The organizers of the Globalization and Resistance Conference, held at dịch - The organizers of the Globalization and Resistance Conference, held at Việt làm thế nào để nói

The organizers of the Globalization

The organizers of the Globalization and Resistance Conference, held at the City University of New York's Graduate Center on November 16 and 17, had a very bad stroke of luck. They started planning the conference over the summer, with an agenda focusing on the origins and impacts of globalization, and the protest movements that have organized against it. Then came the September 11 terrorist attacks and the subsequent US response. Neither the conference speakers nor the attendees did a great job of assimilating those facts to the agenda at hand.

Not, of course, that that's easy. But much of the talk, whether from the stage or in the hallways, was either about globalization (and the so-called antiglobalization movement) or the war (and the antiwar movement). They were like two parallel discourses that never quite met.
Susan George, the writer and activist on development and global poverty, led off the conference by confessing that the bombing of Afghanistan hadn't turned out to be the disaster she'd feared, leaving her a bit confused about what to think. George then laid out a "planetary contract" for "hope and renewal"–an end to our "foolish dependency" on oil, cancellation of poor countries' debts, a program to meet the basic needs of the world's poorest (which would cost $50 billion to $90 billion a year) and new global taxes on financial transactions and multinational corporations. George offered this as worthy of doing in itself, but also as a way of lowering the levels of despair in which terrorists thrive (though she added, it wouldn't change the terrorists themselves, who have a "fascist ideology," though she didn't explain where this ideology came from.")
Though George presented her agenda as if no reasonable person could object, her arguments go against nearly everything the United States and its European junior partners stand for, and would amount to the first steps in overturning the global economic and political hierarchy. A fine idea, but it would mean taking on the most powerful interest groups in the world, something George must know, but which she barely acknowledged. Agenda-setters and activists also seem to inhabit parallel worlds that never quite meet.
But what is the relationship between globalization and terrorism (even loosely and imprecisely defined)? The conference buzz was that terrorism is the product of marginalization and poverty, and marginalization and poverty the products of globalization. But are things really that simple? Latin America and East Asia, two of the regions most transformed by global economic forces over the last two decades, have produced no terrorists of note.
Saudi Arabia, home of Osama bin Laden himself and many of his funders, has been embedded in the global oil economy since well before most Al Qaeda members were born. And Afghanistan, their current home, is almost entirely outside the circuits of global trade and capital flows–an exclusion that contributes greatly to its extreme poverty and social disintegration. (As the economist Joan Robinson once said, under capitalism, "the misery of being exploited by capitalists is nothing compared to the misery of not being exploited at all.") These facts complicate the simple derivation of terrorism from globalization.
But the biggest absence of all was the recognition that there's something different about this war as compared to recent military interventions over Kosovo and Kuwait. Speakers and attendees frequently cited longstanding US geopolitical goals as lurking behind the war. This is undeniably true. Washington's war strategy is not motivated by tenderness for the people of Afghanistan. For all the professions of concern about the abuse of women under the Taliban, George W. Bush and his cronies haven't been born-again as feminists. But there was little serious acknowledgment that we were attacked, and that some US response was inevitable and even justified. Recognizing that doesn't mean assent to Bush's version of a response, though lots of people in the peace movement seem to fear it does. But anyone who wants to speak to an audience beyond the small circle of believers has to consider these questions seriously.
This has an importance far beyond the fate of one conference. Many antiglobalization activists (not a fair name, since many of them are quite global in their thinking and organization) have been hoping that after the dust settles, the movement could go back to what it had been doing before September 11. Speakers repeatedly invoked the list of place names that have come to signify the movement's breadth and growth–Seattle, Quebec City, Porto Alegre, Genoa…–as if the series will be shortly resumed. But it may not. War, fear, and repression have thrown sand in the gears. Linking the themes of peace and justice can be done, but it requires hard thinking, and there's not enough of that going on right now.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The organizers of the Globalization and Resistance Conference, held at the City University of New York's Graduate Center on November 16 and 17, had a very bad stroke of luck. They started planning the conference over the summer, with an agenda focusing on the origins and impacts of globalization, and the protest movements that have organized against it. Then came the September 11 terrorist attacks and the subsequent US response. Neither the conference speakers nor the attendees did a great job of assimilating those facts to the agenda at hand. Not, of course, that that's easy. But much of the talk, whether from the stage or in the hallways, was either about globalization (and the so-called antiglobalization movement) or the war (and the antiwar movement). They were like two parallel discourses that never quite met.Susan George, the writer and activist on development and global poverty, led off the conference by confessing that the bombing of Afghanistan hadn't turned out to be the disaster she'd feared, leaving her a bit confused about what to think. George then laid out a "planetary contract" for "hope and renewal"–an end to our "foolish dependency" on oil, cancellation of poor countries' debts, a program to meet the basic needs of the world's poorest (which would cost $50 billion to $90 billion a year) and new global taxes on financial transactions and multinational corporations. George offered this as worthy of doing in itself, but also as a way of lowering the levels of despair in which terrorists thrive (though she added, it wouldn't change the terrorists themselves, who have a "fascist ideology," though she didn't explain where this ideology came from.")Though George presented her agenda as if no reasonable person could object, her arguments go against nearly everything the United States and its European junior partners stand for, and would amount to the first steps in overturning the global economic and political hierarchy. A fine idea, but it would mean taking on the most powerful interest groups in the world, something George must know, but which she barely acknowledged. Agenda-setters and activists also seem to inhabit parallel worlds that never quite meet.But what is the relationship between globalization and terrorism (even loosely and imprecisely defined)? The conference buzz was that terrorism is the product of marginalization and poverty, and marginalization and poverty the products of globalization. But are things really that simple? Latin America and East Asia, two of the regions most transformed by global economic forces over the last two decades, have produced no terrorists of note.Saudi Arabia, home of Osama bin Laden himself and many of his funders, has been embedded in the global oil economy since well before most Al Qaeda members were born. And Afghanistan, their current home, is almost entirely outside the circuits of global trade and capital flows–an exclusion that contributes greatly to its extreme poverty and social disintegration. (As the economist Joan Robinson once said, under capitalism, "the misery of being exploited by capitalists is nothing compared to the misery of not being exploited at all.") These facts complicate the simple derivation of terrorism from globalization.
But the biggest absence of all was the recognition that there's something different about this war as compared to recent military interventions over Kosovo and Kuwait. Speakers and attendees frequently cited longstanding US geopolitical goals as lurking behind the war. This is undeniably true. Washington's war strategy is not motivated by tenderness for the people of Afghanistan. For all the professions of concern about the abuse of women under the Taliban, George W. Bush and his cronies haven't been born-again as feminists. But there was little serious acknowledgment that we were attacked, and that some US response was inevitable and even justified. Recognizing that doesn't mean assent to Bush's version of a response, though lots of people in the peace movement seem to fear it does. But anyone who wants to speak to an audience beyond the small circle of believers has to consider these questions seriously.
This has an importance far beyond the fate of one conference. Many antiglobalization activists (not a fair name, since many of them are quite global in their thinking and organization) have been hoping that after the dust settles, the movement could go back to what it had been doing before September 11. Speakers repeatedly invoked the list of place names that have come to signify the movement's breadth and growth–Seattle, Quebec City, Porto Alegre, Genoa…–as if the series will be shortly resumed. But it may not. War, fear, and repression have thrown sand in the gears. Linking the themes of peace and justice can be done, but it requires hard thinking, and there's not enough of that going on right now.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Các nhà tổ chức của Hội nghị Toàn cầu hóa và kháng chiến, tổ chức tại Đại học City Graduate Center của New York vào ngày 16 và 17, đã có một đột quỵ rất xấu của may mắn. Họ bắt đầu lên kế hoạch cho các hội nghị trong mùa hè, với một chương trình nghị sự tập trung vào nguồn gốc và tác động của toàn cầu hóa, và các cuộc biểu tình đã tổ chức chống lại nó. Sau đó, đến ngày 11 tháng 9 tấn công khủng bố và phản ứng của Mỹ sau này. Cả loa hội nghị cũng không phải những người tham dự đã làm một công việc tuyệt vời của đồng hóa những dữ kiện để các chương trình nghị sự trong tay. Không, tất nhiên, rằng đó là dễ dàng. Nhưng hầu hết các cuộc nói chuyện, cho dù từ sân khấu hay trong các hành lang, hoặc là về toàn cầu hóa (và cái gọi là phong trào antiglobalization) hoặc chiến tranh (và các phong trào phản chiến). Họ như hai thuyết song song không bao giờ gặp khá. Susan George, nhà văn và nhà hoạt động về phát triển và nghèo đói toàn cầu, dẫn ra các hội nghị bằng cách xưng rằng vụ đánh bom của Afghanistan đã không bật ra được các thảm họa mà cô sợ, để lại cô ấy một chút nhầm lẫn về những gì để suy nghĩ. George sau đó đã đưa ra một "hợp đồng hành tinh" cho "hy vọng và đổi mới" cuối -an để "phụ thuộc ngu ngốc" vào dầu mỏ, hủy bỏ các khoản nợ của các nước nghèo, một chương trình để đáp ứng các nhu cầu cơ bản của người nghèo nhất (trong đó sẽ có chi phí $ 50 thế giới tỷ đến 90 tỷ $ một năm) và thuế toàn cầu mới về giao dịch tài chính và các tập đoàn đa quốc gia. George chào bán này là xứng đáng làm trong chính nó, mà còn là một cách để hạ mức tuyệt vọng mà những kẻ khủng bố phát triển mạnh (mặc dù cô nói thêm, nó sẽ không thay đổi những kẻ khủng bố mình, những người có một "hệ tư tưởng phát xít", mặc dù cô didn 't giải thích mà hệ tư tưởng này đến từ đâu. ") Mặc dù George đã trình bày chương trình nghị sự của mình, nếu như không có người hợp lý có thể phản đối, lập luận của nàng đi ngược lại gần như tất cả mọi thứ của Hoa Kỳ và các đối tác sở châu Âu của mình đứng, và sẽ lên đến những bước đầu tiên trong đảo lộn hệ thống phân cấp toàn cầu về kinh tế và chính trị. Một ý tưởng tốt, nhưng nó sẽ có nghĩa là tham gia vào các nhóm lợi ích lớn nhất trên thế giới, một cái gì đó George phải biết, nhưng mà cô gần như không thừa nhận. Agenda-setters và các nhà hoạt động cũng dường như sống thế giới song song mà không bao giờ khá đáp ứng. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa toàn cầu hóa và chủ nghĩa khủng bố (một cách lỏng lẻo và không chính xác định nghĩa) là gì? Các buzz hội nghị là chủ nghĩa khủng bố là sản phẩm của lề và đói nghèo, và gạt ra ngoài lề và nghèo các sản phẩm của toàn cầu hóa. Nhưng những thứ thực sự là đơn giản? Mỹ Latinh và Đông Nam Á, hai khu vực chuyển đổi hầu hết các lực lượng kinh tế toàn cầu trong hai thập kỷ qua, đã sản xuất không có khủng bố đáng chú ý. Saudi Arabia, nhà của Osama bin Laden chính mình và nhiều người trong số các nhà tài trợ của mình, đã được nhúng trong toàn cầu nền kinh tế dầu từ trước hầu hết các thành viên Al Qaeda đã được sinh ra. Và Afghanistan, nhà hiện tại của họ, gần như là hoàn toàn bên ngoài các mạch của các dòng chảy toàn cầu một thương mại và vốn loại trừ đó góp phần rất lớn vào nghèo đói cùng cực của nó và sự tan rã xã hội. (Như nhà kinh tế Joan Robinson đã từng nói, dưới chủ nghĩa tư bản, "những đau khổ của đang khai thác của nhà tư bản là gì so với những đau khổ của việc không được khai thác ở tất cả.") Những sự thật phức tạp thêm các dẫn xuất đơn giản của chủ nghĩa khủng bố từ toàn cầu hóa. Nhưng sự thiếu vắng lớn nhất của tất cả là sự thừa nhận rằng có điều gì đó khác nhau về cuộc chiến này so với biện pháp can thiệp quân sự gần đây trên Kosovo và Kuwait. Loa và người tham dự thường xuyên trích dẫn có từ lâu đời của Mỹ mục tiêu địa chính trị như ẩn giấu đằng sau cuộc chiến. Điều này là không thể phủ nhận sự thật. Chiến lược chiến tranh của Washington không được thúc đẩy bởi sự dịu dàng cho người dân Afghanistan. Đối với tất cả các ngành nghề quan tâm về việc lạm dụng phụ nữ dưới thời Taliban, George W. Bush và bạn bè của mình đã không được tái sinh như nam nữ bình quyền. Nhưng có rất ít sự thừa nhận nghiêm trọng mà chúng tôi đã bị tấn công, và rằng một số phản ứng của Mỹ là không thể tránh khỏi và thậm chí cả hợp lý. Nhận thức được điều đó không có nghĩa là đồng ý với phiên bản Bush của một phản ứng, mặc dù nhiều người trong phong trào hòa bình dường như sợ nó. Nhưng bất cứ ai muốn nói chuyện với khán giả vượt ra ngoài vòng tròn nhỏ của các tín hữu phải xem xét những câu hỏi nghiêm túc. Điều này có một tầm quan trọng vượt xa số phận của một hội nghị. Nhiều nhà hoạt động antiglobalization (một cái tên không công bằng, vì nhiều người trong số họ là khá toàn cầu trong tư duy và tổ chức của họ) đã hi vọng rằng sau khi ổn định, phong trào này có thể trở lại với những gì nó đã làm trước tháng 11. Loa nhiều lần gọi các danh sách các địa danh đã đến để biểu bề rộng của phong trào và tăng trưởng Seattle, Quebec City, Porto Alegre, Genoa ... -Như nếu bộ phim sẽ sớm được nối lại. Nhưng nó có thể không. Chiến tranh, sợ hãi, và đàn áp đã ném cát vào các bánh răng. Liên kết các chủ đề về hòa bình và công lý có thể được thực hiện, nhưng nó đòi hỏi tư duy cứng, và không có đủ các điều đó xảy ra ngay bây giờ.








đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: