I followed him down carpeted stairs to a huge basement bedroom. A shel dịch - I followed him down carpeted stairs to a huge basement bedroom. A shel Việt làm thế nào để nói

I followed him down carpeted stairs

I followed him down carpeted stairs to a huge basement bedroom. A shelf at my eye level reached all the way around the room, and it was stuffed solid with basketball memorabilia: dozens of trophies with gold plastic men mid–jump shot or dribbling or reaching for a layup toward an unseen basket. There were also lots of signed balls and sneakers.
“I used to play basketball,” he explained.
“You must’ve been pretty good.”
“I wasn’t bad, but all the shoes and balls are Cancer Perks.” He walked toward the TV, where a huge pile of DVDs and video games were arranged into a vague pyramid shape. He bent at the waist and snatched up V for Vendetta. “I was, like, the prototypical white Hoosier kid,” he said. “I was all about resurrecting the lost art of the midrange jumper, but then one day I was shooting free throws—just standing at the foul line at the North Central gym shooting from a rack of balls. All at once, I couldn’t figure out why I was methodically tossing a spherical object through a toroidal object. It seemed like the stupidest thing I could possibly be doing.
“I started thinking about little kids putting a cylindrical peg through a circular hole, and how they do it over and over again for months when they figure it out, and how basketball was basically just a slightly more aerobic version of that same exercise. Anyway, for the longest time, I just kept sinking free throws. I hit eighty in a row, my all-time best, but as I kept going, I felt more and more like a two-year-old. And then for some reason I started to think about hurdlers. Are you okay?”
I’d taken a seat on the corner of his unmade bed. I wasn’t trying to be suggestive or anything; I just got kind of tired when I had to stand a lot. I’d stood in the living room and then there had been the stairs, and then more standing, which was quite a lot of standing for me, and I didn’t want to faint or anything. I was I followed him down carpeted stairs to a huge basement bedroom. A shelf at my eye level reached all the way around the room, and it was stuffed solid with basketball memorabilia: dozens of trophies with gold plastic men mid–jump shot or dribbling or reaching for a layup toward an unseen baska bit of a Victorian Lady, fainting-wise. “I’m fine,” I said. “Just listening. Hurdlers?”
“Yeah, hurdlers. I don’t know why. I started thinking about them running their hurdle races, and jumping over these totally arbitrary objects that had been set in their path. And I wondered if hurdlers ever thought, you know, This would go faster if we just got rid of the hurdles.”
“This was before your diagnosis?” I asked.
“Right, well, there was that, too.” He smiled with half his mouth. “The day of the existentially fraught free throws was coincidentally also my last day of dual leggedness. I had a weekend between when they scheduled the amputation and when it happened. My own little glimpse of what Isaac is going through.”
I nodded. I liked Augustus Waters. I really, really, really liked him. I liked the way his story ended with someone else. I liked his voice. I liked that he took existentially fraught free throws. I liked that he was a tenured professor in the Department of Slightly Crooked Smiles with a dual appointment in the Department of Having a Voice That Made My Skin Feel More Like Skin. And I liked that he had two names. I’ve always liked people with two names, because you get to make up your mind what you call them: Gus or Augustus? Me, I was always just Hazel, univalent Hazel.
“Do you have siblings?” I asked.
“Huh?” he answered, seeming a little distracted.
“You said that thing about watching kids play.”
“Oh, yeah, no. I have nephews, from my half sisters. But they’re older. They’re like—DAD, HOW OLD ARE JULIE AND MARTHA?”
“Twenty-eight!”
“They’re like twenty-eight. They live in Chicago. They are both married to very fancy lawyer dudes. Or banker dudes. I can’t remember. You have siblings?”
I shook my head no. “So what’s your story?” he asked, sitting down next to me at a safe distance.
“I already told you my story. I was diagnosed when—”
“No, not your cancer story. Your story. Interests, hobbies, passions, weird fetishes, etcetera.”
“Um,” I said.
“Don’t tell me you’re one of those people who becomes their disease. I know so many people like that. It’s disheartening. Like, cancer is in the growth business, right? The taking-people-over business. But surely you haven’t let it succeed prematurely.”
It occurred to me that perhaps I had. I struggled with how to pitch myself to Augustus Waters, which enthusiasms to embrace, and in the silence that followed it occurred to me that I wasn’t very interesting. “I am pretty unextraordinary.”
“I reject that out of hand. Think of something you like. The first thing that comes to mind.”
“Um. Reading?”
“What do you read?”
“Everything. From, like, hideous romance to pretentious fiction to poetry. Whatever.”
“Do you write poetry, too?”
“No. I don’t write.”
“There!” Augustus almost shouted. “Hazel Grace, you are the only teenager in America who prefers reading poetry to writing it. This tells me so much. You read a lot of capital-G great books, don’t you?”
“I guess?”
“What’s your favorite?”
“Um,” I said.
My favorite book, by a wide margin, was An Imperial Affliction, but I didn’t like to tell people about it. Sometimes, you read a book and it fills you with this weird evangelical zeal, and you become convinced that the shattered world will never be put back together unless and until all living humans read the book. And then there are books like An Imperial Affliction, which you can’t tell people about, books so special and rare and yours that advertising your affection feels like a betrayal.
It wasn’t even that the book was so good or anything; it was just that the author, Peter Van Houten, seemed to understand me in weird and impossible ways. An Imperial Affliction was my book, in the way my body was my body and my thoughts were my thoughts.
Even so, I told Augustus. “My favorite book is probably An Imperial Affliction,” I said.
“Does it feature zombies?” he asked.
“No,” I said.
“Stormtroopers?”
I shook my head. “It’s not that kind of book.”
He smiled. “I am going to read this terrible book with the boring title that does not contain stormtroopers,” he promised, and I immediately felt like I shouldn’t have told him about it. Augustus spun around to a stack of books beneath his bedside table. He grabbed a paperback and a pen. As he scribbled an inscription onto the title page, he said, “All I ask in exchange is that you read this brilliant and haunting novelization of my favorite video game.” He held up the book, which was called The Price of Dawn. I laughed and took it. Our hands kind of got muddled together in the book handoff, and then he was holding my hand. “Cold,” he said, pressing a finger to my pale wrist.
“Not cold so much as underoxygenated,” I said.
“I love it when you talk medical to me,” he said. He stood, and pulled me up with him, and did not let go of my hand until we reached the stairs.
* * *
We watched the movie with several inches of couch between us. I did the totally middle-schooly thing wherein I put my hand on the couch about halfway between us to let him know that it was okay to hold it, but he didn’t try. An hour into the movie, Augustus’s parents came in and served us the enchiladas, which we ate on the couch, and they were pretty delicious.
The movie was about this heroic guy in a mask who died heroically for Natalie Portman, who’s pretty badass and very hot and does not have anything approaching my puffy steroid face.
As the credits rolled, he said, “Pretty great, huh?”
“Pretty great,” I agreed, although it wasn’t, really. It was kind of a boy movie. I don’t know why boys expect us to like boy movies. We don’t expect them to like girl movies. “I should get home. Class in the morning,” I said.
I sat on the couch for a while as Augustus searched for his keys. His mom sat down next to me and said, “I just love this one, don’t you?” I guess I had been looking toward the Encouragement above the TV, a drawing of an angel with the caption Without Pain, How Could We Know Joy?
(This is an old argument in the field of Thinking About Suffering, and its stupidity and lack of sophistication could be plumbed for centuries, but suffice it to say that the existence of broccoli does not in any way affect the taste of chocolate.) “Yes,” I said. “A lovely thought.”

I drove Augustus’s car home with Augustus riding shotgun. He played me a couple songs he liked by a band called The Hectic Glow, and they were good songs, but because I didn’t know them already, they weren’t as good to me as they were to him. I kept glancing over at his leg, or the place where his leg had been, trying to imagine what the fake leg looked like. I didn’t want to care about it, but I did a little. He probably cared about my oxygen. Illness repulses. I’d learned that a long time ago, and I suspected Augustus had, too.
As I pulled up outside of my house, Augustus clicked the radio off. The air thickened. He was probably thinking about kissing me, and I was definitely thinking about kissing him. Wondering if I wanted to. I’d kissed boys, but it had been a while. Pre-Miracle.
I put the car in park and looked over at him. He really was beautiful. I know boys aren’t supposed to be, but he was.
“Hazel Grace,” he said, my name new and better in his voice. “It has been a real pleasure to make your acquaintance.”
“Ditto, Mr. Waters,” I said. I felt shy looking at him. I could not match the intensity of his waterblue eyes.
“May I see you again?” he asked. There was an endearing nervousness in his voice.
I smiled. “Sure.”
“Tomorrow?” he asked.
“Patience, grasshopper,” I counseled. “You don’t want to seem overeager.”
“Right, that’s why I said tomorrow,”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
tôi theo anh xuống cầu thang trải thảm cho một phòng ngủ tầng hầm rất lớn. một kệ ngang tầm mắt của tôi đến tất cả các con đường xung quanh phòng, và nó đã được nhồi vững chắc với kỷ vật bóng rổ: hàng chục danh hiệu vàng nhựa đàn ông bắn giữa nhảy hoặc lừa bóng hoặc đạt một layup đối với một rổ vô hình. cũng có những rất nhiều quả bóng có chữ ký và giày thể thao.
"tôi được sử dụng để chơi bóng rổ," ông giải thích.
"Bạn hẳn phải là khá tốt."
"Tôi đã không xấu, nhưng tất cả những đôi giày và quả bóng là đặc quyền ung thư." Anh đi về phía truyền hình, nơi một đống rất lớn của DVD và các trò chơi video đã được sắp xếp thành một kim tự tháp mơ hồ hình. anh cúi ở thắt lưng và tóm lấy V for Vendetta. "Tôi là, như, các nguyên mẫu đứa trẻ Hoosier trắng", ông nói. "Tôi là tất cả về sự hồi sinh nghệ thuật đã mất của jumper tầm trung,nhưng sau đó một ngày, tôi đã chụp ném miễn phí-chỉ đứng ở vạch ném phạt tại phòng tập thể dục trung tâm phía bắc chụp từ một rack của quả bóng. tất cả cùng một lúc, tôi không thể tìm ra lý do tại sao tôi đã có phương pháp ném một đối tượng hình cầu thông qua một đối tượng hình xuyến. nó có vẻ như là điều ngu ngốc nhất tôi có thể có thể được thực hiện.
"tôi bắt đầu suy nghĩ về những đứa trẻ đặt một cái chốt hình trụ thông qua một lỗ tròn,và làm thế nào họ làm điều đó hơn và hơn nữa trong nhiều tháng khi con số nó ra, và làm thế nào là bóng rổ cơ bản chỉ là một phiên bản nhẹ hơn của aerobic rằng tập thể dục cùng. dù sao, cho thời gian dài, tôi chỉ cần giữ chìm ném miễn phí. tôi nhấn tám mươi trong một hàng, tất cả thời gian của tôi tốt nhất, nhưng như tôi tiếp tục đi, tôi cảm thấy ngày càng nhiều như một hai tuổi. và sau đó vì một lý do tôi bắt đầu suy nghĩ về hurdlers.không sao chứ? "
Tôi muốn lấy một chỗ ngồi ở góc giường và xấu của mình. tôi đã không cố gắng để được gợi ý hoặc bất cứ điều gì, tôi chỉ có loại mệt mỏi khi tôi phải đứng nhiều. Tôi đã đứng trong phòng khách và sau đó đã có cầu thang, và sau đó nhiều hơn đứng, mà là khá nhiều đứng cho tôi, và tôi không muốn ngất xỉu hoặc bất cứ điều gì.tôi là tôi theo sau anh ta xuống cầu thang trải thảm cho một phòng ngủ tầng hầm rất lớn. một kệ ngang tầm mắt của tôi đến tất cả các con đường xung quanh phòng, và nó đã được nhồi vững chắc với kỷ vật bóng rổ: hàng chục danh hiệu vàng nhựa đàn ông bắn giữa nhảy hoặc lừa bóng hoặc đạt một layup hướng tới một chút Baska vô hình của một phụ nữ victorian , ngất xỉu-khôn ngoan. "Tôi ổn," tôi nói. "Chỉ cần nghe. hurdlers? "
"Yeah, hurdlers. tôi không biết lý do tại sao. tôi bắt đầu suy nghĩ về họ chạy đua trở ngại của họ, và nhảy qua các đối tượng này hoàn toàn tùy tiện đã được thiết lập trong con đường của mình. và tôi tự hỏi nếu hurdlers bao giờ nghĩ rằng, bạn biết, điều này sẽ đi nhanh hơn nếu chúng ta chỉ đã thoát khỏi những trở ngại. "
" này là trước khi chẩn đoán của bạn? "tôi hỏi.
" Được rồi, đã có điều đó. " anh mỉm cười với nửa miệng."Ngày của hiện hữu đầy ném miễn phí là tình cờ cũng ngày cuối cùng của tôi về leggedness kép. tôi đã có một ngày cuối tuần từ khi họ lên kế hoạch phẫu thuật cắt bỏ các và khi nó xảy ra. cái nhìn của riêng tôi về những gì isaac đang trải qua. "
i gật đầu. tôi thích nước Augustus. tôi thực sự, thực sự, thực sự thích anh ấy. tôi thích cách câu chuyện của ông đã kết thúc với người khác. tôi thích giọng nói của mình.tôi thích rằng ông đã hiện hữu đầy ném miễn phí. tôi thích rằng ông là một giáo sư tenured trong các bộ phận của những nụ cười nhẹ quanh co với một cuộc hẹn kép trong các bộ phận của việc có một giọng nói để cho làn da của tôi cảm thấy giống như da. và tôi thích rằng ông đã có hai tên. Tôi đã luôn luôn thích những người có hai tên, vì bạn có thể làm cho tâm trí của bạn những gì bạn gọi cho họ: gus hoặc augustus? tôi,tôi đã luôn luôn chỉ màu hạt dẻ, hạt dẻ univalent.
"Bạn có anh chị em?" tôi hỏi.
"huh?" anh trả lời, dường như một chút phân tâm.
"bạn nói rằng điều về xem trẻ em chơi."
"oh, yeah , không có. tôi có đứa cháu, từ chị em một nửa của tôi. nhưng chúng lớn hơn. họ như-cha bao nhiêu tuổi, julie và martha? "
" hai mươi tám! "
" họ như hai mươi tám. họ sống trong chicago.họ đều kết hôn với anh chàng luật sư rất ưa thích. hoặc anh chàng nhân viên ngân hàng. tôi không thể nhớ. bạn có anh chị em? "
i lắc đầu không có. "Để câu chuyện của bạn là gì?" Anh hỏi, ngồi xuống bên cạnh tôi ở một khoảng cách an toàn.
"Tôi đã nói với bạn câu chuyện của tôi. tôi đã được chẩn đoán khi-"
" không, không phải câu chuyện ung thư của bạn. câu chuyện của bạn. lợi ích, sở thích, niềm đam mê, kiểu bạo lạ, vân vân. "
" um ", tôi nói.
"Không cho tôi biết bạn là một trong những người sẽ trở thành bệnh của họ. tôi biết rất nhiều người như thế. đó là thất vọng. như, ung thư là trong kinh doanh tăng trưởng, phải không? các doanh nghiệp lấy dân giao. nhưng chắc chắn bạn đã không để cho nó thành công quá sớm. "
nó xảy ra với tôi rằng có lẽ tôi đã có. tôi phải vật lộn với cách sân bản thân mình để nước Augustus, mà nhiệt tình đón nhận,và trong sự im lặng mà theo sau nó xảy ra với tôi rằng tôi không phải là rất thú vị. "Tôi khá unextraordinary."
"Tôi từ chối mà ra tay. nghĩ về một cái gì đó bạn thích. điều đầu tiên mà nói đến cái tâm. "
" um. đọc không? "
" những gì bạn đọc? "
" tất cả mọi thứ. từ, như, lãng mạn ghê gớm đến viễn tưởng khoe khoang với thơ ca. bất cứ điều gì. "
" để bạn viết thơ, quá? "
" không. tôi không viết. "
"Có!" Augustus gần như hét lên. "Phỉ ân sủng, bạn là người thiếu niên chỉ trong Mỹ những người thích đọc thơ để viết nó. này nói với tôi rất nhiều. bạn đọc rất nhiều vốn g cuốn sách tuyệt vời, phải không? "
" tôi đoán? "
" yêu thích của bạn là gì? "
" um ", tôi nói.
cuốn sách yêu thích của tôi, bởi một biên độ rộng, là một phiền não của triều đình, nhưng tôi không thích nói với mọi người về điều đó. đôi khi,bạn đọc một cuốn sách và nó lấp đầy bạn với lòng nhiệt thành truyền giáo kỳ lạ này, và bạn trở nên thuyết phục rằng thế giới sẽ không bao giờ tan vỡ được đưa trở lại với nhau trừ khi và cho đến khi tất cả mọi người sống đọc cuốn sách. và sau đó có những cuốn sách như một cơn hoạn nạn của triều đình, mà bạn không thể nói với mọi người về, cuốn sách rất đặc biệt và hiếm hoi và bạn mà quảng cáo tình cảm của bạn cảm thấy như một sự phản bội.
nó thậm chí còn không có cuốn sách rất tốt hoặc bất cứ điều gì, nó chỉ có tác giả, peter van Houten, dường như hiểu tôi một cách kỳ lạ và không thể. một bệnh trạng triều đình là cuốn sách của tôi, trong cách cơ thể của tôi là cơ thể của tôi và suy nghĩ của tôi là suy nghĩ của tôi.
ngay cả như vậy, tôi đã nói với Augustus. "Cuốn sách yêu thích của tôi có lẽ là một phiền não của đế quốc," tôi nói.
"Nó tính năng zombie?", Ông hỏi.
"Không,"Tôi nói.
" Stormtroopers? "
I lắc đầu. "Nó không phải là loại của cuốn sách."
Anh mỉm cười. "Tôi sẽ đọc cuốn sách khủng khiếp này với tiêu đề nhàm chán mà không chứa Stormtroopers," anh hứa, và tôi ngay lập tức cảm thấy như tôi không nên nói với ông về nó. Augustus quay xung quanh để một chồng sách bên dưới bàn cạnh giường ngủ của mình. anh nắm lấy một bìa mềm và một cây bút.như ông viết vội một dòng chữ vào trang tiêu đề, ông nói, "tất cả tôi yêu cầu đổi là bạn đọc tiểu thuyết này rực rỡ và đầy ám ảnh của trò chơi video yêu thích của tôi.", ông giơ lên ​​cuốn sách, được gọi là giá của bình minh. tôi cười và lấy nó. bàn tay của chúng tôi loại đã lộn xộn với nhau trong cuốn sách bàn giao, và sau đó ông đã được nắm tay tôi. "Lạnh", ông nói,nhấn một ngón tay để cổ tay nhợt nhạt của tôi.
"không lạnh quá nhiều như underoxygenated," tôi nói.
"Tôi yêu nó khi bạn nói chuyện với y tế với tôi," ông nói. anh đứng, và kéo tôi lên với anh ta, và không buông tay tôi cho đến khi chúng tôi đến cầu thang.

*** chúng ta xem phim với vài inch của chiếc ghế giữa chúng tôi.tôi đã làm điều hoàn toàn trung Schooly trong đó tôi đặt tay lên chiếc ghế dài khoảng giữa chúng ta để cho anh ta biết rằng nó đã được okay để giữ nó, nhưng ông đã không cố gắng. một giờ vào bộ phim, cha mẹ augustus tấn công và phục vụ chúng ta enchiladas, mà chúng tôi đã ăn trên chiếc ghế dài, và họ đã khá ngon.
bộ phim là về anh chàng anh hùng này trong một mặt nạ đã chết anh dũng cho Natalie Portman,người đẹp Badass và rất nóng và không có bất cứ điều gì gần mặt steroid sưng húp của tôi.
như các khoản tín dụng cán, ông nói, "khá lớn, phải không?"
"khá lớn," tôi đồng ý, mặc dù nó không được, thực sự. nó là loại một bộ phim cậu bé. tôi không biết tại sao con trai mong đợi chúng tôi thích những bộ phim cậu bé. chúng tôi không mong đợi họ thích những bộ phim cô gái. "Tôi sẽ nhận được nhà. lớp vào buổi sáng, "tôi nói.
tôi ngồi trên chiếc ghế dài trong một thời gian như Augustus tìm kiếm chìa khóa. mẹ ngồi xuống cạnh tôi và nói, "tôi chỉ cần tình yêu này, phải không?" tôi đoán tôi đã được nhìn về phía khuyến khích trên truyền hình, một bản vẽ của một thiên thần với chú thích mà không đau đớn, làm thế nào có thể chúng tôi biết niềm vui?
(đây là một lập luận cũ trong lĩnh vực suy nghĩ về đau khổ,và ngu dốt và thiếu tinh tế của nó có thể được plumbed trong nhiều thế kỷ, nhưng nó đủ để nói rằng sự tồn tại của bông cải xanh không trong bất kỳ cách nào ảnh hưởng đến hương vị của sô cô la.) "có", tôi nói. "Một ý nghĩ đáng yêu."

Tôi lái xe về nhà xe Augustus với cưỡi augustus shotgun. ông chơi cho tôi một vài bài hát anh thích bởi một ban nhạc được gọi là ánh sáng bận rộn, và họ là những bài hát tốt,nhưng vì tôi không biết họ đã có, họ không phải là tốt với tôi như họ đã cho anh ta. tôi giữ liếc qua tại chân của mình, hoặc nơi chân của ông đã được, cố gắng để tưởng tượng những gì chân giả như thế nào. tôi không muốn quan tâm đến nó, nhưng tôi đã làm một chút. ông có thể quan tâm đến oxy của tôi. bệnh repulses. Tôi đã học được rằng một thời gian dài trước đây, và tôi nghi ngờ Augustus đã có, quá.
như tôi kéo lên bên ngoài của nhà tôi, Augustus nhấp radio tắt. không khí dày lên. ông có thể đã suy nghĩ về hôn tôi, và tôi đã chắc chắn suy nghĩ về hôn anh ta. tự hỏi nếu tôi muốn. Tôi đã hôn chàng trai, nhưng nó đã được một thời gian. trước phép lạ.
tôi đặt xe trong công viên và nhìn qua anh ta. ông thực sự là đẹp. tôi biết cậu bé không phải là, nhưng ông.
"lục nhạt ân sủng,"Ông nói, tên của tôi mới và tốt hơn trong giọng nói của anh. "Nó đã được một niềm vui thật sự để làm quen với bạn."
"Như trên, mr. vùng biển, "tôi nói. tôi cảm thấy xấu hổ nhìn anh. tôi không thể phù hợp với cường độ của mắt waterblue của mình.
"tôi có thể gặp lại?", ông hỏi. có một sự lo lắng đáng yêu trong giọng nói của anh.
i mỉm cười. "Chắc chắn."
"Ngày mai", ông hỏi.
"Kiên nhẫn, châu chấu," tôi tư vấn."Bạn không muốn có vẻ overeager."
"Ngay, đó là lý do tại sao tôi đã nói vào ngày mai,"
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi theo sau ông xuống cầu thang trải thảm phòng ngủ tầng hầm lớn. Một kệ ở cấp mắt của tôi đến tất cả các con đường xung quanh phòng, và nó được nhồi rắn với sự kiện đáng nhớ bóng rổ: hàng chục các danh hiệu với người đàn ông nhựa vàng mid–jump bắn hoặc lừa bóng hoặc đạt cho một layup đối với một giá trong giỏ hàng không nhìn thấy. Ngoài ra còn có rất nhiều quả bóng có chữ ký và sneakers.
"Tôi sử dụng để chơi bóng rổ," ông giải thích.
"Bạn phải đã khá tốt."
"Tôi không phải là xấu, nhưng tất cả các giày dép và bóng là ung thư Perks." Ông đi về hướng TV, nơi một đống rất lớn của DVD và trò chơi điện tử đã được sắp xếp thành một hình dạng kim tự tháp mơ hồ. Ông cong tại thắt lưng và snatched lên ngắn tập V for Vendetta. "Tôi đã là, như, nguyên mẫu trắng Hoosier bé," ông nói. "Tôi là tất cả về resurrecting nghệ thuật bị mất các jumper tầm trung, nhưng sau đó một ngày tôi đã chụp Việt ném — chỉ đứng ở dòng hôi tại Phòng tập thể dục North Central chụp từ một rack của quả bóng. Tất cả cùng một lúc, tôi không thể tìm ra lý do tại sao tôi phương pháp tung một đối tượng hình cầu thông qua một đối tượng hình xuyến. Nó có vẻ như điều stupidest tôi có thể có thể là thực hiện.
"tôi bắt đầu suy nghĩ về đứa trẻ đưa một peg hình trụ thông qua một lỗ tròn, và làm thế nào họ làm điều đó hơn và hơn nữa tháng khi họ tìm nó ra, và làm thế nào bóng rổ là về cơ bản chỉ là một phiên bản nhẹ hơn hiếu khí đó tập thể dục cùng. Dù sao, cho thời gian dài nhất, tôi chỉ giữ chìm Việt ném. Tôi đánh trúng tám mươi trong một hàng, tất cả thời gian tốt nhất của tôi, nhưng như tôi giữ đi, tôi cảm thấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa như một hai tuổi. Và sau đó cho một số lý do tôi bắt đầu suy nghĩ về hurdlers. Có sao không?"
Tôi đã thực hiện một chỗ ngồi ở góc giường unmade của mình. Tôi đã không cố gắng để được gợi hoặc bất cứ điều gì; Tôi chỉ có loại mệt mỏi khi tôi đã phải đứng rất nhiều. Tôi đã đứng trong phòng và sau đó không có là cầu thang, và sau đó thêm đứng, đó là khá nhiều đứng đối với tôi, và tôi không muốn để mờ nhạt hoặc bất cứ điều gì. Tôi là tôi theo sau ông xuống cầu thang trải thảm phòng ngủ tầng hầm lớn. Một kệ ở cấp mắt của tôi đến tất cả các con đường xung quanh phòng, và nó được nhồi rắn với sự kiện đáng nhớ bóng rổ: hàng chục các danh hiệu với người đàn ông nhựa vàng mid–jump bắn hoặc lừa bóng hoặc đạt cho một layup hướng tới một chút baska thần bí của một phụ nữ thời Victoria, ngất-khôn ngoan. "Tôi sử dụng tốt," tôi nói. "Chỉ cần lắng nghe. Hurdlers?"
"Vâng, hurdlers. Tôi không biết lý do tại sao. Tôi bắt đầu suy nghĩ về họ chạy của chủng tộc rào cản, và nhảy trên hoàn toàn tùy ý các đối tượng mà đã là thiết lập trong con đường của họ. "Và tôi tự hỏi nếu hurdlers bao giờ nghĩ, bạn biết, điều này sẽ đi nhanh hơn nếu chúng ta chỉ có loại bỏ những trở ngại."
"Đây là trước khi chẩn đoán của bạn?" Tôi hỏi.
"Ngay, tốt, đã có, quá." Ông cười với một nửa các miệng của mình. "Những ngày Việt ném existentially đầy thật trùng hợp là cũng của tôi ngày cuối cùng của hai leggedness. Tôi đã có một ngày cuối tuần giữa khi họ lên kế hoạch sự cưa đi và khi nó xảy ra. Của riêng tôi cái nhìn nhỏ của những gì Isaac đi qua."
Tôi gật đầu. Tôi thích Augustus Waters. Tôi thực sự, thực sự, thực sự thích anh ta. Tôi thích cách kết thúc câu chuyện của ông với người khác. Tôi thích giọng nói của mình. Tôi thích rằng ông đã existentially đầy Việt ném. Tôi thích rằng ông là một giáo sư giảng dạy ở các vùng của hơi Crooked Smiles với một cuộc hẹn kép ở tỉnh có một giọng nói mà thực hiện của tôi cảm thấy hơn như da. Và tôi thích rằng ông đã có hai tên. Tôi đã luôn luôn thích những người có hai tên, bởi vì bạn có thể thực hiện lên tâm trí của bạn những gì bạn gọi cho họ: Gus hoặc Augustus? Tôi, Tôi đã luôn luôn chỉ Hazel, univalent Hazel.
"Do bạn có anh chị em?" Tôi hỏi.
"Huh?" ông trả lời, dường như một chút phân tâm.
"Bạn nói rằng điều về xem trẻ em chơi."
"Oh, số tôi có đứa cháu, từ chị nửa. Nhưng họ đang lớn. Chúng tôi giống như-DAD, làm thế nào cũ là JULIE AND MARTHA? "
"Hai mươi tám!"
"Chúng tôi giống như hai mươi tám. Họ sống ở Chicago. Họ cả hai được kết hôn với luật sư rất lạ mắt dudes. Hoặc ngân hàng dudes. Tôi không thể nhớ. Bạn có anh chị em?"
Tôi lắc đầu của tôi số "Vì vậy những gì là câu chuyện của bạn?", ông hỏi, ngồi bên cạnh tôi tại một khoảng cách an toàn.
"tôi đã nói với bạn câu chuyện của tôi. Tôi được chẩn đoán khi — "
" không, không phải câu chuyện bệnh ung thư của bạn. Câu chuyện của bạn. Sở thích, sở thích, niềm đam mê, lạ fetishes, etcetera."
"Um," tôi nói.
"Đừng nói với tôi anh là một trong những người đã trở thành bệnh của họ. Tôi biết rất nhiều người như thế. Nó là disheartening. Giống như, ung thư là trong kinh doanh tăng trưởng, phải không? Các doanh nghiệp tham gia người trên. "Nhưng chắc chắn bạn đã không để cho nó thành công sớm."
Nó xảy ra với tôi rằng có lẽ tôi đã có. Tôi vật lộn với làm thế nào để pitch bản thân mình đến vùng biển Augustus, mà enthusiasms để ôm hôn, và trong im lặng sau đó nó xảy ra với tôi rằng tôi đã không rất thú vị. "Tôi khá unextraordinary."
"Tôi từ chối mà ra khỏi tầm tay. Hãy suy nghĩ của một cái gì đó mà bạn thích. Việc đầu tiên mà nói đến cái tâm."
"Um. Đọc?"
"Bạn để đọc những gì?"
"Tất cả mọi thứ. Từ, thích, hideous lãng mạn với kheo khoang viễn tưởng làm thơ. Bất cứ điều gì."
"Làm bạn viết thơ, quá?"
"Số tôi không viết."
"Có!" Augustus hầu như hét lên. "Hazel Grace, bạn đang thiếu niên chỉ ở Mỹ những người thích đọc thơ để viết nó. Điều này cho tôi rất nhiều. Bạn đọc rất nhiều cuốn sách hay thủ đô-G, không bạn?"
"Tôi đoán?"
"Yêu thích của bạn là gì?"
"Um," tôi nói.
cuốn sách yêu thích của tôi, bởi một biên độ rộng, là An Đế quốc Affliction, nhưng tôi không muốn nói với mọi người về nó. Đôi khi, bạn đọc một cuốn sách và nó lấp đầy bạn với này nhiệt tình lạ tin lành, và bạn trở thành thuyết phục rằng tan vỡ thế giới sẽ không bao giờ được đặt lại với nhau trừ khi và cho đến khi tất cả mọi sinh hoạt người đọc những cuốn sách. Và sau đó có những cuốn sách như An Affliction đế quốc, mà bạn không thể nói với mọi người về, cuốn sách rất đặc biệt và hiếm và bạn rằng quảng cáo của bạn tình cảm thấy như một sự phản bội.
Nó không phải là ngay cả rằng cuốn sách là như vậy tốt hay bất cứ điều gì; nó đã là chỉ là tác giả, Peter Van Houten, dường như hiểu tôi trong những cách kỳ lạ và không thể. Một Affliction đế quốc là cuốn sách của tôi, trong cách cơ thể của tôi là cơ thể của tôi và suy nghĩ của tôi đã là suy nghĩ của tôi.
mặc dù vậy, tôi đã nói với Augustus. "Cuốn sách yêu thích của tôi là có lẽ An Đế quốc Affliction," tôi nói.
"Nó không tính năng zombie?", ông hỏi.
"No,"Tôi nói.
"Stormtroopers?"
Tôi lắc đầu của tôi. "Nó là không loại của cuốn sách."
Ông cười. "Tôi sẽ đọc cuốn sách này khủng khiếp với tiêu đề nhàm chán mà không chứa stormtroopers," ông đã hứa, và tôi ngay lập tức cảm thấy như tôi không nên có nói với ông về nó. Augustus tách xung quanh để một chồng sách dưới bàn cạnh giường ngủ của mình. Ông nắm lấy một bìa mềm và một cây bút. Ông viết vội một dòng chữ trên trang tiêu đề, ông nói, "tất cả tôi yêu cầu trong exchange là rằng bạn đọc này novelization rực rỡ và ám ảnh của trò chơi video yêu thích của tôi." Ông đã tổ chức lên cuốn sách được gọi là giá bình minh. Tôi cười và lấy nó. Tay của chúng tôi loại có muddled với nhau trong đến cuốn sách, và sau đó ông đã giữ bàn tay của tôi. "Lạnh," ông nói, cách nhấn một ngón tay để tôi cổ tay nhạt.
"không lạnh quá nhiều như là underoxygenated," tôi nói.
"Tôi thích nó khi bạn nói chuyện y tế với tôi," ông nói. Ông đứng, và kéo tôi lên với anh ta, và không cho phép đi của bàn tay của tôi cho đến khi chúng tôi đạt đến cầu thang.
* * *
chúng tôi dõi bộ phim với một vài inch của chiếc ghế giữa chúng ta. Tôi đã làm việc hoàn toàn schooly trung trong đó tôi đặt bàn tay của tôi trên chiếc ghế dài về giữa chúng tôi để cho anh ta biết rằng nó là okay để giữ nó, nhưng ông đã không cố gắng. Một giờ vào phim, cha mẹ của Augustus bắt đầu vào và phục vụ chúng tôi enchiladas, chúng tôi ăn trên chiếc ghế dài, và họ đã khá ngon.
bộ phim đã về gã anh hùng trong mặt nạ người chết heroically cho Natalie Portman, Ai là khá badass và rất nóng và không có bất cứ điều gì tiếp cận của tôi sưng húp steroid mặt.
như các khoản tín dụng cán, ông nói, "khá lớn, huh?"
"Khá lớn," Tôi đồng ý, mặc dù nó không, thực sự. Nó là loại là một bộ phim cậu bé. Tôi không biết tại sao cậu bé hy vọng chúng tôi thích cậu bé phim. Chúng tôi không mong đợi họ thích cô gái phim. "Tôi nên về nhà. Lớp học vào buổi sáng,"tôi nói.
Tôi ngồi trên ghế trong một thời gian khi Augustus kiếm phím của mình. Mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi và nói, "Tôi chỉ thích cái này không?" Tôi đoán tôi đã tìm kiếm đối với sự khuyến khích trên TV, một bản vẽ của một thiên thần với các chú thích mà không đau, làm thế nào có thể chúng ta biết Joy?
(đây là một đối số cũ trong lĩnh vực của suy nghĩ về bị, " và stupidity và thiếu tinh tế của nó có thể được plumbed trong nhiều thế kỷ, nhưng đủ nó để nói rằng sự tồn tại của bông cải xanh không phải trong bất kỳ cách nào ảnh hưởng đến hương vị của sô cô la.) "Vâng," tôi nói. "Một ý nghĩ đáng yêu."

tôi đã lái xe của Augustus xe nhà với Augustus cưỡi shotgun. Ông chơi cho tôi một vài bài hát ông thích bởi một ban nhạc được gọi là The sáng bận rộn, và họ đã là bài hát tốt, nhưng bởi vì tôi không biết họ đã, họ không tốt với tôi như họ đã cho anh ta. Tôi giữ glancing qua tại chân của mình, hoặc nơi nơi chân của ông đã, cố gắng để tưởng tượng những gì chân giả trông giống như. Tôi không muốn quan tâm đến nó, nhưng tôi đã làm một chút. Ông có thể chăm sóc về oxy của tôi. Bệnh repulses. Tôi đã biết được rằng một thời gian dài trước đây, và tôi nghi ngờ Augustus đã có, quá.
Khi tôi kéo lên bên ngoài nhà của tôi, Augustus nhấp vào các đài phát thanh ra. Không khí dày. Ông có lẽ đã suy nghĩ về hôn tôi, và tôi chắc chắn đã là suy nghĩ về hôn anh ta. Tự hỏi nếu tôi muốn. Tôi đã hôn cậu bé, nhưng nó đã là một lúc. Pre-Miracle.
tôi đặt chiếc xe trong công viên và nhìn qua nó. Ông thực sự là đẹp. Tôi biết cậu bé không có yêu cầu, nhưng ông là.
"Hazel Grace,"ông nói, tôi tên mới và tốt hơn trong giọng nói của mình."Nó là một niềm vui thật sự để làm cho người quen của bạn."
"Ditto, ông Waters," tôi nói. Tôi cảm thấy xấu hổ nhìn anh ta. Tôi có thể không phù hợp với cường độ của ông waterblue mắt.
"Có thể tôi nhìn thấy bạn một lần nữa?" ông yêu cầu. Đã có một căng thẳng quý mến trong giọng nói của mình.
tôi cười. "Chắc chắn."
"Ngày mai?" ông hỏi.
"kiên nhẫn", châu chấu, tôi cố vấn. "Bạn không muốn có vẻ overeager."
"Bên phải, đó là lý do tại sao tôi nói vào ngày mai,"
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: