Over time, the fantasies became more violent.In a frustrated fit, her  dịch - Over time, the fantasies became more violent.In a frustrated fit, her  Việt làm thế nào để nói

Over time, the fantasies became mor

Over time, the fantasies became more violent.

In a frustrated fit, her nanny would throw Selene off the balcony.

Or, rather than tripping over her own feet, some jealous child from the aristocracy would push her down the stairs.

Or a disillusioned shell would sneak into the palace and stab her sixteen times in the chest.

Even as Levana became afraid to think that these were her own thoughts, she could hear herself justifying them.

She was a great queen. Luna was better off with her, not some ignorant child who would be a spoiled, self-absorbed brat by the time she took her throne.

The transition when Selene turned thirteen would be difficult and confusing for the people. It could take years for them to get on track again.

Channary had been a terrible ruler. No doubt her daughter would be the same.

No one would love this country like Levana did. No one.

She deserved to be the queen.

Because she had never truly hated the child, she believed she was being practical in her rationalization. Her thoughts didn’t come from envy or resentment. This was about the good of Luna. The betterment of everyone around her.

Months ticked by, and she found herself inspecting the few moments she spent with her niece for weaknesses. Wondering how she would do it, if the opportunity came. Wondering if she could get away with it.

Levana didn’t realize she was making a plan until the plan was already half formed.

It was the right thing to do. The only choice a concerned queen could make.

It was a sacrifice and a burden that she couldn’t hand to anyone else.

She chose a day, almost without realizing she had chosen it.

The opportunity presented itself so clearly. Her imagination sparked. It was as though some unseen ghost was whispering the suggestion into her ear, coaxing her to take advantage of this chance that might not come again.

Winter had an appointment with Dr. Eliot that day. Levana would ensure that she was the one who would get Winter from the nursery. She would send Evret on some other task. The nanny would be there. Supposedly there was a new nanny, one that people didn’t know well yet, one that may not be entirely trustworthy. Levana would coerce her, making sure it seemed like an accident. She would …

Would what?

This was the part that Levana could not figure out.

How did you kill a child?

There were so many possibilities, but every one of them made her feel like a monster for even considering it. At first she tried to think how best to make sure the child didn’t suffer. She didn’t want to cause her pain; she only wanted her dead. Something that would be over quickly.

Then, on Selene’s third birthday, they decided to host a party. Something intimate. It had been Evret’s idea, and Levana was so delighted to see him wanting to plan something, as a family, that she didn’t argue. It was only the two of them, and little Winter, of course, and the Clay family, as always. All gathered together in the palace nursery, drinking wine and laughing like normal people, like there was nothing strange about this mingling of royalty and guards. The children played, and Garrison’s wife gave Selene a stuffed doll that she’d made, and the palace pastry chef brought up a little cake shaped like a crown. In each of the cake’s tines was a tiny silver candle.

Evret tried to show Selene how to blow out the candles, while wax dripped into the frosting. Winter, too, wanted to take part in the celebration, and baby spittle was left all over the pretty cake before young Jacin Clay got annoyed and blew out the candles himself. They all laughed and clapped, and Levana stared at the black smoke curling upward and knew how she was going to do it.

She would do to the child what Channary had done to her.

Come here, baby sister. I want to show you something.

Only, unlike Channary, she would be merciful. She would not force the child to then go on living.

* * *

She stood in the doorway to the nursery, listening to the girls giggling in their playhouse. They had covered the top with blankets from Evret’s bed for added privacy. From here, Levana could see intricate apple blossoms embroidered around the edges of one of the blankets, and it surprised her to think that, no matter how many times she had slipped into Evret’s bed, she had never noticed those designs. The blanket was not something commissioned for the palace, which meant that Evret had brought it from his previous marriage, and had kept this secret part of Solstice hidden these past years.

Realizing that she was fidgeting with her black wedding band, Levana let her hands fall to her sides.

Inside the playhouse, Winter said something about being princesses in the tower, but then it all dissolved into childish nonsense and laughter that Levana couldn’t follow.

It would be over after today, and that knowledge was a relief. She could stop thinking about the princess that would one day grow up and take everything from her. She could stop being haunted by the ghost of her sister and the legacy she’d left behind.

After today, all of Luna would be hers.

It had occurred to her that she could choose not to take Winter away after all, and to let the fire claim them both. Then all of Evret would be hers too. But then she thought of what a hollowed-out shell of a man Evret had been in the months following his wife’s death, and she couldn’t stand to watch that again.

“Oh, pardon me. Are you—”

Levana turned and the girl drew back with a gasp, before falling into a hasty curtsy. “Forgive me, Your Majesty. I didn’t recognize you.”

The girl was no great beauty, with limp hair and a nose too large for her face. But there was a delicateness to her that Levana thought could appeal to some, and a grace in her curtsy that befit someone who had been hired to raise their next queen.

“You must be the new nanny,” said Levana.

“Y-yes, My Queen. It is a great honor to be in your presence.”

“I am not the queen,” said Levana, tasting her own bitterness. “I am merely keeping watch over the throne until my niece is older.”

“Oh, yes, of course. I … I meant no disrespect. Your … Highness.”

The giggling had stopped. When Levana glanced toward the playhouse, she saw that the girls had pulled back the blankets and were watching with curious eyes and open mouths.

“Winter is being seen by Dr. Eliot today,” said Levana. “I’ve come to take her.”

The nanny stayed in her curtsy, uncertain if she was allowed to rise and look upon Levana or not. It was obvious from the stretched-thin silence that she wanted to ask why the queen would bother when it was within the nanny’s own duties to make sure the girls made their appointments, or why the doctor didn’t come see the princess here in the nursery. But she didn’t argue. Of course she didn’t.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Theo thời gian, tưởng tượng những đã trở thành bạo lực hơn.Trong một phù hợp với thất vọng, vú em của cô sẽ ném Selene ra ban công.Hoặc, chứ không phải là vấp ngã trên đôi chân của chính mình, một số trẻ em ghen tuông từ tầng lớp quý tộc nào đẩy cô xuống cầu thang.Hoặc một vỏ thất vọng nào lẻn vào cung điện và đâm mình mười sáu lần trong ngực.Ngay cả khi Levana trở thành sợ phải suy nghĩ rằng đây là những suy nghĩ của riêng mình, cô có thể nghe thấy mình chứng minh họ.Cô là một nữ hoàng tuyệt vời. Luna giảm giá tốt hơn với cô ấy, không phải một số dốt nát con người sẽ là một brat hư hỏng, tự hấp thụ khi cô lấy ngai vàng của mình.Quá trình chuyển đổi khi Selene bật mười ba sẽ là khó khăn và khó hiểu cho người dân. Nó có thể mất nhiều năm để họ có được theo dõi một lần nữa.Channary đã là một người cai trị khủng khiếp. Không có nghi ngờ cô con gái sẽ là như nhau.Không ai sẽ yêu đất nước này như Levana đã làm. Không có ai.Cô xứng đáng để là nữ hoàng.Bởi vì cô đã không bao giờ thực sự ghét con, cô tin rằng cô ấy đã được thực hiện trong hợp lý hóa của mình. Suy nghĩ của cô đã không đến từ ghen tị hoặc oán hận. Điều này đã về lợi ích của Luna. Betterment của tất cả mọi người xung quanh cô.Tháng đánh dấu bởi, và cô thấy mình kiểm tra những khoảnh khắc vài cô đã dành với cháu gái của mình cho những điểm yếu. Tự hỏi làm thế nào bà sẽ làm điều đó, nếu cơ hội đến. Tự hỏi nếu cô ấy có thể nhận được đi với nó.Levana đã không nhận ra cô đã làm cho một kế hoạch cho đến khi bản kế hoạch đã là một nửa thành lập.Đó là việc đúng đắn phải làm. Lựa chọn duy nhất một nữ hoàng có liên quan có thể thực hiện.Đó là một sự hy sinh và một gánh nặng mà cô không thể trao cho bất cứ ai khác.Cô đã chọn một ngày, gần như mà không nhận ra cô đã chọn nó.Cơ hội trình bày chính nó như vậy rõ ràng. Trí tưởng tượng của mình gây ra. Nó như thể một số ma không nhìn thấy thì thầm gợi ý vào tai của mình, coaxing của mình để tận dụng cơ hội này có thể không đến một lần nữa.Mùa đông có một cuộc hẹn với bác sĩ Eliot ngày hôm đó. Levana sẽ đảm bảo rằng cô là một trong những người sẽ nhận được mùa đông từ các vườn ươm. Cô sẽ gửi Evret về một số công việc khác. Vú em sẽ ở đó. Được cho là có là một vú em mới, một trong những người không biết cũng được nêu ra, một trong đó có thể không hoàn toàn đáng tin cậy. Levana nào ép buộc của mình, đảm bảo rằng nó có vẻ giống như một tai nạn. Cô nào...Nào những gì?Đây là một phần Levana không thể tìm ra.Làm thế nào bạn đã giết một đứa trẻ?Có khả năng rất nhiều, nhưng mỗi một trong số họ làm cho cô ấy cảm thấy giống như một con quái vật để thậm chí xem xét nó. Lúc đầu tiên cô đã cố gắng để nghĩ rằng cách tốt nhất để đảm bảo rằng trẻ em không bị. Cô không muốn gây ra nỗi đau của mình; cô ấy chỉ muốn cô chết. Một cái gì đó sẽ qua một cách nhanh chóng.Sau đó, vào ngày sinh nhật thứ ba của Selene, họ quyết định để lưu trữ một bên. Một cái gì đó thân mật. Nó đã là ý tưởng của Evret, và Levana đã rất vui mừng vì vậy để xem anh ta muốn kế hoạch một cái gì đó, như một gia đình, mà cô không tranh luận. Nó đã là chỉ hai của họ, và mùa đông nhỏ, tất nhiên, và gia đình Clay, như mọi khi. Tất cả tập hợp lại với nhau trong các vườn ươm palace, uống rượu và cười như những người bình thường, như đã có không có gì lạ về này mingling của Hoàng gia và bảo vệ. Trẻ em chơi, và đơn vị đồn trú của vợ đã Selene một con búp bê nhồi mà cô đã thực hiện, và các đầu bếp bánh ngọt cung điện lớn lên một chút bánh hình dạng như một chiếc vương miện. Trong mỗi của bánh răng cưa là một ngọn nến bạc nhỏ.Evret đã cố gắng để hiển thị Selene làm thế nào để thổi ra nến, trong khi sáp nhỏ giọt vào các phủ sương giá. Mùa đông, cũng muốn tham gia vào lễ kỷ niệm, và em bé spittle trái trên tất cả bánh đẹp trước khi trẻ Jacin Clay có khó chịu và thổi ra nến mình. Họ tất cả cười và clapped, và Levana stared lúc khói đen quăn trở lên và biết làm thế nào cô ấy đã đi để làm điều đó.Cô ấy sẽ làm cho con những gì Channary đã làm cho cô ấy.Lại đây, bé gái. Tôi muốn hiển thị cho bạn một cái gì đó.Chỉ, không giống như Channary, nó sẽ được khoan dung. Cô sẽ không buộc trẻ em đến sau đó đi vào cuộc sống.* * *She stood in the doorway to the nursery, listening to the girls giggling in their playhouse. They had covered the top with blankets from Evret’s bed for added privacy. From here, Levana could see intricate apple blossoms embroidered around the edges of one of the blankets, and it surprised her to think that, no matter how many times she had slipped into Evret’s bed, she had never noticed those designs. The blanket was not something commissioned for the palace, which meant that Evret had brought it from his previous marriage, and had kept this secret part of Solstice hidden these past years.Realizing that she was fidgeting with her black wedding band, Levana let her hands fall to her sides.Inside the playhouse, Winter said something about being princesses in the tower, but then it all dissolved into childish nonsense and laughter that Levana couldn’t follow.It would be over after today, and that knowledge was a relief. She could stop thinking about the princess that would one day grow up and take everything from her. She could stop being haunted by the ghost of her sister and the legacy she’d left behind.After today, all of Luna would be hers.It had occurred to her that she could choose not to take Winter away after all, and to let the fire claim them both. Then all of Evret would be hers too. But then she thought of what a hollowed-out shell of a man Evret had been in the months following his wife’s death, and she couldn’t stand to watch that again.“Oh, pardon me. Are you—”Levana turned and the girl drew back with a gasp, before falling into a hasty curtsy. “Forgive me, Your Majesty. I didn’t recognize you.”The girl was no great beauty, with limp hair and a nose too large for her face. But there was a delicateness to her that Levana thought could appeal to some, and a grace in her curtsy that befit someone who had been hired to raise their next queen.“You must be the new nanny,” said Levana.“Y-yes, My Queen. It is a great honor to be in your presence.”“I am not the queen,” said Levana, tasting her own bitterness. “I am merely keeping watch over the throne until my niece is older.”“Oh, yes, of course. I … I meant no disrespect. Your … Highness.”The giggling had stopped. When Levana glanced toward the playhouse, she saw that the girls had pulled back the blankets and were watching with curious eyes and open mouths.“Winter is being seen by Dr. Eliot today,” said Levana. “I’ve come to take her.”The nanny stayed in her curtsy, uncertain if she was allowed to rise and look upon Levana or not. It was obvious from the stretched-thin silence that she wanted to ask why the queen would bother when it was within the nanny’s own duties to make sure the girls made their appointments, or why the doctor didn’t come see the princess here in the nursery. But she didn’t argue. Of course she didn’t.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Qua thời gian, những tưởng tượng trở nên dữ dội hơn. Trong một cơn thất vọng, cô bảo mẫu sẽ ném Selene khỏi ban công. Hoặc, chứ không phải là vấp ngã trên chính đôi chân của mình, một số trẻ em ghen tị từ tầng lớp quý tộc sẽ đẩy cô xuống cầu thang. Hoặc một vỏ vỡ mộng sẽ lẻn vào cung điện và đâm cô mười sáu lần trong lồng ngực. Ngay cả khi Levana trở nên sợ hãi khi nghĩ rằng đây là những suy nghĩ của riêng mình, cô có thể nghe thấy chính mình biện hộ cho chúng. Cô ấy là một nữ hoàng vĩ đại. Luna là tốt hơn với cô, không phải là một đứa trẻ không biết người sẽ trở thành hư hỏng, tự hấp thu nhóc do thời gian cô mất ngai vàng của mình. Việc chuyển đổi khi Selene lại mười ba sẽ là khó khăn và khó hiểu cho người dân. Nó có thể mất nhiều năm để họ có được trên đường một lần nữa. Channary đã từng là một người cai trị khủng khiếp. Không nghi ngờ con gái mình sẽ là như nhau. Không ai có thể yêu đất nước này như Levana đã làm. Không một ai. Cô xứng đáng là nữ hoàng. Bởi vì cô đã không bao giờ thực sự ghét những đứa trẻ, cô tin rằng cô đã được thực tế hợp lý hóa trong cô. Suy nghĩ của cô đã không đến từ ghen tị hay oán giận. Đây là về những điều tốt của Luna. Sự tiến bộ của tất cả mọi người xung quanh cô. Tháng trôi qua, và cô thấy mình kiểm tra ít những khoảnh khắc cô đã dành với cháu gái của mình cho những điểm yếu. Tự hỏi làm thế nào cô ấy sẽ làm điều đó, nếu có cơ hội đến. Tự hỏi, nếu cô có thể nhận được ngay với nó. Levana đã không nhận ra cô ấy đã làm cho một kế hoạch cho đến khi kế hoạch đã được hình thành một nửa. Đó là điều phải làm. Sự lựa chọn duy nhất một nữ hoàng có liên quan có thể làm. Đó là một sự hy sinh và một gánh nặng mà cô không thể trao cho ai khác. Cô đã chọn một ngày, gần như không nhận ra cô đã chọn nó. Các cơ hội trình bày chính nó như vậy rõ ràng. Trí tưởng tượng của mình gây ra. Dường như một số con ma vô hình đang thì thầm gợi ý vào tai cô, dỗ dành mình để tận dụng lợi thế của cơ hội này mà có thể không trở lại. Mùa đông đã có một cuộc hẹn với bác sĩ Eliot ngày hôm đó. Levana sẽ đảm bảo rằng cô là một trong những người sẽ nhận được mùa đông từ các vườn ươm. Cô sẽ gửi Evret về một số nhiệm vụ khác. Vú em sẽ ở đó. Được cho là đã có một vú em mới, trong đó người dân không biết cũng chưa, một trong đó có thể không hoàn toàn đáng tin cậy. Levana sẽ ép buộc mình, làm cho chắc chắn rằng nó có vẻ giống như một tai nạn. Cô sẽ ... Sẽ gì? Đây là phần mà Levana không thể tìm ra. Làm thế nào để giết một đứa trẻ? Có rất nhiều khả năng, nhưng mỗi một trong số họ làm cô cảm thấy giống như một con quái vật cho thậm chí xem xét nó. Lúc đầu, cô cố gắng nghĩ cách tốt nhất để đảm bảo trẻ không bị ảnh hưởng. Cô không muốn gây ra cơn đau của cô; cô chỉ muốn chết cô. Một cái gì đó mà có thể qua nhanh chóng. Sau đó, vào ngày sinh nhật thứ ba của Selene, họ quyết định tổ chức một bữa tiệc. Một cái gì đó thân mật. Nó đã tưởng Evret, và Levana đã rất vui mừng khi thấy anh muốn kế hoạch gì đó, như một gia đình, rằng cô đã không tranh luận. Đó chỉ là hai trong số họ đã được, và ít Winter, tất nhiên, và các gia đình Clay, như mọi khi. Tất cả tụ tập lại với nhau trong vườn ươm cung điện, uống rượu và cười như những người bình thường, như không có gì lạ về trộn lẫn này của hoàng gia và các vệ sĩ. Lũ trẻ chơi, và vợ Garrison đưa Selene một con búp bê nhồi bông mà cô đã thực hiện, và cung điện đầu bếp bánh ngọt đã mang đến một cái bánh nhỏ có hình dạng như một chiếc vương miện. Trong mỗi tines của bánh là một ngọn nến bạc nhỏ. Evret cố gắng để hiển thị Selene làm thế nào để thổi nến, trong khi sáp chảy vào frosting. Mùa đông, quá, muốn tham gia vào lễ kỷ niệm, và nước bọt bé bị bỏ lại trên tất cả các bánh trước khá trẻ Jacin Clay đã bực mình và thổi nến mình. Tất cả họ đều cười và vỗ tay, và nhìn chằm chằm vào Levana khói quăn màu đen trở lên và biết làm thế nào cô ấy sẽ làm điều đó. Cô ấy sẽ làm cho trẻ em những gì Channary đã làm cho cô ấy. Hãy đến đây, em bé gái. Tôi muốn cho bạn thấy một cái gì đó. Chỉ có, không giống như Channary, cô sẽ được thương xót. Cô sẽ không ép buộc các con để sau đó đi vào cuộc sống. * * * Cô đứng ở cửa để các nhà trẻ, nghe các cô gái cười khúc khích trong nhà hát của họ. Họ đã bao phủ đầu với chăn từ giường Evret cho sự riêng tư thêm. Từ đây, có thể thấy Levana hoa táo phức tạp thêu xung quanh các cạnh của một trong những tấm chăn, và nó làm cô ngạc nhiên khi nghĩ rằng, không có vấn đề bao nhiêu lần cô đã chui tọt vào giường Evret, cô chưa bao giờ để ý thấy những mẫu thiết kế. Các tấm chăn là không phải cái gì ủy nhiệm cho các cung điện, điều đó có nghĩa rằng Evret đã mang nó từ cuộc hôn nhân trước đây của mình, và đã giữ một phần bí mật này của Solstice giấu những năm qua. Nhận ra rằng cô đang bồn chồn với ban nhạc đám cưới màu đen của cô, Levana để cho bàn tay của cô rơi xuống bên cô. Bên trong nhà hát, Winter nói điều gì đó về là nàng công chúa trong tháp, nhưng sau đó tất cả tan thành vô nghĩa trẻ con và tiếng cười đó Levana không thể đuổi theo. Nó sẽ kết thúc sau ngày hôm nay, và kiến thức mà là nhẹ nhõm. Cô có thể ngừng suy nghĩ về công chúa rằng một ngày sẽ lớn lên và mất tất cả mọi thứ từ cô ấy. Cô có thể ngừng bị ám ảnh bởi hồn ma của cô em gái và những di sản mà cô đã bỏ lại phía sau. Sau ngày hôm nay, tất cả các Luna sẽ là cô. Nó đã xảy ra với cô ấy rằng cô ấy có thể chọn không có mùa đông đi sau tất cả, và để cho lửa yêu cầu bồi thường cho họ cả. Sau đó, tất cả các Evret sẽ là cô ấy quá. Nhưng sau đó cô nghĩ về những gì một cái vỏ rỗng ruột ra khỏi một người Evret đã có được trong những tháng sau cái chết của vợ mình, và cô không thể đứng để xem đó một lần nữa. "Oh, tha thứ cho tôi. Là anh- "Levana quay lại và cô gái đã thu hút trở lại với một tiếng thở hổn hển, trước khi rơi vào một chào người nào vội vàng. "Hãy tha thứ cho tôi, thưa nữ hoàng. Tôi đã không nhận ra. "Cô gái không có vẻ đẹp tuyệt vời, với mái tóc khập khiễng và một mũi quá lớn cho khuôn mặt của cô. Nhưng có một delicateness với cô rằng Levana nghĩ có thể thu hút một số, và ân sủng trong chào người cô mà vừa vặn một người đã được thuê để nâng nữ hoàng tiếp theo của họ. "Bạn phải là vú em mới", Levana nói. "Y-yes , Nữ hoàng của tôi. Đó là một vinh dự rất lớn để có sự hiện diện của bạn. "" Tôi không phải là hoàng hậu, "Levana nói, nếm cay đắng của mình. "Tôi chỉ canh giữ ngai vàng cho đến khi cháu gái tôi lớn lên." "Ồ, vâng, tất nhiên. Tôi ... tôi không có ý thiếu tôn trọng. Của bạn ... Hoàng thân. "Những tiếng cười khúc khích đã dừng lại. Khi Levana liếc nhìn về phía ngôi nhà chơi, cô thấy rằng các cô gái đã kéo lại tấm chăn và được xem với ánh mắt tò mò và miệng mở. "Mùa đông đang được nhìn thấy bởi TS Eliot ngày hôm nay," Levana nói. "Tôi đến để đưa cô ấy." Các vú em ở lại chào người cô, không chắc chắn nếu cô được phép tăng lên và nhìn khi Levana hay không. Rõ ràng từ sự im lặng kéo dài mỏng mà cô muốn hỏi tại sao các nữ hoàng sẽ bận tâm khi nó nằm trong nhiệm vụ riêng của vú em để chắc chắn rằng các cô gái làm cuộc hẹn của họ, hoặc lý do tại sao các bác sĩ đã không đến gặp công chúa ở đây vườn ươm. Nhưng cô đã không tranh luận. Tất nhiên cô ấy không.





















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: