As fate would have it, the Wise King of the Forest, who kept the monst dịch - As fate would have it, the Wise King of the Forest, who kept the monst Việt làm thế nào để nói

As fate would have it, the Wise Kin

As fate would have it, the Wise King of the Forest, who kept the monsters at bay from the village, became a follower of a certain black-armored warrior and abandoned its territory. Although they had managed to complete the fences with great effort, the villagers could not take joy in their accomplishment, but instead sighed about their rotten luck.


However, a sturdy wall now defended the village.


The cause for this turn for the better was the labor wrought by the stone golems that had been brought to the village by the beautiful maid that served the village’s savior ― Ainz Ooal Gown.


Golems were inexhaustible constructs; when given an order they would silently execute it, and their strength far outstripped that of a human being. Although their lack of dexterity meant that they could not perform certain tasks which required precision, their participation in the work had enabled it to proceed with an unbelievable speed. With the effort of the unsleeping and untiring stone golems, the construction of the wall practically flew along.


They could accomplish the tasks which the villagers and goblins could not, such as chopping down trees and transporting them in large quantities, digging pits, or laying the foundations for the walls. What should have taken years to accomplish in theory had instead been finished in a matter of days, and the constructed wall was even bigger and sturdier than expected.


It wasn’t just the walls either; even the construction of the watchtowers had been sped up. Their current task was to complete the watchtowers on the eastern and western flanks of the village.


“Ane-san, I’m done here.”


Enri’s thoughts were interrupted by the goblin assisting her in the weeding, a goblin called Paipo.


“Ah, thank you.”


“No, no, it’s nothing Ane-san should thank me for.”


Although Paipo waved his dirt and grass-stained hands to ward off Enri’s thanks, Enri still felt that she owed the goblins a debt that could never be repaid.


After losing her parents, Enri was in a dire situation, where tending her family’s plot by herself would be impossible. She wanted to ask the other villagers for help, but given the overall lack of manpower in the village, it was already hard enough for every household to take care of their own crops. With the help of the goblins, that problem was easily resolved. In addition, she was hardly the only one the goblins had helped.


Turning to the direction from which her name was called, Enri saw a busty woman standing by a field. Beside her was a goblin.


“Thank you so much, Enri-chan. Because of Goblin-san’s help, the field work’s almost done.”


“Really? That’s wonderful. It was their idea to help out with the village chores, so if you want to thank someone, you should thank them.”


“Ah, I’ve already thanked Goblin-san. He said that he was only your subordinate, so he hoped that I would thank Ane-san as well.”


Hearing the word “Ane-san” made Enri furrow her brows, which was quickly followed by faked laughter to drive it off.


The goblins themselves had suggested that they should help the households who had lost farmhands in the attack, and the woman before her was one of those people.


There was no way the villagers would shun the contributions of the goblins. In Carne Village, the opinion of the goblins was so good that statements like “goblins are even better neighbors than humans” were commonly heard.


“Speaking of which, are there any other goblin-sans around? I wanted to treat everyone to a meal as thanks.”


“The others should be patrolling the village or helping the people who just moved into the village. But since obaa-san asked, then I’ll make sure to tell them.”


“Then I’ll leave that to you, Enri-chan. When the time comes, I’ll make sure everyone gets to enjoy a feast made with all my skill. In the meantime, I think I’ll make lunch for Goblin-san first.”


“Really? Then, since I’ve been invited, it would be rude to refuse. Ane-san, though I’m sorry that I can’t join you, I’ll be having lunch at Morga-san’s place.”


Enri nodded, and the woman headed back to the village with the goblin in tow.


“If the newly-arrived people realised that you guys are not bad people, that would be great.”


“Well, a lot of them didn’t look happy to see us. After all, in their hearts we should be the enemy.”


“Apart from our village, treating demihumans as the enemy is the norm, right…”


“That’s why we’re sending so many people to help the villagers with their work. It’s not easy.”


“But, but we’ve cleared up a fair bit of their suspicions. I just saw how they can greet you normally.”


“About that, well, quite a few of these people are like the villagers and have memories of family members who were attacked and died. Or rather, the memories they bear might be even heavier than that.


Although Carne Village had been devastated by the attack, about half of the villagers managed to survive. On the other hand, a lot of the other villages which had been attacked by knights had lost a large portion of their people.


When Carne Village began taking in immigrants, many of the ones who came were survivors of those villages.


The two of them fell into silence.


Enri stretched her waist once more and looked to the sky. Although the lunch bell hadn’t rung yet, it seemed like it was about time. They had worked enough of the field to take a break as well.


“Then, shall we have lunch?”


Despite his scary looks, Paipo managed what was instantly recognizable as a smile.


“That would be great, Ane-san’s meals are always delicious.”


“Oh, they’re not that great,” Enri replied, slightly embarrassed.


“No, no, I’m serious. Helping Ane-san in the fields is one of the most hotly contested positions among us. That’s because we get to eat your delicious lunches.”


“Ahaha, then should I make lunch for everyone as well? Like breakfast?”


There were quite a few reasons why it would be hard to. For instance, there was a difference between lunch for three and lunch for twenty. Just slicing the vegetables would become a chore in itself. In addition, she had to make sure everyone had sufficient portions, which would be a tiring task. That said, in comparison to the amount of hard work the goblins had put in and the praise they had received in turn, it was nothing at all.


“Oh, no, we couldn’t impose on you for that. Plus, enjoying Ane-san’s handmade lunch is something like a special privilege for the one who wins the right to help you.”


Enri could only smile back in response to the diminutive demihuman. Although she knew the goblins decided who would take the job via rock-scissors-paper, Enri didn’t know if she was cooking something that actually deserved all the praise.


“Then, shall we break for lunch?”


“Ah, it’s wonderful…”


Paipo’s words were interrupted halfway as he looked to the distance with his keen eyes. With a deep breath, the formerly relaxed and cheerful little demihuman became a veteran warrior in an instant. Enri followed Paipo’s eyesight into the distance.


What they were looking at was a goblin riding a black wolf. They seemed to glide across the plain as they approached the village at high speed.


“It’s Kiumei…”


Of the goblin troop that Enri had summoned, twelve were level 9 goblins, two were level 10 goblin archers, one was a level 10 goblin mage, one was a level 10 goblin priest, two were level 10 goblin wolf riders and one was a level 12 goblin leader. In total, there were 19 goblins.


Kaijali from this morning and Paipo who had helped with the chores were level 8, while Kiumei, who was wearing leather armor and carrying a lance, was a level 10 goblin wolf rider.


The goblin riders’ job was to patrol the plains and act as scouts. The riders periodically returning to the village to deliver reports was a common sight.


”…Looks like it.”


However, Paipo’s tone was very somber. It made her think that something bad had happened.


“What’s wrong?”


“…He’s back a little early. He should have been prowling the forest today… did something happen?”


After hearing Paipo’s explanation, a surge of unease rose in Enri’s heart, and she feared that some bloody disaster awaited them.


While the two of them waited in silence, the large wolf Kiumei rode on arrived in front of Enri. From its rapid breathing, she could guess how much of a hurry he had been to get back here.


“What’s the matter?”


Hearing Paipo’s question, Kiumei bowed to Enri from on top of his wolf while replying, “Something’s happened in the forest.”


“…what?”


“I’m not too sure, but I think it’s like before. A whole bunch of unknown guys are moving towards the north.”


“Are they knights?”


Enri unwittingly interrupted the two of them. Even though she was powerless to change anything, she still could not ignore the conversation. She still could not forget her fear when the village had been attacked.


The “whole lot of unknown guys heading north” they talked about was referring to
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Như số phận sẽ có nó, vua khôn ngoan của rừng, người giữ những con quái vật ở Vịnh từ làng, đã trở thành một người đi theo một chiến binh bọc thép đen nhất định và từ bỏ lãnh thổ của nó. Mặc dù họ đã quản lý để hoàn thành các hàng rào với nỗ lực rất lớn, người dân không thể lấy niềm vui trong thành tích của họ, nhưng thay vào đó thở dài về may mắn thối của mình.Tuy nhiên, một bức tường vững chắc bây giờ bảo vệ làng.Nguyên nhân này lần lượt cho tốt hơn là lao động rèn bởi Golem đá mà đã được đưa đến làng bằng hầu gái xinh đẹp phục vụ của làng cứu Chúa ― Ainz Ooal áo choàng.Golem là xây dựng vô tận; Khi đưa ra một đơn đặt hàng họ âm thầm nào thực hiện nó, và sức mạnh của họ xa outstripped của một con người. Mặc dù họ thiếu khéo léo có nghĩa là họ không thể thực hiện một số nhiệm vụ đòi hỏi độ chính xác, họ tham gia vào các công việc có cho phép nó để tiếp tục với một tốc độ không thể tin được. Với những nỗ lực của unsleeping và untiring Golem đá, xây dựng bức tường thực tế bay dọc theo.Họ có thể thực hiện các nhiệm vụ mà dân làng và yêu tinh có thể không, chẳng hạn như cắt xuống cây và vận chuyển chúng với số lượng lớn, đào hố, hoặc đặt nền móng cho các bức tường. Những gì nên đã lấy năm để hoàn thành trong lý thuyết thay thế đã được hoàn thành trong vài ngày, và bức tường được xây dựng đã thậm chí lớn hơn và chắc chắn hơn so với dự kiến.It wasn’t just the walls either; even the construction of the watchtowers had been sped up. Their current task was to complete the watchtowers on the eastern and western flanks of the village.“Ane-san, I’m done here.”Enri’s thoughts were interrupted by the goblin assisting her in the weeding, a goblin called Paipo.“Ah, thank you.”“No, no, it’s nothing Ane-san should thank me for.”Although Paipo waved his dirt and grass-stained hands to ward off Enri’s thanks, Enri still felt that she owed the goblins a debt that could never be repaid.After losing her parents, Enri was in a dire situation, where tending her family’s plot by herself would be impossible. She wanted to ask the other villagers for help, but given the overall lack of manpower in the village, it was already hard enough for every household to take care of their own crops. With the help of the goblins, that problem was easily resolved. In addition, she was hardly the only one the goblins had helped.Turning to the direction from which her name was called, Enri saw a busty woman standing by a field. Beside her was a goblin.“Thank you so much, Enri-chan. Because of Goblin-san’s help, the field work’s almost done.”“Really? That’s wonderful. It was their idea to help out with the village chores, so if you want to thank someone, you should thank them.”“Ah, I’ve already thanked Goblin-san. He said that he was only your subordinate, so he hoped that I would thank Ane-san as well.”Hearing the word “Ane-san” made Enri furrow her brows, which was quickly followed by faked laughter to drive it off.The goblins themselves had suggested that they should help the households who had lost farmhands in the attack, and the woman before her was one of those people.There was no way the villagers would shun the contributions of the goblins. In Carne Village, the opinion of the goblins was so good that statements like “goblins are even better neighbors than humans” were commonly heard.“Speaking of which, are there any other goblin-sans around? I wanted to treat everyone to a meal as thanks.”“The others should be patrolling the village or helping the people who just moved into the village. But since obaa-san asked, then I’ll make sure to tell them.”“Then I’ll leave that to you, Enri-chan. When the time comes, I’ll make sure everyone gets to enjoy a feast made with all my skill. In the meantime, I think I’ll make lunch for Goblin-san first.”“Really? Then, since I’ve been invited, it would be rude to refuse. Ane-san, though I’m sorry that I can’t join you, I’ll be having lunch at Morga-san’s place.”Enri nodded, and the woman headed back to the village with the goblin in tow.“If the newly-arrived people realised that you guys are not bad people, that would be great.”“Well, a lot of them didn’t look happy to see us. After all, in their hearts we should be the enemy.”

“Apart from our village, treating demihumans as the enemy is the norm, right…”


“That’s why we’re sending so many people to help the villagers with their work. It’s not easy.”


“But, but we’ve cleared up a fair bit of their suspicions. I just saw how they can greet you normally.”


“About that, well, quite a few of these people are like the villagers and have memories of family members who were attacked and died. Or rather, the memories they bear might be even heavier than that.


Although Carne Village had been devastated by the attack, about half of the villagers managed to survive. On the other hand, a lot of the other villages which had been attacked by knights had lost a large portion of their people.


When Carne Village began taking in immigrants, many of the ones who came were survivors of those villages.


The two of them fell into silence.


Enri stretched her waist once more and looked to the sky. Although the lunch bell hadn’t rung yet, it seemed like it was about time. They had worked enough of the field to take a break as well.


“Then, shall we have lunch?”


Despite his scary looks, Paipo managed what was instantly recognizable as a smile.


“That would be great, Ane-san’s meals are always delicious.”


“Oh, they’re not that great,” Enri replied, slightly embarrassed.


“No, no, I’m serious. Helping Ane-san in the fields is one of the most hotly contested positions among us. That’s because we get to eat your delicious lunches.”


“Ahaha, then should I make lunch for everyone as well? Like breakfast?”


There were quite a few reasons why it would be hard to. For instance, there was a difference between lunch for three and lunch for twenty. Just slicing the vegetables would become a chore in itself. In addition, she had to make sure everyone had sufficient portions, which would be a tiring task. That said, in comparison to the amount of hard work the goblins had put in and the praise they had received in turn, it was nothing at all.


“Oh, no, we couldn’t impose on you for that. Plus, enjoying Ane-san’s handmade lunch is something like a special privilege for the one who wins the right to help you.”


Enri could only smile back in response to the diminutive demihuman. Although she knew the goblins decided who would take the job via rock-scissors-paper, Enri didn’t know if she was cooking something that actually deserved all the praise.


“Then, shall we break for lunch?”


“Ah, it’s wonderful…”


Paipo’s words were interrupted halfway as he looked to the distance with his keen eyes. With a deep breath, the formerly relaxed and cheerful little demihuman became a veteran warrior in an instant. Enri followed Paipo’s eyesight into the distance.


What they were looking at was a goblin riding a black wolf. They seemed to glide across the plain as they approached the village at high speed.


“It’s Kiumei…”


Of the goblin troop that Enri had summoned, twelve were level 9 goblins, two were level 10 goblin archers, one was a level 10 goblin mage, one was a level 10 goblin priest, two were level 10 goblin wolf riders and one was a level 12 goblin leader. In total, there were 19 goblins.


Kaijali from this morning and Paipo who had helped with the chores were level 8, while Kiumei, who was wearing leather armor and carrying a lance, was a level 10 goblin wolf rider.


The goblin riders’ job was to patrol the plains and act as scouts. The riders periodically returning to the village to deliver reports was a common sight.


”…Looks like it.”


However, Paipo’s tone was very somber. It made her think that something bad had happened.


“What’s wrong?”


“…He’s back a little early. He should have been prowling the forest today… did something happen?”


After hearing Paipo’s explanation, a surge of unease rose in Enri’s heart, and she feared that some bloody disaster awaited them.


While the two of them waited in silence, the large wolf Kiumei rode on arrived in front of Enri. From its rapid breathing, she could guess how much of a hurry he had been to get back here.


“What’s the matter?”


Hearing Paipo’s question, Kiumei bowed to Enri from on top of his wolf while replying, “Something’s happened in the forest.”


“…what?”


“I’m not too sure, but I think it’s like before. A whole bunch of unknown guys are moving towards the north.”


“Are they knights?”


Enri unwittingly interrupted the two of them. Even though she was powerless to change anything, she still could not ignore the conversation. She still could not forget her fear when the village had been attacked.


The “whole lot of unknown guys heading north” they talked about was referring to
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Như số phận sẽ có nó, the Wise King of the Forest, người đã giữ những con quái vật ở vịnh từ làng, đã trở thành một tín đồ của một chiến binh đen bọc thép nhất định và bỏ lãnh thổ của mình. Mặc dù họ đã quản lý để hoàn thành các hàng rào với nỗ lực rất lớn, dân làng không thể hài lòng với những thành tựu của họ, nhưng thay vì thở dài về thối vận may của mình. Tuy nhiên, một bức tường mạnh mẽ hiện nay bảo vệ làng. Nguyên nhân của sự thay đổi này cho tốt hơn là . lao động làm bởi những golem đá đó đã được đưa đến làng bằng maid xinh đẹp mà phục vụ cứu tinh của làng - Ainz Ooal Gown Golems là cấu trúc vô tận; khi đưa ra một thứ tự chúng sẽ âm thầm thực hiện nó, và sức mạnh của họ vượt xa của một con người. Mặc dù họ thiếu kỹ năng có nghĩa là họ không thể thực hiện các nhiệm vụ nhất định đòi hỏi độ chính xác, sự tham gia của họ trong công việc đã kích hoạt nó để tiến hành với một tốc độ không thể tin được. Với sự nỗ lực của các golem đá lúc nào cũng tỉnh táo và không mệt mỏi, việc xây dựng các bức tường thực tế bay dọc. Họ có thể thực hiện các nhiệm vụ mà dân làng và yêu tinh không thể, chẳng hạn như chặt phá cây cối và vận chuyển chúng với số lượng lớn, đào hố, hoặc đẻ nền móng cho các bức tường. Điều gì nên đã mất nhiều năm để thực hiện trong lý thuyết đã thay được hoàn thành trong một vài ngày, và các bức tường được xây dựng thậm chí còn lớn hơn và chắc chắn hơn so với dự kiến. Đó không chỉ là những bức tường hoặc; thậm chí việc xây dựng các tháp canh đã được xúc tiến. Nhiệm vụ hiện tại của họ là hoàn thiện các tháp canh trên sườn phía đông và phía tây của làng. "Ane-san, tôi đang thực hiện ở đây." Suy nghĩ Enri của đã bị gián đoạn bởi những con yêu tinh hỗ trợ mình trong cỏ, một yêu tinh gọi là Paipo. "Ah , cảm ơn bạn. "" Không, không, không có gì Ane-san nên cảm ơn tôi. "Mặc dù Paipo vẫy bụi bẩn và tay cỏ nhuộm màu để tránh Enri của thanks, Enri vẫn cảm thấy rằng cô nợ yêu tinh một món nợ mà có thể không bao giờ được hoàn trả. Sau khi mất cha mẹ cô, Enri đang ở trong một tình trạng thảm khốc, nơi chăm sóc âm mưu của gia đình cô một mình là không thể. Cô muốn hỏi các dân làng khác để được giúp đỡ, nhưng do thiếu tổng thể về nhân lực trong làng, thì đã bị đầy đủ cho từng hộ gia đình để chăm sóc các loại cây trồng của mình. Với sự giúp đỡ của những con yêu tinh, vấn đề đã được giải quyết một cách dễ dàng. Ngoài ra, cô hầu như không chỉ có một con yêu tinh đã giúp. Quay sang hướng mà tên của nó được gọi là, Enri thấy một phụ nữ busty đứng bởi một lĩnh vực. Bên cạnh cô là một con yêu tinh. "Cảm ơn các bạn rất nhiều, Enri-chan. Bởi vì sự giúp đỡ của Goblin-san, các lĩnh vực công việc gần như hoàn tất. "" Thật không? Thật tuyệt vời. Đó là ý tưởng của họ để giúp đỡ với công việc làng, vì vậy nếu bạn muốn cảm ơn một ai đó, bạn nên cảm ơn họ. "" Ah, tôi đã bắt đầu Goblin-san. Ông nói rằng ông chỉ có cấp dưới của bạn, do đó, ông hy vọng rằng tôi sẽ cảm ơn Ane-san là tốt. "Nghe lời" Ane-san "làm Enri rãnh mày, mà đã nhanh chóng tiếp theo là tiếng cười giả tạo để lái nó đi. Các Goblins mình đã đề nghị rằng họ nên giúp đỡ các hộ gia đình người đã mất farmhands trong cuộc tấn công, và người phụ nữ trước mặt cô là một trong những người đó. Không có cách nào những người dân làng sẽ tránh xa sự đóng góp của những con yêu tinh. Trong Carne Village, ý kiến của các yêu tinh là tốt như vậy mà phát biểu như "yêu tinh là láng giềng thậm chí còn tốt hơn con người" đã thường nghe nói. "Phát biểu trong đó, được có bất kỳ yêu tinh-sans khác xung quanh? Tôi muốn để điều trị tất cả mọi người một bữa ăn như lời cảm ơn. "" Những người khác nên được tuần tra làng hay giúp đỡ những người mới chuyển vào trong làng. Nhưng kể từ khi Obaa-san hỏi, sau đó tôi sẽ làm cho chắc chắn để nói cho họ biết. "" Sau đó, tôi sẽ để lại cho bạn, Enri-chan. Khi thời điểm đến, tôi sẽ chắc chắn rằng tất cả mọi người được thưởng thức một bữa tiệc thực hiện với tất cả các kỹ năng của tôi. Trong khi chờ đợi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ làm cho bữa ăn trưa cho Goblin-san đầu tiên. "" Thật không? Sau đó, vì tôi đã được mời tham gia, nó sẽ là bất lịch sự từ chối. Ane-san, mặc dù tôi rất tiếc là tôi không thể tham gia cùng bạn, tôi sẽ ăn trưa tại nơi Morga-san. "Enri gật đầu, và người phụ nữ quay trở lại ngôi làng với những con yêu tinh trong tow." Nếu người mới đến nhận ra rằng các bạn không phải là người xấu, đó sẽ là tuyệt vời. "" Vâng, rất nhiều trong số họ đã không tìm hạnh phúc khi thấy chúng tôi. Sau khi tất cả, trong lòng họ, chúng ta nên là kẻ thù. "" Ngoài ngôi làng của chúng tôi, điều trị demihumans như là kẻ thù là định mức, đúng ... "" Đó là lý do tại sao chúng tôi đang gửi rất nhiều người để giúp đỡ dân làng với công việc của họ. Nó không phải dễ dàng. "" Nhưng, nhưng chúng tôi đã làm sáng tỏ một chút công bằng của sự nghi ngờ của họ. Tôi chỉ thấy làm thế nào họ có thể chào đón bạn bình thường. "" Về đó, tốt, khá một vài trong số những người này như những người dân và có những kỷ niệm của các thành viên gia đình những người bị tấn công và qua đời. Hay đúng hơn, những kỷ niệm họ phải chịu có thể thậm chí nặng hơn. Mặc dù Carne Village đã bị tàn phá bởi các cuộc tấn công, khoảng một nửa số dân làng quản lý để tồn tại. Mặt khác, rất nhiều các làng khác mà đã bị tấn công bởi các hiệp sĩ đã mất đi một phần lớn người dân của họ. Khi Carne Village bắt đầu tham gia vào những người nhập cư, nhiều người trong số những người đã được những người sống sót của những ngôi làng. Hai trong số họ rơi vào im lặng. Enri kéo dài vòng eo của cô một lần nữa và nhìn lên bầu trời. Mặc dù chuông trưa đã không rung nào, nó có vẻ như nó đã được về thời gian. Họ đã làm việc đủ của các trường để nghỉ ngơi là tốt. "Sau đó, chúng ta sẽ có bữa trưa?" Mặc dù có vẻ ngoài đáng sợ của mình, Paipo quản lý những gì đã ngay lập tức nhận ra là một nụ cười. "Đó sẽ là tuyệt vời, bữa ăn Ane-san luôn ngon. "" Oh, chúng không phải là tuyệt vời, "Enri trả lời, hơi xấu hổ." Không, không, tôi nói thật đấy. Giúp Ane-san trong các lĩnh vực là một trong những vị trí nóng bỏng nhất tranh chấp giữa chúng ta. Đó là bởi vì chúng ta có thể ăn bữa trưa ngon miệng của bạn. "" Ahaha, sau đó tôi phải làm cho bữa ăn trưa cho mọi người là tốt? Cũng giống như bữa ăn sáng? "Có một vài lý do tại sao nó sẽ là khó. Ví dụ, có một sự khác biệt giữa bữa trưa cho ba và bữa trưa cho hai mươi. Chỉ cần cắt các loại rau sẽ trở nên rắc rối của riêng mình. Ngoài ra, cô phải đảm bảo mọi người có đủ các phần, đó sẽ là một nhiệm vụ mệt mỏi. Điều đó nói rằng, so với lượng công việc khó khăn của yêu tinh đã đặt trong và khen ngợi họ đã nhận được lần lượt, đó là không có gì cả. "Oh, không, chúng ta không thể áp đặt cho bạn vì điều đó. Plus, thưởng thức bữa trưa handmade Ane-san là một cái gì đó giống như một đặc ân cho một trong những người chiến thắng quyền giúp bạn. "Enri chỉ có thể mỉm cười trở lại để đáp ứng với các demihuman nhỏ bé. Mặc dù cô biết con yêu tinh quyết định ai sẽ đảm nhận công việc qua đá kéo giấy, Enri không biết nếu cô ấy đang nấu ăn một cái gì đó thực sự xứng đáng với tất cả những lời khen ngợi. "Sau đó, chúng ta sẽ phá vỡ để ăn trưa?" "Ah, rất tuyệt vời ... "lời của Paipo đã bị gián đoạn nửa chừng khi anh nhìn vào khoảng cách với đôi mắt sắc sảo. Với một hơi thở sâu, demihuman chút trước đây thoải mái và vui vẻ trở thành một chiến binh kỳ cựu trong một khoảnh khắc. Enri tiếp Paipo của thị lực vào khoảng cách. Một con yêu tinh cưỡi một con sói đen gì họ đang tìm kiếm tại là. Họ dường như lướt qua đồng bằng khi họ tiếp cận làng ở tốc độ cao. "Đó là Kiumei ..." Trong quân yêu tinh mà Enri đã triệu tập, mười hai là cấp 9 yêu tinh, hai là cấp độ 10 cung thủ yêu tinh, một người là cấp độ 10 con yêu tinh pháp sư , một là một con yêu tinh linh mục cấp 10, cấp 10 là hai yêu tinh tay đua sói và một con yêu tinh là một nhà lãnh đạo cấp độ 12. Tổng cộng, đã có 19 con yêu tinh. Kaijali từ sáng nay và Paipo đã giúp công việc lặt vặt là cấp 8, trong khi Kiumei, người đang mặc áo giáp da và mang theo một cây giáo, là một cấp độ 10 con yêu tinh sói rider. Công việc của tay đua yêu tinh ' là để tuần tra các vùng đồng bằng và hoạt động như các tuyển trạch viên. Các tay đua kỳ quay về làng để cung cấp các báo cáo đã được một tầm nhìn chung. "... Hình như nó." Tuy nhiên, giai điệu Paipo là rất ảm đạm. Nó khiến cô nghĩ rằng cái gì xấu đã xảy ra. "Có chuyện gì vậy?" "... Anh ấy trở lại sớm một chút. Ông cần phải có được rình mò rừng hiện nay ... đã làm một cái gì đó xảy ra? "Sau khi nghe lời giải thích Paipo, một sự đột biến của sự khó chịu tăng lên trong trái tim Enri, và cô sợ rằng một số thảm họa đẫm máu đang chờ đợi họ. Trong khi hai người họ chờ đợi trong im lặng, con sói lớn Kiumei cưỡi trên đến trước Enri. Từ hơi thở nhanh chóng của mình, cô có thể đoán được bao nhiêu của một vội vàng, ông đã lấy lại đây. "Có chuyện gì vậy?" Nghe câu hỏi Paipo của, Kiumei cúi chào Enri từ trên đầu của con sói của mình khi trả lời, "Một cái gì đó đã xảy ra trong rừng "." ... cái gì? "" Tôi không quá chắc chắn, nhưng tôi nghĩ rằng nó giống như trước đây. Một bó toàn bộ các chàng trai không biết đang di chuyển về phía bắc. "" Có phải họ knights? "Enri vô tình bị gián đoạn hai của họ. Mặc dù cô đã bất lực để thay đổi bất cứ điều gì, cô vẫn không thể bỏ qua các cuộc trò chuyện. Cô vẫn không thể quên được nỗi sợ hãi của cô khi ngôi làng đã bị tấn công. Các "toàn bộ rất nhiều chàng trai không rõ phía bắc", họ nói chuyện về đã được đề cập đến




























































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: