Neither of us said anything for the rest of Support Group. At the end, dịch - Neither of us said anything for the rest of Support Group. At the end, Việt làm thế nào để nói

Neither of us said anything for the

Neither of us said anything for the rest of Support Group. At the end, we all had to hold hands, and Patrick led us in a prayer. “Lord Jesus Christ, we are gathered here in Your heart, literally in Your heart, as cancer survivors. You and You alone know us as we know ourselves. Guide us to life and the Light through our times of trial. We pray for Isaac’s eyes, for Michael’s and Jamie’s blood, for Augustus’s bones, for Hazel’s lungs, for James’s throat. We pray that You might heal us and that we might feel Your love, and Your peace, which passes all understanding. And we remember in our hearts those whom we knew and loved who have gone home to you: Maria and Kade and Joseph and Haley and Abigail and Angelina and Taylor and Gabriel and . . .”

It was a long list. The world contains a lot of dead people. And while Patrick droned on, reading the list from a sheet of paper because it was too long to memorize, I kept my eyes closed, trying to think prayerfully but mostly imagining the day when my name would find its way onto that list, all the way at the end when everyone had stopped listening.
When Patrick was finished, we said this stupid mantra together—LIVING OUR BEST LIFE TODAY—and it was over. Augustus Waters pushed himself out of his chair and walked over to me. His gait was crooked like his smile. He towered over me, but he kept his distance so I wouldn’t have to crane my neck to look him in the eye. “What’s your name?” he asked.
“Hazel.”
“No, your full name.”
“Um, Hazel Grace Lancaster.” He was just about to say something else when Isaac walked up. “Hold on,” Augustus said, raising a finger, and turned to Isaac. “That was actually worse than you made it out to be.”
“I told you it was bleak.”
“Why do you bother with it?”
“I don’t know. It kind of helps?”
Augustus leaned in so he thought I couldn’t hear. “She’s a regular?” I couldn’t hear Isaac’s comment, but Augustus responded, “I’ll say.” He clasped Isaac by both shoulders and then took a half step away from him. “Tell Hazel about clinic.”
Isaac leaned a hand against the snack table and focused his huge eye on me. “Okay, so I went into clinic this morning, and I was telling my surgeon that I’d rather be deaf than blind. And he said, ‘It doesn’t work that way,’ and I was, like, ‘Yeah, I realize it doesn’t work that way; I’m just saying I’d rather be deaf than blind if I had the choice, which I realize I don’t have,’ and he said, ‘Well, the good news is that you won’t be deaf,’ and I was like, ‘Thank you for explaining that my eye cancer isn’t going to make me deaf. I feel so fortunate that an intellectual giant like yourself would deign to operate on me.’”
“He sounds like a winner,” I said. “I’m gonna try to get me some eye cancer just so I can make this guy’s acquaintance.”
“Good luck with that. All right, I should go. Monica’s waiting for me. I gotta look at her a lot while I can.”
“Counterinsurgence tomorrow?” Augustus asked.
“Definitely.” Isaac turned and ran up the stairs, taking them two at a time.
Augustus Waters turned to me. “Literally,” he said.
“Literally?” I asked.
“We are literally in the heart of Jesus,” he said. “I thought we were in a church basement, but we are literally in the heart of Jesus.”
“Someone should tell Jesus,” I said. “I mean, it’s gotta be dangerous, storing children with cancer in your heart.”
“I would tell Him myself,” Augustus said, “but unfortunately I am literally stuck inside of His heart, so He won’t be able to hear me.” I laughed. He shook his head, just looking at me.
“What?” I asked.
“Nothing,” he said.
“Why are you looking at me like that?”
Augustus half smiled. “Because you’re beautiful. I enjoy looking at beautiful people, and I decided a while ago not to deny myself the simpler pleasures of existence.” A brief awkward silence ensued. Augustus plowed through: “I mean, particularly given that, as you so deliciously pointed out, all of this will end in oblivion and everything.”
I kind of scoffed or sighed or exhaled in a way that was vaguely coughy and then said, “I’m not beau—”
“You’re like a millennial Natalie Portman. Like V for Vendetta Natalie Portman.”
“Never seen it,” I said.
“Really?” he asked. “Pixie-haired gorgeous girl dislikes authority and can’t help but fall for a boy she knows is trouble. It’s your autobiography, so far as I can tell.”
His every syllable flirted. Honestly, he kind of turned me on. I didn’t even know that guys could turn me on—not, like, in real life.
A younger girl walked past us. “How’s it going, Alisa?” he asked. She smiled and mumbled, “Hi, Augustus.” “Memorial people,” he explained. Memorial was the big research hospital. “Where do you go?”
“Children’s,” I said, my voice smaller than I expected it to be. He nodded. The conversation seemed over. “Well,” I said, nodding vaguely toward the steps that led us out of the Literal Heart of Jesus. I tilted my cart onto its wheels and started walking. He limped beside me. “So, see you next time, maybe?” I asked.
“You should see it,” he said. “V for Vendetta, I mean.”
“Okay,” I said. “I’ll look it up.”
“No. With me. At my house,” he said. “Now.”
I stopped walking. “I hardly know you, Augustus Waters. You could be an ax murderer.”
He nodded. “True enough, Hazel Grace.” He walked past me, his shoulders filling out his green knit polo shirt, his back straight, his steps lilting just slightly to the right as he walked steady and confident on what I had determined was a prosthetic leg. Osteosarcoma sometimes takes a limb to check you out. Then, if it likes you, it takes the rest.
I followed him upstairs, losing ground as I made my way up slowly, stairs not being a field of expertise for my lungs.
And then we were out of Jesus’s heart and in the parking lot, the spring air just on the cold side of perfect, the late-afternoon light heavenly in its hurtfulness.
Mom wasn’t there yet, which was unusual, because Mom was almost always waiting for me. I glanced around and saw that a tall, curvy brunette girl had Isaac pinned against the stone wall of the church, kissing him rather aggressively. They were close enough to me that I could hear the weird noises of their mouths together, and I could hear him saying, “Always,” and her saying, “Always,” in return.
Suddenly standing next to me, Augustus half whispered, “They’re big believers in PDA.”
“What’s with the ‘always’?” The slurping sounds intensified.
“Always is their thing. They’ll always love each other and whatever. I would conservatively estimate they have texted each other the word always four million times in the last year.”
A couple more cars drove up, taking Michael and Alisa away. It was just Augustus and me now, watching Isaac and Monica, who proceeded apace as if they were not leaning against a place of worship. His hand reached for her boob over her shirt and pawed at it, his palm still while his fingers moved around. I wondered if that felt good. Didn’t seem like it would, but I decided to forgive Isaac on the grounds that he was going blind. The senses must feast while there is yet hunger and whatever.
“Imagine taking that last drive to the hospital,” I said quietly. “The last time you’ll ever drive a car.”
Without looking over at me, Augustus said, “You’re killing my vibe here, Hazel Grace. I’m trying to observe young love in its many-splendored awkwardness.”
“I think he’s hurting her boob,” I said.
“Yes, it’s difficult to ascertain whether he is trying to arouse her or perform a breast exam.” Then Augustus Waters reached into a pocket and pulled out, of all things, a pack of cigarettes. He flipped it open and put a cigarette between his lips.
“Are you serious?” I asked. “You think that’s cool? Oh, my God, you just ruined the whole thing.”
“Which whole thing?” he asked, turning to me. The cigarette dangled unlit from the unsmiling corner of his mouth.
“The whole thing where a boy who is not unattractive or unintelligent or seemingly in any way unacceptable stares at me and points out incorrect uses of literality and compares me to actresses and asks me to watch a movie at his house. But of course there is always a hamartia and yours is that oh, my God, even though you HAD FREAKING CANCER you give money to a company in exchange for the chance to acquire YET MORE CANCER. Oh, my God. Let me just assure you that not being able to breathe? SUCKS. Totally disappointing. Totally.”
“A hamartia?” he asked, the cigarette still in his mouth. It tightened his jaw. He had a hell of a jawline, unfortunately.
“A fatal flaw,” I explained, turning away from him. I stepped toward the curb, leaving Augustus Waters behind me, and then I heard a car start down the street. It was Mom. She’d been waiting for me to, like, make friends or whatever.
I felt this weird mix of disappointment and anger welling up inside of me. I don’t even know what the feeling was, really, just that there was a lot of it, and I wanted to smack Augustus Waters and also replace my lungs with lungs that didn’t suck at being lungs. I was standing with my Chuck Taylors on the very edge of the curb, the oxygen tank ball-and-chaining in the cart by my side, and right as my mom pulled up, I felt a hand grab mine.
I yanked my hand free but turned back to him.
“They don’t kill you unless you light them,” he said as Mom arrived at the curb. “And I’ve never lit one. It’s a metaphor, see: You put the killing thing right between your teeth, but you don’t give it the power to do its killing.”
“It’s a metaphor,” I said, dubious. Mom was just idling.
“It’s a metaphor,” he said.
“You choose your behaviors based on their metaphorical resonances . . .” I said.
“Oh, yes.” He smiled. The big, goofy, real smile. “I’m a big believer in metaphor, Hazel Grace.”
I turned to the car. Tapped the window. It rolled down. “I’m going to a movie
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
cả hai chúng tôi nói bất cứ điều gì cho phần còn lại của nhóm hỗ trợ. cuối cùng, tất cả chúng ta phải nắm tay nhau, và patrick dẫn chúng tôi trong lời cầu nguyện. "Chúa Giêsu Kitô, chúng ta tụ họp ở đây trong trái tim của bạn, nghĩa là trong trái tim của bạn, như những người sống sót ung thư. bạn và bạn mình biết chúng ta như chúng ta biết chính mình. hướng dẫn chúng ta đến sự sống và ánh sáng thông qua thời đại chúng ta bị thử thách. chúng ta cầu nguyện cho đôi mắt của isaac,cho của michael và máu của jamie, cho xương của Augustus, cho phổi của hazel, cho cổ họng của james. chúng ta cầu nguyện mà bạn có thể chữa lành chúng ta và chúng ta có thể cảm thấy tình yêu của bạn, và hòa bình của bạn, mà vượt qua tất cả sự hiểu biết. và chúng ta nhớ trong lòng chúng ta những người mà chúng ta biết và yêu những người đã đi về nhà cho bạn: maria và Kade và joseph và haley và Abigail và Angelina và Taylor và gabriel và. . . "

đó là một danh sách dài. thế giới có rất nhiều người chết. và trong khi vẫn đều đều patrick trên, đọc danh sách từ một tờ giấy vì nó quá dài để nhớ, tôi giữ nhắm mắt, cố gắng để nghĩ rằng cầu nguyện nhưng chủ yếu là tưởng tượng ngày, khi tên của tôi sẽ tìm thấy đường vào danh sách đó, tất cả các cách cuối cùng khi tất cả mọi người đã dừng lại lắng nghe.
khi patrick đã được hoàn tất,chúng tôi đã nói câu thần chú ngu ngốc này lại với nhau sống cuộc sống tốt nhất của chúng tôi hôm nay và nó đã kết thúc. nước augustus đẩy mình ra khỏi ghế và đi về phía tôi. dáng đi của ông đã quanh co như nụ cười của anh. ông đã vượt qua tôi, nhưng ông giữ khoảng cách của mình vì vậy tôi sẽ không phải cẩu cổ của tôi để nhìn thẳng vào mắt. "Tên bạn là gì?", Ông hỏi.
"Hạt dẻ".
"Không, tên đầy đủ của bạn."
"Um, màu hạt dẻ ân sủng lancaster."Ông đã được chỉ định nói cái gì khác khi isaac đi lên. "Giữ", Augustus nói, nâng cao một ngón tay, và quay sang isaac. "Đó là thực sự tồi tệ hơn bạn đã làm cho nó ra được."
"Tôi đã nói với bạn nó là ảm đạm."
"Tại sao bạn bận tâm với nó?"
"Tôi không biết. nó loại giúp? "
augustus cúi xuống để anh nghĩ rằng tôi không thể nghe thấy. "Cô ấy là một thường xuyên?" Tôi không thể nghe bình luận của isaac,nhưng Augustus trả lời: "Tôi sẽ nói." anh siết chặt isaac bởi cả hai vai và sau đó lấy một nửa bước ra khỏi anh ta. "Cho màu hạt dẻ về phòng khám."
Isaac nghiêng một tay đối với các bảng ăn nhẹ và tập trung mắt khổng lồ của mình vào tôi. "Được rồi, vì vậy tôi đã đi vào phòng khám sáng nay, và tôi đã nói với bác sĩ phẫu thuật của tôi mà tôi thà điếc hơn mù. và ông nói, "nó không hoạt động theo cách đó, và tôi đã được, như," Vâng,tôi nhận ra nó không hoạt động theo cách đó, tôi chỉ nói tôi không muốn bị điếc hơn mù nếu tôi có sự lựa chọn, mà tôi nhận ra tôi không có, và ông nói, "tốt, tin tốt là rằng bạn sẽ không bị điếc, và tôi đã được như thế, 'cảm ơn bạn đã giải thích rằng ung thư mắt của tôi sẽ không làm cho tôi bị điếc. tôi cảm thấy rất may mắn là một người khổng lồ trí tuệ như mình sẽ thèm để hoạt động trên tôi. '"
"Ông có vẻ như một người chiến thắng," tôi nói. "Tôi sẽ cố gắng để làm cho tôi một số bệnh ung thư mắt chỉ vì vậy tôi có thể làm cho người quen của anh chàng này."
"May mắn với điều đó. tất cả các bên phải, tôi nên đi. chờ đợi monica cho tôi. tôi phải nhìn cô rất nhiều trong khi tôi có thể. "
" counterinsurgence vào ngày mai? "augustus hỏi.
" chắc chắn ". isaac quay lại và chạy lên cầu thang, đưa họ hai tại một thời điểm.
nước augustus quay sang tôi."Nghĩa đen", ông nói.
"Theo nghĩa đen?" Tôi hỏi.
"Nghĩa là chúng tôi ở trung tâm của jesus", ông nói. "Tôi nghĩ rằng chúng tôi đang ở trong một tầng hầm nhà thờ, nhưng chúng tôi là theo nghĩa đen ở trung tâm của jesus."
"Một người nào đó nên nói với jesus," tôi nói. "Tôi có nghĩa là, nó phải là người nguy hiểm, lưu trữ trẻ em mắc bệnh ung thư trong trái tim của bạn."
"Tôi sẽ nói cho anh ta bản thân mình," Augustus nói,"Nhưng tiếc là tôi đang bị mắc kẹt bên trong nghĩa đen của trái tim mình, vì vậy anh sẽ không thể nghe thấy tôi." Tôi cười. ông lắc đầu, chỉ nhìn tôi.
"cái gì?" tôi hỏi.
"không có gì", ông nói.
"lý do tại sao anh lại nhìn tôi như thế?"
augustus nửa mỉm cười. "Bởi vì bạn đang đẹp. tôi thích nhìn người đẹp, và tôi đã quyết định một trong khi trước đây không từ chối bản thân mình những thú vui đơn giản của sự tồn tại."Một sự im lặng khó xử ngắn gọn xảy ra sau đó. Augustus đã lao qua: "tôi có nghĩa là, đặc biệt là cho rằng, như bạn rất ngon chỉ ra, tất cả điều này sẽ kết thúc vào lãng quên và tất cả mọi thứ."
i loại chế giễu hay thở dài hoặc thở ra một cách đó là mơ hồ coughy và sau đó cho biết, "Tôi không Beau-"
"bạn giống như một Natalie Portman ngàn năm. như V for Vendetta Natalie Portman. "
" không bao giờ nhìn thấy nó, "tôi nói.
"Thực sự", ông hỏi. "Pixie cô gái tóc tuyệt đẹp không thích quyền lực và không thể không rơi cho một cậu bé cô ấy biết là rắc rối. đó là cuốn tự truyện của mình, cho đến nay như tôi có thể nói. "
mỗi âm tiết của mình tán tỉnh. trung thực, anh thuộc loại biến tôi trên. tôi thậm chí không biết rằng anh có thể biến tôi trên không, như, trong cuộc sống thực.
một cô gái trẻ đi ngang qua chúng tôi. "Thế nào rồi, alisa?", Ông hỏi.cô mỉm cười và lẩm bẩm, "hi, Augustus." "người tưởng niệm," ông giải thích. đài tưởng niệm là bệnh viện nghiên cứu lớn. "Nơi nào bạn đi?"
"Trẻ em", tôi nói, giọng tôi nhỏ hơn tôi mong đợi nó được. anh gật đầu. cuộc trò chuyện dường như trên. "Tốt," tôi nói, gật đầu mơ hồ đối với các bước đã dẫn chúng tôi ra khỏi trái tim đen của jesus. tôi nghiêng giỏ hàng của tôi vào bánh xe của nó và bắt đầu đi bộ.ông khập khiễng bên cạnh tôi. "Như vậy, bạn thấy thời gian tới, có thể?" Tôi hỏi.
"Bạn sẽ thấy nó", ông nói. "V for Vendetta, tôi có ý nghĩa."
"Okay", tôi nói. "Tôi sẽ xem xét nó."
"Không. với tôi. tại nhà của tôi, "ông nói. "Bây giờ."
I dừng bước. "Tôi hầu như không biết bạn, nước Augustus. bạn có thể là một kẻ giết người rìu. "
anh gật đầu. "Đúng, đủ, màu hạt dẻ ân sủng.", Ông đi ngang qua tôi,vai điền màu xanh lá cây đan áo polo của mình, ông thẳng lưng, bước của mình du dương chỉ hơi bên phải khi bước ổn định và tự tin vào những gì tôi đã xác định là một chân giả. u xương ác tính đôi khi mất một chân tay để kiểm tra bạn ra ngoài. sau đó, nếu thích bạn, phải mất phần còn lại.
i theo anh lên lầu, mất đất như tôi đã làm theo cách của tôi lên từ từ,cầu thang không phải là một lĩnh vực chuyên môn cho phổi của tôi.
và sau đó chúng tôi đã ra khỏi trái tim jesus và ở bãi đậu xe, không khí mùa xuân chỉ ở phía bên lạnh hoàn hảo, ánh sáng trên trời vào cuối buổi chiều trong hurtfulness.
mẹ nó wasn 't có được nêu ra, đó là không bình thường, bởi vì mẹ đã gần như luôn luôn chờ đợi tôi. tôi liếc nhìn xung quanh và thấy rằng một cao,cong brunette cô gái đã isaac gắn vào tường đá của nhà thờ, hôn anh chứ không phải mạnh mẽ. họ rất gần với tôi rằng tôi có thể nghe thấy tiếng động lạ từ miệng của họ với nhau, và tôi có thể nghe thấy anh ta nói, "luôn luôn", và câu nói của cô, "luôn luôn", trong trở lại.
đột nhiên đứng cạnh tôi, Augustus nửa thì thầm , "họ tín lớn trong pda."
"những gì với 'luôn luôn'?"Âm thanh slurping tăng cường.
" Luôn luôn là việc của họ. họ sẽ luôn luôn yêu thương nhau và bất cứ điều gì. tôi sẽ ước tính dè dặt họ đã nhắn tin cho nhau từ lúc nào cũng bốn triệu lần trong năm qua. "
một vài chi tiết xe ô tô lái xe lên, lấy michael và alisa đi. nó chỉ là Augustus và tôi bây giờ, xem isaac và monica,người tiến triển nhanh chóng, nếu như họ không dựa vào một nơi thờ phượng. tay với lấy ngực của mình lên áo sơ mi của mình và cào vào nó, lòng bàn tay vẫn còn trong khi ngón tay di chuyển xung quanh. tôi tự hỏi nếu đó cảm thấy tốt. không có vẻ như nó sẽ, nhưng tôi quyết định tha thứ cho isaac với lý do ông đã bị mù. các giác quan phải bữa cơm trong khi đó vẫn chưa đói và bất cứ điều gì.
"Tưởng tượng tham gia ổ đĩa cuối cùng đến bệnh viện," tôi nói khẽ. "Lần cuối cùng bạn sẽ bao giờ lái xe."
Mà không nhìn qua tôi, Augustus nói, "bạn đang giết chết sự rung cảm của tôi ở đây, màu hạt dẻ ân sủng. Tôi đang cố gắng để quan sát tình yêu tuổi trẻ trong nhiều lúng túng-splendored của nó. "
" Tôi nghĩ rằng anh đang tổn thương ngực của mình, "tôi nói.
" Có,rất khó để xác định xem ông đang cố gắng để khơi dậy cô ấy hay thực hiện một khám vú. ", sau đó nước augustus thò tay vào túi và kéo ra, tất cả mọi thứ, một gói thuốc lá. anh lật nó mở ra và đưa một điếu thuốc giữa đôi môi của mình.
"bạn có nghiêm trọng không?" tôi hỏi. "Bạn nghĩ là mát mẻ? oh, my god, bạn chỉ hủy hoại toàn bộ điều. "
" mà toàn bộ điều? "anh hỏi, quay sang tôi.thuốc lá treo lơ lửng không có ánh sáng từ góc unsmiling miệng.
"toàn bộ điều mà một cậu bé không phải là không hấp dẫn hoặc không thông hoặc dường như trong bất kỳ cách nào không thể chấp nhận cái nhìn vào tôi và chỉ ra sử dụng không đúng văn học và so sánh tôi với nữ diễn viên và hỏi tôi xem một bộ phim tại nhà của mình. nhưng tất nhiên luôn luôn có một hamartia và bạn là oh, my god,ngay cả khi bạn đã hoảng ung thư bạn đưa tiền cho một công ty để đổi lấy cơ hội để có được bệnh ung thư chưa nhiều. oh, my god. hãy để tôi đảm bảo với bạn rằng không thể thở? sucks. hoàn toàn thất vọng. hoàn toàn. "
" một hamartia? "anh hỏi, thuốc lá vẫn còn trong miệng. nó thắt chặt quai hàm của mình. ông đã có một địa ngục của một đường viền hàm dưới, không may.
"một lỗ hổng chết người," tôi giải thích,quay lưng lại với anh ta. tôi bước về phía lề đường, để lại nước augustus phía sau tôi, và sau đó tôi nghe thấy một chiếc xe bắt đầu xuống đường phố. đó là mẹ. cô đang chờ đợi tôi, giống như, làm cho bạn bè hoặc bất cứ điều gì.
tôi cảm thấy pha trộn kỳ lạ này của sự thất vọng và tức giận trào lên trong tôi. tôi thậm chí không biết những gì là cảm giác, thực sự, chỉ là có rất nhiều của nó,và tôi muốn smack nước Augustus và cũng thay thế phổi của tôi với phổi mà không hút tại là phổi. tôi đang đứng với taylors mâm cặp của tôi trên các cạnh rất của lề đường, chiếc xe tăng oxy bóng và xâu chuỗi trong giỏ hàng bên cạnh tôi, và đúng như mẹ tôi kéo lên, tôi cảm thấy một mỏ lấy tay.
i kéo mạnh tay của tôi miễn phí nhưng quay lưng lại với anh ta.
"họ không giết bạn trừ khi bạn thắp sáng chúng,"Anh nói khi mẹ đến lề đường. "Và tôi chưa bao giờ thắp sáng một. đó là một phép ẩn dụ, xem:. bạn đặt điều giết chết ngay giữa hai hàm răng của bạn, nhưng bạn không cung cấp cho nó sức mạnh để làm giết chết nó "
" đó là một phép ẩn dụ, "tôi đã nói, không rõ ràng. mẹ chỉ chạy không tải.
"đó là một phép ẩn dụ," ông nói.
"bạn chọn hành vi của bạn dựa trên cộng hưởng ẩn dụ của họ. . . "Tôi nói.
" Oh, có. "Anh mỉm cười.lớn, ngốc nghếch, nụ cười thật sự. "Tôi là một người tin tưởng lớn trong phép ẩn dụ, màu hạt dẻ ân sủng."
I quay xe. khai thác các cửa sổ. nó lăn xuống. "Tôi đi xem phim
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Không phải của chúng tôi nói bất cứ điều gì cho phần còn lại của nhóm hỗ trợ. Cuối cùng, tất cả chúng ta phải nắm tay nhau, và Patrick dẫn chúng tôi trong một lời cầu nguyện. "Chúa Giêsu Kitô, chúng ta có mặt ở đây trong trái tim của bạn, nghĩa là trong trái tim của bạn, như là những người sống sót ung thư. Bạn và bạn một mình biết chúng ta như chúng ta biết chính mình. Hướng dẫn chúng tôi để cuộc sống và ánh sáng thông qua các thời đại chúng ta xét xử. Chúng tôi cầu nguyện cho đôi mắt của Isaac, của Michael và Jamie của máu, cho xương của Augustus, cho phổi của Hazel, đối với cổ họng của James. Chúng tôi cầu nguyện rằng bạn có thể chữa lành chúng ta và chúng tôi có thể cảm thấy tình yêu của bạn, và hòa bình của bạn, vượt qua tất cả sự hiểu biết. Và chúng tôi nhớ trong trái tim của chúng tôi với những người mà chúng tôi biết và yêu thương những người đã đi về nhà cho bạn: Maria và Kade và Joseph và Haley và Abigail và Angelina và Taylor và Gabriel và... "

Đó là một danh sách dài. Thế giới có rất nhiều người chết. Và trong khi Patrick chiếc, đọc danh sách từ một tờ giấy vì nó đã quá lâu để ghi nhớ, tôi giữ tôi nhắm mắt lại, cố gắng để nghĩ rằng prayerfully nhưng chủ yếu là tưởng tượng ngày khi tên của tôi sẽ tìm thấy theo cách của mình vào danh sách đó, tất cả các cách lúc kết thúc khi tất cả mọi người đã dừng lại nghe.
khi Patrick đã được hoàn tất, chúng tôi nói này thần chú ngu ngốc với nhau-cuộc sống của chúng tôi tốt nhất sống hôm nay- và nó đã hơn. Augustus nước đẩy mình ra khỏi ghế của mình và đi qua để tôi. Dáng đi của mình là quanh co như nụ cười của ông. Ông towered hơn tôi, nhưng ông giữ khoảng cách của mình vì vậy tôi sẽ không phải cần cẩu cổ của tôi để nhìn anh trong mắt. "Tên của bạn là gì?", ông hỏi.
"Hazel."
"Không, tên đầy đủ của bạn."
"Um, Hazel ân Lancaster."Ông là chỉ là về để nói điều gì đó khác khi Isaac đi lên."Đi thôi,"Augustus nói, nâng một ngón tay, và đã chuyển sang Isaac. "Đó là thực sự tồi tệ hơn bạn đã làm cho nó được."
"Tôi đã nói với bạn nó là ảm đạm."
"Tại sao làm bạn bận tâm với nó?"
"Tôi không biết. Nó loại giúp?"
Augustus cúi trong vì vậy ông nghĩ rằng tôi không thể nghe thấy. "Cô là một thường xuyên?" Tôi không thể nghe thấy bình luận của Isaac, nhưng Augustus trả lời, "tôi sẽ nói." Ông siết chặt Isaac bởi cả hai vai và sau đó lấy một nửa bước ra khỏi anh ta. "Cho biết Hazel về phòng khám."
Isaac cúi một tay chống lại bảng snack và tập trung mắt rất lớn vào tôi. "Được rồi, vì vậy tôi đã đi vào bệnh viện sáng nay, và tôi đã nói với bác sĩ phẫu thuật của tôi rằng tôi thích điếc hơn là mù. Và ông nói, 'Nó không hoạt động như vậy', và tôi đã, như, ' Vâng, Tôi nhận ra nó không làm việc như vậy; Tôi chỉ nói rằng tôi thích điếc hơn là mù nếu tôi đã có sự lựa chọn, tôi nhận ra tôi không có,' và ông nói, 'Vâng, tin tốt lành là rằng bạn sẽ không điếc', và tôi là như thế, ' cảm ơn bạn đã giải thích rằng ung thư mắt của tôi sẽ không làm cho tôi điếc. Tôi cảm thấy rất may mắn rằng một khổng lồ trí tuệ như chính mình nào deign để hoạt động trên tôi.'"
"Ông âm thanh như một người chiến thắng," tôi nói. "Tôi sẽ cố gắng để làm cho tôi một số bệnh ung thư mắt chỉ để tôi có thể làm cho người quen của anh chàng này."
"Chúc may mắn với điều đó. Được rồi, tôi nên đi. Monica của đang chờ tôi. Tôi phải nhìn vào cô ấy rất nhiều trong khi tôi có thể."
"Counterinsurgence vào ngày mai?" Augustus hỏi.
"Chắc chắn." Isaac bật và chạy lên cầu thang, đưa họ hai tại một thời gian.
Augustus nước quay sang tôi. "Theo nghĩa đen," ông nói.
"Theo nghĩa đen?" Tôi hỏi.
"Chúng tôi có nghĩa là trong trái tim của Chúa Giêsu," ông nói. "Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã ở một tầng hầm nhà thờ, nhưng chúng tôi có nghĩa là trong trái tim của Chúa Giêsu."
"Ai đó nên nói với Chúa Giêsu," tôi nói. "Tôi có nghĩa là, nó là phải nguy hiểm, lưu trữ các trẻ em mắc bệnh ung thư trong trái tim của bạn."
"Tôi sẽ nói với anh ta bản thân mình," Augustus nói, "nhưng tiếc là tôi bị nghĩa là kẹt bên trong của trái tim của mình, do đó, ông sẽ không thể nghe thấy tôi." Tôi cười. Ông bắt đầu, chỉ cần nhìn vào tôi
"Những gì?" Tôi hỏi.
"Gì," ông nói.
"Tại sao bạn đang nhìn tôi như thế?"
Augustus một nửa cười. "Bởi vì bạn đang đẹp. Tôi thích nhìn người đẹp, và tôi đã quyết định một trong khi trước đây không thể phủ nhận bản thân mình những niềm vui đơn giản của sự tồn tại."Một sự im lặng vụng về ngắn xảy ra sau đó. Augustus plowed qua: "Tôi có nghĩa là, đặc biệt là cho rằng, như bạn như vậy ngon chỉ ra, tất cả điều này sẽ kết thúc trong lãng quên và tất cả mọi thứ."
Tôi loại scoffed hoặc thở dài hoặc exhaled tại một cách mơ hồ coughy và sau đó nói, "tôi không phải là beau-"
"bạn đang giống như một millennial Natalie Portman. Như V for Vendetta Natalie Portman."
"Không bao giờ nhìn thấy nó," tôi nói.
"Thực sự?", ông yêu cầu. "Cô gái tuyệt đẹp pixie-tóc không thích thẩm quyền và không thể giúp đỡ, nhưng mùa thu cho một cậu bé cô ấy biết là rắc rối. Nó là cuốn tự truyện của bạn, cho đến nay như tôi có thể cho biết."
Của mình mỗi âm tiết tán tỉnh. Trung thực, ông loại bật tôi. Tôi thậm chí không biết rằng kẻ có thể biến tôi-không, như, trong cuộc sống thực.
một cô gái trẻ đi qua chúng tôi. "Làm thế nào nó đi, Alisa?", ông hỏi. Cô cười và mumbled, "Hi, Augustus." "Tưởng niệm người," ông giải thích. Đài tưởng niệm là bệnh viện nghiên cứu lớn. "Nơi nào bạn đi?"
"Trẻ em," tôi đã nói, giọng nói của tôi nhỏ hơn hơn tôi mong đợi nó. Ông gật đầu. Cuộc trò chuyện có vẻ hơn. "Vâng," tôi nói, gật đầu vaguely hướng tới các bước dẫn chúng tôi ra khỏi trái tim đen của Chúa Giêsu. Tôi nghiêng giỏ hàng của tôi vào bánh xe của nó và bắt đầu đi bộ. Ông gặp bên cạnh tôi. "Vì vậy, xem bạn tiếp theo thời gian, có thể?" Tôi hỏi.
"Bạn sẽ thấy nó," ông nói. "Ngắn tập V for Vendetta, tôi có nghĩa là."
"Okay," tôi nói. "Tôi sẽ xem xét nó."
"Số Với tôi. Nhà của tôi,"ông nói. "Bây giờ."
Tôi dừng lại đi. "Tôi hầu như không biết bạn, Augustus Waters. Bạn có thể là một kẻ giết người ax."
Ông gật đầu. "Đúng, đủ, Hazel Grace." Ông đi qua tôi, vai điền vào của mình màu xanh lá cây Đan áo sơ mi polo, lưng thẳng, bước của mình lilting chỉ cần một chút ở bên phải khi ông đi ổn định và tự tin vào những gì tôi đã xác định là một chân phận giả. Osteosarcoma đôi khi phải mất một chân tay để kiểm tra xem bạn. Sau đó, nếu nó thích cậu, nó sẽ còn lại.
tôi theo sau ông ở tầng trên, mất mặt đất khi tôi làm theo cách của tôi từ từ, cầu thang không phải là một lĩnh vực chuyên môn cho phổi của tôi.
và sau đó chúng tôi đã ra khỏi trái tim của Chúa Giêsu và trong rất nhiều bãi đậu xe, chỉ về phía lạnh hoàn hảo, mùa xuân, không khí trong buổi chiều muộn ánh sáng trên trời trong của nó hurtfulness.
mẹ không có được nêu ra, đó là không bình thường, bởi vì mẹ hầu như luôn luôn chờ đợi cho tôi. Tôi liếc nhìn quanh và thấy rằng một cao, cong brunette cô gái có Isaac pinned chống lại các bức tường đá của giáo hội, hôn anh ta khá tích cực. Họ đã đủ gần với tôi rằng tôi có thể nghe thấy những tiếng ồn lạ của miệng với nhau, và tôi có thể nghe thấy anh ta nói, "Luôn luôn", và cô nói, "Always," trong trở lại.
đột nhiên đứng bên cạnh tôi, Augustus một nửa thì thầm, "họ đang lớn các tín hữu tại PDA."
"What's với các 'luôn luôn'?"Tăng cường âm thanh slurping.
" luôn luôn là điều họ. Họ sẽ luôn luôn yêu thương nhau và bất cứ điều gì. Tôi conservatively ước tính có nhắn tin cho mỗi khác từ luôn 4 triệu lần trong năm qua. "
Một vài xe ô tô đã lái xe lên, lấy Michael và Alisa đi. Nó đã là chỉ là Augustus và tôi bây giờ, xem Isaac và Monica, những người tiến hành apace như nếu họ đã không nghiêng chống lại một nơi thờ phượng. Bàn tay của mình đạt cho boob của cô trên áo của mình và pawed ở đó, palm của ông vẫn còn trong khi ngón tay của mình di chuyển xung quanh. Tôi tự hỏi nếu mà cảm thấy tốt. Không có vẻ như nó sẽ, nhưng tôi đã quyết định tha thứ cho Isaac trên căn cứ mà ông ấy mù. Các giác quan phải bữa cơm trong khi có nhưng đói và bất cứ điều gì.
"Tưởng tượng tham gia mà lái xe cuối cùng đến bệnh viện," tôi nói nhẹ nhàng. "Lần cuối cùng bạn sẽ bao giờ lái xe."
Mà không nhìn vào tôi, Augustus nói, "bạn đang giết chết vibe của tôi ở đây, Hazel Grace. Tôi đang cố gắng để quan sát trẻ tình yêu ở awkwardness splendored nhiều của nó."
"Tôi nghĩ rằng ông gây tổn thương cho boob của cô," tôi nói.
"có, nó rất khó để xác định xem ông cố gắng để đánh thức cô ấy hoặc thực hiện một bài kiểm tra vú." Sau đó Augustus nước đạt đến vào một túi và kéo ra, của tất cả mọi thứ, một gói thuốc lá. Ông lộn nó mở và đặt một điếu thuốc giữa đôi môi của mình.
"Bạn có nghiêm trọng không?" Tôi yêu cầu. "Bạn nghĩ rằng đó là mát mẻ? Oh, Chúa ơi, bạn chỉ cần hoại điều toàn bộ."
"Mà toàn bộ điều?" ông yêu cầu, chuyển sang tôi. Thuốc lá dangled không sáng sủa từ unsmiling góc của miệng của mình.
"điều toàn bộ nơi một chàng trai những người không phải là không hấp dẫn hoặc không thông hoặc dường như trong bất kỳ cách nào không thể chấp nhận nhìn vào tôi và chỉ ra không chính xác sử dụng của literality và so sánh tôi với nữ diễn viên và yêu cầu tôi để xem một bộ phim tại nhà của ông. Nhưng tất nhiên có luôn luôn là một hamartia và bạn là oh, Chúa ơi, mặc dù bạn có FREAKING ung thư bạn đưa tiền cho một công ty để đổi lấy cơ hội để có được được hơn ung thư. Ôi trời ơi. Hãy để tôi chỉ cần đảm bảo bạn mà không được có thể hít thở? SUCKS. Hoàn toàn đáng thất vọng. Hoàn toàn."
"Một hamartia?" ông yêu cầu, thuốc lá vẫn còn trong miệng của mình. Nó thắt chặt hàm của ông. Ông đã có một địa ngục của một jawline, thật không may.
"Một lỗ hổng nghiêm trọng," tôi đã giải thích, chuyển ra khỏi anh ta. Tôi bước về hướng lề đường, rời khỏi vùng biển Augustus phía sau tôi, và sau đó tôi nghe một chiếc xe bắt đầu xuống đường phố. Đó là mẹ. Cô đã chờ đợi cho tôi để, như thế, làm cho bạn bè hoặc bất cứ điều gì.
tôi cảm thấy này kết hợp kỳ lạ của thất vọng và tức giận welling bên trong của tôi. Tôi thậm chí không biết những gì đã cảm giác, thực sự, chỉ rằng có rất nhiều của nó, và tôi muốn smack Augustus nước và cũng có thể thay thế phổi của tôi với phổi mà không suck lúc là phổi. Tôi đã đứng với Chuck Taylors của tôi trên các cạnh rất của lề đường, oxy bể bóng-và-loạt trong giỏ hàng bên cạnh tôi, và phải là mẹ tôi kéo lên, tôi cảm thấy một bàn tay lấy mỏ.
tôi yanked bàn tay của tôi miễn phí nhưng quay trở lại với anh ta.
"họ không giết bạn trừ khi bạn ánh sáng,"ông nói như mẹ đến lề đường."Và tôi đã không bao giờ thắp sáng một. Nó là một ẩn dụ, xem: bạn đặt điều giết chết ngay giữa răng của bạn, nhưng bạn không cho nó sức mạnh để làm giết chết của nó. "
"Nó là một ẩn dụ," tôi nói, không rõ ràng. Mẹ chỉ idling.
"Nó là một ẩn dụ," ông nói.
"bạn chọn hành vi của bạn dựa trên của cộng hưởng ẩn dụ..." Tôi đã nói.
"Oh, đúng rồi." Ông cười. Những nụ cười lớn, cô gái ngốc nghếch, thực sự. "Tôi là một người tin tưởng lớn trong ẩn dụ, Hazel Grace."
Tôi đã chuyển sang xe. Khai thác cửa sổ. Nó quay ngược xuống. "Tôi sẽ xem phim
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: