HARRY POTTER: The Bonds of FamilyThe tires on the car were still turni dịch - HARRY POTTER: The Bonds of FamilyThe tires on the car were still turni Việt làm thế nào để nói

HARRY POTTER: The Bonds of FamilyTh

HARRY POTTER: The Bonds of Family

The tires on the car were still turning slowly as the police and EMS arrived at the scene of the crash. The 18-wheeler truck was standing at an angle across the darkened street, its front smashed, but that was nothing as compared to the van, whose entire body was smashed and crushed.

As the police officers pulled out flashlights so as to better examine the wrecked vehicle, they could already tell it was bad. Windows were broken and the glass shards glittered as they lay sprinkled like miniscule diamonds over the people inside. Blood was spattered and smeared on almost every surface and at first, no one moved or made a sound as the paramedics hurried in to rescue the people trapped inside.

The cop in charge, Inspector Michael Franklin, watched silently as paramedics worked to free the four people inside: a man and woman each in their late thirties and two teenage boys

"Inspector?" One of the other officers came up and handed Franklin a wallet. "Driver had ID. Vernon Dursley Looks like they were coming back from the mall. Found shopping bags and some leftover food and popcorn bags."

Franklin nodded vaguely. "Try to track down any other possible family." Looking at the two teenagers being carefully removed from the wreckage, he added, "We may need to contact a next of kin. How bad is it?"

Inspector Daniel Harper shook his head as the driver of the wrecked car was loaded into an ambulance along with his wife. "Lot of cuts and scrapes. Probably some broken bones as well. The skinnier boy looks to be in the worst shape. But everyone was strapped in and the car had front and side airbags. The car rolled, so that probably caused some of the injuries. But it looks like everyone's going to make it, at least."

Franklin watched as the heavier of the two teenage boys was the last to be loaded into a waiting ambulance. Once the doors closed, the ambulance took off, sirens and lights wailing in the cool night.

As Franklin glanced back at the car, the tires slowly came to a stop.

Petunia Dursley woke to a splitting headache as a doctor shone a penlight in her eyes. "Ungh…"

"Welcome back, Mrs. Dursley," Dr. Mallory Norton said, lowering the light. "How do you feel?"

"Where's my son?" Petunia asked as she remembered the accident the night before.

"Harry or Dudley?"

Petunia sighed. "Dudley is my son. Harry… is my nephew."

Dr. Norton pulled a chair over to Petunia's bedside before sitting down. "Mrs. Dursley, had your husband been drinking last night?"

"A few beers with dinner, why?" Petunia answered, evasively.

"That's all? Because according to Vernon's blood tests I'd say he was drinking much more than that," Norton said, crossing her arms.

"Lately… he's been near drunk all the time," Petunia admitted. "I tried to get Vernon to let me drive home, but he got behind the wheel anyway."

Norton repressed the urge to roll her eyes. "Well, your husband should have listened to you. If he had, he wouldn't be in a coma."

"What?" Petunia said in disbelief. "Will he be alright?"

"I don't know," Norton sighed.

"What about Dudley and Harry?" Petunia asked. She couldn't help being worried about Harry. She might not like the boy but he was still her last remaining family.

"Dudley's right leg was broken in three places," Norton said, looking grim. "We've set it and he should heal well, but he got some of the window glass in his eyes. We'll have to wait and see but there's a chance that he might end up blind."

"And Harry?"

Shrugging, Dr. Norton said, "Harry's still unconscious. He broke two ribs and one of them punctured his right lung. He's intubated. But that's not the worst of it."

"What do you mean?" Petunia asked sitting up a bit.

"Your nephew has two serious compound fractures of the left leg," Norton said, handing Petunia a clipboard. "He's stable for right now, but we need your consent for surgery."

Petunia read the form quickly then looked up sharply. "You want to amputate his leg?"

"If we don't there's a strong risk of infection which could prove fatal in Harry's current weakened condition," Norton said, calmly. "We've stabilized the fractures but the longer we postpone operating the higher the risks."

Petunia closed her eyes. She'd never cared for Harry and now she was supposed to act like his mother? What would Lily do in this situation?

Simple… Lily would do what ever she had to in order to save the life of her son. Just like Petunia would do if it had been Dudley. Opening her eyes Petunia signed her name on the consent form and handed it back. "Take care of my nephew."

A few hours later Petunia stood shakily in Vernon's room.

Her body ached but her mind was enflamed with rage. How DARE Vernon jeopardize his own son's life!

"You bastard," Petunia whispered. "You almost killed me, our son… my nephew. You poisoned me against my own sister's child. You hated magic. You made me hate it as well. I could have gotten to know Harry but you pushed him away."

"Mrs. Dursley?" A nurse stood in the doorway. "Are you okay?"

Petunia took one last look at Vernon before turning to the nurse and asking, "Do you know the phone number of a good divorce attorney?"

If Albus Dumbledore had not been prone to buying muggle newspapers it might have been considerably longer before he found out about Harry.

It was a hot, humid morning at Hogwarts and Dumbledore stopped skimming through the newspaper when he saw the name 'Dursley'. Reading through the small article Dumbledore stood quickly and grabbed his traveling cloak and headed for Hogsmeade where he could apparate to London and the hospital where Harry now lay injured.

The last person Petunia expected to see in Dudley's hospital room was Albus Dumbledore. The tall, thin, Hogwarts headmaster stood near Dudley's bed, reading over the boy's chart. "Good afternoon, Petunia. I see you are recovering nicely. I'm glad you were not terribly injured."

"Mum, he says he can help me," Dudley said, quietly. "And… maybe I won't be blind."

"I am prepared to send your son and Harry to St. Mungo's hospital for magical healing," Dumbledore said, solemnly.

Petunia didn't know what to say to that but she nodded.

"Where," Dumbledore asked, politely. "—is Harry?"

Petunia lay a hand on her son's shoulder. "I'll be back in a moment, Dudley." She led Dumbledore upstairs and just as they were about to go to the surgical waiting room, three doctors came out of an operating room one of whom was pushing a gurney upon which lay and unconscious Harry Potter.

"Mrs. Dursley?" One of the surgeons asked.

Petunia watched Harry being taken away. "How is he?"

"Surgery went fine," the surgeon replied. "Hopefully he'll wake up soon if you wanted to talk to him."

Petunia nodded and she and Dumbledore went to the recovery room where Harry was.

Dumbledore noticed that most of Harry's left leg was gone and he looked at Petunia with a raised eye. "You allowed the muggle doctors to amputate Harry's leg?"

Petunia nodded. "I didn't have much of a choice, did I?"

"I am not faulting you, Petunia," Dumbledore said, kindly. "Quite the opposite. It seems that you are at last acknowledging Harry as your family."

"I was jealous of Lily," Petunia said, looking down at Harry's frail form. "She was special. I wasn't."

"You are special to Harry," Dumbledore replied. "You are the only family he has ever known and while Sirius black offers Harry a connection to his father, you offer the only consistent connection Harry has to Lily."

"Vernon almost got my own son killed because he was drinking and he drove. He almost killed me, Harry, and Dudley," Petunia said, bitterly. "Even if Dudley will be okay… I don't want Vernon anywhere near us."

"I will do what I can to help," Dumbledore said, simply. "Now let's get Harry and Dudley taken care of, shall we?"

Lying in his bed in St. Mungo's, Harry wasn't sure what to feel about what had happened to him. Dudley's sight had been saved by some quick healing and the healers had mended the broken leg in no time at all.

Harry, though, was a different story. While the healer had been able to clean up his stump, she'd been unable to regrow Harry's leg.

"Harry?" Looking up Harry was surprised to see Petunia sitting down in the chair next to his bed. "How are you… considering?"

"Okay," Harry said, lying back against the pillows of his bed. "Considering."

"The healer told me that you'll be up and walking in a few days," Petunia said, trying to be cheerful.

"Yeah, but I won't be playing Quidditch anymore," Harry said, not looking at his aunt. "Who wants a seeker with one leg?"

"I'm sure they'll give you some sort of prosthetic," Petunia replied. "Harry… I'm sorry… for everything I've done to you over the years. I was blinded by Vernon's hatred of magic." Harry rolled over onto his side, facing away from his aunt. "I don't expect you to forgive me, Harry," Petunia said, morosely. "But if you… ever want to talk…"

"You're my mum's sister," Harry said, a sharp edge in his tone. "But you've never considered me family. I don't consider you family either."

Petunia felt like she'd just been slapped but she nodded, getting up and heading for the door. Looking back at her nephew she vowed to try and earn back Harry's trust. No matter what it took.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
HARRY POTTER: Các trái phiếu của gia đìnhLốp xe trên xe vẫn đã chuyển từ từ như cảnh sát và EMS đến hiện trường của vụ tai nạn. Xe tải người đã đứng ở một góc trên đường phố tối, phía trước của nó bị đập vỡ, nhưng đó là không có gì so với chiếc xe, mà toàn bộ cơ thể đập tan và nghiền nát.Khi các sĩ quan cảnh sát kéo ra đèn pin để tốt hơn kiểm tra xác xe, họ đã có thể cho biết nó là xấu. Windows đã bị hỏng và các mảnh vỡ kính glittered khi họ thạch như kim cương rất nhỏ trên những người bên trong. Máu spattered và bôi mặt hầu hết và lúc đầu tiên, không ai di chuyển hoặc thực hiện một âm thanh như các paramedics vội vã trong để cứu người mắc kẹt bên trong.Cảnh sát phụ trách, thanh tra Michael Franklin, theo dõi âm thầm như paramedics làm việc để giải phóng bốn người bên trong: một người đàn ông và phụ nữ mỗi ở cuối của thirties và hai thiếu niên trai"Thanh tra?" Một trong những sĩ quan khác đã đưa ra và trao cho Franklin một ví. "Trình điều khiển có ID. Vernon Dursley trông giống như họ đã sắp trở lại từ các trung tâm mua. Tìm thấy túi mua sắm và một số còn lại của thực phẩm và túi bỏng ngô."Franklin gật đầu vaguely. "Cố gắng để theo dõi bất kỳ gia đình khác có thể." Nhìn vào hai thanh thiếu niên được cẩn thận loại bỏ từ đống đổ nát, ông nói thêm, "chúng tôi có thể cần liên hệ với kế tiếp thân. Làm thế nào nặng không?"Inspector Daniel Harper shook his head as the driver of the wrecked car was loaded into an ambulance along with his wife. "Lot of cuts and scrapes. Probably some broken bones as well. The skinnier boy looks to be in the worst shape. But everyone was strapped in and the car had front and side airbags. The car rolled, so that probably caused some of the injuries. But it looks like everyone's going to make it, at least."Franklin watched as the heavier of the two teenage boys was the last to be loaded into a waiting ambulance. Once the doors closed, the ambulance took off, sirens and lights wailing in the cool night.As Franklin glanced back at the car, the tires slowly came to a stop.Petunia Dursley woke to a splitting headache as a doctor shone a penlight in her eyes. "Ungh…""Welcome back, Mrs. Dursley," Dr. Mallory Norton said, lowering the light. "How do you feel?""Where's my son?" Petunia asked as she remembered the accident the night before."Harry or Dudley?"Petunia sighed. "Dudley is my son. Harry… is my nephew."Dr. Norton pulled a chair over to Petunia's bedside before sitting down. "Mrs. Dursley, had your husband been drinking last night?""A few beers with dinner, why?" Petunia answered, evasively."That's all? Because according to Vernon's blood tests I'd say he was drinking much more than that," Norton said, crossing her arms."Lately… he's been near drunk all the time," Petunia admitted. "I tried to get Vernon to let me drive home, but he got behind the wheel anyway."Norton repressed the urge to roll her eyes. "Well, your husband should have listened to you. If he had, he wouldn't be in a coma.""What?" Petunia said in disbelief. "Will he be alright?""I don't know," Norton sighed."What about Dudley and Harry?" Petunia asked. She couldn't help being worried about Harry. She might not like the boy but he was still her last remaining family."Dudley's right leg was broken in three places," Norton said, looking grim. "We've set it and he should heal well, but he got some of the window glass in his eyes. We'll have to wait and see but there's a chance that he might end up blind.""And Harry?"Shrugging, Dr. Norton said, "Harry's still unconscious. He broke two ribs and one of them punctured his right lung. He's intubated. But that's not the worst of it.""What do you mean?" Petunia asked sitting up a bit."Your nephew has two serious compound fractures of the left leg," Norton said, handing Petunia a clipboard. "He's stable for right now, but we need your consent for surgery."Petunia read the form quickly then looked up sharply. "You want to amputate his leg?""If we don't there's a strong risk of infection which could prove fatal in Harry's current weakened condition," Norton said, calmly. "We've stabilized the fractures but the longer we postpone operating the higher the risks."Petunia closed her eyes. She'd never cared for Harry and now she was supposed to act like his mother? What would Lily do in this situation?
Simple… Lily would do what ever she had to in order to save the life of her son. Just like Petunia would do if it had been Dudley. Opening her eyes Petunia signed her name on the consent form and handed it back. "Take care of my nephew."

A few hours later Petunia stood shakily in Vernon's room.

Her body ached but her mind was enflamed with rage. How DARE Vernon jeopardize his own son's life!

"You bastard," Petunia whispered. "You almost killed me, our son… my nephew. You poisoned me against my own sister's child. You hated magic. You made me hate it as well. I could have gotten to know Harry but you pushed him away."

"Mrs. Dursley?" A nurse stood in the doorway. "Are you okay?"

Petunia took one last look at Vernon before turning to the nurse and asking, "Do you know the phone number of a good divorce attorney?"

If Albus Dumbledore had not been prone to buying muggle newspapers it might have been considerably longer before he found out about Harry.

It was a hot, humid morning at Hogwarts and Dumbledore stopped skimming through the newspaper when he saw the name 'Dursley'. Reading through the small article Dumbledore stood quickly and grabbed his traveling cloak and headed for Hogsmeade where he could apparate to London and the hospital where Harry now lay injured.

The last person Petunia expected to see in Dudley's hospital room was Albus Dumbledore. The tall, thin, Hogwarts headmaster stood near Dudley's bed, reading over the boy's chart. "Good afternoon, Petunia. I see you are recovering nicely. I'm glad you were not terribly injured."

"Mum, he says he can help me," Dudley said, quietly. "And… maybe I won't be blind."

"I am prepared to send your son and Harry to St. Mungo's hospital for magical healing," Dumbledore said, solemnly.

Petunia didn't know what to say to that but she nodded.

"Where," Dumbledore asked, politely. "—is Harry?"

Petunia lay a hand on her son's shoulder. "I'll be back in a moment, Dudley." She led Dumbledore upstairs and just as they were about to go to the surgical waiting room, three doctors came out of an operating room one of whom was pushing a gurney upon which lay and unconscious Harry Potter.

"Mrs. Dursley?" One of the surgeons asked.

Petunia watched Harry being taken away. "How is he?"

"Surgery went fine," the surgeon replied. "Hopefully he'll wake up soon if you wanted to talk to him."

Petunia nodded and she and Dumbledore went to the recovery room where Harry was.

Dumbledore noticed that most of Harry's left leg was gone and he looked at Petunia with a raised eye. "You allowed the muggle doctors to amputate Harry's leg?"

Petunia nodded. "I didn't have much of a choice, did I?"

"I am not faulting you, Petunia," Dumbledore said, kindly. "Quite the opposite. It seems that you are at last acknowledging Harry as your family."

"I was jealous of Lily," Petunia said, looking down at Harry's frail form. "She was special. I wasn't."

"You are special to Harry," Dumbledore replied. "You are the only family he has ever known and while Sirius black offers Harry a connection to his father, you offer the only consistent connection Harry has to Lily."

"Vernon almost got my own son killed because he was drinking and he drove. He almost killed me, Harry, and Dudley," Petunia said, bitterly. "Even if Dudley will be okay… I don't want Vernon anywhere near us."

"I will do what I can to help," Dumbledore said, simply. "Now let's get Harry and Dudley taken care of, shall we?"

Lying in his bed in St. Mungo's, Harry wasn't sure what to feel about what had happened to him. Dudley's sight had been saved by some quick healing and the healers had mended the broken leg in no time at all.

Harry, though, was a different story. While the healer had been able to clean up his stump, she'd been unable to regrow Harry's leg.

"Harry?" Looking up Harry was surprised to see Petunia sitting down in the chair next to his bed. "How are you… considering?"

"Okay," Harry said, lying back against the pillows of his bed. "Considering."

"The healer told me that you'll be up and walking in a few days," Petunia said, trying to be cheerful.

"Yeah, but I won't be playing Quidditch anymore," Harry said, not looking at his aunt. "Who wants a seeker with one leg?"

"I'm sure they'll give you some sort of prosthetic," Petunia replied. "Harry… I'm sorry… for everything I've done to you over the years. I was blinded by Vernon's hatred of magic." Harry rolled over onto his side, facing away from his aunt. "I don't expect you to forgive me, Harry," Petunia said, morosely. "But if you… ever want to talk…"

"You're my mum's sister," Harry said, a sharp edge in his tone. "But you've never considered me family. I don't consider you family either."

Petunia felt like she'd just been slapped but she nodded, getting up and heading for the door. Looking back at her nephew she vowed to try and earn back Harry's trust. No matter what it took.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
HARRY POTTER: Các trái phiếu của một gia đình Các lốp xe trên xe vẫn chuyển từ từ khi cảnh sát và EMS đến hiện trường của vụ tai nạn. Chiếc xe tải 18 bánh đang đứng ở một góc bên kia đường tối tăm, mặt trước của nó đập tan, nhưng đó là không có gì so với các van, mà toàn thân được đập vỡ và nghiền nát. Khi nhân viên cảnh sát lôi ra đèn pin để kiểm tra tốt hơn xe đắm, họ đã có thể nói nó là xấu. Cửa sổ bị phá vỡ và những mảnh thủy tinh lấp lánh khi họ nằm rải như kim cương rất nhỏ so với những người bên trong. Máu được spattered và bôi trên hầu hết các bề mặt và lúc đầu, không ai di chuyển hoặc làm một âm thanh như các y tá vội vã để cứu những người bị mắc kẹt bên trong. Các cảnh sát phụ trách, thanh tra Michael Franklin, xem âm thầm như y đã làm việc để giải phóng bốn người bên trong: một người đàn ông và người đàn bà từng ở tuổi ba mươi cuối của họ và hai cậu con trai tuổi teen "Thanh tra?" Một trong những sĩ quan khác đã đưa ra và đưa cho Franklin một chiếc ví. "Driver có ID. Vernon Dursley Hình như họ đã trở về từ trung tâm mua sắm. Túi mua hàng tìm thấy và một số túi thực phẩm và bỏng ngô còn sót lại." Franklin gật đầu một cách mơ hồ. "Hãy thử để theo dõi bất kỳ gia đình khác có thể." Nhìn vào hai thanh thiếu niên được lấy ra khỏi đống đổ nát, ông nói thêm, "Chúng tôi có thể cần phải liên lạc với một người thân. Làm thế nào xấu là nó?" Thanh tra Daniel Harper lắc đầu khi người điều khiển xe đắm đã được nạp vào một xe cứu thương cùng với vợ của mình. "Rất nhiều vết cắt và trầy xước. Có lẽ một số xương bị gãy là tốt. Cậu bé gầy có vẻ là trong hình dạng tồi tệ nhất. Nhưng tất cả mọi người bị trói và xe có túi khí phía trước và bên hông. Chiếc xe lăn, do đó có thể gây ra một số các chấn thương. Nhưng có vẻ như tất cả mọi người sẽ làm cho nó, ít nhất. " Franklin xem như là nặng hơn trong hai cậu bé vị thành niên là người cuối cùng được nạp vào một xe cứu thương chờ đợi. Khi cánh cửa đóng lại, xe cứu thương đã tắt, còi báo động và đèn khóc lóc trong đêm mát mẻ. Khi Franklin liếc nhìn lại xe, lốp xe từ từ đến một điểm dừng. Petunia Dursley thức dậy với một nhức đầu chia tách như một bác sĩ chiếu một penlight trong cô mắt. "Ungh ..." "Chào mừng trở lại, bà Dursley," Tiến sĩ Mallory Norton nói, hạ thấp ánh sáng. "Làm thế nào để bạn cảm thấy?" "Con trai của tôi?" Petunia hỏi khi cô nhớ lại tai nạn vào đêm hôm trước. "Harry hay Dudley?" Petunia thở dài. "Dudley là con trai tôi. Harry ... là cháu trai của tôi." Dr. Norton kéo một chiếc ghế bên giường Petunia trước khi ngồi xuống. "Bà Dursley, chồng bạn đã được uống đêm qua không?" "Một vài ly với bữa ăn tối, tại sao?" Petunia đã trả lời, evasively. "Đó là tất cả? Bởi vì theo xét nghiệm máu Vernon của tôi muốn nói rằng ông ta đã uống nhiều hơn thế," Norton nói, khoanh tay trước ngực. "Gần đây ... ông đã gần say tất cả các thời gian," Petunia thừa nhận. "Tôi đã cố gắng để có được Vernon để cho tôi lái xe về nhà, nhưng ông đã ngồi sau tay lái anyway." Norton kìm nén sự thôi thúc để cuộn đôi mắt cô. "Vâng, chồng bạn nên lắng nghe bạn. Nếu anh đã có, ông sẽ không được trong tình trạng hôn mê." "Cái gì?" Petunia nói trong sự hoài nghi. "Liệu anh có sao không?" "Tôi không biết," Norton thở dài. "Còn Dudley và Harry?" Petunia hỏi. Cô không thể không lo lắng về Harry. Cô có thể không thích cậu nhưng cậu ấy vẫn là gia đình duy nhất còn lại của cô. "Chân phải của Dudley đã bị phá vỡ ở ba nơi," Norton nói, nhìn ảm đạm. "Chúng tôi đã thiết lập nó và anh cũng sẽ lành, nhưng ông có một số các kính cửa sổ trong đôi mắt của mình. Chúng ta sẽ phải chờ xem, nhưng có một cơ hội mà anh có thể kết thúc mù." "Và Harry?" Nhún vai Tiến sĩ Norton cho biết, "Harry vẫn còn bất tỉnh. Ông đã phá vỡ hai xương sườn và một trong số họ đâm thủng phổi phải của mình. Anh ấy đặt nội khí quản. Nhưng đó không phải là tồi tệ nhất của nó." "Ý anh là gì?" Petunia hỏi ngồi lên một chút. "Cháu trai của bạn có hai gãy xương hợp chất nghiêm trọng của chân trái," Norton nói, đưa Petunia một clipboard. "Anh ấy là ổn định ngay bây giờ, nhưng chúng ta cần sự đồng ý của bạn cho phẫu thuật." Petunia đọc đơn một cách nhanh chóng sau đó nhìn lên mạnh. "Bạn muốn phải cưa chân của mình?" "Nếu chúng ta không có nguy cơ lây nhiễm mạnh mẽ mà có thể chứng minh gây tử vong trong tình trạng suy yếu hiện tại của Harry," Norton cho biết, bình tĩnh. "Chúng tôi đã ổn định gãy xương nhưng chúng tôi lâu chưa vội điều hành cao hơn các rủi ro." Petunia nhắm mắt lại. Cô chưa bao giờ chăm sóc cho Harry và bây giờ cô phải hành động như người mẹ của mình? Lily sẽ làm gì trong tình huống này? Đơn giản ... Lily sẽ làm những gì mà nàng đã phải để cứu cuộc sống của con trai mình. Cũng giống như Petunia sẽ làm gì nếu nó đã được Dudley. Mở mắt Petunia đã ký tên mình trên giấy chấp thuận và đưa nó trở lại. "Hãy chăm sóc cháu trai của tôi." Một vài giờ sau đó Petunia đứng run rẩy trong phòng Vernon. Thi thể của cô đau nhói nhưng tâm trí của cô đã enflamed với cơn thịnh nộ. Làm thế nào DÁM Vernon gây nguy hiểm cho cuộc sống của con trai riêng của mình! "Đồ khốn," Petunia thì thầm. "Bạn gần như đã giết tôi, con trai của chúng tôi ... cháu trai của tôi. Bạn tôi đầu độc đối với con gái riêng của tôi. Bạn ghét phép thuật. Bạn làm tôi ghét nó là tốt. Tôi có thể đã nhận biết Harry nhưng bạn đẩy anh đi." "Bà Dursley? " Một y tá đứng ở cửa. "Cậu không sao chứ?" Petunia lấy một cái nhìn cuối cùng tại Vernon trước khi chuyển sang các y tá và hỏi: "Bạn có biết số điện thoại của một luật sư ly hôn tốt?" Nếu Albus Dumbledore đã không dễ bị mua báo Muggle nó có thể đã được thời gian lâu trước khi ông phát hiện ra về Harry. Nó là một nóng, ẩm sáng tại Hogwarts và Dumbledore dừng lại lướt qua tờ báo khi ông nhìn thấy tên 'Dursley. Đọc qua bài viết nhỏ Dumbledore đứng một cách nhanh chóng và nắm lấy chiếc áo choàng đi du lịch của mình và hướng đến Hogsmeade, nơi ông có thể Độn đến London và bệnh viện nơi Harry bây giờ lay thương. Người cuối cùng Petunia dự kiến có trong phòng bệnh viện Dudley là Albus Dumbledore. Các cao, gầy, Hogwarts hiệu trưởng đứng gần giường của Dudley, đọc trên biểu đồ của cậu bé. "Xin chào, Petunia. Tôi thấy bạn đang khôi phục độc đáo. Tôi rất vui vì bạn đã không quá bị thương." "Mẹ ơi, ông nói rằng ông có thể giúp tôi," Dudley nói, lặng lẽ. "Và ... có lẽ tôi sẽ không bị mù." "Tôi đã sẵn sàng để gửi con trai của mình và Harry đến bệnh viện St. Mungo cho chữa bệnh kỳ diệu," cụ Dumbledore nói, long trọng. Petunia không biết phải nói gì với điều đó nhưng cô gật đầu . "ở đâu," Dumbledore hỏi, lịch sự. "-là Harry?" Petunia đặt một tay lên vai của con trai. "Tôi sẽ trở lại trong một khoảnh khắc, Dudley." Cô dẫn Dumbledore lầu và chỉ khi họ chuẩn bị để đi đến phòng chờ phẫu thuật, ba bác sĩ bước ra khỏi phòng điều hành một trong số đó đã đẩy một cáng khi đó nằm bất tỉnh và Harry Potter. "Bà Dursley?" Một trong những bác sĩ phẫu thuật hỏi. Petunia nhìn Harry bị lấy đi. "Anh ấy thế nào?" "Phẫu thuật diễn ra tốt đẹp", các bác sĩ phẫu thuật trả lời. "Hy vọng rằng anh ta sẽ thức dậy sớm nếu bạn muốn nói chuyện với anh." Petunia gật đầu và cô ấy và Dumbledore đã đi đến phòng hồi sức Harry. Dumbledore nhận thấy rằng hầu hết chân trái Harry đã biến mất và ông nhìn Petunia với một lớn lên mắt. "Bạn cho phép các bác sĩ phải cắt bỏ chân Muggle Harry?" Petunia gật đầu. "Tôi không có nhiều sự lựa chọn, phải không?" "Tôi không đứt gãy bạn, Petunia," cụ Dumbledore nói, vui lòng. "Hoàn toàn ngược lại. Có vẻ như bạn đang ở cuối cùng thừa nhận Harry như gia đình của bạn." "Tôi ghen tị với Lily," Petunia nói, nhìn xuống dưới dạng yếu đuối của Harry. "Cô ấy rất đặc biệt. Tôi đã không được." "Bạn là đặc biệt với Harry," cụ Dumbledore trả lời. "Bạn là gia đình duy nhất mà anh đã từng biết đến và trong khi Sirius màu đen mang Harry một kết nối đến cha mình, bạn cung cấp các kết nối phù hợp chỉ có Harry để Lily." "Vernon gần như bị chính con trai mình bị giết vì đã uống rượu và ông lái xe. Ông gần như đã giết tôi, Harry, và Dudley, "Petunia nói, cay đắng. "Ngay cả khi Dudley sẽ không sao đâu ... Tôi không muốn bất cứ nơi nào Vernon gần chúng tôi." "Tôi sẽ làm những gì có thể để giúp đỡ," cụ Dumbledore nói, đơn giản. "Bây giờ chúng ta hãy lấy Harry và Dudley đưa về chăm sóc, được chứ?" Nằm trên giường của ông ở St Mungo, Harry đã không chắc chắn những gì để cảm nhận về những gì đã xảy ra với anh. Tầm nhìn của Dudley đã được cứu bởi một số chữa bệnh nhanh chóng và các thầy lang đã vá chân bị hỏng trong thời gian không ở tất cả. Harry, mặc dù, là một câu chuyện khác nhau. Trong khi chữa bệnh đã có thể để làm sạch cánh tay cụt, cô đã không thể mọc lại chân của Harry. "Harry?" Nhìn lên Harry đã ngạc nhiên khi thấy Petunia ngồi xuống ghế bên cạnh giường của mình. "Làm thế nào bạn ... xem xét?" "Được rồi," Harry nói, nằm ​​lưng vào gối giường của mình. "Xem xét." "Các người chữa lành nói với tôi rằng bạn sẽ được và đi bộ trong một vài ngày," Petunia nói, cố gắng để được vui vẻ. "Yeah, nhưng tôi sẽ không được chơi Quidditch nữa," Harry nói, không nhìn dì của mình. "Ai muốn một người tìm kiếm với một chân?" "Tôi chắc rằng họ sẽ cung cấp cho bạn một số loại bộ phận giả," Petunia trả lời. "Harry ... Tôi xin lỗi ... cho tất cả mọi thứ mà tôi đã làm cho bạn trong những năm qua. Tôi đã mù quáng bởi lòng thù hận của magic Vernon." Harry cuộn lên phía trên của mình, quay mặt đi từ dì của mình. "Tôi không hy vọng bạn tha thứ cho tôi, Harry," Petunia nói, rầu rĩ. "Nhưng nếu bạn ... bao giờ muốn nói chuyện ..." "Anh chị em của mẹ tôi," Harry nói, một cạnh sắc nét trong giọng nói ấy. "Nhưng bạn đã bao giờ coi tôi gia đình. Tôi không coi gia đình bạn hoặc." Petunia cảm thấy như cô ấy vừa mới bị tát nhưng cô gật đầu, đứng dậy và hướng ra cửa. Nhìn lại cháu trai của cô, cô tuyên bố sẽ thử và lấy lại niềm tin của Harry. Không có vấn đề gì nó mất.






























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: