IMPLICATIONS Implications For Research In our review of the research o dịch - IMPLICATIONS Implications For Research In our review of the research o Việt làm thế nào để nói

IMPLICATIONS Implications For Resea


IMPLICATIONS
Implications For Research In our review of the research on premarital education, certain methodological shortcomings of past research and directions for future research became apparent. These included: 1. The research literature to date on the effectiveness of premarital education is based exclusively on young, Euro-American, middle class couples. This lack of ethnic and racial diversity is one of the most glaring holes in this body of research. Racial and ethnic groups currently make up one-third of the total U.S. population and it is projected that within the next 50 years these groups will become the numerical majority of the American people (Sue, Arrendondo, McDavis, 1995). In this era of unprecedented cultural diversity, it is imperative that the evaluation of the effectiveness of premarital education include diverse, nationally representative samples. 2. Much of the research to date must be interpreted cautiously due to the fact that a good number of the studies have used quasi-experimental or non-experimental designs and their findings may be attributed to sample selection effects. Whenever possible, future studies need to utilize true experimental designs which randomly assign couples to intervention or control group statuses. 3. Although immediate post-test assessments can be used to determine whether a program has been successful in achieving its stated goal, they cannot help researchers evaluate the relevance of the program or its long term effects. Since premarital intervention programs are designed to increase marital satisfaction and prevent divorce, only long term longitudinal follow-ups (e.g., 5 to 10 years) of both treatment and matched control groups can provide us with an indication of their ultimate effectiveness. Evaluation studies should be designed accordingly. We recognize that substantial funding is generally required for this kind of research, but only large sample sizes followed for many years can yield the necessary data on the impact of premarital education on marital stability and long term satisfaction. Such studies should also evaluate the outcomes for couples’ parenting and the developmental outcomes for children. 4. Much of the premarital education research to date is limited in that studies have often failed to incorporate multiple types of standardized outcome measures. The comprehensive evaluation of a program’s effectiveness requires that both participant’s and outside rater’s perceptions of effectiveness be taken into account. Therefore, future studies should use both self-report and observational measures to assess a program’s effectiveness. Similarly, the evaluation of program effectiveness should involve measures that assess both the individual and dyadic levels. Care also needs to be taken to differentiate between statistical and substantive differences in analysis results. An evaluation may detect a statistically relevant improvement, but the magnitude of improvement may not be meaningful enough to warrant the adoption of the program by other professionals. 5. Almost no research exists that directly compares the effectiveness of different premarital education approaches with each other. Little attention has been given in the research to date on the specific components of program design and format that contribute to effective prevention efforts. Issues of theoretical orientation, format, and duration need to be evaluated in future research. Similarly, while the use of premarital assessment instruments has become a standard component in many premarital programs and the rationale for their use is very compelling, no outcome studies were found that that have evaluated their contribution to the effectiveness of premarital education (in contrast to the various studies on their psychometric development and predictive validity). Implications for Practice Several implications also arise for the development and implementation of premarital education programs. These include: 1. One obvious difficulty in evaluating premarital education is that it is often done in an informal manner without standardized procedures, while many of the formal programs that have been developed remain unpublished. This creates problems in comparing and qualitatively assessing the value of such interventions. Efforts should be made to standardize and systematically document intervention protocols in order to facilitate the evaluation of programs by both the administrators themselves and their peers. 2. One concern highlighted in this review is that premarital programs may not be reaching the couples who are most at risk for marital difficulties and divorce. Practitioners should work to develop specialized recruitment techniques that will increase the participation of these couples in preventive interventions.

3. Due to the lack of evidence for the long-term effectiveness of premarital education, it is reasonable to question the long-term effectiveness of programmatic interventions that offer all couples a standardized treatment, rather than tailoring specific interventions to specific couples. While it is too early to move away from standardized approaches completely, practitioners should seek to find ways to customize the education experience as much as possible to a couples specific needs. An example of such customization would be to integrate a couple assessment inventory into a program’s curriculum so that each couple receives feedback information that is specific to their relationship. Implications for Policy Because of the complexity of research design issues, as well as the difficulties inherent in outcome research, scholars may reasonably debate elements of the current research evidence pertaining to the effectiveness of premarital education programs. Likewise, it is clear from the review presented here that it will likely take decades of more research to properly address the questions that remain about premarital education programs, especially their impact on divorce. The question for policy makers is, “do we wait to have all the answers (were that possible) before we act on what is already known?” While it is true that we need to know far more about the development of marital distress and what can be done to prevent it, the need to strengthen marriages in our society is so great that we should act now on what we already know. Sound marriage preparation education needs to be grounded in sound research. However, marriage-oriented research has had a low funding priority from both government agencies and private foundations (Ooms, 1998). This is problematic in that a sustained public investment is needed to conduct the extensive longitudinal research using control groups that is needed to advance our understanding of how to prevent marital distress and divorce. A lack of good information will seriously hinder legislator’s ability to design and assess policies to strengthen couples as they enter marriage. Policy efforts are needed to generate the funding priority for premarital education research.
In evaluating the effectiveness of premarital programs, we need to ask ourselves if a decline in long-term outcome effects of these programs can truly be an appropriate indicator of intervention failure or if such results are merely an indication that developing and maintaining successful marriages requires sustained efforts and multiple supports. It would be unrealistic to believe that premarital education can single-handedly prevent marital problems and to hold that up as the standard of proof as to whether or not they are effective and worthy of wide spread community support. Furthermore, more than just research results should guide policy decisions pertaining to premarital education. Public policy supporting such measures sends a message that marriage matters and is worthy of deliberate preparation. It has been said that the dignity we give a vocation can be measured by the seriousness of the preparation we make for it. How then do we currently appraise marriage in our society?

CONCLUSION In a recent roundtable meeting discussing the effectiveness of couples and marriage education, the analogy was put forth that the research evidence for these programs can be viewed as the glass that is either half empty or half full (Ooms, 1998). This same analogy applies to the research specifically investigating the effectiveness of premarital education. The glass can be seen as half-empty, in that many of the premarital programs in widespread use have not been evaluated with the most rigorous standards. However, the glass can also be seen as half-full in that the best studies of the best programs have found positive effects and that the preponderance of studies from both normative developmental research and preventive intervention research have begun to identify some of the same basic processes and skills (e.g., communication, conflict negotiation, commitment, etc.) that are key factors in marital success. There is also a growing body of research on the types of interventions that may promote these interpersonal abilities. This information provides a sound foundation for the next generation of studies that are needed to fill the remainder of the glass and address the questions that remain in developing effective premarital education programs that can address the troubles facing marriages today and in the future.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ý NGHĨA Implications For Research In our review of the research on premarital education, certain methodological shortcomings of past research and directions for future research became apparent. These included: 1. The research literature to date on the effectiveness of premarital education is based exclusively on young, Euro-American, middle class couples. This lack of ethnic and racial diversity is one of the most glaring holes in this body of research. Racial and ethnic groups currently make up one-third of the total U.S. population and it is projected that within the next 50 years these groups will become the numerical majority of the American people (Sue, Arrendondo, McDavis, 1995). In this era of unprecedented cultural diversity, it is imperative that the evaluation of the effectiveness of premarital education include diverse, nationally representative samples. 2. Much of the research to date must be interpreted cautiously due to the fact that a good number of the studies have used quasi-experimental or non-experimental designs and their findings may be attributed to sample selection effects. Whenever possible, future studies need to utilize true experimental designs which randomly assign couples to intervention or control group statuses. 3. Although immediate post-test assessments can be used to determine whether a program has been successful in achieving its stated goal, they cannot help researchers evaluate the relevance of the program or its long term effects. Since premarital intervention programs are designed to increase marital satisfaction and prevent divorce, only long term longitudinal follow-ups (e.g., 5 to 10 years) of both treatment and matched control groups can provide us with an indication of their ultimate effectiveness. Evaluation studies should be designed accordingly. We recognize that substantial funding is generally required for this kind of research, but only large sample sizes followed for many years can yield the necessary data on the impact of premarital education on marital stability and long term satisfaction. Such studies should also evaluate the outcomes for couples’ parenting and the developmental outcomes for children. 4. Much of the premarital education research to date is limited in that studies have often failed to incorporate multiple types of standardized outcome measures. The comprehensive evaluation of a program’s effectiveness requires that both participant’s and outside rater’s perceptions of effectiveness be taken into account. Therefore, future studies should use both self-report and observational measures to assess a program’s effectiveness. Similarly, the evaluation of program effectiveness should involve measures that assess both the individual and dyadic levels. Care also needs to be taken to differentiate between statistical and substantive differences in analysis results. An evaluation may detect a statistically relevant improvement, but the magnitude of improvement may not be meaningful enough to warrant the adoption of the program by other professionals. 5. Almost no research exists that directly compares the effectiveness of different premarital education approaches with each other. Little attention has been given in the research to date on the specific components of program design and format that contribute to effective prevention efforts. Issues of theoretical orientation, format, and duration need to be evaluated in future research. Similarly, while the use of premarital assessment instruments has become a standard component in many premarital programs and the rationale for their use is very compelling, no outcome studies were found that that have evaluated their contribution to the effectiveness of premarital education (in contrast to the various studies on their psychometric development and predictive validity). Implications for Practice Several implications also arise for the development and implementation of premarital education programs. These include: 1. One obvious difficulty in evaluating premarital education is that it is often done in an informal manner without standardized procedures, while many of the formal programs that have been developed remain unpublished. This creates problems in comparing and qualitatively assessing the value of such interventions. Efforts should be made to standardize and systematically document intervention protocols in order to facilitate the evaluation of programs by both the administrators themselves and their peers. 2. One concern highlighted in this review is that premarital programs may not be reaching the couples who are most at risk for marital difficulties and divorce. Practitioners should work to develop specialized recruitment techniques that will increase the participation of these couples in preventive interventions. 3. Due to the lack of evidence for the long-term effectiveness of premarital education, it is reasonable to question the long-term effectiveness of programmatic interventions that offer all couples a standardized treatment, rather than tailoring specific interventions to specific couples. While it is too early to move away from standardized approaches completely, practitioners should seek to find ways to customize the education experience as much as possible to a couples specific needs. An example of such customization would be to integrate a couple assessment inventory into a program’s curriculum so that each couple receives feedback information that is specific to their relationship. Implications for Policy Because of the complexity of research design issues, as well as the difficulties inherent in outcome research, scholars may reasonably debate elements of the current research evidence pertaining to the effectiveness of premarital education programs. Likewise, it is clear from the review presented here that it will likely take decades of more research to properly address the questions that remain about premarital education programs, especially their impact on divorce. The question for policy makers is, “do we wait to have all the answers (were that possible) before we act on what is already known?” While it is true that we need to know far more about the development of marital distress and what can be done to prevent it, the need to strengthen marriages in our society is so great that we should act now on what we already know. Sound marriage preparation education needs to be grounded in sound research. However, marriage-oriented research has had a low funding priority from both government agencies and private foundations (Ooms, 1998). This is problematic in that a sustained public investment is needed to conduct the extensive longitudinal research using control groups that is needed to advance our understanding of how to prevent marital distress and divorce. A lack of good information will seriously hinder legislator’s ability to design and assess policies to strengthen couples as they enter marriage. Policy efforts are needed to generate the funding priority for premarital education research. Trong việc đánh giá hiệu quả của chương trình trước hôn nhân, chúng ta cần phải hỏi bản thân nếu một sự suy giảm trong ảnh hưởng kết quả lâu dài của các chương trình này thực sự có thể là một chỉ báo thích hợp của sự can thiệp của thất bại, hoặc nếu kết quả như vậy là chỉ đơn thuần là một dấu hiệu cho thấy rằng việc phát triển và duy trì cuộc hôn nhân thành công đòi hỏi nỗ lực duy trì lâu dài và nhiều hỗ trợ. Nó sẽ là không thực tế để tin rằng giáo dục trước hôn nhân single-handedly có thể ngăn chặn vấn đề hôn nhân và tổ chức rằng lên như là tiêu chuẩn của các bằng chứng về việc có hay không họ là hiệu quả và xứng đáng của toàn lây lan hỗ trợ cộng đồng. Hơn nữa, kết quả nghiên cứu nhiều hơn chỉ cần hướng dẫn quyết định chính sách liên quan đến giáo dục trước hôn nhân. Chính sách công cộng hỗ trợ các biện pháp gửi một thông điệp rằng hôn nhân quan trọng và xứng đáng của cố ý để chuẩn bị. Nó đã được cho biết rằng nhân phẩm chúng tôi cung cấp cho một ơn gọi có thể được đo bằng mức độ nghiêm trọng của việc chuẩn bị chúng tôi làm cho nó. Làm thế nào thì làm chúng tôi hiện đang thẩm định kết hôn trong xã hội của chúng tôi? Kết luận trong một cuộc họp tại hội nghị bàn tròn thảo luận về tính hiệu quả của cặp vợ chồng và hôn nhân giáo dục, tương tự đã được đưa ra bằng chứng nghiên cứu cho các chương trình có thể được xem như kính là một nửa sản phẩm nào hoặc một nửa đầy đủ (Ooms, 1998). Này tương tự tương tự áp dụng cho nghiên cứu cụ thể điều tra hiệu quả giáo dục trước hôn nhân. Kính có thể được xem như là nửa trống rỗng, trong đó nhiều người trong số các chương trình trước hôn nhân sử dụng rộng rãi chưa được đánh giá với các tiêu chuẩn khắt khe nhất. Tuy nhiên, kính có thể cũng được xem như là một nửa-đầy đủ trong đó nghiên cứu tốt nhất của các chương trình tốt nhất cho thấy tác động tích cực và ưu thế của các nghiên cứu từ cả quy chuẩn nghiên cứu phát triển và sự can thiệp dự phòng nghiên cứu đã bắt đầu để xác định một số cùng một quá trình cơ bản và kỹ năng (ví dụ, giao tiếp, đàm phán xung đột, cam kết, vv) mà là yếu tố quan trọng trong hôn nhân thành công. Đó cũng là một cơ thể ngày càng tăng của các nghiên cứu trên các loại của các can thiệp có thể thúc đẩy những khả năng giao tiếp. Thông tin này cung cấp một nền tảng âm thanh cho thế hệ tiếp theo của nghiên cứu là cần thiết để điền vào phần còn lại của kính và địa chỉ các câu hỏi vẫn còn trong phát triển chương trình giáo dục trước hôn nhân có hiệu quả có thể giải quyết những khó khăn phải đối mặt với cuộc hôn nhân ngày hôm nay và trong tương lai.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Ý NGHĨA
Những gợi ý Đối với Research In xét ​​của chúng tôi trong nghiên cứu về giáo dục trước hôn nhân, một số thiếu sót về phương pháp luận nghiên cứu trong quá khứ và hướng nghiên cứu trong tương lai trở nên rõ ràng. Chúng bao gồm: 1. Các tài liệu nghiên cứu cập nhật về hiệu quả của giáo dục trước hôn nhân được dựa hoàn toàn vào trẻ, Euro-Mỹ, các cặp vợ chồng trung lưu. Điều này thiếu sự đa dạng sắc tộc và chủng tộc là một trong những lỗ hổng rõ ràng nhất trong cơ thể của nghiên cứu này. Các dân tộc thiểu hiện chiếm một phần ba dân số của Mỹ và nó được dự đoán rằng trong vòng 50 năm tới, những nhóm này sẽ trở thành đa số của người dân Mỹ (Sue, Arrendondo, McDavis, 1995). Trong thời đại của đa dạng văn hóa chưa từng có, nó bắt buộc là đánh giá hiệu quả của giáo dục trước hôn nhân bao gồm đa dạng, mẫu đại diện quốc gia. 2. Phần lớn các nghiên cứu cho đến nay phải được giải thích một cách thận trọng do thực tế rằng một số lượng tốt của các nghiên cứu đã sử dụng thiết kế bán ngẫu hoặc phi thực nghiệm và phát hiện của họ có thể là do hiệu ứng mẫu lựa chọn. Bất cứ khi nào có thể, nghiên cứu trong tương lai cần phải sử dụng thiết kế thử nghiệm thật sự mà chỉ định ngẫu nhiên các cặp vợ chồng để can thiệp hoặc kiểm soát trạng thái nhóm. 3. Mặc dù đánh giá bài kiểm tra ngay lập tức có thể được sử dụng để xác định xem một chương trình đã thành công trong việc đạt được mục tiêu đã đề ra, họ không thể giúp các nhà nghiên cứu đánh giá sự phù hợp của chương trình, ảnh hưởng lâu dài của nó. Vì các chương trình can thiệp trước hôn nhân được thiết kế để tăng sự hài lòng của hôn nhân và ngăn chặn ly hôn, chỉ lâu dài dọc theo-up (ví dụ, 5 đến 10 năm) của cả hai điều trị và phù hợp với nhóm đối chứng có thể cung cấp cho chúng ta một dấu hiệu cho thấy hiệu quả cuối cùng của họ. Nghiên cứu đánh giá cần được thiết kế phù hợp. Chúng tôi nhận ra rằng kinh phí đáng kể thường được yêu cầu cho loại nghiên cứu này, nhưng chỉ có cỡ mẫu lớn tiếp trong nhiều năm có thể mang lại những dữ liệu cần thiết về tác động của giáo dục trước hôn nhân về sự ổn định hôn nhân và sự hài lòng lâu dài. Các nghiên cứu này cũng cần đánh giá những kết cục của cha mẹ cặp vợ chồng "và kết quả phát triển cho trẻ em. 4. Phần lớn các nghiên cứu giáo dục trước hôn nhân cho đến nay được giới hạn trong nghiên cứu đều thường không kết hợp nhiều loại biện pháp quả chuẩn hóa. Việc đánh giá toàn diện về hiệu quả của chương trình đòi hỏi cả người tham gia và nhận thức bên ngoài của người đánh giá về hiệu quả được đưa vào tài khoản. Do đó, các nghiên cứu trong tương lai nên sử dụng cả hai tự báo cáo và các biện pháp theo dõi để đánh giá hiệu quả của chương trình. Tương tự như vậy, việc đánh giá hiệu quả chương trình nên liên quan đến các biện pháp mà đánh giá cả các cá nhân và mức độ theo cặp đôi. Chăm sóc cũng cần được thực hiện để phân biệt giữa sự khác biệt thống kê và nội dung trong kết quả phân tích. Một đánh giá có thể phát hiện một cải tiến có liên quan thống kê, nhưng mức độ cải thiện có thể không đủ ý nghĩa để đảm bảo việc áp dụng các chương trình của các chuyên gia khác. 5. Hầu như không có nghiên cứu tồn tại mà trực tiếp so sánh hiệu quả của giáo dục trước hôn nhân khác nhau phương pháp tiếp cận với nhau. Ít được chú ý trong các nghiên cứu cho đến nay trên các thành phần cụ thể của thiết kế và định dạng chương trình góp phần vào những nỗ lực phòng chống hiệu quả. Các vấn đề về định hướng lý thuyết, định dạng, và thời gian cần phải được đánh giá trong nghiên cứu trong tương lai. Tương tự như vậy, trong khi việc sử dụng các công cụ đánh giá trước hôn nhân đã trở thành một thành phần tiêu chuẩn trong nhiều chương trình trước hôn nhân và lý do cho việc sử dụng chúng là rất hấp dẫn, chưa có nghiên cứu kết quả được tìm thấy rằng đã đánh giá những đóng góp của họ đối với hiệu quả của giáo dục trước hôn nhân (trái ngược với nghiên cứu khác nhau về sự phát triển tâm lý của họ và giá trị tiên đoán). Những gợi ý cho thực hành Một số tác động cũng phát sinh cho việc phát triển và thực hiện các chương trình giáo dục trước hôn nhân. Chúng bao gồm: 1. Một khó khăn rõ ràng trong việc đánh giá giáo dục trước hôn nhân là nó thường được thực hiện trong một cách không chính thức mà không cần thủ tục chuẩn hóa, trong khi rất nhiều các chương trình chính thức đã được phát triển vẫn chưa được công bố. Điều này tạo ra các vấn đề trong việc so sánh chất lượng và đánh giá giá trị của các biện pháp can thiệp như vậy. Cần nỗ lực để chuẩn hóa và có hệ thống tài liệu giao thức can thiệp để tạo thuận lợi cho việc đánh giá các chương trình của cả những nhà quản trị bản thân và đồng nghiệp của họ. 2. Một mối quan tâm nhấn mạnh vào tổng quan này là các chương trình trước hôn nhân có thể không đạt các cặp vợ chồng gặp nhiều rủi ro cho những khó khăn trong hôn nhân và ly dị. Các học viên sẽ làm việc để phát triển kỹ thuật chuyên ngành tuyển dụng đó sẽ làm tăng sự tham gia của các cặp vợ chồng trong các can thiệp phòng ngừa. 3. Do thiếu bằng chứng về hiệu quả lâu dài của giáo dục trước hôn nhân, nó là hợp lý để đặt câu hỏi về hiệu quả lâu dài của việc can thiệp chương trình cung cấp tất cả các cặp vợ chồng một điều trị chuẩn hóa, chứ không phải là may can thiệp cụ thể để các cặp vợ chồng cụ thể. Trong khi đó là quá sớm để di chuyển ra khỏi các phương pháp tiêu chuẩn hóa hoàn toàn, các học viên nên tìm kiếm để tìm cách để tùy biến các kinh nghiệm giáo dục càng nhiều càng tốt để một cặp vợ chồng với nhu cầu cụ thể. Một ví dụ về tùy biến như vậy sẽ được tích hợp một vài đánh giá hàng tồn kho vào chương trình giảng dạy của chương trình để mỗi cặp vợ chồng nhận được thông tin phản hồi nào cụ thể về mối quan hệ của họ. Những gợi ý cho chính sách Vì sự phức tạp của vấn đề thiết kế nghiên cứu, cũng như những khó khăn vốn có trong nghiên cứu kết quả, các học giả có thể tranh luận một cách hợp lý các yếu tố của các bằng chứng nghiên cứu hiện nay liên quan đến hiệu quả của các chương trình giáo dục trước hôn nhân. Tương tự như vậy, nó là rõ ràng từ việc xem xét trình bày ở đây mà nó có thể sẽ mất hàng thập kỷ nghiên cứu hơn để giải quyết đúng các câu hỏi chưa về các chương trình giáo dục trước hôn nhân, đặc biệt là tác động của chúng ly dị. Các câu hỏi dành cho các nhà hoạch định chính sách là, "chúng ta chờ đợi để có tất cả các câu trả lời (được rằng có thể) trước khi chúng ta hành động theo những gì đã biết?" Trong khi nó là sự thật mà chúng ta cần phải biết nhiều hơn về sự phát triển của suy hôn nhân và những gì có thể được thực hiện để ngăn chặn nó, cần phải tăng cường các cuộc hôn nhân trong xã hội của chúng tôi là rất lớn mà chúng ta phải hành động ngay vào những gì chúng ta đã biết. Giáo dục chuẩn bị hôn nhân âm thanh cần phải được căn cứ vào nghiên cứu âm thanh. Tuy nhiên, nghiên cứu cuộc hôn nhân theo định hướng đã được xem là một ưu tiên kinh phí thấp từ cả hai cơ quan chính phủ và các tổ chức tư nhân (Ooms, 1998). Đây là vấn đề trong đó một đầu tư công bền vững là cần thiết để thực hiện việc kiểm soát các nhóm nghiên cứu sử dụng theo chiều dọc rộng rãi đó là cần thiết để nâng cao hiểu biết của chúng ta về làm thế nào để ngăn chặn nạn hôn nhân và ly dị. Một thiếu thông tin tốt sẽ nghiêm túc cản trở khả năng lập pháp để thiết kế và đánh giá các chính sách để tăng cường các cặp vợ chồng khi họ bước vào hôn nhân. Nỗ lực chính sách là cần thiết để tạo ra các ưu tiên tài trợ cho nghiên cứu giáo dục trước hôn nhân. Trong việc đánh giá hiệu quả của các chương trình trước hôn nhân, chúng ta cần tự hỏi nếu một sự suy giảm trong các hiệu ứng kết quả lâu dài của các chương trình này thực sự có thể là một chỉ số thích hợp của sự thất bại can thiệp hoặc nếu kết quả như vậy chỉ đơn thuần là một dấu hiệu cho thấy việc phát triển và duy trì cuộc hôn nhân thành công đòi hỏi nỗ lực lâu dài và nhiều hỗ trợ. Nó sẽ là không thực tế để tin rằng giáo dục trước hôn nhân một tay có thể ngăn chặn các vấn đề hôn nhân và tổ chức mà lên các tiêu chuẩn của bằng chứng là có hay không họ có hiệu quả và xứng đáng với sự hỗ trợ của cộng đồng lan rộng. Hơn nữa, nhiều hơn chỉ là kết quả nghiên cứu nên hướng dẫn các quyết định chính sách liên quan đến giáo dục trước hôn nhân. Chính sách công hỗ trợ các biện pháp đó sẽ gửi một thông điệp rằng các vấn đề hôn nhân và xứng đáng là cố ý chuẩn bị. Nó đã được cho biết rằng phẩm chúng tôi cung cấp cho một ơn gọi có thể được đo bằng mức độ nghiêm trọng của việc chuẩn bị chúng tôi làm cho nó. Làm thế nào sau đó làm chúng tôi hiện đang thẩm định hôn nhân trong xã hội của chúng tôi? KẾT LUẬN Trong một cuộc họp bàn tròn gần đây thảo luận về hiệu quả của các cặp vợ chồng và giáo dục hôn nhân, sự tương tự đã được đưa ra rằng các bằng chứng nghiên cứu cho các chương trình này có thể được xem như là thủy tinh hoặc là có một nửa sản phẩm nào hoặc một nửa đầy đủ (Ooms, 1998). Điều này tương tự cũng được áp dụng cho các nghiên cứu đặc biệt điều tra hiệu quả của giáo dục trước hôn nhân. Thủy tinh có thể được xem như là nửa trống rỗng, trong đó rất nhiều các chương trình trước hôn nhân trong sử dụng rộng rãi chưa được đánh giá với các tiêu chuẩn khắt khe nhất. Tuy nhiên, kính cũng có thể được coi là đầy một nửa trong đó các nghiên cứu tốt nhất trong những chương trình tốt nhất đã tìm thấy tác động tích cực và sự vượt trội của các nghiên cứu từ cả hai nghiên cứu phát triển quy phạm và nghiên cứu can thiệp dự phòng đã bắt đầu xác định một số các quá trình cơ bản giống nhau và kỹ năng (ví dụ, giao tiếp, đàm phán xung đột, cam, vv) mà là những yếu tố quan trọng trong thành công của hôn nhân. Ngoài ra còn có một cơ thể đang phát triển của nghiên cứu về các loại hình can thiệp có thể phát huy những khả năng cá nhân. Thông tin này cung cấp một nền tảng vững chắc cho các thế hệ tiếp theo của nghiên cứu là cần thiết để điền vào phần còn lại của kính và giải quyết các câu hỏi còn lại trong việc phát triển các chương trình giáo dục trước hôn nhân có hiệu quả có thể giải quyết những khó khăn phải đối mặt với cuộc hôn nhân hiện tại và trong tương lai.





đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: