The function of myth in literature in Frye's view is to account for an dịch - The function of myth in literature in Frye's view is to account for an Việt làm thế nào để nói

The function of myth in literature

The function of myth in literature in Frye's view is to account for and make communicable the ritual and the dream. Ritual cannot account for itself because its origins are pre­logical , pre-verbal and almost pre-human when we think of the attachment to the calendar of the natural cycle that plants and some animals still have. But the stories of myth give the human being some explanation for his rituals. Also, in the case of dreams, their meaning is not fully comprehensi­ble to us. But they have a mythi,cal element which has a power of independent communication that helps us to understand the "storyll behind their systems of allusions. If we call this mythical element we have just mentioned the archetype, the question then becomes: What is the power of independent communication that archetypes as manifesta­tions of myth have? Frye mentions that this emphasis on impersonal content in dream has been developed by Jung in his theory of a collective unconscious. Frye thinks that this emphasis is an unnecessary hypothesis for literary criticism, but it would seem that an understanding of how symbols in literature affect us psychologically would be essential to any investigation of the literary experience. Jung says in the section of Man and His Symbols entitled . The Archetype in Dream Symbolism" that there are many symbols that are not individual but collective in their nature and origin. They often seem to have some kind of religious conno­tation, and Jung finds that the believer assumes they have been revealed to man from a divine source while the skeptic thinks they have been invented. However, Jung feels that both are wrong. He concedes to the skeptic that these kinds of symbols have been consciously and carefully elaborated for centuries. He also agrees with the believer that their origin is so far buried in the past that they seem to have no human source. But he says they are actually "collective representations" arising from primeval dreams and creative fantasies. As such, they are involuntary, spontaneous manifestations and by no means intentional inventions. In such a case, says Jung, we must consider the fact, first noted by F~eud, that elements often occur in a dream that are not individual and cannot be derived from the dreamer's personal experience. Jung looks at the history of the human mind to help explain the presence of these elements which he calls the archetypes. He says that the mind has an evolutionary history like anyone of the organs of the body_ By IIhistory " of the mind Jung does not mean the mind building itself up by conscious reference to the past through language and other cultural traditions. He is referring to the biolo­gical, prehistoric, and unconscious development of the mind in archaic man, whose psyche was still close to that of the animal. Just as the anatomist or biologist can find traces of our original form in our bodies today, the investigator of the mind can see analogies between the dream pictures of modern man and the products of the primitive mind, its "collective images" and its mythological motifs. The arche­types are still functioning, as Freud discovered, and they are especially valuable because of their IIhistorical" nature. Jung says that the term lIarchetype" is often misunder­stood as meaning certain definite mythological images or motifs. But the mythological motifs are conscious repre­sentations which can be quite variable. Therefore, it would be absurd to assume that the motifs themselves are inherited. It is the tendency to form various representations of such motifs that is inherited. This tendency is the archetype and it is an instinctual trend of the human mind. In an effort to distinguish between instincts and archetypes, Jung says: "What we properly call instincts are physiological urges, and are perceived by the senses. But at the same time, they also manifest themselves in fantasies and often reveal their pre­sence only by symbolic images. These manifestations are what call the archetypes. They are without known origin; and they reproduce themselves in any time or in any part of the world - even where transmission by direct descent or "cross fertilization" through migration must be ruled out. II Jung , p. 58." By their nature, archetypes, are, at the same time, both images and emotions. The emotion must be present or the image is simply a word picture, says Jung. With the addition of emotion, the image gains numinosity (or psychic energy). It becomes dynamic and definite consequences must come from it. Such is the power of archetypes, according to Jung, that they create myths, religions and philosophies that influence and characterize whole nations and epochs of history.. If we can grasp the significance of the power of archetypes that Jung discovered in his work, we can appreciate the fact that archetypal symbols in literature can evoke extensive associa­tions and deep-seated emotions in the reader. We will return to Frye at this point to discover the way in which the archetypal level of criticism becomes a more specialized phase of itself in his fifth or anagogic level. As we have already suggested, literature on the fourth level is a part of civilization and civilization is the process of making a human form out of nature. The shape of this human form, says Frye, is revealed by civilization itself as it develops: its major components are the city, the garden, the farm, the sheepfold and the like, as well as human society itself. An archetypal symbol is usually a natural object with a human meaning, and it forms part of the critical view of art as a civilized product, 'a vision of the goals of human work. But human endeavour implies social, moral and aesthe­tic standards and Frye gives extensive arguments to prove that none of these standards can, in .:the long run, be externally determinative of the value of art. Therefore, there must be a higher phase where literature passes from civilization, in which it is still useful and functional, to culture, where it is disinterested and liberal and stands by itself. Again we will follow Frye's account of this phase very closely for the sake of greater understanding. He says that the last phase of symbolism will be concerned, as the previous one was, with the mythopoeic aspect of litera­ture, but with myth in its narrower and more technical sense of fictions and themes relating to divine or quasi-divine beings and powers. He points out that learned mythopoeia may be full of complexities but they are designed to reveal and not disguise the myth. One can infer that both it as well as primitive and popular literature tend toward a center of imaginative experience. Frye notes that in the greatest moments of writers such as Dante and Shakespeare we have a feeling of converging significance, the feeling that here we are close to seeing what our whole literary experience has been about, the feeling that we have moved into the still center of the order of words. Valid criticism recognizes that, unless there is such a center, there is nothing to prevent the analogies supplied by convention and genre from being an endless series of free associations, perhaps suggestive, perhaps even tantalizing, but never creating a real structure. The study of archetypes is the study of literary symbols as parts of a whole. Frye thinks that if we accept the idea of archetypes, then we must take another step and conceive the possibility of a self-contained literary universe. We have now come back to the conclusion we drew from Jung, Kahler and Frye himself early in the discussion: the idea that there is an independent world of the symbol. Frye goes on to posit that if archetypal symbols are communicable symbols, we can expect to find at the center of archetypes a group of universal symbols. These symbols would be images of things that are common to all men, the ones that Jung says can be reproduced in any place at any time. Such symbols would be universally comprehensible with no limits to their communicable power and they would include images of food and drink, the quest or journey, light and darkness, and sexual fulfillment, usually in the form of marriage. Having given the general tendency of anagogic poetry and having specified its major symbols, Frye goes on to describe its particular manifestation of dream, desire, and ritual, and to define the ultimate nature of its symbols. As we have already noted, the work of literary art in the archetypal phase is a myth and unites the ritual and the dream. Frye says that by doing so it limits the dream: it makes it plausible and acceptable to a social waking con­sciousness.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Các chức năng của huyền thoại trong văn học trong chế độ xem của Frye là chiếm và làm cho truyền các nghi lễ và giấc mơ. Nghi lễ không thể tài khoản cho chính nó, bởi vì nguồn gốc của nó là prelogical, trước bằng lời nói và hầu hết con người trước khi chúng tôi nghĩ rằng tập tin đính kèm vào lịch của chu kỳ tự nhiên thực vật và động vật một số vẫn còn có. Nhưng những câu chuyện của huyền thoại cho con người đang là một số giải thích cho nghi lễ của ông. Ngoài ra, trong trường hợp của những giấc mơ, ý nghĩa của họ là không hoàn toàn dễ hiểu cho chúng tôi. Nhưng họ có một mythi, cal yếu tố đó có một sức mạnh của truyền thông độc lập sẽ giúp chúng tôi hiểu storyll"đằng sau của hệ thống của allusions. Nếu chúng tôi gọi nguyên tố huyền thoại này chúng tôi đã chỉ đề cập đến các nguyên mẫu, sau đó hỏi trở thành: sức mạnh của truyền thông độc lập archetypes như là biểu hiện của huyền thoại có là gì? Frye đề cập đến rằng này nhấn mạnh vào các nội dung nhân hóa trong giấc mơ đã được phát triển bởi Jung trong lý thuyết của ông của một tập thể bất tỉnh. Frye nghĩ rằng nhấn mạnh này là một giả thuyết không cần thiết cho phê bình văn học, nhưng nó sẽ có vẻ rằng sự hiểu biết về cách biểu tượng trong văn học ảnh hưởng đến chúng tôi tâm lý rất cần thiết cho bất kỳ điều tra của những kinh nghiệm văn học. Jung nói trong phần của người đàn ông và biểu tượng của ông mang tên. Các nguyên mẫu trong giấc mơ biểu tượng"rằng có rất nhiều biểu tượng mà không phải là cá nhân nhưng tập thể trong bản chất và nguồn gốc của họ. Họ dường như thường có một số loại ý nghĩa tôn giáo, và Jung tìm thấy rằng những người tin tưởng giả định họ có được tiết lộ để người đàn ông từ một nguồn thượng đế trong khi hoài nghi cho rằng họ đã được phát minh ra. Tuy nhiên, Jung cảm thấy cả hai đều sai. Ông thừa nhận để sự hoài nghi rằng các loại biểu tượng đã được ý thức và cẩn thận xây dựng trong nhiều thế kỷ. Ông cũng đồng ý với những người tin tưởng rằng nguồn gốc của họ cho đến nay được chôn cất trong quá khứ mà họ dường như đã không có nguồn gốc của con người. Nhưng ông nói rằng họ đang thực sự "tập thể đại diện" phát sinh từ nguyên sinh những giấc mơ và tưởng tượng sáng tạo. Như vậy, họ là không tự nguyện, tự phát biểu hiện và do không có nghĩa là cố ý phát minh. Trong trường hợp này, nói Jung, chúng ta phải xem xét một thực tế, lần đầu tiên ghi nhận của F ~ eud, yếu tố thường xảy ra trong một giấc mơ đó không phải là cá nhân và không thể được bắt nguồn từ kinh nghiệm cá nhân của người mơ. Jung nhìn vào lịch sử của tâm trí con người để giúp giải thích sự hiện diện của các yếu tố mà ông gọi những archetypes. Ông nói rằng tâm trí có một lịch sử tiến hóa như bất cứ ai của các cơ quan của body_ bởi IIhistory "của tâm Jung có nghĩa là cái tâm xây dựng chính nó bằng cách có ý thức tham chiếu đến quá khứ thông qua ngôn ngữ và văn hóa truyền thống khác. Ông đề cập đến sinh học, tiền sử, và vô thức phát triển của tâm trong con người cổ xưa, thần có vẫn còn gần đó của động vật. Cũng giống như các nhà giải phẫu học hoặc nhà sinh vật học có thể tìm thấy dấu vết của mẫu ban đầu của chúng tôi trong cơ thể của chúng tôi vào ngày hôm nay, các điều tra viên của tâm có thể nhìn thấy suy giữa các hình ảnh ước mơ của con người hiện đại và các sản phẩm của cái trí nguyên thủy, những "hình ảnh tập thể" và motif thần thoại của nó. Thiên nhiên những archetypes vẫn hoạt động, như Freud phát hiện, và họ là đặc biệt là có giá trị vì IIhistorical của họ". Jung nói rằng lIarchetype thuật ngữ "thường được hiểu lầm là có nghĩa là một số hình ảnh thần thoại xác định hoặc motif. Nhưng thần thoại motif là đại diện có ý thức có thể là khá biến. Do đó, nó sẽ là ngớ ngẩn để thừa nhận rằng các motif chính họ được thừa hưởng. Nó là xu hướng để tạo thành các đại diện khác nhau của motif như vậy được thừa hưởng. Xu hướng này là các nguyên mẫu và nó là một xu hướng instinctual của tâm trí con người. Trong một nỗ lực để phân biệt giữa bản năng và archetypes, Jung nói: "những gì chúng tôi đúng cách gọi bản năng đang kêu gọi sinh lý, và cảm nhận của các giác quan. Nhưng cùng một lúc, họ cũng có thể biểu hiện bản thân trong tưởng tượng và thường tiết lộ sự hiện diện của họ chỉ bởi biểu tượng. Những biểu hiện là những gì gọi là những archetypes. Họ mà không có nguồn gốc được biết đến; và họ sao chép bản thân trong bất kỳ thời gian hoặc trong bất kỳ phần nào của thế giới - ngay cả khi truyền tải bằng trực tiếp gốc hoặc "qua thụ tinh" thông qua di chuyển phải được loại trừ. II Jung, p. 58." Bởi bản chất của họ, archetypes, là, cùng một lúc, hình ảnh và cảm xúc. Những cảm xúc sẽ phải có mặt hoặc hình ảnh là chỉ đơn giản là một hình ảnh từ, nói Jung. Với việc bổ sung các cảm xúc, hình ảnh thu numinosity (hoặc năng lượng tâm linh). Nó trở nên năng động và xác định hậu quả phải đến từ nó. Đó là sức mạnh của archetypes, theo Jung, mà họ tạo ra huyền thoại, tôn giáo và triết lý mà ảnh hưởng đến và mô tả toàn bộ quốc gia và kỷ nguyên của lịch sử... Nếu chúng tôi có thể nắm bắt ý nghĩa của sức mạnh của archetypes Jung phát hiện trong công việc của mình, chúng tôi có thể đánh giá cao thực tế rằng nguyên mẫu biểu tượng trong văn học có thể gợi mở rộng các Hiệp hội và những cảm xúc sâu ngồi trong người đọc. Chúng tôi sẽ trở lại Frye vào thời điểm này để khám phá các cách mà mức độ nguyên mẫu của những lời chỉ trích sẽ trở thành một giai đoạn chuyên biệt hơn của chính nó trong trình độ của ông thứ năm hoặc anagogic. Như chúng tôi đã có đề nghị, văn học ở cấp độ thứ tư là một phần của nền văn minh và nền văn minh là quá trình làm cho một hình thức của con người ra khỏi Thiên nhiên. Hình dạng của hình thức của con người, nói Frye, được tiết lộ bởi nền văn minh chính nó khi nó phát triển: thành phần chính của nó là thành phố, vườn, trang trại, thực và xã hội như, cũng như con người chính nó. Một biểu tượng nguyên mẫu thường là một đối tượng tự nhiên với một ý nghĩa của con người, và nó tạo thành một phần quan trọng của nghệ thuật như là một sản phẩm văn minh, ' một tầm nhìn của các mục tiêu của công việc của con người. Nhưng con người nỗ lực ngụ ý tiêu chuẩn xã hội, đạo Đức và thẩm Mỹ và Frye cung cấp cho các đối số rộng lớn để chứng minh rằng không ai trong số các tiêu chuẩn này có thể, trong.: dài chạy, bên ngoài từ hạn định giá trị của nghệ thuật. Vì vậy, phải có một giai đoạn cao nơi văn học đi từ nền văn minh, trong đó nó là vẫn còn hữu ích và chức năng, nền văn hóa, nơi nó là vô tư và tự do và là viết tắt của chính nó. Một lần nữa, chúng tôi sẽ làm theo Frye của tài khoản của giai đoạn này rất chặt chẽ vì lợi ích của sự hiểu biết lớn hơn. Ông nói rằng giai đoạn cuối của biểu tượng sẽ được quan tâm, như trước đó là, với các khía cạnh mythopoeic của văn học, nhưng với huyền thoại của nó theo nghĩa hẹp hơn và nhiều kỹ thuật của fictions và chủ đề liên quan đến Thiên Chúa hay thần quasi-thánh người và quyền hạn. Ông chỉ ra rằng học mythopoeia có thể được đầy đủ các phức tạp nhưng chúng được thiết kế để tiết lộ và không che giấu những huyền thoại. Một có thể suy ra rằng cả hai nó cũng như văn học nguyên thủy và phổ biến có xu hướng hướng tới một trung tâm của trí tưởng tượng kinh nghiệm. Frye ghi chú rằng trong những khoảnh khắc vĩ đại nhất của nhà văn như Dante và Shakespeare chúng tôi có một cảm giác của hội tụ ý nghĩa, cảm giác rằng ở đây chúng tôi là gần gũi với nhìn thấy những gì chúng tôi kinh nghiệm toàn bộ văn học đã về, cảm giác rằng chúng tôi đã di chuyển vào Trung tâm vẫn còn of the Order of từ. Những lời chỉ trích hợp lệ nhận ra rằng, trừ khi có một trung tâm, không có gì để ngăn chặn suy cung cấp bởi Hội nghị và các thể loại từ là một loạt bất tận các Hiệp hội tự do, có lẽ gợi, có lẽ thậm chí tantalizing, nhưng không bao giờ tạo ra một cấu trúc thực sự. Nghiên cứu của archetypes là nghiên cứu văn học ký hiệu như là một phần của một toàn thể. Frye nghĩ rằng nếu chúng tôi chấp nhận ý tưởng của archetypes, sau đó chúng tôi phải có một bước và thụ thai khả năng của một vũ trụ văn học khép kín. Chúng tôi bây giờ trở lại để kết luận chúng tôi đã thu hút từ Jung, Kahler và Frye mình sớm trong các cuộc thảo luận: ý tưởng là có một thế giới độc lập của biểu tượng. Frye đi vào để posit rằng nếu nguyên mẫu biểu tượng đang truyền biểu tượng, chúng tôi có thể mong đợi để tìm thấy tại Trung tâm của archetypes một nhóm các biểu tượng phổ quát. Các biểu tượng này sẽ là hình ảnh của sự vật là phổ biến cho tất cả mọi người, những người Jung nói có thể được sao chép ở bất cứ nơi nào bất cứ lúc nào. Biểu tượng như vậy sẽ là phổ comprehensible không có giới hạn để truyền sức mạnh của họ và họ sẽ bao gồm các hình ảnh của thực phẩm và đồ uống, các nhiệm vụ hoặc hành trình, ánh sáng và bóng tối, và thực hiện tình dục, thường trong các hình thức của hôn nhân. Có được xu hướng chung của thơ ca anagogic và có chỉ định các biểu tượng lớn, Frye đi vào để mô tả của nó biểu hiện cụ thể của ước mơ, mong muốn và nghi lễ, và để xác định tính chất cuối cùng của biểu tượng của nó. Như chúng tôi đã ghi nhận, tác phẩm văn học nghệ thuật trong giai đoạn nguyên mẫu là một huyền thoại và đoàn kết các nghi lễ và giấc mơ. Frye nói rằng bằng cách làm như vậy nó giới hạn những ước mơ: nó làm cho nó chính đáng và phù hợp với một ý thức xã hội thức dậy.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các chức năng của huyền thoại trong văn học theo quan điểm Frye là để chiếm và làm cho truyền các nghi lễ và những giấc mơ. Nghi lễ không thể tài khoản cho chính nó, vì nguồn gốc của nó prelogical, trước lời nói và gần như trước khi con người khi chúng ta nghĩ về sự gắn bó với lịch của chu kỳ tự nhiên mà các nhà máy và một số động vật vẫn có. Nhưng những câu chuyện thần thoại cho con người một số giải thích cho những nghi lễ của mình. Ngoài ra, trong trường hợp của những giấc mơ, ý nghĩa của chúng không phải là hoàn toàn dễ hiểu cho chúng tôi. Nhưng họ có một mythi, yếu tố cal trong đó có một sức mạnh của truyền thông độc lập giúp chúng ta hiểu được "storyll đằng sau hệ thống của họ ám chỉ Nếu chúng ta gọi là yếu tố thần thoại này, chúng tôi đã chỉ đề cập đến các nguyên mẫu, các câu hỏi sau đó trở thành:. Là gì sức mạnh của truyền thông độc lập mẫu hình như là biểu hiện của huyền thoại có? Frye đề cập đến việc này nhấn mạnh vào nội dung khách quan trong giấc mơ đã được phát triển bởi Jung trong lý thuyết của ông về một vô thức tập thể. Frye nghĩ rằng sự nhấn mạnh đây là một giả thuyết không cần thiết cho phê bình văn học, nhưng nó Có vẻ như sự hiểu biết về cách biểu tượng trong văn học ảnh hưởng đến chúng tôi về mặt tâm lý sẽ là điều cần thiết cho bất kỳ điều tra của các kinh nghiệm văn học. Jung nói trong phần trước của Man và biểu tượng của ông được hưởng. Các Archetype trong Dream nghĩa tượng trưng "rằng có rất nhiều biểu tượng mà không phải là cá nhân mà tập thể trong tự nhiên và nguồn gốc của chúng. Họ thường có vẻ như có một số loại ý nghĩa tôn giáo, và Jung thấy rằng các tín đồ giả định họ đã được tiết lộ cho con người từ một nguồn thiêng liêng trong khi người hoài nghi cho rằng họ đã được phát minh. Tuy nhiên, Jung cảm thấy rằng cả hai đều sai. Ông thừa nhận để người hoài nghi rằng những loại biểu tượng đã được ý thức và cẩn thận xây dựng trong nhiều thế kỷ. Ông cũng đồng ý với các tín hữu rằng nguồn gốc của họ là cho đến nay bị chôn vùi trong quá khứ mà họ dường như không có nguồn nhân lực. Nhưng ông nói rằng họ thực sự là "đại diện tập thể" phát sinh từ những giấc mơ nguyên sinh và tưởng tượng sáng tạo. Như vậy, họ không tự nguyện, biểu hiện tự phát và không có nghĩa sáng chế có chủ ý. Trong một trường hợp như vậy, nói Jung, chúng ta phải xem xét thực tế, lần đầu tiên ghi nhận của F ~ EUD, mà yếu tố thường xảy ra trong một giấc mơ mà không phải là cá nhân và không thể được bắt nguồn từ kinh nghiệm cá nhân của người mơ mộng. Jung nhìn vào lịch sử của tâm trí con người để giúp giải thích sự có mặt của những yếu tố này mà ông gọi là các nguyên mẫu. Ông nói rằng tâm trí có một lịch sử tiến hóa như bất cứ ai trong các cơ quan của body_ By IIhistory "của tâm Jung không có nghĩa là xây dựng tâm chính nó lên bằng cách tham khảo ý thức về quá khứ thông qua ngôn ngữ và truyền thống văn hóa khác. Ông được đề cập đến phát triển sinh học, tiền sử, và vô thức của tâm trong con người cổ xưa, mà tinh thần vẫn còn gần như của các động vật. Cũng như các nhà giải phẫu học hay sinh vật học có thể tìm thấy dấu vết của hình thức ban đầu của chúng tôi trong các cơ quan của chúng tôi ngày hôm nay, các nhà khảo cứu về tâm trí có thể nhìn thấy sự giống nhau giữa hình ảnh giấc mơ của người đàn ông hiện đại và các sản phẩm của tâm nguyên thủy, "hình ảnh tập thể" của nó và các họa tiết thần thoại. Các nguyên mẫu vẫn đang hoạt động, như Freud phát hiện, và chúng đặc biệt có giá trị vì của IIhistorical "bản chất của họ. Jung nói rằng lIarchetype hạn "thường bị hiểu nhầm như có nghĩa là một số hình ảnh thần thoại nhất định hoặc hoa văn. Nhưng các họa tiết thần thoại là những biểu thức mà có thể khá khác nhau. Do đó, nó sẽ là vô lý khi cho rằng những hoa văn tự được thừa hưởng. Đó là . xu hướng để tạo thành đại diện khác nhau của các họa tiết như vậy mà được thừa hưởng xu hướng này là nguyên mẫu và nó là một xu hướng bản năng của tâm trí con người Trong một nỗ lực để phân biệt giữa bản năng và nguyên mẫu, Jung nói:. "Những gì chúng tôi đúng cách gọi bản năng là sự thôi thúc sinh lý , và được cảm nhận bằng các giác quan. Nhưng đồng thời, họ cũng thể hiện mình trong tưởng tượng và thường bộc lộ sự hiện diện của họ chỉ bằng hình ảnh tượng trưng. Những biểu hiện là những gì gọi là các nguyên mẫu. Họ không biết nguồn gốc; và họ tái tạo bản thân trong bất cứ lúc nào hoặc trong bất kỳ một phần của thế giới - ngay cả khi truyền theo huyết thống trực tiếp hay "thụ tinh chéo" thông qua di cư phải được loại trừ. II Jung, p. 58. "Về bản chất, nguyên mẫu, là, cùng một lúc, cả hai hình ảnh và cảm xúc. Cảm xúc phải có mặt hoặc hình ảnh đơn giản chỉ là một hình ảnh từ, nói Jung. Với việc bổ sung các cảm xúc, lợi ích ảnh numinosity (hoặc năng lượng tâm linh). Nó trở nên năng động và hậu quả nhất định phải đến từ nó. Đó chính là sức mạnh của nguyên mẫu, theo Jung, mà họ tạo ra những huyền thoại, tôn giáo và triết lý đó ảnh hưởng và đặc trưng cho toàn bộ các quốc gia và các thời kỳ của lịch sử .. Nếu chúng ta có thể nắm bắt tầm quan trọng của sức mạnh của các nguyên mẫu mà Jung phát hiện trong công việc của mình, chúng ta có thể đánh giá cao thực tế rằng các biểu tượng nguyên mẫu trong văn học có thể gợi lên các hiệp hội rộng lớn và những cảm xúc sâu xa trong đầu đọc. Chúng tôi sẽ trở lại Frye vào thời điểm này để khám phá cách trong đó mức độ điển hình của sự chỉ trích trở thành một giai đoạn chuyên biệt hơn của chính nó trong mức thứ năm hoặc anagogic của mình. Như chúng tôi đã đề nghị, tài liệu về các cấp độ thứ tư là một phần của nền văn minh và văn minh là quá trình làm cho một hình dạng con người ra khỏi thiên nhiên. Hình dạng của hình dạng con người này, nói Frye, được tiết lộ bởi nền văn minh chính nó như là nó phát triển: thành phần chính của nó là các thành phố, các khu vườn, trang trại, chuồng chiên và như thế, cũng như xã hội loài người chính nó. Một biểu tượng nguyên mẫu thường là một đối tượng tự nhiên với một ý nghĩa con người, và nó là một phần của quan điểm quan trọng của nghệ thuật như là một sản phẩm văn minh ", một tầm nhìn trong những mục tiêu của công việc của con người. Nhưng nỗ lực của con người cho thấy tiêu chuẩn xã hội, đạo đức và thẩm mỹ và Frye cho lập luận rộng rãi để chứng minh rằng không ai trong số các tiêu chuẩn này có thể, trong:. Về lâu dài, có tính quyết định bên ngoài của giá trị nghệ thuật. Vì vậy, phải có một giai đoạn cao hơn, nơi văn học chuyển từ nền văn minh, trong đó nó vẫn còn hữu ích và chức năng, đến văn hóa, nơi mà nó là vô tư và tự do và đứng của chính nó. Một lần nữa chúng tôi sẽ theo tài khoản của giai đoạn này Frye của rất chặt chẽ vì lợi ích của sự hiểu biết hơn. Ông nói rằng giai đoạn cuối cùng của biểu tượng sẽ được quan tâm, như trước đó, với các khía cạnh mythopoeic của văn học, nhưng với huyền thoại trong nghĩa hẹp hơn và nhiều hơn kỹ thuật của những hư cấu và chủ đề liên quan đến sinh vật và thần thông hoặc bán thần thánh. Ông chỉ ra rằng mythopoeia học chưa đầy phức tạp nhưng chúng được thiết kế để lộ và không che giấu huyền thoại. Người ta có thể suy ra rằng cả nó cũng như văn học nguyên thủy và phổ biến có xu hướng về trung tâm của kinh nghiệm tưởng tượng. Frye lưu ý rằng trong những khoảnh khắc vĩ đại nhất của nhà văn như Dante, Shakespeare, chúng tôi có một cảm giác hội tụ ý nghĩa, cảm giác rằng ở đây chúng ta đang gần nhìn thấy những gì kinh nghiệm văn học toàn bộ của chúng tôi đã được về, cảm giác rằng chúng tôi đã di chuyển vào trung tâm vẫn của thứ tự của từ. Phê bình có giá trị công nhận rằng, trừ khi có một trung tâm như vậy, không có gì để ngăn chặn sự suy cung cấp theo quy ước và thể loại từ là một chuỗi dài những hiệp hội tự do, có lẽ gợi ý, thậm chí còn trêu ngươi, nhưng không bao giờ tạo ra một cấu trúc thực sự là. Các nghiên cứu về các nguyên mẫu là nghiên cứu của các biểu tượng văn học như là bộ phận của một tổng thể. Frye nghĩ rằng nếu chúng ta chấp nhận ý tưởng của nguyên mẫu, sau đó chúng tôi phải mất thêm một bước và nhận thức khả năng của một vũ trụ văn học khép kín. Chúng ta đã trở lại để kết luận chúng tôi đã thu hút từ Jung, Kahler và Frye mình sớm trong các cuộc thảo luận: ý tưởng rằng có một thế giới độc lập của các biểu tượng. Frye tiếp tục thừa nhận rằng nếu biểu tượng nguyên mẫu là những biểu tượng truyền, chúng ta có thể hy vọng tìm thấy ở trung tâm của các nguyên mẫu một nhóm các biểu tượng phổ quát. Những biểu tượng này sẽ là hình ảnh của sự vật mà là chung cho tất cả mọi người, những người mà Jung nói có thể được sao chép dưới bất kỳ nơi nào bất cứ lúc nào. Biểu tượng như vậy sẽ được phổ hiểu không có giới hạn quyền lực truyền của họ và họ sẽ đưa hình ảnh của thực phẩm và thức uống, các nhiệm vụ hoặc hành trình, ánh sáng và bóng tối, và thực hiện tình dục, thường là trong các hình thức hôn nhân. Sau khi đưa ra các xu hướng chung của thơ anagogic và đã quy định các biểu tượng lớn của nó, Frye tiếp tục miêu tả biểu hiện cụ thể của nó trong giấc mơ, khát vọng, và nghi lễ, và để xác định bản chất cuối cùng của biểu tượng của nó. Như chúng tôi đã lưu ý, các tác phẩm nghệ thuật văn học trong giai đoạn nguyên mẫu là một huyền thoại, và kết hợp các nghi lễ và những giấc mơ. Frye nói rằng làm như vậy nó giới hạn ước mơ: nó làm cho nó hợp lý và chấp nhận được một tâm thức tỉnh thức xã hội.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: