The surgeon pulled off his gloves, the rubber coming off with a snap,  dịch - The surgeon pulled off his gloves, the rubber coming off with a snap,  Việt làm thế nào để nói

The surgeon pulled off his gloves,

The surgeon pulled off his gloves, the rubber coming off with a snap, and threw them into the biohazard bin, running his hands under the sink.

The boy had one hell of a guardian angel standing behind him.
Takaba lay asleep, the sheets covering his lower half, leaving the rest of his body exposed to the chilled night air. His pale skin was covered in a faint sheen of sweat, just barely coating his lithe, sensual body. The moonlight filtered in through the sheer curtains that danced with the wind, casting an array of faint moving shadows over the gentle figure, as if he were bathed in northern lights.
Asami leaned forward against the railing in the balcony, sixty floors above the ground, as the high wind whipped his dark hair. The air felt cold against his arms and legs, dressed only in a pair of loose boxers, as the frigid current of air coursed around him.
He stood eye to eye with some of the tallest skyscrapers in Tokyo, the majestic city beneath him, fully awake somehow, as if it were forever on espressos and cigarettes, drenched in caffeine and nicotine. The moonlight skidded across the glassy surfaces, illuminating the sides of those high rise buildings so prevalent in Tokyo.
Six months had passed since the airplane incident, and his fingers still itched for the familiar cigarette, the feel of the rough paper rolled between his digits, the way smoke burned down his throat with a rough velvety sensation, but his iron will clenched tight on straying temptations. It had been hard enough to stay off the sweet rancid habit.
The new commitment had been something of a necessity while Takaba was hospitalized for three months in first Amsterdam, where the plane had made its emergency landing, then Berlin. Smoking meant he had to go all the way outside, past the hospital garden, and to the parking lot. The nurses plucked the cigarettes from his lips even before he could light them if he was anywhere within or near the smoke-free perimeter. Hence, he took it upon himself to stamp down the life-long habit, and he discovered, it really was an addiction. Had he been any less of a self-disciplining man, he wasn’t sure if he could have quit.
One month after the airplane incident, he had tried to bring Akihito home to Japan, but the doctors refused, fearing that any post-surgery complications that might arise during the trip. They did, however, allow a transfer to a larger hospital in Berlin, one where Asami had connections. The caution and reluctance was understandable, considering Takaba had almost bled to death internally into the chest cavity, the left lung filling with blood between the crevices and nearly wet-drowning him with his own blood. It had caused some major problems for the first month of recovery, especially with the ribs that had been shattered by the bullet entry.
He could still remember Akihito throwing up from the Oxycontin, barely able to sip lukewarm water. The opiate based pain killers absolutely killed what little remained of his lover’s appetite. After two weeks though, Akihito’s eating habits were improving although only Asami was able to coax him into swallowing even a measly bite of food; try as they might, nurses made no headway with Akihito.
Most days, Akihito and Asami talked quietly, softly in their own world, in their own words. Through these conversations, Asami saw the changes his lover had gone through during the two long years they were apart. Sometimes it frightened Asami, wondering whether the Akihito he knew had morphed into something altogether different, but that worry soon dissipated after Akihito’s first outburst two months into his hospitalization. The doctor had recommended a psychiatrist for the proud lover, and he erupted, spewing a river of profanities and flooding the poor doctor with his indignation.
Apparently he went on for twenty minutes screaming things along the lines of “You fuckass! Don’t you ever suggest that kind of fucked up shit to me!”
The nurses were concerned that he might hurt himself (or the doctor) and called Asami out of a conference he had on the other side of Berlin. When he arrived, Akihito was still fuming until he saw Asami walk in and his face immediately turned upside down into a divine smile. Seeing that bright smile, he just had to let the boy slide.
No doubt, though, that the two hard years had taken a toll on Akihito and his lover had matured significantly. This newfound maturity showed itself when a week or so before they left Berlin, Akihito came out about the lover he had left behind in London. The candid confession took Asami by surprise; he had never expected Akihito to go into that topic out of his own volition, and for Akihito’s sake, he had purposely left the fragile topic alone.

The rest of the hospital had pretty much gone to bed. Not that it mattered, Asami had ensured a private room for the both of them. Akihito was sitting up in the white bed, a pillow behind him to cushion his back. “Asami?” he folded his book quietly.
Asami was typing away into his laptop at a small table across the room, managing Tokyo from six thousand miles away. “Hm?” he looked up from the screen, caught in the middle of the sentence.
Takaba looked at Asami with straightforward eyes, unblinking, “I had a lover in London.”
Asami raised him eyebrows as he folded down the laptop and stood up. They sustained eye contact as Asami approached the bed quietly, only the gentle hum of the ventilation audible in the nearly silent room. With his hand on the edge of the mattress, he leaned forward and kissed Akihito, taking the soft, pink lips into a gentle caress, and before he could pull away, Akihito gripped his tie and pulled him in closer, encouraging Asami to delve deeper into his mouth. Tongues battled each other, stroking, sliding in fierce movements and friction.
Asami’s hand slid over Takaba’s, the one that was clutching his tie, and helped him drag the knot down, slowly loosening it until it slipped from Asami’s neck and fell loosely on the bed. Takaba’s other hand was slowly moving down Asami’s shirt, unbuttoning it one by one.
“I know,” Asami whispered as his hands slipped under the loose shirt and he licked the junction of Akihito’s shoulder, smiling when the body beneath him shuddered at the seductive touch.
“You don’t mind?” Akihito pushed the sleeves past Asami’s shoulders and down his shoulders, trying to get the man to strip.
“Hm…” his large hands helped pull Akihito’s shirt up and over his head, “I never said that.”
“Then-” Akihito’s words were muffled by a hot tongue breaking through his lips as Asami pulled on the drawstrings of Akihito’s trousers and pushed them down. “Why-” he tried to ask as he kicked the trousers off.
“Because I have you now.” Asami unbuckled his belt as he climbed into the bed, the mattress creaking softly under both their weight.
Akihito leaned forward to whisper back “You have me now.” His hand cradled a tangle of Asami’s dark locks of hair, the other reaching down to the belt, undoing the clasp and slipping beneath the boxers. His fingers brushed teasingly again the pulsing, hot erection and grinned mischievously when he heard Asami exhale softly. The cock slipped from its restraints and stood out in the open.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bác sĩ phẫu thuật rút ra găng tay của mình, cao su đến với một snap, và ném chúng vào thùng rác biohazard, chạy bàn tay của mình dưới bồn rửa chén. Cậu bé có một địa ngục của một thiên sứ người giám hộ đứng phía sau anh ta.Takaba nằm ngủ, các tấm nằm trên nửa dưới của mình, để lại phần còn lại của cơ thể của ông tiếp xúc với không khí đêm ướp lạnh. Màu da của mình được bao phủ trong một sheen mờ nhạt của mồ hôi, chỉ vừa đủ lớp phủ cơ thể lithe, gợi cảm của mình. Ánh trăng lọc trong qua màn cửa tuyệt nhảy múa với gió, đúc một mảng di chuyển bóng mờ nhạt hơn con số nhẹ nhàng, như nếu ông được tắm trong đèn phía bắc.Asami cúi về phía trước với các Lan can ban công, sáu mươi sàn trên mặt đất, như gió cao whipped mái tóc đen tối của mình. Không khí cảm thấy lạnh đối với cánh tay và chân, mặc quần áo chỉ ở một cặp đùi nam lỏng lẻo, như chiều máy coursed xung quanh anh ta, băng giá của mình. Ông đứng mắt để mắt với một số của các tòa nhà chọc trời cao nhất ở Tokyo, thành phố hùng vĩ bên dưới anh ta, hoàn toàn tỉnh táo nào đó, như thể nó là mãi mãi trên espressos và thuốc lá, ướt đẫm caffeine và nicotine. Ánh trăng trượt trên bề mặt như thủy tinh, phát sáng ở hai bên của những tòa nhà cao tầng rất phổ biến ở Tokyo. Sáu tháng đã trôi qua kể từ vụ việc máy bay, và ngón tay của mình vẫn còn itched cho thuốc lá quen thuộc, cảm giác của giấy thô cán giữa chữ số của mình, cách khói bị đốt cháy xuống cổ họng của mình với một cảm giác mượt thô, nhưng ông sắt sẽ clenched chặt chẽ trên straying cám dỗ. Nó đã được khó khăn, đủ để ở lại tắt thói quen Ôi ngọt.Các cam kết mới đã là một cái gì đó của một điều cần thiết trong khi Takaba đã được nhập viện trong ba tháng ở Amsterdam đầu tiên, nơi chiếc máy bay đã thực hiện hạ cánh khẩn cấp của nó, sau đó Berlin. Thuốc có nghĩa là ông đã phải đi tất cả các đường bên ngoài, trong quá khứ Sân vườn bệnh viện, và bãi đậu xe. Các y tá ngắt thuốc lá từ đôi môi của mình ngay cả trước khi ông có thể ánh sáng chúng nếu ông bất cứ nơi nào trong hoặc gần chu vi khói thuốc. Do đó, ông mất nó khi mình để đóng dấu xuống thói quen suốt đời ông, và ông phát hiện ra, nó thực sự là sự nghiện ngập. Ông đã có ít hơn của một người đàn ông self-disciplining, ông đã không chắc chắn nếu ông có thể đã bỏ thuốc lá.Một tháng sau khi vụ việc máy bay, ông đã cố gắng để mang lại Akihito nhà đến Nhật bản, nhưng các bác sĩ đã từ chối, vì sợ rằng bất kỳ biến chứng sau phẫu thuật có thể phát sinh trong chuyến đi. Họ đã làm, Tuy nhiên, cho phép chuyển tới một bệnh viện lớn ở Berlin, một nơi Asami có kết nối. Thận trọng và miễn cưỡng là dễ hiểu, xem xét Takaba đã gần như bled đến chết trong nội bộ vào trong khoang ngực, trái phổi điền với máu giữa các đường nứt và gần như ướt-chết đuối anh ta với máu của mình. Nó đã gây ra một số vấn đề lớn cho tháng đầu tiên của phục hồi, đặc biệt là với các xương sườn đã tan vỡ bởi mục đạn.He could still remember Akihito throwing up from the Oxycontin, barely able to sip lukewarm water. The opiate based pain killers absolutely killed what little remained of his lover’s appetite. After two weeks though, Akihito’s eating habits were improving although only Asami was able to coax him into swallowing even a measly bite of food; try as they might, nurses made no headway with Akihito.Most days, Akihito and Asami talked quietly, softly in their own world, in their own words. Through these conversations, Asami saw the changes his lover had gone through during the two long years they were apart. Sometimes it frightened Asami, wondering whether the Akihito he knew had morphed into something altogether different, but that worry soon dissipated after Akihito’s first outburst two months into his hospitalization. The doctor had recommended a psychiatrist for the proud lover, and he erupted, spewing a river of profanities and flooding the poor doctor with his indignation.Apparently he went on for twenty minutes screaming things along the lines of “You fuckass! Don’t you ever suggest that kind of fucked up shit to me!”The nurses were concerned that he might hurt himself (or the doctor) and called Asami out of a conference he had on the other side of Berlin. When he arrived, Akihito was still fuming until he saw Asami walk in and his face immediately turned upside down into a divine smile. Seeing that bright smile, he just had to let the boy slide.No doubt, though, that the two hard years had taken a toll on Akihito and his lover had matured significantly. This newfound maturity showed itself when a week or so before they left Berlin, Akihito came out about the lover he had left behind in London. The candid confession took Asami by surprise; he had never expected Akihito to go into that topic out of his own volition, and for Akihito’s sake, he had purposely left the fragile topic alone.The rest of the hospital had pretty much gone to bed. Not that it mattered, Asami had ensured a private room for the both of them. Akihito was sitting up in the white bed, a pillow behind him to cushion his back. “Asami?” he folded his book quietly.Asami was typing away into his laptop at a small table across the room, managing Tokyo from six thousand miles away. “Hm?” he looked up from the screen, caught in the middle of the sentence.Takaba looked at Asami with straightforward eyes, unblinking, “I had a lover in London.” Asami raised him eyebrows as he folded down the laptop and stood up. They sustained eye contact as Asami approached the bed quietly, only the gentle hum of the ventilation audible in the nearly silent room. With his hand on the edge of the mattress, he leaned forward and kissed Akihito, taking the soft, pink lips into a gentle caress, and before he could pull away, Akihito gripped his tie and pulled him in closer, encouraging Asami to delve deeper into his mouth. Tongues battled each other, stroking, sliding in fierce movements and friction.Asami’s hand slid over Takaba’s, the one that was clutching his tie, and helped him drag the knot down, slowly loosening it until it slipped from Asami’s neck and fell loosely on the bed. Takaba’s other hand was slowly moving down Asami’s shirt, unbuttoning it one by one.“I know,” Asami whispered as his hands slipped under the loose shirt and he licked the junction of Akihito’s shoulder, smiling when the body beneath him shuddered at the seductive touch.“You don’t mind?” Akihito pushed the sleeves past Asami’s shoulders and down his shoulders, trying to get the man to strip.“Hm…” his large hands helped pull Akihito’s shirt up and over his head, “I never said that.”“Then-” Akihito’s words were muffled by a hot tongue breaking through his lips as Asami pulled on the drawstrings of Akihito’s trousers and pushed them down. “Why-” he tried to ask as he kicked the trousers off.“Because I have you now.” Asami unbuckled his belt as he climbed into the bed, the mattress creaking softly under both their weight.Akihito leaned forward to whisper back “You have me now.” His hand cradled a tangle of Asami’s dark locks of hair, the other reaching down to the belt, undoing the clasp and slipping beneath the boxers. His fingers brushed teasingly again the pulsing, hot erection and grinned mischievously when he heard Asami exhale softly. The cock slipped from its restraints and stood out in the open.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các bác sĩ phẫu thuật kéo ra găng tay, cao su sắp tắt với một snap, và ném chúng vào thùng rác sinh học nguy hiểm, chạy bàn tay của mình dưới bồn rửa. Cậu bé đã có một địa ngục của một thiên thần hộ mệnh đứng phía sau. Takaba lay ngủ, các tấm che thấp hơn một nửa của mình, để lại phần còn lại của cơ thể của mình tiếp xúc với không khí đêm lạnh. Da nhợt nhạt của anh được bao phủ trong một ánh mờ nhạt của mồ hôi, chỉ vừa đủ lớp phủ mềm mại, cơ thể gợi cảm của mình. Ánh trăng lọc trong qua các màn mà nhảy với gió, đúc một mảng của bóng di chuyển mờ nhạt so với số liệu nhẹ nhàng, như thể anh đang tắm trong ánh đèn phía Bắc. Asami nghiêng người về phía trước vào lan can ở ban công, sáu mươi tầng trên mặt đất , như gió cao whipped tóc đen tối của mình. Không khí lạnh chống lại cảm thấy cánh tay và chân của mình, chỉ mặc một cặp quần lót lỏng, như băng giá hiện tại của không khí coursed xung quanh anh. Anh đứng mắt đối mắt với một số các tòa nhà chọc trời cao nhất ở Tokyo, thành phố hùng vĩ bên dưới anh, hoàn toàn tỉnh táo bằng cách nào đó, như thể nó là mãi mãi về cà phê hơi và thuốc lá, ướt đẫm caffeine và nicotine. Ánh trăng trượt trên bề mặt thủy tinh, chiếu sáng bên trong những toà nhà cao tầng rất thịnh hành ở Tokyo. Sáu tháng đã trôi qua kể từ sự cố máy bay, và những ngón tay vẫn còn ngứa cho thuốc lá quen thuộc, cảm giác của giấy nhám cuộn giữa chữ số của mình , cách khói đốt cháy cổ họng của mình với một cảm giác mượt thô, nhưng sắt của mình sẽ nắm chặt chặt đi lạc cám dỗ. Nó đã đủ mạnh để tránh xa các thói quen ôi ngọt ngào. Các cam kết mới đã được một cái gì đó của một điều cần thiết trong khi Takaba đã phải nhập viện trong ba tháng đầu tiên Amsterdam, nơi chiếc máy bay đã thực hiện hạ cánh khẩn cấp của nó, sau đó Berlin. Hút thuốc là anh ta phải đi tất cả các cách thức bên ngoài, qua các khu vườn bệnh viện, và các bãi đậu xe. Các y tá rứt thuốc lá từ đôi môi của mình ngay cả trước khi ông có thể thắp sáng chúng nếu ông là bất cứ nơi nào trong hoặc gần chu vi không khói thuốc. Do đó, ông lấy nó khi mình để dập xuống thói quen lâu dài, và ông phát hiện ra, nó thực sự là một chứng nghiện. Nếu ông được ít hơn bất kỳ một người đàn ông tự kỷ luật, ông không chắc chắn nếu ông ta có thể bỏ thuốc lá. Một tháng sau sự cố máy bay, ông đã cố gắng để mang lại Akihito về Nhật Bản, nhưng các bác sĩ từ chối, sợ rằng bất cứ hậu biến chứng phẫu thuật có thể phát sinh trong chuyến đi. Họ đã làm, tuy nhiên, cho phép chuyển đến một bệnh viện lớn ở Berlin, một trong những nơi Asami đã kết nối. Sự thận trọng và sự miễn cưỡng là điều dễ hiểu, xem xét Takaba đã gần như chảy máu đến chết trong nội bộ vào trong khoang ngực, phổi trái đầy máu giữa các đường nứt và gần như ướt chết đuối anh ta với máu của chính mình. Nó đã gây ra một số vấn đề lớn đối với các tháng đầu phục hồi, đặc biệt là với các xương sườn đã bị phá vỡ bởi các mục đạn. Ông vẫn còn nhớ Akihito ném lên từ Oxycontin, hầu như không thể nhâm nhi nước ấm. Các dạng thuốc phiện dựa thuốc giảm đau hoàn toàn giết chết những gì ít ỏi còn lại của sự thèm ăn của người yêu. Sau hai tuần, mặc dù thói quen ăn uống Akihito đã được cải thiện mặc dù chỉ Asami đã có thể dỗ anh ta vào nuốt ngay cả một vết cắn measly của thực phẩm; thử như họ có thể, y tá đã không có tiến triển với Akihito. Hầu hết các ngày, Akihito và Asami nói lặng lẽ, nhẹ nhàng trong thế giới riêng của họ, nói cách riêng của họ. Thông qua các cuộc hội thoại, Asami nhìn thấy sự thay đổi người yêu của mình đã trải qua trong suốt hai năm dài ròng xa cách. Đôi khi nó sợ hãi Asami, tự hỏi liệu ông Akihito biết đã biến thành một cái gì đó hoàn toàn khác nhau, nhưng mà lo lắng sớm tiêu tan sau khi Akihito đầu tiên bùng phát sau hai tháng nằm viện của mình. Các bác sĩ đã đề nghị một bác sĩ tâm thần cho những người yêu tự hào, và ông đã nổ ra, phun ra một dòng sông của tục tĩu và tràn ngập các bác sĩ người nghèo với sự phẫn nộ của mình. Rõ ràng ông đã đi vào trong hai mươi phút la hét thứ dọc theo dòng "Bạn fuckass! Đừng bao giờ cho rằng loại fucked lên shit tôi! " Các y tá đã lo ngại rằng ông có thể làm tổn thương chính mình (hoặc bác sĩ) và được gọi là Asami ra khỏi một cuộc họp, ông đã ở phía bên kia của Berlin. Khi đến nơi, Akihito vẫn còn bốc khói cho đến khi anh nhìn thấy Asami bước vào và khuôn mặt của mình ngay lập tức bị đảo lộn vào một nụ cười của Thiên Chúa. Thấy nụ cười rạng rỡ, ông chỉ có để cho slide cậu bé. Không nghi ngờ gì nữa, mặc dù, rằng hai năm khó khăn đã gây thiệt hại trên Akihito và người yêu của mình đã trưởng thành đáng kể. Trưởng thành mới phát hiện này cho thấy chính nó khi một tuần hoặc lâu hơn trước khi họ rời Berlin, Akihito đã hiểu về người yêu anh đã bỏ lại phía sau ở London. Những lời thú nhận thẳng thắn mất Asami ngạc nhiên; anh chưa bao giờ nghĩ Akihito đi vào chủ đề đó ra khỏi ý chí của mình, và vì lợi ích của Akihito, ông đã cố rời chủ đề mong manh một mình. Phần còn lại của bệnh viện đã đi khá nhiều ngủ. Không có gì quan trọng, Asami đã đảm bảo một phòng riêng cho cả hai người trong số họ. Akihito đang ngồi trên giường màu trắng, một chiếc gối phía sau để đệm lưng. "Asami?" Anh gấp cuốn sách của ông lặng lẽ. Asami đã được đánh máy đi vào máy tính xách tay của mình tại một bảng nhỏ trên khắp các phòng, quản lý Tokyo từ sáu ngàn dặm. "Hm?" Anh nhìn lên từ màn hình, đánh bắt ở giữa câu. Takaba nhìn Asami với đôi mắt đơn giản, không chớp mắt, "Tôi có một người tình ở London." Asami đã khiến Ngài lông mày như ông gập xuống máy tính xách tay và đứng lên. Họ duy trì giao tiếp bằng mắt như Asami đến gần giường lặng lẽ, chỉ có hum nhẹ nhàng của âm thanh thông gió trong phòng gần như im lặng. Với bàn tay của mình trên các cạnh của tấm nệm, ông nghiêng người về phía trước và hôn Akihito, lấy mềm mại, đôi môi hồng vào một cái vuốt ve nhẹ nhàng, và trước khi ông có thể kéo đi, Akihito nắm chặt vạt và kéo anh lại gần hơn, khuyến khích Asami để nghiên cứu sâu hơn vào miệng. Lưỡi đấu nhau, vuốt ve, trượt trong các phong trào dữ dội và ma sát. Mặt Asami trượt trên Takaba của, một trong đó đã ôm chặt lấy cà vạt của mình, và giúp anh kéo nút xuống, từ từ nới lỏng nó cho đến khi nó trượt từ cổ Asami và giảm một cách lỏng lẻo trên giường. Mặt khác Takaba đang dần di chuyển xuống áo Asami của, unbuttoning nó từng người một. "Tôi biết," Asami thì thầm khi tay anh trượt dưới áo lỏng lẻo và ông liếm ngã ba vai Akihito, mỉm cười khi cơ thể bên dưới anh rùng mình quyến rũ cảm ứng. "Bạn có phiền không?" Akihito đẩy tay ​​qua vai Asami và xuống vai anh, cố gắng để có được người đàn ông để tước. "Hm ..." bàn tay to lớn của ông đã giúp kéo Akihito áo lên và trên đầu của mình, "Tôi không bao giờ cho biết. " "rồi-" từ Akihito đã bị bóp nghẹt bởi một lưỡi nóng phá vỡ thông qua môi anh khi Asami kéo trên dải rút quần Akihito và đẩy họ xuống. "Tại sao-", ông đã cố gắng để yêu cầu như là anh ta đá cái quần ra. "Bởi vì tôi có bạn bây giờ." Asami unbuckled vành đai của mình khi ông leo lên giường, nệm ọp ẹp nhẹ nhàng theo cả trọng lượng của họ. Akihito nghiêng người về phía trước thì thầm trở lại " Bạn có tôi bây giờ. "Bàn tay anh ôm một mớ khóa tối Asami của tóc, khác đạt xuống vành đai, hoàn tác các clasp và trượt bên dưới các võ sĩ. Những ngón tay anh vuốt trêu lại đập, cương cứng nóng và cười toe toét tinh nghịch khi nghe Asami thở ra nhẹ nhàng. Các vòi nước trượt từ hạn chế của nó và đứng ở ngoài trời.

























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: