She found herself in a familiar place.It was ridiculous to acknowledge dịch - She found herself in a familiar place.It was ridiculous to acknowledge Việt làm thế nào để nói

She found herself in a familiar pla

She found herself in a familiar place.
It was ridiculous to acknowledge that her legs were the one that led her to the said place. She looked at the red vending machine, currently reflecting the sunshine whilst the peripheral aroma of bushes and trees could be smelled. Her blank look was replied by the lifeless stare of the said vending machine, but somehow, the hazel haired girl could know from the way the scenery became oh so different (in her point of view) and the way the vending machine gave her a cold look that the said thing demanded the figure of spiky haired guy to be there, finally bickering with her while the vending machine smirked at the usual pattern.
She was there… not because she wanted to, but rather, because it was an ordinary pattern for her to be there, setting an ambush to meet Kamijou Touma. But now, the said guy… was not there, and no matter how stoic an individual called Misaka Mikoto could be, she really wanted to cry for his appearance there.
Her flawless hands found themselves in her pocket, taking a Gekota charm that became the only memento of her love secret; a fragile little thing that they both bought on one blissful day, just until it became the only thing that reflected the whereabouts and soul of Kamijou Touma when she found it lying on the beach alone. She watched it on her hand, looking at it as though it was some kind of long forgotten friend, with an expression as if she would hug the said charm between her sobs. She let all of her memories overwhelmed her body, and with memory that was flown to her brain, she felt as though she had no any power to do anything. She felt as if she was just a weak girl who needed much protection, and ironically, her only protection was… gone.
And the Gekota Charm took a glimpse of crystal tear from the said girl, as it tried to comfort her with a lifeless, yet deep look in futile.
She remembered the time when she was alone at the bridge, looking at the blue draft of the lake whilst she regretted everything that she had done from the previous time. She was just stepping on the verge of lifeline just until he stopped her; dragging her from the road to the hell and let her to take a glance of heaven, in exchange his own mind, soul, and body on the line of death. He finally survived, even though he almost lost his soul ten times and his breath nearly stopped. He still joked around with her, bringing that heart stopping smile of his as though the previous incident was nothing for him.
Her memory brought her also to the time when she was hiding behind the protection of red steel pole, clutching the plastic bag tightly as her ears never stopped listening to the words from the spiky haired guy. What he said indeed was an irresponsible things; something that couldn't be done without help, and she knew that he was a kind of guy who would talk like that to anyone. Nevertheless, she could feel some kind of frankness and honesty concealed perfectly behind the irresponsible, cool looking line. What she remembered was that she couldn't resist the urge to blush, and somehow she was fine with it.
Her face darkened slightly when she wandered to the time when the said spiky haired guy was covered with bandages and injuries, running around the dirty road as though he was in the mission to save the whole town again (and it was indeed true). She didn't need to be a professor to know that he was running from the nearby hospital without permission. The hazel haired girl just stopped him (momentarily), confronting him about her acknowledgement of his memory loss, just to be replied by his shocked expression. She couldn't see him like that, carrying an unimaginable weight and still tried to stumble onto the battlefield when his health was greatly impaired all on his own. He just shoved her off, leaving her with his usual smile, as though everything would be okay.
Her face darkened even more when she remembered the time when she was in the helicopter, the safest place around the area and the spiky haired guy was… there, standing on the most dangerous place with a face as though it was his own home and native country. She shouted at him to come with her, using all of her abilities to take him to the safer place in futile, just until he was forced to leave, and she never met him again afterwards.
She trailed off; muscles began weakening all of the sudden as each memory appeared to torture her without equal. She knelt on the ground, hugging the said Gekota Charm in depression whilst more tears began drenching the soil below, as though the tears tried to purify every fragment of soil with the sacrifice of her own happiness. Her tears channeled every kind of sorrow emotion that was granted to her for the two days of the disappearance of the said spiky haired guy and she couldn't resist her cry anymore.
Someone who would keep her warm every time, someone who would keep her safe from the storm had gone. Without him, nothing looked the same in the light; nothing ever seemed to quite turn out right. She realized that she was in love, but now, she was alone. She had lost the love she found, crying without a sound.
Where had he gone?
And she was crying even hard; not the usual crying that could be seen from someone who lost in a game, but rather, a cry that could be heard from someone whose life had been shattered, who didn't really want to see tomorrow. She was no longer kneeling, but burying her head to the ground beneath as though the soil demanded her kiss for it. She sobbed hard, heart broken, and also, stupefied by the sorrowful reality.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
She found herself in a familiar place.It was ridiculous to acknowledge that her legs were the one that led her to the said place. She looked at the red vending machine, currently reflecting the sunshine whilst the peripheral aroma of bushes and trees could be smelled. Her blank look was replied by the lifeless stare of the said vending machine, but somehow, the hazel haired girl could know from the way the scenery became oh so different (in her point of view) and the way the vending machine gave her a cold look that the said thing demanded the figure of spiky haired guy to be there, finally bickering with her while the vending machine smirked at the usual pattern.She was there… not because she wanted to, but rather, because it was an ordinary pattern for her to be there, setting an ambush to meet Kamijou Touma. But now, the said guy… was not there, and no matter how stoic an individual called Misaka Mikoto could be, she really wanted to cry for his appearance there.Her flawless hands found themselves in her pocket, taking a Gekota charm that became the only memento of her love secret; a fragile little thing that they both bought on one blissful day, just until it became the only thing that reflected the whereabouts and soul of Kamijou Touma when she found it lying on the beach alone. She watched it on her hand, looking at it as though it was some kind of long forgotten friend, with an expression as if she would hug the said charm between her sobs. She let all of her memories overwhelmed her body, and with memory that was flown to her brain, she felt as though she had no any power to do anything. She felt as if she was just a weak girl who needed much protection, and ironically, her only protection was… gone.And the Gekota Charm took a glimpse of crystal tear from the said girl, as it tried to comfort her with a lifeless, yet deep look in futile.She remembered the time when she was alone at the bridge, looking at the blue draft of the lake whilst she regretted everything that she had done from the previous time. She was just stepping on the verge of lifeline just until he stopped her; dragging her from the road to the hell and let her to take a glance of heaven, in exchange his own mind, soul, and body on the line of death. He finally survived, even though he almost lost his soul ten times and his breath nearly stopped. He still joked around with her, bringing that heart stopping smile of his as though the previous incident was nothing for him.Her memory brought her also to the time when she was hiding behind the protection of red steel pole, clutching the plastic bag tightly as her ears never stopped listening to the words from the spiky haired guy. What he said indeed was an irresponsible things; something that couldn't be done without help, and she knew that he was a kind of guy who would talk like that to anyone. Nevertheless, she could feel some kind of frankness and honesty concealed perfectly behind the irresponsible, cool looking line. What she remembered was that she couldn't resist the urge to blush, and somehow she was fine with it.Her face darkened slightly when she wandered to the time when the said spiky haired guy was covered with bandages and injuries, running around the dirty road as though he was in the mission to save the whole town again (and it was indeed true). She didn't need to be a professor to know that he was running from the nearby hospital without permission. The hazel haired girl just stopped him (momentarily), confronting him about her acknowledgement of his memory loss, just to be replied by his shocked expression. She couldn't see him like that, carrying an unimaginable weight and still tried to stumble onto the battlefield when his health was greatly impaired all on his own. He just shoved her off, leaving her with his usual smile, as though everything would be okay.Her face darkened even more when she remembered the time when she was in the helicopter, the safest place around the area and the spiky haired guy was… there, standing on the most dangerous place with a face as though it was his own home and native country. She shouted at him to come with her, using all of her abilities to take him to the safer place in futile, just until he was forced to leave, and she never met him again afterwards.She trailed off; muscles began weakening all of the sudden as each memory appeared to torture her without equal. She knelt on the ground, hugging the said Gekota Charm in depression whilst more tears began drenching the soil below, as though the tears tried to purify every fragment of soil with the sacrifice of her own happiness. Her tears channeled every kind of sorrow emotion that was granted to her for the two days of the disappearance of the said spiky haired guy and she couldn't resist her cry anymore.Someone who would keep her warm every time, someone who would keep her safe from the storm had gone. Without him, nothing looked the same in the light; nothing ever seemed to quite turn out right. She realized that she was in love, but now, she was alone. She had lost the love she found, crying without a sound.Where had he gone?And she was crying even hard; not the usual crying that could be seen from someone who lost in a game, but rather, a cry that could be heard from someone whose life had been shattered, who didn't really want to see tomorrow. She was no longer kneeling, but burying her head to the ground beneath as though the soil demanded her kiss for it. She sobbed hard, heart broken, and also, stupefied by the sorrowful reality.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cô thấy mình ở một nơi quen thuộc.
Nó là vô lý để thừa nhận rằng đôi chân của cô là người đã dẫn cô đến chỗ nói. Cô nhìn vào máy bán hàng tự động màu đỏ, hiện đang phản ánh nắng trong khi hương thơm ngoại vi của bụi cây và cây có thể ngửi thấy mùi. Cái nhìn trống rỗng của cô đã được trả lời bằng những ánh mắt vô hồn của các máy bán hàng tự động nói, nhưng bằng cách nào đó, các cô gái có mái tóc màu hạt dẻ có thể biết từ cách khung cảnh trở nên oh rất khác nhau (về điểm của cô ấy) và cách các máy bán hàng tự động đã cho cô một lạnh nhìn mà điều nói yêu cầu các con số của chàng trai tóc gai nhọn để có mặt ở đó, cuối cùng đã cãi nhau với cô trong khi các máy bán hàng tự mỉm cười với các mô hình thông thường.
Cô ấy có ... không phải vì cô ấy muốn, nhưng đúng hơn, bởi vì nó là một mô hình phổ thông với cô có mặt ở đó, thiết lập một ổ phục kích để đáp ứng Kamijou Touma. Nhưng bây giờ, anh chàng nói ... không có ở đó, và không có vấn đề làm thế nào khắc kỷ một cá nhân được gọi là Misaka Mikoto có thể, cô ấy thực sự muốn khóc cho sự xuất hiện của mình ở đó.
Tay hoàn hảo của cô tìm thấy mình trong túi của mình, tham gia một sự quyến rũ Gekota mà đã trở thành chỉ vật lưu niệm của bí mật tình yêu của mình; một điều ít mong manh rằng cả hai đều đã mua vào một ngày hạnh phúc, chỉ cho đến khi nó trở thành điều duy nhất phản ánh về chỗ ở lẫn linh hồn của Kamijou Touma khi cô tìm thấy nó nằm trên bãi biển một mình. Cô nhìn nó trên tay, nhìn vào nó như thể nó là một số loại người bạn lãng quên từ lâu, với biểu hiện như thể cô sẽ ôm sự quyến rũ nói giữa những tiếng nức nở của cô. Cô để cho tất cả những kỷ niệm của cô tràn ngập cơ thể của mình, và với bộ nhớ đã được đưa tới não của cô, cô cảm thấy như thể cô không có bất cứ quyền lực để làm bất cứ điều gì. Cô cảm thấy như thể cô chỉ là một cô gái yếu đuối và cần bảo vệ nhiều, và trớ trêu thay, bảo vệ duy nhất của cô đã ... biến mất.
Và Gekota Charm mất một cái nhìn thoáng qua của tinh thể nước mắt khỏi cô gái nói, vì nó đã cố gắng an ủi cô ấy với một sự sống, nhưng cái nhìn sâu trong vô ích.
Cô nhớ lại thời gian khi cô là một mình tại cây cầu, nhìn vào các dự thảo màu xanh của hồ trong khi cô hối hận vì tất cả những gì cô đã làm từ thời gian trước đó. Cô chỉ bước trên bờ vực của cuộc sống chỉ đến khi anh dừng lại của cô; kéo cô khỏi con đường đến địa ngục và để cho cô ấy để có một cái nhìn trời, trong trao đổi của tâm trí, linh hồn và cơ thể của mình trên dòng của cái chết. Cuối cùng anh ta sống sót, mặc dù anh gần như mất linh hồn của mình mười lần và hơi thở của anh gần như ngừng. Ông vẫn nói đùa với cô ấy, mang trái tim dừng lại nụ cười của mình như thể sự việc trước đó là không có gì cho anh ta.
Bộ nhớ này đã khiến cô cũng đến thời gian khi cô đã được ẩn đằng sau việc bảo vệ cột thép màu đỏ, tay nắm chặt túi nhựa chặt tai cô không bao giờ dừng lại lắng nghe những lời từ chàng trai tóc gai nhọn. Những gì anh nói thực sự là một việc vô trách nhiệm; một cái gì đó mà không thể được thực hiện mà không cần sự giúp đỡ, và cô biết rằng ông là một loại người sẽ nói như thế với bất cứ ai. Tuy nhiên, cô có thể cảm thấy một số loại sự thẳng thắn và trung thực hoàn toàn che dấu đằng sau vô trách nhiệm, mát nhìn dòng. Những gì cô nhớ là cô không thể cưỡng lại sự thôi thúc phải đỏ mặt, và bằng cách nào đó cô ấy tốt với nó.
Khuôn mặt cô hơi bị tối khi cô đi lang thang đến thời điểm khi các chàng trai tóc gai nhọn cho biết đã được bao phủ bởi băng và bị thương, chạy xung quanh bẩn đường như thể ông trong nhiệm vụ để cứu toàn bộ thị trấn một lần nữa (và nó đã thực sự đúng). Cô không cần phải là một giáo sư để biết rằng ông đang chạy từ các bệnh viện gần đó mà không được phép. Các cô gái tóc màu hạt dẻ chỉ dừng lại anh ta (trong chốc lát), đối diện với anh ta về sự thừa nhận của chứng mất trí nhớ của ông bà, chỉ để được trả lời bằng biểu hiện sốc của mình. Cô không thể nhìn thấy anh ấy như vậy, mang theo một trọng lượng không thể tưởng tượng, nhưng vẫn cố vấp ngã trên chiến trường khi sức khỏe của ông bị suy giảm đáng kể tất cả các ngày của riêng mình. Ông chỉ đẩy cô đi, để lại cô với nụ cười thường thấy của mình, như thể mọi thứ sẽ ổn.
Khuôn mặt cô bị tối nhiều hơn khi cô nhớ lại thời gian khi cô đang ở trong máy bay trực thăng, nơi an toàn nhất xung quanh khu vực và các chàng trai tóc gai nhọn là ... ở đó, đứng trên các nơi nguy hiểm nhất với một khuôn mặt như thể đó là nhà riêng của mình và quê hương. Cô hét lên với anh để đến với cô, sử dụng tất cả khả năng của mình để đưa ông đến nơi an toàn hơn trong vô ích, chỉ cho đến khi ông bị buộc phải rời khỏi, và cô không bao giờ gặp lại anh sau đó.
Cô dần; cơ bắp bắt đầu suy yếu tất cả những bất ngờ như mỗi bộ nhớ xuất hiện để tra tấn cô không bằng nhau. Cô quỳ trên mặt đất, ôm nói Gekota Charm trong trầm cảm trong khi nhiều nước mắt bắt đầu drenching đất dưới đây, như những giọt nước mắt đã cố gắng để làm sạch mỗi mảnh đất với sự hy sinh hạnh phúc của riêng mình. Nước mắt của cô chuyển tất cả các loại cảm xúc đau buồn đã được cấp ra với cô hai ngày của sự biến mất của các chàng trai tóc gai nhọn nói và cô ấy không thể cưỡng lại cô khóc nữa.
Một người nào đó sẽ giữ cho mình ấm mọi thời gian, một người sẽ giữ cho mình an toàn từ các cơn bão đã đi. Nếu không có anh, không có gì trông giống nhau trong ánh sáng; không điều gì có vẻ khá đi đúng hướng. Cô nhận ra rằng cô đang ở trong tình yêu, nhưng bây giờ, cô là một mình. Cô đã mất đi tình yêu cô tìm thấy, khóc mà không một tiếng động.
Trường hợp đã anh đi?
Và cô ấy đã khóc ngay cả khi khó khăn; không phải là bình thường khóc mà có thể được nhìn thấy từ những người bị mất trong một trò chơi, mà là, một tiếng kêu mà có thể được nghe từ một người mà cuộc đời đã bị tan vỡ, những người không thực sự muốn nhìn thấy ngày mai. Cô không còn quỳ, nhưng vùi đầu cô xuống đất bên dưới như thể đất đòi nụ hôn của mình cho nó. Cô khóc nức nở cứng, trái tim tan vỡ, và cũng vô cùng kinh ngạc bởi thực tại buồn.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: