Ngày xưa có một cô bé thùy mị, dễ thương. Cưng cô nhất vẫn là bà nội,  dịch - Ngày xưa có một cô bé thùy mị, dễ thương. Cưng cô nhất vẫn là bà nội,  Việt làm thế nào để nói

Ngày xưa có một cô bé thùy mị, dễ t

Ngày xưa có một cô bé thùy mị, dễ thương. Cưng cô nhất vẫn là bà nội, có cái gì bà cũng để phần cháu. Một lần bà cho cô bé một chiếc khăn quàng bằng nhung đỏ. Chiếc khăn rất hợp với cô, đi đâu cô cũng chỉ thích quàng chiếc khăn đó, vì vậy mọi người đều gọi cô là cô bé Khăn đỏ.
Một hôm, mẹ bảo cô:
- Khăn đỏ ạ, đây là miếng bánh và bình sữa. Con mang đến cho bà nhé! Bà ốm yếu, cần phải ăn uống cho khỏe người. Con đi ngay bây giờ kẻo tí nữa lại nắng. Con đi cho ngoan, đừng có lang thang trong rừng lỡ vỡ bình, không có gì mang đến biếu bà. Khi vào buồng bà, con nhớ chào bà, đừng có mắt la mày lét nhìn các xó nhà nhé!
Khăn đỏ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay mẹ và nói:
- Con sẽ làm tất cả những điều mẹ dặn.
Nhà bà nội ở trong rừng, cách làng không xa lắm, đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì tới. Khăn đỏ vào rừng thì gặp chó sói. Em không biết sói là một con vật độc ác nên không thấy sợ.
Sói nói:
- Chào cháu Khăn đỏ!
Khăn đỏ đáp:
- Cháu xin chào bác!
- Cháu đi đâu sớm thế, cháu Khăn đỏ?
- Cháu đến nhà bà nội.
- Cháu xách gì nặng thế?
- Thưa bác, bánh và sữa ạ. Hôm qua, ở nhà mẹ cháu làm bánh, bà nội ốm cháu mang đến để bà ăn cho khỏe người.
- Bà cháu ở đâu, cháu Khăn đỏ?
- Đi vào rừng độ mười lăm phút thì tới. Dưới ba cây sồi to là nhà bà cháu, quanh nhà có nhiều bụi dẻ, chắc bác tìm thấy ngay.
Sói nghĩ bụng:
- Cái mồi non béo ngon này chắc là hơn hẳn cái mồi già kia!
Sói tự nhủ phải mưu mô làm sao xơi được cả hai. Nó lân la đi cùng với Khăn đỏ một đoạn rồi nói:
- Này cháu Khăn đỏ ạ, cháu hãy nhìn những bông hoa tươi đẹp kia kìa. Sao cháu không ngó quanh mà xem. Bác chắc là cháu chưa bao giờ lắng nghe tiếng chim hót véo von phải không? Cháu đi đâu mà cứ đăm đăm thẳng tiến như đi học ấy. Ở trong rừng vui lắm cháu ạ!
Khăn đỏ mở to mắt ra nhìn. Em thấy ánh nắng rập rờn qua cành cây đung đưa, đó đây toàn là hoa thơm cỏ lạ, em nghĩ bụng:
- Nếu mình mang một bó hoa tươi đến tặng bà chắc là bà thích lắm, trời còn sớm, mình đến bà còn kịp chán.
Thế rồi Khăn đỏ đi hái hoa. Hái được một bông em lại nghĩ có lẽ vào thêm tí nữa sẽ có bông đẹp hơn. Cứ như vậy, Khăn đỏ tiến sâu vào trong rừng lúc nào không hay. Trong khi đó, sói lẻn thẳng tới nhà bà cụ và gõ cửa.
- Ai ở ngoài đó đấy?
- Cháu là Khăn đỏ đây, bà mở cửa cho cháu với! Cháu mang bánh và sữa lại cho bà đây.
Bà nói:
- Cháu cứ đẩy then mà vào. Bà yếu quá không dậy được.
Sói đẩy then cửa, cửa mở toang. Chẳng nói chẳng rằng sói vào thẳng giường rồi nuốt chửng bà cụ. Rồi nó lấy quần áo của bà mặc vào, lấy mũ trùm đầu, lên giường nằm, lấy rèm che lại.
Khăn đỏ thơ thẩn hái hoa trong rừng. Mãi tới lúc hái nhiều quá mang không hết, em mới chợt nhớ đến bà, vội lên đường đến nhà bà.
Khăn đỏ ngạc nhiên thấy cửa mở toang, bước vào phòng thì thấy có gì khang khác, em nghĩ bụng hôm nay ở nhà bà sao lại thấy rờn rợn, chứ không thoải mái như mọi khi. Khăn đỏ nói to:
- Cháu chào bà ạ!
Chẳng có một tiếng trả lời. Em lại bên giường, kéo rèm ra, thì thấy bà nằm, mũ trùm kín mặt, trông lạ quá. Khăn đỏ ngạc nhiên hỏi:
- Bà ơi bà! Sao tai bà to thế?
- Tai bà to để nghe cháu rõ hơn.
- Bà ơi bà! Sao mắt bà to thế?
- Mắt bà to để nhìn thấy cháu rõ hơn.
- Bà ơi bà! Sao tay bà to thế?
- Tay bà to để bà nắm lấy cháu dễ hơn.
- Ui trời ơi! Sao mồm bà to đáng sợ quá!
- Mồm bà to để bà nuốt cháu dễ hơn.
Vừa dứt lời, sói liền nhảy ra khỏi giường, nuốt chửng Khăn đỏ đáng thương.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ngày xưa có một cô bé thùy mị, dễ thương. Cưng cô nhất vẫn là bà nội, có cái gì bà cũng tiếng phần cháu. Một lần bà cho cô bé một chiếc khăn quàng bằng nhung đỏ. Chiếc khăn rất hợp với cô, đi đâu cô cũng chỉ thích quàng chiếc khăn đó, vì vậy mọi người đều gọi cô là cô bé Khăn đỏ.Một hôm, mẹ bảo cô:-Khăn đỏ ạ, đây là miếng bánh và bình sữa. Con mang đến cho bà nhé! Bà ốm yếu, cần phải ăn uống cho khỏe người. Con đi ngay bây giờ kẻo tí nữa lại nắng. Con đi chợ ngoạn, đừng có lang thang trong rừng lỡ vỡ bình, không có gì mang đến biếu bà. Khi vào buồng bà, con nhớ chào bà, đừng có mắt la mày lét nhìn các xó nhà nhé!Khăn đỏ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay mẹ và đảm:-Con sẽ làm tất đoàn những ban mẹ dặn.Nhà bà nội ở trong rừng, cách làng không xa lắm, đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì tới. Khăn đỏ vào rừng thì gặp chó sói. Em không biết sói là một con vật độc ác nên không thấy sợ.Sói đảm:-Chào cháu Khăn đỏ!Khăn đỏ đáp:-Cháu xin chào bác!-Cháu đi đâu sớm thế, cháu Khăn đỏ?-Cháu đến nhà bà nội.-Cháu xách gì nặng thế?-Thưa bác, bánh và sữa ạ. Hôm qua, ở nhà mẹ cháu làm bánh, bà nội ốm cháu mang đến tiếng bà ăn cho khỏe người.-Bà cháu ở đâu, cháu Khăn đỏ?-Đi vào rừng độ mười lăm phút thì tới. Dưới ba cây sồi là nhà bà cháu, quanh nhà có nhiều bụi dẻ, chắc bác tìm thấy ngay.Sói nghĩ bụng:-Cái mồi không béo ngon này chắc là hơn hẳn cái mồi già kia!Sói tự nhủ phải mưu mô làm sao xơi được đoàn Hải. Nó lân la đi cùng với Khăn đỏ một đoạn rồi đảm:-Này cháu Khăn đỏ ạ, cháu hãy nhìn những bông hoa tươi đẹp kia kìa. Sao cháu không ngó quanh mà xem. Bác chắc là cháu chưa bao giờ lắng nghe tiếng chim hót véo von phải không? Cháu đi đâu mà cứ đăm đăm thẳng tiến như đi học ấy. Ở trong rừng vui lắm cháu ạ!Khăn đỏ mở to mắt ra nhìn. Em thấy ánh nắng rập rờn qua cành cây đung đưa, đó đây toàn là hoa thơm cỏ lạ, em nghĩ bụng:-Nếu mình mang một bó hoa tươi đến tặng bà chắc là bà thích lắm, gọi còn sớm, mình đến bà còn kịp chán.Thế rồi Khăn đỏ đi hái hoa. Hái được một bông em lại nghĩ có lẽ vào thêm tí nữa sẽ có bông đẹp hơn. Cứ như vậy, Khăn đỏ tiến sâu vào trong rừng lúc nào không hay. Trong khi đó, sói lẻn thẳng tới nhà bà cụ và gõ cửa.-Ai ở ngoài đó đấy?-Cháu là Khăn đỏ đây, bà mở cửa cho cháu với! Cháu mang bánh và sữa lại cho bà đây.Bà đảm:-Cháu cứ đẩy rồi mà vào. Bà yếu quá không dậy được.Sói đẩy sau đó cửa, cửa mở toang. Chẳng đảm chẳng rằng sói vào thẳng giường rồi nuốt chửng bà cụ. Rồi nó lấy quần áo của bà mặc vào, lấy mũ trùm đầu, lên giường nằm, lấy rèm che lại.Khăn đỏ thơ thẩn hái hoa trong rừng. Mãi tới lúc hái nhiều quá mang không hết, em mới chợt nhớ đến bà, vội lên đường đến nhà bà.Khăn đỏ ngạc nhiên thấy cửa mở toang, bước vào phòng thì thấy có gì khang Micae, em nghĩ bụng hôm nay ở nhà bà sao lại thấy rờn rợn, chứ không thoải mái như mọi khi. Khăn đỏ đảm đến:-Cháu chào bà ạ!Chẳng có một tiếng trả hào. Em lại bên giường, kéo rèm ra, thì thấy bà nằm, mũ trùm kín mặt, trông lạ quá. Khăn đỏ ngạc nhiên hỏi:-Bà ơi bà! Sao tai bà đến thế?-Tai bà để tiếng nghệ cháu rõ hơn.-Bà ơi bà! Sao mắt bà đến thế?-Mắt bà để tiếng nhìn thấy cháu rõ hơn.-Bà ơi bà! Sao tay bà đến thế?-Tay bà để tiếng bà nắm lấy cháu dễ hơn.-Giao diện người dùng gọi ơi! Sao mồm bà đến đáng sợ quá!-Mồm bà để tiếng bà nuốt cháu dễ hơn.Vừa dứt hào, sói liền nhảy ra khỏi giường, nuốt chửng Khăn đỏ đáng thương.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ngày xưa have a cô bé thùy mị, dễ thương. Cưng cô nhất retained is bà nội, có cái gì bà are for phần cháu. Một lần bà cho cô bé one chiếc khăn quang bằng nhung đỏ. Chiếc khăn much combined with cô, đi đâu cô are chỉ Thích Quảng chiếc khăn that, vì vậy mọi người will gọi cô is cô bé Khăn đỏ.
Một hôm, mẹ bảo cô:
- Khăn đỏ ạ, here is miếng bánh and bình sữa . Con mang to cho bà nhé! Bà ốm yếu, must be ăn uống cho khỏe người. Con đi ngay bây giờ kẻo tí nữa lại nắng. Con đi cho ngoan, đừng no lang thang trong rừng lỡ vỡ bình, no có gì mang to biếu bà. Khí vào buồng bà, con nhớ chào bà, do not have mắt la mày lét nhìn all XO nhà nhé!
Khăn đỏ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay mẹ và nói:
- Con would làm all those điều mẹ Dan.
Nhà bà nội within rừng, cách làng no xa lắm, đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì to. Khăn đỏ vào rừng thì gặp chó sói. Em not know sói is one con vật độc ác not found sợ.
Sói nói:
- Chào cháu Khăn đỏ!
Khăn đỏ đáp:
- Cháu xin chào bác
? - Cháu đi đâu sớm thế, cháu Khăn đỏ
- Cháu đến nhà bà nội.
- Cháu xách gì nặng thế?
- Thưa bác, bánh and sữa ạ. Hôm qua, out nhà mẹ cháu làm bánh, bà nội ốm cháu mang to to bà ăn cho khỏe người.
- Bà cháu ở đâu, cháu Khăn đỏ?
- Đi vào rừng độ mười lăm phút thì to. Dưới ba Cây Sồi đến La nhà bà cháu, quanh nhà has multiple bụi dẻ, chắc bác find ngay.
Sói nghĩ bụng:
- Cái mồi không béo ngon this chắc là than hẳn cái mồi già kia
Sói tự nhũ be Mưu mô làm sao xơi are both. It lân la đi cùng as Khăn đỏ one đoạn rồi nói:
- Này cháu Khăn đỏ ạ, cháu hãy nhìn those bông hoa tươi đẹp kia kìa. Sao cháu no ngó quanh which xem. Bác chắc là cháu chưa bao giờ lắng nghe tiếng chim véo von hót phải không? Cháu đi đâu mà cứ ĐAM ĐAM thẳng tiến like đi học ấy. Ở trong rừng vui lắm cháu ạ!
Khăn đỏ mở để mat ra nhìn. Em thấy ánh nắng rập Ron qua cành cây đung pass, đó đây toàn là hoa thơm cỏ lạ, em nghĩ bụng:
- If mình mang one bó hoa tươi to tặng bà chắc là bà thích lắm, trời còn sớm, mình to bà còn Kip chán.
Thế rồi Khăn đỏ đi hái hoa. Hái are one bông em lại nghĩ might to thêm tí nữa will bông đẹp hơn. Cứ such, Khăn đỏ tiến sâu vào trong rừng lúc nào không hay. While that, sói lên thẳng to nhà bà cụ and gõ cửa.
- Ai ở ngoài which đấy?
- Cháu is Khăn đỏ đây, bà mở cửa cho cháu với! . Cháu mang bánh and sữa lại cho bà đây
Bà nói:
- Cháu cừ đấy sau đó which to. Bà yếu quá no dậy been.
Sói đay sau đó cửa, cửa mở toang. Chẳng nói chẳng that sói vào thẳng giường rồi nuốt Chung bà cụ. Rồi it lấy quần áo of bà mặc vào, lấy mũ trùm đầu, lên giường behind, lấy rèm che lại.
Khăn đỏ thơ thẩn hái hoa trong rừng. Mãi to lúc hái nhiều quá mang no hết, em mới chợt nhớ to bà, vội lên đường đến nhà bà.
Khăn đỏ ngạc nhiên thấy cửa mở toang, bước vào phòng thì thấy có gì khang khác, em nghĩ bụng hôm nay out nhà bà sao lại thấy rợn rợn, chứ no thoải mái like any on. Khăn đỏ nói to:
- Cháu chào bà ạ!
Chẳng have a tiếng trả lời. Em lại bên giường, kéo rèm ra, thì thấy bà behind, mũ trùm kín mặt, trông lạ quá. Khăn đỏ ngạc nhiên hỏi:
- Bà ơi bà! Sao tai Ba đến thế?
- Tai Ba Tơ Để nghe cháu rõ than.
- Bà ơi bà! Sao mắt bà đến thế?
- Mắt Ba Tơ to nhìn thấy cháu rõ than.
- Bà ơi bà! Sao tay bà đến thế?
- Tây Ba Tơ đê bà nắm lấy cháu dễ than.
- Ui trời ơi! Sao mồm bà đến đáng sợ quá!
- Mồm Ba Tơ đê bà nuốt cháu dễ than.
Vừa terminating lời, sói liền nhảy from giường, nuốt Chung Khăn đỏ đáng thương.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: