After the death of Louis XIV (1715) and with a new king, Louis XV, the dịch - After the death of Louis XIV (1715) and with a new king, Louis XV, the Việt làm thế nào để nói

After the death of Louis XIV (1715)

After the death of Louis XIV (1715) and with a new king, Louis XV, there was a new zeitgeist and a fresh taste of art. The French had been setting the trends, and while Baroque art originated in Rome, Rococo art originated in France in the 1720s, then spread across Europe where they was a fascination with French art and culture. The French set the standards for what’s en vogue and in a total monopoly made France the centre of fashion in the 18th century. But it went out of control in this very fashion-conscious society where they braved discomfort and sometimes pain pursuing absurdly flamboyant fashion. Déjà vu? Yes, because you still see painful fashion every day when you walk the streets of any major city. Consumption of luxury was booming and the nobility sought status symbols in their ludicrous and laughable styles. Despite all the efforts of critics and caricaturists of the Rococo era, ridiculous fashions prevailed. Rococo art had an aristocratic artistic taste, hence it was embraced by citizens of other countries who had been imitating French aristocrats. The growing upper middle-class (the rich of non-noble ancestry known as the bourgeoisie) also started imitating the French aristocracy (noble by birth) in fashion and lifestyle, whose appeal and influence was equivalent to today’s celebrities. Perhaps Rococo paintings were that era’s tabloid photographs meant to leave an impression on the gawkers, so they’d mutter to themselves, “aha, that’s how the rich live!”

People’s relationship with extreme fashion has not changed, but in our modern time-starved society you do not have as much time available, as was the case for French aristocrats in the 1700s. If you are a modern wealthy woman, you can very quickly adorn yourself with high-end branded apparel like Louis Vuitton, Givenchy or Christian Dior; you effortlessly slap on a dress or jeans and slip into casual yet expensive shoes – a little makeup, a few accessories and call it an outfit. Even if today’s women are not comfortable, they can easily pretend to be comfortable in their own styles of choice. Back in the 1700s, fashion was a much more complicated process. French aristocrats did not work, men and women equally took part in the absurd fashion of the time that reflected their shallowness. Fashion was not for everybody, but for the wealthy. For those living in opulence and luxury, plenty of time and money could be spent, so they’d stay “à la mode”. Women would happily dedicate many hours every day to their appearance, some went as far as changing their dresses four or five times a day. Dresses were getting ridiculously wide and hairstyles were growing outrageously tall. A typical woman could look up to 3 times larger than a man. Some added to their elaborate hairstyles pearls, feathers and even tiny model ships and some wore horse-hair wigs. In the department of fashion, like everything else, being competitive is only human nature, even if it meant taking on a comical look, that’s why French women’s skirts kept on getting wider. Panniers caused inconvenience for most women in public places, so much so that armless chairs had to be around for those women in giant bell-shaped dresses. Can you imagine a trip to the toilet while trapped in such a massive dress?!

Rococo art is associated with Louis XV and Madame de Pompadour, as they became purveyors of style. She turned herself into an arbiter of fashion, a connoisseur, and a patron of the arts. Never before, a royal mistress patronized the arts in such a manner. The royal mistress’s well-known patronage of Rococo art made her synonymous with that art style. Her commissioning of numerous portraits of herself harkens back to Louis XIV’s patronage of the preceding art period decades earlier, Baroque art. At the French Revolution, Madame de Pompadour was seen as an icon of Rococo frivolity and a symbol of the degenerate culture, spending money that’s not hers, the taxpayers’ money on her ravenous shopping appetite for clothes, furniture, and art. However, it’s unfair to single out only Madame de Pompadour, because all of the privileged elite, those portrayed in Rococo paintings, led lives mainly funded by the backbreaking taxes collected from downtrodden peasants. That was the ugly reality you never see in the beautiful Rococo paintings, the tragic dark side behind the light-hearted leisurely outings.

Rococo art did not reflect the political and economic reality of the times, even though you could read it between the lines, as explained above. You only see the pre-French Revolution days when life was grand and time was aplenty. It was an art movement that was not preoccupied with the working class, and you are not likely to find them represented in Rococo paintings.

Rococo art was far from political, as it never carried any serious message; heck, it doesn’t even have a message. Just like critics of cheesy bubblegum pop music feel nostalgic towards older music, most probably, Rococo art critics reminisced about the good old days of great art, such as the Baroque art of Louis XIV’s era or Renaissance art. Ironically, the frivolity of the Rococo style is symptomatic of the indifference of the royalty and aristocracy who were largely silent as their nation slid downwards. It’s also ironic that while the French political dominance was vanishing before their eyes, their dominance became confined mostly in the sphere of art and culture. Although, Rococo art has never been characterized as revolutionary or great art, some of the criticism was aimed at the subject matter and how it disregarded the domestic and international circumstances, be it the fiscal fiascos and the suffering of the peasants, or the overseas political failures. Leading their luxurious lives, they wouldn’t let those “minor” issues ruin the general mood. Wrath against the aristocracy boiled under the surface and by the time the party was over (i.e. the French Revolution), special privileges were withdrawn from all nobility, and equality was preached among all citizens. There is no question that Rococo is a true art, nevertheless it’s ostensible that it’s a style created to be mere eye candy, to simply please the spectators.

This art style perfectly exemplifies the French high society’s taste at the time, summed up in the words of Emilie du Châtelet, 1706-1749, aristocratic French scientist, mathematician and mistress of the famous writer Voltaire: “We must begin by saying to ourselves that we have nothing else to do in the world but seek pleasant sensations and feelings.”

The taste of aristocrats dictated the artistic style of Rococo. As the way of life in France evolved, more elegant homes were built. A demand arose to decorate the walls and interiors of spacious mansions and châteaux. Serious Baroque art of days past is not fit to decorate the intimate and casual homes. House owners, as always, competed in decorating their houses, and that included commissioning paintings representing themselves flaunting their wealth, for example, garments are painted in a manner to emphasize their affluence. Hence, the pre-revolutionary art of Rococo, with its shallow subject matter, offers a unique glimpse at life of the French upper class. Because trouble had been brewing, these are the last decades of the grand life for French aristocracy. Rococo, mainly for interior decor, became a fad with the French aristocracy and the market expanded for paintings featuring pastoral fairylands and courtship scenes.

Rococo art had no place for patriotism or piety. No place for morality, saints or heroes, paintings were neither didactic nor devotional. Instead here is what you’ll find in Rococo paintings: outdoor scenes, picnics and pastoral settings, graceful lovers and game-playing, naughty behaviour with a sense of humour, a sensuous mood and veiled eroticism. You’ll find graceful lovers in amorous encounters and provocative poses, but you won’t find much that’s thought-provoking or intellectually stimulating. You won’t find paintings that will challenge you, only those that are meant to delight you, beautiful people surrounded by beautiful scenery. Often described as frivolous because it served no purpose beyond pleasing the eyes and its main raison d’être (“reason for existence”) was only decoration.

When you view Rococo paintings and judge the wealthy by their arrogant, lush and indulgent lifestyles in their own age of decadence, be sure to also see the innocence of happy parents and children and the grace of elegant lovers.

In Rococo art, some culture critics saw very early “disturbing” signs of women’s sexuality spiralling out of control, particularly among some rebellious women in the aristocracy. Bear in mind that women’s slightly erotic portrayal was probably exacerbated by male painters catering to the pleasure of male aristocracy, hence women were depicted as lust objects, tempting sirens and libidinous goddesses.

During an era where France was the epitome of flamboyance, and when everything was elaborate from furniture to hairstyles, those paintings captured the ideal embodiment of the Rococo spirit where the upper classes were preoccupied with their own amusement and luxuries while the common folk lived in misery and the nation kept on losing territories in places like Europe and North America. The Rococo movement illustrates all of the problems in France as they edged closer towards a historic revolution. That art style never came back to life and the artists who were well-known Rococo painters couldn’t make it in post-Revolutionary France, as Rococo was forever a symbol of decadence. The everlasting distaste for Rococo art never faded. You can visualize the revolutionary peasants in the violent riots of the French Revolution ransacking castles and châteaux, destroying any decorative items they come across including, and especially, Rococo furniture and paintings.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sau cái chết của Louis XIV (1715) và với một vị vua mới, Louis XV, thành phố đã có một zeitgeist mới và một hương vị ngọt của nghệ thuật. Người Pháp đã thiết lập các xu hướng, và trong khi nghệ thuật Baroque có nguồn gốc ở Rome, xưa nghệ thuật có nguồn gốc ở Pháp trong 1720s, sau đó lan rộng trên khắp châu Âu, nơi họ là một niềm đam mê với nghệ thuật Pháp và văn hóa. Người Pháp thiết lập các tiêu chuẩn cho những gì là en vogue và trong một độc quyền tất cả làm nước Pháp giữa thời trang trong thế kỷ 18. Nhưng nó đã đi khỏi tầm kiểm soát trong xã hội này rất có ý thức thời trang nơi họ mọi người vượt khó chịu và đôi khi đau theo đuổi absurdly rực rỡ thời trang. Déjà vu? Có, bởi vì bạn vẫn nhìn thấy đau đớn thời trang mỗi ngày khi bạn đi bộ trên đường phố của bất kỳ thành phố lớn. Tiêu thụ của sang trọng bùng nổ và giới quý tộc tìm kiếm trạng thái biểu tượng trong phong cách của họ nực cười và lố bịch. Mặc dù tất cả những nỗ lực của nhà phê bình và caricaturists của thời đại xưa, thời trang vô lý chiếm ưu thế. Nghệ thuật xưa có một hương vị nghệ thuật quý tộc, vì thế nó được chấp nhận bởi công dân của các quốc gia khác đã bắt chước quý tộc Pháp. Ngày càng tăng trên tầng lớp trung lưu (người giàu-noble gốc được gọi là các bourgeoisie) cũng bắt đầu bắt chước giới quý tộc Pháp (cao quý của sinh) trong thời trang và lối sống, mà kháng cáo và ảnh hưởng là tương đương với ngày hôm nay của người nổi tiếng. Có lẽ Rococo bức tranh đã là rằng thời đại của tờ báo hình ảnh có nghĩa là để lại một ấn tượng trên gawkers, vì vậy họ sẽ mutter cho chính mình, "aha, đó là làm thế nào những người giàu sống!"Mối quan hệ của người dân với cực kỳ thời trang đã không thay đổi, nhưng trong xã hội thời gian-đói hiện đại của chúng tôi bạn không có nhiều thời gian có sẵn, như là trường hợp cho quý tộc Pháp trong thập kỷ 1700. Nếu bạn là một người phụ nữ hiện đại giàu có, bạn có thể rất nhanh chóng adorn mình với may mặc mang nhãn hiệu cao cấp như Louis Vuitton, Givenchy hoặc Christian Dior; bạn dễ dàng slap trên một chiếc váy hoặc quần jean và trượt vào giày không thường xuyên nhưng tốn kém-một ít trang điểm, một vài phụ kiện và gọi nó là một bộ trang phục. Ngay cả khi ngày hôm nay của phụ nữ không thoải mái, họ có thể dễ dàng giả vờ để được thoải mái trong phong cách riêng của họ về sự lựa chọn. Quay trở lại thập kỷ 1700, thời trang là một quá trình phức tạp hơn nhiều. Quý tộc Pháp không làm việc, người đàn ông và phụ nữ như nhau đã tham gia trong thời trang ngớ ngẩn của thời gian đó phản ánh shallowness của họ. Thời trang là không phải cho tất cả mọi người, nhưng đối với những người giàu có. Đối với những người sống ở opulence, sang trọng, rất nhiều thời gian và tiền bạc có thể được chi tiêu, để họ sẽ ở lại "à la mode". Phụ nữ sẽ hạnh phúc dành nhiều giờ mỗi ngày để xuất hiện của họ, một số đã đi xa như thay đổi trang phục của họ bốn hoặc năm lần một ngày. Trang phục đã nhận được ridiculously rộng và kiểu tóc đã phát triển outrageously cao. Một điển hình phụ nữ có thể nhìn lên đến 3 lần lớn hơn so với một người đàn ông. Một số thêm vào của ngọc trai xây dựng kiểu tóc, lông và thậm chí nhỏ mô hình tàu và một số mặc ngựa-tóc wigs. Tỉnh của thời trang, giống như tất cả mọi thứ khác, là cạnh tranh là bản chất con người duy nhất, thậm chí nếu nó có nghĩa là tham gia vào một cái nhìn comical, đó là lý do tại sao Pháp váy của phụ nữ giữ ngày nhận được rộng hơn. Panniers gây ra sự bất tiện cho hầu hết phụ nữ ở nơi công cộng, rất nhiều nỗi armless ghế có được xung quanh cho những phụ nữ trong trang phục hình chuông khổng lồ. Bạn có thể tưởng tượng một chuyến đi vào nhà vệ sinh trong khi bị mắc kẹt trong một chiếc váy lớn như vậy?!Xưa nghệ thuật được kết hợp với Louis XV và Madame de Pompadour, như họ đã trở thành purveyors của phong cách. Cô biến mình thành một trọng tài của thời trang, một người sành, và một người bảo trợ của nghệ thuật. Bao giờ hết, một tình nhân Hoàng gia patronized nghệ thuật trong một cách. Tình nhân Hoàng gia nổi tiếng bảo trợ của nghệ thuật Rococo làm cho nó đồng nghĩa với phong cách nghệ thuật đó. Cô đưa vào hoạt động của nhiều chân dung của mình harkens trở lại sự bảo trợ của Louis XIV của trước nghệ thuật thời kỳ thập kỷ trước đó, nghệ thuật Baroque. Tại cuộc cách mạng Pháp, Madame de Pompadour được coi là một biểu tượng của Rococo nông nổi và một biểu tượng của văn hóa thoái hóa, chi tiêu tiền đó không phải là cô ấy, những người đóng thuế tiền về cô thèm ăn ăn mồi mua sắm cho quần áo, đồ nội thất và nghệ thuật. Tuy nhiên, nó không công bằng cho đơn ra duy nhất Madame de Pompadour, bởi vì tất cả các tầng lớp đặc quyền, những người được miêu tả trong bức tranh xưa, đã dẫn cuộc sống chủ yếu là tài trợ bởi các loại thuế backbreaking thu thập từ nông dân downtrodden. Đó là thực tế xấu xí bạn không bao giờ nhìn thấy trong bức tranh xưa đẹp, bi thảm mặt tối đằng sau light-hearted đi chơi nhàn nhã.Xưa nghệ thuật không phản ánh thực tế chính trị và kinh tế của thời đại, mặc dù bạn có thể đọc nó giữa dòng, như đã giải thích ở trên. Bạn chỉ thấy những ngày cách mạng Pháp trước khi cuộc sống là lớn và thời gian đã được aplenty. Nó là một phong trào nghệ thuật đã không bận tâm với giai cấp lao động, và bạn không có khả năng để tìm thấy chúng thể hiện trong bức tranh xưa.Nghệ thuật xưa là xa chính trị, khi nó không bao giờ thực hiện bất kỳ thông điệp nghiêm trọng; Heck, thậm chí nó không có một tin nhắn. Giống như nhà phê bình của cheesy nhạc bubblegum pop cảm thấy tư hương về phía âm nhạc lớn, có lẽ, nhà phê bình nghệ thuật Rococo reminisced về những ngày tuổi tốt của nghệ thuật tuyệt vời, chẳng hạn như nghệ thuật Baroque của Louis XIV của thời kỳ hoặc nghệ thuật phục hưng. Trớ trêu thay, nông nổi phong cách xưa là triệu chứng của sự thờ ơ của Hoàng gia và quý tộc người có chủ yếu là im lặng như là của quốc gia trượt xuống. Nó cũng là mỉa mai rằng trong khi sự thống trị chính trị Pháp biến mất trước mắt của họ, sự thống trị của họ trở thành giới hạn chủ yếu trong lĩnh vực nghệ thuật và văn hóa. Mặc dù, xưa nghệ thuật không bao giờ có được đặc trưng như là nghệ thuật cách mạng hoặc tuyệt vời, một số trong những lời chỉ trích nhằm vào các đối tượng và làm thế nào nó bị các trường hợp trong nước và quốc tế, có thể là fiascos tài chính và đau khổ của những người nông dân, hoặc thất bại chính trị ở nước ngoài. Lãnh đạo cuộc sống sang trọng của họ, họ sẽ không để cho những vấn đề "nhỏ" làm hỏng tâm trạng chung. Cơn thịnh nộ chống lại tầng lớp quý tộc đun sôi dưới bề mặt và khi các bên là hơn (tức là cuộc cách mạng Pháp), đặc quyền được rút khỏi tất cả quý tộc, và bình đẳng rao giảng trong số mọi công dân. Không có câu hỏi rằng Rococo là một nghệ thuật thực sự, Tuy nhiên nó là ostensible rằng nó là một phong cách tạo ra để là chỉ mắt kẹo, để chỉ đơn giản là làm hài lòng các khán giả.Phong cách nghệ thuật này hoàn toàn exemplifies hương vị của xã hội Pháp cao lúc đó, tóm tắt trong những lời của Emilie du Châtelet, 1706-1749, quý tộc nhà khoa học Pháp, nhà toán học và tình nhân của nhà văn nổi tiếng Voltaire: "Chúng tôi phải bắt đầu bằng cách nói cho bản thân rằng chúng tôi không có gì khác để làm trên thế giới nhưng tìm cảm giác dễ chịu và cảm xúc."Hương vị của quý tộc quyết định phong cách nghệ thuật của Rococo. Khi con đường của cuộc sống ở nước Pháp phát triển, thanh lịch hơn nhà được chế tạo. Một nhu cầu phát sinh để trang trí các bức tường và nội thất của các biệt thự rộng rãi và châteaux. Nghiêm trọng nghệ thuật Baroque ngày qua không phù hợp để trang trí ngôi nhà thân mật và giản dị. Chủ sở hữu nhà, như mọi khi, đã tham dự trong trang trí nhà của họ, và đó bao gồm chế tạo bức tranh đại diện cho mình flaunting tài sản của họ, ví dụ, hàng may mặc được sơn một cách để nhấn mạnh của affluence. Do đó, nghệ thuật trước cách mạng của Rococo, với vấn đề nông, cung cấp một cái nhìn độc đáo vào cuộc sống của tầng lớp trên Pháp. Bởi vì vấn đề đã pha cà phê, đây là những thập kỷ cuối cùng của cuộc sống grand cho tầng lớp quý tộc Pháp. Rococo, chủ yếu là cho trang trí nội thất, đã trở thành một mốt nhất thời với tầng lớp quý tộc Pháp và trên thị trường mở rộng cho bức tranh mục vụ fairylands và tán tỉnh cảnh.Nghệ thuật xưa đã có không có chỗ cho lòng yêu nước hoặc lòng mộ đạo. Không có chỗ cho đạo Đức, Thánh hay anh hùng, bức tranh được giáo khoa không devotional. Thay vào đó đây là những gì bạn sẽ tìm thấy trong bức tranh xưa: hồ cảnh, dã ngoại và mục vụ cài đặt, duyên dáng người yêu và hành vi chơi trò chơi, naughty với một cảm giác hài hước, gợi cảm tâm trạng và veiled khêu gợi. Bạn sẽ tìm thấy những người yêu thích duyên dáng trong cuộc gặp gỡ ham mê và khiêu khích đặt ra, nhưng bạn sẽ không tìm thấy nhiều đó là tư tưởng-provoking hoặc kích thích trí tuệ. Bạn sẽ không tìm thấy bức tranh mà sẽ thách thức bạn, chỉ những người có nghĩa là làm hài lòng bạn, người đẹp được bao quanh bởi cảnh quan đẹp. Thường được mô tả như là hư không bởi vì nó phục vụ không có mục đích ngoài lòng mắt và của nó chính raison d'être ("lý do cho sự tồn tại") là chỉ trang trí.Khi bạn xem bức tranh xưa và đánh giá những người giàu có bằng cách sống của họ kiêu ngạo, tươi tốt và thư giãn ở tuổi tác của suy đồi, hãy chắc chắn cũng xem sự vô tội của hài lòng cha mẹ và trẻ em và ân sủng của những người yêu thích trang nhã.Trong nghệ thuật Rococo, một số nhà phê bình văn hóa đã thấy rất sớm "lo ngại" dấu hiệu của tình dục của phụ nữ spiralling không thể kiểm soát, đặc biệt là trong số một số phụ nữ nổi loạn ở tầng lớp quý tộc. Ghi nhớ rằng nữ khiêu dâm hơi vai có lẽ là trầm trọng hơn do tỷ họa sĩ phục vụ cho những niềm vui của tầng lớp quý tộc tỷ, do đó phụ nữ đã được miêu tả như là các đối tượng của ham muốn, hấp dẫn sirens và libidinous nữ thần.During an era where France was the epitome of flamboyance, and when everything was elaborate from furniture to hairstyles, those paintings captured the ideal embodiment of the Rococo spirit where the upper classes were preoccupied with their own amusement and luxuries while the common folk lived in misery and the nation kept on losing territories in places like Europe and North America. The Rococo movement illustrates all of the problems in France as they edged closer towards a historic revolution. That art style never came back to life and the artists who were well-known Rococo painters couldn’t make it in post-Revolutionary France, as Rococo was forever a symbol of decadence. The everlasting distaste for Rococo art never faded. You can visualize the revolutionary peasants in the violent riots of the French Revolution ransacking castles and châteaux, destroying any decorative items they come across including, and especially, Rococo furniture and paintings.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sau cái chết của vua Louis XIV (1715) và với một vị vua mới, Louis XV, đã có một hệ tư tưởng mới và một hương vị tươi của nghệ thuật. Người Pháp đã thiết lập các xu hướng, và trong khi nghệ thuật Baroque có nguồn gốc ở Rome, Rococo nghệ thuật có nguồn gốc từ Pháp vào thập niên 1720, sau đó lan rộng khắp châu Âu, nơi họ đã là một niềm đam mê với nghệ thuật và văn hóa Pháp. Người Pháp thiết lập các tiêu chuẩn cho những gì en vogue và độc quyền tổng thực hiện Pháp trung tâm của thời trang trong thế kỷ 18. Nhưng nó đã đi khỏi tầm kiểm soát trong thời trang có ý thức xã hội rất này, nơi họ bất chấp sự khó chịu và đôi khi đau theo đuổi thời trang ngớ ngẩn rực rỡ. Déjà vu? Vâng, bởi vì bạn vẫn thấy đau đớn thời trang mỗi ngày khi bạn đi bộ trên đường phố của bất kỳ thành phố lớn. Tiêu thụ sang trọng đã bùng nổ và giới quý tộc tìm biểu tượng trạng thái trong phong cách lố bịch và nực cười của họ. Mặc dù tất cả những nỗ lực của các nhà phê bình và caricaturists của kỷ nguyên Rococo, thời trang vô lý đã thắng thế. Nghệ thuật Rococo có một hương vị nghệ thuật quý tộc, vì thế nó được chấp nhận bởi các công dân của các nước khác, những người đã bị bắt chước quý tộc Pháp. Các thượng tầng lớp trung lưu ngày càng tăng (những người giàu có của tổ tiên không cao thượng được gọi là giai cấp tư sản) cũng bắt đầu bắt chước các tầng lớp quý tộc Pháp (cao quý của sinh) trong thời trang và lối sống, có sức hấp dẫn và ảnh hưởng tương đương với những người nổi tiếng hiện nay. Có lẽ những bức tranh Rococo là ảnh báo lá cải của thời đại đó có nghĩa là để lại một ấn tượng trên gawkers, vậy thì họ sẽ lẩm bẩm với chính mình, "aha, đó là cách mà những người giàu có sống!" Mối quan hệ nhân dân với thời trang cực đoan đã không thay đổi, nhưng trong tốn nhiều thời gian hiện đại của chúng tôi xã hội bị bỏ đói bạn không có nhiều thời gian có sẵn, như là trường hợp cho giới quý tộc Pháp trong những năm 1700. Nếu bạn là một người phụ nữ giàu có hiện đại, bạn có thể rất nhanh chóng tô điểm cho mình với cao cấp may mặc mang nhãn hiệu như Louis Vuitton, Givenchy hay Christian Dior; bạn dễ dàng tát vào một chiếc váy hoặc quần jean và trượt vào thường giày nào đắt tiền - một chút trang điểm, một vài phụ kiện và gọi nó là một bộ trang phục. Ngay cả khi phụ nữ ngày nay không thoải mái, họ có thể dễ dàng giả vờ để được thoải mái theo phong cách riêng của họ lựa chọn. Quay trở lại những năm 1700, thời trang là một quá trình phức tạp hơn nhiều. Quý tộc Pháp đã không làm việc, đàn ông và phụ nữ đều tham gia trong thời trang vô lý của thời gian đó phản ánh sự nông cạn của họ. Thời trang không dành cho tất cả mọi người, nhưng đối với những người giàu có. Đối với những người sống trong giàu có và sang trọng, rất nhiều thời gian và tiền bạc có thể được chi tiêu, vì vậy họ muốn ở lại "à la mode". Phụ nữ hạnh phúc sẽ dành nhiều giờ mỗi ngày để họ xuất hiện, một số đã đi xa như thay đổi trang phục của họ bốn hoặc năm lần một ngày. Áo dài đã nhận được ridiculously rộng và kiểu tóc đã được phát triển thái quá cao. Một người phụ nữ điển hình có thể tìm đến một người đàn ông lớn hơn 3 lần. Một số thêm vào kiểu tóc công phu ngọc trai của họ, lông và mô hình tàu thậm chí còn nhỏ và một số mặc bộ tóc giả lông ngựa. Trong các bộ phận của thời trang, giống như mọi thứ khác, được cạnh tranh chỉ là bản chất con người, thậm chí nếu nó có nghĩa là tham gia vào một cái nhìn hài hước, đó là lý do tại sao váy phụ nữ Pháp được lưu giữ trên rộng hơn. Panniers gây ra sự bất tiện cho hầu hết phụ nữ ở những nơi công cộng, nhiều đến nỗi ghế không tay vịn có được xung quanh những người phụ nữ trong trang phục hình chuông khổng lồ. Bạn có thể tưởng tượng một chuyến đi vào nhà vệ sinh khi bị mắc kẹt trong một chiếc váy khổng lồ như vậy ?! Rococo nghệ thuật được kết hợp với Louis XV và Madame de Pompadour, khi họ trở thành những nhà cung cấp phong cách. Cô quay mình thành một trọng tài của thời trang, một người sành, và một nhà bảo trợ nghệ thuật. Chưa bao giờ, một người tình hoàng gia bảo trợ nghệ thuật theo cách như vậy. Nổi tiếng bảo trợ người tình hoàng gia của Rococo nghệ thuật làm cho cô ấy đồng nghĩa với phong cách nghệ thuật. Vận hành của rất nhiều bức chân dung của mình cô harkens trở lại để bảo trợ của các thập niên trước thời kỳ nghệ thuật trước đó, nghệ thuật Baroque Louis XIV. Tại cuộc Cách mạng Pháp, Madame de Pompadour đã được xem như là một biểu tượng của sự phù phiếm Rococo và một biểu tượng của văn hóa thoái hóa, tiêu tiền đó không phải cô, tiền của người nộp thuế vào sự ngon miệng háu đói của mình mua sắm cho quần áo, đồ nội thất, và nghệ thuật. Tuy nhiên, đó là không công bằng để chọn ra chỉ Madame de Pompadour, bởi vì tất cả các tầng lớp đặc quyền, những miêu tả trong các bức tranh Rococo, dẫn đầu cuộc sống chủ yếu là do các loại thuế backbreaking thu từ nông dân bị áp bức. Đó là một thực tế xấu xí bạn không bao giờ nhìn thấy trong bức tranh Rococo đẹp, mặt tối bi thảm đằng sau những cuộc đi chơi nhàn nhã nhẹ nhàng. Nghệ thuật Rococo không phản ánh thực tế chính trị và kinh tế của thời đại, mặc dù bạn có thể đọc nó giữa các dòng, như đã giải thích ở trên. Bạn chỉ nhìn thấy những ngày Cách mạng Pháp trước khi cuộc sống đã lớn và thời gian là nhiều quá. Đó là một phong trào nghệ thuật mà không bận tâm với các tầng lớp lao động, và bạn không thể tìm thấy họ đại diện trong bức tranh Rococo. Nghệ thuật Rococo đã xa chính trị, vì nó không bao giờ thực hiện bất kỳ thông nghiêm trọng; heck, nó thậm chí không có một tin nhắn. Cũng giống như các nhà phê bình âm nhạc pop cheesy cảm thấy hoài cổ về âm nhạc lớn tuổi, có lẽ hầu hết, các nhà phê bình nghệ thuật Rococo hồi tưởng về những ngày tốt đẹp cũ của nghệ thuật tuyệt vời, chẳng hạn như nghệ thuật Baroque của thời đại Louis XIV hay nghệ thuật thời Phục hưng. Trớ trêu thay, sự phù phiếm của phong cách Rococo là triệu chứng của sự thờ ơ của các hoàng gia và tầng lớp quý tộc người phần lớn đều im lặng như nước của họ giảm xuống. Nó cũng mỉa mai rằng trong khi sự thống trị chính trị của Pháp đã biến mất trước mắt họ, họ trở nên hạn chế sự thống trị chủ yếu là trong lĩnh vực nghệ thuật và văn hóa. Mặc dù, Rococo nghệ thuật chưa bao giờ được mô tả như là nghệ thuật cách mạng vĩ đại, một số những lời chỉ trích nhằm vào các đối tượng và làm thế nào nó bỏ qua những hoàn cảnh trong nước và quốc tế, có thể là Những thất bại tài chính và sự đau khổ của những người nông dân, hoặc các chính trị ở nước ngoài thất bại. Dẫn đầu cuộc sống xa hoa của họ, họ sẽ không để những vấn đề "nhỏ" làm hỏng tâm trạng chung. Wrath chống lại tầng lớp quý tộc luộc dưới bề mặt và do thời gian các bên đã kết thúc (tức là cuộc Cách mạng Pháp), ưu đãi đặc biệt được rút khỏi tất cả các quý tộc và bình đẳng đã giảng dạy cho tất cả công dân. Không có câu hỏi rằng Rococo là một nghệ thuật, nó vẫn là bề ngoài mà nó là một phong cách tạo ra để được chỉ kẹo mắt, chỉ đơn giản là làm hài lòng khán giả. Phong cách nghệ thuật này hoàn toàn minh họa cho hương vị Pháp xã hội cao vào thời điểm đó, tóm gọn trong những từ của Emilie du Châtelet, 1706-1749, nhà khoa học người Pháp quý tộc, nhà toán học và tình nhân của nhà văn nổi tiếng Voltaire: ". Chúng ta phải bắt đầu bằng cách nói với mình rằng chúng tôi không có gì khác để làm trong thế giới nhưng tìm cảm giác dễ chịu và cảm xúc" Hương vị của quý tộc quyết các phong cách nghệ thuật của Rococo. Như cách của cuộc sống ở Pháp đã tiến hóa, những ngôi nhà trang nhã hơn đã được xây dựng. Một nhu cầu phát sinh để trang trí các bức tường và nội thất của biệt thự rộng rãi và lâu đài. Nghệ thuật Baroque nghiêm trọng của ngày qua là không phù hợp để trang trí cho ngôi nhà thân mật và giản dị. Chủ sở hữu nhà, như mọi khi, cạnh tranh trong trang trí nhà cửa của họ, và trong đó có những bức tranh vận hành đại diện cho chính họ phô trương sự giàu có của họ, ví dụ, sản phẩm may mặc được sơn một cách để nhấn mạnh sự sung túc của họ. Do đó, nghệ thuật trước cách mạng của Rococo, với chủ đề nông cạn của nó, cung cấp một cái nhìn độc đáo về cuộc sống của tầng lớp thượng lưu Pháp. Bởi vì vấn đề đã được sản xuất bia, đó là những thập kỷ cuối cùng của cuộc đời lớn cho tầng lớp quý tộc Pháp. Rococo, chủ yếu để trang trí nội thất, đã trở thành một mốt với tầng lớp quý tộc Pháp và thị trường mở rộng cho các bức tranh có tính năng fairylands mục vụ và cảnh tán tỉnh. Nghệ thuật Rococo đã không có chỗ cho lòng yêu nước hay đạo đức. Không có chỗ cho đạo đức, thánh nhân, anh hùng, bức tranh đã không giáo khoa cũng không đạo đức. Thay vì đây là những gì bạn sẽ tìm thấy trong các bức tranh Rococo: cảnh ngoài trời, dã ngoại và thiết lập mục vụ, những người yêu duyên dáng và chơi game, hành vi nghịch ngợm với một cảm giác hài hước, một tâm trạng gợi cảm và khêu gợi che kín mặt. Bạn sẽ tìm thấy những người yêu duyên dáng trong cuộc gặp gỡ tình ái và những tư thế khiêu khích, nhưng bạn sẽ không tìm thấy nhiều đó là khiêu khích tư duy hoặc kích thích trí tuệ. Bạn sẽ không tìm thấy những bức tranh đó sẽ thách thức bạn, chỉ có những người có nghĩa là để làm hài lòng bạn, người đẹp được bao quanh bởi cảnh quan đẹp. Thường được mô tả như là phù phiếm, vì nó phục vụ không có mục đích xa hơn việc làm hài lòng đôi mắt và raison d'être chính ("Lý do cho sự tồn tại") chỉ là trang trí. Khi bạn xem các bức tranh Rococo và phán xét ​​những người giàu có bởi lối sống ngạo mạn, tươi tốt và đam mê lạc thú của họ trong họ tuổi của suy đồi, hãy chắc chắn cũng nhìn thấy sự vô tội của cha mẹ hạnh phúc và trẻ em và ân điển của những người yêu tao nhã. Trong Rococo nghệ thuật, một số nhà phê bình văn hóa đã thấy rất sớm những dấu hiệu "đáng lo ngại" về tình dục của phụ nữ vượt khỏi tầm kiểm soát, đặc biệt là trong một số nổi loạn phụ nữ trong các tầng lớp quý tộc. Ghi nhớ rằng vai diễn hơi khiêu dâm của phụ nữ đã có thể làm trầm trọng thêm bởi họa sĩ nam phục vụ cho những niềm vui của giới quý tộc nam, do đó phụ nữ được miêu tả là đối tượng ham muốn, còi báo động hấp dẫn và nữ thần dâm đãng. Trong một thời đại mà Pháp là mẫu mực của rực rở, và khi tất cả mọi thứ là công phu từ nội thất đến kiểu tóc, những bức tranh bị bắt hiện thân lý tưởng của tinh thần Rococo nơi tầng lớp thượng bận rộn với công viên giải trí và sang trọng của mình trong khi các thường dân sống trong đau khổ và quốc gia tiếp tục mất lãnh thổ trong khu vực như châu Âu và Bắc Mỹ . Các phong trào Rococo minh họa tất cả các vấn đề ở Pháp như họ nhích gần hơn về phía một cuộc cách mạng lịch sử. Đó là phong cách nghệ thuật không bao giờ trở lại với cuộc sống và những nghệ sĩ đã nổi tiếng Rococo họa sĩ không thể làm cho nó ở sau Cách mạng Pháp, như Rococo là mãi mãi là một biểu tượng của sự suy đồi. Các sự chán ghét đời đời cho nghệ thuật không bao giờ phai mờ Rococo. Bạn có thể hình dung những người nông dân cách mạng trong các cuộc bạo loạn bạo động của cuộc cách mạng Pháp lục soát lâu đài và lâu đài, phá hủy bất kỳ mặt hàng trang trí họ đi qua trong đó, và đặc biệt, Rococo đồ nội thất và các bức tranh.




















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: