Similarly, the loser experiences his own wide array of emotions from d dịch - Similarly, the loser experiences his own wide array of emotions from d Việt làm thế nào để nói

Similarly, the loser experiences hi

Similarly, the loser experiences his own wide array of emotions from distraught, depressed, angry, resentful, sad, anxious, like a failure, frustrated, inadequate, cheated, or sometimes, even satisfied and successful.

The fact of the matter is that your emotions always influence the way that you act. Wh! en you’re in control of these emotions, your actions are timely, classy and thoughtful. However, when your emotions control you, your actions are clumsy, tacky and not at all burdened by logic or intelligent thinking.

The simple fact is that when we allow these strong emotions to sail our ship, we will almost always end up in deep doo-doo, smashed and broken on the rocks. In this issue of the Mental Toughness Newsletter we will examine these powerful feelings generated by winning and losing and take a closer look at the behavioral consequences that they have on us.

ATHLETE’S LOCKER – “What goes around, comes around, ALWAYS!”

PARENTS’ CORNER – “Why does Julia hate me whenever I beat her?”

COACH’S OFFICE – “Handling your athlete/team’s failures”

DR. G’S TEACHING TALES – “Genghis Khan and His Hawk”

top

ATHLETE’S LOCKER

“What goes around, comes around, ALWAYS!”

It was my first real tournament, my very first “official” competition as an athlete. I was excited, overly confident and a wee bit naïve. After all, you can’t really blame me. I was only 11 years old and a little boy to boot. Like most preadolescent males who have no trouble accurately assessing their athletic competence, I humbly viewed myself as God’s gift to creation on the tennis court. I actually thought that I’d do really well in this tournament. Forget that I had never worked with a coach. Forget that I had no tournament experience. Forget that I had been only playing the game for just this one summer. I could beat all 3 of my tennis playing buddies and that was enough evidence to convince me that I had great natural talent and ability, and would most likely go very far in the sport. Truth be told, I had no real clue what I was actually getting mysel! f into.

Back in the early 60’s when I first started playing the game, there was an appropriate uniform that you always wore if you had even a sliver of an understanding of tennis: Everything white -white tennis shorts, shirt, athletic socks and, of course, white tennis sneakers. No one who knew the game ever wore anything of color because this was considered gauche and tacky in the rarified air of competitive tennis, even at the public parks around working-class New Bedford where I played. Not having a clue about these unspoken rules, I showed up bright and early that morning in my standard sports dress: black shorts, blue shirt and dark colored socks with black Converse sneakers. To top off my chic tournament wear, was my signature hat. I never went ! anywhere in the summer without some kind of cap. This one was a funny looking, squished brim, sweat-stained brown cap. There’s no question that I was “stylin” at least in my own mind. How could I know at the time that I looked like a total dork?

My opponent, Jeff T was clearly a tennis player. He was tall, deeply tanned, lanky and dressed all in white from head to toe. He was two years older than me and at least a foot and half taller. Not only that, but when Jeff T hit the ball, he very much looked the part of a skilled tennis player. He had a good game and solid strokes. His serve was strong and he could play net. I, on the other hand, played tennis like I was playing ping pong, which incidentally, is exactly how I had gotten as good as I had on the tennis courts. I gripped the racquet awkwardly. My forehand stroke was nothing more than a wrist flick, as if I were swinging a ping pong paddle and my backhand was so unorthodox and ugly, it could’ve stopped a Mack truck going 70mph. I don’t think old Jeff T needed to hit even one ball against me before he was able to accurately assess that I was a first class hacker and t! hat he was going to kick my little butt all over the court.

And this is exactly what he did! He ran me around as if I was a wind-up doll from corner to corner, back and forth. He literally toyed with me, hitting drop shots close to the net and then, when I frantically raced in to try to return them, popping accurately placed lobs close to the baseline. He won points at will, smirking and giggling through it all. In fact, one of Jeff T’s tennis playing buddies was standing directly behind the fence watching our entire match. He and Jeff were having a pretty good on-going laugh throughout the entire, 30 minute joke. Jeff ended up beating me 6 – 0, 6 – 0 without my even winning a single point! It was a very ugly and humbling experience for me. At the match’s end I looked like I had been run over by a herd of elephants. My knees were skinned and bloody from the many falls that I had taken. I was soaked with sweat. My clothes were ! disheveled. I was exhausted. Old Jeff T however, looked like he had just come out for a photo shoot. There wasn’t a bead of perspiration anywhere on his handsome tanned face and not a hair out of place.

What I remember most from this embarrassing introduction to my competitive tennis career was not the lopsided loss. Instead, it was my opponent’s attitude and demeanor that made this loss in my very first tournament so “memorable.” As competitive as I was, I really didn’t care that much that I had lost. I didn’t care that I hadn’t even won a game or even a point! The bare fact of the matter was that Jeff T was very good and I was very bad! Plain and simple. However, Jeff wasn’t a very good winner. He wasn’t a very good sport. He wasn’t at all gracious. He didn’t even try to hide the fact that my being on the court with him was an insult to his sensibilities and a big joke. He was a pompous snob who openly poked fun at me. And to add a little more insult to injury, as we shook hands after the match, he said to me with phony sincerity! , “Gee, that was a great match you just played against me. You’ve got a good game.”

Now in reality, this was a crock of meadow muffins. I was indeed a tennis playing joke. I was a virtual beginner. This was my very first experience playing competitive tennis. My game was ugly. My attire was ugly. My skills were minimal and, truth be told, I sucked! However, regardless of all my shortcomings, as the older and far dominant player and eventual winner, Jeff T owed me big time! He owed me respect and kindness. He owed me some basic, common courtesy. He owed me a chance to lose with dignity. He didn’t need to go easy on me. He didn’t need to let me win a game or even a point for that matter. However, he did owe me good sportsmanship. Instead, what he gave me was disrespect and embarrassment. His behavior was truly despicable, was not the behavior becoming of a champion, and in my mind, it completely tarnished his victory.

As an athlete, you don’t ever want to rub your competitor’s face in his loss regardless of how nasty this opponent may have been to you in the past or how desperately you wanted to beat him. You never want to go outside of the sport to embarrass or humiliate your opponent in the process of your victory. You never want to be disrespectful. Regardless of what you’re feeling inside about your competitor or the outcome, you want to keep your mouth shut and control yourself. This is even truer if what you have to say or do is ultimately demeaning or bad-mannered. Being a true champion means that you have to learn to conduct yourself with class, regardless of the level that you compete at.

Unfortunately far too many of our more highly visible, professional athletes don’t do a very good job of presenting appropriate role models for us to follow as athletes. They talk trash, engage in self-promoting, idiotic celebrations whenever they successfully do their job, let their anger and frustrations control their behaviors in
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tương tự như vậy, người thua kinh nghiệm của riêng mình mảng rộng các cảm xúc từ distraught, chán nản, tức giận, bực bội, buồn, lo lắng, như một sự thất bại, thất vọng, không đầy đủ, lừa, hoặc đôi khi, thậm chí hài lòng và thành công. Thực tế của vấn đề là rằng những cảm xúc của bạn luôn luôn ảnh hưởng đến cách bạn hành động. WH! en bạn đang kiểm soát của những cảm xúc, hành động của bạn được kịp thời, sang trọng và chu đáo. Tuy nhiên, khi cảm xúc của bạn kiểm soát bạn, hành động của bạn là vụng về, tacky và không phải ở tất cả gánh nặng của logic hoặc tư duy thông minh.Một thực tế đơn giản là rằng khi chúng tôi cho phép những cảm xúc mạnh mẽ để đi thuyền tàu của chúng tôi, chúng tôi sẽ hầu như luôn luôn kết thúc trong sâu doo-doo, đập tan và bị phá vỡ trên những tảng đá. Trong vấn đề này của các bản tin Toughness tâm thần, chúng tôi sẽ xem xét những cảm xúc mạnh mẽ được tạo ra bởi chiến thắng và mất và có một cái nhìn sâu hơn về những hậu quả hành vi mà họ có trên chúng tôi.Vận động viên của LOCKER-"những gì đi xung quanh, đến xung quanh, luôn luôn!"GÓC cha mẹ-"Tại sao có Julia ghét tôi bất cứ khi nào tôi đánh bại nó?"Huấn luyện viên của văn phòng-"Xử lý của bạn vận động viên/đội thất bại"Tiến sĩ G của giảng dạy câu chuyện-"Thành Cát Tư Hãn và Hawk của mình"đầu trangVẬN ĐỘNG VIÊN CỦA LOCKER"Những gì đi xung quanh, đến xung quanh, luôn luôn!"Nó đã là thực sự giải đấu đầu tiên của tôi, đầu tiên cạnh tranh "chính thức" của tôi như là một vận động viên. Tôi đã vui mừng, quá tự tin và một chút wee ngây thơ. Sau khi tất cả, bạn không thể thực sự đổ lỗi cho tôi. Tôi đã chỉ 11 tuổi và một cậu bé để khởi động. Giống như nam giới đặt preadolescent người không có sự cố một cách chính xác đánh giá năng lực thể thao của họ, tôi khiêm nhường xem bản thân mình như là quà tặng của Thiên Chúa để tạo ra trên sân tennis. Tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ làm thực sự tốt trong giải đấu này. Quên rằng tôi đã không bao giờ làm việc với một huấn luyện viên. Quên rằng tôi đã không có kinh nghiệm giải đấu. Quên rằng tôi đã chỉ chơi các trò chơi cho chỉ một mùa hè này. Tôi có thể đánh bại tất cả 3 của tôi bóng chơi bạn bè và đó là đủ bằng chứng để thuyết phục tôi rằng tôi đã có tài năng tự nhiên tuyệt vời và khả năng, và sẽ có nhiều khả năng đi rất xa trong các môn thể thao. Sự thật được nói, tôi đã không có đầu mối thực sự những gì tôi đã thực sự nhận được mysel! f vào.Trở lại trong 60 's đầu khi tôi lần đầu tiên bắt đầu chơi các trò chơi, đã có một trang phục phù hợp mà bạn luôn luôn mặc nếu bạn có ngay cả một mảnh của một sự hiểu biết về bóng: tất cả mọi thứ màu trắng - trắng bóng quần short áo sơ mi, thể thao vớ và, tất nhiên, trắng bóng giày. Không một ai biết các trò chơi bao giờ mặc bất cứ điều gì về màu sắc bởi vì đây được coi là gauche và tacky trong không khí rarified của cạnh tranh bóng, ngay cả ở các công viên công cộng xung quanh thành phố tầng New Bedford nơi tôi chơi. Không có một đầu mối về những quy tắc này không nói ra, tôi đã cho thấy và sáng sớm rằng buổi sáng trong tiêu chuẩn của tôi thể thao ăn mặc: đen quần short, áo sơ mi màu xanh và tối màu vớ với giày Converse đen. Đầu trang của tôi mặc sang trọng giải đấu, là mũ chữ ký của tôi. Tôi không bao giờ đi! bất cứ nơi nào trong mùa hè mà không có một số loại mũ. Điều này là một funny tìm, squished brim, mồ hôi nhiều màu nâu cap. Có là không có câu hỏi mà tôi "stylin" ít trong tâm trí của riêng tôi. Làm thế nào tôi có thể biết lúc đó tôi trông như một dork tất cả?Đối thủ của tôi, Jeff T rõ ràng là một cầu thủ bóng. Ông là cao, sâu sắc tanned, lanky và mặc quần áo tất cả trong trắng từ đầu đến chân. Ông là hai năm lớn tuổi hơn tôi và ít nhất một bàn chân và một nửa cao. Không chỉ vậy, nhưng khi Jeff T đánh bóng, ông rất nhiều nhìn một phần của một cầu thủ có kỹ năng bóng. Ông có một đột quỵ tốt trò chơi và rắn. Phục vụ của mình là mạnh mẽ và ông có thể chơi net. Tôi, mặt khác, chơi bóng như tôi đã chơi bóng bàn, ngẫu nhiên, là chính xác như thế nào tôi đã nhận tốt như tôi đã có trên các sân tennis. Tôi gripped vợt awkwardly. Đột quỵ bộ phận trước của tôi là gì khác hơn là một flick cổ tay, như nếu tôi swinging một ping pong paddle và trái tay của tôi là không chánh thống và xấu xí, nó có thể đã dừng lại một chiếc xe tải Mack sẽ 70mph. Tôi không nghĩ rằng cũ Jeff T cần thiết để nhấn thậm chí một bóng đối với tôi trước khi ông có thể đánh giá chính xác mà tôi đã là một lớp học đầu tiên hacker và t! mũ ông sẽ đá mông nhỏ của tôi trên tất cả các tòa án.Và điều này là chính xác những gì ông đã làm! Ông chạy tôi xung quanh như nếu tôi là một con búp bê vặn dây cót góc góc, trở lại và ra. Ông nghĩa đen toyed với tôi, nhấn mũi chích ngừa thả gần mạng và sau đó, khi tôi điên cuồng đua trong cố gắng để trả lại, xuất hiện một cách chính xác đặt lobs gần với đường cơ sở. Ông đã giành được điểm tại sẽ, smirking và cười thông qua tất cả. Trong thực tế, một của Jeff T của quần vợt chơi bạn bè đã đứng ngay phía sau hàng rào xem trận đấu toàn bộ của chúng tôi. Ông và Jeff đã có một khá tốt trên sẽ cười trong suốt toàn bộ, 30 phút đùa. Jeff đã đánh bại tôi 6-0, 6-0 mà không cần thậm chí của tôi chiến thắng một điểm duy nhất! Đó là một kinh nghiệm rất xấu xí và humbling cho tôi. Trong trận đấu cuối tôi trông giống như tôi đã được điều hành bởi một đàn voi. Đầu gối của tôi đã được da và đẫm máu từ thác nhiều mà tôi đã thực hiện. Tôi đã được ngâm với mồ hôi. Quần áo của tôi đã! disheveled. Tôi đã kiệt sức. Cũ Jeff T Tuy nhiên, trông giống như ông đã chỉ cần đi ra để chụp ảnh. Có không phải là một hạt của mồ hôi bất cứ nơi nào trên khuôn mặt tanned đẹp trai của mình và không phải là một mái tóc ra khỏi nơi.Những gì tôi nhớ đặt từ này giới thiệu lúng túng về sự nghiệp cạnh tranh bóng của tôi đã không mất sai lệch. Thay vào đó, nó là đối thủ của tôi Thái độ và phong thái thực hiện điều này mất trong giải đấu đầu tiên của tôi như vậy "rất đáng nhớ." Cạnh tranh là tôi, tôi thực sự không quan tâm nhiều mà tôi đã mất. Tôi không quan tâm rằng tôi thậm chí đã không thắng một trò chơi hoặc thậm chí một điểm! Trần thực tế của vấn đề là Jeff T là rất tốt và tôi đã rất xấu! Đồng bằng và đơn giản. Tuy nhiên, Jeff đã không là một người chiến thắng rất tốt. Ông không phải là một môn thể thao tốt. Ông đã không ở tất cả duyên dáng. Ông thậm chí không cố gắng giấu một thực tế rằng tôi đang trên tòa án với anh ta là một sự xúc phạm đến sensibilities của mình và một câu chuyện đùa lớn. Ông là một snob kiêu ngạo người công khai poked vui lúc tôi. Và để thêm một chút thêm xúc phạm đối với thương tích, khi chúng tôi bắt tay sau trận đấu, ông nói với tôi với giả mạo chân thành! , "Gee, đó là một trận đấu tuyệt vời bạn chỉ chơi chống lại tôi. Bạn đã có một trò chơi tốt."Bây giờ trong thực tế, điều này đã là một crock of meadow bánh nướng xốp. Tôi đã thực sự là một bóng chơi đùa. Tôi là một người mới bắt đầu ảo. Đây là kinh nghiệm đầu tiên của tôi chơi quần vợt cạnh tranh. Trò chơi của tôi là xấu xí. Trang phục của tôi là xấu xí. Kỹ năng của tôi đã được tối thiểu, và sự thật cho biết, tôi hút! Tuy nhiên, bất kể tất cả các thiếu sót của tôi, như là cầu thủ lớn và chi phối đến nay và chiến thắng cuối cùng, Jeff T nợ tôi đấy! Ông nợ tôi tôn trọng và lòng tốt. Ông nợ tôi một số cơ bản, phổ biến lịch sự. Ông nợ tôi một cơ hội để mất với nhân phẩm. Ông không cần phải đi dễ dàng vào tôi. Ông không cần phải cho tôi giành chiến thắng một trò chơi hoặc thậm chí là một điểm cho rằng vấn đề. Tuy nhiên, ông đã nợ tôi chơi thể thao tốt. Thay vào đó, những gì ông đã cho tôi là sự thiếu tôn trọng và bối rối. Hành vi của mình đã thực sự đáng khinh Bỉ, là không có hành vi trở thành một nhà vô địch, và trong tâm trí của tôi, nó hoàn toàn tarnished chiến thắng của mình.Như là một vận động viên, bạn không bao giờ muốn để chà khuôn mặt của một đối thủ cạnh tranh của mình mất bất kể như thế nào khó chịu đối thủ này có thể cho bạn trong quá khứ hoặc làm thế nào tuyệt vọng bạn muốn để đánh bại anh ta. Bạn không bao giờ muốn đi bên ngoài của các môn thể thao để xấu hổ hay làm bẽ mặt đối thủ của bạn trong quá trình chiến thắng của bạn. Bạn không bao giờ muốn được disrespectful. Bất kể những gì bạn đang cảm thấy bên trong về đối thủ cạnh tranh của bạn hoặc kết quả, bạn muốn giữ miệng của bạn đóng và kiểm soát bản thân. Đây là thậm chí truer nếu những gì bạn phải nói hoặc làm là cuối cùng mạ hoặc xấu lịch sự. Là một nhà vô địch thực sự có nghĩa là bạn cần phải tìm hiểu để tiến hành chính mình với lớp, bất kể mức độ mà bạn tham dự.Đáng tiếc là quá nhiều người trong chúng tôi thêm cao có thể nhìn thấy, chuyên nghiệp vận động viên không làm một công việc rất tốt trình bày các mô hình vai trò thích hợp cho chúng tôi để làm theo như vận động viên. Họ nói chuyện thùng rác, tham gia vào lễ kỷ niệm tự thúc đẩy, idiotic bất cứ khi nào họ thành công làm công việc của họ, cho phép của sự tức giận và thất vọng kiểm soát hành vi của họ trong
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tương tự như vậy, người thua kinh nghiệm mảng rộng của riêng mình cảm xúc từ quẫn, chán nản, tức giận, bực bội, buồn, lo lắng, giống như một sự thất bại, thất vọng, không đầy đủ, lừa, hoặc đôi khi, ngay cả hài lòng và thành công. Thực tế của vấn đề là bạn cảm xúc luôn ảnh hưởng đến cách mà bạn hành động. Wh! en bạn đang kiểm soát những cảm xúc, hành động của bạn là kịp thời, sang trọng và chu đáo. Tuy nhiên, khi những cảm xúc của bạn kiểm soát bạn, hành động của bạn là vụng về, dính và không phải ở tất cả gánh nặng của logic hay suy nghĩ thông minh. Sự thật đơn giản là khi chúng ta để cho những cảm xúc mạnh để đi tàu của chúng tôi, chúng tôi sẽ gần như luôn luôn kết thúc trong doo sâu -doo, đập tan và vỡ trên những tảng đá. Trong số này của sự dẻo dai Bản tin tâm thần chúng ta sẽ xem xét những cảm xúc mạnh mẽ được tạo ra bằng cách chiến thắng và thất bại và có một cái nhìn sâu hơn về các hậu quả về hành vi mà họ có về chúng tôi. LOCKER ATHLETE'S - "Những gì diễn ra xung quanh, đến xung quanh, luôn luôn!" PHỤ HUYNH ' CORNER - "Tại sao Julia ghét tôi bất cứ khi nào tôi đánh cô ấy?" VĂN PHÒNG COACH'S - "Xử lý thất bại vận động viên của bạn / nhóm của" DR. TALES G CỦA GIẢNG DẠY - "Genghis Khan và Hawk của ông" đầu LOCKER ATHLETE'S "Những gì diễn ra xung quanh, đến xung quanh, luôn luôn!" Đó là giải đấu thực sự đầu tiên của tôi, tôi rất đầu tiên "chính thức" cạnh tranh như một vận động viên. Tôi đã vui mừng, quá tự tin và một chút wee ngây thơ. Sau khi tất cả, bạn có thể không thực sự đổ lỗi cho tôi. Tôi chỉ mới 11 tuổi và một cậu bé để khởi động. Giống như hầu hết nam giới preadolescent người không có sự cố đánh giá chính xác năng lực thể thao của họ, tôi khiêm nhường coi bản thân mình như một món quà của Thiên Chúa sáng tạo trên sân quần vợt. Tôi thực sự nghĩ rằng tôi muốn làm thực sự tốt ở giải đấu này. Quên rằng tôi chưa bao giờ làm việc với một huấn luyện viên. Quên rằng tôi không có kinh nghiệm thi đấu. Quên rằng tôi đã được chỉ chơi các trò chơi chỉ trong một mùa hè này. Tôi có thể đánh bại tất cả 3 người bạn thân của quần vợt chơi của tôi và đó là đủ bằng chứng để thuyết phục tôi rằng tôi có năng khiếu tự nhiên tuyệt vời và khả năng, và nhiều khả năng sẽ đi rất xa trong các môn thể thao. Sự thật mà nói, tôi không có đầu mối thực những gì tôi đã thực sự nhận được mysel! . e vào lại vào đầu những năm 60 khi tôi lần đầu tiên bắt đầu chơi trò chơi, đã có một bộ đồng phục thích hợp mà bạn luôn mặc nếu bạn đã có ngay cả một mảnh của một sự hiểu biết của quần vợt: Tất cả mọi thứ trắng quần short quần vợt -white, áo sơ mi, vớ thể thao và, tất nhiên, giày chơi quần vợt trắng. Không ai biết những trò chơi bao giờ mặc bất cứ thứ gì vì màu này được coi là vụng về và dính trong không khí hiếm có của quần vợt cạnh tranh, thậm chí tại các công viên công cộng xung quanh tầng lớp lao động New Bedford, nơi tôi chơi. Không có một đầu mối về những quy tắc bất thành văn, chúng tôi đã dậy rất sớm vào sáng hôm đó trong các môn thể thao tiêu chuẩn của tôi ăn mặc: quần đen, áo sơ mi màu xanh và vớ màu tối bằng đôi giày Converse màu đen. Để đầu khỏi giải đấu mặc sang trọng của tôi, là chiếc mũ chữ ký của tôi. Tôi không bao giờ đi! bất cứ nơi nào trong mùa hè mà không một số loại nắp. Đây là một cái nhìn, vành squished, mồ hôi đẫm mũ nâu buồn cười. Không có câu hỏi rằng tôi là "Stylin" ít nhất trong tâm trí của riêng tôi. Làm thế nào tôi có thể biết lúc đó trông tôi như một tổng Dork? Đối thủ của tôi, Jeff T rõ ràng là một người chơi tennis. Ông ta cao, sâu sắc rám nắng, cao lêu nghêu và mặc toàn màu trắng từ đầu đến chân. Ông đã hai tuổi hơn tôi và ít nhất một chân và một nửa chiều cao. Không chỉ có vậy, nhưng khi Jeff T đánh bóng, anh ta rất nhiều nhìn một phần của một tay vợt có kỹ năng. Ông đã có một trận đấu tốt và nét rắn. Phục vụ của mình là mạnh mẽ và anh có thể chơi net. Tôi, mặt khác, chơi quần vợt như tôi đang chơi ping pong, mà tình cờ, là chính xác làm thế nào tôi đã nhận được tốt như tôi đã có trên các sân quần vợt. Tôi nắm chặt vợt lúng túng. Đột quỵ forehand của tôi là không có gì nhiều hơn một bộ phim cổ tay, như thể tôi đang đong đưa một mái chèo ping pong và trái tay của tôi đã rất không chính thống và xấu xí, nó có thể đã dừng lại một chiếc xe tải Mack đi 70MPH. Tôi không nghĩ cũ Jeff T cần thiết để đạt ngay cả một bóng chống lại tôi trước khi ông có thể đánh giá chính xác rằng tôi là một hacker lớp đầu tiên và t! hat anh sẽ đá đít nhỏ của tôi trên tất cả các tòa án. Và đây chính xác là những gì ông đã làm! Ông chạy xung quanh tôi như thể tôi là một con búp bê gió-up từ góc này sang góc kia, qua lại. Ông nghĩa đùa giỡn với tôi, nhấn thả bức ảnh gần gũi với mạng và sau đó, khi tôi cuống cuồng chạy vào cố gắng trả lại, popping lob đặt chính xác gần đường cơ sở. Ông đã giành được điểm theo ý muốn, nhếch mép cười và cười khúc khích qua tất cả. Trong thực tế, một trong những quần vợt chơi bạn bè Jeff T đang đứng ngay phía sau hàng rào xem toàn bộ trận đấu của chúng tôi. Ông và Jeff đã có một tốt đẹp cười đang diễn ra trong suốt toàn bộ, 30 phút trò đùa. Jeff đã kết thúc đánh tôi 6-0, 6-0 mà không cần thậm chí tôi chiến thắng một điểm duy nhất! Đó là một kinh nghiệm rất xấu xí và sự khiêm tốn đối với tôi. Khi kết thúc trận đấu của tôi trông giống như tôi đã được chạy trên của một đàn voi. Đầu gối của tôi là da và đẫm máu từ nhiều thác ghềnh mà tôi đã thực hiện. Tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Quần áo của tôi đã! rối bời. Tôi đã kiệt sức. Tuy nhiên, Old Jeff T có vẻ như anh vừa đi ra cho một buổi chụp hình. Hiện không có một giọt mồ hôi bất cứ nơi nào trên khuôn mặt rám nắng đẹp trai của mình và không một sợi tóc ra khỏi chỗ. Điều tôi nhớ nhất từ giới thiệu đáng xấu hổ này với sự nghiệp quần vợt cạnh tranh của tôi không phải là mất cân xứng. Thay vào đó, nó là thái độ của đối thủ và thái độ mà làm mất mát này trong giải đấu đầu tiên của tôi như vậy "đáng nhớ". Khi cạnh tranh như tôi, tôi thực sự không quan tâm quá nhiều mà tôi đã mất. Tôi không quan tâm mà tôi đã thậm chí không giành được một trò chơi hoặc thậm chí là một điểm! Thực tế trần của vấn đề là Jeff T là rất tốt và tôi đã rất xấu! Đồng bằng và đơn giản. Tuy nhiên, Jeff không phải là một chiến thắng rất tốt. Ông không phải là một môn thể thao rất tốt. Ông không phải là ở tất cả duyên dáng. Ông thậm chí không cố gắng giấu một thực tế rằng con người của tôi trên sân với anh ta là một sự xúc phạm đến sự nhạy cảm của mình và một trò đùa lớn. Ông là một snob rình rang người công khai chế giễu tôi. Và để thêm sự xúc phạm nhiều hơn một chút để chấn thương, khi chúng tôi bắt tay nhau sau trận đấu, ông nói với tôi với sự chân thành giả! , "Gee, đó là một trận đấu tuyệt vời mà bạn chỉ chơi với tôi. Bạn đã có một trận đấu tốt. "Bây giờ trong thực tế, điều này đã là cổ hủ của bánh nướng xốp cỏ. Tôi thực sự là một trò đùa chơi tennis. Tôi là một người mới bắt đầu ảo. Đây là kinh nghiệm đầu tiên của tôi chơi quần vợt cạnh tranh. Trò chơi của tôi là xấu xí. Trang phục của tôi là xấu xí. Kỹ năng của tôi đã được tối thiểu, và sự thật mà nói, tôi hút! Tuy nhiên, bất chấp tất cả những thiếu sót của tôi, như các cầu thủ lớn tuổi và đến nay chiếm ưu thế và chiến thắng cuối cùng, Jeff T còn nợ tôi lớn thời gian! Ông còn nợ tôi tôn trọng và lòng tốt. Ông còn nợ tôi một số cơ bản, lịch sự thông thường. Ông còn nợ tôi một cơ hội để mất với nhân phẩm. Ông không cần phải đi dễ dàng thôi. Ông không cần phải cho tôi giành chiến thắng một trò chơi hoặc thậm chí là một điểm cho rằng vấn đề. Tuy nhiên, ông đã nợ tôi thể thao tốt. Thay vào đó, những gì ông đã cho tôi là thiếu tôn trọng và bối rối. Hành vi của mình đã thực sự đê hèn, đã không phải là hành vi trở thành một nhà vô địch, và trong tâm trí của tôi, nó hoàn toàn bị lu mờ chiến thắng của ông. Như một vận động viên, bạn không bao giờ muốn để chà xát khuôn mặt của đối thủ cạnh tranh của bạn trong mất mát của mình bất kể như thế nào khó chịu đối thủ này có thể có được cho bạn trong quá khứ hay cách tuyệt vọng bạn muốn đánh bại anh ta. Bạn không bao giờ muốn đi ra ngoài trong những môn thể thao để gây rắc rối hoặc làm bẽ mặt đối thủ của bạn trong quá trình chiến thắng của bạn. Bạn không bao giờ muốn là thiếu tôn trọng. Bất kể những gì bạn đang cảm thấy bên trong về đối thủ cạnh tranh của bạn hoặc kết quả, bạn muốn ngậm miệng của bạn và kiểm soát bản thân. Điều này thậm chí còn thật hơn nếu những gì bạn có thể nói hay làm đều là cuối cùng hạ thấp phẩm giá hay xấu lương. Là một nhà vô địch thực sự có nghĩa là bạn phải học để thực hiện chính mình với lớp học, bất kể mức độ mà bạn cạnh tranh tại. Thật không may quá nhiều đánh giá cao hơn có thể nhìn thấy, các vận động viên chuyên nghiệp của chúng tôi không làm một công việc rất tốt trong việc trưng bày các mô hình vai trò thích hợp cho chúng ta noi theo như các vận động viên. Họ nói chuyện thùng rác, tham gia vào tự quảng bá, lễ kỷ niệm ngu ngốc bất cứ khi nào họ làm công việc của họ, hãy để sự giận dữ và thất vọng của họ kiểm soát hành vi của họ trong

































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: