Henry Kissinger’s genocidal legacy: Vietnam, Cambodia and the birth of dịch - Henry Kissinger’s genocidal legacy: Vietnam, Cambodia and the birth of Việt làm thế nào để nói

Henry Kissinger’s genocidal legacy:

Henry Kissinger’s genocidal legacy: Vietnam, Cambodia and the birth of American militarism
Nixon introduced us to permanent, extrajudicial war in Southeast Asia, and it continues today in the Middle East
GREG GRANDIN, TOMDISPATCH.COM

This piece originally appeared on TomDispatch.
In April 2014, ESPN published a photograph of an unlikely duo: Samantha Power, U.S. ambassador to the United Nations, and former national security adviser and secretary of state Henry Kissinger at the Yankees-Red Sox season opener. In fleece jackets on a crisp spring day, they were visibly enjoying each other’s company, looking for all the world like a twenty-first-century geopolitical version of Katherine Hepburn and Spencer Tracy. The subtext of their banter, however, wasn’t about sex, but death.

As a journalist, Power had made her name as a defender of human rights, winning a Pulitzer Prize for her book A Problem from Hell: America and the Age of Genocide.Having served on the National Security Council before moving on to the U.N., she was considered an influential “liberal hawk” of the Obama era. She was also a leading light among a set of policymakers and intellectuals who believe that American diplomacy should be driven not just by national security and economic concerns but by humanitarian ideals, especially the advancement of democracy and the defense of human rights.

The United States, Power long held, has a responsibility to protect the world’s most vulnerable people. In 2011 she played a crucial role in convincing President Obama to send in American air power to prevent troops loyal to Libyan autocrat Muammar Gaddafi from massacring civilians. That campaign led to his death, the violent overthrow of his regime, and in the end, a failed state and growing stronghold for ISIS and other terror groups. In contrast, Kissinger is identified with a school of “political realism,” which holds that American power should service American interests, even if that means sacrificing the human rights of others.

According to ESPN, Power teasingly asked Kissinger if his allegiance to the Yankees was “in keeping with a realist’s perspective on the world.” Power, an avid Red Sox fan, had only recently failed to convince the United Nations to endorse a U.S. bombing campaign in Syria, so Kissinger couldn’t resist responding with a gibe of his own. “You might,” he said, “end up doing more realistic things.” It was his way of suggesting that she drop the Red Sox for the Yankees. “The human rights advocate,” Power retorted, referring to herself in the third person, “falls in love with the Red Sox, the downtrodden, the people who can’t win the World Series.”

“Now,” replied Kissinger, “we are the downtrodden” — a reference to the Yankees’ poor performance the previous season. During his time in office, Kissinger had been involved in three of the genocides Power mentions in her book: Pol Pot’s “killing fields” in Cambodia, which would never have occurred had he not infamously ordered an illegal four-and-a-half-year bombing campaign in that country; Indonesia’s massacre in East Timor; and Pakistan’s in Bangladesh, both of which he expedited.

You might think that mutual knowledge of his policies under Presidents Richard Nixon and Gerald Ford and the horrors that arose from them would have cast a pall over their conversation, but their banter was lively. “If a Yankee fan and a Red Sox fan can head into the heart of darkness for the first game of the season,” Power commented, “all things are possible.”

All things except, it seems, extricating the country from its endless wars.

Only recently, Barack Obama announced that U.S. troops wouldn’t be leaving Afghanistan any time soon and also made a deeper commitment to fighting the Islamic State in Iraq and Syria, including deploying the first U.S. ground personnel into that country. Indeed, a new book by New York Timesreporter Charlie Savage,Power Wars, suggests that there has been little substantive difference between George W. Bush’s administration and Obama’s when it comes to national security policies or the legal justifications used to pursue regime change in the Greater Middle East.

Henry Kissinger is, of course, not singularly responsible for the evolution of the U.S. national security state into a monstrosity. That state has had many administrators. But his example — especially his steadfast support for bombing as an instrument of “diplomacy” and his militarization of the Persian Gulf — has coursed through the decades, shedding a spectral light on the road that has brought us to a state of eternal war.

From Cambodia…

Within days of Richard Nixon’s inauguration in January 1969, national security adviser Kissinger asked the Pentagon to lay out his bombing options in Indochina. The previous president, Lyndon Baines Johnson, had suspended his own bombing campaign against North Vietnam in hopes of negotiating a broader ceasefire. Kissinger and Nixon were eager to re-launch it, a tough task given domestic political support for the bombing halt.

The next best option: begin bombing across the border in Cambodia to destroy enemy supply lines, depots, and bases supposedly located there. Nixon and Kissinger also believed that such an onslaught might force Hanoi to make concessions at the negotiating table. On February 24th, Kissinger and his military aide, Colonel Alexander Haig, met with Air Force Colonel Ray Sitton, an expert on B-52 bombers, to begin the planning of Menu, the grim culinary codename for the bombing campaign to come.

Given that Nixon had been elected on a promise to end the war in Vietnam, Kissinger believed that it wasn’t enough to place Menu in the category of “top secret.” Absolute and total secrecy, especially from Congress, was a necessity. He had no doubt that Congress, crucial to the appropriation of funds needed to conduct specific military missions, would never approve a bombing campaign against a neutral country with which the United States wasn’t at war.

Instead, Kissinger, Haig, and Sitton came up with an ingenious deception. Based on recommendations from General Creighton Abrams, commander of military operations in Vietnam, Sitton would lay out the Cambodian targets to be struck, then run them by Kissinger and Haig for approval. Next, he would backchannel their coordinates to Saigon and a courier would deliver them to radar stations where the officer in charge would, at the last minute, switch B-52 bombing runs over South Vietnam to the agreed-upon Cambodian targets.

Later, that officer would burn any relevant maps, computer printouts, radar reports, or messages that might reveal the actual target. “A whole special furnace” was set up to dispose of the records, Abrams would later testify before Congress. “We burned probably 12 hours a day.” False “post-strike” paperwork would then be written up indicating that the sorties had been flown over South Vietnam as planned.

Kissinger was very hands-on. “Strike here in this area,” Sitton recalled Kissinger telling him, “or strike here in that area.” The bombing galvanized the national security adviser. The first raid occurred on March 18, 1969. “K really excited,” Bob Haldeman, Nixon’s chief of staff, wrote in his diary. “He came beaming in [to the Oval Office] with the report.”

In fact, he would supervise every aspect of the bombing. As journalist Seymour Hersh later wrote, “When the military men presented a proposed bombing list, Kissinger would redesign the missions, shifting a dozen planes, perhaps, from one area to another, and altering the timing of the bombing runs… [He] seemed to enjoy playing the bombardier.” (That joy wouldn’t be limited to Cambodia. According to Washington Post reporters Bob Woodward and Carl Bernstein, when the bombing of North Vietnam finally started up again, Kissinger “expressed enthusiasm at the size of the bomb craters.”) A Pentagon report released in 1973 stated that “Henry A. Kissinger approved each of the 3,875 Cambodia bombing raids in 1969 and 1970” — the most secretive phase of the bombing — “as well as the methods for keeping them out of the newspapers.”

All told, between 1969 and 1973, the U.S. dropped half-a-million tons of bombs on Cambodia alone, killing at least 100,000 civilians. And don’t forgetLaos and both North and South Vietnam. “It’s wave after wave of planes. You see, they can’t see the B-52 and they dropped a million pounds of bombs,” Kissinger told Nixon after the April 1972 bombing of North Vietnam’s port city of Haiphong, as he tried to reassure the president that the strategy was working: “I bet you we will have had more planes over there in one day than Johnson had in a month… Each plane can carry about 10 times the load [a] World War II plane could carry.”

As the months passed, however, the bombing did nothing to force Hanoi to the bargaining table. It did, on the other hand, help Kissinger in his interoffice rivalries. His sole source of power was Nixon, who was a bombing advocate. So Kissinger embraced his role as First Bombardier to show the tough-guy militarists the president had surrounded himself with that he was the “hawk of hawks.” And yet, in the end, even Nixon came to see that the bombing campaigns were a dead end. “K. We have had 10 years of total control of the air in Laos and V.Nam,” Nixon wrote him over a top-secret report on the efficacy of bombing, “The result = Zilch.” (This was in January 1972, three months before Kissinger assured Nixon that “wave after wave” of bombers would do the trick).

During those four-and a half years when the U.S. military dropped more than 6,000,000 tons of bombs on Southeast Asia, Kissinger revealed himself to be not a supreme political realist, but the planet’s supreme idealist. He refused to quit when it came to a policy meant to bring about a world he believed heought to live in, one where he could, by the force of t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Di sản diệt chủng của Henry Kissinger: Việt Nam, Campuchia và sự ra đời của chủ nghĩa quân phiệt người MỹNixon đã giới thiệu chúng tôi vĩnh viễn, extrajudicial chiến tranh tại đông nam á, và nó vẫn tiếp tục vào ngày hôm nay tại Trung ĐôngGREG GRANDIN, TOMDISPATCH.COMMảnh này ban đầu xuất hiện trên TomDispatch.Vào tháng 4 năm 2014, ESPN đăng một bức ảnh của một đôi không: Samantha Power, đại sứ Mỹ tại Liên Hiệp Quốc, và an ninh quốc gia cựu cố vấn và bộ trưởng ngoại giao Henry Kissinger tại Yankees-Red Sox mùa opener. Trong áo jacket fleece vào một ngày rõ nét mùa xuân, họ rõ ràng đã được thưởng thức công ty của nhau, tìm kiếm tất cả trên thế giới như một phiên bản về địa chính trị hai mươi đầu thế kỷ của Katherine Hepburn và Spencer Tracy. Subtext banter của họ, Tuy nhiên, không phải là về giới tính, nhưng cái chết.Là một nhà báo, điện đã làm cho tên của cô là một hậu vệ nhân quyền, chiến thắng một giải thưởng Pulitzer cho cuốn sách của cô A vấn đề từ địa ngục: Mỹ và tuổi Genocide.Having phục vụ ngày hội đồng an ninh quốc gia trước khi chuyển sang liên hợp quốc, cô được coi là một ảnh hưởng "tự do hawk" của thời kỳ Obama. Cô cũng là một ánh sáng hàng đầu thế giới trong một tập hợp các hoạch định chính sách và trí thức người tin rằng ngoại giao Mỹ nên được thúc đẩy không chỉ bằng cách an ninh quốc gia và mối quan tâm kinh tế, nhưng do lý tưởng nhân đạo, đặc biệt là sự tiến bộ của nền dân chủ và bảo vệ nhân quyền.Hoa Kỳ, quyền lực dài tổ chức, có trách nhiệm để bảo vệ những người dễ bị tổn thương nhất. Năm 2011 nó đóng một vai trò quan trọng trong thuyết phục tổng thống Obama để gửi trong sức mạnh không lực Mỹ để ngăn quân trung thành với Libya autocrat Muammar Gaddafi thù dân thường. Chiến dịch đó đã dẫn đến cái chết của ông, bạo lực lật đổ chế độ của mình, và cuối cùng, một nhà nước không thành công và phát triển thành trì cho ISIS và các nhóm khủng bố khác. Ngược lại, Kissinger được xác định với một trường học "chính trị hiện thực," Giữ rằng người Mỹ năng lượng nên dịch vụ lợi ích của Mỹ, thậm chí nếu đó có nghĩa là mất các quyền con người của những người khác.Theo ESPN, quyền lực teasingly hỏi Kissinger lòng trung thành của mình để các Yankees "để phù hợp với một người thực tế người trên thế giới." Quyền lực, một fan hâm mộ Red Sox avid, đã chỉ vừa mới không thuyết phục Liên Hiệp Quốc để xác nhận một Hoa Kỳ ném bom chiến dịch ở Syria, do đó, Kissinger không thể cưỡng lại đáp ứng với một gibe riêng của mình. "Bạn có thể," ông nói, "sẽ chỉ làm những điều thực tế hơn." Nó là của mình cách để cho thấy rằng bà thả Red Sox cho Yankees. "Nhân quyền ủng hộ," Power retorted, đề cập đến mình ở người thứ ba, "té ngã trong tình yêu với Red Sox, các downtrodden, những người không thể giành chiến thắng trong Series thế giới.""Bây giờ," trả lời Kissinger, "chúng tôi là các downtrodden" — một tham chiếu đến hiệu suất kém Yankees' mùa giải trước. Trong thời gian trong văn phòng, Kissinger đã từng tham gia trong ba trong số genocides điện đề cập đến trong cuốn sách của cô: Pol Pot "killing fields" tại Campuchia, mà sẽ không bao giờ xảy ra có ông không infamously ra lệnh cho một chiến dịch ném bom bốn-và-một-nửa năm bất hợp pháp tại quốc gia đó; Vụ thảm sát của Indonesia ở Đông Timor; và Pakistan ở Bangladesh, cả hai trong đó ông giải quyết nhanh.Bạn có thể nghĩ rằng các kiến thức lẫn nhau về chính sách của ông dưới tổng thống Richard Nixon và Gerald Ford và horrors mà đã phát sinh từ họ sẽ đúc một pall trong cuộc đàm thoại, nhưng của banter đã sôi động. "Nếu một fan hâm mộ Yankee và Red Sox fan hâm mộ có thể ghé vào Trung tâm của bóng tối cho các trò chơi đầu tiên của mùa giải," quyền lực nhận xét, "tất cả những thứ có thể."Tất cả mọi thứ ngoại trừ, có vẻ như, rút nước từ các cuộc chiến tranh vô tận.Chỉ gần đây, Barack Obama công bố rằng quân đội Mỹ sẽ không phải rời Afghanistan bất kỳ thời gian sớm và cũng làm một cam kết sâu hơn để chiến đấu nhà nước Hồi giáo ở Iraq và Syria, bao gồm cả triển khai nhân viên mặt đất đầu tiên của Hoa Kỳ vào quốc gia đó. Thật vậy, một cuốn sách mới của New York Timesreporter Charlie Savage, cuộc chiến tranh quyền lực, cho thấy rằng đã có ít sự khác biệt đáng kể giữa chính quyền George W. Bush và của Obama khi nói đến chính sách an ninh quốc gia hoặc các justifications quy phạm pháp luật được sử dụng để theo đuổi thay đổi chế độ ở trung đông lớn hơn.Henry Kissinger là, tất nhiên, không singularly trách nhiệm cho sự phát triển của tiểu bang an ninh quốc gia Hoa Kỳ vào một monstrosity. Rằng nhà nước đã có nhiều người quản trị. Nhưng ví dụ của ông-đặc biệt là hỗ trợ kiên định của mình để ném bom như một công cụ của ngoại giao"" và ông militarization của Vịnh Ba tư-có coursed thông qua nhiều thập kỷ, đổ một quang phổ ánh sáng trên đường mà đã đưa chúng tôi đến một tình trạng chiến tranh vĩnh cửu.Từ Campuchia...Trong ngày của Richard Nixon khánh thành trong tháng 1 năm 1969, cố vấn an ninh quốc gia Kissinger hỏi Lầu năm góc để lay ra của mình tùy chọn ném bom ở Đông Dương. Tổng thống trước đó, Lyndon Baines Johnson, đã đình chỉ của mình chiến dịch ném bom Bắc Việt Nam với hy vọng đàm phán một thỏa thuận ngừng bắn rộng hơn. Kissinger và Nixon đã háo hức để tái khởi động nó, một nhiệm vụ khó khăn cho hỗ trợ chính trị trong nước các ngăn chặn ném bom.Lựa chọn tốt nhất tiếp theo: bắt đầu ném bom qua biên giới Campuchia để phá hủy tuyến đường tiếp tế của đối phương, kho, và các căn cứ được cho là nằm ở đó. Nixon và Kissinger cũng tin rằng như vậy là một sự tấn công có thể buộc Hà Nội thực hiện nhượng bộ tại bàn đàm phán. Ngày 24 tháng 2, Kissinger và phụ tá quân đội của ông, đại tá Alexander Haig, gặp gỡ với máy lực lượng đại tá Ray Sitton, một chuyên gia về máy bay ném bom B-52, để bắt đầu lập kế hoạch trình đơn, tên mã là nghiệt ngã của ẩm thực cho chiến dịch ném bom đến.Cho rằng Nixon đã được bầu vào một lời hứa để kết thúc cuộc chiến tranh ở Việt Nam, Kissinger tin rằng nó là không đủ để đặt Menu trong thể loại "top secret." Bí mật tuyệt đối và tất cả, đặc biệt là từ Quốc hội Hoa Kỳ, là một điều cần thiết. Ông đã không có nghi ngờ rằng Quốc hội, rất quan trọng để chiếm đoạt của Quỹ cần thiết để thực hiện nhiệm vụ quân sự cụ thể, sẽ không bao giờ chấp nhận một chiến dịch ném bom chống lại một quốc gia trung lập mà Hoa Kỳ không phải là chiến tranh.Thay vào đó, Kissinger, Haig, và Sitton đã đưa ra một lừa bịp khéo léo. Dựa trên các khuyến nghị từ tướng Creighton Abrams, chỉ huy các hoạt động quân sự tại Việt Nam, Sitton sẽ đẻ ra các mục tiêu Campuchia để được tấn công, sau đó chạy chúng bởi Kissinger và Haig phê duyệt. Tiếp theo, ông sẽ backchannel của toạ độ để Sài Gòn và một chuyển phát nhanh sẽ cung cấp cho họ để trạm radar nơi các viên chức phụ trách nào, ở phút cuối cùng, chuyển chạy ném bom B-52 miền Nam Việt Nam để các thỏa thuận Campuchia mục tiêu.Sau đó, sĩ quan đó sẽ ghi bất kỳ có liên quan bản đồ, bản in máy tính, radar báo cáo hoặc tin nhắn có thể tiết lộ mục tiêu thực tế. "Một lò hoàn toàn đặc biệt" đã được thiết lập để xử lý các hồ sơ, Abrams sau đó sẽ làm chứng trước khi Quốc hội Hoa Kỳ. "Chúng tôi đốt cháy có lẽ 12 giờ một ngày." "Sau cuộc tấn công" sai thủ tục giấy tờ nào sau đó được viết chỉ ra rằng, các phi vụ đã được bay miền Nam Việt Nam theo kế hoạch.Kissinger là rất thực hành. "Tấn công ở đây trong lĩnh vực này," Sitton nhớ lại Kissinger nói cho anh ta, "hoặc tấn công ở đây trong khu vực đó." Các vụ đánh bom mạ kẽm cố vấn an ninh quốc gia. Cuộc tấn công đầu tiên diễn ra vào ngày 18 tháng 3 năm 1969. "K thực sự vui mừng," Bob Haldeman, Nixon của mưu trưởng, đã viết trong Nhật ký của ông. "Ông ấy đã beaming trong [đến văn phòng bầu dục] với báo cáo."Trong thực tế, ông sẽ giám sát mọi khía cạnh của các vụ đánh bom. Là nhà báo Seymour Hersh sau đó đã viết, "khi những người đàn ông quân sự trình bày một danh sách ném bom được đề xuất, Kissinger sẽ thiết kế lại các nhiệm vụ, chuyển một tá máy bay, có lẽ, từ một khu vực khác, và thay đổi thời gian chạy ném bom... [Anh] dường như để thưởng thức chơi ném." (Niềm vui đó sẽ không được giới hạn ở Campuchia. Theo Washington Post phóng viên Bob Woodward và Carl Bernstein, khi các vụ đánh bom của miền Bắc Việt Nam cuối cùng bắt đầu một lần nữa, Kissinger "thể hiện sự nhiệt tình vào kích thước của hố bom.") Lầu Năm Góc báo cáo phát hành năm 1973 đã nói rằng "Henry A. Kissinger chấp thuận mỗi của các cuộc tấn công ném bom Campuchia 3.875 năm 1969 và 1970" — giai đoạn đặt bí mật trong vụ đánh bom-"cũng như các phương pháp để giữ họ ra khỏi các tờ báo cho."Tất cả đều nói, giữa 1969 và 1973, Hoa Kỳ đã giảm nửa một triệu tấn bom trên Campuchia một mình, giết chết 100.000 người ít. Và không forgetLaos và cả Bắc và Nam Việt Nam. "Đó là làn sóng sau khi làn sóng của máy bay. Bạn thấy, họ không thể nhìn thấy chiếc B-52 và họ bỏ một triệu bảng bom,"Kissinger nói với Nixon sau khi tháng 4 năm 1972 vụ đánh bom của miền Bắc Việt Nam cảng thành phố Hải Phòng, như ông đã cố gắng để trấn an tổng thống chiến lược đã làm việc:"tôi đặt cược bạn chúng tôi sẽ có thêm máy bay kia trong một ngày so với Johnson đã có trong một tháng... Mỗi máy bay có thể mang khoảng 10 lần tải [a] chiến tranh máy bay có thể thực hiện."Như những tháng đã qua, Tuy nhiên, các vụ đánh bom đã không làm gì để buộc Hanoi để bảng mặc cả. Nó đã làm, mặt khác, giúp Kissinger trong của mình rivalries interoffice. Ông nguồn duy nhất của quyền lực là Nixon, người là một người ủng hộ ném bom. Vì vậy Kissinger chấp nhận vai trò của mình như Bombardier đầu tiên để hiển thị militarists cứng rắn-guy tổng thống đã bao quanh mình với rằng ông là "hawk hawks." Và chưa hết, cuối cùng, thậm chí Nixon đến để thấy rằng các chiến dịch ném bom đã là một kết thúc chết. Nixon "K. chúng ta đã có 10 năm của toàn quyền kiểm soát của không khí ở Lào và V.Nam," đã viết anh ta trong một báo cáo tối mật về hiệu quả của vụ đánh bom, "kết quả = Zilch." (Đây là tháng 1 năm 1972, ba tháng trước khi Kissinger yên tâm Nixon rằng "làn sóng sau khi làn sóng" của máy bay ném bom sẽ làm các trick).Trong những năm qua bốn và một nửa, khi quân đội Mỹ bỏ nhiều hơn 6.000.000 tấn bom đông nam á, Kissinger tiết lộ mình là không một người thực tế chính trị tối cao, nhưng duy tâm tối cao của hành tinh. Ông từ chối bỏ khi nó đến một chính sách có nghĩa là để mang lại một thế giới ông tin rằng heought sống ở một nơi mà ông có thể, bởi lực lượng của t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Di sản diệt chủng Henry Kissinger: Việt Nam, Campuchia và sự ra đời của chủ nghĩa quân phiệt Mỹ
Nixon giới thiệu chúng tôi vĩnh viễn, chiến tranh phi pháp ở Đông Nam Á, và nó tiếp tục ngày hôm nay tại Trung Đông
GREG GRANDIN, TOMDISPATCH.COM mảnh này ban đầu xuất hiện trên TomDispatch. Trong tháng 4 năm 2014 , ESPN công bố một bức ảnh của một bộ đôi không: Samantha Power, đại sứ Mỹ tại Liên Hợp Quốc, và là cựu cố vấn an ninh quốc gia và ngoại trưởng Henry Kissinger tại mùa Yankees-Red Sox mở tỷ số. Trong áo khoác lông cừu vào một ngày mùa xuân sắc nét, rõ ràng họ đã được hưởng công ty của nhau, tìm kiếm cho tất cả thế giới giống như một phiên bản địa chính trị XXI thế kỷ của Katherine Hepburn và Spencer Tracy. Những ẩn ý của câu nói đùa của họ, tuy nhiên, không phải là về tình dục, nhưng cái chết. Là một nhà báo, Power đã làm nên tên tuổi của mình như là một người bảo vệ nhân quyền, chiến thắng một giải thưởng Pulitzer cho cuốn sách của mình một vấn đề từ Hell: Mỹ và Age of Genocide.Having phục vụ trong Hội đồng An ninh Quốc gia trước khi chuyển lên Liên Hợp Quốc, cô được coi là một "diều hâu tự do" ảnh hưởng của thời đại Obama. Cô cũng là một ánh sáng hàng đầu trong một tập hợp các chính sách và trí thức người tin rằng ngoại giao của Mỹ nên được thúc đẩy không chỉ bởi an ninh quốc gia và mối quan tâm về kinh tế mà bởi những lý tưởng nhân đạo, đặc biệt là sự tiến bộ của nền dân chủ và bảo vệ nhân quyền. Hoa Kỳ, điện dài tổ chức, có trách nhiệm bảo vệ những người dễ bị tổn thương nhất trên thế giới. Năm 2011, cô đóng một vai trò rất quan trọng trong việc thuyết phục Tổng thống Obama gửi không lực Mỹ để ngăn chặn quân đội trung thành với nhà độc tài Libya Muammar Gaddafi từ tàn sát dân thường. Đó là chiến dịch dẫn đến cái chết của ông, lật đổ chế độ của mình, và cuối cùng, một quốc gia thất bại và phát triển thành trì cho ISIS và các nhóm khủng bố khác. Ngược lại, Kissinger được xác định với một trường học của "chủ nghĩa hiện thực chính trị," nắm giữ quyền lực của Mỹ nên phục vụ lợi ích của Mỹ, thậm chí nếu điều đó có nghĩa là hy sinh quyền lợi của những người khác. Theo ESPN, Power trêu chọc hỏi Kissinger nếu trung thành của mình để các Yankees là "phù hợp với quan điểm của một nhà hiện thực trên thế giới." Power, một fan cuồng nhiệt Red Sox, đã chỉ vừa mới thất bại trong việc thuyết phục Liên Hiệp Quốc xác nhận một chiến dịch ném bom của Mỹ ở Syria, do Kissinger không thể cưỡng lại được đáp ứng với một chế nhạo của riêng của mình. "Bạn có thể," ông nói, "cuối cùng làm những điều thực tế hơn." Đó là cách ông gợi ý rằng cô thả Red Sox cho Yankees. "Những người ủng hộ nhân quyền," Power vặn lại, đề cập đến mình ở ngôi thứ ba, "rơi vào tình yêu với Red Sox, người bị áp bức, những người không thể giành chiến thắng trong World Series." "Bây giờ," Kissinger trả lời, " chúng tôi là những người bị áp bức "- một tham chiếu đến hiệu suất kém của Yankees mùa trước. Trong thời gian ở văn phòng, Kissinger đã được tham gia vào ba của nạn diệt chủng lực đề cập đến trong cuốn sách của mình: Pol Pot của "cánh đồng chết" ở Campuchia, mà sẽ không bao giờ xảy ra nếu ông ấy không ổi ra lệnh bất hợp pháp bốn-và-một-nửa năm chiến dịch ném bom ở quốc gia đó; Vụ thảm sát của Indonesia ở Đông Timor; và Pakistan ở Bangladesh, cả hai ông đã nhanh. Bạn có thể nghĩ rằng kiến thức lẫn nhau của các chính sách của ông dưới thời Tổng thống Richard Nixon và Gerald Ford và những nỗi kinh hoàng mà phát sinh từ họ sẽ đúc một tấm màn qua cuộc trò chuyện của họ, nhưng những câu nói đùa của họ là sống động. "Nếu một fan Yankee và một fan hâm mộ Red Sox có thể đi vào trái tim của bóng tối cho các trò chơi đầu tiên của mùa giải," Power nhận xét, "tất cả mọi thứ đều có thể." Tất cả mọi thứ ngoại trừ, có vẻ như, extricating đất nước khỏi cuộc chiến tranh vô tận của nó . Chỉ mới gần đây, Barack Obama đã thông báo rằng quân đội Mỹ sẽ không rời khỏi Afghanistan trong thời gian tới và cũng đã thực hiện một cam kết sâu hơn để chiến đấu với Nhà nước Hồi giáo ở Iraq và Syria, trong đó có việc triển khai các nhân viên mặt đất đầu tiên của Mỹ vào nước này. Thật vậy, một cuốn sách mới của New York Timesreporter Charlie Savage, Power Wars, gợi ý rằng có rất ít sự khác biệt đáng kể giữa chính quyền và của George W. Bush của Obama khi nói đến chính sách an ninh quốc gia hoặc các luận cứ pháp lý được sử dụng để theo đuổi sự thay đổi chế độ ở Greater Trung Đông. Henry Kissinger là, tất nhiên, không chỉ cảm chịu trách nhiệm cho sự phát triển của nhà nước an ninh quốc gia Mỹ thành một con quái vật. Nhà nước đã có nhiều quản trị viên. Nhưng ví dụ của mình - đặc biệt là hỗ trợ kiên định của mình cho vụ đánh bom như một công cụ của "ngoại giao" và quân sự của ông Vịnh Ba Tư - đã coursed qua nhiều thập kỷ, đổ một ánh sáng quang phổ trên con đường đã đưa chúng tôi đến một tình trạng chiến tranh vĩnh cửu. Từ Campuchia ... Trong ngày khai trương Richard Nixon vào tháng Giêng năm 1969, cố vấn an ninh quốc gia Kissinger hỏi cho Lầu năm góc đặt ra tùy chọn đánh bom của mình ở Đông Dương. Vị chủ tịch, Lyndon Baines Johnson, đã bị đình chỉ chiến dịch ném bom của mình chống lại Bắc Việt Nam với hy vọng đàm phán ngừng bắn rộng hơn. Kissinger và Nixon đã háo hức để tái khởi động nó, một nhiệm vụ khó khăn được hỗ trợ chính trị trong nước để ngăn chặn vụ đánh bom. Các lựa chọn tốt nhất tiếp theo: bắt đầu ném bom bên kia biên giới Campuchia để tiêu diệt các đường cung cấp của đối phương, kho, và các căn cứ được cho là nằm ở đó. Nixon và Kissinger cũng tin rằng đó là một sự tấn công có thể buộc Hà Nội phải nhượng bộ trên bàn đàm phán. Ngày 24 Tháng Hai, Kissinger và phụ tá quân sự của mình, Đại tá Alexander Haig, đáp ứng với Air Force Đại tá Ray Sitton, một chuyên gia về B-52, để bắt đầu kế hoạch của Menu, mật danh ẩm thực nghiệt ngã cho các chiến dịch ném bom tới. Cho rằng Nixon đã được bầu vào một lời hứa để chấm dứt cuộc chiến tại Việt Nam, Kissinger tin rằng đó là không đủ để đặt Menu trong danh mục của "bí mật hàng đầu." tuyệt đối và hoàn toàn bí mật, đặc biệt là từ phía Quốc hội, là một điều cần thiết. Ông không có nghi ngờ rằng Quốc hội, quan trọng đối với việc trích kinh phí cần thiết để thực hiện nhiệm vụ quân sự cụ thể, sẽ không bao giờ chấp nhận một chiến dịch ném bom chống lại một quốc gia trung lập mà Hoa Kỳ là không có chiến tranh. Thay vào đó, Kissinger, Haig, và Sitton đến với một sự lường gạt khéo léo. Dựa trên những đề nghị từ Tướng Creighton Abrams, chỉ huy các hoạt động quân sự ở Việt Nam, Sitton sẽ đặt ra các mục tiêu của Campuchia được đánh, sau đó chạy chúng bằng cách Kissinger và Haig chính. Tiếp theo, ông sẽ backchannel tọa độ của họ tới Sài Gòn và một chuyển phát nhanh sẽ giao lại cho các trạm radar, nơi nhân viên phụ trách sẽ, ở phút cuối cùng, switch B-52 ném bom chạy khắp miền Nam Việt Nam đến thỏa thuận tiêu Campuchia. Sau đó, mà sĩ quan sẽ ghi bất kỳ bản đồ có liên quan, bản in máy tính, báo cáo radar, hoặc tin nhắn có thể tiết lộ những mục tiêu thực tế. "Một lò đặc biệt cả" đã được thành lập để xử lý các hồ sơ, Abrams sau này sẽ làm chứng trước Quốc hội. "Chúng tôi bị đốt cháy có thể là 12 giờ một ngày." False "post-strike" giấy tờ sau đó sẽ được viết lên cho thấy rằng các phi vụ đã được bay về Nam Việt Nam theo kế hoạch. Kissinger đã rất thực hành. "Strike đây trong khu vực này," Sitton nhớ lại Kissinger nói với anh, "hoặc tấn công ở đây trong khu vực đó." Các vụ đánh bom mạ kẽm các cố vấn an ninh quốc gia. Các cuộc tấn công đầu tiên xảy ra vào ngày 18 tháng Ba, 1969. "K thực sự vui mừng," Bob Haldeman, tham mưu trưởng của Nixon, đã viết trong nhật ký của mình. "Người đã tươi cười rạng rỡ trong [Văn phòng Oval] với báo cáo." Trong thực tế, ông sẽ giám sát tất cả các khía cạnh của vụ đánh bom. Như nhà báo Seymour Hersh sau này đã viết: "Khi người đàn ông quân đội trình bày một danh sách đánh bom được đề xuất, Kissinger sẽ thiết kế lại các nhiệm vụ, chuyển dịch một chục máy bay, có lẽ, từ vùng này sang vùng khác, và thay đổi thời gian của các vụ đánh bom chạy ... [Anh] có vẻ thích chơi các pháo thủ. "(niềm vui đó sẽ không bị giới hạn về Campuchia. Theo Washington Post phóng viên Bob Woodward và Carl Bernstein, khi Mỹ ném bom miền Bắc Việt Nam cuối cùng đã bắt đầu tăng trở lại, Kissinger" bày tỏ sự nhiệt tình vào kích thước của quả bom . miệng núi lửa ") Một báo cáo của Lầu Năm Góc phát hành vào năm 1973 nói rằng" Henry A. Kissinger chấp thuận mỗi 3.875 Campuchia nhiều cuộc oanh tạc vào năm 1969 và năm 1970 "- giai đoạn bí mật nhất của vụ đánh bom -" cũng như các phương pháp để giữ cho chúng trong các tờ báo. "Tất cả đã nói, giữa năm 1969 và 1973, Mỹ đã giảm một nửa-một-triệu tấn bom trên mình Campuchia, giết chết ít nhất 100.000 dân thường. Và không forgetLaos và cả hai miền Bắc và Nam Việt Nam. "Đó là làn sóng sau khi làn sóng của máy bay. Bạn thấy đấy, họ không thể nhìn thấy B-52 và họ đã đánh rơi một triệu pound bom, "Kissinger nói với Nixon sau Tháng Tư 1972 đánh bom thành phố cảng của Bắc Việt Nam của Hải Phòng, khi ông cố gắng trấn an các chủ tịch chiến lược này đã được làm việc : "Tôi đặt cược bạn, chúng tôi sẽ có thêm máy bay ở đó trong một ngày so với Johnson đã có trong một tháng ... Mỗi máy bay có thể chở khoảng 10 lần tải [a] máy bay thế chiến II có thể mang theo." Nhiều tháng trôi qua, tuy nhiên, vụ đánh bom đã không làm gì để buộc Hà Nội để bàn thương lượng. Nó đã, mặt khác, giúp Kissinger trong cuộc ganh đua viển mình. Nguồn duy nhất của mình là sức mạnh Nixon, là người ủng hộ một vụ đánh bom. Vì vậy, Kissinger chấp nhận vai trò của mình như là tiên Bombardier để hiển thị các quân phiệt cứng rắn anh chàng tổng thống đã tự giấu mình rằng ông là "diều hâu của diều hâu." Và, cuối cùng, thậm chí Nixon đến để thấy rằng các chiến dịch ném bom là một người chết chấm dứt. "K. Chúng tôi đã có 10 năm của tổng kiểm soát của không khí tại Lào và V.Nam, "Nixon viết cho ông ta về một báo cáo tuyệt mật về hiệu quả của các vụ đánh bom," Kết quả = Chẳng có ứng dụng. "(Điều này là vào tháng Giêng năm 1972, ba tháng trước khi Kissinger tâm Nixon rằng "làn sóng sau khi làn sóng" của máy bay ném bom sẽ làm các trick). Trong những năm bốn và một nửa khi quân đội Mỹ giảm hơn 6.000.000 tấn bom vào khu vực Đông Nam Á, Kissinger tiết lộ mình là không phải là một chính trị tối cao hiện thực, nhưng lý tưởng tối cao của hành tinh. Ông đã từ chối để bỏ thuốc lá khi nó đến một chính sách có nghĩa là mang về một thế giới mà ông tin heought để sống, một nơi mà ông có thể, bởi lực lượng của t








































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: