We crossed the German-Lithuanian border, transferred to a Russian trai dịch - We crossed the German-Lithuanian border, transferred to a Russian trai Việt làm thế nào để nói

We crossed the German-Lithuanian bo

We crossed the German-Lithuanian border, transferred to a Russian train later that night and arrived in Moscow the next morning. I felt such a relief to be away from Germany, but I didn't think I would really feel secure until I was on American soil. A skinny young Jewish fellow with bug eyes and a tiny mustache proudly took us on a tour of Moscow, including the brand-new subway station decorated with statues of Lenin and Stalin; a day of propaganda, Father called it.

We were a whole week on the Trans-Siberian Express. The food was miserable, so fatty that everyone got sick. The bathrooms were overused and disgusting and there was nothing interesting or exciting to do. Father had brought a copy of The Three Musketeers for me and a copy of The Secret Garden for Marta, and we just immersed ourselves in our books. Finally we reached Manchuli, Manchuria. We were able to get off the train for a day and walk around and that felt like heaven. That night we caught a train to Harbin in Inner Mongolia. We had to change trains there and the station was a nightmare. Raw meat, covered in flies, was displayed everywhere. The flies swarmed all over us, even into our eyes, and, of course, ruined any appetite we might have had. Fortunately we were only there for a few hours until we caught the next train to Pusan in Korea, where we were to catch a boat to Japan.

I thought the boat would be fun, but half the group became seasick. I was fine. So was Marta, but Mother and Father didn't fare as well and were very happy to put their feet on dry land again. We stayed in Kobe, Japan, for two whole days with a friend of Father's brother. We slept on mattresses on the floor and ate very strange-tasting food: raw fish and rice with something called soy sauce. Finally we started on the last part of the journey-third-class passage on the Hikawa Maru, bound for Seattle by way of Vancouver. We arrived on Vancouver Island in Canada on July 22, and then we went on to Vancouver. We were so close to freedom now, I could feel it in the very air.

I gazed at the beauty around me and really couldn't believe my eyes: the mountains, the setting sun and the green forest beyond. We weren't allowed off the ship, though, because Canadian officials said we were Enemy Aliens. We were stuck there for two whole weeks while US Immigration came aboard to clear us before letting us travel on to Seattle. Our papers were scrutinized over and over and over. I was sure something was going to go wrong at the last moment and that we'd be sent back, but the local Jewish community intervened and at last we cleared US Immigration and continued on to Seattle.

As we pulled into port in Seattle, gulls swooped around the ship, the water sparkled in the sun, and the city seemed to gleam with golden light.

When we got off the boat, some men kissed the ground. I felt like doing it too, but I was too embarrassed to put on such a display. Still, my heart was soaring just like the gulls overhead. And there was Uncle Isaac-our sponsor and the only reason we had been able to immigrate. I hadn't seen him since I was little. I knew that he was nothing like Father, though, in looks or personality. He's short and stocky, whereas Father is tall and thin, although they have the same curly brown hair and brown eyes. Isaac dropped out of school young and went to work, traveled all over the continent and finally left for America.

He took us home right away to his apartment, where we'd be living squeezed in with him. It was situated over the furniture shop he owned. I liked the shop right away. It was full of gleaming wood furniture-chests, beds, tables, mirrors, lamps, wardrobes, coat stands-and all sorts of little knickknacks. Uncle Isaac offered to take us for a walk around the neighborhood and Father quickly agreed. We were all so happy to be free, to be able to walk outside without fear, to breathe the air; such simple things, but denied to us in Germany. And it was so pretty! The houses in the area were perched on hills. Lovely green lawns led up to freshly painted white exteriors; flower beds brimmed over. I noticed daisies, lavender, cosmos, peonies, many different roses and lots of other plants that Oma would have known the names of right away.

I was huffing and puffing and covered in sweat by the time we got home-being unable to exercise as we traveled had obviously not helped my chubby frame. Uncle Isaac fed us corned beef sandwiches on rye bread with pickles, and chocolate ice cream for dessert. Everything tasted perfect to me. After we'd eaten, Marta and I went to the room we were to share, a small room with a small bed on each side. Small but all ours. I lay down in my own bed, in my family's own house in America, and I fell asleep almost happy.

On our first full day in Seattle I noticed that Uncle Isaac often slipped into the back room of the shop to confer with his "associates." He put Father to work in the front of the shop. One of Uncle Isaac's associates was a skinny little guy with red hair who talked so fast I couldn't follow his English at all, and I had thought my English was excellent. The other was a dark-haired fellow with a nose that looked like it had been broken a few times. He spoke Yiddish, which is close enough to German that I was able to understand him without too much trouble. I wondered what they did back there. I imagined that maybe they were gangsters with big machine guns and that everyone in Seattle had to obey them or else.

I happened on Uncle Isaac and his two friends one afternoon when they were sitting with five other men around a table playing cards. Uncle Isaac pulled me aside. "Hey, kid, we don't want your father involved with this. He wouldn't approve."

"With what?" I asked.

"A little gambling operation I have."

I nodded. "Don't worry, Uncle Isaac," I said. "I won't tell."

"Good boy."

Father would try and stop him if he knew about the gambling, but I figured having a few toughs around was a good thing. It actually made me feel safer. I was a little disappointed that they weren't gangsters-that might have been better. Cards and gambling were pretty tame compared to what I'd been imagining. In some ways I would have preferred to be with them than go to school, because they could probably teach me how to be tough, which would be more useful than learning math.

I stood awkwardly at the front of the class that first day of school. I'd been put into eighth grade instead of ninth because my birthday was in November and my English was not quite perfect. I didn't mind.

"Would you like to share my desk?"

I looked over to see a thin boy, medium height with dark eyes-quite the opposite of me, so tall and so heavy. He smiled.

I smiled back.

"Thank you."

"Please." He motioned me to sit. He looked Japanese, but he didn't have an accent.

He didn't say anything else. He asked me no questions-not one-and made no conversation until after school as we were leaving class.

"My name is John Ogawa. Would you like to walk with me?"

"Yes," I replied, surprised and pleased by the friendly gesture.

There was no chatting as we walked. He politely invited me back to his house, though, and I accepted. It was a white two-story with a big beautiful garden in front. His parents and both his brothers were at home, and when we walked in the door, formal introductions began.

"Mother, Father, this is Ben Friedman." Mr. Ogawa made a small bow, and then Mrs. Ogawa did the same. I wasn't sure what to do, so I bowed as well. "These are my older brothers, Michael and Frederick." They shook hands with me in turn. Mrs. Ogawa smiled. "Will you stay and have dinner with us?" she asked. "You are very welcome."

"Thank you." When I asked to call my parents, they showed me the phone and I made the call as quickly as possible, even though Mother wanted to ask me all sorts of questions.

Dinner was delicious: fish and rice with soy sauce on everything. No one asked me anything. They just let me eat in silence. It was wonderful.

The minute I returned home, though, Mother had to know exactly where I had been. When I told her, she asked what the family was like, what John was like, how school had been, was the teacher nice. I tried to answer everything with one word for each question, a word like "fine" or "good." Why do mothers need to know every detail of your life?

Later that night Father said, "Tonight we'll discuss another chapter of Job."

I had gotten sick of discussing Job early on in the trip and would have given up, but Father doesn't believe in giving up. He said I needed to finish what I'd started. "I don't want to discuss," I replied.

"We'll discuss. You cannot learn if you do not discuss."

Marta interrupted. "Ben, wasn't school fun today? Did you see me playing baseball? I was chosen third today. I'm going to be very good. By next year, in seventh grade, I'll be on the official team, I bet! A real American!"

I told Father I had too much homework to do, so he couldn't argue with me about Job. And I really did have homework. I wanted to do well at school and be respected. I didn't even mind studying that night because I, like Marta, was hoping to be a real American soon.

We'd had no word at all from Oma and Opa, but I finally got a letter from Elizabeth. It was

short. She wrote that all Jews had to sew yellow stars on their clothes and that simply going out had become terribly dangerous because anyone could see who was a Jew and who wasn't. She said that they'd been given notice that they would be moved in a few days-so probably by the time I got the letter she'd been shipped out of Germany. But where to? I tried not to think about what it could mean. And why had we heard nothing from Oma and Opa?

Elizabeth included a new poem on a separate piece of paper. I must have read it a hundred times that night.

On this road grass sprouts in the cracks

and pebbles lie loose. Treading must be done

softly in bare feet and
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chúng tôi vượt qua biên giới Đức-Lithuania, chuyển giao cho một chuyến tàu Nga sau đêm đó và đến Moscow sáng hôm sau. Tôi cảm thấy như vậy cứu trợ một được ra khỏi Đức, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi thực sự cảm thấy an toàn cho đến khi tôi đã trên đất Mỹ. Một đồng bào trẻ Do Thái skinny với lỗi mắt và một bộ ria mép nhỏ tự hào đã cho chúng tôi trên một tour du lịch của Moscow, bao gồm cả các trạm tàu điện ngầm thương hiệu mới được trang trí với bức tượng của Lenin và Stalin; một ngày của tuyên truyền, cha gọi là nó. Chúng tôi đã là một tuần toàn bộ trên nhận Trans-Siberian. Thực phẩm là đau khổ, béo như vậy mà tất cả mọi người đã bị bệnh. Các phòng tắm đã được overused và kinh tởm và đã có không có gì thú vị hoặc thú vị để làm. Cha đã mang một bản sao của The Three Musketeers cho tôi và một bản sao của The Secret Garden cho Marta, và chúng tôi chỉ đắm mình trong sách của chúng tôi. Cuối cùng chúng ta đạt đến Manchuli, Manchuria. Chúng tôi đã có thể đi tàu trong một ngày và đi bộ xung quanh và mà cảm thấy như thiên đàng. Đêm đó chúng tôi bắt một chuyến tàu để Harbin tại Nội Mông Cổ. Chúng tôi đã phải thay đổi xe lửa có và các trạm là một cơn ác mộng. Nguyên thịt, bao phủ trong ruồi, được trưng bày ở khắp mọi nơi. Những con ruồi swarmed trên tất cả chúng ta, ngay cả vào mắt của chúng tôi, và, tất nhiên, bị hủy hoại bất kỳ sự thèm ăn, chúng tôi có thể đã có. May mắn thay, chúng tôi đã chỉ có một vài giờ cho đến khi chúng tôi bắt chuyến tàu tiếp theo đến Pusan tại Hàn Quốc, nơi mà chúng tôi đã để bắt một chiếc thuyền đến Nhật bản. Tôi nghĩ rằng thuyền sẽ là vui vẻ, nhưng một nửa các nhóm đã trở thành bị say sóng. Tôi đã sử dụng tốt. Như vậy là Marta, nhưng mẹ và cha đã không giá vé là tốt và rất hài lòng để đặt bàn chân của họ trên đất khô một lần nữa. Chúng tôi ở lại tại Kobe, Nhật bản, cho hai cả ngày với một người bạn của cha anh. Chúng tôi ngủ trên nệm trên sàn nhà và ăn rất lạ nếm thức ăn: cá sống và gạo với một cái gì đó gọi là nước tương. Cuối cùng, chúng tôi bắt đầu vào phần cuối của đoạn cuộc hành trình thứ ba lớp trên Hikawa Maru, hướng đến Seattle bằng cách Vancouver. Chúng tôi đến đảo Vancouver Canada vào ngày 22 tháng 7, và sau đó chúng tôi đã đi để Vancouver. Chúng tôi đã như vậy gần với tự do bây giờ, tôi có thể cảm thấy nó trong không khí rất. Tôi nhìn vẻ đẹp xung quanh tôi và thực sự không thể tin vào mắt tôi: dãy núi, mặt trời thiết lập và rừng xanh vượt ra ngoài. Chúng tôi không cho phép đi tàu, mặc dù, vì Canada quan chức cho biết chúng tôi là người ngoài hành tinh đối phương. Chúng tôi bị kẹt ở đó cho hai tuần toàn bộ trong khi Hoa Kỳ di trú đến trên tàu để xóa chúng tôi trước khi cho phép chúng tôi đi du lịch đến Seattle. Giấy tờ của chúng tôi đã được thuần giám sát hơn và hơn và hơn. Tôi đã chắc chắn một cái gì đó sẽ đi sai tại thời điểm cuối cùng và chúng tôi sẽ được gửi trở lại, nhưng cộng đồng Do Thái địa phương đã can thiệp và cuối cùng chúng tôi xóa chúng tôi xuất nhập cảnh và tiếp tục đi đến Seattle. Như chúng tôi kéo vào cổng ở Seattle, mòng biển swooped xung quanh con tàu, nước sparkled trong ánh mặt trời, và thành phố dường như tia với ánh sáng vàng. Khi chúng tôi đã nhận ra con tàu, một số đàn ông hôn mặt đất. Tôi cảm thấy như đang làm nó quá, nhưng tôi đã quá xấu hổ phải đặt trên một màn hình. Tuy nhiên, trái tim của tôi tăng vọt cũng giống như chi phí loài mòng biển. Và đã có nhà tài trợ của chúng tôi chú Isaac và lý do duy nhất mà chúng tôi đã có thể nhập cư. Tôi đã không nhìn thấy anh ta kể từ khi tôi còn bé. Tôi biết rằng ông là không có gì giống như cha, mặc dù, trong hình hoặc nhân cách. Ông là ngắn và ngắn tầm, trong khi cha là cao và mỏng, mặc dù họ có cùng một mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt màu nâu. Isaac bị bỏ ra khỏi trường học trẻ và đến làm việc, đi du lịch khắp châu lục này và cuối cùng chuyển tới Mỹ. Ông đã cho chúng tôi nhà ngay lập tức đến căn hộ của mình, nơi chúng tôi sẽ sống vắt ở với anh ta. Nó nằm trên các cửa hàng đồ nội thất ông sở hữu. Tôi thích các cửa hàng ngay lập tức. Nó được đầy đủ các sáng đồ nội thất gỗ-tủ, giường, bàn, gương, đèn, tủ, là viết tắt của áo- và tất cả các loại nhỏ knickknacks. Chú Isaac cung cấp để chúng tôi cho một đi bộ quanh khu phố và cha đã đồng ý một cách nhanh chóng. Chúng tôi đã tất cả rất vui khi được tự do, để có thể đi bộ bên ngoài mà không sợ hãi, hít thở không khí; như vậy những điều đơn giản, nhưng bị từ chối cho chúng tôi ở Đức. Và nó là rất đẹp! Các ngôi nhà trong khu vực đã được perched trên ngọn đồi. Đáng yêu màu xanh lá cây cỏ đã dẫn đến tươi sơn trắng bên ngoài; luống hoa hơn. Tôi nhận thấy hoa cúc, hoa oải hương, vũ trụ, peonies, nhiều hoa hồng khác nhau và rất nhiều loài thực vật khác Oma đó đã có thể biết tên của ngay lập tức. Tôi huffing và puffing và được bảo hiểm trong mồ hôi khi chúng tôi nhận được nhà-được không thể thực hiện như chúng tôi đi du lịch đã rõ ràng là không giúp tôi khung chubby. Chú Isaac ăn chúng tôi corned thịt bò bánh mì trên bánh mạch đen với dưa chua, và sô cô la kem cho món tráng miệng. Tất cả mọi thứ nếm thử hoàn hảo với tôi. Sau khi chúng tôi đã ăn, Marta và tôi đã đi đến phòng chúng tôi đã chia sẻ, một căn phòng nhỏ với một giường nhỏ trên mỗi bên. Nhỏ nhưng tất cả chúng ta. Tôi nằm xuống trên giường của riêng tôi, ở nhà của gia đình tôi ở Mỹ, và tôi rơi vào giấc ngủ hầu như hạnh phúc. Ngày của chúng tôi ngày đầu tiên ở Seattle, tôi nhận thấy rằng chú Isaac thường rơi vào căn phòng trở lại của các cửa hàng để bàn thảo với cộng sự của mình"." Ông đưa cha để làm việc ở phía trước cửa hàng. Một trong những cộng sự chú Isaac là một skinny ít guy với mái tóc màu đỏ người nói chuyện quá nhanh tôi không thể làm theo tiếng Anh của mình ở tất cả, và tôi đã nghĩ rằng tiếng Anh của tôi là tuyệt vời. Khác là một đồng bào tóc bóng tối với một mũi trông giống như nó đã bị phá vỡ một vài lần. Ông nói tiếng Yiddish, mà là đủ gần để Đức rằng tôi đã có thể hiểu anh ta mà không có quá nhiều rắc rối. Tôi tự hỏi những gì họ đã trở lại có. Tôi tưởng tượng rằng có lẽ bọn chúng bọn côn đồ với súng máy lớn và tất cả mọi người ở Seattle đã phải tuân theo họ hoặc khác. Tôi đã xảy ra trên chú Isaac và hai người bạn của mình một buổi chiều khi họ đang ngồi với năm người đàn ông khác xung quanh một bàn chơi bài. Chú Isaac kéo tôi sang một bên. "Hey, thằng nhóc, chúng tôi không muốn cha của bạn tham gia với điều này. Ông sẽ không chấp nhận." "Với những gì?" Tôi yêu cầu. "Một ít cờ bạc hoạt động tôi có." Tôi gật đầu. "Đừng lo lắng, chú Isaac," tôi nói. "Tôi sẽ không nói cho." "Cậu bé tốt." Cha sẽ cố gắng và ngăn ông ta lại nếu ông biết về các trò chơi có thưởng, nhưng tôi figured chấp nhận một vài toughs xung quanh thành phố là một điều tốt. Nó thực sự làm cho tôi cảm thấy an toàn hơn. Tôi là một chút thất vọng rằng họ không bọn côn đồ-mà có thể đã tốt hơn. Thẻ và cờ bạc khá thuần hóa so với những gì tôi đã tưởng tượng. Trong một số cách tôi sẽ có thể ưa thích được với họ hơn đi học, bởi vì họ có lẽ có thể dạy tôi làm thế nào là khó khăn, mà sẽ thêm hữu ích hơn học toán học. Tôi đứng awkwardly ở phía trước của các lớp học là ngày đầu tiên của trường. Tôi đã được đưa vào lớp tám thay vì quân đoàn số 9 bởi vì sinh nhật của tôi là vào tháng mười một và tiếng Anh của tôi đã không khá hoàn hảo. Tôi không nhớ. "Bạn có muốn chia sẻ bàn của tôi?" Tôi nhìn qua để xem một cậu bé mỏng, vừa chiều cao với bóng tối mắt-khá là đối diện của tôi, rất cao và quá nặng. Ông cười. Tôi cười trở lại. "Cảm ơn bạn." "Xin vui lòng." Ông motioned tôi để ngồi. Ông nhìn Nhật bản, nhưng ông không có một giọng. Ông không nói bất cứ điều gì khác. Ông hỏi tôi không có câu hỏi-không phải một- và thực hiện không có cuộc hội thoại cho đến khi sau giờ học như chúng tôi đã rời khỏi lớp học. "Tên tôi là John Ogawa. Bạn muốn đi với tôi không?" "Vâng," tôi trả lời, ngạc nhiên và hài lòng bởi cử chỉ thân thiện. Có là không có trò chuyện khi chúng tôi đi. Ông một cách lịch sự mời tôi quay lại nhà của ông, mặc dù, và tôi chấp nhận. Nó là một màu trắng hai tầng với một khu vườn xinh đẹp lớn ở phía trước. Cha mẹ và cả hai anh em của mình đã ở nhà, và khi chúng tôi bước vào cửa, giới thiệu chính thức bắt đầu. "Mẹ, cha, đây là Ben Friedman." Ông Ogawa đã thực hiện một cánh cung nhỏ, và sau đó bà Ogawa đã làm như vậy. Tôi đã không chắc chắn những gì để làm, do đó, tôi cúi là tốt. "Đây là anh em cũ của tôi, Michael và Frederick." Họ bắt tay với tôi lần lượt. Bà Ogawa cười. "Sẽ bạn ở lại và ăn tối với chúng tôi?", cô hỏi. "Bạn đang rất hoan nghênh." "Cảm ơn bạn." Khi tôi yêu cầu gọi cha mẹ của tôi, họ đã cho thấy tôi điện thoại và tôi đã thực hiện cuộc gọi càng nhanh càng tốt, ngay cả khi mẹ muốn hỏi tôi tất cả các loại câu hỏi. Bữa ăn tối là ngon: cá và gạo với xì dầu trên tất cả mọi thứ. Không ai hỏi tôi bất cứ điều gì. Họ chỉ cho tôi ăn trong im lặng. Nó là tuyệt vời. Giây phút tôi trở về, mặc dù, mẹ phải biết chính xác nơi tôi đã. Khi tôi nói với cô ấy, cô ấy đã hỏi những gì họ đã như thế, những gì John đã như thế, làm thế nào là trường học, là giáo viên tốt đẹp. Tôi đã cố gắng để trả lời tất cả mọi thứ với một từ cho mỗi câu hỏi, một từ như "tốt" hay "tốt." Tại sao bà mẹ phải biết mọi chi tiết của cuộc sống của bạn? Sau đêm đó cha nói, "Đêm nay chúng tôi sẽ thảo luận một chương của công việc." Tôi đã nhận bệnh của thảo luận về công việc sớm trong chuyến đi và đã có thể cho, nhưng cha không tin vào bỏ. Ông nói rằng tôi cần thiết để hoàn thành những gì tôi đã bắt đầu. "Tôi không muốn thảo luận," tôi trả lời. "Chúng tôi sẽ thảo luận. Bạn không thể tìm hiểu nếu bạn không thảo luận về." Marta gián đoạn. "Ben, không vui vẻ học vào ngày hôm nay? Bạn có thấy tôi chơi bóng chày? Tôi đã được lựa chọn thứ ba vào ngày hôm nay. Tôi sẽ tốt. Vào năm tới, trong lớp thứ bảy, tôi sẽ có trong đội chính thức, tôi đặt cược! Một người Mỹ thực sự!" Tôi đã nói với cha tôi đã có quá nhiều bài tập ở nhà để làm, do đó, ông không thể tranh luận với tôi về công việc. Và tôi thực sự đã có bài tập ở nhà. Tôi muốn làm tốt ở trường và được tôn trọng. Tôi thậm chí không nhớ nghiên cứu đêm đó vì tôi, như Marta, đã hy vọng để là một người Mỹ thực sự nhanh chóng. Chúng tôi đã có không có chữ ở tất cả từ Oma và Opa, nhưng tôi cuối cùng đã nhận một lá thư từ Elizabeth. Nó đã ngắn. Cô đã viết rằng tất cả người Do Thái phải khâu các ngôi sao màu vàng trên quần áo của họ và rằng chỉ đơn giản là đi ra ngoài đã trở thành terribly nguy hiểm bởi vì bất cứ ai có thể nhìn thấy những người đã là một người Do Thái và những người đã không. Cô nói rằng họ đã được đưa ra thông báo rằng họ sẽ được di chuyển trong một vài ngày vì vậy có lẽ bởi thời gian tôi nhận thư cô đã được vận chuyển ra khỏi Đức. Nhưng đâu? Tôi đã cố gắng không để suy nghĩ về những gì nó có thể có ý nghĩa. Và tại sao chúng tôi đã nghe nói không có gì từ Oma và Opa? Elizabeth bao gồm một bài thơ mới trên một mảnh giấy riêng biệt. Tôi phải có đọc nó một trăm lần đêm đó. Trên con đường này cỏ mầm trong các vết nứt và sỏi nằm lỏng lẻo. Sự giâm lên phải được thực hiện nhẹ nhàng trong chân trần và
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Chúng tôi đã vượt qua biên giới Đức-Litva, chuyển giao cho một tàu của Nga sau đêm đó và đến Moscow vào sáng hôm sau. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm như vậy để được đi từ Đức, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi sẽ thực sự cảm thấy an toàn cho đến khi tôi đã được trên đất Mỹ. Một đồng Do Thái trẻ gầy với đôi mắt lỗi và một bộ ria nhỏ tự hào đưa chúng tôi vào một tour du lịch của Moscow, bao gồm cả các nhà ga tàu điện ngầm mới toanh được trang trí với những bức tượng của Lenin và Stalin; một ngày của công tác tuyên truyền, Cha gọi nó. Chúng tôi là một tuần toàn bộ trên Trans-Siberian Express. Các món ăn được khổ sở, vì vậy tất cả mọi người béo bị ốm. Các phòng tắm đã bị lạm dụng và kinh tởm và chẳng có gì thú vị hoặc thú vị để làm. Cha đã mang một bản sao của The Three Musketeers cho tôi và một bản sao của The Secret Garden cho Marta, và chúng tôi chỉ đắm mình trong những cuốn sách của chúng tôi. Cuối cùng chúng tôi đến Manchuli, Mãn Châu. Chúng tôi đã có thể để có được ra khỏi xe lửa cho một ngày và đi bộ xung quanh và cảm thấy như thiên đường. Đêm đó chúng tôi bắt một chuyến tàu đến Harbin ở Nội Mông Cổ. Chúng tôi đã phải thay đổi xe lửa ở đó và các trạm là một cơn ác mộng. Thịt sống, bao phủ ở ruồi, được hiển thị ở khắp mọi nơi. Những con ruồi nhảy đông đảo hơn tất cả chúng ta, ngay cả vào đôi mắt của chúng tôi, và, tất nhiên, hủy hoại bất kỳ cảm giác ngon miệng, chúng tôi có thể có. May mắn thay, chúng tôi chỉ có một vài giờ cho đến khi chúng tôi bắt chuyến tàu tiếp theo để Pusan ​​tại Hàn Quốc, nơi chúng tôi đã nắm bắt được một chiếc thuyền đến Nhật Bản. Tôi nghĩ các thuyền sẽ được vui vẻ, nhưng một nửa nhóm trở nên say sóng. Tôi đã tốt. Vì vậy, là Marta, nhưng bố mẹ không giá vé là tốt và rất hạnh phúc khi đặt chân trên đất khô lại. Chúng tôi vẫn ở Kobe, Nhật Bản, cho cả hai ngày với một người bạn của anh trai của Đức Chúa Cha. Chúng tôi ngủ trên nệm trên sàn nhà và ăn rất lạ nếm thức ăn: cá nguyên liệu và gạo với một cái gì đó gọi là nước tương. Cuối cùng, chúng tôi bắt đầu vào phần cuối của đoạn hành trình ba-class trên Hikawa Maru, bị ràng buộc cho Seattle bằng cách Vancouver. Chúng tôi đến vào đảo Vancouver, Canada vào ngày 22, và sau đó chúng tôi đi đến Vancouver. Chúng tôi quá gần với tự do bây giờ, tôi có thể cảm thấy nó trong không khí rất. Tôi chăm chú nhìn vào vẻ đẹp xung quanh tôi và thực sự không thể tin vào mắt mình: vùng núi, mặt trời và thiết lập các khu rừng xanh tươi hơn. Chúng tôi không được phép ra khỏi tàu, tuy nhiên, vì các quan chức Canada nói rằng chúng tôi là kẻ thù ngoài hành tinh. Chúng tôi đã bị mắc kẹt ở đó suốt hai tuần, trong khi Mỹ nhập cư lên tàu để xóa chúng trước khi cho phép chúng ta đi du lịch về đến Seattle. Giấy tờ của chúng tôi đã xem xét kỹ lưỡng hơn và hơn và hơn. Tôi chắc chắn điều gì sẽ đi sai tại thời điểm cuối cùng và chúng tôi sẽ được gửi trở lại, nhưng cộng đồng Do Thái địa phương đã can thiệp và cuối cùng chúng tôi xóa Nhập cư Hoa Kỳ và tiếp tục đi đến Seattle. Như chúng ta kéo vào cảng Seattle, mòng biển sà quanh chiếc tàu, nước lấp lánh trong ánh nắng mặt trời, và thành phố dường như ánh lên với ánh sáng vàng. Khi chúng tôi ra khỏi thuyền, một số đàn ông hôn lên mặt đất. Tôi cảm thấy như đang làm nó quá, nhưng tôi đã quá xấu hổ để đặt trên một màn hình hiển thị như vậy. Tuy nhiên, trái tim của tôi đã tăng vọt giống như những con hải âu trên cao. Và có Bác-Isaac của chúng tôi tài trợ và lý do duy nhất chúng tôi đã có thể để được nhập cư. Tôi đã không nhìn thấy anh từ khi tôi còn nhỏ. Tôi biết rằng anh không giống với người cha, mặc dù, trong vẻ hay cá tính. Anh ấy là ngắn và chắc nịch, trong khi Cha là cao và gầy, mặc dù họ có mái tóc nâu và mắt nâu xoăn cùng. Isaac bỏ học trẻ và đi làm, đi du lịch khắp châu lục này và cuối cùng đã để lại cho nước Mỹ. Ông đưa chúng tôi về nhà ngay căn hộ của mình, nơi mà chúng tôi muốn được sống được ép với anh này. Nó nằm trên các cửa hàng đồ nội thất mà ông sở hữu. Tôi thích các cửa hàng ngay lập tức. Nó đầy hào nhoáng gỗ nội thất-tủ, giường, bàn, gương, đèn, tủ quần áo, áo đứng và tất cả các loại knickknacks chút. Bác Isaac được cung cấp để đưa chúng tôi đi dạo quanh khu phố và Cha nhanh chóng đồng ý. Chúng tôi đều rất hạnh phúc khi được tự do, để có thể đi bộ bên ngoài mà không sợ hãi, hít thở không khí; những điều đơn giản như vậy, nhưng từ chối cho chúng ta trong Đức. Và nó rất đẹp! Những ngôi nhà trong khu vực đã được ngồi trên những ngọn đồi. Những bãi cỏ xanh đáng yêu dẫn lên tươi sơn ngoại thất màu trắng; luống hoa vành qua. Tôi nhận thấy hoa cúc, hoa oải hương, vũ trụ, mẫu đơn, nhiều hoa hồng khác nhau và nhiều loại cây trồng khác mà Oma đã có thể biết tên của ngay lập tức. Tôi đã kéo lê puffing và ướt đẫm mồ hôi do thời gian chúng tôi về nhà, không có khả năng thực hiện như chúng tôi đi đã rõ ràng không giúp khung mũm mĩm của tôi. Bác Isaac nuôi chúng tôi bánh mì thịt bò Corned trên lúa mạch đen với dưa chua và kem sô cô la tráng miệng. Tất cả mọi thứ có vị hoàn hảo với tôi. Sau khi chúng tôi đã ăn, Marta và tôi đã đi đến phòng chúng tôi để chia sẻ, một căn phòng nhỏ với một cái giường nhỏ ở mỗi bên. Nhỏ nhưng tất cả chúng ta. Tôi nằm trên giường của tôi, trong ngôi nhà của gia đình tôi ở Mỹ, và tôi ngủ thiếp đi gần như hạnh phúc. Vào ngày đầu tiên đầy đủ của chúng tôi ở Seattle, tôi nhận thấy rằng Bác Isaac thường lẻn vào phòng sau của cửa hàng để trao đổi với "người cộng tác . " Ông đưa Cha làm việc ở phía trước của cửa hàng. Một cộng sự của Bác Isaac là một anh chàng nhỏ bé gầy với mái tóc đỏ người nói rất nhanh, tôi không thể theo tiếng Anh của mình ở tất cả, và tôi đã nghĩ tiếng Anh của tôi đã được xuất sắc. Người kia là một người tóc đen với một cái mũi mà trông giống như nó đã bị phá vỡ một vài lần. Ông nói Yiddish, mà là gần đủ để Đức mà tôi đã có thể hiểu được anh ta mà không có quá nhiều rắc rối. Tôi tự hỏi những gì họ đã làm lại ở đó. Tôi tưởng tượng rằng có thể họ băng đảng với súng máy lớn và rằng tất cả mọi người ở Seattle đã phải vâng lời họ hoặc người nào khác. Tôi đã xảy ra trên Bác Isaac và hai người bạn của mình một buổi chiều khi họ đang ngồi với năm người đàn ông khác xung quanh một thẻ bàn chơi. Bác Isaac kéo tôi sang một bên. "Hey, bé, chúng tôi không muốn cha mình tham gia với điều này. Ông sẽ không chấp nhận." "Với những gì?" Tôi hỏi. "Một hoạt động cờ bạc chút tôi có." Tôi gật đầu. "Đừng lo lắng, Bác Isaac," tôi nói. "Tôi sẽ không nói." "Good boy." Cha sẽ cố gắng và ngăn chặn anh ta nếu anh ta biết về cờ bạc, nhưng tôi nghĩ có một vài toughs xung quanh là một điều tốt. Nó thực sự làm tôi cảm thấy an toàn hơn. Tôi hơi thất vọng vì họ không phải là băng đảng, mà có thể đã được tốt hơn. Thẻ và cờ bạc là khá tẻ nhạt so với những gì tôi tưởng tượng ra được. Trong một số cách để tôi có vẻ rất muốn được với họ hơn là đi đến trường, bởi vì họ có thể có thể dạy tôi làm thế nào để được khó khăn, trong đó sẽ có nhiều hữu ích hơn là việc học toán. Tôi đứng lúng túng ở phía trước của lớp mà ngày đầu tiên đến trường . Tôi đã được đưa vào lớp tám thay vì chín vì sinh nhật của tôi là trong tháng mười một và tiếng Anh của tôi không phải là khá hoàn hảo. Tôi không quan tâm. "Bạn có muốn chia sẻ bàn của tôi?" Tôi nhìn thấy một cậu bé mỏng, chiều cao trung bình với tối mắt-khá trái ngược với tôi, vì vậy cao lớn và quá nặng. Anh mỉm cười. Tôi mỉm cười đáp lại. "Cảm ơn bạn." "Làm ơn." Ông ra hiệu cho tôi ngồi. Anh nhìn Nhật Bản, nhưng ông đã không có một giọng. Ông đã không nói bất cứ điều gì khác. Ông hỏi tôi có câu hỏi-không-một và không hề trò chuyện cho đến khi sau giờ học như chúng tôi đã rời khỏi lớp học. "Tên tôi là John Ogawa. Bạn có muốn đi với tôi không?" "Vâng," tôi trả lời, ngạc nhiên và vui mừng trước sự thân thiện với cử chỉ. Không có trò chuyện khi chúng tôi đi. Ông lịch sự mời tôi trở lại ngôi nhà của mình, mặc dù, và tôi chấp nhận. Đó là một trắng hai tầng với một khu vườn xinh đẹp lớn ở phía trước. Bố mẹ anh và cả hai anh em mình đang ở nhà, và khi chúng tôi bước vào cửa, giới thiệu chính thức bắt đầu. "Mẹ, Cha, đây là Ben Friedman." Ông Ogawa làm một cây cung nhỏ, và sau đó bà Ogawa cũng làm tương tự. Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi cúi đầu là tốt. "Đây là anh trai của tôi, Michael và Frederick." Họ bắt tay tôi lần lượt. Bà Ogawa mỉm cười. "Anh sẽ ở lại và ăn tối với chúng tôi?" cô hỏi. "Bạn đang rất hoan nghênh." "Cảm ơn bạn." Khi tôi hỏi để gọi cha mẹ tôi, họ chỉ cho tôi điện thoại và tôi thực hiện cuộc gọi nhanh nhất có thể, mặc dù mẹ muốn hỏi tôi tất cả các loại câu hỏi. Dinner là ngon: cá và gạo với nước sốt đậu nành trên tất cả mọi thứ. Không ai hỏi tôi bất cứ điều gì. Họ chỉ cho tôi ăn trong im lặng. Nó thật tuyệt vời. Giây phút tôi trở về nhà, mặc dù, mẹ phải biết chính xác nơi tôi đã từng. Khi tôi nói với cô ấy, cô ấy hỏi những gì gia đình là như thế nào, John đã được như thế, cách trường học đã được, là thầy giáo tốt đẹp. Tôi đã cố gắng để trả lời tất cả mọi thứ với một từ cho mỗi câu hỏi, một từ như "tốt" hay "tốt". Tại sao các bà mẹ cần phải biết mọi chi tiết của cuộc sống của bạn? Sau đêm đó Cha nói, "Tối nay chúng ta sẽ thảo luận về một chương của Job." Tôi đã nhận được bệnh của thảo luận về công việc sớm trong chuyến đi và sẽ từ bỏ, nhưng Cha không tin vào cho lên. Ông nói rằng tôi cần thiết để hoàn thành những gì tôi đã bắt đầu. "Tôi không muốn thảo luận," Tôi trả lời. "Chúng tôi sẽ thảo luận. Bạn không thể học nếu bạn không bàn đến." Marta bị gián đoạn. "Ben, không phải trường vui hôm nay? Con có thấy tôi chơi bóng chày? Tôi đã được lựa chọn thứ ba ngày hôm nay. Tôi sẽ rất tốt. Trong năm tới, trong lớp bảy, tôi sẽ được vào nhóm chính thức, tôi đặt cược! Một người Mỹ thực sự! " Tôi nói với Cha tôi đã có quá nhiều bài tập về nhà để làm, vì vậy ông không thể tranh luận với tôi về công việc. Và tôi thực sự đã có bài tập về nhà. Tôi muốn làm thật tốt ở trường và được tôn trọng. Tôi thậm chí không nhớ học đêm đó vì tôi, như Marta, đã hy vọng để có một người Mỹ thật sớm. Chúng tôi không có lời nào từ Oma và Opa, nhưng cuối cùng tôi nhận được thư của Elizabeth. Đó là ngắn. Cô đã viết rằng tất cả người Do Thái đã phải khâu sao màu vàng trên quần áo của họ và đó chỉ đơn giản là đi ra ngoài đã trở thành kinh khủng nguy hiểm vì bất cứ ai có thể thấy là người một Người Do Thái và người không. Cô cho biết rằng họ sẽ được đưa ra thông báo rằng họ sẽ được di chuyển trong một vài ngày, như vậy có lẽ do thời gian tôi nhận được thư cô ấy muốn được vận chuyển ra khỏi nước Đức. Nhưng đâu? Tôi cố gắng không nghĩ về những gì nó có thể có nghĩa. Và tại sao có chúng tôi không nghe thấy gì từ Oma và Opa? Elizabeth bao gồm một bài thơ mới trên một mảnh giấy riêng. Tôi đã phải đọc nó một trăm lần trong đêm đó. Trên con đường này mầm cỏ trong các vết nứt và đá cuội nằm lỏng lẻo. Chân phải được thực hiện nhẹ nhàng bằng đôi chân trần và













































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: