ConlusionImpacts of the Burmese Way to Socialism were multi-fold, affe dịch - ConlusionImpacts of the Burmese Way to Socialism were multi-fold, affe Việt làm thế nào để nói

ConlusionImpacts of the Burmese Way

Conlusion
Impacts of the Burmese Way to Socialism were multi-fold, affecting the economy, educational standards, and living standards of the Burmese people. Foreign aid organizations, like the American-based Ford Foundation and Asia Foundation, as well as the World Bank, were no longer allowed to operate in the country. Only permitted was aid from a government-to-government basis. Also, English language instruction was reformed and introduced in secondary schools, whereas previously it had started in kindergarten. The government also implemented extensive visa restrictions for Burmese citizens, especially to Western countries. Instead, the government sponsored travel of students, scientists and technicians to the Soviet Union and Eastern Europe to receive training, to counter years of Western influence in the country. Similarly, visas for foreigners were limited to 24 hours.
Furthermore, freedom of expression was limited extensively. Foreign language publications were prohibited, as were newspapers that printed "false propaganda news." The Press Scrutiny Board (now the Press Scrutiny and Registration Division), which censors all publications to this day (including newspapers, journals, advertisements and cartoons), was established by the RC through the Printers' and Publishers' Registration Act in August 1962. The RC set up the News Agency of Burma (BNA) to serve as a news distribution service in the country, thus effectively replacing the work of foreign news agencies. In September 1963, The Vanguard and The Guardian, two Burmese newspapers, were nationalized. In December 1965, publication of privately owned newspapers was banned by the government.
The impact on the Burmese economy was extensive. The Enterprise Nationalization Law, passed by the Revolutionary Council in 1963, nationalized all major industries, including import-export trade, rice, banking, mining, teak and rubber on 1 June 1963. In total, around 15,000 private firms were nationalized. Furthermore, industrialists were prohibited from establishing new factories with private capital. This was particularly detrimental to Burmese Indians and the British, who were disproportionately represented in these industries. The oil industry, which had previously been controlled by American and British companies such as the General Exploration Company and East Asiatic Burma Oil, were forced to end operations. In its place was the government-owned Burma Oil Company, which monopolized oil extraction and production. In August 1963, the nationalization of basic industries, including department stores, warehouses and wholesale shops, followed.Price control boards were also introduced.
The Enterprise Nationalization Law directly impacted foreigners in Burma, particularly Burmese Indians and the Burmese Chinese, both of whom had been influential in the economic sector as entrepreneurs and industrialists. By mid-1963, 2,500 foreigners a week were leaving Burma. By September 1964, approximately 100,000 Indian nationals had left the country.
The unofficial black market became a major feature in the economy, representing about 80% of national economy during the Socialist period. Moreover, income disparity became a major socioeconomic issue. Throughout the 1960s, Burma's foreign exchange reserves (to $50 million by 1971, from $214 million in 1964) steadily declined, while inflation grew. Rice exports also declined, from 1,840,000 tons in 1961-62 to 350,000 tons in 1967-68, the result of both socialist policies and the inability of rice production to meet the population growth rates.
In the First Burmese Socialist Programme Party (BSPP) Congress in 1971, economic reforms were made, in light of the failures of the economic policy pursued throughout the 1960s. The Burmese government asked to rejoin the World Bank, join the Asian Development Bank and sought more foreign aid and assistance.The Twenty-Year Plan, an economic plan divided into five increments of implementation, was introduced, to develop the country's natural resources, including agriculture, forestry, oil and natural gas, through state development. These reforms brought living standards back to pre-World War II levels and stimulated economic growth. However, by 1988, foreign debt had ballooned to $4.9 billion, about three-fourths of the national GDP.
THE PRESENT PROBLEMS OF MACROECONOMIC OPERATIONS
Burma at present is beset with serious macroeconomic problems of fiscal imbal-ance and a rapidly increasing rate of inflation on one hand, and a large trade deficit and balance of payment difficulties on the other. They are in fact interrelated and intertwined. Figure 7.2 indicates the parallel growth of fiscal deficit, money supply, and consumer price index.
For the last ten years, the growth of fiscal deficit and money supply went hand in hand, and the rate of growth of CPI followed the same pattern. The magnitude of this problem can be more clearly seen in the comparison of changes in urban wage levels against the prices at which wage earners buy their necessities. An IMF report indicates mat the yearly increment in average wage lags far behind the yearly increments of CPI over the last ten years. This causes almost unbearable stress on the fixed wage earners, especially government employees whose wages are fixed for the duration.
On the other hand, the government is put in a very tight corner with regard to the foreign exchange account. The government is facing a very steep decline in exports, resulting in deficits in the balance of trade. The level of imports for the government was controlled, since the government is also even finding diffi-culty paying for financial commitments such as repayment of loans and interest. The government has already used a large part of the public foreign currency deposit, which the government holds on behalf of its depositors. The latest avail-able figure for September 1996 showed that Burma's foreign exchange reserve has fallen to $206 million while the foreign exchange deposit account by the public stood at $382 million, suggesting that the government had used $176 million of the deposit by the public. In addition, it is also learnt that the government has been borrowing from private banking sources to pay for its commitments in foreign currencies. It is understood that the loans were secured through implied expec-tations that the Government of Burma will receive $150 million revenue a year from the export of natural gas from the Yadana field by mid-1998.
Collateral to the above two phenomena is a rapid rise in the price of foreign exchange certificate (FEC), an alternative Burmese currency bearing the value of US dollars convertible to local currency at a free market price and also to the value of US dollar payments for foreign imports. In fact, FEC is a fully convertible instrument, having a currency pegged to the value of the US dollar. The meteoric rise of the price of US dollars by 100 per cent in a few months in late 1997 severely upset the import trade, as importers and shopkeepers could not replace the depleted inventory with the same amount of kyats. Shops and sellers have to revise their price tags almost daily, and importers made heavy losses. As Burma is highly dependent on imports to supply industrial raw materials, cooking oil, spare parts, machinery, medicine, chemicals, and also manufactured consumer goods, such a rapid rise in the prices of products will definitely affect the general price level of the country and further fuel the already spiraling inflation.
The government reaction was swift and predictable. Some of the foreign exchange dealers were arrested, on suspicion that speculators were behind the currency crisis. The import control was reintroduced and restrictions were reim-posed on most foreign currency transactions. The border trade was also closed. As all the foreign trading activities, especially imports, were coming down, the foreign exchange market was inactive and the kyat price of FEC came down to around 200 in early 1998. But none of the underlying reasons are addressed, and the same old upward pressures will resurface as soon as market activities restart.
Partial Liberalization of Foreign Exchange Market and Inherent Problems
External economic relations such as the balance of payments problem and the subsequent fall in the exchange rate reflect the basic underlying economic problem of the country. The causes of instability would be more easily fathomed if we trace the problems of external instability to their root causes within the economy. Maintaining a fairly stable exchange rate is essential for promoting trade in a small trade-dependent country like Burma. The earlier successive Burmese governments attempted to keep a stable fixed exchange regime by rationing the available foreign exchange through import licensing and import control. This problem was reason-ably managed when the demand for foreign exchange and supply of foreign exchange were not too far apart, as the country's exports were reasonably high or increasing in the earlier time under the parliamentary government. However, under the socialist regime, the discrepancy between the normal rate set by the state and the real market rate (black market rate) became very wide and as a result, black market activities and cross-border trade became rampant.
However, under the SLORC government, when the trade liberalization pro-gram was introduced, a new foreign investment law promulgated, and private export of agricultural produce other than rice and price products allowed, both local private businessmen and foreign investors were much encouraged. The exporters who earned foreign exchange were allowed to open foreign exchange accounts, which could be used for importing goods. In 1993, the government issued foreign exchange certificates, denominated in the value of US dollars, which could be used as a medium of exchange and store of value as well. It ushered in a new era of Burmese currency
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
ConlusionTác động của cách Miến điện đến chủ nghĩa xã hội đã được nhiều lần, ảnh hưởng đến nền kinh tế, giáo dục tiêu chuẩn và mức sống của nhân dân Miến điện. Tổ chức viện trợ nước ngoài, như Quỹ Ford dựa trên Mỹ và Quỹ Châu á, cũng như ngân hàng thế giới, đã không còn được phép hoạt động trong cả nước. Chỉ cho phép là viện trợ từ các cơ sở chính phủ chính phủ. Ngoài ra, giảng dạy ngôn ngữ tiếng Anh cải cách và giới thiệu trong trường trung học, trong khi trước đây nó đã bắt đầu trong lớp mẫu giáo. Chính phủ cũng thực hiện những hạn chế mở rộng thị thực cho công dân Miến điện, đặc biệt là các nước phương Tây. Thay vào đó, chính phủ tài trợ du lịch của sinh viên, các nhà khoa học và kỹ thuật viên đến Liên Xô và Đông Âu để nhận được đào tạo, để truy cập năm của Tây ảnh hưởng trong cả nước. Tương tự như vậy, thị thực cho người nước ngoài đã được giới hạn trong 24 giờ.Hơn nữa, tự do ngôn luận là giới hạn rộng rãi. Ngoại ngữ Ấn phẩm bị cấm, như đã tờ báo in "sai tuyên truyền tin tức." Các báo chí giám sát ban (bây giờ là các giám sát báo chí và bộ phận đăng ký), mà kiểm duyệt tất cả các ấn phẩm đến ngày nay (bao gồm cả báo chí, tạp chí, quảng cáo và phim hoạt hình), được thành lập bởi RC thông qua Đạo luật đăng ký máy in và nhà xuất bản trong tháng 8 năm 1962. RC thiết lập hãng tin Miến điện (BNA) để phục vụ như là một dịch vụ phân phối tin tức trong nước, do đó một cách hiệu quả thay thế công việc của cơ quan thông tấn nước ngoài. Trong tháng 9 năm 1963, The Vanguard và The Guardian, hai Nhật báo Miến điện, được quốc hữu. Vào tháng 12 năm 1965, các ấn phẩm của tư nhân tờ báo đã bị cấm bởi chính quyền.Tác động đến nền kinh tế của Miến điện được mở rộng. Luật được thông qua bởi Hội đồng cách mạng năm 1963, quốc hữu doanh nghiệp quốc hữu hoá tất cả các ngành công nghiệp, bao gồm cả thương mại xuất nhập khẩu, gạo, ngân hàng, khai thác mỏ, tếch và cao su ngày 1 tháng 6 năm 1963. Có tổng cộng khoảng 15.000 các công ty tư nhân được quốc hữu hoá. Hơn nữa, nhà công nghiệp bị cấm việc xây dựng các nhà máy mới với tư nhân thủ đô. Điều này đã đặc biệt là bất lợi cho người Ấn Độ Miến điện và người Anh, người đã được disproportionately đại diện trong các ngành công nghiệp. Ngành công nghiệp dầu, mà đã có trước đó được kiểm soát bởi các công ty Mỹ và anh chẳng hạn như các công ty thăm dò chung và East Châu á Miến điện dầu, bị buộc phải kết thúc hoạt động. Ở chỗ nó là các chính phủ-Miến điện dầu công ty sở hữu, độc quyền khai thác dầu và sản xuất. Vào tháng 8-1963, quốc hữu cơ bản ngành công nghiệp, bao gồm cả cửa hàng bách hóa, nhà kho và các cửa hàng bán buôn, theo sau. Giá kiểm soát hội đồng cũng được giới thiệu.Luật doanh nghiệp quốc hữu trực tiếp ảnh hưởng người nước ngoài ở Miến điện, đặc biệt là người Ấn Độ Miến điện và Miến điện Trung, cả hai người trong số họ đã có ảnh hưởng trong lĩnh vực kinh tế là doanh nhân và nhà công nghiệp. Giữa năm 1963 2.500 người nước ngoài một tuần đã rời khỏi Miến điện. Tháng 9 năm 1964, khoảng 100.000 dân Ấn Độ để lại đất nước.Chợ đen không chính thức trở thành một tính năng lớn trong nền kinh tế, đại diện cho khoảng 80% của nền kinh tế quốc gia trong giai đoạn xã hội chủ nghĩa. Hơn nữa, chênh lệch thu nhập đã trở thành một vấn đề kinh tế xã hội lớn. Trong suốt thập niên 1960, dự trữ ngoại hối của Miến điện (để $50 triệu bởi năm 1971, từ $214 năm 1964) dần hạ xuống, trong khi lạm phát đã tăng trưởng. Xuất khẩu gạo cũng sụt giảm, từ 1.840.000 tấn trong năm 1961-62 tới 350,000 tấn năm 1967-68, kết quả của cả hai chính sách xã hội chủ nghĩa và sự bất lực của sản xuất gạo để đáp ứng tỷ lệ tăng trưởng dân số.Tại Đại hội đầu tiên Miến điện xã hội chủ nghĩa chương trình bên (BSPP) vào năm 1971, cải cách kinh tế đã được thực hiện trong ánh sáng của sự thất bại của chính sách kinh tế theo đuổi trong suốt thập niên 1960. Chính phủ Myanma yêu cầu tái tham gia ngân hàng thế giới, tham gia Asian Development Bank và tìm kiếm thêm viện trợ nước ngoài và hỗ trợ. Kế hoạch hai mươi năm, một kế hoạch kinh tế chia thành các gia số năm thực hiện, được giới thiệu, để phát triển tài nguyên thiên nhiên của đất nước, bao gồm nông nghiệp, lâm nghiệp, dầu và khí đốt tự nhiên, thông qua phát triển nhà nước. Những cải cách mang tiêu chuẩn sống quay lại trước thế chiến thứ hai cấp độ và kích thích tăng trưởng kinh tế. Tuy nhiên, năm 1988, nợ nước ngoài đã ballooned đến 4.9 tỉ đô la, khoảng ba phần tư GDP quốc gia.CÁC VẤN ĐỀ HIỆN TẠI CỦA HOẠT ĐỘNG KINH TẾ VĨ MÔMyanma hiện nay bao vây với vấn đề kinh tế vĩ mô nghiêm trọng của imbal-ance tài chính và một tỷ lệ ngày càng tăng nhanh chóng của lạm phát trên một bàn tay, và một thâm hụt thương mại lớn và số dư của thanh toán khó khăn trên khác. Trong thực tế, họ là tương quan và intertwined. Con số 7.2 chỉ ra sự phát triển song song của thâm hụt tài chính, cung cấp tiền bạc, và chỉ số giá tiêu dùng.Trong mười năm qua, sự phát triển của thâm hụt tài chính và cung tiền đã đi tay trong tay, và tỷ lệ tăng trưởng của CPI đuổi cùng một khuôn mẫu. Tầm quan trọng của vấn đề này có thể được rõ ràng hơn nhìn thấy trong so sánh của những thay đổi trong đô thị lương cấp chống lại giá lúc nào đối với người có mức lương mua nhu cầu thiết yếu của họ. Một báo cáo IMF chỉ ra mat tăng hàng năm ở mức lương trung bình chậm lại xa phía sau từng bước hàng năm của CPI trong mười năm qua. Điều này gây ra hầu như không thể chịu đựng căng thẳng trên người có mức lương cố định, đặc biệt là nhân viên chính phủ tiền lương mà được cố định trong thời gian.On the other hand, the government is put in a very tight corner with regard to the foreign exchange account. The government is facing a very steep decline in exports, resulting in deficits in the balance of trade. The level of imports for the government was controlled, since the government is also even finding diffi-culty paying for financial commitments such as repayment of loans and interest. The government has already used a large part of the public foreign currency deposit, which the government holds on behalf of its depositors. The latest avail-able figure for September 1996 showed that Burma's foreign exchange reserve has fallen to $206 million while the foreign exchange deposit account by the public stood at $382 million, suggesting that the government had used $176 million of the deposit by the public. In addition, it is also learnt that the government has been borrowing from private banking sources to pay for its commitments in foreign currencies. It is understood that the loans were secured through implied expec-tations that the Government of Burma will receive $150 million revenue a year from the export of natural gas from the Yadana field by mid-1998.Collateral to the above two phenomena is a rapid rise in the price of foreign exchange certificate (FEC), an alternative Burmese currency bearing the value of US dollars convertible to local currency at a free market price and also to the value of US dollar payments for foreign imports. In fact, FEC is a fully convertible instrument, having a currency pegged to the value of the US dollar. The meteoric rise of the price of US dollars by 100 per cent in a few months in late 1997 severely upset the import trade, as importers and shopkeepers could not replace the depleted inventory with the same amount of kyats. Shops and sellers have to revise their price tags almost daily, and importers made heavy losses. As Burma is highly dependent on imports to supply industrial raw materials, cooking oil, spare parts, machinery, medicine, chemicals, and also manufactured consumer goods, such a rapid rise in the prices of products will definitely affect the general price level of the country and further fuel the already spiraling inflation.The government reaction was swift and predictable. Some of the foreign exchange dealers were arrested, on suspicion that speculators were behind the currency crisis. The import control was reintroduced and restrictions were reim-posed on most foreign currency transactions. The border trade was also closed. As all the foreign trading activities, especially imports, were coming down, the foreign exchange market was inactive and the kyat price of FEC came down to around 200 in early 1998. But none of the underlying reasons are addressed, and the same old upward pressures will resurface as soon as market activities restart.Partial Liberalization of Foreign Exchange Market and Inherent ProblemsExternal economic relations such as the balance of payments problem and the subsequent fall in the exchange rate reflect the basic underlying economic problem of the country. The causes of instability would be more easily fathomed if we trace the problems of external instability to their root causes within the economy. Maintaining a fairly stable exchange rate is essential for promoting trade in a small trade-dependent country like Burma. The earlier successive Burmese governments attempted to keep a stable fixed exchange regime by rationing the available foreign exchange through import licensing and import control. This problem was reason-ably managed when the demand for foreign exchange and supply of foreign exchange were not too far apart, as the country's exports were reasonably high or increasing in the earlier time under the parliamentary government. However, under the socialist regime, the discrepancy between the normal rate set by the state and the real market rate (black market rate) became very wide and as a result, black market activities and cross-border trade became rampant.However, under the SLORC government, when the trade liberalization pro-gram was introduced, a new foreign investment law promulgated, and private export of agricultural produce other than rice and price products allowed, both local private businessmen and foreign investors were much encouraged. The exporters who earned foreign exchange were allowed to open foreign exchange accounts, which could be used for importing goods. In 1993, the government issued foreign exchange certificates, denominated in the value of US dollars, which could be used as a medium of exchange and store of value as well. It ushered in a new era of Burmese currency
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Conlusion
Tác động của các Way Miến Điện để chủ nghĩa xã hội là đa gấp, ảnh hưởng đến nền kinh tế, tiêu chuẩn giáo dục, và các tiêu chuẩn của người Miến Điện sống. Các tổ chức viện trợ nước ngoài, như Quỹ Ford của Mỹ có trụ sở và Quỹ Châu Á, cũng như Ngân hàng Thế giới, đã không còn được phép hoạt động trong cả nước. Chỉ được phép là viện trợ từ một cơ sở chính phủ với chính phủ. Ngoài ra, giảng dạy tiếng Anh đã được cải cách và giới thiệu vào các trường trung học, trong khi trước đó nó đã bắt đầu học mẫu giáo. Chính phủ cũng thực hiện hạn chế thị thực rộng rãi cho người dân Miến Điện, đặc biệt là các nước phương Tây. Thay vào đó, chính phủ tài trợ đi lại của sinh viên, các nhà khoa học và kỹ thuật cho Liên Xô và Đông Âu để được đào tạo, để chống lại ảnh hưởng của phương Tây năm trong cả nước. Tương tự như vậy, thị thực cho người nước ngoài được giới hạn đến 24 giờ.
Hơn nữa, tự do phát biểu đã được giới hạn rộng rãi. Ấn phẩm bằng tiếng nước ngoài đã bị cấm, cũng như tờ báo in "tin tuyên truyền sai sự thật." Ban Báo chí giám sát (nay là xem xét kỹ lưỡng Bấm và đăng ký Division), mà kiểm duyệt tất cả các ấn phẩm cho đến ngày nay (bao gồm báo, tạp chí, quảng cáo và phim hoạt hình), được thành lập bởi các RC thông qua các máy in và nhà xuất bản 'Luật Đăng ký vào tháng Tám năm 1962. Các RC lập Thông tấn xã của Miến Điện (BNA) để phục vụ như là một dịch vụ phân phối tin tức trong nước, do đó hiệu quả thay thế công việc của các cơ quan thông tấn nước ngoài. Trong tháng 9 năm 1963, The Vanguard và The Guardian, hai tờ báo Miến Điện, đã được quốc hữu hóa. Trong tháng 12 năm 1965, công bố báo tư nhân đã bị cấm bởi chính phủ.
Các tác động đến nền kinh tế Miến Điện đã mở rộng. , Luật Quốc Doanh nghiệp, thông qua bởi Hội đồng Cách mạng năm 1963, quốc hữu hóa tất cả các ngành chủ yếu, bao gồm cả thương mại xuất nhập khẩu, gạo, ngân hàng, khai thác mỏ, gỗ tếch và cao su vào ngày 01 tháng 6 năm 1963. Trong tổng số khoảng 15.000 doanh nghiệp tư nhân đã được quốc hữu hóa. Hơn nữa, các nhà công nghiệp đã bị cấm thành lập nhà máy mới với vốn tư nhân. Điều này đặc biệt có hại cho Miến Điện Ấn Độ và người Anh, người đã chiếm phần lớn trong các ngành công nghiệp. Các ngành công nghiệp dầu mỏ, mà trước đó đã được kiểm soát bởi các công ty Mỹ và Anh như Công ty Thăm dò Khai thác chung và Đông Á Myanmar Oil, đã buộc phải chấm dứt hoạt động. Ở vị trí của mình là Công ty Dầu Miến Điện nhà nước, mà độc quyền khai thác và sản xuất dầu. Vào tháng Tám năm 1963, quốc hữu hóa các ngành công nghiệp cơ bản, bao gồm cả các cửa hàng, nhà kho và các cửa hàng bán buôn, ban kiểm soát followed.Price cũng được giới thiệu.
Các Luật Quốc Doanh nghiệp nước ngoài trực tiếp ảnh hưởng ở Miến Điện, đặc biệt là Ấn Độ và Miến Điện Trung Quốc Miến Điện, cả hai người trong số họ đã có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực kinh tế như các doanh nhân và các nhà công nghiệp. Đến giữa năm 1963, 2.500 người nước ngoài một tuần đã rời khỏi Miến Điện. Đến tháng chín năm 1964, khoảng 100.000 công dân Ấn Độ đã rời đất nước.
Các thị trường chợ đen không chính thức đã trở thành một tính năng chính trong nền kinh tế, chiếm khoảng 80% của nền kinh tế quốc gia trong thời kỳ xã hội chủ nghĩa. Hơn nữa, chênh lệch thu nhập đã trở thành một vấn đề kinh tế xã hội lớn. Trong suốt những năm 1960, dự trữ ngoại hối của Miến Điện (đến $ 50 triệu vào năm 1971, từ $ 214 triệu USD năm 1964) đã giảm dần, trong khi lạm phát tăng. Giá gạo xuất khẩu cũng giảm, từ 1.840.000 tấn vào năm 1961-1962 đến 350.000 tấn trong năm 1967-68, là kết quả của cả hai chính sách xã hội chủ nghĩa và sự bất lực của sản xuất lúa gạo để đáp ứng tốc độ tăng trưởng dân số.
Trong First Miến Điện đảng Xã hội Chương trình (BSPP) Quốc hội vào năm 1971, cải cách kinh tế đã được thực hiện, trong ánh sáng của sự thất bại của chính sách kinh tế theo đuổi trong suốt những năm 1960. Chính phủ Miến Điện yêu cầu tái tham gia Ngân hàng Thế giới, tham gia của Ngân hàng Phát triển châu Á và tìm kiếm nhiều viện trợ nước ngoài và assistance.The Hai mươi năm kế hoạch, một kế hoạch kinh tế chia thành năm gia tăng của việc triển khai thực hiện, đã được giới thiệu, phát triển tài nguyên thiên nhiên của đất nước, bao gồm cả nông nghiệp, lâm nghiệp, dầu và khí đốt tự nhiên, thông qua phát triển nhà nước. Những cải cách này mang lại mức sống trở lại mức trước chiến tranh thế giới II và kích thích tăng trưởng kinh tế. Tuy nhiên, đến năm 1988, nợ nước ngoài đã tăng vọt đến $ 4,9 tỷ USD, chiếm khoảng ¾ GDP của quốc gia.
CÁC VẤN ĐỀ HIỆN VĨ MÔ HOẠT ĐỘNG
Miến Điện hiện nay đang bị cản trở với các vấn đề kinh tế vĩ mô nghiêm trọng của tài chính IMBAL-ance và tốc độ gia tăng nhanh chóng của lạm phát Một mặt, và thâm hụt thương mại lớn và cán cân thanh toán khó khăn về việc khác. Họ đang có trong thực tế liên quan đến nhau và gắn bó với nhau. Hình 7.2 chỉ ra sự phát triển song song với thâm hụt ngân sách, cung tiền, và chỉ số giá tiêu dùng.
Trong mười năm qua, sự phát triển của tài chính thâm hụt và cung tiền đi tay trong tay, và tỷ lệ tăng trưởng của CPI theo cùng một khuôn mẫu. Độ lớn của vấn đề này có thể được nhìn thấy rõ ràng hơn trong việc so sánh sự thay đổi về mức lương đô thị so với giá mà tại đó thu nhập từ tiền mua nhu cầu của họ. Một báo cáo của IMF chỉ ra mat thặng dư hàng năm bình quân tiền lương thua xa so với số gia hàng năm của CPI trong mười năm qua. Điều này gây ra căng thẳng gần như không thể chịu nổi trên người có thu nhập cố định, đặc biệt là nhân viên chính phủ có tiền công được cố định trong suốt thời gian.
Mặt khác, chính phủ được đặt trong một góc rất chặt chẽ liên quan đến các tài khoản ngoại hối với. Chính phủ đang phải đối mặt với sự sụt giảm rất mạnh trong xuất khẩu, dẫn đến thâm hụt trong cán cân thương mại. Mức độ nhập khẩu đối với các chính phủ đã được kiểm soát, kể từ khi chính phủ cũng được thậm chí tìm diffi-gặp khó trả cho các cam kết tài chính như trả nợ và lãi. Chính phủ đã sử dụng một phần lớn của các khoản tiền gửi ngoại tệ nào, mà chính phủ nắm giữ thay mặt cho người gửi tiền. Các con số avail-thể mới nhất cho tháng 9 năm 1996 cho thấy, dự trữ ngoại hối của Miến Điện đã giảm xuống $ 206,000,000 trong khi các tài khoản tiền gửi ngoại tệ của công chúng đứng ở mức $ 382,000,000, gợi ý rằng chính phủ đã sử dụng $ 176,000,000 của các khoản tiền gửi của công chúng. Ngoài ra, nó cũng được biết rằng chính phủ đã được vay vốn từ nguồn ngân hàng tư nhân phải trả tiền cho những cam kết của mình bằng ngoại tệ. Điều này được hiểu rằng các khoản cho vay được bảo đảm thông qua ngụ ý expec-tations rằng Chính phủ Miến Điện sẽ nhận được $ 150,000,000 doanh thu mỗi năm từ việc xuất khẩu khí đốt tự nhiên từ các lĩnh vực Yadana vào giữa năm 1998.
Tài sản đảm bảo để hai hiện tượng trên là sự gia tăng nhanh chóng trong giá của chứng chỉ ngoại hối (FEC), một đồng tiền thay thế Miến Điện mang giá trị của đô la Mỹ để chuyển đổi tiền tệ địa phương ở một mức giá thị trường tự do và cũng để các giá trị của các khoản thanh toán USD cho nhập khẩu nước ngoài. Trong thực tế, FEC là một công cụ chuyển đổi hoàn toàn, có một đồng tiền neo vào giá trị của đồng đô la Mỹ. Sự gia tăng chóng của giá đô la Mỹ bằng 100 phần trăm trong một vài tháng cuối năm 1997 khó chịu nghiêm trọng đến thương mại nhập khẩu, người nhập khẩu và người bán hàng không có thể thay thế hàng tồn kho cạn kiệt với cùng một lượng kyats. Cửa hàng và người bán phải điều chỉnh lại giá thẻ của họ hầu như hàng ngày, và nhập khẩu làm tổn thất nặng nề. Như Miến Điện là phụ thuộc nhiều vào nhập khẩu để cung cấp nguyên liệu công nghiệp, dầu ăn, phụ tùng, máy móc, thuốc, hóa chất, và hàng tiêu dùng cũng được sản xuất, chẳng hạn một sự gia tăng nhanh chóng trong giá cả của sản phẩm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mức giá chung của đất nước và tiếp tục đẩy lạm phát đã leo thang.
Các phản ứng của chính phủ là nhanh chóng và dễ dự đoán. Một số trong những đại lý đổi ngoại tệ đã bị bắt giữ, do nghi ngờ rằng các nhà đầu cơ đứng đằng sau cuộc khủng hoảng tiền tệ. Việc kiểm soát nhập khẩu được giới thiệu lại và hạn chế là Reim-đặt ra trên hầu hết các giao dịch ngoại tệ. Thương mại biên giới cũng đã được đóng lại. Như tất cả các hoạt động thương mại nước ngoài, đặc biệt là nhập khẩu, đang đi xuống, thị trường ngoại hối đã không hoạt động và giá kyat của FEC đã giảm xuống khoảng 200 vào đầu năm 1998. Tuy nhiên, không ai trong số những lý do cơ bản được giải quyết, và các áp lực tăng giá cũ sẽ lại nổi lên ngay sau khi khởi động lại hoạt động thị trường.
Tự do hóa từng phần của thị trường ngoại hối và vấn đề vốn có
quan hệ kinh tế đối ngoại như là cân bằng của vấn đề thanh toán và sự sụp đổ tiếp theo trong tỷ giá hối đoái phản ánh các vấn đề kinh tế cơ bản cơ bản của đất nước. Các nguyên nhân của sự bất ổn sẽ được dễ dàng hơn fathomed nếu chúng ta theo dõi các vấn đề bất ổn bên ngoài các nguyên nhân gốc rễ của họ trong nền kinh tế. Duy trì tỷ giá tương đối ổn định là điều cần thiết cho việc thúc đẩy thương mại trong một quốc gia thương mại phụ thuộc vào nhỏ như Miến Điện. Các chính phủ Miến Điện tiếp trước đó đã cố gắng để giữ một chế độ tỷ giá cố định ổn định bằng khẩu phần ngoại hối có sẵn thông qua cấp phép nhập khẩu và kiểm soát nhập khẩu. Vấn đề này đã được lý do-ably quản lý khi nhu cầu trao đổi, cung ngoại hối nước ngoài là không quá xa nhau, như xuất khẩu của nước này là hợp lý hoặc tăng cao trong thời gian trước đó dưới thời chính phủ nghị viện. Tuy nhiên, dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, sự chênh lệch giữa tỷ giá bình thường theo quy định của nhà nước và tỷ giá thị trường thực tế (tỷ giá thị trường đen) trở nên rất rộng và kết quả là, các hoạt động thị trường chợ đen và thương mại qua biên giới trở nên tràn lan.
Tuy nhiên, dưới sự Chính phủ SLORC, khi tự do hóa thương mại pro-gram đã được giới thiệu, một luật đầu tư nước ngoài mới được ban hành, và xuất khẩu tư nhân sản phẩm nông nghiệp khác với sản phẩm gạo và giá cả cho phép, cả hai doanh nghiệp tư nhân trong nước và nhà đầu tư nước ngoài được khuyến khích nhiều. Các nhà xuất khẩu thu ngoại tệ được phép mở tài khoản ngoại hối, mà có thể được sử dụng để nhập khẩu hàng hoá. Năm 1993, Chính phủ đã ban hành giấy chứng nhận ngoại hối, giá bằng giá trị của đô la Mỹ, trong đó có thể được sử dụng như một phương tiện trao đổi và lưu trữ các giá trị. Nó mở ra một kỷ nguyên mới của Miến Điện tệ
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: