Công việc khó khăn là một phần của cuộc sống của tôi, nhưng vẫn còn cô mỉm cười tất cả thời gian tôi đã nhìn thấy cô ấy. Em gái của mẹ và dì của tôi là người tôi ngưỡng mộ nhất. Cuộc sống của cô có thể là một ví dụ điển hình của một người đã phải chịu rất nhiều, nhưng không bao giờ yêu cầu để được giúp đỡ là yêu cầu để được giúp đỡ là biểu tượng của sự yếu kém cho cô ấy. Tôi biết cô ấy kể từ khi tôi được sinh ra, nhưng tôi đã hiểu cô ấy trong cuối ba hoặc bốn tuần. Cô luôn luôn tư vấn tôi và con gái của bà "Không cảm thấy bất lực trong cuộc sống và cố gắng để sống cuộc sống của bạn trong một cách mà những người có liên quan đến bạn có thể nhớ bạn với niềm tự hào và tôn trọng." Dì của tôi là một người đã dạy tôi làm thế nào để sống cuộc sống trong mà không cảm thấy bất lực và với niềm tự hào. Tôi đã học được từ cô ấy rằng vấn đề và đau khổ là một phần của cuộc sống và nếu họ không phải là một phần của cuộc sống của chúng tôi hơn chúng tôi sẽ không biết ý nghĩa thực sự của hạnh phúc. Khi đã bao giờ tôi cảm thấy buồn hay buồn bã và ngay cả khi tôi cảm thấy hạnh phúc vì vậy tôi luôn luôn gọi cho cô ấy chỉ để chia sẻ nó với cô ấy. Tôi luôn luôn cầu nguyện Ðức Chúa trời cho hạnh phúc của cô. Tôi đã học được nếu chúng tôi cầu nguyện cho một ai đó khác hơn so với chúng tôi lắng nghe Thiên Chúa với chúng tôi và cung cấp cho nó để những người trước đó. Vâng, tôi chắc chắn có những người tôi ngưỡng mộ nhất là không phải thế giới nổi tiếng hay một multimillionaire. Tôi lưu ngưỡng mộ của tôi cho mẹ tôi. ...
đang được dịch, vui lòng đợi..