“…”“Three… do you want three?” “Just take it easy – I can’t eat as muc dịch - “…”“Three… do you want three?” “Just take it easy – I can’t eat as muc Việt làm thế nào để nói

“…”“Three… do you want three?” “Jus

“…”
“Three… do you want three?” “Just take it easy – I can’t eat as much as you. Eat as much as you’d like.”
As Lee Hyun tried to figure out how much a cup of barley tea cost, his face distorted in distress. Looking at all the seaweed side dishes that Seoyoon had eaten nonchalantly, a memory of another time flashed in his mind.
Sometimes when he was a child, he would go to a friend’s house and eat so much food, it seemed like a feast to him.
Lee Hyun sighed. ’I’m not a glutton, I just eat what’s put in front of me.’
While recalling those sad feelings, he strongly understood Seoyoon’s position.
Lee Hyun picked up one of Seoyoon’s tteokgalbi and ate it. His eyes rolled in delight when he tasted it for the first time.
Tteokgalbi was one of the best side dishes there was.
Greedily, he ate another.
’Why is this so delicious? The meat just melts in my mouth.’
Lee Hyun groaned.
After that, Lee Hyun ate comfortably. He wiped his plate clean, leaving not even a grain of rice behind. Though somewhat unsure of the price, he felt satisfied.
’I have no complaints.’
Then, as usual, she pulled out the written message that accompanied the lunch. “Thank you for eating today.”
Lee Hyun wrote a reply with gratitude. “It was really good today.”
However, there was something else added to the usual message, something new. “I have a request. Do you have time after school today?”
To that she added; “Third floor, lecture room B07 at the College of Business Administration. Class ends at 4:00. Please come if you can.”
***
By the time class was over, Lee Hyun’s was wary of the situation. He was unsure of Seoyoon’s intentions. The classroom she had selected was his. The class that ended was also his.
’What kind of woman is she? A fantastic cook. Using high grade materials for lunch but not willing to write down the price… She’s not who you think she is.’
Lee Hyun had already come up with an evil illusion concerning her – he was convinced of her evil motives.
“Fufufu!”
He told his evil lunch box hypothesis to Choi Sang Jun and his friend, but they did not believe it. Choi Sang Jun shook his head in outrage.
“Oh, Hyung! No one would bother bringing you lunch with that kind of excuse. There are easier ways to think about this. You don’t need an algorithm to figure out the real world, do you, Yu Jeon Han?”
“To be honest…” Yu Jeon Han said, “I wouldn’t expect too much if I were you.”
The professor ended the class and the students gathered their things then headed to the door. However, the students in the vicinity of Lee Hyun were still sitting.
“What kind of person could be coming?”
“An old lady? A student of the Physical Education Department perhaps?” It was quite well known that all the martial arts students greeted Lee Hyun as a senior.
As they wondered about who she would be, the students near the entrance froze in place.
“Uwwahh! It’s Seoyoon!”
“Hey, what class is she going to?”
The certified goddess of the South Korean University!
Seoyoon came into the classroom wearing a luxurious bright green dress. Contrary to her high status, she carried a homemade lunch box.
“No way…“
The faces of the students distorted in anguish because they knew the packed lunch was meant for Lee Hyun and not for any of them.
“The Goddess of Lunch is her?!”
“This has to be a tragedy of some sort!”
All the boys in the room fell into shock and despair. They felt greatly deceived by Lee Hyun. It was one thing for him to show her around the festival in public, but to rub her in their faces was just going too far.
“Uwaaah!”
Seoyoon stroked the back of her hair and waited for their outrage to die down, but the one that the lunch box was intended for remained suspicious.
’What is she planning…?’
Lee Hyun doubted that she had come with good intentions. He thought he’d made a horrible mistake in eating all those lunches without thinking about the possible consequences.
’Yes, as I was fooled by that company that one time. They told me on the first day that it was interest free, but then ten days later they were calling and charging me interest already. It was not interest free at all. It was all a lie.’
Lee Hyun was running through all the mistakes in judgement he had ever made. He feared he had committed that horrible sin again.
Seoyoon held out a written message.
“For me?” Lee Hyun’s hands trembled like twigs in the wind.
’This is the moment when she asks for the interest! You’ve been waiting for this for more than a month. Like a well fed pig being led to slaughter, you used my weakness after lowering my suspicions, and now you sink in for the extortion!’
However, Lee Hyun did not want to live in debt. Once in debt, it was a quagmire with no end.
“I’ll hear your request… if it is reasonable.”
She stuck out the message that she had prepared in advance. “Half-Sauce Half-Fried needs a friend.”
“Half-Sauce Half-Fried?” Lee Hyun cocked his head.
His unique naming sense stemmed from raising chickens at home. He named generation after generation after their intended use. Half-Sauce Half-Fried was a result of Full-Sauce and Full-Fried. It took Lee Hyun a moment to remember what had happened to the chicken of the MT.
“You need a chicken?”
Seoyoon nodded. Lee Hyun tried again to hide his high-tension breathing. He could not let her know the advantage she had over him.
“A hen to lay eggs?”
Seoyoon just wanted to give him a friend. She had never thought about gender, but it was certainly better to bring a hen to the male rooster anyway.
Seoyoon nodded again.
Lee Hyun’s tremblings reached the Parkinson’s level. He was trying his best not to show his pained state of mind.
The bellflower roots they ate the other day… they were especially expensive. Meaning, that if you calculated the price of one chicken, he was getting a ‘fair’ deal for all of his lunches.
Lee Hyun replied affirmatively, “Okay, well… I’ll bring it tomorrow.” “May I come and see for myself?”
She had prepared messages in advance, in case of Lee Hyun’s acceptance.
“Okay, you can come and pick one out yourself.”
Lunch had come cheap… At the price of only one chicken.
***
Lee Hyun walked Seoyoon to his house. As they walked, the men who saw her in the street stopped and rubbed their eyes in disbelief, thinking she could not be real. Every single one looked back again for a second glimpse. It was impossible not to, especially with Seoyoon’s look. No one wanted to ever look away from her beauty, but eventually curiosity won out and they glanced to see who was her lucky companion.
“What kind of guy is he, to be going around with a girl like that?”
Lee Hyun looked very mediocre in his T-shirt and faded blue jeans. (I don’t think they were talking about the fashionable kind)
“What’s wrong with that girl…”
“I wonder how he found her weakness…”
“Why, he must be filthy rich! To be so wealthy at such a young age he must have inherited a lot of money…”
“The power of love is great…”
Eyes brimming with envy, the men watched, but Lee Hyun stayed strong and said, “The world of is not all about appearances. The heart counts too.”
He knew the true identity of Seoyoon. She was cruel, vicious, and sneaky. The worst of human nature! She was nothing but a deviously pretty face that hid a cruel and rotten heart.
“She might be a good cook… She might have tons of money… She might be slim… and have a great figure… She might even be well dressed in designer clothes and have good hair… But she is still no good! …. Even if she’s smart!”
Getting into Korea University was hard enough as it was. The learning material was some of the toughest there was, making it one of the hardest schools to get into. However, even among the elite, Seoyoon stood out. Problems that others would struggle endless hours with, Seoyoon could easily solve.
So although she might be rotten to the core, her looks and academic abilities redeemed her. For that reason, Lee Hyun brazenly walked forward without a hint of shame at being her companion. Afterall, he did not see her as a ‘companion’ per se. Seoyoon walked surprisingly well. While most girls dressed up in high heels, Seoyoon did not, allowing her to keep up with Lee Hyun.
It was her first time visiting a man’s home. She was giddy with anticipation. On one hand she had never expected to have a friend of her own and on another she was finally going to get Half-Sauce Half-Fried his own friend. He in turn, was excited to get home to see her reaction to it.
“This is it.”
Lee Hyun came to a stop in a quiet residential neighborhood and walked up the steps leading to his house. He started to open the door… and kept going at it. He had, at least by Seoyoon’s count, seven main locks. And to top it off, he had to submit a separate password with a key card.
When Lee Hyun finally managed to get his door open, Seoyoon approached it only to be warded off by Lee Hyun. He was blocking the doorway with his body as he said.
“I gotta say this in advance, do not touch anything without permission. I know where everything in this house is, alright?”
Lee Hyun was treating her like a suspected thief! Lee Hyun was very distrustful of anyone that came to visit because no one ever did. The one time that Choi Ji-Hoon had come to repair all the electrical household appliances, Lee Hyun had not been able to trust him alone with Lee Hayan.
Lee Hyun was even more wary now.
Seoyoon nodded.
“..…”
“Now, you can come in.”
Seoyoon moved toward the steps.
“Warf, warf, warf, warf, warf!”
A dog barked cutely. Its tiny cries did not match its humongous body. That was Mumuboshi’s charm. Lee Hyun urgently explained, “We have a dog because it’s not safe these days.”
Now Mumuboshi reached for Seoyoon’s hand, his tail wagging violently. A dog’s sense of smell was ten times stronger than that of a human’s. Seoyoon smelled of tteokgalbi and the familiar scent of Half-Sauce Half-Fried.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
“…”"Ba... bạn có muốn ba?" "Chỉ cần mang nó dễ dàng-tôi không thể ăn nhiều như bạn. Ăn nhiều như bạn muốn."Khi Lee Hyun đã cố gắng để tìm ra bao nhiêu một tách trà lúa mạch chi phí, khuôn mặt của mình bị bóp méo bị nạn. Nhìn vào tất cả các cỏ biển bên món ăn mà Seoyoon đã ăn thản, một bộ nhớ của một thời gian nhảy trong tâm trí của mình.Đôi khi, khi ông còn là một đứa trẻ, ông sẽ đi đến nhà của một người bạn và ăn thức ăn quá nhiều, nó có vẻ như một bữa cơm với anh ta.Lee Hyun thở dài. 'Tôi không phải là một glutton, tôi chỉ ăn những gì được đặt ở phía trước của tôi.'Trong khi nhắc lại những cảm giác buồn, ông mạnh mẽ hiểu vị trí của Seoyoon.Lee Hyun nhặt một trong Seoyoon của tteokgalbi và ăn nó. Đôi mắt của ông cán trong thỏa thích khi ông nếm thử nó lần đầu tiên.Tteokgalbi là một trong các món ăn phụ tốt nhất có.Tham ăn, ông ăn khác.' Tại sao là rất ngon? Thịt chỉ tan ra trong miệng của tôi.'Lee Hyun groaned.Sau đó, Lee Hyun ăn thoải mái. Ông xóa sổ tấm của mình sạch sẽ, để lại không thậm chí là một hạt gạo đằng sau. Mặc dù một chút không chắc chắn về mức giá, ông cảm thấy hài lòng.'Tôi có không có khiếu nại.Sau đó, như thường lệ, cô kéo ra văn thư đi kèm với các bữa ăn trưa. "Cảm ơn bạn đã ăn vào ngày hôm nay."Lee Hyun đã viết một thư trả lời với lòng biết ơn. "Đó là thực sự tốt ngày hôm nay."Tuy nhiên, đã có một cái gì đó khác mà thêm vào thư thông thường, một cái gì đó mới. "Tôi có một yêu cầu. Bạn có thời gian sau giờ học vào ngày hôm nay?"Để mà bà nói thêm; "Tầng 3, bài giảng phòng B07 tại trường cao đẳng quản trị kinh doanh. Lớp học kết thúc lúc 4:00. Hãy đến nếu bạn có thể."***Khi lớp học đã qua, Lee Hyun là cảnh giác với tình hình. Ông đã không chắc chắn về ý định của Seoyoon. Lớp học mà cô đã chọn là của mình. Các lớp học đã kết thúc cũng là của mình.' Những gì loại của người phụ nữ ấy? Một đầu bếp tuyệt vời. Bằng cách sử dụng vật liệu cao cấp cho bữa ăn trưa nhưng không sẵn sàng để viết xuống giá... Cô ấy không phải người bạn nghĩ rằng cô là.'Lee Hyun có đã đi lên với một ảo ảnh ác liên quan đến cô ấy-ông được thuyết phục về động cơ ác của cô."Fufufu!"Ông nói với ông giả thuyết hộp ăn trưa ác Choi Sang Jun và bạn bè của mình, nhưng họ không tin rằng nó. Choi Sang Jun lắc đầu trong sự phẫn nộ."Oh, Hyung! Không ai sẽ bận tâm đưa bạn ăn trưa với loại lý do gì. Có những cách dễ dàng hơn để suy nghĩ về điều này. Bạn không cần một thuật toán để tìm ra thế giới thực, làm bạn, Yu Jeon Han?""Để được trung thực..." Yu Jeon Han cho biết, "Tôi sẽ không đòi hỏi quá nhiều nếu tôi đã là bạn."Các giáo sư đã kết thúc lớp và các sinh viên đã tụ tập của những thứ sau đó đứng đầu đến cửa. Tuy nhiên, các sinh viên trong vùng lân cận Lee Hyun đã vẫn còn ngồi."Những loại người có thể đến?""Một bà già? Một sinh viên của bộ giáo dục thể chất có lẽ? " Nó đã khá nổi tiếng rằng tất cả các sinh viên võ thuật chào đón Lee Hyun là một cấp cao.Khi họ tự hỏi về những người nó sẽ, các sinh viên gần lối vào đóng băng ở vị trí."Uwwahh! It's Seoyoon!""Hey, những gì lớp là cô có?"Nữ thần được chứng nhận của đại học Nam Hàn Quốc!Seoyoon bắt đầu lớp học mặc một chiếc váy màu xanh lá cây tươi sáng sang trọng. Trái ngược với địa vị cao của cô, cô thực hiện một hộp món ăn trưa."Không có cách nào..."Khuôn mặt của các sinh viên bị bóp méo trong nỗi đau đớn bởi vì họ biết các bữa ăn trưa đóng gói có nghĩa là cho Lee Hyun và không cho bất kỳ người trong số họ."Nữ thần ăn trưa là cô?!""Điều này đã là một bi kịch của một số loại!"Tất cả các bé trai trong phòng rơi vào tình trạng sốc và tuyệt vọng. Họ cảm thấy rất nhiều bị lừa dối bởi Lee Hyun. Đó là một điều cho anh ta để hiển thị của cô xung quanh thành phố Lễ hội trong khu vực, nhưng để chà cô ấy trong khuôn mặt của họ đã là chỉ cần đi quá xa."Uwaaah!"Seoyoon vuốt ve mặt sau của mái tóc của mình và chờ đợi sự phẫn nộ của họ chết xuống, nhưng một trong đó hộp cơm trưa được dự định vẫn đáng ngờ.'Những gì cô lập kế hoạch...?'Lee Hyun nghi ngờ rằng cô đã đến với ý định tốt. Ông nghĩ rằng ông đã làm một sai lầm khủng khiếp trong ăn uống tất cả những trưa mà không suy nghĩ về những hậu quả có thể.' Vâng, như tôi được mê hoặc bởi rằng công ty đó một thời gian. Họ nói với tôi vào ngày đầu tiên nó đã là quan tâm miễn phí, nhưng sau đó mười ngày sau họ đã gọi điện thoại và sạc tôi quan tâm đã. Nó đã không quan tâm miễn phí ở tất cả. Đó là tất cả một lời nói dối.'Lee Hyun đã chạy qua tất cả những sai lầm trong bản án ông đã bao giờ thực hiện. Ông ấy sợ ông đã cam kết rằng tội lỗi khủng khiếp một lần nữa.Seoyoon tổ chức một thông điệp văn."Đối với tôi?" Lee Hyun tay trembled như các cành cây trong gió.' Đây là thời điểm khi bà ấy yêu cầu cho sự quan tâm! Bạn đã chờ đợi này cho hơn một tháng. Giống như một con lợn cũng ăn được lãnh đạo để giết mổ, bạn sử dụng điểm yếu của tôi sau khi giảm nghi ngờ của tôi, và bây giờ bạn chìm cho tống tiền!'Tuy nhiên, Lee Hyun không muốn sống trong nợ nần. Một lần trong nợ nần, nó đã là một quagmire với không có kết thúc."Tôi sẽ nghe yêu cầu của bạn... nếu nó là hợp lý."Cô mắc kẹt ra thông báo rằng cô đã chuẩn bị trước. "Một nửa-sốt nửa-chiên cần một người bạn.""Một nửa-sốt nửa-chiên?" Lee Hyun cocked đầu.Cảm giác đặt tên duy nhất của ông bắt nguồn từ nuôi gà ở nhà. Ông đặt tên là thế hệ sau thế hệ sau khi sử dụng dự định của họ. Nước sốt một nửa nửa-chiên là kết quả của toàn nước sốt và đầy đủ-chiên. Lee Hyun đã mất một chút thời gian để nhớ những gì đã xảy ra với gà MT."Bạn cần một con gà?"Seoyoon gật đầu. Lee Hyun đã cố gắng một lần nữa để ẩn của mình hơi thở high-tension. Ông có thể không cho cô ấy biết lợi thế cô đã có hơn anh ta."Một gà đẻ trứng?"Seoyoon chỉ muốn cung cấp cho anh ta một người bạn. Cô chưa bao giờ nghĩ về giới tính, nhưng nó là chắc chắn tốt hơn để mang lại một hen cho gà trống tỷ anyway.Seoyoon gật đầu một lần nữa.Lee Hyun tremblings đạt đến cấp độ của Parkinson. Ông đã cố gắng tốt nhất của mình không cho nhà nước của ông đau đớn của tâm.Bellflower rễ họ ăn ngày khác... họ đã đặc biệt là tốn kém. Có nghĩa là, rằng nếu bạn tính toán giá một gà, ông đã nhận được một thỏa thuận 'công bằng' cho tất cả trưa của mình.Lee Hyun trả lời nhaát, "chấp nhận được, cũng... Tôi sẽ mang lại cho nó vào ngày mai." "Có thể tôi đến và nhìn thấy cho bản thân mình?"Cô đã chuẩn bị thư trước, trong trường hợp của Lee Hyun chấp nhận."Chấp nhận được, bạn có thể đến và chọn một bản thân mình."Bữa trưa đã đến giá rẻ... Ở mức giá chỉ có một gà.***Lee Hyun đi Seoyoon đến nhà của mình. Khi họ đi bộ, những người đàn ông người đã thấy cô ấy trên đường phố dừng lại và cọ xát mắt của họ trong sự hoài nghi, suy nghĩ nó có thể không được thực sự. Mỗi người trong nhìn lại một lần nữa cho một cái nhìn thứ hai. Nó đã không thể không đến, đặc biệt là với cái nhìn của Seoyoon. Không ai muốn bao giờ nhìn từ vẻ đẹp của cô, nhưng cuối cùng tò mò giành được ra ngoài và họ glanced để xem những người đã là đồng hành của cô may mắn."Những gì loại guy là ông, để đi xung quanh với một cô gái như thế?"Lee Hyun nhìn rất tầm thường trong áo của mình và phai mờ quần jean màu xanh. (Tôi không nghĩ rằng họ đã nói về các loại thời trang)"Những gì là sai với cô gái đó...""Tôi tự hỏi làm thế nào ông thấy sự yếu kém của mình...""Tại sao, ông phải là giàu bẩn thỉu! Để giàu có như vậy tại một tuổi trẻ, ông phải có thừa hưởng rất nhiều tiền...""Sức mạnh của tình yêu là rất lớn..."Mắt tràn ngập với ghen tỵ, những người đàn ông theo dõi, nhưng Lee Hyun vẫn mạnh mẽ và nói, "thế giới của không phải là tất cả về xuất hiện. Trung tâm tính quá."Ông biết danh tính thực sự của Seoyoon. Cô là tàn nhẫn, luẩn quẩn và lén lút. Tồi tệ nhất của bản chất con người! Cô là không có gì nhưng một khuôn mặt xinh đẹp Dutchman giấu một trái tim độc ác và thối."Cô ấy có thể là một nấu ăn tốt... Cô có thể có tấn tiền... Cô có thể được mỏng... và có một con số tuyệt vời... Cô có thể thậm chí được tốt mặc quần áo thiết kế và có mái tóc tốt... Nhưng cô vẫn là không tốt! …. Ngay cả khi cô ấy thông minh!"Nhận được vào đại học Hàn Quốc là khó khăn đủ như nó. Các tài liệu học tập là một số có khó khăn nhất là, làm cho nó một trong các trường học khó khăn nhất để có được thành. Tuy nhiên, ngay cả trong số các tầng lớp, Seoyoon đứng ra. Vấn đề mà những người khác sẽ đấu tranh bất tận giờ với, Seoyoon có thể dễ dàng giải quyết.Do đó, mặc dù nó có thể là thối đến cốt lõi, hình và khả năng học tập của mình cứu chuộc của mình. Vì vậy, Lee Hyun brazenly đi về phía trước mà không có một chút xấu hổ tại là đồng hành của cô. Afterall, ông đã không nhìn thấy cô ấy như một đồng hành cho mỗi se. Seoyoon đi đáng ngạc nhiên tốt. Trong khi hầu hết các cô gái mặc quần áo lên trong giày cao gót, Seoyoon đã không, cho phép của mình để theo kịp với Lee Hyun.Đó là thời gian đầu tiên của mình truy cập vào trang chủ của một người đàn ông. Cô là ham chơi với dự đoán. Một mặt, cô đã không bao giờ mong đợi để có một người bạn của riêng mình và trên một cô cuối cùng đã đi để có được nước sốt một nửa nửa-chiên bạn bè của mình. Ông lần lượt, là vui mừng để có được nhà để xem cô phản ứng với nó."Đây là nó."Lee Hyun đã dừng lại ở một khu phố dân cư yên tĩnh và đi lên các bước dẫn đến nhà của ông. Ông bắt đầu mở cửa... và giữ đi vào nó. Ông đã, ít theo số lượng của Seoyoon, bảy chính khóa. Và để đầu nó đi, ông đã phải nộp một mật khẩu riêng biệt với một thẻ chính.Khi Lee Hyun cuối cùng quản lý để có được mở cửa của mình, Seoyoon tiếp cận nó chỉ để được warded bởi Lee Hyun. Ông chặn cửa vào với cơ thể của mình như ông nói."Tôi phải nói điều này trước, không chạm vào bất cứ điều gì mà không được phép. Tôi biết nơi mà tất cả mọi thứ trong căn nhà này là, được chứ?"Lee Hyun đối xử với cô như một tên trộm bị nghi ngờ! Lee Hyun là rất Kiku bất cứ ai đến thăm bởi vì không ai bao giờ đã làm. Một thời gian Choi Ji-Hoon đã đến để sửa chữa tất cả các thiết bị gia dụng điện, Lee Hyun đã không thể tin tưởng anh ta một mình với Lee Hayan.Lee Hyun là thận trọng hơn bây giờ.Seoyoon gật đầu.“.. …”"Bây giờ, bạn có thể đến trong."Seoyoon di chuyển về hướng các bước."Warf, warf warf, warf, warf!"Một con chó barked cutely. Của nó khóc nhỏ đã không phù hợp với cơ thể humongous của nó. Đó là nét duyên dáng của Mumuboshi. Lee Hyun khẩn trương giải thích, "Chúng tôi có một con chó vì nó sẽ không an toàn những ngày này."Bây giờ Mumuboshi đạt cho bàn tay của Seoyoon, ông đuôi wagging khốc liệt. Khứu giác của một con chó là mười lần mạnh mẽ hơn so với một con người. Seoyoon mùi của tteokgalbi và hương thơm quen thuộc của nước sốt một nửa nửa-chiên.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
"..."
"Ba ... bạn có muốn ba" "Chỉ cần mang nó dễ dàng? - Tôi không thể ăn nhiều như bạn. Ăn nhiều như bạn muốn. "
Như Lee Hyun đã cố gắng để tìm ra bao nhiêu một tách chi phí trà lúa mạch, khuôn mặt của mình bị bóp méo trong đau khổ. Nhìn vào tất cả các món ăn phụ rong Seoyoon đã ăn một cách thờ ơ, một bộ nhớ của một thời điểm khác lóe lên trong tâm trí của mình.
Đôi khi còn là một đứa trẻ, ông sẽ đi đến nhà một người bạn và ăn quá nhiều thực phẩm, nó có vẻ giống như một bữa tiệc với anh .
Lee Hyun thở dài. 'Tôi không phải là tham ăn, tôi chỉ ăn những gì đang đặt trước mặt tôi. "
Trong khi nhớ lại những cảm xúc buồn, ông mạnh mẽ hiểu vị trí của Seoyoon.
Lee Hyun nhặt một tteokgalbi Seoyoon và ăn nó. Đôi mắt anh lăn trong vui sướng khi ông nếm thử nó lần đầu tiên.
Tteokgalbi là một trong những món ăn phụ tốt nhất có được.
thèm khát, anh đã ăn khác.
"Tại sao điều này là ngon như thế? Thịt chỉ tan ra trong miệng của tôi. "
Lee Hyun rên rỉ.
Sau đó, Lee Hyun ăn thoải mái. Ông lau sạch đĩa của mình, để lại thậm chí không một hạt gạo phía sau. Mặc dù có phần không chắc chắn về giá cả, ông cảm thấy hài lòng.
"Tôi không có khiếu nại."
Sau đó, như thường lệ, cô kéo ra thông điệp bằng văn bản mà đi kèm với các bữa ăn trưa. "Cảm ơn bạn đã ăn ngày hôm nay."
Lee Hyun đã viết một bài trả lời với lòng biết ơn. "Đó thực sự tốt ngày hôm nay."
Tuy nhiên, có điều gì đó khác thêm vào tin nhắn bình thường, một cái gì đó mới. "Tôi có một yêu cầu. Bạn có thời gian sau giờ học ngày hôm nay "?
Để mà cô nói thêm; "Tầng ba, phòng giảng B07 tại trường Cao đẳng Quản trị Kinh doanh. Lớp kết thúc vào lúc 4:00. Hãy đến nếu bạn có thể. "
***
Vào lớp thời gian đã qua, của Lee Hyun đã cảnh giác với tình hình. Ông không rõ ý định của Seoyoon. Các lớp học cô đã được lựa chọn là của mình. Các lớp học mà kết thúc cũng là của mình.
"Những loại người phụ nữ là cô? Một đầu bếp tuyệt vời. Sử dụng vật liệu cao cấp để ăn trưa nhưng không sẵn sàng để viết xuống giá ... Cô ấy không phải người bạn nghĩ rằng cô ấy là '.
Lee Hyun đã đi lên với một ảo ảnh ác liên quan đến cô - ông đã bị thuyết phục về động cơ của cái ác của mình.
"Fufufu!"
Ông nói ác hộp cơm giả thuyết của ông để Choi Sang Jun và bạn bè của mình, nhưng họ không tin nó. Choi Sang Tháng Sáu lắc đầu trong sự phẫn nộ.
"Oh, Hyung! Không ai có thể làm phiền bạn mang bữa ăn trưa với loại lý do. Có rất nhiều cách dễ dàng hơn để suy nghĩ về điều này. Bạn không cần một thuật toán để tìm ra thế giới thực, làm bạn, Yu Jeon Han? "
"Thành thật mà ..." Yu Jeon Han nói, "Tôi sẽ không mong đợi quá nhiều nếu tôi là bạn."
Vị giáo sư này đã kết thúc các lớp học và các sinh viên tụ tập những thứ của họ sau đó tiến thẳng đến cánh cửa. Tuy nhiên, các sinh viên trong vùng lân cận của Lee Hyun vẫn ngồi.
"Những loại người có thể đến?"
"Một bà già? Một sinh viên của Bộ Giáo dục thể chất có lẽ? "Nó đã khá nổi tiếng mà tất cả các sinh viên võ thuật chào đón Lee Hyun là một cấp cao.
Khi họ tự hỏi về người cô sẽ là, các học sinh ở gần cửa ra vào đóng băng tại chỗ.
"Uwwahh! Đó là Seoyoon! "
"Hey, những gì lớp học là cô đi?"
Các nữ thần có chứng thực của Hàn Quốc Đại học!
Seoyoon vào lớp học mặc một màu xanh lá cây tươi sáng ăn mặc sang trọng. Trái ngược với tình trạng cao của cô, cô mang một hộp ăn trưa tự chế.
"Không thể nào ..."
Khuôn mặt của các sinh viên bị bóp méo trong đau khổ, vì họ biết các bữa ăn trưa đóng gói được dành cho Lee Hyun và không cho bất kỳ của họ.
"The Goddess of Ăn trưa là ?! cô "
"Đây có phải là một bi kịch của một số loại!"
Tất cả các chàng trai trong phòng rơi vào sốc và thất vọng. Họ cảm thấy bị lừa dối rất nhiều bởi Lee Hyun. Đó là một điều cho anh ta để cho cô ấy biết xung quanh lễ hội ở nơi công cộng, nhưng để chà mình trong khuôn mặt của họ chỉ cần đi quá xa.
"Uwaaah!"
Seoyoon vuốt lại mái tóc của mình và chờ đợi sự phẫn nộ của họ chết xuống, nhưng một trong những hộp cơm được dự định để vẫn nghi ngờ.
"là cô có kế hoạch gì ...?"
Lee Hyun nghi ngờ rằng cô đã đến với ý định tốt. Ông nghĩ rằng ông đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp trong ăn tất cả những bữa ăn trưa mà không cần suy nghĩ về những hậu quả có thể.
"Vâng, như tôi đã bị lừa bởi rằng công ty đó một thời gian. Họ nói với tôi vào ngày đầu tiên mà nó được miễn lãi suất, nhưng sau đó mười ngày sau, họ đã gọi điện thoại và sạc tôi quan tâm rồi. Nó không quan tâm miễn phí ở tất cả. Đó là tất cả một lời nói dối. "
Lee Hyun đã chạy qua tất cả những sai lầm trong phán đoán anh đã bao giờ thực hiện. Ông sợ ông đã cam kết rằng tội lỗi khủng khiếp nữa.
Seoyoon tổ chức ra một thông điệp bằng văn bản.
"Đối với tôi?" bàn tay của Lee Hyun run rẩy như cành cây trong gió.
'Đây là thời điểm khi cô ấy hỏi sự quan tâm! Bạn đã chờ đợi này trong hơn một tháng. Giống như một con lợn cũng ăn được dẫn đến giết mổ, bạn sử dụng điểm yếu của tôi sau khi hạ nghi ngờ của tôi, và bây giờ bạn chìm trong cho tống tiền! "
Tuy nhiên, Lee Hyun đã không muốn sống trong nợ nần. Một khi trong nợ nần, đó là một vũng lầy không có kết thúc.
"Tôi sẽ nghe lời thỉnh cầu của bạn ... nếu nó là hợp lý."
Cô bị mắc kẹt ra thông điệp rằng cô đã chuẩn bị trước. "Half-Sauce Half-Fried cần một người bạn."
"?" Lee Hyun nghiêng đầu Half-Sauce Half-Fried.
cảm giác đặt tên duy nhất của ông bắt nguồn từ chăn nuôi gà ở nhà. Ông đặt tên cho thế hệ này qua thế hệ sau khi sử dụng như dự kiến. Half-Sauce Half-Fried là kết quả của Full-Sauce và Full-Fried. Phải mất Lee Hyun một chút thời gian để nhớ những gì đã xảy ra với con gà của MT.
"Bạn cần một con gà?"
Seoyoon gật đầu. Lee Hyun đã cố gắng một lần nữa để che giấu hơi thở cao thế của mình. Anh không thể để cô ấy biết những lợi thế cô đã có hơn anh ta.
"Một con gà mái đẻ trứng?"
Seoyoon chỉ muốn cho anh ta một người bạn. Cô chưa bao giờ nghĩ về giới tính, nhưng nó chắc chắn là tốt hơn để mang lại một con gà mái để gà nam anyway.
Seoyoon lại gật đầu.
tremblings của Lee Hyun đạt đến trình độ của Parkinson. Ông đã cố gắng hết sức mình để không hiển thị trạng thái đau khổ của tâm.
Rễ bellflower họ ăn ngày khác ... họ đặc biệt là đắt tiền. Có nghĩa là, nếu bạn tính toán giá của một con gà, ông đã nhận được một 'công bằng' thỏa thuận cho tất cả các bữa ăn trưa của mình.
Lee Hyun trả lời McNamara, "Được rồi, được rồi ... Anh sẽ mang lại cho nó vào ngày mai." "Tôi có thể đến và xem cho bản thân mình? "
Cô đã có thông báo chuẩn bị trước, trong trường hợp chấp nhận của Lee Hyun.
"Được rồi, bạn có thể đến và chọn ra một mình."
Ăn trưa đã đến giá rẻ ... Với giá chỉ có một con gà.
***
Lee Hyun bước Seoyoon về nhà mình. Khi họ đi, những người đàn ông nhìn thấy cô ấy trên đường phố dừng lại và dụi mắt của họ trong sự hoài nghi, nghĩ cô ấy không thể được thực sự. Mỗi một đơn nhìn lại một lần nữa cho một cái nhìn thứ hai. Đó là điều không thể không đến, đặc biệt là với cái nhìn của Seoyoon. Không ai muốn bao giờ rời mắt khỏi vẻ đẹp của mình, nhưng cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng và họ nhìn thấy là người bạn đồng hành may mắn của cô.
"Những loại anh chàng là anh, để được đi xung quanh với một cô gái như thế?"
Lee Hyun trông rất tầm thường trong T-shirt và quần jean xanh nhạt dần. (Tôi không nghĩ rằng họ đang nói về các loại thời trang)
"Có chuyện gì với cô gái đó ..."
"Tôi tự hỏi làm thế nào ông tìm thấy điểm yếu của mình ..."
"Tại sao, anh ta phải là bẩn thỉu giàu! Để được như vậy giàu có ở độ tuổi trẻ như vậy anh phải thừa hưởng rất nhiều tiền ... "
"Sức mạnh của tình yêu là tuyệt vời ..."
Mắt rưng rưng lệ với ghen tị, những người đàn ông xem, nhưng Lee Hyun ở lại mạnh mẽ và nói, "Thế giới của là không phải tất cả về ngoại hình. Trái tim đếm quá. "
Anh biết danh tính thực sự của Seoyoon. Cô là độc ác, xấu xa, và lén lút. Điều tồi tệ nhất của bản chất con người! Cô ấy là gì, nhưng một mặt deviously đẹp mà giấu một trái tim độc ác và thối.
"Cô có thể là một đầu bếp giỏi ... Cô có thể có tấn tiền ... Cô có thể là mỏng ... và có một con số tuyệt vời ... Cô thậm chí còn có thể được mặc quần áo trong nhà thiết kế quần áo và có mái tóc tốt ... Nhưng cô vẫn là không tốt! .... Ngay cả khi cô ấy thông minh! "
Bắt vào Đại học Hàn Quốc đã đủ cứng như nó được. Các tài liệu học tập là một trong những khó khăn nhất là ở đó, làm cho nó một trong những trường khó khăn nhất để có được thành. Tuy nhiên, ngay cả trong số các tầng lớp, Seoyoon đứng ra ngoài. Vấn đề mà những người khác sẽ đấu tranh bất tận giờ với, Seoyoon có thể dễ dàng giải quyết.
Vì vậy, mặc dù cô ấy có thể thối để lõi, ngoại hình của mình và khả năng học tập được cứu chuộc của mình. Vì lý do đó, Lee Hyun brazenly bước về phía trước mà không một chút xấu hổ tại đang đồng hành của cô. Sau tất cả, anh đã không nhìn thấy cô ấy như một 'đồng hành' mỗi se. Seoyoon bước đáng ngạc nhiên. Trong khi hầu hết các cô gái mặc quần áo lên trong đôi giày cao gót, Seoyoon không, cho phép cô để theo kịp với Lee Hyun.
Đó là lần đầu tiên cô đến thăm nhà một người đàn ông. Cô đã choáng váng với dự đoán. Một mặt cô chưa bao giờ dự kiến sẽ có một người bạn của mình và trên một cô cuối cùng đã đi để có được Half-Sauce Half-chiên người bạn của mình. Ông lần lượt, đã vui mừng để có được nhà để xem phản ứng của cô với nó.
"Đây là nó."
Lee Hyun dừng lại ở một khu dân cư yên tĩnh và bước lên những bậc thang dẫn đến ngôi nhà của mình. Ông bắt đầu mở cửa ... và tiếp tục đi vào nó. Ông đã có, ít nhất bằng số Seoyoon, bảy ổ khóa chính. Và trên hết, ông đã phải nộp một mật khẩu riêng biệt với một chìa khóa thẻ.
Khi Lee Hyun cuối cùng cũng tới được cửa mình mở, Seoyoon tiếp cận nó chỉ cần được ngăn ngừa bởi Lee Hyun. Ông đã được ngăn chặn các cửa với cơ thể như anh nói.
"Tôi phải nói điều này trước, không chạm vào bất cứ điều gì mà không được phép. Tôi biết tất cả mọi thứ trong căn nhà này là, được chứ? "
Lee Hyun đã đối xử với cô như một tên trộm bị nghi ngờ! Lee Hyun đã rất không tin tưởng bất cứ ai mà đến thăm vì không ai đã làm. Có lần rằng Choi Ji-Hoon đã đến để sửa chữa tất cả các thiết bị gia dụng điện, Lee Hyun đã không thể tin tưởng anh ta một mình với Lee Hayan.
Lee Hyun thậm chí còn thận trọng hơn bây giờ.
Seoyoon gật đầu.
".. ..."
"Bây giờ , bạn có thể đi vào. "
Seoyoon di chuyển về phía bước.
"WARF, WARF, WARF, WARF, WARF!"
Một con chó sủa dễ thương. Tiếng kêu nhỏ bé của nó không phù hợp với cơ thể humongous của nó. Đó là sự quyến rũ của Mumuboshi. Lee Hyun khẩn trương giải thích, "Chúng tôi có một con chó vì nó không an toàn trong những ngày này."
Bây giờ Mumuboshi với lấy tay ​​Seoyoon của, cái đuôi của mình vẫy dữ dội. Cảm giác của một con chó của mùi mạnh hơn so với một con người của mười lần. Seoyoon mùi tteokgalbi và mùi hương quen thuộc của Half-Sauce Half-Fried.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: