CLEMENT GREENBERGMODERN AND POSTMODERNWilliam Dobell Memorial Lecture, dịch - CLEMENT GREENBERGMODERN AND POSTMODERNWilliam Dobell Memorial Lecture, Việt làm thế nào để nói

CLEMENT GREENBERGMODERN AND POSTMOD

CLEMENT GREENBERG
MODERN AND POSTMODERN
William Dobell Memorial Lecture, Sydney, Australia, Oct 31, 1979
Arts 54, No.6 (February 1980).
This is Greenberg's last essay on modernism. In it he recants his "elegant" definition
of the 1960 essay, and adds the conviction that modernism constitutes a kind of
holding operation again the levelling and relaxing tendencies of middlebrow taste. In
this it recalls (if memory serves) a remark by Samuel Johnson that criticism seeks to
maintain standards in the face of their continual tendency to deteriorate.
-- TF
Jules Olitski, Volitions, 1983
"POSTMODERN" IS A RATHER NEW TERM. It's a catchy one and has been coming
up more and more often in talk and writing about the arts, and not only about the arts.
I'm not clear as to just what it points to except in the case of architecture. There we
know more or less definitely what "modern" means, so we're better able to tell what
"post" means when prefixed to "modern." Modern architecture means -- to put it
roughly -- functional, geometric rigor and the eschewing of decoration or ornament.
Buildings have been put up or projected lately that break with these canons of style,
and therefore have gotten called postmodern. Everybody concerned knows what's
meant, including the architects themselves.
Can postmodern be identified in an equally agreed upon way in any of the other arts? I
haven't yet seen or heard the term applied in earnest to anything in recent literature.
It's come up in connection with music, but haphazardly and with no agreement about
what it means there. And from what I can tell it comes up hardly at all in talk about the
dance or the movies. Away from architecture, it's in the area of painting and sculpture
that I've mostly heard and seen postmodern used -- but only by critics and journalists,
not by artists themselves.
There are reasons and reasons here. One possible reason is the return to the
foreground of figurative or representational pictorial art. But there's been enough
precedent, since De Chirico and surrealism and neoromanticism, for including
figurative art in the modern. There have to be other, less obvious, and at the same time
more general reasons for the currency of postmodern in talk about recent painting and
sculpture. All the more because no critic or journalist I'm aware of who makes free with
postmodern points to any specific body of work he or she feels really confident in
calling that.
Now the post in postmodern can be taken in a temporal chronological sense. Anything
that comes after something else is "post" that something else. But this isn't quite the
way in which postmodern is used. It's supposed, rather, to mean or imply art that
supersedes, replaces, succeeds the modern in terms of stylistic evolution, the way that
the baroque succeeded mannerism and the rococo succeeded the baroque. The
corollary is that the modern is over and done with, just as mannerism was over and
done with when superseded by the baroque. But the problem for those who claim this
becomes to specify what they mean, not by post, but by modern. Anything in its own
time can be called modern. However, what we usually mean by modern is something
considered up-to-date, abreast of the times, and going beyond the past in more than a
temporally or chronologically literal sense.
Well, how are you to decide what is and what isn't modern in present-day art in a
sense that goes beyond the literal one? There's no rule, no principle, no method. It
comes down to a question of tastes, or else a terminological quibble. Different stylistic
definitions of the modern have been proposed in every generation since the word first
came into circulation as applicable to painting and sculpture in more than a merely
temporal sense, and none of them have held. Nor have any of those offered by the
proponents of the postmodern, whether stylistic or not.
I want to take the risk of offering my own definition of the modern, but it will be more in
the nature of an explanation and description than a definition. First of all, I want to
change the term in question from modern to Modernist -- Modernist with a capital M --
and then to talk about Modernism instead of the modern. Modernism has the great
advantage of being a more historically placeable term, one that designates a
historically -- not just chronologically -- definable phenomenon: something that began
at a certain time, and may or may not still be with us.
What can be safely called Modernism emerged in the middle of the last century. And
rather locally, in France, with Baudelaire in literature and Manet in painting, and
maybe with Flaubert too, in prose fiction. (It was a while later, and not so locally, that
Modernism appeared in music and architecture, but it was in France again that it
appeared first in sculpture. Outside France later still, it entered the dance.) The "avantgarde"
was what Modernism was called at first, but this term has become a good deal
compromised by now as well as remaining misleading. Contrary to the common
notion, Modernism or the avant-garde didn't make its entrance by breaking with the
past. Far from it. Nor did it have such a thing as a program, nor has it really ever had
one -- again, contrary to the common notion. Nor was it an affair of ideas or theories or
ideology. It's been in the nature, rather, of an attitude and an orientation: an attitude
and orientation to standards and levels: standards and levels of aesthetic quality in the
first and also the last place. And where did the Modernists get their standards and
levels from? From the past, that is, the best of the past. But not so much from particular
models in the past -- though from these too -- as from a generalized feeling and
apprehending, a kind of distilling and extracting of aesthetic quality as shown by the
best of the past. And it wasn't a question of imitating but one of emulating -- just as it
had been for the Renaissance with respect to antiquity. It's true that Baudelaire and
Manet talked much more about having to be modern, about reflecting life in their time,
than about matching the best of the past. But the need and the ambition to do so show
through in what they actually did, and in enough of what they were recorded as saying.
Being modern was a means of living up to the past.
But didn't artists and writers before these two look to the past for standards of quality?
Of course. But it was a question of how one looked, and with how much urgency.
Modernism appeared in answer to a crisis. The surface aspect of that crisis was a
certain confusion of standards brought on by romanticism. The romantics had already
looked back into the past, the pre-eighteenth-century past, but had made the mistake
in the end of trying to reinstall it. Architecture was where this attempt became most
conspicuous, in the form of revivalism. Romantic architecture wasn't all that slavish, it
wasn't the dead loss it's supposed to be, but still it didn't sufffice; it may have
maintained a look of the past, but not its standards. It wasn't revised enough by later
experience, or revised in the right way: as Baudelaire and Manet might have put it, it
wasn't modern enough. There ensued finally an academicization of the arts
everywhere except in music and prose fiction. Academicization isn't a matter of
academies -- there were academies long before academicization and before the
nineteenth century. Academicism consists in the tendency to take the medium of an art
too much for granted. It results in blurring: words become imprecise, color gets muffled,
the physical sources of sound become too much dissembled. (The piano, which
dissembles its being a stringed instrument, was the romantic instrument par
excellence; but it is as if precisely because it made a point of dissembling that it
produced the wonderful music it did in romantic times, turning imprecision into a new
kind of precision.)
Modernism's reaction against romanticism consisted in part in a new investigating and
questioning of the medium in poetry and painting, and in an emphasis on preciseness,
on the concrete. But above all Modernism declared itself by insisting on a renovation
of standards, and it effected this by a more critical and less pious approach to the past
in order to make it more genuinely relevant, more "modern." It reaffirmed the past in a
new way and in a variety of new ways. And it belonged to this reaffirming that the
balance was tipped toward emulation as against imitation more radically than ever
before -- but only out of necessity, the necessity imposed by the reaffirmed and
renovated standards.
Innovation, newness have gotten themselves taken as the hallmark of Modernism,
newness as something desired and pursued. And yet all the great and lasting
Modernist creators were reluctant innovators at bottom, innovators only because they
had to be -- for the sake of quality, and for the sake of self-expression if you will. It's not
only that some measure of innovation has always been essential to aesthetic quality
above a certain level; it's also that Modernist innovation has been compelled to be, or
look, more radical and abrupt than innovation used to be or look: compelled by an
ongoing crisis in standards. Why this should be so, I can't try to account for here; it
would take me too far afield and involve too much speculation. Let it sufffice for the
moment to notice one thing: how with only a relatively small lapse of time the
innovations of Modernism begin to look less and less radical, and how they almost all
settle into place eventually as part of the continuum of high Western art, along with
Shakespeare's verse and Rembrandt's drawings.
That rebellion and revolt, as well as radical innovation, have been associated with
Modernism has its good as well as bad reasons. But the latter far outnumber the
former. If rebellion and revolt have truly belonged to Modernism, it's been only when
felt to be necessary in the interests of aesthetic value, not for
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CLEMENT GREENBERGHIỆN ĐẠI VÀ HẬU HIỆN ĐẠIBài giảng William Dobell Memorial, Sydney, Úc, 31 tháng mười, 1979Nghệ thuật 54, No.6 (tháng 2 năm 1980). Đây là bài luận cuối cùng của Greenberg về chủ nghĩa hiện đại. Trong đó ông recants của ông định nghĩa "thanh lịch"của tiểu luận năm 1960, và tăng thêm niềm tin rằng chủ nghĩa hiện đại tạo thành một loại củatổ chức hoạt động một lần nữa San phẳng và thư giãn các xu hướng của middlebrow hương vị. ỞĐiều này nó nhớ lại (nếu bộ nhớ phục vụ) một nhận xét bởi Samuel Johnson những lời chỉ trích đó nhằmduy trì các tiêu chuẩn trong bộ mặt của xu hướng liên tục xấu đi. -LỰC LƯỢNG ĐẶC NHIỆMJules Olitski, Volitions, 1983"HẬU HIỆN ĐẠI" LÀ MỘT THUẬT NGỮ KHÁ MỚI. Nó là một trong những hấp dẫn và có đếnlên thường xuyên hơn và hơn trong talk và viết về nghệ thuật, và không chỉ về nghệ thuật.Tôi cũng không rõ ràng như chỉ những gì nó trỏ đến ngoại trừ trong trường hợp của kiến trúc. Có chúng tôibiết chắc chắn nhiều hơn hoặc ít hơn những gì có nghĩa là "hiện đại", vì vậy chúng tôi tốt hơn có thể cho biết những gì"bài" có nghĩa là khi mục để "hiện đại." Kiến trúc hiện đại phương tiện - để đặt nókhoảng - chức năng, hình sự chặt chẽ và mang trang trí hoặc trang trí. Tòa nhà đã là đưa lên hoặc dự kiến gần đây rằng break với các canons phong cách,và do đó đã nhận được gọi hậu hiện đại. Tất cả mọi người quan tâm biết những gì củacó nghĩa là, bao gồm các kiến trúc sư mình.Hậu hiện đại có thể được xác định trong một thoả thuận như nhau theo cách trong bất kỳ nghệ thuật khác? Tôiđã không được thấy hoặc nghe nói hạn áp dụng một cách nghiêm túc cho bất cứ điều gì trong văn học tại.Nó đã đưa ra trong kết nối với âm nhạc, nhưng haphazardly và với không có thỏa thuận vềnhững gì nó có nghĩa là có. Và từ những gì tôi có thể nói nó đi lên khó ở tất cả trong thảo luận cáckhiêu vũ hoặc xem phim. Đi từ kiến trúc, nó là trong lĩnh vực hội họa và điêu khắctôi chủ yếu là đã nghe và nhìn thấy hậu hiện đại sử dụng--nhưng chỉ bởi các nhà phê bình và các nhà báo,không phải do nghệ sĩ tự.Không có lý do, có lý do ở đây. Một lý do có thể là sự quay trở lại để cáctiền cảnh tượng trưng hoặc representational ảnh nghệ thuật. Nhưng đã có đủtiền lệ, kể từ khi De Chirico và chủ nghĩa siêu thực và neoromanticism, bao gồm cảtượng trưng nghệ thuật hiện đại. Có phải là khác, chưa rõ ràng, và tại cùng một thời gianTổng quát hơn lý do cho các loại tiền tệ của hậu hiện đại trong nói về tại bức tranh vàtác phẩm điêu khắc. Tất cả chi tiết bởi vì không có nhà phê bình hoặc nhà báo tôi là nhận thức của những người làm cho miễn phí vớihậu hiện đại điểm đến bất kỳ cơ thể cụ thể của công việc anh ta hoặc cô cảm thấy thực sự tự tin tronggọi điện thoại đó.Bây giờ đăng bài trong hậu hiện đại có thể được thực hiện trong một ý nghĩa thứ tự thời gian thời gian. Bất cứ điều gìmà đến sau khi một cái gì đó khác "đăng bài" là cái gì khác. Nhưng điều này không phải là khá cáccách mà hậu hiện đại được sử dụng. Nó là nghĩa vụ, thay vào đó, có nghĩa là hoặc ngụ ý nghệ thuật màthay thế, thay thế, thành công hiện đại trong điều khoản của sự tiến hóa phong cách, cách màbaroque thành công mannerism và rococo thành công baroque. Cáchệ luỵ là hiện đại là hơn và thực hiện with, cũng giống như mannerism là hơn vàthực hiện với khi bị thay thế bởi baroque. Nhưng vấn đề cho những người yêu cầu bồi thường nàytrở thành để xác định những gì họ có nghĩa là, không qua đường bưu điện, nhưng bằng cách hiện đại. Bất cứ điều gì trong riêng của mìnhthời gian có thể được gọi là hiện đại. Tuy nhiên, những gì chúng ta thường có nghĩa là bởi hiện đại là một cái gì đóXem thông tin mới nhất, bắt kịp thời, và vượt quá khứ trong nhiều hơn mộtnghĩa tạm hoặc thứ tự thời gian đen.Vâng, làm thế nào là bạn có thể quyết định những gì và những gì không phải là hiện đại ngày nay là nghệ thuật trong mộtcảm giác vượt xa một chữ? Có là không có quy tắc, không có nguyên tắc, không có phương pháp. Nóđi xuống đến một câu hỏi của thị hiếu, hoặc nếu không phân minh terminological. Phong cách khác nhauđịnh nghĩa hiện đại đã được đề xuất trong mỗi thế hệ kể từ từ lần đầu tiênbắt đầu lưu hành như là áp dụng cho hội họa và điêu khắc trong nhiều hơn một chỉcảm giác thời gian, và không ai trong số họ đã tổ chức. Cũng không có bất kỳ của những người được cung cấp bởi cácnhững người ủng hộ của các hậu hiện đại, cho dù phong cách hay không.Tôi muốn có nguy cơ của việc đưa ra định nghĩa riêng của tôi của hiện đại, nhưng nó sẽ nhiều hơn trongbản chất của một lời giải thích và mô tả hơn một định nghĩa. Trước hết, tôi muốnthay đổi thuật ngữ trong câu hỏi từ hiện đại đến hiện đại - hiện đại với số vốn M--và sau đó nói chuyện về chủ nghĩa hiện đại thay vì hiện đại. Chủ nghĩa hiện đại có đạilợi thế là một thuật ngữ placeable hơn trong lịch sử, một trong đó chỉ định một lịch sử--không chỉ thứ tự thời gian - definable hiện tượng: một cái gì đó mà bắt đầutại một thời điểm nhất định, và có thể hoặc có thể vẫn không với chúng tôi.Những gì có thể một cách an toàn được gọi là chủ nghĩa hiện đại xuất hiện ở giữa thế kỷ qua. Vàthay vào đó, tại địa phương, tại Pháp, với Baudelaire trong văn học và Manet trong bức tranh, vàcó lẽ với Flaubert quá, trong viễn tưởng văn xuôi. (Nó đã là một thời gian sau đó, và không phải như vậy tại địa phương, màChủ nghĩa hiện đại xuất hiện trong âm nhạc, kiến trúc, nhưng nó đã là ở nước Pháp một lần nữa rằng nóxuất hiện đầu tiên trong điêu khắc. Bên ngoài nước Pháp vẫn còn sau này, nó bắt đầu nhảy.) "avantgarde"là những gì chủ nghĩa hiện đại được gọi là ban đầu, nhưng thuật ngữ này đã trở thành một thỏa thuận tốtxâm phạm bởi bây giờ cũng như còn lại gây hiểu nhầm. Trái ngược với phổ biếnkhái niệm, chủ nghĩa hiện đại hoặc các avant-garde đã không làm cho lối vào của nó bằng cách phá vỡ với cácquá khứ. Xa nó. Không nó đã có một điều như vậy như là một chương trình, không có nó thực sự bao giờ cómột - một lần nữa, trái ngược với khái niệm phổ biến. Cũng không phải là một chuyện của những ý tưởng hoặc lý thuyết hoặchệ tư tưởng. Nó đã trong tự nhiên, thay vào đó, một thái độ và một định hướng: một thái độvà định hướng tiêu chuẩn và cấp: tiêu chuẩn và mức độ chất lượng thẩm Mỹ trong cácđầu tiên và cũng là nơi cuối cùng. Và nơi các Modernists đã nhận được các tiêu chuẩn của họ vàmức độ từ? Từ quá khứ, có nghĩa là, tốt nhất của quá khứ. Nhưng không quá nhiều từ đặc biệtMô hình trong quá khứ - mặc dù từ những quá - kể từ một tổng quát cảm giác vàđó, một loại chưng cất và chiết xuất của thẩm Mỹ chất lượng như thể hiện bởi cáctốt nhất của quá khứ. Và nó không phải là một câu hỏi bắt chước một của thi đua--chỉ vì nócó trong thời phục hưng đối với thời cổ đại. Nó đã đúng sự thật rằng Baudelaire vàManet nói chuyện nhiều hơn nữa về việc hiện đại, về phản ánh cuộc sống trong thời gian của họ,hơn về phù hợp với tốt nhất của quá khứ. Nhưng sự cần thiết và tham vọng để làm như vậy hiển thịthông qua những gì họ thực sự đã làm, và trong đủ của những gì họ đã ghi nhận là nói.Được hiện đại là một phương tiện để sống với quá khứ.Nhưng không nghệ sĩ và nhà văn trước khi hai nhìn vào quá khứ cho các tiêu chuẩn chất lượng?Tất nhiên. Nhưng đó là một câu hỏi như thế nào một nhìn, và với mức độ khẩn cấp bao nhiêu.Chủ nghĩa hiện đại xuất hiện trong câu trả lời cho một cuộc khủng hoảng. Các khía cạnh bề mặt của cuộc khủng hoảng đó là mộtmột số sự nhầm lẫn của tiêu chuẩn đưa bởi chủ nghĩa lãng mạn. Các lãng mạn đãnhìn lại vào trong quá khứ, quá khứ trước eighteenth thế kỷ, nhưng đã làm cho những sai lầmcuối cùng của cố gắng để cài đặt lại nó. Kiến trúc là nơi này cố gắng trở thành hầu hết««dễ thấy, trong các hình thức của revivalism. Lãng mạn kiến trúc không phải là tất cả những gì slavish, nókhông phải là chết mất nó là nghĩa vụ phải, nhưng vẫn còn, nó không sufffice; nó có thể códuy trì một cái nhìn của quá khứ, nhưng không phải là tiêu chuẩn của nó. Nó không phải là sửa đổi đủ bởi sau đókinh nghiệm, hoặc sửa đổi một cách đúng đắn: như Baudelaire và Manet có thể đã đặt nó, nókhông phải là hiện đại, đủ. Có xảy ra sau đó cuối cùng một academicization nghệ thuậtở khắp mọi nơi ngoại trừ trong viễn tưởng âm nhạc và văn xuôi. Academicization không phải là một vấn đề củahọc viện - học viện lâu trước khi academicization và trước khi đã có cácthế kỷ 19. Academicism bao gồm trong xu hướng để có các phương tiện của một nghệ thuậtquá nhiều cho các cấp. Nó kết quả trong làm mờ: từ trở thành không chính xác, màu sắc được nghe không rỏ,nguồn âm thanh, vật lý trở thành quá nhiều dissembled. (Piano, màdissembles của nó đang là một nhạc cụ, là mệnh lãng mạn cụxuất sắc; nhưng nó là như thể chính xác bởi vì nó đã thực hiện một điểm dissembling hảsản xuất âm nhạc tuyệt vời nó đã làm trong lãng mạn thời gian, chuyển không chính xác vào một mới loại chính xác.)Chủ nghĩa hiện đại của phản ứng chống lại chủ nghĩa lãng mạn bao gồm một phần trong việc điều tra mới vàĐặt câu hỏi của các phương tiện trong thơ và bức tranh, và một tầm quan trọng ngày preciseness,trên bê tông. Nhưng trên tất cả chủ nghĩa hiện đại tuyên bố chính nó bằng cách nhấn mạnh vào một đổi mớitiêu chuẩn, và nó thực hiện điều này bằng một phương pháp tiếp cận quan trọng hơn và ít tín đồ sùng đạo với quá khứđể làm cho nó có liên quan hơn thực sự, "hiện đại hơn." Nó giúp quá khứ trong mộtmới cách và trong một số cách thức mới. Và nó thuộc về này tái khẳng định rằng cáccân bằng được cho về thi đua như chống lại giả thêm triệt để hơn bao giờ hếttrước khi--nhưng chỉ ra cần thiết, sự cần thiết phải áp đặt bởi các giúp vàtiêu chuẩn được tân trang lại.Đổi mới, newness đã nhận mình thực hiện như là một tiêu chuẩn của chủ nghĩa hiện đại,newness là một cái gì đó bạn muốn và theo đuổi. Và chưa tất cả đại và lâu dàiNgười sáng tạo hiện đại đã là miễn cưỡng sáng tạo ở dưới, sáng tạo chỉ vì họbạn phải - vì lợi ích của chất lượng, và vì lợi ích của tự biểu hiện nếu bạn sẽ. Nó không phải làchỉ có một số biện pháp của sự đổi mới luôn luôn là điều cần thiết để thẩm Mỹ chất lượngtrên một mức độ nhất định; nó cũng là sự đổi mới hiện đại đã được buộc phải, hoặcnhìn, nhiều cấp tiến và đột ngột hơn cải tiến được sử dụng để hoặc xem xét: bắt buộc bởi mộtcuộc khủng hoảng đang diễn ra trong tiêu chuẩn. Lý do tại sao điều này nên là như vậy, tôi không cố gắng để giải thích cho ở đây; nósẽ đưa tôi quá đến nay afield và liên quan đến quá nhiều suy đoán. Để cho nó sufffice cho cácchút thời gian để nhận thấy một điều: làm thế nào với chỉ là một mất hiệu lực tương đối nhỏ của thời gian cácsáng kiến của chủ nghĩa hiện đại bắt đầu để tìm ít hơn và ít cấp tiến, và làm thế nào họ hầu như tất cảgiải quyết vào vị trí cuối cùng như một phần của liên tục của cao nghệ thuật phương Tây, cùng vớiCâu thơ của Shakespeare và bản vẽ của Rembrandt.Cuộc nổi loạn và cuộc nổi dậy, cũng như cải tiến cực đoan, đã được liên kết vớiChủ nghĩa hiện đại có các lý do tốt cũng như xấu. Nhưng sau đó đến nay đông hơn cáccựu. Nếu cuộc nổi loạn và cuộc nổi dậy đã thực sự thuộc chủ nghĩa hiện đại, nó đã là chỉ khicảm thấy là cần thiết vì lợi ích của giá trị thẩm Mỹ, không phải cho
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Clement GREENBERG
hiện đại và hậu hiện đại
William Dobell Memorial Lecture, Sydney, Australia, ngày 31 tháng 10 năm 1979
Nghệ thuật 54, số 6 (tháng 2 năm 1980).
Đây là bài ​​tiểu luận cuối cùng của Greenberg về chủ nghĩa hiện đại. Trong đó ông recants định nghĩa "thanh lịch" của ông
năm 1960 tiểu luận, và thêm niềm tin rằng chủ nghĩa hiện đại tạo thành một loại
tổ chức hoạt động một lần nữa san lấp mặt bằng và xu hướng của hương vị middlebrow thư giãn. Trong
này nó nhớ lại (nếu bộ nhớ phục vụ) một nhận xét ​​của Samuel Johnson rằng những lời chỉ trích tìm cách
duy trì các tiêu chuẩn đối mặt với xu hướng liên tục của họ xấu đi.
- TF
Jules Olitski, tác ý, 1983
"hậu hiện đại" LÀ HẠN RATHER MỚI. Đó là một hấp dẫn và đã được sắp
lên nhiều hơn và thường xuyên hơn trong bài nói chuyện và viết về nghệ thuật, và không chỉ về nghệ thuật.
Tôi không rõ ràng như chỉ là những gì nó trỏ để trừ trong trường hợp của kiến trúc. Hiện chúng tôi
biết nhiều hơn hoặc ít hơn chắc chắn những gì có nghĩa là "hiện đại", vì vậy chúng tôi có thể tốt hơn để nói những gì
"hậu" có nghĩa là khi có tiền tố để "hiện đại". Kiến trúc hiện đại có nghĩa là - để đặt nó
gần - chức năng, sự chặt chẽ học và thường tránh trang trí hoặc đồ trang trí.
Các tòa nhà đã được đưa lên hoặc dự gần đây mà phá vỡ với những qui tắc phong cách,
và do đó đã nhận được gọi là hậu hiện đại. Mọi người đều có liên quan biết chuyện gì
có ý nghĩa, bao gồm các kiến trúc sư được.
Có thể hậu hiện đại được xác định trong một thoả thuận như nhau trong bất kỳ cách nào trong các nghệ thuật khác? Tôi
chưa nhìn thấy hoặc nghe đến thuật ngữ được áp dụng một cách nghiêm túc để bất cứ điều gì trong văn học gần đây.
Nó đưa ra trong kết nối với âm nhạc, nhưng tuỳ tiện và không có thỏa thuận về
những gì nó có nghĩa là có. Và từ những gì tôi có thể nói cho nó đi lên hầu như ở tất cả trong buổi nói chuyện về
khiêu vũ hay xem phim. Đi từ kiến trúc, đó là trong lĩnh vực hội họa và điêu khắc
mà tôi đã chủ yếu là nghe và thấy hậu hiện đại được sử dụng - nhưng chỉ bởi các nhà phê bình và nhà
báo,. Không phải do bản thân các nghệ sĩ
có những lý do và lý do vào đây. Một lý do có thể là sự trở lại vào
tiền cảnh của nghệ thuật tranh ảnh bóng bẩy hoặc biểu hiện. Nhưng có Đã đủ
tiền lệ, kể từ khi De Chirico và chủ nghĩa siêu thực và neoromanticism, cho bao gồm cả
nghệ thuật tượng hình trong hiện đại. Có phải là khác, ít rõ ràng hơn, và tại cùng một thời điểm
lý do tổng quát hơn cho đồng tiền của hậu hiện đại trong bài nói chuyện về hội họa và gần đây
tác phẩm điêu khắc. Tất cả các chi tiết vì không có nhà phê bình hay nhà báo Tôi nhận thức của những người làm cho miễn phí với
điểm hậu hiện đại để bất kỳ cơ thể cụ ​​thể của công việc ông hay cô cảm thấy thực sự tự tin trong
cách gọi đó.
Bây giờ các bài trong hậu hiện đại có thể được thực hiện trong một cảm giác tự thời gian thời gian. Bất cứ điều gì
mà đến sau cái gì khác là "bài" mà cái gì khác. Nhưng điều này không hẳn là
cách mà hậu hiện đại được sử dụng. Đó là nghĩa vụ, chứ không phải, có nghĩa hoặc hàm ý nghệ thuật mà
thay thế, thay thế, thành công hiện đại về mặt tiến hóa về phong cách, cách mà
các baroque thành thói và rococo thành công baroque. Các
hệ quả là hiện đại hơn và thực hiện với, chỉ là thói đã qua và
thực hiện với khi bị thay thế bởi các baroque. Nhưng vấn đề đối với những người yêu cầu bồi thường này
trở thành để xác định những gì họ có ý nghĩa, không phải bằng cách đăng bài, nhưng bằng cách hiện đại. Bất cứ điều gì ở riêng của mình
thời gian có thể được gọi là hiện đại. Tuy nhiên, những gì chúng ta thường có ý nghĩa của hiện đại là một cái gì đó
coi nhật-, ngang nhau của thời gian, và đi xa hơn trước đây trong hơn một
tạm thời hoặc theo thời gian theo nghĩa đen.
Vâng, làm thế nào bạn phải quyết định là gì và những gì isn ' t hiện đại trong nghệ thuật ngày nay trong một
ý nghĩa vượt ra ngoài một chữ? Không có quy tắc, không có nguyên tắc, không có phương pháp. Nó
đi xuống đến một câu hỏi về sở thích, hoặc người nào khác một thuật ngữ phân minh. Phong cách khác nhau
định nghĩa của hiện đại đã được đề xuất trong mọi thế hệ từ những từ đầu tiên
được đưa vào lưu thông như áp dụng đối với họa và điêu khắc trong hơn một chỉ đơn thuần là
cảm giác về thời gian, và không ai trong số họ đã được tổ chức. Cũng không có bất kỳ của những người được cung cấp bởi
những người ủng hộ của hậu hiện đại, cho dù phong cách hay không.
Tôi muốn có những rủi ro của việc đưa ra định nghĩa của riêng tôi của hiện đại, nhưng nó sẽ được nhiều hơn trong
bản chất của một lời giải thích và mô tả hơn một định nghĩa. Trước hết, tôi muốn
thay đổi thời hạn trong câu hỏi từ hiện đại đến hiện đại - hiện đại với vốn M -
và sau đó để nói về chủ nghĩa hiện đại thay vì hiện đại. Chủ nghĩa hiện đại có tuyệt vời
lợi thế là một hạn hơn lịch sử placeable, một trong đó chỉ định một
lịch sử - không chỉ là thứ tự thời gian - hiện tượng có thể xác định: một cái gì đó bắt đầu
tại một thời điểm nhất định, và có thể hoặc có thể không còn ở với chúng ta.
Những gì có thể một cách an toàn được gọi là chủ nghĩa hiện đại xuất hiện vào giữa thế kỷ trước. Và
thay vì tại địa phương, ở Pháp, với Baudelaire trong văn học và Manet trong hội họa, và
có lẽ với Flaubert quá, trong văn xuôi hư cấu. (Đó là một thời gian sau đó, và không phải như vậy tại địa phương, mà
chủ nghĩa hiện đại đã xuất hiện trong âm nhạc và kiến trúc, nhưng nó là ở Pháp một lần nữa rằng nó
xuất hiện đầu tiên trong tác phẩm điêu khắc. Bên ngoài Pháp sau này vẫn còn, nó bước vào điệu nhảy.) Các "Avantgarde"
là gì Chủ nghĩa hiện đại được gọi là lúc đầu, nhưng thuật ngữ này đã trở thành một việc tốt
tổn hại bởi hiện tại cũng như còn gây hiểu nhầm. Trái với thông thường
quan niệm, Hiện đại hay avant-garde đã không làm cho lối vào của nó bằng cách phá vỡ với
quá khứ. Cách xa nó. Nó cũng không có một điều như một chương trình, và cũng chẳng có thật có
một - một lần nữa, trái với quan niệm thông thường. Cũng không phải là một công việc của những ý tưởng hay lý thuyết hay
ý thức hệ. Đó là trong bản chất, đúng hơn, một thái độ và một định hướng: một thái độ
và định hướng đến tiêu chuẩn và trình độ: tiêu chuẩn và mức chất lượng thẩm mỹ trong
lần đầu tiên và cũng là nơi cuối cùng. Và nơi mà nhà hiện đại được các tiêu chuẩn của họ và
cấp độ từ? Từ quá khứ, đó là, tốt nhất của quá khứ. Nhưng không quá nhiều từ cụ thể
mô hình trong quá khứ - mặc dù từ những quá - như từ một cảm giác tổng quát và
hướng tâm, một loại chưng cất và chiết xuất chất lượng thẩm mỹ như thể hiện bởi các
tốt nhất của quá khứ. Và nó không phải là một câu hỏi về bắt chước, nhưng một trong thi đua - chỉ vì nó
đã cho Renaissance đối với cổ với. Đó là sự thật mà Baudelaire và
Manet nói nhiều hơn về việc phải được hiện đại, về phản ánh cuộc sống trong thời gian của họ,
hơn là về kết hợp tốt nhất của quá khứ. Nhưng nhu cầu và tham vọng làm như vậy cho thấy
qua ở những gì họ đã làm, và đủ về những gì họ đã được ghi nói.
Là hiện đại là một phương tiện để sống đến quá khứ.
Nhưng không nghệ sĩ và nhà văn trước hai nhìn vào quá khứ đối với các tiêu chuẩn về chất lượng?
Tất nhiên. Nhưng đó là một câu hỏi của một trông như thế nào, và với bao nhiêu khẩn cấp.
Hiện đại xuất hiện trong câu trả lời cho một cuộc khủng hoảng. Các khía cạnh bề mặt của cuộc khủng hoảng đó là một
sự nhầm lẫn nào đó của tiêu chuẩn mang về bởi chủ nghĩa lãng mạn. Những người lãng mạn đã
nhìn trở lại vào quá khứ, quá khứ trước thế kỷ XVIII, nhưng đã thực hiện các lỗi
trong phần cuối của cố gắng để cài đặt lại nó. Kiến trúc là nơi mà nỗ lực này đã trở thành nhất
dễ thấy, trong các hình thức revivalism. Kiến trúc lãng mạn không phải là tất cả mà mù quáng, nó
không phải là mất trắng đó là nghĩa vụ phải được, nhưng vẫn còn đó không sufffice; nó có thể
duy trì một cái nhìn về quá khứ, nhưng không tiêu chuẩn của nó. Nó không được sửa đổi đủ bởi sau
kinh nghiệm, hoặc sửa đổi một cách đúng đắn: như Baudelaire và Manet có thể đặt nó, nó
đã không đủ hiện đại. Cuối cùng cũng có xảy ra sau đó một academicization của nghệ thuật
ở khắp mọi nơi ngoại trừ âm nhạc và văn xuôi hư cấu. Academicization không phải là một vấn đề của
học viện - đã có các học viện lâu trước khi academicization và trước
thế kỷ XIX. Academicism bao gồm trong các xu hướng để có những phương tiện của một nghệ thuật
quá nhiều cho các cấp. Nó là kết quả trong mờ: từ trở nên không chính xác, màu sắc bị nghẹt,
các nguồn vật chất của âm thanh trở nên quá nhiều dissembled. (The piano, mà
dissembles của nó là một nhạc cụ dây, là văn lãng mạn mệnh
xuất sắc, nhưng nó là như thể chính vì nó thực hiện một điểm dissembling rằng nó
được sản xuất âm nhạc tuyệt vời nó đã làm trong thời gian lãng mạn, quay không chính xác vào một mới
loại chính xác.)
phản ứng chống lại chủ nghĩa hiện đại của chủ nghĩa lãng mạn bao gồm một phần trong một điều tra mới và
câu hỏi của môi trường trong thi ca và hội họa, và trong một sự nhấn mạnh vào sự tinh tế,
trên bê tông. Nhưng trên tất cả Modernism tuyên bố mình bằng cách nhấn mạnh vào một đổi mới
các tiêu chuẩn, và nó thực hiện điều này bằng một phương pháp quan trọng hơn và ít hiếu với quá khứ
để làm cho nó thêm thật có liên quan, nhiều hơn "hiện đại". Nó khẳng định lại quá khứ trong một
cách thức mới và trong một loạt các cách thức mới. Và nó thuộc về này tái khẳng định rằng các
cân bằng đã nghiêng về phía thi đua như chống giả triệt để hơn bao giờ
hết - nhưng chỉ ra sự cần thiết, sự cần thiết phải áp đặt bởi các khẳng định
và. Tiêu chuẩn cải tạo
đổi mới, tính cách mới mẻ đã nhận mình lấy là dấu hiệu của Chủ nghĩa hiện đại,
mới mẻ như một cái gì đó mong muốn và theo đuổi. Và tất cả các tuyệt vời và lâu dài
những người sáng tạo hiện đại là nhà cải cách miễn cưỡng ở phía dưới, sáng tạo chỉ vì họ
đã có được - vì lợi ích của chất lượng, và vì lợi ích của tự thể hiện nếu bạn sẽ. Nó không phải
chỉ là một số biện pháp đổi mới luôn luôn là điều cần thiết để có chất lượng thẩm mỹ
trên một mức độ nhất định; nó cũng có sự đổi mới hiện đại đã được bắt buộc phải có, hay
nhìn, triệt để hơn và bất ngờ hơn sự đổi mới sử dụng được hoặc tìm: bắt buộc của một
cuộc khủng hoảng đang diễn ra trong tiêu chuẩn. Tại sao điều này nên được như vậy, tôi không thể cố gắng để chiếm ở đây; nó
sẽ đưa tôi xa ra ngoài và liên quan đến quá nhiều đồn đoán. Hãy để nó sufffice cho
chút thời gian để nhận thấy một điều: làm thế nào với chỉ một sai sót nhỏ của thời gian
đổi mới của chủ nghĩa hiện đại bắt đầu tìm kiếm ít hơn và ít cực đoan hơn, và làm thế nào họ hầu như tất cả các
định cư vào vị trí cuối cùng như là một phần của sự liên tục của nghệ thuật cao Tây , cùng với
câu thơ của Shakespeare và bản vẽ của Rembrandt.
Đó là cuộc nổi loạn và phản loạn, cũng như đổi mới căn bản, đã được gắn liền với
chủ nghĩa hiện đại có tốt cũng như lý do xấu. Nhưng sau này đến nay đông hơn
trước đây. Nếu cuộc nổi loạn và nổi dậy đã thực sự áp đảo thuộc về chủ nghĩa hiện đại, nó được chỉ khi
cảm thấy cần thiết vì lợi ích của giá trị thẩm mỹ, không cho
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: