controls, applications of the major framework in the field of practice dịch - controls, applications of the major framework in the field of practice Việt làm thế nào để nói

controls, applications of the major

controls, applications of the major framework in the field of practice, the so-called fraud triangle, have also tended to focus on triggers that can be found in individual morality. The “fraud triangle” has become entrenched in the professional standards of professional associations throughout the globe (IAASB 2009; PCAOB 2005) including the United States (SAS No. 99), Australia (ASA 240), and international audit standards (ISA 240). The fraud triangle comprises three conditions that are argued to be present whenever a fraud occurs: (1) an incentive or pressure that provides a motive to commit fraud (e.g., personal financial problems); (2) an opportunity for fraud to be perpetrated (e.g., weaknesses in or ability to override internal controls); and (3) an attitude that enables the individual to commit fraud or the ability to rationalize the fraud. As well as being embedded in auditing standards, the fraud triangle has been widely discussed in academic textbooks (e.g., Albrecht and Albrecht 2004), professional instruction handbooks (e.g., Wells 2011), practitioner-oriented articles (e.g., Murdock 2008), teaching reviews and cases (e.g., Dorminey et al. 2012; Clayton and Ellison 2011; Michelman et al. 2011), and, increasingly, academic research (e.g., Cohen et al. 2010; Murphy 2012; Murphy and Dacin 2011; Wilks and Zimbelman 2004).
Morales et al. (2013) unpack the ontological, sociological, and moral assumptions of the fraud triangle and persuasively argue that it adopts an unduly individualizing conception of fraud that elevates the notion of omniscient fraud risk and the imperative of systematic controls to prevent and detect the dangerous pathologies, personality traits, and tendencies of some individuals. In this way, they argue that the fraud triangle represents a translation intentionally designed to legitimize the professional intervention of various professional communities including the Association of Certified Fraud Examiners (ACFE). In his writing, Joseph Wells, the founder of the ACFE, has consistently considered fraud to be a dishonest act perpetrated for personal enrichment as well as a generalized problem that necessitates the surveillance and examination of individuals as well as effective internal controls in organizations (see Wells 2011). This framing has provided significant leeway for applied use by a growing band of forensic accounting and fraud examination professionals. As Donegan and Ganon (2008, 3) state:
[T]he [fraud] triangle had the ... advantage of explaining fraud as the action of a loner driven by need, taking advantage of a lack of internal control. Thus the deterrent to fraud was more internal control, and the search for the culprit could focus on individual offenders, not on the culture that may have encouraged and rewarded their actions.
This individualizing ontology and focus on solo offending in applications of the fraud triangle has meant that forensic accounting and fraud examination have fallen behind other research areas with respect to theoretical work on criminal groups, collusion, and co-offending. Furthermore, although a number of scholars in criminology have focused on co-offending (Weerman 2003; Klein 1995; Klein and Maxson 2006), these studies have tended to focus primarily on the area of juvenile delinquency; the extent to which findings from these studies generalize to fraudulent activity remains unclear. Together, these shortcomings in current practitioner guidance and research underline the lack of a clear understanding between co-offenders and fraud.
To summarize, both research and major practitioner frameworks in accounting have tended to focus on triggers for fraud drawn from individual morality and solo offending. While the importance of organizational factors (such as tone at the top and organizational climate) has been noted, the phenomenon of co-offending in fraud has tended to be neglected. We argue that this gap hampers the development and assessment of both theory and policy, as well as limiting basic knowledge about fraudulent behavior and processes. This study aims to address this gap in knowledge by examining why individuals co-offend in perpetrating frauds. Drawing on a set of interviews with perpetrators primarily in three large U.S. federal prisons, we argue that the nature of ties between co-offenders offer important insights into this issue.
3. Method
In spite of calls to engage directly with incarcerated white-collar offenders (e.g., Edelhertz and Overcast 1982; O’Connor 2000), there has been little published research reporting the results of interviews with convicted prisoners in fraud (cf. Cressey 1953; Benson 1985). Given the emerging nature of the field and constructs of interest in this study, it was precisely this population that formed the interview set for our qualitative study. The data for this study is drawn from semi-structured interviews with 37 participants in the United States, 31 of whom were serving a sentence for fraud, and 6 of whom had completed their prison sentences.
The majority of our respondents were drawn from three large federal prisons in the United States. After receiving clearance of our research protocol from our university’s general research ethics board, we applied to the United States Bureau of Prisons. Once approved, we worked with a contact at the Bureau to identify three prison locations that housed a significant number of inmates serving sentences for committing fraud within an organization. Announcements were posted at each location prior to our arrival and inmates could volunteer to participate. In two instances, staff made announcements to solicit further participants. We acknowledge a selection bias due to the fact that each inmate had to volunteer to be interviewed.
All study participants were required to read and sign an informed consent document before responding to the interview protocol. Each interview featured a standardized introduction assuring confidentiality, suggesting the approximate length of the interview, and requesting permission to take notes. Emphasis was given to the participant’s right to confidentiality as well as his/her prerogative to withdraw from the study at any time. The interviews were semi-structured, a flexible tool permitting the researchers to pursue unexpected paths and cues suggested by the theoretical sensitivity (Glaser and Strauss 1967). Key themes of our semi-structured protocol included the nature of the fraud, motive, rationalization, sentencing details, prior convictions, and mode of detection. Although no reference was made to co-offending in recruiting our participants, co-offending quickly emerged as a key focus in the coding process.
Prison participants were interviewed during prison work or activity hours on a weekday. After being escorted into each facility, we conducted interviews in private visitor rooms. The time frame of the interviews was approximately 60–90 minutes. Given that voice recorders were not permitted in the prison, interview responses were recorded using written notes. To ensure that note taking was largely verbatim, the interviewers asked participants to speak slowly and sought repetition of key material. In all interviews, two interviewers were on hand with one interviewer exclusively devoted to note taking. Further, in two of the three prisons, we were given detailed case notes about each of the participants (e.g., the dollar size of the fraud, case facts, and sentences).
Interview set
In total, we spoke to 63 inmates. Twenty-six participants convicted as solo offenders were eliminated from the interview set. This means that the remaining 37 respondents (58.7 percent of our sample) involved fraudulent co-offending rather than solo offending. Of this group, six participants who provided details that were materially inconsistent with official files and/or who denied any guilt or culpability in their crimes were eliminated. This left an interview set comprising 31 inmate participants. Additionally, we contacted six individuals whom we learned had already served a sentence for fraud and conducted interviews using recording devices (one of those interviews was conducted contemporaneously with two participants—Participants 2 and 3 in Table 1). In summary, our final interview set comprises 37 co-offending fraud perpetrators, 31 of whom were interviewed in prison.
Figure 1 summarizes the major categories of fraud in our interview set, with wire fraud, bank fraud, money laundering, financial statement fraud, asset misappropriation, check fraud, tax fraud, and insider trading the most common categories. Most participants were convicted of multiple legal charges; however, they generally could be classified into one broad category of fraud identified by the ACFE (fraudulent statements; asset misappropriation; and corruption). The vast majority of respondents were white, middleaged males. The average age of the participants at the time of the offense was 41 (with a range of 24–55). This is consistent with prior research in white-collar crime, suggesting that perpetrators are overwhelmingly of mature age relative to other criminal categories
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
điều khiển, các ứng dụng của khuôn khổ lớn trong lĩnh vực hành nghề, tam giác cái gọi là gian lận, cũng có xu hướng tập trung vào các yếu tố có thể được tìm thấy trong cá nhân đạo Đức. "Gian lận tam giác" đã trở nên cứ điểm trong các tiêu chuẩn chuyên nghiệp của các Hiệp hội chuyên nghiệp trên toàn cầu (IAASB năm 2009; PCAOB 2005) trong đó có Hoa Kỳ (SAS số 99), Australia (ASA 240) và tiêu chuẩn kiểm toán quốc tế (ISA 240). Tam giác gian lận này bao gồm ba điều kiện được lập luận để có mặt bất cứ khi nào một gian lận xảy ra: (1) một ưu đãi hoặc áp lực cung cấp một động lực để gian lận (ví dụ như, cá nhân vấn đề tài chính); (2) một cơ hội cho các gian lận để được gây ra (ví dụ như, các điểm yếu trong hoặc khả năng để ghi đè lên nội bộ điều khiển); và (3) một thái độ mà cho phép các cá nhân để cam kết gian lận hoặc khả năng để hợp lý hoá sự gian lận. Cũng như đang được nhúng trong kiểm toán tiêu chuẩn, tam giác gian lận đã được thảo luận rộng rãi trong sách giáo khoa học (ví dụ như, Albrecht và Albrecht năm 2004), Cẩm nang hướng dẫn chuyên nghiệp (ví dụ như, Wells 2011), bác sĩ theo định hướng bài viết (ví dụ như, Murdock 2008), giảng dạy đánh giá và các trường hợp (ví dụ như, Dorminey et al. năm 2012; Clayton và Ellison 2011; Michelman et al. 2011), và ngày càng nhiều, nghiên cứu học tập (ví dụ như, Cohen et al. 2010; Murphy 2012; Murphy và Dacin 2011; Rùa và Zimbelman năm 2004). Morales et al. (2013) giải nén bản thể học, xã hội học và đạo đức giả định của tam giác gian lận và persuasively tranh luận rằng nó thông qua một quan niệm không đúng luật individualizing gian lận nâng cao các khái niệm của rủi ro gian lận omniscient và mệnh lệnh của các điều khiển có hệ thống để ngăn chặn và phát hiện bệnh lý nguy hiểm, đặc điểm tính cách và các xu hướng của một số cá nhân. Bằng cách này, họ lập luận rằng gian lận tam giác đại diện cho một bản dịch cố tình thiết kế để sự can thiệp chuyên nghiệp của các cộng đồng chuyên nghiệp bao gồm các Hiệp hội của chứng nhận gian lận người giám định (ACFE). Bằng văn bản của mình, Joseph Wells, người sáng lập của ACFE, đã luôn coi là gian lận là một hành động không trung thực gây ra cho cá nhân làm giàu, một vấn đề tổng quát mà đòi hỏi phải giám sát và kiểm tra của cá nhân và có hiệu quả kiểm soát nội bộ trong các tổ chức (xem Wells năm 2011). Khung này đã cung cấp mất nhiều thời gian đáng kể để ứng dụng sử dụng bởi một ban nhạc ngày càng tăng của pháp y kế toán và gian lận các chuyên gia kiểm tra. Như Donegan và Ganon (2008, 3) tiểu bang:[T] ông [gian lận] tam giác có các... các lợi thế của giải thích về gian lận là hành động của một đơn độc thúc đẩy bởi nhu cầu, lợi dụng một thiếu kiểm soát nội bộ. Do đó biện pháp chống gian lận là nhiều quyền kiểm soát nội bộ, và việc tìm kiếm các thủ phạm có thể tập trung vào cá nhân người phạm tội, không phải trên các nền văn hóa có thể đã khuyến khích và khen thưởng các hành động của họ.Này ontology individualizing và tập trung vào chỉ vi phạm trong các ứng dụng của tam giác gian lận có ý nghĩa rằng pháp y kế toán và kiểm tra gian lận đã rơi vào phía sau các khu vực khác của nghiên cứu đối với công trình lý thuyết nhóm tội phạm, thông đồng và đồng phạm. Hơn nữa, mặc dù một số học giả trong tội phạm đã tập trung vào vi phạm đồng (Weerman năm 2003; Klein 1995; Klein và Maxson 2006), các nghiên cứu có xu hướng tập trung chủ yếu vào lĩnh vực chưa thành niên phạm; trong phạm vi mà kết quả từ các nghiên cứu tổng hợp để hoạt động gian lận vẫn chưa rõ ràng. Cùng với nhau, những thiếu sót trong hiện tại học viên hướng dẫn và nghiên cứu gạch dưới thiếu một sự hiểu biết rõ ràng giữa đồng người phạm tội và gian lận.Để tóm tắt, nghiên cứu và chuyên viên chính khuôn khổ kế toán có xu hướng tập trung vào các yếu tố vì tội lừa đảo được rút ra từ các cá nhân đạo Đức và solo vi phạm. Trong khi tầm quan trọng của tổ chức các yếu tố (ví dụ như giai điệu tại khí hậu hàng đầu và tổ chức) đã được ghi nhận, hiện tượng đồng vi phạm vào gian lận đã có xu hướng để được bỏ qua. Chúng tôi lập luận rằng lỗ hổng này cản trở sự phát triển và đánh giá cả lý thuyết và chính sách, cũng như hạn chế các kiến thức cơ bản về hành vi lừa đảo và các quá trình. Nghiên cứu này nhằm mục đích địa chỉ này khoảng cách trong kiến thức bằng cách kiểm tra tại sao cá nhân đồng xúc phạm ở perpetrating các gian lận. Vẽ trên một tập hợp các cuộc phỏng vấn với các thủ phạm chủ yếu trong ba nhà tù liên bang Hoa Kỳ lớn, chúng tôi cho rằng bản chất của mối quan hệ giữa người phạm tội đồng cung cấp những hiểu biết quan trọng vào vấn đề này.3. phương phápMặc dù các cuộc gọi để tham gia trực tiếp với người phạm tội bị tống giam tên (ví dụ như, Edelhertz và u ám 1982; O'Connor 2000), đã có ít xuất bản nghiên cứu báo cáo các kết quả của cuộc phỏng vấn với các tù nhân bị kết án vào gian lận (x. Cressey 1953; Benson 1985). Do bản chất đang nổi lên của các lĩnh vực và xây dựng quan tâm trong nghiên cứu này, đó là chính xác dân số này hình thành các cuộc phỏng vấn đặt ra cho chúng tôi nghiên cứu về chất lượng. Dữ liệu cho nghiên cứu này được rút ra từ cuộc phỏng vấn bán cấu trúc với 37 người tham gia tại Hoa Kỳ, 31 người trong số họ đã phục vụ một án vì tội lừa đảo, và 6 người trong số họ đã hoàn thành câu nhà tù của họ.Đa số người trả lời của chúng tôi đã được rút ra từ ba nhà tù liên bang lớn ở Hoa Kỳ. Sau khi nhận được giải phóng mặt bằng của giao thức nghiên cứu của chúng tôi từ Ban đạo đức của trường đại học tổng hợp nghiên cứu, chúng tôi áp dụng cho Hoa Kỳ cục nhà tù. Khi được chấp nhận, chúng tôi làm việc với một số liên lạc tại phòng để xác định vị trí nhà tù ba nằm một số đáng kể các tù nhân phục vụ câu cho cam kết gian lận trong một tổ chức. Thông báo đã được đăng tại mỗi địa điểm trước khi chúng tôi đến và tù nhân có thể tình nguyện tham gia. Trong hai trường hợp, đội ngũ nhân viên những thông báo để thu hút thêm người tham gia. Chúng tôi thừa nhận một xu hướng lựa chọn do thực tế là mỗi tù nhân đã tình nguyện để được phỏng vấn.Nghiên cứu tất cả những người tham gia được yêu cầu để đọc và đăng một tài liệu sự đồng ý trước khi trả lời đối với giao thức cuộc phỏng vấn. Mỗi cuộc phỏng vấn đặc trưng một giới thiệu tiêu chuẩn đảm bảo tính bảo mật, đề xuất chiều dài gần đúng của cuộc phỏng vấn, và yêu cầu sự cho phép để ghi chép. Nhấn mạnh đã được đưa ra bên phải của người tham gia về tính bảo mật và đặc quyền của mình để rút từ nghiên cứu bất cứ lúc nào. Các cuộc phỏng vấn đã được bán cấu trúc, một công cụ linh hoạt cho phép các nhà nghiên cứu để theo đuổi con đường bất ngờ và tín hiệu được đề xuất bởi sự nhạy cảm lý thuyết (Glaser và Strauss 1967). Các chủ đề chính của chúng tôi giao thức bán cấu trúc bao gồm bản chất của gian lận, động cơ, hợp lý hóa, chi tiết hình phạt, trước khi án và chế độ phát hiện. Mặc dù không có tài liệu tham khảo được thực hiện cho đồng vi phạm trong việc tuyển dụng những người tham gia của chúng tôi, đồng vi phạm một cách nhanh chóng nổi lên như là một tập trung quan trọng trong quá trình mã hóa.Prison participants were interviewed during prison work or activity hours on a weekday. After being escorted into each facility, we conducted interviews in private visitor rooms. The time frame of the interviews was approximately 60–90 minutes. Given that voice recorders were not permitted in the prison, interview responses were recorded using written notes. To ensure that note taking was largely verbatim, the interviewers asked participants to speak slowly and sought repetition of key material. In all interviews, two interviewers were on hand with one interviewer exclusively devoted to note taking. Further, in two of the three prisons, we were given detailed case notes about each of the participants (e.g., the dollar size of the fraud, case facts, and sentences).Interview setIn total, we spoke to 63 inmates. Twenty-six participants convicted as solo offenders were eliminated from the interview set. This means that the remaining 37 respondents (58.7 percent of our sample) involved fraudulent co-offending rather than solo offending. Of this group, six participants who provided details that were materially inconsistent with official files and/or who denied any guilt or culpability in their crimes were eliminated. This left an interview set comprising 31 inmate participants. Additionally, we contacted six individuals whom we learned had already served a sentence for fraud and conducted interviews using recording devices (one of those interviews was conducted contemporaneously with two participants—Participants 2 and 3 in Table 1). In summary, our final interview set comprises 37 co-offending fraud perpetrators, 31 of whom were interviewed in prison.Figure 1 summarizes the major categories of fraud in our interview set, with wire fraud, bank fraud, money laundering, financial statement fraud, asset misappropriation, check fraud, tax fraud, and insider trading the most common categories. Most participants were convicted of multiple legal charges; however, they generally could be classified into one broad category of fraud identified by the ACFE (fraudulent statements; asset misappropriation; and corruption). The vast majority of respondents were white, middleaged males. The average age of the participants at the time of the offense was 41 (with a range of 24–55). This is consistent with prior research in white-collar crime, suggesting that perpetrators are overwhelmingly of mature age relative to other criminal categories
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
điều khiển, ứng dụng của các khuôn khổ chính trong lĩnh vực thực tế, cái gọi là gian lận tam giác, tôi cũng đã có xu hướng tập trung vào kích tố có thể được tìm thấy trong đạo đức cá nhân. Các "gian lận tam giác" đã trở thành cố hữu trong các tiêu chuẩn chuyên nghiệp của các hiệp hội chuyên nghiệp trên toàn cầu (IAASB 2009; PCAOB 2005) trong đó có Hoa Kỳ (SAS số 99), Australia (ASA 240), và các tiêu chuẩn kiểm toán quốc tế (ISA 240) . Các tam giác gian lận bao gồm ba điều kiện mà được lập luận là hiện bất cứ khi nào một gian lận xảy ra: (1) một sự khuyến khích hoặc áp lực mà cung cấp một động lực để gian lận (ví dụ, các vấn đề tài chính cá nhân); (2) một cơ hội cho gian lận để được gây ra (ví dụ, những yếu kém trong khả năng ghi đè lên hoặc kiểm soát nội bộ); và (3) một thái độ mà cho phép các cá nhân để gian lận hoặc khả năng để hợp lý hóa việc gian lận. Cũng như được nhúng vào trong các tiêu chuẩn kiểm toán, tam giác gian lận đã được thảo luận rộng rãi trong các sách giáo khoa học (ví dụ, Albrecht và Albrecht 2004), sổ tay hướng dẫn chuyên môn (ví dụ, Wells 2011), các bài học theo định hướng (ví dụ, Murdock 2008), giảng dạy đánh giá và các trường hợp (ví dụ, Dorminey et al 2012;. Clayton và Ellison 2011;. Michelman et al 2011), và ngày càng nhiều nghiên cứu khoa học (ví dụ, Cohen et al 2010;. Murphy năm 2012; Murphy và Dacin 2011; Wilks và Zimbelman 2004).
Morales et al. (2013) giải nén các bản thể học, xã hội học, và các giả định về đạo đức của tam giác gian lận và thuyết phục rằng nó thông qua một quan niệm không đúng luật đặc thù hoá gian lận rằng nâng khái niệm về rủi ro gian lận toàn trí và mệnh lệnh điều khiển hệ thống để ngăn chặn và phát hiện các bệnh lý nguy hiểm, đặc điểm tính cách và xu hướng của một số cá nhân. Bằng cách này, họ lập luận rằng các tam giác gian lận đại diện cho một dịch cố ý thiết kế để hợp pháp hóa sự can thiệp chuyên nghiệp của cộng đồng chuyên nghiệp khác nhau bao gồm cả Hiệp hội các Certified Fraud khảo (ACFE). Trong bài viết của ông, Joseph Wells, người sáng lập của ACFE, đã luôn coi là gian lận là một hành động không trung thực gây ra để làm giàu cá nhân cũng như một vấn đề tổng quát mà đòi hỏi sự giám sát, kiểm tra của các cá nhân cũng như kiểm soát nội bộ hiệu quả trong tổ chức (xem Wells 2011). Khung này đã cung cấp cho mất nhiều thời gian đáng kể để sử dụng được áp dụng bởi một ban nhạc ngày càng tăng của các chuyên gia kế toán, kiểm tra gian lận pháp y. Như Donegan và Ganon (2008, 3) nhà nước:
[T] he [gian lận] tam giác có ... lợi thế trong việc giải thích sự gian lận là hành động của một người cô độc do nhu cầu, lợi dụng sự thiếu kiểm soát nội bộ. Do đó, ngăn chặn gian lận đã kiểm soát nội bộ nhiều hơn, và việc tìm kiếm thủ phạm có thể tập trung vào việc phạm tội cá nhân, không phải trên nền văn hóa mà có thể khuyến khích và khen thưởng hành động của họ.
Điều này ontology cá thể hóa và tập trung vào vi phạm solo trong các ứng dụng của tam giác gian lận có có nghĩa là kế toán pháp, gian lận đã giảm sau lĩnh vực nghiên cứu khác liên quan đến công tác lý luận về các nhóm tội phạm, thông đồng, và các đồng phạm với. Hơn nữa, mặc dù một số học giả trong tội phạm học đã tập trung vào hợp vi phạm (Weerman 2003; Klein năm 1995; Klein và Maxson 2006), những nghiên cứu này có xu hướng tập trung chủ yếu vào các khu vực của người chưa thành niên phạm pháp; mức độ mà các kết quả từ những nghiên cứu khái quát hóa để hoạt động lừa đảo vẫn chưa rõ ràng. Cùng với nhau, những bất cập trong hướng dẫn học hiện hành và nghiên cứu nhấn mạnh sự thiếu hiểu biết một cách rõ ràng giữa các đồng phạm và gian lận.
Tóm lại, cả hai khuôn khổ nghiên cứu và học ngành kế toán có xu hướng tập trung vào các trigger cho gian lận rút ra từ đạo đức cá nhân và xâm phạm độc tấu . Trong khi tầm quan trọng của các yếu tố tổ chức (như giọng ở khí hậu hàng đầu và tổ chức) đã được ghi nhận, hiện tượng đồng phạm trong gian lận đã có xu hướng bị bỏ quên. Chúng tôi cho rằng khoảng cách này ảnh hưởng đến sự phát triển và đánh giá của cả lý thuyết và chính sách, cũng như hạn chế kiến thức cơ bản về hành vi gian lận và các quá trình. Nghiên cứu này nhằm mục đích để giải quyết khoảng cách kiến thức này bằng cách kiểm tra lý do tại sao các cá nhân đồng xúc phạm trong phạm vào hành vi gian lận. Vẽ trên một tập hợp các cuộc phỏng vấn với thủ phạm chủ yếu trong ba nhà tù liên bang Mỹ lớn, chúng tôi cho rằng bản chất của mối quan hệ giữa các đồng phạm tội cung cấp những hiểu biết quan trọng vào vấn đề này.
3. Phương pháp
Mặc dù các cuộc gọi đến tham gia trực tiếp với người phạm tội bị giam giữ cổ trắng (ví dụ, Edelhertz và U ám 1982; O'Connor 2000), ở đó đã được công bố nghiên cứu báo cáo kết quả của các cuộc phỏng vấn với các tù nhân bị kết tội gian lận (cf. Cressey 1953 ít; Benson 1985). Do tính chất nổi lên của các trường và các cấu trúc quan tâm trong nghiên cứu này, đó là chính xác đối tượng này đã hình thành bộ cuộc phỏng vấn trong nghiên cứu định tính của chúng tôi. Các dữ liệu cho nghiên cứu này được rút ra từ các cuộc phỏng vấn bán cấu trúc với 37 người tham gia tại Hoa Kỳ, 31 người trong số đó đã được thụ án vì tội gian lận, và 6 người trong số đó đã hoàn thành án tù của họ.
Phần lớn những người được hỏi đã được rút ra từ ba lớn nhà tù liên bang ở Hoa Kỳ. Sau khi nhận được giải phóng mặt bằng của các giao thức nghiên cứu của chúng tôi từ chung ban đạo đức nghiên cứu trường đại học của chúng tôi, chúng tôi áp dụng cho Văn phòng Hoa Kỳ của nhà tù. Khi được chấp nhận, chúng tôi đã làm việc với một số liên lạc tại Cục để xác định ba vị trí nhà tù là nơi ở của một số lượng đáng kể của các tù nhân đang thi hành án về tội gian lận trong một tổ chức. Thông báo được đăng ở mỗi vị trí trước khi đến để chúng tôi và các tù nhân có thể tự nguyện tham gia. Trong hai trường hợp, nhân viên thực hiện các thông báo để thu hút người tham gia hơn nữa. Chúng tôi thừa nhận một xu hướng lựa chọn do thực tế rằng mỗi tù nhân đã tình nguyện để được phỏng vấn.
Tất cả những người tham gia nghiên cứu được yêu cầu phải đọc và ký vào một tài liệu có sự đồng ý trước khi trả lời phỏng vấn các giao thức. Mỗi cuộc phỏng vấn đặc trưng giới thiệu tiêu chuẩn đảm bảo tính bảo mật, cho thấy chiều dài gần đúng của cuộc phỏng vấn, và đơn xin phép để ghi chép. Sự nhấn mạnh được trao cho quyền của người tham gia để bảo mật cũng như anh / cô đặc quyền rút khỏi nghiên cứu bất cứ lúc nào. Các cuộc phỏng vấn đã bán cấu trúc, một công cụ linh hoạt cho phép các nhà nghiên cứu để theo đuổi con đường bất ngờ và các dấu hiệu gợi ý bởi sự nhạy cảm về mặt lý thuyết (Glaser và Strauss 1967). Các chủ đề chính của giao thức bán cấu trúc của chúng tôi bao gồm bản chất của sự gian lận, năng động, hợp lý, chi tiết tuyên án, kết án trước, và chế độ phát hiện. Mặc dù không có tài liệu tham khảo đã được thực hiện để hợp vi phạm trong việc tuyển sinh của chúng tôi, đồng xúc phạm một cách nhanh chóng nổi lên như một điểm nhấn quan trọng trong quá trình mã hóa.
Tham gia Nhà tù đã được phỏng vấn trong công việc tù hoặc giờ hoạt động vào một ngày trong tuần. Sau khi được hộ tống vào từng cơ sở, chúng tôi tiến hành các cuộc phỏng vấn trong phòng khách truy cập riêng. Khung thời gian của cuộc phỏng vấn là khoảng 60-90 phút. Cho rằng máy ghi âm không được phép trong các nhà tù, đáp ứng cuộc phỏng vấn đã được ghi lại bằng các ghi chú bằng văn bản. Để đảm bảo rằng việc lưu ý là phần lớn nguyên văn, người phỏng vấn hỏi người tham gia nói chậm và tìm cách lặp lại của các tài liệu quan trọng. Trong tất cả các cuộc phỏng vấn, hai người phỏng vấn đã có mặt với một cuộc phỏng vấn độc quyền dành cho việc lưu ý lấy. Hơn nữa, trong hai trong ba nhà tù, chúng tôi được cho trường hợp ghi chú chi tiết về từng người tham gia (ví dụ, kích thước đồng đô la của các gian lận, trường hợp thật, và câu).
Phỏng vấn đặt
Tổng cộng, chúng tôi đã nói chuyện với 63 tù nhân. Hai mươi sáu người tham gia bị kết án là phạm tội độc tấu đã bị loại khỏi bộ cuộc phỏng vấn. Điều này có nghĩa rằng 37 người trả lời còn lại (58,7 phần trăm của mẫu nghiên cứu) tham gia gian lận đồng phạm chứ không phải là vi phạm solo. Trong nhóm này, sáu người tham gia cung cấp các chi tiết đó là vật chất không phù hợp với các tập tin chính thức và / hoặc những người từ chối bất kỳ tội lỗi hoặc tội trong tội ác của họ đã bị loại. Điều này để lại một bộ cuộc phỏng vấn bao gồm 31 người tham gia tù nhân. Ngoài ra, chúng tôi đã liên lạc với sáu cá nhân mà chúng tôi được biết đã phải chịu một án vì gian lận và tiến hành phỏng vấn bằng cách sử dụng các thiết bị ghi âm (một trong những cuộc phỏng vấn được tiến hành đồng thời với hai người tham gia, người tham gia 2 và 3 trong Bảng 1). Tóm lại, tập phỏng vấn cuối cùng của chúng tôi bao gồm 37 đồng xúc phạm những kẻ lừa đảo, 31 người trong số đó đã được phỏng vấn trong tù.
Hình 1 tóm tắt các hạng mục chính của gian lận trong bộ cuộc phỏng vấn của chúng tôi, với dây lừa đảo, gian lận ngân hàng, rửa tiền, gian lận báo cáo tài chính, chiếm đoạt tài sản, lừa đảo kiểm tra, gian lận thuế, giao dịch nội gián và các loại phổ biến nhất. Hầu hết những người tham gia đã bị kết án về nhiều tội phạm pháp luật; Tuy nhiên, họ thường có thể được xếp vào một thể loại rộng của gian lận được xác định bởi các ACFE (báo cáo gian lận; chiếm đoạt tài sản và tham nhũng). Phần lớn những người được hỏi là người da trắng, nam giới middleaged. Độ tuổi trung bình của những người tham gia tại thời điểm vi phạm là 41 (với một loạt các 24-55). Điều này phù hợp với các nghiên cứu trước đó về tội phạm cổ trắng, cho thấy rằng thủ phạm là áp đảo của trưởng thành tương đối tuổi đến loại tội phạm khác
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: