FanFictionJust InCommunityForumMore Confessions by appleslovetea Anime dịch - FanFictionJust InCommunityForumMore Confessions by appleslovetea Anime Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More


Confessions by appleslovetea
Anime » Finder Series Rated: K+, English, T. Akihito, Asami R., Words: 3k+, Favs: 44, Follows: 33, Published: Apr 14 Updated: Apr 15
25 Chapter 1: PART I
Confessions

The bitter taste of alcohol was still in Akihito's mouth as he woke up that morning.

He knew he had a hangover even before he managed to open his eyes. As soon as he did so though, he was forced to close them again fearing the bright sunlight shining down on him through the window would be enough to blind him on the spot.

Cursing under his breath, Akihito rolled onto his stomach in bed trying to remember the previous night's events that would account for his present state.

He recalled meeting Kou and Takato for drinks at an izakaya after work, but other than that his mind was a blur. No doubt the three of them had partaken in some sort of a drinking game as per usual, but this one had hit the photographer really hard. He had no recollection whatsoever of making his way back to the apartment afterwards.

The sound of his cellphone unexpectedly going off only managed to increase Akihito's grunts. Apart from messing with his sight, the hangover was also amplifying every sound around him by a tenfold, and so he heard the ringtone as if loud speakers were projecting it directly into his ears.

"What? !" He all but screamed at the cellphone as soon as he managed to find it on the pile of discarded clothes next to his bed.

"Akihito?..." Kou's voice was heard on the other side. He sounded relieved to hear the photographer's voice.

"Kou…What the hell happened yesterday?" Akihito asked, hiding his head under a pillow to protect his eyes from the sunlight. "How much did we drink?"

"…A lot, I guess. Takato is pretty wasted too. I just spoke to him on the phone. His girlfriend apparently had a fit when she realized he got home drunk."

The photographer grimaced under the pillow. Poor Takato! Having had the unfortunate pleasure of meeting the woman in question, Akihito could only imagine the tantrum she had pulled on his unlucky friend.

"I should call him too, to give him some support, I guess."

"Hey… Akihito…"

"What?"

"So…how did things go last night?...After you left the izakaya, I mean?"

Akihito yawned tiredly, not understanding the question.

"What do you mean?"

"Huh…you know…How did things work out with the guy?"

For a second, the photographer thought Kou was himself still drunk and imagining things.

"…What guy? What are you talking about, Kou?"

A pause followed on the other side of the line. Kou was probably thinking the same thing of his friend.

"You know, Akihito. The scary guy that came to pick you up at the izakaya in the limo…What was it that you called him?...Ah, yes, I remember! Asami-san!"

Akihito sat up in bed as if propelled by a trampoline, his eyes widening as much as humanly possible.

"W-What? W-What did you just say?"

Kou noticed the distress in his voice.

"Don't you remember, Akihito?" He asked, hesitantly now. "You called that guy, Asami-san, or whatever his name is, to come pick you up because you were too drunk to drive your bike back home and well… a limo showed up about twenty minutes later with the guy in question."

Akihito's heart was beating inside his throat. Even though he had no memory of the event, he knew there was no way that Kou could be pulling his leg on it. Akihito never spoke of Asami around his two best friends.

"…So did everything work out ok in the end?"

It was the slightly nervous tone on his friend's voice that made Akihito suspect that there was more to the story.

"W-Why are you asking me that? What happened exactly?"

"Huh…" Kou started, clearly not knowing what to say next. "Do you really not remember anything about it, Akihito?" He said; his voice barely louder than a whisper now.

The photographer felt a cold shiver run down his spine. "Remember what?" He asked fearfully.

"The argument you had with the guy."

"Argument? ! What argument? What were we arguing about?"

"I- I don't know, Akihito. At the time I was helping Takato throw up in the izakaya's bathroom. It was only when we returned to the front room that we noticed all of the customers and staff peeking out the windows at you and the guy still on the street. I couldn't hear what you were saying, but you appeared to be shouting at the man."

Akihito gulped hard. How could he possibly not remember any of it? It was a good thing he was sitting down though, for he felt he had no strength on his legs at the moment.

"…But wait…There's more." Kou said a moment afterwards, further increasing Akihito's unease.

"W-What?"

"Well…I'm sure it just happened because you were drunk."

"Kou…"

"You shouldn't read too much into it."

"Kou."

"We all say stupid things when we are drunk, after all."

"Kou! Spit it out already!"

"Huh…well, you see, when Takato and I reached the window we saw that you were crying and before we had a chance to call out to you, you said…you said…"

"What? ! For crying out loud!"

"…You said to Asami-san straight in the face that you are in love with him."

It was as if life as Akihito had known it for the past 23 years had blown up in his ear. He felt the cellphone slowly dropping from his hand onto the duvet cover; his heart beating so fast that for a moment he thought he was going to have a heart attack.

"…Akihito? Akihito, are you there?" The faint voice of his friend eventually reached him.

The photographer picked up the cellphone again, realizing for the first time how much he was shaking.

He nevertheless tried to sound as amusing and lighthearted as possible as he dismissed his friend, of course blaming his odd behavior from the previous night on his massive drunkenness.

As soon as the call ended though, Akihito threw himself over his pillow, screaming his frustration into it, the sound ending up being muffled by the many layers of foam and fabric.

He desperately tried to dig out from the depths of his mind the memories from the previous night, but still nothing came to him.

Had he really confessed his feelings to Asami? While drunk? !

Oh, what to do now? What to do now? What to do now?

Akihito was already pulling at his hair in despair when he thought he heard noises coming from the kitchen, just a couple of doors down from his bedroom.

Quickly sitting back up in bed, he trained his ears to pick up on any sounds coming from that direction, and soon enough heard the distinct noise of someone opening and closing the kitchen cabinets…which could only mean one thing…

Asami Ryuichi was already up and fixing himself breakfast,… as he normally did whenever Akihito slept in late.

A thousand scenarios crossed the photographer's mind in the following minutes. Maybe Asami had not paid attention to Akihito's confession. The young man was more than obviously drunk and incoherent, after all.

Or maybe Akihito could just pretend he didn't recall anything about the previous night (which deep down was the truth) and act naturally towards Asami as if nothing weird had happened between the two of them.

…Yeah, as if Akihito would be able to pull that stunt now.

The young man looked towards the balcony outside his window, as a brilliant plan began to form in his mind.

The balcony surrounded the entire penthouse, so if Akihito were to cross it quietly now, he could enter the apartment through the living room and from there he could make his way towards the entrance hall and the front door, all without raising Asami's suspicions inside the kitchen.

After that Akihito could always leave the apartment and go hide himself inside a cave in the mountains until his mortification subsided sufficiently and he was able to face Asami again.

Yes, it sounded like a perfectly reasonable plan to the photographer.

Without losing another moment, he scrambled out of bed and into his closet, where he quickly put on the first pairs of clothing he managed to find, also picking up his duffel bag, which he crammed with a few extra clothes, shoes, a jacket and his camera.

Pushing aside the cowardly feelings threatening to overwhelm him, Akihito quickly made his way towards the opened window.

One of his legs was already over the casement, when a familiar voice reached him from the door, freezing him on the spot.

"Akihito… what the hell are you doing?" Asami said, making the younger man's head turn towards him in panic.

Asami had stopped over the threshold, one hand still on the doorknob, while the other held a tray filled with breakfast food.

Not that Akihito had much time to notice these details, for as soon as his eyes fell on Asami, he lost his balance and fell awkwardly backwards onto his paper filled desk and from there towards the hard wooden floor.

(to be continued)

Ch 1 of 2 Next »

Review
Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL


Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionChỉ trongCộng đồngDiễn đànHơn Giải tội bởi appleslovetea Anime» Finder loạt đánh giá cao: K +, tiếng Anh, T. Akihito, Asami R., từ: 3 k +, yêu thích: 44, sau: 33, xuất bản: Tháng tư 14 Cập Nhật: 15 tháng tư 25 chương 1: phần IGiải tộiVị đắng của rượu là vẫn còn trong Akihito của miệng khi ông tỉnh dậy sáng hôm đó.Ông biết ông đã có một nôn nao thậm chí trước khi ông quản lý để mở mắt của mình. Ngay sau khi ông đã làm như vậy mặc dù, ông bị buộc phải đóng chúng lại vì sợ ánh sáng mặt trời được chiếu xuống trên anh ta qua cửa sổ sẽ là đủ để mù Anh ta tại chỗ.Nguyền rủa theo hơi thở của mình, Akihito cán vào dạ dày của ông giường cố gắng để nhớ sự kiện đêm trước nào tài khoản cho các nhà nước hiện nay của ông.Ông nhớ lại cuộc họp Kou và Takato cho đồ uống tại một izakaya sau khi làm việc, nhưng khác hơn rằng tâm trí của mình là một mờ. Không có nghi ngờ những ba trong số họ có partaken trong một số loại của một trò chơi uống như cho mỗi bình thường, nhưng điều này đã trúng các nhiếp ảnh gia thực sự khó khăn. Ông đã không có hồi ức gì làm theo cách của mình trở về nhà sau đó.Những âm thanh của điện thoại di động của mình bất ngờ sẽ giảm giá chỉ quản lý để tăng Akihito của grunts. Ngoài rối tung với tầm nhìn của ông, nôn nao cũng khuyếch đại mỗi âm thanh xung quanh bởi một tenfold, và do đó, ông nghe nhạc chuông như nếu loa đã quy hoạch nó trực tiếp vào tai của mình."Những gì?!" Ông tất cả, nhưng gào lên lúc điện thoại di động ngay sau khi ông quản lý để tìm thấy nó trên các cọc loại bỏ quần áo bên cạnh giường của mình."Akihito?..." Giọng nói của Kou đã được nghe nói bên kia. Ông đã nghe thuyên giảm để nghe giọng nói của nhiếp ảnh."Kou... Những gì các địa ngục đã xảy ra vào ngày hôm nay?" Akihito hỏi, ẩn đầu dưới một gối để bảo vệ đôi mắt của mình từ ánh sáng mặt trời. "Bao nhiêu đã làm chúng tôi uống?""… Rất nhiều, tôi đoán. Takato là khá lãng phí quá. Tôi chỉ nói với ông trên điện thoại. Bạn gái của mình dường như đã có một sự phù hợp khi cô nhận ra rằng ông đã về nhà say."Các nhiếp ảnh gia grimaced dưới gối. Người nghèo Takato! Có có niềm vui không may gặp người phụ nữ trong câu hỏi, Akihito chỉ có thể tưởng tượng giận dữ, cô đã kéo vào người bạn kém may mắn của mình."Tôi nên gọi anh ta quá, để cho anh ta một số hỗ trợ, tôi đoán.""Hey... Akihito...""Những gì?""Vì đã làm những điều đi đêm?... Sau khi bạn rời khỏi izakaya, tôi có nghĩa là?"Akihito yawned tiredly, không hiểu câu hỏi."Bạn làm là gì?""Huh... bạn biết... Làm thế nào đã làm những điều làm việc với người?"Cho một thứ hai, thị trấn này có các nhiếp ảnh nghĩ Kou đã tự mình vẫn còn say rượu và tưởng tượng những điều."… Những gì anh bạn? Những gì anh đang nói về, Kou?"Một tạm dừng theo phía bên kia của dòng. Kou đã có thể suy nghĩ điều tương tự của bạn."Bạn biết, Akihito. Gã đáng sợ đến đón bạn tại izakaya trong xe limo... Những gì đã là nó mà bạn gọi là anh ta... Ah, Vâng, tôi nhớ! Asami-san!"Akihito ngồi lên giường như thể đẩy bởi một tấm bạt lò xo, đôi mắt của mình mở rộng như humanly có thể."W-những gì? W-những gì đã làm bạn chỉ cần nói? "Kou nhận thấy đau khổ trong giọng nói của mình."Không bạn hãy nhớ rằng, Akihito?" Ông yêu cầu, hesitantly bây giờ. "Bạn được gọi là gã, Asami san, hoặc bất cứ điều gì tên của ông là, đi đón bạn bởi vì bạn đã quá say rượu lái xe của bạn xe đạp trở về nhà và cũng... một limo cho thấy lên khoảng hai mươi phút sau đó với người trong câu hỏi."Akihito của tim đập bên trong cổ họng của mình. Mặc dù ông đã không có bộ nhớ của sự kiện này, ông biết có là không có cách nào rằng Kou có thể kéo chân của mình trên nó. Akihito không bao giờ nói của Asami xung quanh thành phố hai bạn bè tốt nhất của mình."… Vì vậy đã làm tất cả mọi thứ làm việc ra ok cuối cùng?"Đó là các giai điệu một chút thần kinh trên giọng nói của bạn mình làm Akihito nghi ngờ rằng có nhiều hơn để câu chuyện."W-lý do tại sao là bạn yêu cầu tôi mà? Những gì đã xảy ra chính xác?""Huh..." Kou bắt đầu, rõ ràng không biết phải nói gì. "Bạn thực sự không nhớ bất cứ điều gì về nó, Akihito?" Ông nói; tiếng nói của ông hiếm khi to hơn so với một tiếng thì thầm bây giờ.Các nhiếp ảnh gia cảm thấy một shiver lạnh chạy xuống cột sống của mình. "Hãy nhớ những gì?" Ông hỏi fearfully."Đối số bạn đã có với người.""Đối số?! Những gì đối số? Những gì đã chúng tôi tranh cãi về?""Tôi-tôi không biết, Akihito. Lúc đó tôi đã giúp đỡ Takato ném lên trong phòng tắm của izakaya. Đó là chỉ khi chúng tôi trở về phòng trước rằng chúng tôi nhận thấy tất cả các khách hàng và nhân viên nhìn trộm ra cửa sổ lúc bạn và người vẫn còn nằm trên đường phố. Tôi không thể nghe thấy những gì bạn đã nói, nhưng bạn dường như reo hò lúc người đàn ông."Akihito gulped khó khăn. Làm thế nào ông có thể không thể nhớ bất kỳ của nó? Đó là một điều tốt, ông đã ngồi xuống mặc dù, cho ông cảm thấy ông đã không có sức mạnh trên đôi chân của mình vào lúc này."… Nhưng chờ đợi... Không có thêm." Kou cho biết một chút thời gian sau đó, tiếp tục tăng Akihito của unease."W-những gì?""Vâng... Tôi chắc chắn nó chỉ xảy ra bởi vì bạn đã say.""Kou...""Bạn không nên đọc quá nhiều vào nó.""Kou.""Chúng ta đều nói những điều ngu ngốc khi chúng tôi đang say sưa, sau khi tất cả.""Kou! Nôn ra đã!""Huh... tốt, bạn thấy, khi Takato và tôi đến cửa sổ chúng tôi thấy rằng bạn đã khóc và trước khi chúng tôi đã có một cơ hội để gọi ra cho bạn, bạn nói... bạn nói...""Những gì?! Khóc cho out loud!""… Bạn nói với Asami san thẳng trong khuôn mặt mà bạn đang ở trong tình yêu với anh ta."Nó là như thể cuộc sống như Akihito đã biết đến nó trong 23 năm qua đã thổi lên vào tai của mình. Ông cảm thấy điện thoại di động từ từ rơi từ bàn tay của mình lên bìa duvet; trái tim của mình đập rất nhanh mà cho một thời điểm ông nghĩ rằng ông sẽ có một cơn đau tim."… Akihito? Akihito, có bạn?" Tiếng nói mờ nhạt của người bạn của ông cuối cùng đạt đến anh ta.Các nhiếp ảnh gia chọn lên điện thoại di động một lần nữa, việc thực hiện lần đầu tiên bao nhiêu ông đã bắt.Tuy nhiên ông đã cố gắng để âm thanh như vui và lighthearted càng tốt như ông bác bỏ bạn bè của mình, tất nhiên đổ lỗi cho hành vi kỳ lạ của mình từ đêm trước ngày của ông say rượu lớn.Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc mặc dù, Akihito đã ném mình trên gối của mình, la hét của mình thất vọng vào nó, những âm thanh kết thúc lên được nghe không rỏ bởi nhiều lớp bọt và vải.Ông tuyệt vọng cố gắng để đào ra từ chiều sâu của tâm trí của mình những kỷ niệm từ đêm trước, nhưng vẫn không có gì đến với anh ta.Ông đã thực sự thú nhận cảm xúc của mình để Asami? Trong khi say rượu?!Ồ, những việc cần làm bây giờ? Những việc cần làm bây giờ? Những việc cần làm bây giờ?Akihito đã kéo vào lúc mái tóc của mình trong tuyệt vọng khi ông nghĩ ông nghe tiếng ồn đến từ nhà bếp, chỉ là một vài cửa từ phòng ngủ của mình.Một cách nhanh chóng ngồi trở lại giường, ông huấn luyện đôi tai của mình để chọn lên trên bất kỳ âm thanh đến từ hướng đó, và sớm đủ nghe tiếng ồn khác biệt của một ai đó mở và đóng cửa tủ bếp... mà chỉ có thể có nghĩa là một điều...Asami Ryuichi đã lên và sửa chữa mình Bữa sáng,... như ông bình thường đã làm bất cứ khi nào Akihito ngủ cuối.Một ngàn tình huống vượt qua tâm trí của nhiếp ảnh gia trong phút sau. Có lẽ Asami đã không quan tâm đến Akihito của xưng tội. Người đàn ông trẻ được nhiều hơn rõ ràng là say rượu và không liên lạc, sau khi tất cả.Hoặc có lẽ Akihito chỉ có thể giả vờ ông không nhớ bất cứ điều gì về đêm trước (mà sâu xuống là sự thật) và hành động tự nhiên đối với Asami như thể không có gì lạ đã xảy ra giữa hai người trong số họ.… có, như nếu Akihito sẽ có thể kéo rằng diễn viên đóng thế bây giờ.Người đàn ông trẻ nhìn về phía ban công bên ngoài cửa sổ của mình, như một kế hoạch rực rỡ bắt đầu hình thành trong tâm trí của mình.Ban công bao quanh toàn bộ căn hộ penthouse, vì vậy nếu Akihito đã vượt qua nó lặng lẽ bây giờ, ông có thể nhập vào nhà thông qua phòng và từ đó ông có thể làm theo cách của mình hướng tới sảnh và cửa trước, tất cả mà không cần nâng của Asami nghi ngờ bên trong nhà bếp.Sau đó Akihito luôn luôn có thể rời khỏi nhà và đi ẩn mình bên trong một hang động trong núi cho đến khi ông hành giảm xuống đủ và ông đã có thể phải đối mặt với Asami một lần nữa.Có, nó nghe như một kế hoạch hoàn toàn hợp lý để các nhiếp ảnh gia.Mà không mất một thời điểm, ông tranh giành ra khỏi giường và vào buồng riêng của mình, nơi ông nhanh chóng đưa vào cặp quần áo ông quản lý để tìm, cũng chọn lên túi duffel của mình, ông crammed với một vài thêm quần áo, giày dép, một áo và máy ảnh của mình, đầu tiên.Đẩy sang một bên những cảm giác hèn nhát đe dọa để áp đảo Anh ta, Akihito nhanh chóng làm theo cách của mình đối với cửa sổ mở.Một trong chân của ông là đã qua cửa, khi một giọng nói quen thuộc đến anh ta từ cửa, đóng băng anh ta tại chỗ."Akihito... bạn làm gì?" Asami nói, làm cho người đàn ông trẻ đứng đầu bật đối với anh ta trong hoảng loạn.Asami đã ngừng trên ngưỡng, một bàn tay vẫn còn trên pull, trong khi các tổ chức một khay với thực phẩm ăn sáng đầy đủ.Không đó Akihito đã có nhiều thời gian để thông báo những chi tiết này, nhất ngay sau khi mắt đã giảm trên Asami, ông bị mất cân bằng của mình và rơi awkwardly ngược lên bàn hắn đầy giấy và từ đó đối với sàn gỗ cứng.(để được tiếp tục) Ch 1 của 2 trang sau» Đánh giáChia sẻ: Email. Facebook. TwitterCâu chuyện: Theo yêu thíchTác giả: Theo yêu thíchĐộ tương phản: tối. Ánh sáng Font: nhỏ. Phương tiện truyền thông. Lớn. XL Chế độ máy tính để bàn/máy tính bảng. Blog. Twitter. Trợ giúp. Đăng ký
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Confessions bởi appleslovetea Anime »Finder Dòng Rated: K +, Tiếng Anh, T. Akihito, Asami R., Words: 3k +, favs: 44, Như Sau: 33, Xuất bản: 14 tháng 4 Cập nhật: 15 Tháng Tư 25 Chương 1 : PHẦN I Confessions Các vị đắng của rượu vẫn còn trong miệng Akihito của buổi sáng hôm đó khi anh tỉnh dậy. Anh biết anh đã có một nôn nao ngay cả trước khi anh mở mắt. Ngay sau khi ông đã làm như vậy, mặc dù ông đã buộc phải đóng chúng lại sợ ánh sáng mặt trời chiếu xuống trên anh ta thông qua các cửa sổ sẽ là đủ để anh mù tại chỗ. nguyền rủa dưới hơi thở của mình, Akihito lăn bánh vào dạ dày của mình trên giường cố gắng nhớ các sự kiện đêm trước đó sẽ chiếm tình trạng hiện tại của mình. Ông nhớ lại đáp Kou và Takato cho đồ uống tại một izakaya sau khi làm việc, nhưng khác hơn là tâm trí của mình là một vết mờ. Không ngờ ba trong số họ đã uống trong một số loại của một trò chơi uống như bình thường, nhưng điều này đã nhấn nhiếp ảnh gia thực sự khó khăn. Ông không có hồi ức nào làm theo cách của mình trở lại căn hộ sau đó. Những âm thanh của điện thoại di động của mình bất ngờ đi ra chỉ quản lý để tăng lẩm bẩm Akihito. Ngoài rối tung với tầm nhìn của mình, sự nôn nao cũng được khuyếch đại mọi âm thanh xung quanh mình bằng một mười lần, và do đó, ông nghe thấy tiếng nhạc chuông như loa được chiếu trực tiếp vào tai mình. "Cái gì?!" Ông chủ nhưng hét vào điện thoại di động ngay sau khi ông quản lý để tìm thấy nó trên đống phế quần áo bên cạnh giường của mình. "Akihito? ..." giọng nói của Kou đã nghe ở phía bên kia. Ông nghe có vẻ nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của nhiếp ảnh gia. "Kou ... Cái quái gì đã xảy ra ngày hôm qua?" Akihito hỏi, giấu đầu dưới gối để bảo vệ mắt khỏi ánh sáng mặt trời. "Chúng tôi đã uống bao nhiêu?" "... Rất nhiều, tôi đoán. Takato là khá lãng phí quá. Tôi chỉ nói chuyện với anh qua điện thoại. Bạn gái của anh dường như đã có một sự phù hợp khi cô nhận ra anh về nhà say rượu." Các nhiếp ảnh gia nhăn mặt dưới gối. Poor Takato! Có đã có những niềm vui bất hạnh của cuộc họp các phụ nữ trong câu hỏi, Akihito chỉ có thể tưởng tượng nổi giận cô đã kéo trên người bạn không may mắn của mình. "Tôi nên gọi anh ấy quá, để cho anh ta một số hỗ trợ, tôi đoán vậy." "Hey ... Akihito ..." " Cái gì? " "Vậy ... làm thế nào mọi thứ đi đêm qua? ... Sau khi bạn rời izakaya, ý tôi chứ?" Akihito ngáp dài một cách mệt mỏi, không hiểu câu hỏi. "Ý anh là gì?" "Huh ... bạn biết ... Làm thế nào mà mọi thứ làm việc với các chàng trai? " Trong một giây, các nhiếp ảnh gia nghĩ Kou là mình vẫn say và tưởng tượng ra mọi thứ. "... Cái anh chàng? bạn đang nói về cái gì, Kou?" A tạm dừng tiếp ở phía bên kia của đường dây. Kou có lẽ đã suy nghĩ cùng một người bạn của mình. "Bạn biết đấy, Akihito. Các anh chàng đáng sợ rằng đến đón quý khách tại các izakaya trong limo ... Đó là điều gì mà bạn gọi là anh ta? ... À, đúng rồi, tôi nhớ ! Asami-san! " Akihito ngồi dậy trên giường, nếu như được thúc đẩy bởi một tấm bạt lò xo, đôi mắt mở rộng nhiều như con người có thể. "W-gì? W-Điều gì đã làm bạn chỉ cần nói?" Kou nhận thấy sự đau khổ trong giọng nói của anh. " Cậu không nhớ, Akihito? " Ông hỏi, ngập ngừng bây giờ. "Cậu gọi anh chàng, Asami-san, hay bất cứ tên của ông là, đến đón bạn vì bạn đã quá say để lái xe của bạn trở về nhà và cũng ... một chiếc limo xuất hiện khoảng hai mươi phút sau đó với anh chàng trong câu hỏi." tim Akihito đang đập bên trong cổ họng của mình. Mặc dù anh đã không còn nhớ sự kiện này, ông biết không có cách nào mà Kou có thể được kéo chân của mình trên đó. Akihito bao giờ nói về Asami xung quanh hai người bạn tốt nhất của mình. "... Vì vậy, đã làm mọi thứ hoạt động ok cuối cùng?" Đó là những giai điệu hơi lo lắng về giọng nói của bạn mình đã làm Akihito nghi ngờ rằng có nhiều câu chuyện. "W-Tại sao bạn đang hỏi tôi điều đó? Điều gì đã xảy ra chính xác? " "Huh ..." Kou bắt đầu, rõ ràng là không biết phải nói gì tiếp theo. "Bạn có thực sự không nhớ bất cứ điều gì về nó, Akihito?" Ông cho biết; giọng nói của anh hầu như không to hơn cả tiếng thì thầm. Các nhiếp ảnh gia cảm thấy một cơn rùng mình lạnh chạy dọc sống lưng mình. "Hãy nhớ những gì?" Ông hỏi một cách lạ lùng. "Các đối số bạn đã có với các chàng trai." "Đối số?! gì đối số? Những gì chúng tôi đã tranh cãi về?" "Tôi- Tôi không biết, Akihito. Lúc đó tôi đang giúp Takato ném lên trong Phòng tắm izakaya của. Nó chỉ là khi chúng tôi quay trở lại căn phòng phía trước mà chúng tôi nhận thấy tất cả các khách hàng và nhân viên nhìn trộm ra ngoài cửa sổ vào bạn và các anh chàng vẫn còn trên đường phố. Tôi không thể nghe những gì bạn nói, nhưng bạn dường được la hét vào người đàn ông. " Akihito nuốt khó. Làm thế nào có thể anh có thể không nhớ bất kỳ của nó? Đó là một điều tốt, ông đã ngồi xuống, mặc dù cho ông cảm thấy mình không còn sức lực trên đôi chân của mình vào lúc này. "... Nhưng chờ đợi ... Có nhiều hơn." Kou cho biết một lúc sau đó, tăng thêm sự khó chịu Akihito. "W-gì?" "Vâng ... Tôi chắc rằng nó chỉ xảy ra bởi vì bạn đã say rồi." "Kou ..." "Bạn không nên đọc quá nhiều vào nó." " Kou. " "Chúng ta đều nói những điều ngu ngốc khi chúng ta đang say rượu, sau khi tất cả." "Kou! Nhổ nó ra rồi!" "Huh ... tốt, bạn thấy, khi Takato và tôi rút ra cửa sổ, chúng tôi thấy rằng bạn đã khóc và trước chúng tôi đã có một cơ hội để gọi ra cho bạn, bạn nói ... bạn nói ... " "Cái gì?! Để khóc thật to!" "... Anh nói với Asami-san thẳng vào mặt rằng bạn đang ở trong tình yêu với anh ta." Đó là như thể cuộc sống như Akihito đã biết đến nó cho 23 năm qua đã thổi lên trong tai anh. Anh cảm thấy điện thoại di động từ từ rơi xuống từ bàn tay của mình lên trang bìa bông; tim mình đập nhanh đến nỗi một lúc ông nghĩ rằng ông sẽ có một cơn đau tim. "... Akihito? Akihito, bạn có ở đó không?" Giọng nói yếu ớt của người bạn của mình cuối cùng đã đạt anh. Các nhiếp ảnh gia nhặt điện thoại di động một lần nữa, nhận ra lần đầu tiên ông được lắc bao nhiêu. Ông vẫn cố gắng để âm thanh như hài hước và vui vẻ nhất có thể là ông bác bỏ người bạn của mình, tất nhiên đổ lỗi cho mình hành vi lẻ từ đêm trước đây về say rượu khổng lồ của mình. Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, mặc dù Akihito ném mình trên gối, la hét thất vọng của mình vào đó, âm thanh kết thúc lên bị bóp nghẹt bởi nhiều lớp xốp và vải. Ông đã cố gắng một cách tuyệt vọng để đào ra từ sâu trong tâm trí của mình những kỷ niệm từ đêm hôm trước, nhưng vẫn không có gì đến với ông. Nếu ông thực sự thú nhận tình cảm của mình để Asami? Trong khi say rượu? ! Oh, phải làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ? Phải làm gì bây giờ? Akihito đã được kéo mái tóc của mình trong tuyệt vọng khi ông nghĩ rằng ông nghe những tiếng động phát ra từ nhà bếp, chỉ cần một vài cửa xuống từ phòng ngủ của mình. Nhanh chóng ngồi trở lại trên giường, ông được đào tạo tai của mình để chọn lên trên bất kỳ âm thanh đến từ hướng đó, và sớm đủ nghe thấy tiếng ồn khác biệt của một người nào đó mở và đóng tủ bếp ... mà chỉ có thể có nghĩa là một điều ... Asami Ryuichi là đã up và sửa mình ăn sáng, ... như ông thường làm mỗi khi Akihito ngủ vào cuối năm . Một ngàn kịch bản vượt qua tâm trí của nhiếp ảnh gia trong những phút tiếp theo. Có lẽ Asami đã không chú ý đến xưng tội Akihito. Người đàn ông trẻ tuổi đã được nhiều hơn rõ ràng là say rượu và không mạch lạc, sau khi tất cả. Hoặc có thể Akihito chỉ có thể giả vờ anh không nhớ bất cứ điều gì về chuyện đêm trước đó (mà xuống sâu là sự thật) và hành động một cách tự nhiên về phía Asami như không có gì kỳ lạ đã xảy ra giữa hai người họ. ... Yeah, như thể Akihito sẽ có thể kéo diễn viên đóng thế mà bây giờ. Người thanh niên nhìn về phía ban công bên ngoài cửa sổ của mình, như là một kế hoạch tuyệt vời bắt đầu hình thành trong tâm trí của mình. Các ban công bao quanh toàn bộ căn hộ penthouse, vì vậy nếu Akihito là để vượt qua nó lặng lẽ bây giờ, khi có thể vào căn hộ qua phòng khách và từ đó ông có thể thực hiện theo cách của mình về phía sảnh vào và cửa trước, tất cả mà không cần tăng nghi ngờ Asami của bên trong nhà bếp. Sau đó Akihito luôn có thể để lại căn hộ và đi ẩn ​​mình bên trong một hang động ở vùng núi cho đến khi hành xác hắn giảm đủ và ông có thể phải đối mặt với Asami một lần nữa. Có, nó có vẻ như một kế hoạch hoàn toàn hợp lý để các nhiếp ảnh gia. Nếu không mất thời điểm khác, ông tranh giành ra khỏi giường và vào tủ quần áo của mình, nơi ông nhanh chóng đưa vào các cặp đầu tiên của quần áo ông quản lý để tìm kiếm, cũng nhặt túi duffel, mà anh nhét với một vài bộ quần áo thêm, giày, áo khoác và máy ảnh của mình. Đẩy sang một bên những cảm xúc hèn nhát đe dọa áp đảo anh ta, Akihito nhanh chóng đi về phía cửa sổ mở ra. Một trong những đôi chân của ông đã qua khuôn cửa sổ, khi một giọng nói quen thuộc đến anh từ cửa, đông anh ngay tại chỗ. "Akihito ... cái quái gì bạn đang làm gì?" Asami nói, làm cho người đứng đầu các chàng trai trẻ trở về với anh trong cơn hoảng loạn. Asami đã dừng lại trên ngưỡng cửa, một tay vẫn còn trên tay nắm cửa, trong khi người kia đã tổ chức một khay đầy thức ăn bữa ăn sáng. Không phải là Akihito đã có nhiều thời gian để chú ý đến những chi tiết, cho ngay khi mắt anh rơi trên Asami, anh bị mất thăng bằng và ngã vụng ngược lên bàn giấy điền của mình và từ đó hướng tới các sàn gỗ cứng. (còn tiếp) Ch 1 của 2 Tiếp theo » Đánh giá Chia sẻ: Email. Facebook. Twitter Story: Thực hiện theo yêu thích Tác giả: Thực hiện theo yêu thích Contrast: Dark. Ánh sáng Font: Nhỏ. Trung bình. Lớn. XL Desktop / Tablet Mode. Blog. Twitter. Trợ giúp. Đăng Ký


































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: