Politicians and regulators have limited power to tilt regulation towar dịch - Politicians and regulators have limited power to tilt regulation towar Việt làm thế nào để nói

Politicians and regulators have lim

Politicians and regulators have limited power to tilt regulation toward interest groups and their power varies by the environment in which they operate. Economic booms and rising financial markets placate the general public, reducing its vigilance and making it easier for politicians to tilt regulations toward interest groups. Yet recessions and plunging financial markets enrage the general public, increasing its vigilance and its clamor for regulatory protection from interest groups.

The Riegle-Neal Act illustrates this tug-of-war and its links to the crisis. The Riegle-Neal Interstate Banking and Branching Efficiency Act, implemented in June 1997, permits banks to establish branches and buy other banks across the country. States began imposing restrictions on branching in the nineteenth century, justified in part by the argument that allowing banks to branch could give strong banks excessive financial power. Weak banks supported these restrictions because they limited competition and state governments supported them because restriction gave them power over the supply of bank charters. Writing not long after the Riegle-Neal Act was enacted, Jayaratne and Strahan (1997) argued that the Act allows banks to become more efficient as they grow bigger, reducing costs, lowering loan rates, and accelerating


43


economic growth. They cautioned, however, that “[w]hether there is additional room for improved efficiency through the process of selection remains to be seen.” We know from today’s vantage point that the Riegle-Neal Act was not an unmitigated blessing and that banks which are

‘too big to fail’ can precipitate a collapse of the entire financial system.

Public outrage against banks over their role in the crisis mobilized a drive toward stricter banking regulations. But Morgenson and Van Natta (2009) wrote that banks were preparing for post-crisis tugs-of-war as the crisis was unfolding: “Even in crisis, banks dig in for battle against regulation.” They noted that in November 2008 the nine biggest participants in the derivatives market, including JP Morgan Chase and Goldman Sachs, created a lobbying organization, the CDS Consortium, to counter the expected attempt to rein in credit default swaps and other derivatives.

Morgenson and Van Natta added that “To oversee the consortium’s push, lobbying records show, the banks hired a longtime Washington power broker who previously helped fend off derivatives regulation: Edward J. Rosen, a partner at the law firm Cleary Gottlieb Steen &

Hamilton.” They added that “Mr. Rosen’s confidential memo…recommended that the biggest participants in the derivatives market should continue to be overseen by the Federal Reserve Board. Critics say the Fed has been an overly friendly regulator, which is why big banks favor it.”

“Occupy Wall Street,” a movement spurred by the crisis, reflects a tug of war involving two notions of fairness embedded in two fairness rights and tradeoffs between fairness rights and economic efficiency. On one side is the right to freedom from coercion, which some argue goes alongside economic efficiency. On the other is the right to economic justice, a form of the right to equal power.


44


Conflicts between fairness rights and tradeoffs between fairness rights and economic efficiency are the subject of Shefrin and Statman (1992, 1993). The right to freedom from coercion implies, for example, that bank shareholders are entitled to pay bankers any compensation they choose, whether salary or bonus, free from any coercion by government. The right to economic justice implies that all people are entitled to an economic safety net, even if the construction of such a net involves coercing the relatively rich, whether bankers or not, to pay for it. The right to economic justice is reflected in Occupy Wall Street protesters who describe themselves as the 99 percent, standing against the wealthy 1 percent.

Stark facts underlie the discontent of the 99 percent. Figure 2 shows that the share of income of the top 1 percent of households increased from 8 percent in 1980 to 23 percent in 2007. The average inflation-adjusted income of the top 1 percent of households increased by 275 percent, or an annualized 4.8, between 1979 and 2007, according to the Congressional Budget Office. In contrast, income increased by 18 percent, an annualized 0.6 percent, for the poorest 20 percent of households. These facts are punctuated by a Census Bureau October 2011 report, revealing that the poverty rate has by now climbed to a 17-year high. The fate of the middle class is not much better than that of the poor. Although incomes of middle class households increased by an annualized 1.2 percent between 1979 and 2007, Census Bureau data indicate that middle class families suffered a 7 percent income decline between 2000 and 2010. As the incomes of the poor and middle class stagnated between 2000 and 2007, their borrowing increased dramatically according to Flow of Funds data, at approximately 10 percent per year.

Elizabeth Warren gained public attention for highlighting concerns about the fairness in consumer financial products, especially credit card debt, made complex by financial services companies. In our framework, the key fairness right associated with complexity is equal


45


processing power, by which consumers are entitled to means that let them process information easily and accurately. Such means range from disclosure in plain language to prohibition of complex financial products. Warren’s recommendations led to the establishment of the Bureau of

Consumer Financial Protection as part of the Dodd-Frank Act of 2010. Tugs-of-war by the financial services industry blocked Warren’s appointment to head the Bureau, and tugs of war limit the effectiveness of the Bureau by restricting its budget. Warren is now recognized as a leader of those concerned about unfair practices in the financial services industry, special interest politics, and disparities in income. She has shifted her efforts to winning a seat in the United States Senate.

Murphy (this volume) analyses complaints leveled against banker bonuses. He finds, contrary to the complaints, that banker bonuses neither caused nor contributed to the financial crisis, that banker bonuses are not excessive, and that bonuses should not be regulated. So why do TARP and Dodd-Frank impose restrictions on pay? “I conclude,” writes Murphy, “that the apparent intent of the pay restrictions in TARP and Dodd-Frank are not to reduce risk, improve pay or protect taxpayers, but rather to attack perceived excesses in pay levels and destroy the banking-bonus culture. I then argue that the attacks on banking bonuses are driven primarily by anger, jealousy and envy, and not by evidence that the bonuses are set in a non-competitive market.”

Murphy's argument focuses on economic efficiency, and makes no explicit mention of fairness. He touches on fairness implicitly, however, when he speaks of anger, jealousy, and envy, implying that demands for social justice reflected in anger, jealousy and envy should be dismissed because they detract from economic efficiency and impinge on the more important fairness right of bankers and shareholders to be freedom from the coercion of the government


46


and the general public. Minsky understood the tradeoff between fairness rights, and between them and economic efficiency. He was particularly concerned about social frictions brought about by high unemployment associated with economic crises resulting from the behavior of the financial sector. As we discuss in section 10, Minsky advocated employment programs as a remedy. He also identified “games” played by banks against the much weaker authorities that regulate them. The authorities lose the game, but the true losers are all who are hurt by unemployment and inflation in a destabilized economy.

Minsky wrote: “The standard analysis of banking has led to a game that is played by central banks, henceforth to be called the authorities, and profit-seeking banks. In this game, the authorities impose interest rates and reserve regulations and operate in money markets to get what they consider to be the right amount of money, and the banks invent and innovate in order to circumvent the authorities. The authorities may constrain the rate of growth of the reserve base, but the banking and financial structure determines the efficacy of reserves…This is an unfair game. The entrepreneurs of the banking community have much more at stake than the bureaucrats of the central banks. In the postwar period, the initiative has been with the banking community, and the authorities have been “surprised” by changes in the way financial markets operate. The profit-seeking bankers almost always win their game with the authorities, but, in winning, the banking community destabilizes the economy; the true losers are those who are hurt by unemployment and inflation.”

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Chính trị gia và nhà quản lý có hạn chế sức mạnh để nghiêng quy định đối với các nhóm quan tâm và quyền lực của họ thay đổi bởi môi trường mà họ hoạt động. Bùng nổ kinh tế và tăng thị trường tài chính xoa dịu trong công chúng, làm giảm cảnh giác của nó và làm cho nó dễ dàng hơn cho các chính trị gia để nghiêng quy định đối với các nhóm quan tâm. Được suy thoái và thị trường tài chính những enrage công, tăng cảnh giác của nó và của nó kêu thật to cho quy định bảo vệ từ nhóm lợi ích.Các hành động Riegle-Neal minh hoạ này kéo và các liên kết cho cuộc khủng hoảng. Riegle-Neal Interstate ngân hàng và phân nhánh hành động hiệu quả, thực hiện trong tháng 6 năm 1997, cho phép các ngân hàng để thành lập chi nhánh và mua các ngân hàng khác trên toàn quốc. Kỳ bắt đầu áp đặt những hạn chế về phân nhánh trong thế kỷ 19, hợp lý một phần bởi những tranh luận rằng cho phép các ngân hàng để chi nhánh có thể cung cấp cho các ngân hàng mạnh mẽ quá nhiều quyền lực tài chính. Các ngân hàng yếu hỗ trợ những hạn chế này bởi vì họ hạn chế cạnh tranh và bang chính phủ hỗ trợ họ vì hạn chế đã cho họ quyền lực trong việc cung cấp của ngân hàng điều lệ. Viết không lâu sau khi các hành động Riegle-Neal được ban hành, Jayaratne và Strahan (1997) lập luận rằng các hành động cho phép các ngân hàng để trở nên hiệu quả hơn khi họ phát triển lớn hơn, giảm chi phí, giảm tỷ giá cho vay, và đẩy nhanh43 tăng trưởng kinh tế. Họ cảnh báo, Tuy nhiên, rằng "[w] hether có thêm chỗ địa phương để cải thiện hiệu quả thông qua quá trình lựa chọn còn lại để được nhìn thấy." Chúng ta biết từ điểm thuận lợi của ngày hôm nay rằng các hành động Riegle-Neal đã không một phước lành không giảm bớt và rằng ngân hàng có'quá lớn để không' có thể kết tủa một sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống tài chính.Sự phẫn nộ công chúng chống lại ngân hàng trong vai trò của họ trong cuộc khủng hoảng huy động một lái xe về hướng nghiêm ngặt các quy định của ngân hàng. Nhưng Morgenson và Van Natta (năm 2009) đã viết rằng ngân hàng đang chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng sau kéo-của-chiến tranh như cuộc khủng hoảng đã diễn ra: "Ngay cả trong cuộc khủng hoảng, ngân hàng đào trong chiến đấu chống lại quy định." Họ lưu ý rằng trong tháng 3 năm 2009 những người tham gia lớn nhất chín trong thị trường phái sinh, bao gồm cả JP Morgan Chase, Goldman Sachs, tạo ra một tổ chức vận động hành lang, các tập đoàn của đĩa CD, để chống lại nỗ lực dự kiến để kiềm chế trong giao dịch hoán đổi tín dụng mặc định và các dẫn xuất khác.Morgenson và Van Natta thêm rằng "để thực hiện công tác của consortium đẩy, vận động hành lang Hiển thị hồ sơ, các ngân hàng thuê một môi giới quyền lực lâu năm Washington người trước đây đã giúp chống lại quy định dẫn xuất: Edward J. Rosen, một đối tác tại Pháp luật công ty Cleary Gottlieb Steen &Hamilton." Họ thêm rằng "ông Rosen bí mật ghi nhớ... khuyến cáo rằng những người tham gia lớn nhất trên thị trường phái sinh nên tiếp tục được giám sát bởi Hội đồng quản trị dự trữ liên bang. Nhà phê bình nói rằng Fed đã là một điều quá thân thiện, đó là lý do tại sao các ngân hàng lớn ủng hộ nó.""Chiếm lấy phố Wall," một phong trào thúc đẩy bởi cuộc khủng hoảng, phản ánh một tàu kéo chiến tranh liên quan đến hai khái niệm về sự công bằng nhúng trong hai quyền công bằng và cân bằng giữa quyền công bằng và hiệu quả kinh tế. Một bên là quyền tự do từ ép buộc, mà một số tranh luận đi cùng với hiệu quả kinh tế. Mặt khác là quyền công lý kinh tế, một hình thức của quyền bình đẳng sức mạnh.44 Cuộc xung đột giữa quyền công bằng và cân bằng giữa quyền công bằng và hiệu quả kinh tế là chủ đề của Shefrin và Statman (1992, 1993). Quyền tự do từ ép buộc của nó, ví dụ, rằng ngân hàng cổ đông có quyền để thanh toán ngân hàng bồi thường họ chọn, cho dù tiền lương hoặc tiền thưởng, miễn phí từ bất kỳ ép buộc bởi chính phủ. Quyền công lý kinh tế ngụ ý rằng tất cả mọi người có quyền một mạng lưới an toàn kinh tế, ngay cả khi việc xây dựng một mạng lưới liên quan đến coercing tương đối phong phú, cho dù ngân hàng hay không, phải trả tiền cho nó. Quyền công lý kinh tế được phản ánh trong người biểu tình chiếm Wall Street những người mô tả mình là 99 phần trăm, đứng chống lại giàu có 1 phần trăm.Ngay đơ sự kiện làm cơ sở cho sự bất mãn của 99 phần trăm. Hình 2 cho thấy rằng những chia sẻ của thu nhập đầu 1 phần trăm của hộ gia đình đã tăng từ 8 phần trăm năm 1980 để 23 phần trăm trong năm 2007. Điều chỉnh lạm phát thu nhập bình quân của đầu 1 phần trăm của các hộ gia đình tăng 275 phần trăm, hoặc một 4.8 annualized, từ năm 1979 đến năm 2007, theo văn phòng ngân sách quốc hội. Ngược lại, thu nhập tăng 18 phần trăm, một phần trăm annualized 0.6, nghèo nhất 20 phần trăm hộ gia đình. Những sự kiện này được nhấn mạnh bởi một Cục điều tra dân số báo cáo tháng 10 năm 2011, tiết lộ rằng tỷ lệ hộ nghèo đã bây giờ tăng tới một 17-năm cao. Số phận của tầng lớp trung lưu không phải là tốt hơn nhiều so với người nghèo. Mặc dù thu nhập của hộ gia đình tầng lớp trung lưu tăng lên bởi một phần trăm 1.2 annualized từ năm 1979 đến năm 2007, Cục điều tra dân số dữ liệu chỉ ra rằng tầng lớp trung lưu gia đình phải chịu đựng một sự suy giảm 7 phần trăm thu nhập từ năm 2000 đến năm 2010. Khi thu nhập của người nghèo và tầng lớp trung lưu trì trệ từ năm 2000 đến năm 2007, vay mượn của họ tăng lên đáng kể theo dữ liệu dòng chảy của tiền, lúc khoảng 10% mỗi năm.Elizabeth Warren đã đạt được công chúng chú ý đối với mối quan tâm về sự công bằng trong các sản phẩm tài chính người tiêu dùng, đặc biệt là thẻ tín dụng nợ, làm phức tạp bởi các công ty dịch vụ tài chính. Trong khuôn khổ của chúng tôi, sự công bằng chính cùng với phức tạp là bình đẳng45 sức mạnh xử lý, do đó, người tiêu dùng có quyền có nghĩa là để cho họ xử lý thông tin một cách dễ dàng và chính xác. Như vậy có nghĩa là phạm vi từ các tiết lộ ở đồng bằng ngôn ngữ để cấm phức tạp sản phẩm tài chính. Khuyến nghị của Warren đã dẫn đến việc thành lập bộNgười tiêu dùng tài chính bảo vệ như là một phần của đạo luật Dodd-Frank 2010. Tàu kéo-của-chiến tranh của ngành công nghiệp dịch vụ tài chính bị chặn Warren cuộc hẹn để đầu văn phòng, và chiến tranh kéo giới hạn hiệu quả của văn phòng bằng cách hạn chế ngân sách của mình. Warren bây giờ được công nhận là một nhà lãnh đạo của những người quan tâm về các thực tiễn không lành mạnh trong ngành công nghiệp dịch vụ tài chính, đặc biệt quan tâm chính trị và chênh lệch trong thu nhập. Nó đã chuyển những nỗ lực của mình để giành một ghế ở Thượng viện Hoa Kỳ.Murphy (khối lượng này) phân tích khiếu nại San lấp chống lại ngân hàng tiền thưởng. Ông thấy, trái ngược với các khiếu nại, trong đó ngân hàng tiền thưởng gây ra cũng như đóng góp cho cuộc khủng hoảng tài chính, ngân hàng tiền thưởng là không quá nhiều, và rằng tiền thưởng không cần được điều chỉnh. Vì vậy tại sao làm TARP và Dodd-Frank áp đặt những hạn chế trên trả tiền? "Tôi kết luận," viết Murphy, "rằng mục đích rõ ràng của thanh toán các giới hạn ở TARP và Dodd-Frank là không để giảm rủi ro, cải thiện trả tiền hoặc bảo vệ người nộp thuế, mà là để tấn công nhận thức bồi thường ở cấp độ trả tiền và tiêu diệt các nền văn hóa ngân hàng-tiền thưởng. Tôi sau đó lập luận rằng cuộc tấn công vào ngân hàng tiền thưởng được thúc đẩy bởi sự tức giận, ganh tị và ghen tị, và không phải bởi bằng chứng cho thấy các khoản tiền thưởng được đặt trong một thị trường không cạnh tranh."Murphy's lập luận tập trung vào hiệu quả kinh tế, và không có đề cập đến rõ ràng về sự công bằng. Ông chạm vào sự công bằng ngầm, Tuy nhiên, khi ông nói về sự tức giận, ganh tỵ, và ghen tỵ, ngụ ý rằng nhu cầu cho công bằng xã hội được phản ánh trong sự tức giận, ganh tị và ghen tị nên được miễn nhiệm bởi vì chúng làm giảm hiệu quả kinh tế và impinge trên bên phải công bằng hơn quan trọng của ngân hàng và cổ đông để là tự do từ cưỡng chế của chính phủ46 và công chúng nói chung. Minsky hiểu sự cân bằng giữa quyền công bằng, và giữa họ và kinh tế hiệu quả. Ông được đặc biệt quan tâm về xã hội xích mích đã mang về tỷ lệ thất nghiệp cao liên quan đến cuộc khủng hoảng kinh tế phát sinh từ hành vi của lĩnh vực tài chính. Như chúng tôi thảo luận trong phần 10, Minsky ủng hộ việc làm chương trình như là một biện pháp khắc phục. Ông cũng xác định "tầm" chơi bởi ngân hàng chống lại chính quyền yếu hơn nhiều điều chỉnh chúng. Các nhà chức trách mất các trò chơi, nhưng việc mất đúng là tất cả những người có bị thương bởi tỷ lệ thất nghiệp và lạm phát trong một nền kinh tế destabilized.Minsky đã viết: "các phân tích tiêu chuẩn của ngân hàng đã dẫn đến một trò chơi được chơi bởi ngân hàng Trung ương, từ đó để được gọi là các cơ quan chức, và tìm kiếm lợi nhuận ngân hàng. Trong trò chơi này, chính quyền áp đặt lãi suất và dự trữ quy định và hoạt động trong thị trường tiền để có được những gì họ cho là số tiền, thích hợp, và các ngân hàng phát minh ra và đổi mới để phá vỡ các nhà chức trách. Các nhà chức trách có thể hạn chế tỷ lệ tăng trưởng của cơ sở dự trữ, nhưng cấu trúc ngân hàng và tài chính xác định hiệu quả của dự trữ...Đây là một trò chơi không công bằng. Doanh nhân cộng đồng ngân hàng có nhiều lúc cổ phần hơn các quan chức của ngân hàng Trung ương. Trong giai đoạn sau chiến tranh, các sáng kiến đã với cộng đồng ngân hàng, và các nhà chức trách đã được "ngạc nhiên" bởi những thay đổi trong cách thị trường tài chính hoạt động. Các ngân hàng đang tìm kiếm lợi nhuận hầu như luôn luôn giành chiến thắng trò chơi của họ với chính quyền, Tuy nhiên, trong chiến thắng, cộng đồng ngân hàng destabilizes nền kinh tế; người thua cuộc thực sự là những người có bị thương bởi tỷ lệ thất nghiệp và lạm phát."
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các chính trị gia và các nhà quản lý có năng lực hạn chế để nghiêng quy định đối với các nhóm lợi ích và quyền lực của họ thay đổi theo môi trường mà trong đó họ hoạt động. Bùng nổ kinh tế và thị trường tài chính tăng xoa dịu công chúng nói chung, làm giảm sự cảnh giác của nó và làm cho nó dễ dàng hơn cho các chính trị gia để nghiêng quy định đối với các nhóm lợi ích. Tuy nhiên, suy thoái kinh tế và thị trường tài chính giảm mạnh tức giận của công chúng nói chung, ngày càng cảnh giác và tiếng ồn ào của nó để bảo vệ quản lý từ các nhóm lợi ích. Đạo luật Riegle-Neal minh họa tug-of-war này và liên kết của nó với cuộc khủng hoảng. Các Riegle-Neal Interstate Ngân hàng và Luật nhánh hiệu quả, thực hiện trong tháng 6 năm 1997, cho phép thành lập chi nhánh ngân hàng và mua các ngân hàng khác trên khắp đất nước. Kỳ bắt đầu áp đặt các hạn chế về phân nhánh trong thế kỷ XIX, chứng minh một phần bởi các lập luận rằng việc cho phép các ngân hàng để chi nhánh có thể cung cấp cho các ngân hàng mạnh mẽ sức mạnh tài chính quá mức. Ngân hàng yếu kém được hỗ trợ những hạn chế này vì họ cạnh tranh và các chính phủ nước có giới hạn hỗ trợ cho họ vì hạn chế cho họ quyền lực trên các cung của Điều lệ ngân hàng. Bằng văn bản được không lâu sau khi Đạo luật Riegle-Neal đã được ban hành, Jayaratne và Strahan (1997) lập luận rằng Đạo luật cho phép các ngân hàng trở nên hiệu quả hơn khi họ phát triển lớn hơn, giảm chi phí, hạ lãi suất cho vay, và thúc đẩy 43 tăng trưởng kinh tế. Họ cảnh báo, tuy nhiên, "[w] hether có thêm chỗ để cải thiện hiệu quả thông qua quá trình lựa chọn vẫn còn để được nhìn thấy." Chúng tôi biết từ ưu thế của ngày hôm nay rằng Đạo luật Riegle-Neal không phải là một phước lành không giảm bớt và các ngân hàng mà là "quá lớn để sụp đổ" có thể kết tủa một sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống tài chính. phẫn nộ công chống lại các ngân hàng trong vai trò của họ trong cuộc khủng hoảng này đã huy động một ổ đĩa về phía ngân hàng quy định chặt chẽ hơn. Nhưng Morgenson và Van Natta (2009) đã viết rằng các ngân hàng đang chuẩn bị cho thời hậu khủng hoảng tugs-of-war khi cuộc khủng hoảng đang diễn ra: ". Ngay cả trong cuộc khủng hoảng, các ngân hàng trong đào cho cuộc chiến chống lại quy định" Họ lưu ý rằng trong tháng 11 năm 2008 chín người tham gia lớn nhất trong thị trường phái sinh, bao gồm JP Morgan Chase và Goldman Sachs, tạo ra một tổ chức vận động hành lang, các CDS Consortium, để chống lại các nỗ lực dự kiến sẽ kiềm chế trong giao dịch hoán đổi tín dụng mặc định và các dẫn xuất khác. Morgenson và Van Natta thêm rằng "Để giám sát của tập đoàn push, hồ sơ vận động hành lang cho thấy, các ngân hàng đã thuê một Washington môi giới quyền lực lâu năm của những người trước đây đã giúp chống lại quy định các dẫn xuất: Edward J. Rosen, một đối tác của công ty luật Cleary Gottlieb Steen & . Hamilton "Họ nói thêm rằng," Ông Bản ghi nhớ bí mật của Rosen ... khuyến cáo rằng những người tham gia lớn nhất trong thị trường phái sinh nên tiếp tục được giám sát bởi Cục dự trữ liên bang. Những người chỉ trích nói rằng Fed đã là một điều quá thân thiện, đó là lý do tại sao các ngân hàng lớn có lợi cho nó. " "Occupy Wall Street", một phong trào thúc đẩy bởi cuộc khủng hoảng, phản ánh một cuộc đấu tranh liên quan đến hai khái niệm về sự công bằng nhúng trong hai quyền công bằng và cân bằng giữa quyền công bằng và hiệu quả kinh tế. Một bên là quyền tự do từ sự ép buộc, mà một số người cho đi cùng với hiệu quả kinh tế. Trên kia là quyền công bằng kinh tế, một hình thức của quyền lực bằng nhau. 44 Mâu thuẫn giữa quyền công bằng và cân bằng giữa các quyền công bằng và hiệu quả kinh tế là chủ đề của Shefrin và Statman (1992, 1993). Quyền tự do từ sự ép buộc ngụ ý, ví dụ, các cổ đông ngân hàng có quyền trả ngân hàng bất kỳ bồi thường mà họ lựa chọn, cho dù lương hay tiền thưởng, miễn phí từ bất kỳ cưỡng bức của chính phủ. Quyền công bằng kinh tế hàm ý rằng tất cả mọi người được hưởng một mạng lưới an toàn kinh tế, ngay cả khi việc xây dựng một mạng lưới như vậy liên quan đến việc cưỡng chế tương đối phong phú, cho dù các ngân hàng hay không, để trả tiền cho nó. Quyền công bằng kinh tế được phản ánh trong những người biểu tình Occupy Wall Street người mô tả mình như là 99 phần trăm, đứng chống lại những người giàu có 1 phần trăm. Stark kiện nền tảng cho sự bất bình của 99 phần trăm. Hình 2 cho thấy, tỷ trọng thu nhập của 1 phần trăm trên cùng của hộ gia đình tăng từ 8 phần trăm trong năm 1980 tới 23 phần trăm trong năm 2007. Thu nhập điều chỉnh lạm phát trung bình của 1 phần trăm trên cùng của hộ gia đình tăng 275 phần trăm, hoặc một hàng năm 4,8, giữa năm 1979 và 2007, theo Văn phòng Ngân sách Quốc hội. Ngược lại, thu nhập tăng 18 phần trăm, hàng năm 0,6 phần trăm, cho 20 phần trăm hộ nghèo nhất. Những sự thật này được nhấn mạnh bởi một báo cáo của Cục Thống kê tháng 10 năm 2011, tiết lộ rằng tỷ lệ hộ nghèo có của doanh nghiệp tăng lên mức cao 17 năm. Số phận của tầng lớp trung lưu không phải là tốt hơn nhiều so với người nghèo. Mặc dù thu nhập của hộ gia đình tầng lớp trung lưu tăng 1,2 phần trăm một hàng năm từ năm 1979 đến năm 2007, số liệu của Cục Thống kê chỉ ra rằng các gia đình tầng lớp trung lưu bị suy giảm thu nhập 7 phần trăm giữa 2000 và 2010. Khi thu nhập của các tầng lớp nghèo và trung bình bị đình trệ từ năm 2000 và 2007 , vay của họ tăng lên đáng kể theo dòng chảy của Quỹ dữ liệu, vào khoảng 10 phần trăm mỗi năm. Elizabeth Warren đã đạt được sự chú ý của công chúng để làm nổi bật mối quan tâm về sự công bằng trong các sản phẩm tài chính của người tiêu dùng, đặc biệt là nợ thẻ tín dụng, phức tạp được thực hiện bởi các công ty dịch vụ tài chính. Trong khuôn khổ của chúng tôi, sự công bằng ngay chính liên quan với độ phức tạp bằng 45 sức mạnh xử lý, do đó người tiêu dùng được hưởng phương tiện cho phép họ xử lý thông tin một cách dễ dàng và chính xác. Các phương tiện này bao gồm từ việc tiết lộ trong ngôn ngữ đơn giản để cấm các sản phẩm tài chính phức tạp. Kiến nghị Warren đã dẫn đến việc thành lập Cục Consumer Protection tài chính như là một phần của Đạo luật Dodd-Frank năm 2010. Tugs-of-war của ngành công nghiệp dịch vụ tài chính bị chặn hẹn của Warren đứng đầu Văn phòng, và tàu kéo của chiến tranh hạn chế hiệu quả của Văn phòng bằng cách hạn chế ngân sách của mình. Warren được công nhận là một nhà lãnh đạo của những người liên quan về thực tiễn không lành mạnh trong ngành công nghiệp dịch vụ tài chính, chính trị quan tâm đặc biệt, và sự chênh lệch về thu nhập. Cô đã chuyển những nỗ lực của mình để giành một ghế tại Thượng viện Hoa Kỳ. Murphy (trong số này) phân tích khiếu nại nhắm vào tiền thưởng nhân viên ngân hàng. Anh ta tìm thấy, trái với các khiếu nại, rằng tiền thưởng ngân hàng không phải gây ra cũng không đóng góp cho cuộc khủng hoảng tài chính, rằng tiền thưởng ngân hàng là không quá nhiều, và rằng các phần thưởng không nên quy định. Vì vậy, tại sao TARP và Dodd-Frank áp đặt các hạn chế về tiền lương? "Tôi kết luận," viết Murphy, "rằng ý định rõ ràng của các hạn chế trả lương trong TARP và Dodd-Frank không để giảm thiểu rủi ro, nâng lương hoặc bảo vệ người nộp thuế, mà là để tấn công thái quá nhận thức trong mức trả lương và phá hủy các ngân hàng-tiền thưởng văn hóa. Sau đó tôi cho rằng các cuộc tấn công vào tiền thưởng ngân hàng được chủ yếu là do sự tức giận, ghen ghét và đố kỵ, và không phải bởi bằng chứng cho thấy các khoản tiền thưởng được thiết lập trong một thị trường không cạnh tranh. " Lập luận của Murphy tập trung vào hiệu quả kinh tế, và cũng không đề cập rõ ràng về sự công bằng . Ông đề cập đến sự công bằng ngầm, tuy nhiên, khi ông nói về sự tức giận, ghen tuông, và ghen tị, ngụ ý rằng nhu cầu cho công bằng xã hội được phản ánh trong sự tức giận, ghen ghét và đố kỵ nên bỏ qua vì chúng làm giảm hiệu quả kinh tế và tác động đến sự công bằng quyền quan trọng hơn ngân hàng và các cổ đông để được tự do từ việc cưỡng chế của chính phủ 46 và công chúng nói chung. Minsky hiểu được sự cân bằng giữa quyền công bằng, và giữa họ và hiệu quả kinh tế. Ông đặc biệt quan tâm đến những rào cản xã hội gây ra bởi tỷ lệ thất nghiệp cao, gắn kết với các cuộc khủng hoảng kinh tế do hành vi của khu vực tài chính. Như chúng ta đã thảo luận trong phần 10, Minsky ủng hộ các chương trình việc làm như là một biện pháp khắc phục. Ông cũng xác định "trò chơi" chơi bởi các ngân hàng chống lại chính quyền yếu hơn nhiều mà điều chỉnh chúng. . Các nhà chức trách mất các trò chơi, nhưng thua đúng được tất cả những người đang bị tổn thương bởi tình trạng thất nghiệp và lạm phát trong nền kinh tế mất ổn định Minsky đã viết: "Các phân tích tiêu chuẩn của ngân hàng đã dẫn đến một trò chơi được chơi bởi các ngân hàng trung ương, từ nay được gọi là chính quyền, và các ngân hàng tìm kiếm lợi nhuận. Trong trò chơi này, các cơ quan chức năng áp đặt lãi suất và quy định dự trữ và hoạt động trong thị trường tiền tệ để có được những gì họ cho là đúng số tiền, và các ngân hàng sáng tạo và đổi mới để phá vỡ các cơ quan chức năng. Các nhà chức trách có thể hạn chế tốc độ tăng trưởng của các cơ sở dự trữ, nhưng các ngân hàng và cơ cấu tài chính xác định hiệu quả của dự trữ ... Đây là một trò chơi không lành mạnh. Các nhà doanh nghiệp của cộng đồng ngân hàng có nhiều hơn nữa bị đe dọa hơn các quan chức của ngân hàng trung ương. Trong giai đoạn sau chiến tranh, các sáng kiến đã được với cộng đồng ngân hàng, và các cơ quan chức năng đã được "ngạc nhiên" bởi những thay đổi trong cách thị trường tài chính hoạt động. Các ngân hàng tìm kiếm lợi nhuận hầu như luôn luôn giành chiến thắng trò chơi của họ với chính quyền, nhưng, trong chiến thắng, cộng đồng ngân hàng mất ổn định nền kinh tế; người thua cuộc thật sự là những người bị tổn thương bởi tình trạng thất nghiệp và lạm phát. "

















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: