi biết bạn đang không ở lại!""Akihito sẽ chơi hướng dẫn du lịch cho kỳ nghỉ của tôi trong Fukouka," Asami gián đoạn suốt. "Tôi hy vọng bạn có thể xin Akihito cho ngày, Takaba san," ông nói, nhìn Natsuko.Nó có lẽ là khuôn mặt của Asami duyên dáng có Natsuko đồng ý ngay lập tức. "Tất nhiên, Asami san! Những người khác có thể quen thuộc hơn với Fukouka hơn Akihito?" Cô quay sang Akihito và bắt đầu cho thấy những nơi có thể họ có thể truy cập vào.Haruhito muốn để phản đối nhưng Akihito phân tâm anh ta với một câu hỏi. Bởi thời gian họ kết thúc bữa ăn trưa của họ, Asami mieãn mình, trích dẫn lý do công việc.Natsuko và Haruhito thấy họ đến cửa. Anh chị em người cao tuổi đã không quá hạnh phúc với Akihito để lại nhưng ông đã không phản đối. Nhìn dejected trên khuôn mặt của anh trai của ông làm Akihito cảm thấy hơi tội lỗi. Ông biết Haruhito có một em trai phức tạp nhưng ông luôn luôn có nghĩa là tốt. Để giảm bớt tội lỗi của mình, Akihito tới anh trai của ông, tiptoed và đã Haruhito một cái ôm hôn, thì thầm, "Mata ne, nii san."Rõ ràng là không được sử dụng để Akihito như vậy về phía trước, Haruhito đã cho anh trai của mình một vỗ nhẹ, grinning. "Đi trở lại một lần nữa, Aki-chan."Bất kỳ ngày nào khác, Akihito sẽ đá mông anh trai của ông cho hậu tố nhưng vì nó là một ngày đặc biệt, ông đã quyết định được rộng rãi về nó. Leo vào xe với Asami, ông dõi mẹ và anh trai vẫy lúc anh ta trước khi biến mất vào trong nhà."Điều đó đã đi tốt," Asami nhận xét."Uhm-có," Akihito trang và nhìn cách. "Này, Asami-"Asami glanced tại người yêu của mình. Akihito của mắt đã được cố định tại Mount Aso một số khoảng cách xa."Th-cảm ơn bạn đã mang lại cho tôi trở lại," ông murmured, cố gắng của mình không phải là khó khăn nhất để blush. "Đó là một món quà sinh nhật tuyệt vời."Nhìn thấy bóng râm crimson nhỏ trên Akihito của má làm Asami cong một nụ cười. "Đó không phải là sinh nhật của bạn hiện tại, Akihito."Các nhiếp ảnh gia quay sang nhìn vào anh ta, nhầm lẫn. "Huh, thật không?"Asami biến thành các bãi đậu xe có sản phẩm nào của đền thờ, bãi đậu xe xe. Ông mở phần còn lại cánh tay ở giữa ghế trước và kéo ra một hộp trước khi đi qua để người yêu của mình.Akihito đã hộp thận trọng. Tên trên hộp nhìn Đức, làm cho nó không thể cho Akihito đoán nội dung. Ít nó không phải là một chiếc nhẫn, ông hỏi khi ông mở hộp khá lớn.Nó là một chiếc đồng hồ. Các trường hợp tròn với da đen; chiếc đồng hồ có các chi tiết hấp dẫn nhất Akihito đã từng gặp. "Bao nhiêu chi phí này?" Ông nặng chiếc đồng hồ; nó cảm thấy nhẹ trên bàn tay của mình. "Nếu điều này chi phí nhiều hơn 10.000 yên, tôi không muốn nó.""Một chút nhiều hơn thế," Asami trả lời.Thu hẹp mắt của mình, Akihito đặt đồng hồ sang một bên và whipped ra điện thoại của mình. Ông đã tìm thấy các nhà sản xuất của đồng hồ, nhưng các mô hình và giá đã không được liệt kê. Ông đánh bại, Giữ điện thoại của mình một lần nữa. "Bạn đã có nó đặc biệt được thực hiện nhất?"Yakuza của môi cong. "Cậu bé thông minh," ông nói như ông đã giúp Akihito mặc chiếc đồng hồ.Akihito đã cố gắng lắc tay đi nhưng yakuza của grip được công ty. "Đó là một món quà, Akihito. "Hoặc làm bạn thích tôi mua tài sản và đặt chúng dưới tên của bạn mà không có kiến thức của bạn?"Điều đó đã làm các trick, Asami nghĩ khi Akihito vẫn Tuy nhiên, cân nhắc lựa chọn của mình. Cuối cùng, các nhiếp ảnh gia thở dài. "Vâng, tôi cho rằng nó là tốt hơn so với bạn làm điều đó," ông nói, nhìn vào chiếc đồng hồ. Nó nhìn đẹp. "Không phải đề cập đến, nó cũng rẻ hơn."Xem chắc chắn đã không đến giá rẻ như Akihito đã nghĩ nhưng Asami đã không là về để tiết lộ đó. Suy nghĩ của mình đã đi đến ông đối tác kinh doanh tại Thụy sĩ những người đã có để crack bộ não của họ, suy nghĩ một cách chính đáng để bao gồm một chip vi mini với theo dõi tùy chọn trong chiếc đồng hồ.Với trần đóng cửa trong ngày anh ta và Akihito, Asami biết rằng ông không thể dựa vào Toru và Ando để bảo vệ Akihito. Xem tối thiểu có thể cho phép Asami để theo dõi nơi ở của người yêu của mình; miễn là Akihito giữ chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình, tất nhiên."Tại sao chúng tôi đang dừng tại đền thờ?"Asami xem xét người yêu của mình một lần nữa. "Mẹ đã bảo anh dừng lại ở đền thờ, hãy nhớ?"The photographer groaned, opening the door. "I forgot; kaa-san always makes it a point that we visit the shrine on our birthdays. Not sure why she insisted on it."Asami followed him into the shrine, passing through numerous red shrine gates. They stood like dominos arranged neatly along the pathway, leading into the shrine. His lover walked inside confidently, evidence that he had been there many times.Flanked by his guards, the yakuza followed his lover into the shrine and watched in fascination as the boy rummaged his jeans pocket for a coin. Akihito managed to pull out a 500 yen coin, threw it into the donation box before bowing. Then he closed his eyes, clapped twice and prayed. He stood there for a full ten seconds before he bowed again."Aren't you wishing for anything?" Akihito asked."I cannot remember the last time I walked into a shrine," the yakuza admitted.The photographer grabbed Asami's arm, pulling him inside. "Then, it's time for you to do so," he said rather bossily. "Aren't you guys praying too?" he addressed the guards.Asami found it rather hilarious to worship the god since he never believed in any but he did it anyway, just to please Akihito. His guards looked at him, searching for approval and proceeded to do the same after he gave his consent."Ah, it really feels good to be back here!" Akihito stretched his hands upwards, breathing in the fresh air. He glanced sideways at the older man walking beside him. "Asami, what did you wish for?"The thin lips curved. "I thought we should be secretive about it?"The photographer crossed his arms. "Stingy," he said before turning to Toru. "Toru, what did you wish for?""It's a secret, Takaba sama," the lanky guard answered stoically."You're no fun either," Akihito said, his lips pursed.As they reach the main gate, Akihito halted his tracks, suddenly remembered something important. "Shit, I forgot to visit the ojiisan. I'll go say hello. Can you wait for me in the car?" He turned back, running into the shrine."Just give me five minutes and I'll be out.""Asami sama, I'll go with him," Toru said and without waiting for Asami's approval, sped after his master.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Uhm -.. Chỉ cần ngồi trên giường, "Akihito lầm bầm khi anh đóng cửa Ông khóa nó, chỉ trong trường hợp anh trai của ông quyết định xông vào không có lý do rõ ràng không thiếu căng thẳng Akihito, yakuza mất thời gian của mình khảo sát phòng Sách. và tạp chí bao phủ bàn trong khi hình ảnh hai mươi lẻ đã vụng về dán trên tường với băng. Asami nghĩ phòng là một hình ảnh phản chiếu của căn hộ cũ Akihito tại Tokyo. Các bức ảnh rất thú vị. Hầu hết trong số họ cho thấy một Akihito trẻ ở trường trung học của mình thống nhất, bao quanh bởi bạn bè của mình vào những dịp khác nhau. Có một vài bức ảnh rất nghệ thuật thực hiện, không có nghi ngờ bị gãy bởi Akihito. "Hey, không nhìn vào những bức ảnh!" Akihito đứng trước bàn học của mình, trong nỗ lực để ngăn chặn . chúng từ Asami Asami phản ứng bằng cách kéo người yêu của mình ngủ Akihito chỉ có thời gian để Yelp trong sự ngạc nhiên khi người đàn ông lớn tuổi đóng miệng của mình lên Akihito, cho anh một nụ hôn cháy da.. "Hn - dừng lại" Bỏ qua các nhiếp ảnh gia, Asami trượt của mình . tay vào trong áo mỏng Akihito, vuốt ngón tay của mình nạc ở núm vú cứng Akihito, ép chúng hơi "As-ami, chúng tôi đang ở trong nhà của tôi -," anh rên rỉ. "Thì sao?" "Haru nii là - hn," Akihito bit chặt môi, cố gắng để ngăn mình rên rỉ. Asami phản ứng bằng cách lấy điện thoại của mình, bấm một vài nút và đổ nó trở lại trên giường. "Ông đã làm gì?" Akihito hỏi, cố gắng ngồi dậy. "Vì vậy, chúng tôi sẽ không bị quấy rầy, "Asami trả lời, đặt điện thoại của mình trên bàn cạnh giường ngủ trước khi đẩy cậu bé trở lại giường. "Những bức tường mỏng!" Akihito rít lên. Các yakuza lóe người yêu trẻ của mình một nụ cười tự tin. "Tôi biết chỉ cần đúng cách để giữ cho bạn im lặng," ông trả lời và đóng cửa miệng của mình lên Akihito một lần nữa trước khi unbuckling jeans Akihito. Xx kinh doanh như thông thường xx Chính xác một giờ sau đó, cánh cửa phòng Akihito mở, để lộ một Akihito rất bối rối. Suoh, người được giao nhiệm vụ canh gác ở cửa, cúi chào ông chủ của mình và lẩm bẩm một tin nhắn trước khi đi đầu xuống. Rất may, ăn trưa là đủ dễ chịu. Ngoài Haruhito hờn dỗi tại chỗ ngồi của mình như một đứa trẻ, không có gì khác thường xảy ra. Đến một thời điểm nhất định, Akihito cảm thấy có lỗi với anh trai của mình nên ông đã trao đổi chỗ ngồi với Toru để ngồi với anh. "Ah, Aki, tôi đã gần như quên về nó!" Natsuko kêu lên, đứng từ chỗ ngồi của mình. Akihito nhướn mày khi nhìn thấy mẹ đến một trong các tủ bếp để lấy một cuốn sách của phiếu giảm giá. "Ở đây -. Phiếu giảm giá thực phẩm" Cậu bé mất tập sách đầy màu sắc do dự, lật chúng. "Đây có phải là món quà sinh nhật của tôi, kaa-san?" Natsuko cười rạng rỡ. "Có! Kaa-san không biết những gì để cung cấp cho bạn và vì bạn thích các món ăn, tôi đã có em rất nhiều phiếu giảm giá thực phẩm!" "Kaa-san!" Haruhito nói chê bai, gây Natsuko đỏ mặt. "Làm thế nào bạn có thể cho Aki phiếu giảm giá thực phẩm cho ngày sinh nhật của anh?" "Đó là tất cả các quyền, Haru-nii," Akihito cười, "Tôi yêu các phiếu giảm giá thực phẩm!" Natsuko mỉm cười. "Thấy chưa? Aki yêu thương họ!" Akihito quay sang anh trai của mình, duỗi tay ra. "Haru-nii, hiện tại của tôi," ông nói xấc xược. Trưởng lão Takaba anh chị em cười toe toét. Ông vội vã lên lầu đi xuống giây sau đó. "Ở đây," ông nói, đẩy túi giấy để Akihito. "Cảm ơn Haru nii!" Akihito cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh trai của ông đã nhận được anh ta một chiếc áo mới. Hài lòng với chính mình, Haruhito tiếp tục ăn cho đến khi anh ngỏ lời Akihito đã có nghĩa là để tránh. "Akihito, bạn sẽ ở lại đây đêm?" Akihito nhìn đi chỗ khác. "Er - đây là điều, Haru nii tôi -.," Haruhito giảm đũa của mình. "Đừng nói với tôi bạn đang không ở lại!" "Akihito sẽ được chơi hướng dẫn viên du lịch cho tôi ở Fukouka," Asami bị gián đoạn suốt. "Tôi hy vọng bạn có thể tha Akihito trong ngày, Takaba san," ông nói, nhìn Natsuko. Nó có lẽ là gương mặt quyến rũ của Asami rằng có Natsuko đồng ý ngay lập tức. "Tất nhiên, Asami san! Ai khác có thể là quen thuộc hơn với Fukouka hơn Akihito?" Cô quay sang Akihito và bắt đầu cho thấy các địa điểm có thể họ có thể truy cập. Haruhito muốn phản đối nhưng Akihito bị phân tâm anh ta với một câu hỏi khác. Bởi thời gian họ kết thúc bữa ăn trưa của họ, Asami bào chữa cho mình, vì lý do công việc. Natsuko và Haruhito thấy họ ra cửa. Các anh chị em lớn tuổi không phải là quá hạnh phúc với Akihito để lại nhưng anh đã không phản đối. Những cái nhìn thất vọng trên khuôn mặt của anh trai mình làm Akihito cảm thấy hơi có lỗi. Ông biết Haruhito đã có một em trai phức tạp nhưng ông luôn luôn có ý tốt. Để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình, Akihito chuyển đến anh trai của mình, nhón chân và đưa Haruhito một cái ôm tình anh em, thì thầm, "Mata ne, nii san." Rõ ràng là không được sử dụng để Akihito là quá sốt sắng, Haruhito đã cho anh trai của mình một cái vỗ nhẹ, cười toe toét. "Hãy trở lại một lần nữa, Aki-chan." Bất cứ ngày nào khác, Akihito sẽ đá đít anh em mình cho các hậu tố nhưng vì nó là một ngày đặc biệt, ông đã quyết định là hào phóng về nó. . Leo vào xe với Asami, anh nhìn thấy mẹ và anh vẫy tay ​​với anh ta trước khi biến mất vào nhà "tốt quá," Asami nhận xét. "Uhm - yeah," Akihito đỏ mặt và nhìn cách. "Hey, Asami -" Asami liếc nhìn người yêu của mình. Mắt Akihito đã được cố định tại núi Aso số khoảng cách xa. "Th-thanks vì đã mang tôi trở lại," anh thì thầm, cố gắng hết sức mình để không đỏ mặt. "Đó là một món quà sinh nhật tuyệt vời." Nhìn thấy bóng đỏ nhẹ trên má Akihito đã Asami cong một nụ cười. "Đó không phải là món quà sinh nhật của bạn, Akihito." Các nhiếp ảnh gia quay lại nhìn anh, bối rối. "Huh, đó không?" Asami biến thành bãi đậu xe trống của ngôi đền, bãi đậu xe. Anh mở cánh tay còn lại ở giữa ghế trước và lôi ra một hộp trước khi đi qua người yêu của mình. Akihito lấy hộp cẩn thận. Tên trên hộp nhìn Đức, làm cho nó không thể cho Akihito đoán nội dung. Ít nhất là nó không phải là một chiếc nhẫn, ông trầm ngâm khi ông mở chiếc hộp khá lớn. Đó là một chiếc đồng hồ. Trường hợp tròn với da đen; đồng hồ có những chi tiết hấp dẫn nhất Akihito đã bao giờ nhìn thấy. "Bao nhiêu tiền?" Ông đã cân nhắc các đồng hồ; nó cảm thấy ánh sáng trên tay của mình. "Nếu chi phí này hơn 10.000 yen, tôi không muốn nó." "Một chút nhiều hơn thế," Asami trả lời. Việc thu hẹp mắt, Akihito đặt chiếc đồng hồ sang một bên và rút ra điện thoại của mình. Ông thấy các hãng sản xuất đồng hồ nhưng các mô hình và giá cả đã không được liệt kê. Bị đánh bại, ông giữ điện thoại của mình một lần nữa. "Bạn đã có nó làm đặc biệt?" Môi của yakuza cong. "Cậu bé thông minh," ông nói khi ông đã giúp Akihito đeo đồng hồ. Akihito cố gắng lắc tay anh ra nhưng sự kìm kẹp của yakuza là vững chắc. "Đó là một món quà, Akihito. Hoặc bạn có thích tôi mua tài sản và đặt chúng dưới tên của bạn mà bạn không biết?" Điều đó đã làm các trick, Asami nghĩ khi Akihito vẫn còn, cân nhắc lựa chọn của mình. Cuối cùng các nhiếp ảnh gia thở dài. "Vâng, tôi cho rằng đó là tốt hơn so với bạn làm điều đó," anh nói, nhìn vào đồng hồ. Nó trông đẹp. "Chưa kể đến, đó là rẻ quá." Chiếc đồng hồ này chắc chắn đã không đến như là giá rẻ như Akihito đã nghĩ nhưng Asami đã không nói ra điều đó. Suy nghĩ của ông đã đi đến các đối tác kinh doanh của mình tại Thụy Sĩ đã có crack não của họ, suy nghĩ về một cách hợp lý để bao gồm một chip nhỏ micro với lựa chọn theo dõi trong hồ. Với Chen đóng cửa ở trên anh ta và Akihito, Asami biết rằng anh ta không thể dựa vào Toru và Ando để giữ Akihito an toàn. Chiếc đồng hồ này ít nhất có thể cho phép Asami để theo dõi nơi ở của người yêu; với điều kiện là Akihito giữ chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình, tất nhiên. "Tại sao chúng ta dừng lại ở ngôi đền?" Asami nhìn người yêu của mình một lần nữa. "Mẹ của em nói bạn phải dừng lại ở ngôi đền, nhớ không?" Các nhiếp ảnh gia rên rỉ, mở cửa. "Tôi quên; kaa-san luôn luôn làm cho nó một điểm mà chúng tôi ghé thăm ngôi đền vào ngày sinh nhật của chúng tôi không chắc chắn lý do tại sao cô ấy nhấn mạnh vào nó.." Asami theo ông ta vào đền thờ, đi qua nhiều cửa đền đỏ. Họ đứng như Dominos sắp xếp gọn gàng dọc theo con đường dẫn vào ngôi đền. Người yêu của mình đi bên trong một cách tự tin, bằng chứng rằng ông đã ở đó nhiều lần. hai bên là vệ sĩ của ông, các yakuza tiếp người yêu của mình vào ngôi đền và xem trong niềm đam mê như cậu bé lục lọi túi quần jean của mình cho một đồng xu. Akihito quản lý để kéo ra một đồng xu ¥ 500, ném nó vào thùng quyên góp trước khi cúi chào. Sau đó, anh nhắm mắt lại, vỗ tay hai lần và cầu nguyện. Anh đứng đó cho một mười đầy đủ giây trước khi anh cúi chào một lần nữa. "Cậu không muốn cho bất cứ điều gì?" Akihito hỏi. "Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi bước vào một ngôi đền," yakuza thừa nhận. Các nhiếp ảnh gia chụp lấy cánh tay Asami, kéo anh vào trong. "Sau đó, nó là thời gian để bạn có thể làm như vậy," ông nói thay bossily. "Các bạn muốn cầu nguyện quá?" ông giải quyết các vệ sĩ. Asami tìm thấy nó khá vui nhộn để thờ thần kể từ khi ông không bao giờ tin vào bất kỳ nhưng ông vẫn làm, chỉ để làm hài lòng Akihito. Vệ sĩ của ông nhìn anh, tìm kiếm chính và tiến hành làm như vậy sau khi ông đã đồng ý của mình. "Ah, nó thực sự cảm thấy tốt để được trở lại đây!" Akihito duỗi tay lên, hít thở không khí trong lành. Ông liếc nhìn trực diện vào người đàn ông lớn tuổi đi bên cạnh anh. "Asami, những gì bạn đã mong muốn?" Đôi môi mỏng cong. "Tôi nghĩ chúng ta nên giữ bí mật về nó?" Các nhiếp ảnh gia khoanh tay. "Keo kiệt", ông nói trước khi quay về Toru. "Toru, đã làm những gì bạn muốn làm gì?" "Đó là một bí mật, Takaba sama," bảo vệ cao lêu nghêu trả lời nhẫn nhịn. "Em không có niềm vui, hoặc," Akihito nói, đôi môi anh mím lại. Khi đến cổng chính, Akihito dừng bài hát của mình, đột nhiên nhớ ra điều gì quan trọng. "Chết tiệt, tôi quên ghé thăm ojiisan. Tôi sẽ đi chào hỏi. Bạn có thể chờ đợi cho tôi trong xe?" Anh quay lại, chạy vào ngôi đền. "Chỉ cần cho tôi năm phút và tôi sẽ được ra ngoài." "Asami sama, tôi sẽ đi với anh ta," Toru nói và không đợi chính Asami của, tăng tốc sau khi ông chủ của mình.







































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: