Part 1. Lonely Are The Nights When The Storm Is ComingKou said today t dịch - Part 1. Lonely Are The Nights When The Storm Is ComingKou said today t Việt làm thế nào để nói

Part 1. Lonely Are The Nights When

Part 1. Lonely Are The Nights When The Storm Is Coming

Kou said today that he could feel the storm is coming. And I didn't believe him. I mean, Kou also told us since we were five that one-day, he would find the love of his life. And so far, there is no sign whatsoever that that prophecy will be fulfilled anytime in the future. Not with how picky he is with girls. So, considering how his first divination hasn't been proven yet, why should I trust his latest one?

But apparently he might really have the ability to predict the future. Or he just watched the weather forecast before he met us. Either way, I watch silently as the heavy sheets of water pour down from the sky. The drops make thousands of streams on my apartment window. The wind beats down the trees lining the street five floors below me. The road is almost empty. No more crowds rushing home to enjoy a warm night with family or people going excitedly to the hottest club in town. The storm is indeed coming.

My phone rings from the coffee table in front of the TV. I sigh quietly before moving slowly to answer the call. I can guess who calls even before I see the caller ID.

"Akihito, are you home?" I hear a familiar voice that I miss so much.

"I am, Arata. Where are you? You said you would come home by 9. I've been waiting for hours since then. Dinner is cold already, " I reply while staring blankly at all the delicious dishes that I cooked for hours earlier today; a special treat for our anniversary dinner. From the withdrawn tone Arata talks, I dare to bet my entire salary for the next 6 months that he is still at his office. He will never ever talk in an intimate way to me near his colleagues. That is just the way he is.

"I am very, very sorry, Aki. Something came up at work and my supervisor said that they need me to finish this first. I know that tonight is, " he lowers his voice into a strained whisper, "special for us both. You know how important tonight is to me. But-"

"-you work hard for our future. I get it." I cut him with the infamous sentence that is already ingrained into my flesh and blood by now.

He continues in a rush, "Thank you for being so understanding, Aki. With this storm, there is just no way I can get home by tonight. I am very sorry, but I know you will understand. I will come home tomorrow, okay?"

No, it is not okay. I miss him. I simply can't see anymore how him working more than 120 hours a week is related to our future. It is not like we are lack of money, especially since my work has gone smoothly recently. And tonight is our 2nd anniversary, for God's sake! Why can't he just come home earlier before the storm even came? Heck, isn't it possible for his boss to let him go just for tonight? Can't the company survive without my boyfriend for a few fucking hours? How could he even think that I will be okay?

"Okay," my mouth says automatically, "I love you."

He doesn't say anything for a while. Then, I hear his quick footsteps. Finding an even more quite place, I guess. A few seconds later, in a barely audible whisper that I almost miss it, he replies, "Me, too. I miss you. And I am really, truly sorry. I will make it up for you later, promise."

And this is why I always forgive him in our 2 years relationship. No matter what, I know that he tries hard for our life together. And though he is far from perfect, he always tries to become what I want him to be. Or at least, what he thinks I want him to be. If he can make the choice, I am sure that he will go straight to our home and celebrate our anniversary as promised. So, it is not fair for me to blame him every time he can't be what I want him to be, isn't it?

So, I answered, "I know. I miss you, too. Take care, okay?"

We end the phone call quickly after. I put the phone on the side table and sink into the sofa wondering whether I make the right decision. Maybe I should just shout at him. But I just don't have the will. I am really getting soft with my age.

Slowly, I turn on the TV without any intention to watch it. I just can't stand the silence in our apartment tonight. Rubbing my eyes with the back of my hand, my mind wanders back into the time when I met Arata for the first time.

It was after one of my assignment with Mitarai, less than 6 months since my last 'incident'. Mitarai and I just spent three nights in a row waiting inside a rubbish he called 'car' to get a photo of a dirty politician. I hadn't got any proper rest for the last two weeks by that time. But I didn't really care. I just wanted to do anything that could distract my mind from those golden eyes that haunted me days and nights.

When we finally got the proof of this politician's affair with a teenage girl in front of a five stars hotel, I could see that Mitarai were more than ready to kick me out of his car so he could go home and have a break, at least until our report to the chief editor the next day. But I just couldn't go back to the small empty dark place that now I called home. I knew I would just break down again and I didn't think I even had any more tears left.

So I simply walked down the street and finally settled down in a 24 hours coffee shop. You know, the kind of coffee shop that sells overpriced coffee. I didn't usually come to this kind of shop for the sake of my bank account. But, tonight, I just didn't care.

I knew. It was weird to go into a coffee shop when you wanted to forget the tragedy of your life. A bar and a few shots of hard liquor would do a much better job. But how could I rationalize my action after my last 'incident' in Russia? Hell, how could any sane people rationalize anything after various 'incidents' (yes, it is plural with 's') that involve kidnapping, torture, rape, and abuse that they have to endure simply because they fell in love with a richer-and-more-powerful-than-prime-minister-crime-lord? So, after Hong Kong, China, Thailand, and then Russia (oh, and also the heartbreaking incident of saying good bye to said crime lord after Russia, don't forget that!), you couldn't really blame me if I did irrational things.

Heaven knew why a coffee shop could be crowded that late at night. But the only empty seat was right in front of a man working on his laptop. Having no other choice, I asked whether the seat was occupied. He absentmindedly shook his head and waved his hand in the random direction of the chair.

I took that as a "yes, go ahead". So, I sat and, without anything else to do, quietly observed the man in front of me as I slowly sip at my overpriced coffee. He had dark brown hair and long eye lashes. He was taller than me with a lean body, not overweight but also not muscular. His plain white shirt and black suit was a bit dull, the type that was wore by hundreds other employees in Tokyo. When I realized he had dimple on his left cheek, unconsciously I started to think the best camera angle to take his picture. I admit he looked quite good. Not good in a hot way, but more in a sweet way.

Ten minutes later, he took his cup and brought it to his lips just to found it empty. I knew it was rude, but somehow I couldn't help chuckling seeing his behavior. Instead of getting mad, though, he joined my laughter and we just started talking and joking to each other after that. He introduced himself as Arata Takagi. That night was the first time I laughed so freely after I left Asami's penthouse.

Two weeks after our first meeting, he said that he wanted to explore our feelings together. We started going out then. Four months later, I met his family, his parents and older sister, who accepted me with a very warm welcome. A month after that he met my parents who love him instantly. It was right after that meeting that we decided to move in together. Everything just went so smoothly for us. I felt like it was a, I don't know, a sign, maybe; a sign that we were meant for each other even fate decided to clear our way from any obstacles and kidnapper and torturer and rapist and, umm, basically any bad things. But you get what I mean, right? Everything went so smoothly that I just knew it must be the right thing to do. The rest is history.

Arata is not really a passionate or romantic person. He is more, well, a tender person. He always treats me with respect and so much gentleness that I have never known before. Never before I feel so...treasured. And this new experience makes me feel giddy.

When he said he wanted a family with children, I can imagine me and him and our children spending family time together in our cozy apartment. Not as big as someone's penthouse, of course, but it will be a warm place where our little family can always go back to after a day fighting the big bad world.

Lately I can't help but think, while Arata is more like a firefly, soft, calm and soothing, Asami is like fireworks, full of explosion, colors, and surprises. If Arata is a steady mountain that will always be there, Asami is a thunderstorm that comes and goes without permission. If Arata is the sweet taste of vanilla, Asami's taste is more like...

Wait. Did I just compare the two of them? And what on earth does Asami's taste like? Why do I even think about how he taste in the first place? And why now after all this time?

I shook my head hastily and cover my face with both my palms. It must be because of this gloomy storm. It just makes me feel more and more lonely. I decided I had enough of this self-pity. I switch the TV channel and try to distract my mind with the news of a high-class party in some high-class socialite's mansion. It seems that the cameraman shots the scene from the balcony above to the dancing floor below. The anchorwoman keeps commenting about all the important people that appear in the party and their partners and their scandals and so on and so on. But my eyes were already glued to a damn sexy man on the first floor who stood in full confident while he glanced up towards the camera; as if he knows I am watching him through my TV screen at that very mome
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Phần 1. Cô đơn là đêm khi cơn bão đang đếnKou cho biết hôm nay rằng ông có thể cảm thấy cơn bão đang đến. Và tôi không tin anh ta. Tôi có nghĩa là, Kou cũng nói với chúng tôi kể từ khi chúng tôi đã năm rằng một ngày, ông sẽ tìm thấy tình yêu của cuộc sống của mình. Và cho đến nay, không có dấu hiệu nào rằng lời tiên tri sẽ được hoàn thành bất cứ lúc nào trong tương lai. Không phải với cách cầu kỳ ông là với cô gái. Vì vậy, xem xét làm thế nào bói toán đầu tiên của ông đã không được chứng minh được, tại sao nên tôi tin tưởng của ông đặt một trong?Nhưng rõ ràng anh ta có thể thực sự có khả năng dự đoán tương lai. Hoặc ông chỉ dõi thời tiết trước khi ông đã gặp chúng tôi. Dù bằng cách nào, tôi xem âm thầm như tấm nặng nước đổ xuống từ bầu trời. Những giọt làm cho hàng ngàn dòng trên cửa sổ căn hộ của tôi. Gió nhịp đập xuống cây lót đường phố 5 tầng bên dưới tôi. Đường là gần như trống rỗng. Không có đám đông thêm đổ xô về nhà để tận hưởng đêm ấm với gia đình hoặc những người sẽ hào hứng câu lạc bộ nóng nhất trong thành phố. Cơn bão đang đến thực sự.Điện thoại của tôi vòng từ bàn uống cà phê ở phía trước của TV. Tôi thở dài nhẹ nhàng trước khi di chuyển từ từ để trả lời cuộc gọi. Tôi có thể đoán những người gọi ngay cả trước khi tôi nhìn thấy gọi của bạn."Akihito, bạn có nhà không?" Tôi nghe một giọng nói quen thuộc mà tôi bỏ lỡ rất nhiều."I 'm, Arata. Bạn ở đâu? Bạn nói bạn sẽ đến nhà của 9. Tôi đã chờ đợi giờ kể từ đó. Bữa ăn tối là lạnh đã có, "tôi trả lời trong khi staring blankly tại tất cả các món ăn ngon tôi nấu chín giờ trước ngày hôm nay; một điều trị đặc biệt cho bữa ăn tối kỷ niệm của chúng tôi. Từ các cuộc đàm phán Arata rút giai điệu, tôi dám đặt cược toàn bộ tiền lương của tôi cho 6 tháng tiếp theo đó ông là vẫn còn ở văn phòng của ông. Ông sẽ không bao giờ nói chuyện một cách thân mật với tôi gần đồng nghiệp của ông. Đó là chỉ là cách ông là."Tôi rất, rất xin lỗi, Aki. Một cái gì đó đi tại nơi làm việc và giám sát của tôi nói rằng họ cần tôi để hoàn thành này đầu tiên. Tôi biết đêm nay đó là, "ông làm giảm tiếng nói của mình vào một thì thầm căng,"đặc biệt cho cả hai chúng tôi. Bạn biết làm thế nào quan trọng tối nay là cho tôi. Nhưng-""-bạn làm việc chăm chỉ cho tương lai của chúng tôi. Tôi lấy nó." Tôi cắt anh ta với câu khét tiếng đã ăn sâu vào máu và thịt của tôi bây giờ.Ông tiếp tục trong một cơn sốt, "cảm ơn bạn đã đang rất hiểu biết, Aki. Với cơn bão này, đó là chỉ có cách nào tôi có thể nhận được nhà tối nay. Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi biết bạn sẽ hiểu. Tôi sẽ đến nhà vào ngày mai, chứ? "No, it is not okay. I miss him. I simply can't see anymore how him working more than 120 hours a week is related to our future. It is not like we are lack of money, especially since my work has gone smoothly recently. And tonight is our 2nd anniversary, for God's sake! Why can't he just come home earlier before the storm even came? Heck, isn't it possible for his boss to let him go just for tonight? Can't the company survive without my boyfriend for a few fucking hours? How could he even think that I will be okay?"Okay," my mouth says automatically, "I love you."He doesn't say anything for a while. Then, I hear his quick footsteps. Finding an even more quite place, I guess. A few seconds later, in a barely audible whisper that I almost miss it, he replies, "Me, too. I miss you. And I am really, truly sorry. I will make it up for you later, promise."And this is why I always forgive him in our 2 years relationship. No matter what, I know that he tries hard for our life together. And though he is far from perfect, he always tries to become what I want him to be. Or at least, what he thinks I want him to be. If he can make the choice, I am sure that he will go straight to our home and celebrate our anniversary as promised. So, it is not fair for me to blame him every time he can't be what I want him to be, isn't it?So, I answered, "I know. I miss you, too. Take care, okay?"We end the phone call quickly after. I put the phone on the side table and sink into the sofa wondering whether I make the right decision. Maybe I should just shout at him. But I just don't have the will. I am really getting soft with my age.Slowly, I turn on the TV without any intention to watch it. I just can't stand the silence in our apartment tonight. Rubbing my eyes with the back of my hand, my mind wanders back into the time when I met Arata for the first time.It was after one of my assignment with Mitarai, less than 6 months since my last 'incident'. Mitarai and I just spent three nights in a row waiting inside a rubbish he called 'car' to get a photo of a dirty politician. I hadn't got any proper rest for the last two weeks by that time. But I didn't really care. I just wanted to do anything that could distract my mind from those golden eyes that haunted me days and nights.When we finally got the proof of this politician's affair with a teenage girl in front of a five stars hotel, I could see that Mitarai were more than ready to kick me out of his car so he could go home and have a break, at least until our report to the chief editor the next day. But I just couldn't go back to the small empty dark place that now I called home. I knew I would just break down again and I didn't think I even had any more tears left.Vì vậy, tôi chỉ cần đi bộ xuống các đường phố và cuối cùng định cư trong quán cà phê 24 giờ. Bạn đã biết, các loại cửa hàng cà phê bán cà phê đắt đỏ. Tôi thường không đến để loại cửa hàng vì lợi ích của tài khoản ngân hàng của tôi. Tuy nhiên, đêm nay, tôi chỉ cần không quan tâm.Tôi biết. Nó là lạ để đi vào một cửa hàng cà phê khi bạn muốn quên bi kịch của cuộc sống của bạn. Quầy bar và một số mũi chích ngừa của cứng rượu sẽ làm một công việc tốt hơn. Nhưng làm thế nào có thể tôi hợp lý hoá hành động của tôi sau khi tôi cuối 'sự cố' tại Nga? Địa ngục, làm thế nào có thể bất kỳ người sane hợp lý hoá bất cứ điều gì sau khi khác nhau 'sự cố' (có, nó là số nhiều với của ') mà liên quan đến vụ bắt cóc, tra tấn, hãm hiếp và lạm dụng mà họ phải chịu đựng chỉ đơn giản là bởi vì họ rơi vào tình yêu với một richer-and-more-powerful-than-prime-minister-crime-lord? Vì vậy, sau khi Hong Kong, Trung Quốc, Thái Lan, và sau đó Nga (oh, và cũng sự kiện heartbreaking nói tạm biệt với tội phạm nói Chúa sau Nga, đừng quên rằng!), bạn không thể thực sự đổ lỗi cho tôi nếu tôi đã làm những điều chưa hợp lý.Trời biết tại sao một cửa hàng cà phê có thể được đông đúc mà muộn vào ban đêm. Nhưng chỗ chỉ có sản phẩm nào là đúng ở phía trước của một người đàn ông làm việc trên máy tính xách tay của mình. Có không có lựa chọn nào khác, tôi hỏi cho dù thủ phủ bị chiếm đóng. Ông absentmindedly lắc đầu và vẫy tay theo hướng ngẫu nhiên của ghế.I took that as a "yes, go ahead". So, I sat and, without anything else to do, quietly observed the man in front of me as I slowly sip at my overpriced coffee. He had dark brown hair and long eye lashes. He was taller than me with a lean body, not overweight but also not muscular. His plain white shirt and black suit was a bit dull, the type that was wore by hundreds other employees in Tokyo. When I realized he had dimple on his left cheek, unconsciously I started to think the best camera angle to take his picture. I admit he looked quite good. Not good in a hot way, but more in a sweet way.Ten minutes later, he took his cup and brought it to his lips just to found it empty. I knew it was rude, but somehow I couldn't help chuckling seeing his behavior. Instead of getting mad, though, he joined my laughter and we just started talking and joking to each other after that. He introduced himself as Arata Takagi. That night was the first time I laughed so freely after I left Asami's penthouse.Two weeks after our first meeting, he said that he wanted to explore our feelings together. We started going out then. Four months later, I met his family, his parents and older sister, who accepted me with a very warm welcome. A month after that he met my parents who love him instantly. It was right after that meeting that we decided to move in together. Everything just went so smoothly for us. I felt like it was a, I don't know, a sign, maybe; a sign that we were meant for each other even fate decided to clear our way from any obstacles and kidnapper and torturer and rapist and, umm, basically any bad things. But you get what I mean, right? Everything went so smoothly that I just knew it must be the right thing to do. The rest is history.
Arata is not really a passionate or romantic person. He is more, well, a tender person. He always treats me with respect and so much gentleness that I have never known before. Never before I feel so...treasured. And this new experience makes me feel giddy.

When he said he wanted a family with children, I can imagine me and him and our children spending family time together in our cozy apartment. Not as big as someone's penthouse, of course, but it will be a warm place where our little family can always go back to after a day fighting the big bad world.

Lately I can't help but think, while Arata is more like a firefly, soft, calm and soothing, Asami is like fireworks, full of explosion, colors, and surprises. If Arata is a steady mountain that will always be there, Asami is a thunderstorm that comes and goes without permission. If Arata is the sweet taste of vanilla, Asami's taste is more like...

Wait. Did I just compare the two of them? And what on earth does Asami's taste like? Why do I even think about how he taste in the first place? And why now after all this time?

I shook my head hastily and cover my face with both my palms. It must be because of this gloomy storm. It just makes me feel more and more lonely. I decided I had enough of this self-pity. I switch the TV channel and try to distract my mind with the news of a high-class party in some high-class socialite's mansion. It seems that the cameraman shots the scene from the balcony above to the dancing floor below. The anchorwoman keeps commenting about all the important people that appear in the party and their partners and their scandals and so on and so on. But my eyes were already glued to a damn sexy man on the first floor who stood in full confident while he glanced up towards the camera; as if he knows I am watching him through my TV screen at that very mome
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Phần 1. Cô đơn Are The Nights Khi The Storm Is Coming Kou cho biết ngày hôm nay rằng ông có thể cảm nhận được cơn bão đang đến. Và tôi không tin anh ta. Ý tôi là, Kou cũng nói với chúng tôi vì chúng tôi là năm đó một ngày, ông sẽ tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình. Và cho đến nay, không có dấu hiệu nào rằng lời tiên tri rằng sẽ được thực hiện bất cứ lúc nào trong tương lai. Không cầu kỳ như thế nào với anh ta với cô gái. Vì vậy, xem xét cách bói toán đầu tiên của ông đã không được chứng minh nào, tại sao tôi nên tin tưởng mới nhất của mình một? Nhưng dường như anh ta thực sự có thể có khả năng dự đoán tương lai. Hay anh chỉ xem dự báo thời tiết trước khi ông gặp chúng tôi. Dù bằng cách nào, tôi dõi âm thầm như những tấm nặng của nước đổ xuống từ bầu trời. Những giọt làm cho hàng ngàn dòng trên cửa sổ căn hộ của tôi. Gió đập xuống cây dọc theo đường phố năm tầng bên dưới tôi. Con đường gần như trống rỗng. Không có nhiều đám đông đổ xô về nhà để thưởng thức một đêm ấm áp với gia đình hoặc người đi hào hứng với các câu lạc bộ nóng nhất trong thị trấn. Các cơn bão thực sự đang đến. nhẫn Điện thoại của tôi từ bàn cà phê ở phía trước của TV. Tôi thở dài lặng lẽ trước khi di chuyển từ từ để trả lời cuộc gọi. Tôi có thể đoán được người gọi ngay cả trước khi tôi nhìn thấy ID người gọi. "Akihito, bạn có nhà không?" Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà tôi bỏ lỡ quá nhiều. "Tôi, Arata. Trường hợp bạn? Bạn nói rằng bạn sẽ trở về nhà bởi 9. Tôi đã chờ đợi trong nhiều giờ kể từ đó. Ăn tối là lạnh rồi," tôi trả lời trong khi nhìn chằm chằm ngây người ở tất cả các món ăn ngon mà tôi nấu chín giờ sáng ngày hôm nay; một điều trị đặc biệt cho bữa ăn tối kỷ niệm của chúng tôi. Từ các cuộc đàm phán Arata tone rút, tôi dám cá là toàn bộ tiền lương của tôi trong 6 tháng tiếp theo mà anh vẫn còn ở văn phòng của ông. Anh sẽ không bao giờ nói chuyện một cách thân mật với tôi gần các đồng nghiệp của mình. Đó chỉ là cách anh ấy. "Tôi rất, rất xin lỗi, Aki Something. đã đưa ra tại nơi làm việc và giám sát của tôi nói rằng họ cần tôi để hoàn thành điều này đầu tiên. Tôi biết rằng đêm nay là," ông hạ thấp giọng nói của mình vào một căng thẳng thì thầm, "đặc biệt cho cả hai chúng tôi. Bạn có biết làm thế nào quan trọng là đêm nay với tôi. Nhưng-" "-bạn làm việc chăm chỉ cho tương lai của chúng tôi. Tôi nhận được nó." Tôi ngắt lời anh bằng câu khét tiếng mà đã ăn sâu vào máu thịt của tôi bây giờ. Ông tiếp tục trong một vội vàng, "Cảm ơn bạn vì đã quá hiểu, Aki. Với cơn bão này, có chỉ là không có cách nào tôi có thể nhận được nhà tối nay . Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi biết bạn sẽ hiểu. Tôi sẽ trở về nhà vào ngày mai, được không? " Không, nó không phải là okay. Tôi nhớ anh ấy. Tôi chỉ đơn giản là không thể nhìn thấy gì hơn anh ta làm việc hơn 120 giờ một tuần có liên quan đến tương lai của chúng tôi. Nó không giống như chúng ta đang thiếu tiền, đặc biệt là kể từ khi công việc của tôi đã đi suốt thời gian gần đây. Và đêm nay là kỷ niệm lần thứ 2 của chúng tôi, vì Chúa! Tại sao có thể anh ấy không trở về nhà sớm hơn trước khi cơn bão thậm chí đến? Heck, không phải là nó có thể cho ông chủ của mình để cho anh ta đi chỉ cho tối nay? Công ty không thể tồn tại mà không cần bạn trai của tôi cho một vài giờ chết tiệt? Làm thế nào ông có thể thậm chí còn nghĩ rằng tôi sẽ có được không? "Được rồi," miệng nói tự động, "Anh yêu em." Anh ấy không nói bất cứ điều gì trong một thời gian. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng của mình. Tìm một chỗ thậm chí khá nhiều, tôi đoán. Một vài giây sau, trong một tiếng thì thầm vừa đủ nghe mà tôi gần như bỏ lỡ nó, ông trả lời, "Me, quá. Anh nhớ em. Và tôi thực sự, thực sự xin lỗi. Tôi sẽ làm cho nó lên cho bạn sau này, lời hứa." Và điều này là lý do tại sao tôi luôn luôn tha thứ cho anh ta trong 2 năm mối quan hệ của chúng tôi. Không có vấn đề gì, tôi biết rằng anh ta cố gắng khó khăn cho cuộc sống của chúng tôi với nhau. Và mặc dù ông là xa hoàn hảo, anh luôn cố gắng để trở thành những gì tôi muốn anh ta được. Hoặc ít nhất, những gì ông nghĩ rằng tôi muốn anh ta được. Nếu anh có thể làm cho sự lựa chọn, tôi chắc chắn rằng ông sẽ đi thẳng đến nhà của chúng tôi và chào mừng kỷ niệm của chúng tôi như đã hứa. Vì vậy, nó không phải là công bằng cho tôi để đổ lỗi cho ông mỗi khi ông có thể không được những gì tôi muốn anh ta được, phải không? Vì vậy, tôi trả lời, "Tôi biết. Tôi nhớ bạn, quá. Hãy chăm sóc, được không? " Chúng tôi kết thúc cuộc gọi điện thoại một cách nhanh chóng sau. Tôi đặt điện thoại lên bàn và chìm vào sofa tự hỏi liệu tôi có quyết định đúng. Có lẽ tôi chỉ nên hét vào anh. Nhưng tôi chỉ không có ý chí. Tôi đang thực sự nhận được mềm mại với độ tuổi của tôi. Từ từ, tôi bật TV mà không có bất kỳ ý định để xem nó. Tôi chỉ không thể chịu được sự im lặng trong căn hộ tối nay của chúng tôi. Dụi mắt tôi với sự trở lại của bàn tay của tôi, tâm trí của tôi lang thang trở lại vào thời điểm khi tôi gặp Arata cho lần đầu tiên. Đó là sau khi một trong những nhiệm vụ của tôi với Mitarai, ít hơn 6 tháng kể từ khi 'sự cố' cuối cùng của tôi. Mitarai và tôi chỉ dành ba đêm trong một hàng đợi bên trong một rác mà ông gọi là 'xe' để có được một bức ảnh của một nhà chính trị bẩn. Tôi đã không có bất kỳ nghỉ ngơi thích hợp cho hai tuần cuối cùng của thời gian đó. Nhưng tôi đã không thực sự quan tâm. Tôi chỉ muốn làm bất cứ điều gì mà có thể làm xao lãng tâm trí của tôi từ những đôi mắt vàng đó đã ám ảnh tôi ngày đêm. Khi chúng tôi cuối cùng đã có bằng chứng về mối quan hệ của chính trị gia này với một cô gái tuổi teen ở phía trước của một khách sạn năm sao, tôi có thể thấy rằng Mitarai là nhiều hơn sẵn sàng để kick tôi ra khỏi xe của ông để ông có thể về nhà và có một break, ít nhất là cho đến khi báo cáo của chúng tôi để các tổng biên tập vào ngày hôm sau. Nhưng tôi chỉ có thể không quay trở lại nơi tối trống nhỏ mà bây giờ tôi gọi là nhà. Tôi biết tôi sẽ chỉ phá vỡ một lần nữa và tôi không nghĩ rằng tôi thậm chí đã có giọt nước mắt nào nữa để lại. Vì vậy, tôi chỉ đơn giản là đi bộ xuống các đường phố và cuối cùng định cư ở một quán cà phê 24 giờ. Bạn biết đấy, các loại cửa hàng cà phê bán cà phê đắt đỏ. Tôi không thường đi kèm với loại hình cửa hàng vì lợi ích của tài khoản ngân hàng của tôi. Nhưng, tối nay, tôi chỉ không quan tâm. Tôi biết. Đó là lạ để đi vào một quán cà phê khi bạn muốn quên đi bi kịch của cuộc sống của bạn. Một quầy bar và một vài bức ảnh của rượu mạnh sẽ làm một công việc tốt hơn nhiều. Nhưng làm thế nào tôi có thể hợp lý hóa hành động của tôi sau khi cuối cùng của tôi 'sự cố' ở Nga? Hell, làm thế nào bất kỳ người sane có thể hợp lý hóa bất cứ điều gì sau khi các 'sự cố' (có, nó là số nhiều với 's') có liên quan đến vụ bắt cóc, tra tấn, hãm hiếp và lạm dụng mà họ phải chịu đựng đơn giản chỉ vì họ rơi vào tình yêu với một richer- và-nhiều-mạnh mẽ hơn-Thủ-tướng-tội phạm-chúa? Vì vậy, sau khi Hồng Kông, Trung Quốc, Thái Lan, và sau đó là Nga (oh, và cũng có những sự cố đau lòng nói tạm biệt để nói chúa tội phạm sau khi Nga, đừng quên điều đó!), Bạn có thể không thực sự đổ lỗi cho tôi nếu tôi đã làm không hợp lý mọi thứ. Trời biết lý do tại sao một cửa hàng cà phê có thể được đông đúc mà muộn vào ban đêm. Nhưng chiếc ghế trống duy nhất là ngay trước mặt một người đàn ông làm việc trên máy tính xách tay của mình. Không có lựa chọn nào khác, tôi hỏi liệu ghế bị chiếm đóng. Ông lơ đãng lắc đầu và vẫy tay ​​theo hướng ngẫu nhiên của ghế. Tôi lấy đó như là một "yes, đi trước". Vì vậy, tôi ngồi và không có bất cứ điều gì khác để làm, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt tôi như tôi từ từ nhâm nhi cà phê ở đắt đỏ của tôi. Ông có mái tóc màu nâu sẫm và lông mi mắt dài. Cậu ấy cao hơn tôi với một cơ thể gầy, không thừa cân nhưng cũng không cơ bắp. Áo sơ mi trắng đơn giản của mình và phù hợp với màu đen là một chút ngu si đần độn, loại đó là mặc bởi hàng trăm nhân viên khác ở Tokyo. Khi tôi nhận ra ông có lúm đồng tiền trên má trái của mình, một cách vô thức, tôi bắt đầu nghĩ rằng các góc quay camera tốt nhất để đưa hình ảnh của mình. Tôi thừa nhận ông nhìn khá tốt. Không tốt trong một chiều nóng, nhưng nhiều hơn trong một cách ngọt ngào. Mười phút sau, ông lấy cốc của mình và đưa nó lên môi của mình chỉ để tìm thấy nó trống rỗng. Tôi biết đó là thô lỗ, nhưng bằng cách nào đó tôi không thể không cười khúc khích khi nhìn thấy hành vi của mình. Thay vì nhận được điên, mặc dù, ông tham gia tiếng cười của tôi và chúng tôi chỉ mới bắt đầu nói chuyện và đùa giỡn với nhau sau đó. Ông tự giới thiệu là Arata Takagi. Đêm đó là lần đầu tiên tôi cười một cách tự do sau khi tôi rời penthouse của Asami. Hai tuần sau cuộc họp đầu tiên của chúng tôi, ông nói rằng ông muốn khám phá cảm xúc của chúng tôi với nhau. Chúng tôi bắt đầu đi ra ngoài sau đó. Bốn tháng sau đó, tôi đã gặp gia đình của mình, cha mẹ và chị gái, người đã chấp nhận tôi với một sự chào đón rất nồng nhiệt. Một tháng sau đó, ông đã gặp bố mẹ tôi, những người yêu anh ấy ngay lập tức. Đó là ngay sau cuộc họp đó mà chúng tôi quyết định đi theo cùng. Tất cả mọi thứ chỉ cần đi suôn sẻ cho chúng tôi. Tôi cảm thấy như đó là một, tôi không biết, một dấu hiệu, có thể; một dấu hiệu cho thấy chúng tôi đã có nghĩa là cho mỗi số phận khác thậm chí quyết định để dọn đường của chúng tôi từ bất kỳ chướng ngại vật và kẻ bắt cóc và tra tấn và hãm hiếp và, ừm, về cơ bản bất cứ điều xấu. Nhưng bạn có được những gì tôi có ý nghĩa, phải không? Tất cả mọi thứ đã đi quá suôn sẻ mà tôi chỉ biết đó là điều phải làm. Phần còn lại là lịch sử. Arata là không thực sự là một người đam mê hay lãng mạn. Ông là nhiều, tốt, một người dịu dàng. Ông luôn luôn đối xử với tôi tôn trọng và rất nhiều sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ biết đến trước đây với. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như vậy ... quý giá. Và kinh nghiệm mới này làm cho tôi cảm thấy choáng váng. Khi ông nói ông muốn có một gia đình với trẻ em, tôi có thể tưởng tượng tôi và anh ta và con em chúng ta dành thời gian gia đình với nhau trong căn hộ ấm cúng của chúng tôi. Không lớn như penthouse của một ai đó, tất nhiên, nhưng nó sẽ là một nơi ấm áp, nơi gia đình nhỏ của chúng tôi luôn luôn có thể quay về sau một ngày chiến đấu với thế giới xấu lớn. Gần đây tôi không thể không nghĩ rằng, trong khi Arata là giống như một đom đóm, mềm, bình tĩnh và nhẹ nhàng, Asami là như pháo hoa, đầy đủ các vụ nổ, màu sắc, và bất ngờ. Nếu Arata là một ngọn núi vững chắc rằng sẽ luôn ở đó, Asami là một cơn bão đến và đi mà không được phép. Nếu Arata là hương vị ngọt ngào của vani, hương vị của Asami là giống như ... Chờ. Tôi chỉ cần so sánh hai người họ? Và hương vị của Asami gì trên trái đất hiện như thế nào? Tại sao tôi thậm chí nghĩ về cách anh ta nếm ở nơi đầu tiên? Và tại sao bây giờ sau khi tất cả các thời gian này? Tôi lắc đầu vội vã và che mặt của tôi với cả lòng bàn tay tôi. Nó phải là vì cơn bão ảm đạm này. Nó chỉ làm cho tôi cảm thấy ngày càng cô đơn hơn. Tôi quyết định tôi có đủ sự tự thương hại. Tôi chuyển các kênh truyền hình và cố gắng đánh lạc hướng tâm trí của tôi với những tin tức của một bên cao cấp trong ngôi biệt thự số cao cấp trong xã hội của. Có vẻ như các bức ảnh quay phim cảnh từ ban công trên các sàn nhảy dưới đây. Các anchorwoman giữ cho ý kiến về tất cả những người quan trọng xuất hiện trong các bữa tiệc và các đối tác của họ và những vụ bê bối của họ và như vậy và như vậy. Nhưng đôi mắt của tôi đã được dán mắt vào một người đàn ông chết tiệt sexy trên sàn đầu tiên người đứng đầy tự tin trong khi anh ngước lên phía camera; như thể anh biết tôi đang nhìn anh qua màn hình TV của tôi lúc đó rất MOME























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: