hôm đó là một ngày rất đáng nhớ đối với tôi.Có lẽ tôi không bao giờ quên được nó. hôm đó là một ngày đẹp trời, ba mẹ tôi đều đi vắng cả, chỉ mình tôi ở nhà. Mặc dù mẹ tôi đã dặn rằng phải ở trong nhà không được ra ngoài vì nước sông đang dâng cao, nhưng với tính hiếu động của một đứa trẻ đã làm tôi không nghe theo lời mẹ dặn, và tôi đã ra ngoài bờ sông ngồi nghịch nước. cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp như vậy nhưng nào ngờ tôi lại trượt chân ngã xuống sông. Lúc đó tôi vô cùng hoảng sợ, tôi đập nước tung tóe, kêu la ầm ĩ nhưng đều vô dụng, lúc đó đang là giờ đi làm của tất cả mọi ngôi nên có lẽ không ai nghe thấy tiếng kêu của tôi. tôi cứ nghĩ rằng tôi chỉ sống được trong vài phút nữa nhưng nào ngờ trong lúc tôi đang tuyệt vọng thì có một người to lớn nhảy xuống cứu và giúp tôi thoát chết. Sau khi lên bờ và hồi phục lại tinh thần thì tôi mới biết đó là bác hàng xóm và cũng là bố của Hà - bạn thân của tôi. tôi cảm thấy mình thật may mắn và tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên cái cảm giác giáp mặt với tử thần ngày hôm đó. từ hôm đó trở đi, tôi không bao giờ dám trái lời mẹ và không bao giờ nghịch dại nữa