Not a week goes by these days without some combustible congressman or  dịch - Not a week goes by these days without some combustible congressman or  Việt làm thế nào để nói

Not a week goes by these days witho

Not a week goes by these days without some combustible congressman or febrile journalist warning us that our nation is becoming second rate. Various reasons are cited but a major one, we’re told, is our educational system. We are falling behind in the hard sciences, and this imperils us in an increasingly competitive world. We are sternly warned that we must focus in our schools and universities, before it is too late, on the STEM areas— science, technology, engineering, and mathematics. No one valued the hard sciences more than physician-researcher Lewis Thomas, who for many years directed research at Memorial Sloan-Kettering Cancer Center. But Thomas was also concerned about the headwaters of wisdom that lay upstream from science. He realized that science is not a stopping place for human understanding. He was thus a one-man wrecking crew of the walls separating knowledge into the “hard” and “soft” domains. In his sparkling, wide-ranging essays in the New England Journal of Medicine, he tackled anything that struck his fancy. Two of his favorite subjects were Montaigne and Mahler. Nothing was off the table; he even conjectured that consciousness might be recycled after death into a “biospherical nervous system” because, he said, it seems too valuable an entity for nature to waste. This sortie evoked gasps of disbelief and suspicions of woolly-headedness from a few buttoned-up scientists, but Thomas knew what he was doing. He sensed we were losing our way, and he was not afraid to say so. He believed that the limitations of our minds constitute a kind of planetary emergency. As he put it, “We need to know more…. We now know that we cannot do this any longer by searching our minds, for there is not enough there to search…. We need science, more and better science, not for its technology, not for leisure, not even for health or longevity, but for the hope of wisdom which our kind of culture must acquire for its survival [italics added].” 4 Avoiding extinction. This is a threatening concept our society does not wish to face. Having scraped by the Cold War without a nuclear exchange, many thought smooth sailing lay ahead, but now we know better. The problems we face are systemic and metastatic. They may not be as dramatic as nuclear horror , but they are equally deadly. They involve the gradual degradation and deterioration of our world because of the way we choose to behave, abetted by an unremitting greed, a paralysis of will, the clouding of vision, and a willful ignorance toward the rigorous kind of science that Thomas cherished. As a people, we seem to be seriously impaired. It is as if we have suffered a culturewide stroke that has damaged the higher centers that control our ability to reason and act in rational ways. What will see us through? There is increasing talk that we must engineer our way out of the problems posed by global climate change, environmental destruction, pollution, poverty, hunger, overpopulation, desertification, water scarcity, species collapse, and so on. Maybe. But as Thomas implied, something beyond today’s science is needed: “the hope of wisdom.” What kind of wisdom? Surely it involves the awareness that we are an inseparable part of life on Earth, for without this perception it is unclear whether we can muster the will to make the choices that are required to survive. We know intellectually that we cannot secede from nature. This is hardly news; it has been the keystone message of environmental science for a century. Yet the colossal importance of this insight is broadly denied . It is clear that in addition to factual knowledge, we need something that can stir our blood and connect us with something beyond our me-centered selves. We need more skin in the game. This is why the One Mind is vital. If all individual minds are united via the One Mind, for which there is impressive evidence, it follows that at some level we are intimately connected with one another and with all sentient life. This realization makes possible a recalibration of the self-oriented Golden Rule, from “Do unto others as you would have them do unto you” to “Be kind to others, because in some sense they are you.” The task of the great wisdom traditions throughout history has been to transform this awareness from an intellectual concept into a felt certainty that

is so real that it makes a difference in how we conduct our lives. The realization of the One Mind carries us beyond the isolation and frustration of the separate individual struggling against impossible odds. Life becomes more than a wearisome journey from the cradle to the crematorium. A felt unity with all other minds conveys renewed meaning, purpose, and possibility and a sense of the sacredness of all things. We are nearly there . The “hope of wisdom” that Thomas prized is within our reach, and much of the “more and better science” he called for already exists. It has surfaced in the form of evidence for a unifying, nonlocal, universal form of consciousness, as I shall try to show. Many scientists— great scientists— have embraced this concept, as we shall see. The Collaboratory The challenges we humans face are so huge, so global, that it can be difficult to see how our individual efforts can make any difference. Consider environmental issues such as pollution and global climate change. Barbara, my wife, and I garden organically and have had a passive solar wall on the entire south side of our house for 20 years. Although these measures make us feel better and represent our commitment to environmental responsibility , they are offset by a recurring sense of futility in the big scheme of things. It’s like the Breton Fisherman’s Prayer: “O God, thy sea is so great and my boat is so small,” a plaque of which President John F. Kennedy kept on his desk. If Barbara and I multiplied our environmental efforts a thousandfold, they would still be puny. Environmentalist Carolyn Raffensperger wrote, “I have a hypothesis about the lack of public support for environmental action. I suspect that many people suffer from a sense of moral failure over environmental matters. They know we are in deep trouble, that their actions are part of it, but there is so little they or anyone can do individually .” 5 As journalist Anne Karpf, author of The Human Voice, wrote in The Guardian, “I now recycle everything possible, drive a hybrid car and turn down the heating. Yet somewhere in my marrow I know that this is just a vain attempt to exculpate myself— it wasn’t me, guv.” 6 Karpf elaborated: Indeed, when I hear apocalyptic warnings about global warming, after a few moments of fear I tune out. In fact I think I might be something worse than a climate-change sceptic— a climate-change ignorer. The fuse that trips the whole circuit is a sense of helplessness. Whatever steps I take to counter global warming, however well-intentioned my brief bursts of zeal, they invariably end up feeling like too little, too late. The mismatch between the extremely dangerous state of the earth and my own feeble endeavours seems mockingly large. Karpf found she is not alone. She asked two colleagues about their attitudes toward global warming. One, a 48-year-old man, said he thought about it often and was angry about the role of big business, but as to his own interventions, he said , “I do feel it’s like pissing in the wind really— I don’t know why I bother.” The other, a 57 -year-old politically engaged man, admitted that he rarely thought about climate change because it simply didn’t interest him. But when pressed he revealed that he recycled, signed petitions to conserve old buildings, and didn’t drive,

but quickly realized that he couldn’t sustain his contention that “I don’t harm the environment.” To recognize a problem and act to solve it while knowing that one’s actions are inadequate leads to a sense of helplessness. This feeling is not apathy but a moral injury , a soul wound, a profound sense of inadequacy that smothers one’s best and truest efforts to make a difference. It is compounded by the realization that we cannot avoid adding to the problem. When our lives are tallied up when we die, almost all of us will be judged to have been a drain on the planet. This realization constitutes what Raffensperger described as “a steady, grinding erosion, a slow-motion relentless sorrow.” We can change out our light bulbs and turn down the thermostat all we want, but the fact of our birth and all those years of environmental unawareness cannot be erased. Isolated individual acts will never be enough. We must act collectively, in concert, bypassing the inexorable sorrow we may experience in private actions. Enter the One Mind. Its power is revealed when we realize that our combined action within it is not merely additive but exponential. In the One Mind, one plus one no longer make two, but many. This realization diminishes the “slow-motion relentless sorrow” of individual activities. This understanding led Margaret Mead to observe, “Never doubt that a small group of thoughtful, committed individuals can change the world. In fact, it’s the only thing that ever has.” 7 As members of the One Mind, we continue to act individually; but as we become more aware of our communal selves, an alchemical process kicks in, in the form of heightened imagination and creativity. We enter a field of knowing that is greater than that of any group member and greater than the sum of a group’s members. The result is what Marc Barasch, founder and CEO of Green World Campaign, calls a “collaboratory.” 8 Solutions to problems surface that we did not anticipate. We become more imaginative, inventive, inspired, productive, resourceful, and innovative. In the One Mind, pooled neurons outperform individual brains, as we’ll see. We are learning how to reclaim our forgotten citizenship in the One Mind. As author Jeremy Rifkin put it in The Empathic Civilization
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Không phải là một tuần đi bởi những ngày này mà không có một số đại biểu Quốc hội dễ cháy hoặc sốt nhà báo cảnh báo chúng tôi rằng đất nước chúng ta đang trở thành tỷ lệ thứ hai. Các lý do được trích dẫn nhưng một lớn, chúng tôi đang nói, là hệ thống giáo dục của chúng tôi. Chúng tôi đang rơi xuống phía sau trong các ngành khoa học cứng, và điều này imperils chúng tôi trong một thế giới ngày càng cạnh tranh. Chúng tôi sternly được cảnh báo rằng chúng tôi phải tập trung trong các trường học và trường đại học, trước khi quá muộn, vào các lĩnh vực STEM-khoa học, công nghệ, kỹ thuật, và toán học. Không ai có giá trị khoa học cứng hơn là bác sĩ-nhà nghiên cứu Lewis Thomas, người trong nhiều năm chỉ đạo nghiên cứu tại Trung tâm ung thư Memorial Sloan-Kettering. Nhưng Thomas cũng được quan tâm về các headwaters của sự khôn ngoan mà nằm ở thượng nguồn từ khoa học. Ông nhận ra rằng khoa học không phải là một nơi dừng cho sự hiểu biết của con người. Ông là như vậy, một phi hành đoàn wrecking một người đàn ông của các bức tường tách kiến thức thành "cứng" và "mềm" tên miền. Trong của mình, lấp lánh trên phạm vi rộng tiểu luận trong New England Journal of Medicine, ông giải quyết bất cứ điều gì đó tấn công ưa thích của mình. Trong đối tượng yêu thích của mình là Montaigne và Mahler. Không có gì là ra khỏi bàn; Ông thậm chí phỏng đoán rằng ý thức có thể được tái chế sau khi qua đời vào một "hệ thống thần kinh biospherical" bởi vì, ông nói, nó có vẻ quá có giá trị một thực thể cho thiên nhiên để lãng phí. Chuyến đi này gợi lên gasps của sự hoài nghi và nghi ngờ của woolly-headedness từ buttoned-up một vài các nhà khoa học, nhưng Thomas biết những gì ông đã làm. Ông cảm nhận chúng tôi đã mất đi theo cách của chúng tôi, và ông đã không ngại để nói như vậy. Ông tin rằng những hạn chế của tâm trí của chúng tôi tạo thành một loại của hành tinh khẩn cấp. Như ông đã đặt nó, "chúng ta cần phải biết nhiều hơn nữa... Chúng tôi bây giờ biết rằng chúng tôi không thể làm điều này lâu hơn nữa bằng cách tìm trong tâm trí của chúng tôi, cho đó là không đủ có để tìm kiếm... Chúng ta cần khoa học, khoa học nhiều hơn và tốt hơn, không phải cho các công nghệ, không để giải trí, thậm chí không cho sức khỏe hoặc tuổi thọ, nhưng đối với hy vọng của sự khôn ngoan mà chúng tôi loại văn hóa phải có được cho sự sống còn của nó [nghiêng thêm]." 4 tránh tuyệt chủng. Đây là một khái niệm đe dọa xã hội chúng ta không muốn đối mặt với. Có cạo bởi cuộc chiến tranh lạnh mà không có một trao đổi hạt nhân, nhiều người nghĩ mịn thuyền lay trước, nhưng bây giờ chúng ta biết tốt hơn. Những vấn đề chúng tôi gặp phải là hệ thống và di căn. Họ có thể không như kịch tính như là hạt nhân kinh dị, nhưng họ đều chết người. Họ liên quan đến dần dần suy thoái và suy thoái của thế giới vì cách chúng tôi chọn để cư xử, abetted bởi một tham lam không ngớt, một tình trạng tê liệt của sẽ, clouding của tầm nhìn, và một vô minh cố ý hướng tới loại khoa học Thomas ấp ủ, nghiêm ngặt. Như là một người, chúng tôi dường như được nghiêm túc suy. Nó là như thể chúng tôi đã bị một cơn đột quỵ culturewide đã hư hỏng các trung tâm cao kiểm soát của chúng tôi có thể lý do và hành động theo những cách hợp lý. Những gì sẽ nhìn thấy chúng tôi thông qua? Đó là nói chuyện ngày càng tăng mà chúng tôi phải kỹ sư của chúng tôi cách ra khỏi những vấn đề gây ra bởi biến đổi khí hậu toàn cầu, tàn phá môi trường, ô nhiễm, đói nghèo, đói, quá tải dân số, sa mạc hóa, khan hiếm nước, loài sụp đổ, và như vậy. Có lẽ. Nhưng như Thomas ngụ ý, một cái gì đó vượt ra ngoài hiện nay Khoa học là cần thiết: "Hy vọng của trí tuệ." Những loại của sự khôn ngoan? Chắc chắn nó liên quan đến nhận thức rằng chúng tôi là một phần không thể tách rời của cuộc sống trên trái đất, cho mà không có nhận thức đó là chưa rõ ràng cho dù chúng tôi có thể tập hợp để làm cho những lựa chọn mà phải tồn tại sẽ. Chúng tôi biết trí tuệ rằng chúng tôi không thể ly khai từ thiên nhiên. Điều này là khó tin tức; nó đã là thông báo keystone của khoa học môi trường cho một thế kỷ. Được tầm quan trọng khổng lồ của cái nhìn sâu sắc này rộng rãi bị từ chối. Nó là rõ ràng rằng ngoài kiến thức thực tế, chúng tôi cần một cái gì đó mà có thể khuấy máu của chúng tôi và kết nối chúng tôi với một cái gì đó vượt ra ngoài bản thân tôi làm trung tâm của chúng tôi. Chúng tôi cần thêm da trong các trò chơi. Đây là lý do tại sao một cái tâm là quan trọng. Nếu tất cả tâm trí cá nhân được đoàn kết thông qua một cái tâm, mà là bằng chứng đầy ấn tượng, nó sau đó ở một số mức độ chúng tôi mật thiết kết nối với nhau và với tất cả chúng sinh sống. Thực hiện điều này làm cho có thể recalibration các quy tắc vàng tự định hướng, từ "Do unto những người khác như bạn sẽ có họ làm unto bạn" để "Thể loại cho người khác, bởi vì trong một ý nghĩa họ là bạn." Nhiệm vụ của các truyền thống trí tuệ tuyệt vời trong suốt lịch sử đã là chuyển đổi nhận thức này từ một khái niệm trí tuệ trở thành một điều chắc chắn cảm thấy màlà thật trung thực rằng nó làm cho một sự khác biệt trong làm thế nào chúng tôi tiến hành cuộc sống của chúng tôi. Thực hiện một cái tâm mang chúng tôi vượt ra ngoài sự cô lập và thất vọng cá nhân riêng biệt đấu tranh chống lại không thể thua. Cuộc sống trở nên nhiều hơn một cuộc hành trình wearisome từ cái nôi để crematorium. Một sự thống nhất cảm thấy với tất cả tâm trí khác truyền đạt ý nghĩa mới, mục đích, và khả năng và một cảm giác của thiêng liêng của tất cả mọi thứ. Chúng tôi là gần như có. Với hy vọng"của trí tuệ" rằng Thomas đánh giá cao là trong tầm tay của chúng tôi, và hầu hết "nhiều hơn và tốt hơn khoa học" ông kêu gọi đã tồn tại. Nó có bề mặt trong hình thức bằng chứng cho một hình thức thống nhất, nonlocal, phổ quát của ý thức, như tôi sẽ cố gắng để hiển thị. Nhiều nhà khoa học-các nhà khoa học tuyệt vời — đã chấp nhận khái niệm này, như chúng ta sẽ thấy. Collaboratory những thách thức chúng ta con người phải đối mặt là rất lớn, vì vậy toàn cầu, nó có thể được khó khăn để xem làm thế nào những nỗ lực cá nhân của chúng tôi có thể làm cho bất kỳ sự khác biệt. Xem xét các vấn đề môi trường như ô nhiễm và biến đổi khí hậu toàn cầu. Barbara, vợ tôi, và tôi vườn hữu cơ và đã có một bức tường năng lượng mặt trời thụ động ở phía Nam toàn bộ nhà của chúng tôi cho 20 năm. Mặc dù những biện pháp này làm cho chúng ta cảm thấy tốt hơn và đại diện cho chúng tôi cam kết trách nhiệm môi trường, họ được bù đắp bởi một cảm giác định kỳ của vô dụng trong các đề án lớn của sự vật. Nó là giống như tiếng Breton hươ cầu nguyện: "O Thiên Chúa, thy biển là tuyệt vời như vậy và thuyền của tôi là quá nhỏ," một mảng bám mà tổng thống John F. Kennedy giữ trên bàn làm việc của mình. Nếu Barbara và tôi nhân với những nỗ lực môi trường của chúng tôi một thousandfold, họ vẫn sẽ nhỏ bé. Môi trường học Carolyn Raffensperger đã viết, "tôi có một giả thuyết về việc thiếu hỗ trợ công cộng cho môi trường hành động. Tôi nghi ngờ rằng nhiều người bị từ một cảm giác của sự thất bại về đạo đức trên những vấn đề môi trường. Họ biết chúng ta đang gặp rắc rối sâu, rằng hành động của họ là một phần của nó, nhưng có rất ít họ hoặc bất cứ ai có thể làm riêng. " 5 là nhà báo Anne Karpf, tác giả của tiếng nói của con người, đã viết trong The Guardian, "tôi bây giờ tái chế tất cả mọi thứ có thể, lái xe lai và từ chối các sưởi ấm. Nhưng một nơi nào đó trong tủy của tôi tôi biết rằng đây là chỉ là một nỗ lực vô vọng để exculpate bản thân mình-không phải tôi, cầu. " 6 Karpf xây dựng: thật vậy, khi tôi nghe Khải huyền cảnh báo về sự nóng lên toàn cầu, sau khi một vài khoảnh khắc của sự sợ hãi tôi điều chỉnh ra. Trong thực tế, tôi nghĩ rằng tôi có thể là một cái gì đó tồi tệ hơn một sceptic thay đổi khí hậu-một ignorer biến đổi khí hậu. Cầu chì chuyến đi toàn bộ mạch là một cảm giác bất lực. Bất cứ điều gì bước tôi thực hiện để chống nóng lên toàn cầu, Tuy nhiên Well-intentioned của tôi bursts ngắn của nhiệt tình, họ không thay đổi kết thúc cảm giác như quá ít, quá muộn. Không phù hợp giữa bang trái đất, cực kỳ nguy hiểm và nỗ lực yếu ớt của riêng tôi có vẻ thành lớn. Karpf tìm thấy cô ấy không phải một mình. Cô hỏi hai đồng nghiệp về Thái độ của họ về sự nóng lên toàn cầu. Một, một người đàn ông 48 tuổi, cho biết ông nghĩ về nó thường xuyên và đã tức giận về vai trò của doanh nghiệp lớn, nhưng như các can thiệp của mình, ông nói, "tôi cảm thấy giống như pissing trong gió thực sự-tôi không biết tại sao tôi bận tâm." Khác, một năm 57--old chính trị tham gia người đàn ông, thừa nhận rằng ông hiếm khi nghĩ về biến đổi khí hậu bởi vì nó chỉ đơn giản là không quan tâm đến anh ta. Nhưng khi ép ông tiết lộ rằng ông tái chế, đã ký kiến nghị để bảo tồn các tòa nhà cũ, và không lái xe,nhưng nhanh chóng nhận ra rằng ông không thể duy trì ganh đua của mình rằng "tôi không gây tổn hại cho môi trường." Để nhận ra một vấn đề và hành động để giải quyết nó trong khi biết rằng là một hành động là không đủ dẫn đến một cảm giác bất lực. Cảm giác này không phải là thờ ơ mà một chấn thương đạo Đức, một linh hồn vết thương, một cảm giác sâu sắc của thiếu smothers của một trong những tốt nhất và truest nỗ lực để làm cho một sự khác biệt. Nó là phức tạp bởi việc nhận thức rằng chúng tôi không thể tránh thêm cho vấn đề. Khi cuộc sống của chúng tôi được tallied lên khi chúng ta chết, hầu như tất cả chúng ta sẽ được đánh giá để có là một cống trên hành tinh. Thực hiện điều này tạo thành những gì Raffensperger miêu tả là "một tăng, mài xói mòn, một nỗi buồn không ngừng chuyển động chậm." Chúng tôi có thể thay đổi trong bóng đèn ánh sáng của chúng tôi và từ chối nhiệt tất cả chúng ta muốn, nhưng thực tế sinh của chúng tôi và tất cả những năm của môi trường unawareness không thể bị xóa. Hành vi cá nhân bị cô lập sẽ không bao giờ là đủ. Chúng ta phải hành động chung, trong buổi hòa nhạc, bỏ qua những phiền muộn không cảm động, chúng tôi có thể kinh nghiệm trong hành động riêng. Nhập một cái tâm. Sức mạnh của nó được tiết lộ khi chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi hành động kết hợp bên trong nó không phải là chỉ đơn thuần là phụ gia nhưng mũ. Trong một cái tâm, một, cộng với một không còn thực hiện hai, nhưng nhiều người. Thực hiện điều này làm giảm "chuyển động chậm không ngừng phiền muộn" cá nhân hoạt động. Sự hiểu biết này dẫn Margaret Mead để quan sát, "không bao giờ nghi ngờ rằng một nhóm nhỏ các chu đáo, cam kết cá nhân có thể thay đổi thế giới. Trong thực tế, nó là điều duy nhất mà bao giờ có." 7 là thành viên của một cái tâm, chúng tôi tiếp tục hành động cá nhân; nhưng khi chúng tôi trở thành ý thức hơn về bản thân chúng tôi xã, một quá trình giả kim thuật đá, trong các hình thức cao trí tưởng tượng và sáng tạo. Chúng tôi nhập vào một lĩnh vực biết đó là lớn hơn bất kỳ thành viên nhóm và lớn hơn tổng số thành viên của một nhóm. Kết quả là những gì Marc Barasch, người sáng lập và CEO của màu xanh lá cây chiến dịch thế giới, các cuộc gọi một "collaboratory." 8 giải pháp để bề mặt vấn đề chúng tôi đã không dự đoán. Chúng tôi trở thành hơn trí tưởng tượng, sáng tạo, cảm hứng, sản xuất, tháo vát, và sáng tạo. Trong một cái tâm, những tế bào thần kinh tốt hơn não cá nhân, như chúng ta sẽ thấy. Chúng tôi đang học làm thế nào để đòi lại công dân quên mật khẩu của chúng tôi trong một cái tâm. Theo tác giả Jeremy Rifkin đặt nó trong các nền văn minh Empathic
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Không phải là một tuần trôi qua những ngày không có một số nghị sĩ dễ bắt lửa hay nhà báo sốt cảnh báo chúng ta rằng đất nước chúng ta đang trở thành tỷ lệ thứ hai. Vì nhiều lý do được trích dẫn nhưng một lớn, chúng tôi đang nói, là hệ thống giáo dục của chúng tôi. Chúng tôi đang tụt lại phía sau trong các ngành khoa học, và điều này nguy hiểm cho các chúng ta trong một thế giới ngày càng cạnh tranh. Chúng tôi nghiêm khắc cảnh báo rằng chúng ta phải tập trung trong các trường học và các trường đại học của chúng tôi, trước khi quá muộn, trên STEM ẩm ướt- khoa học, công nghệ, kỹ thuật và toán học. Không ai có giá trị khoa học khó hơn bác sĩ-nhà nghiên cứu Lewis Thomas, người đã nhiều năm chỉ đạo nghiên cứu tại Sloan-Kettering Trung tâm Ung thư Memorial. Nhưng Thomas cũng đã được quan tâm đầu nguồn của trí tuệ mà nằm ở thượng nguồn từ khoa học. Ông nhận ra rằng khoa học không phải là nơi dừng cho sự hiểu biết của con người. Ông là như vậy, một một người đàn ông phá hoại phi hành đoàn của các bức tường ngăn cách kiến thức vào các "cứng" và lĩnh vực "mềm". Trong long lanh, tiểu luận rộng rãi trong New England Journal of Medicine, ông giải quyết bất cứ điều gì xảy ra ưa thích của mình. Hai trong số các môn học yêu thích của mình là Montaigne và Mahler. Không có gì là khỏi bàn; ông thậm chí phỏng đoán rằng ý thức có thể được tái chế sau khi chết thành một "hệ thống thần kinh biospherical" bởi vì, ông nói, có vẻ như quá có giá trị một thực thể đối với thiên nhiên để lãng phí. Rút thăm này gợi lên hổn hển của sự hoài nghi và ngờ vực của woolly váng từ một vài nhà khoa học có cúc-up, nhưng Thomas biết những gì ông đã làm. Ông cảm thấy chúng tôi đã mất cách của chúng tôi, và ông không ngại để nói như vậy. Ông tin rằng những hạn chế của tâm trí chúng ta tạo thành một loại khẩn cấp hành tinh. Như ông nói, "Chúng tôi cần phải biết nhiều hơn .... Bây giờ chúng ta biết rằng chúng ta không thể làm điều này bằng cách tìm kiếm bất kỳ còn tâm trí của chúng tôi, để có đủ không có để tìm kiếm .... Chúng tôi cần phải khoa học, nhiều hơn và tốt hơn khoa học, không cho công nghệ của mình, không phải để giải trí, thậm chí không cho sức khỏe hoặc tuổi thọ, nhưng đối với những hy vọng của sự khôn ngoan mà loại của chúng ta về văn hóa phải có cho sự sống còn của nó [nghiêng thêm]. "4 Tránh tuyệt chủng . Đây là một khái niệm đe dọa xã hội chúng ta không muốn đối mặt. Sau khi cạo bởi chiến tranh lạnh mà không có một trao đổi hạt nhân, nhiều người nghĩ mịn thuyền ở phía trước, nhưng bây giờ chúng ta biết rõ hơn. Các vấn đề chúng ta đang đối mặt là có hệ thống và di căn. Họ có thể không nghiêm trọng như kinh dị hạt nhân, nhưng chúng cũng gây chết người. Chúng liên quan đến sự suy thoái dần dần và suy thoái của thế giới của chúng tôi vì chúng tôi chọn cách cư xử, tiếp tay của một tham lam không ngớt, tê liệt ý chí, sự mù tối của thị giác, và một sự thiếu hiểu biết cố ý đối với các loại nghiêm ngặt của khoa học Thomas ấp ủ. Là một con người, chúng ta dường như bị suy giảm nghiêm trọng. Đó là, nếu như chúng ta đã bị đột quỵ culturewide đó đã bị hư hỏng các trung tâm cao hơn để kiểm soát khả năng của chúng tôi để lý luận và hành động theo những cách hợp lý. Điều gì sẽ nhìn thấy chúng tôi thông qua? Ngày càng có nhiều người nói rằng chúng ta phải kế cách của chúng tôi ra khỏi những vấn đề do sự thay đổi khí hậu toàn cầu, phá hủy môi trường, ô nhiễm, nghèo đói, nạn nhân mãn, sa mạc hóa, tình trạng khan hiếm nước, sụp đổ loài, và như vậy. Có lẽ. Tuy nhiên, như Thomas ngụ ý, một cái gì đó xa hơn khoa học ngày nay là cần thiết: "niềm hy vọng của sự khôn ngoan." Loại gì của sự khôn ngoan? Chắc chắn nó liên quan đến nhận thức rằng chúng ta là một phần không thể tách rời của sự sống trên Trái đất, cho mà không nhận thức này vẫn chưa rõ liệu chúng ta có thể tập hợp được ý chí để có những lựa chọn được yêu cầu để tồn tại. Chúng ta biết tri thức rằng chúng ta không thể tách khỏi thiên nhiên. Điều này là khó tin; nó đã được thông điệp nền tảng của khoa học môi trường cho một thế kỷ. Tuy nhiên, tầm quan trọng to lớn của cái nhìn sâu sắc này bị phủ nhận một cách rộng rãi. Rõ ràng là ngoài kiến thức thực tế, chúng ta cần một cái gì đó mà có thể khuấy động máu của chúng tôi và kết nối chúng ta với một cái gì đó vượt ra ngoài bản thân tôi làm trung tâm của chúng tôi. Chúng tôi cần da nhiều hơn trong các trò chơi. Đây là lý do tại sao Nhất Tâm là rất quan trọng. Nếu tất cả tâm trí cá nhân được thống nhất thông qua Nhất Tâm, cho đó có là bằng chứng ấn tượng, nó sau đó ở một mức độ chúng ta được kết nối mật thiết với nhau và với tất cả cuộc sống sinh. Điều này thực hiện làm cho có thể một hiệu chỉnh lại theo nguyên tắc vàng tự định hướng, từ "Hãy đối xử với người khác như bạn muốn họ đối xử với bạn" để "Hãy đối xử tốt với những người khác, vì trong một số cảm giác họ là bạn." Nhiệm vụ của trí tuệ tuyệt vời truyền thống trong lịch sử là để biến đổi nhận thức này từ một khái niệm trí tuệ vào một sự chắc chắn cảm thấy rằng như vậy là thực sự mà nó làm cho một sự khác biệt trong cách chúng ta tiến hành cuộc sống của chúng tôi. Sự thể hiện của Nhất Tâm đưa chúng ta vượt qua sự cô lập và thất vọng của cá nhân riêng biệt đấu tranh chống lại tỷ lệ cược không thể. Cuộc sống trở nên nhiều hơn một cuộc hành trình mệt mỏi từ cái nôi đến lò thiêu. Sự thống nhất cảm nhận bằng tất cả tâm trí khác chuyển tải ý nghĩa mới, mục đích và khả năng và ý thức về sự thiêng liêng của tất cả mọi thứ. Chúng tôi rất gần đó. "Hy vọng của sự khôn ngoan" mà Thomas được đánh giá cao là trong tầm tay của chúng tôi, và nhiều của "khoa học hơn và tốt hơn", ông kêu gọi đã tồn tại. Nó đã nổi lên trong các hình thức chứng cứ cho một thống nhất, không cục bộ, hình thức phổ quát của ý thức, như tôi sẽ cố gắng để hiển thị. Nhiều scientists- lớn scientists- đã chấp nhận khái niệm này, như chúng ta sẽ thấy. Các Hợp Tác Các thách thức con người chúng ta đang đối mặt là rất lớn, vì vậy toàn cầu, nó có thể được khó khăn để thấy những nỗ lực cá nhân của chúng tôi có thể thực hiện bất kỳ sự khác biệt. Hãy xem xét các vấn đề môi trường như ô nhiễm và biến đổi khí hậu toàn cầu. Barbara, vợ tôi, và tôi vườn hữu cơ và đã có một bức tường năng lượng mặt trời thụ động trên toàn bộ phía nam của căn nhà của chúng tôi trong 20 năm. Mặc dù những biện pháp này làm cho chúng ta cảm thấy tốt hơn và thể hiện cam kết của chúng tôi về trách nhiệm môi trường, họ được bù đắp bởi một cảm giác kỳ của sự vô ích trong các chương trình lớn của sự vật. Nó giống như lời cầu nguyện Breton Fisherman: "Hỡi Đức Chúa Trời, biển ngươi là tuyệt vời như vậy và thuyền của tôi là rất nhỏ", một mảng bám trong đó Tổng thống John F. Kennedy giữ trên bàn. Nếu Barbara và tôi đã nhân nỗ lực môi trường của chúng tôi một nghìn lần, họ vẫn sẽ là nhỏ bé. Nhà môi trường học Carolyn Raffensperger viết: "Tôi có một giả thuyết về việc thiếu sự ủng hộ các hành động môi trường. Tôi nghi ngờ rằng nhiều người bị cảm giác thất bại đạo đức về các vấn đề môi trường. Họ biết chúng tôi đang gặp rắc rối sâu, hành động của họ là một phần của nó, nhưng có quá ít họ hoặc bất cứ ai có thể thực hiện cho riêng. "5 Khi nhà báo Anne Karpf, tác giả của The Human Voice, viết trên tờ Guardian," bây giờ tôi tái chế tất cả mọi thứ có thể, lái xe một chiếc xe hybrid và chuyển xuống sưởi ấm. Tuy nhiên, ở đâu đó trong tủy tôi, tôi biết rằng đây chỉ là một nỗ lực vô ích để minh oan cho myself- nó không phải là tôi, guv "6 Karpf xây dựng:. Thật vậy, khi tôi nghe lời cảnh báo về ngày tận thế nóng lên toàn cầu, sau một vài khoảnh khắc của sự sợ hãi tôi điều chỉnh ra. Trong thực tế, tôi nghĩ rằng tôi có thể là một cái gì đó tồi tệ hơn một biến đổi khí hậu sceptic- một ignorer biến đổi khí hậu. Các cầu chì rằng chuyến đi toàn bộ mạch là một cảm giác bất lực. Dù bước tôi làm để chống lại sự nóng lên toàn cầu, tuy nhiên cũng có ý vụ nổ ngắn của tôi lòng nhiệt thành, họ luôn cuối cùng cảm giác như quá ít, quá muộn. Sự không phù hợp giữa nhà nước cực kỳ nguy hiểm của trái đất và các nỗ lực yếu ớt của tôi có vẻ chế giễu lớn. Karpf tìm thấy cô không phải là một mình. Cô hỏi hai đồng nghiệp về thái độ của họ đối với sự nóng lên toàn cầu. Một, một người đàn ông 48 tuổi, cho biết anh ta nghĩ về nó thường xuyên và đã tức giận về vai trò của các doanh nghiệp lớn, nhưng là để can thiệp của chính mình, anh nói, "Tôi cảm thấy nó giống như pissing trong gió really- I don 't biết tại sao tôi bận tâm. "Người kia, một người đàn ông gắn bó về mặt chính trị 57 tuổi, thừa nhận rằng ông hiếm khi suy nghĩ về sự thay đổi khí hậu vì nó chỉ đơn giản là không phải anh ta quan tâm. Nhưng khi ép anh tiết lộ rằng ông đã tái chế, ký kiến nghị để bảo tồn các tòa nhà cũ, và không lái xe, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng ông không thể duy trì sự ganh đua của mình rằng: "Tôi không làm hại môi trường." Để nhận ra một vấn đề và hành động để giải quyết nó trong khi biết rằng hành động của mình là không đủ dẫn đến một cảm giác bất lực. Cảm giác này không phải là sự thờ ơ nhưng một chấn thương tinh thần, một vết thương tâm hồn, ý nghĩa sâu xa của sự bất cập đó Smothers nỗ lực của một người tốt nhất và chân thật nhất để tạo sự khác biệt. Nó được kết hợp bởi sự nhận biết rằng chúng ta không thể tránh thêm cho vấn đề. Khi cuộc sống của chúng tôi được kiểm lên khi chúng ta chết, gần như tất cả chúng ta sẽ được đánh giá để có được một cống trên hành tinh. Điều này thực hiện tạo nên cái mà Raffensperger mô tả như "một ổn định, mài mòn, một chuyển động chậm nỗi buồn không ngừng." Chúng tôi có thể thay đổi bóng đèn của chúng tôi và chuyển xuống nhiệt tất cả chúng ta muốn, nhưng thực tế sinh của chúng tôi và tất cả những năm đó của môi trường bất giác không thể bị xóa. Hành vi cá nhân riêng rẽ sẽ không bao giờ là đủ. Chúng ta phải hành động chung, trong buổi hòa nhạc, bỏ qua nỗi buồn không mủi lòng chúng ta có thể kinh nghiệm trong hoạt động tư nhân. Nhập One Mind. Sức mạnh của nó được tiết lộ khi chúng ta nhận ra rằng những hành động của chúng tôi kết hợp bên trong nó không chỉ đơn thuần là phụ gia nhưng theo cấp số nhân. Trong Nhất Tâm, một cộng với một không còn làm cho hai người, nhưng nhiều người. Thực hiện điều này làm giảm sự "chuyển động chậm nỗi buồn không ngừng" hoạt động cá nhân. Sự hiểu biết này dẫn Margaret Mead để quan sát, "Không bao giờ nghi ngờ rằng một nhóm nhỏ các nhà chu đáo, cá nhân cam kết có thể thay đổi thế giới. Trong thực tế, đó là điều duy nhất mà bao giờ có "7 Là thành viên của Nhất Tâm, chúng tôi tiếp tục hành động riêng lẻ. nhưng như chúng ta trở nên ý thức hơn về bản thân xã của chúng tôi, một quá trình giả kim thuật đá tại, trong các hình thức của trí tưởng tượng và sáng tạo cao. Chúng tôi bước vào một lĩnh vực nào biết đó là lớn hơn so với bất kỳ thành viên nhóm và lớn hơn tổng của các thành viên trong một nhóm. Kết quả là những gì Marc Barasch, người sáng lập và CEO của Green World Campaign, gọi là "Hợp Tác." 8 giải pháp cho các vấn đề bề mặt mà chúng ta không lường trước được. Chúng ta trở nên sáng tạo hơn, sáng tạo, cảm hứng, có năng suất, tháo vát, và sáng tạo. Trong Nhất Tâm, tế bào thần kinh gộp tốt hơn bộ não của cá nhân, như chúng ta sẽ thấy. Chúng tôi đang học cách để đòi lại quyền công dân của chúng ta lãng quên trong One Mind. Như tác giả Jeremy Rifkin đặt nó trong The Civilization, thấu hiểu



đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: