It was lights out. It was dark out, and rain was pelting the windows o dịch - It was lights out. It was dark out, and rain was pelting the windows o Việt làm thế nào để nói

It was lights out. It was dark out,

It was lights out. It was dark out, and rain was pelting the windows outside. She should have been asleep, but she was wide awake. She blamed the rain for waking her, but she knew what really woke her up. That dream, that nightmare she had. Kido began to stare around the small room of the orphanage, turning to her right side to see Seto, sleeping peacefully, curled up into a ball. Looking to her left, she saw Kano, his right arm raised up and the other stretched out, forming what she thought was an “L” figure. Her only two friends, slept soundly, yet she was still awake. Hopefully, they had better dreams than she did.
Sighing, she quietly snuck out of her bed; her blue pajamas seemed to glow a little in from the bit of light from the window in the room. She opened the door of the room and walked out. Maybe she could find sensei and tell her she couldn’t sleep. Light glowed from downstairs and she could guess it was from the kitchen.
Kido began descending downstairs until she was almost at the bottom; there was a loud crack of thunder. She shrieked loudly. Suddenly, the lights went out and she heard sensei let out an exclamation of surprise. With unneeded fear inside her heart, she blindly crawled up the stairs, back to the room and fell down at least twice. She grumbled, the few things she hated, was being alone in the dark. She threw the door open and quickly closed it, as if a monster were chasing her. One child was awake, looking a little startled. That one child was Kano.
“K-Kano!” Kido called, he looked at the door, straight through her, and made no sign he heard her voice.
“Kano!” Kido yelled and he turned to where Seto was still sleeping. She saw him look around some more, and then shrugged his shoulders, crawling back under his blankets to sleep.
He usually teased her often, but doing something like this was going too far. With anger in her veins now, stomping over to his bed, Kido balled up her fist and punched his arm hard.
“OW!” he yelped and finally noticed Kido, “Kido? How long have you been up?”
“I was right here for awhile, and you ignored me! I called your name twice!” Kido replied angrily, glaring at Kano.
“I- I didn’t notice you,” was his answer, probably hoping his answer would save him from another beating.
Kido paused for an instant, and then looked forlornly at her feet. She must have used her “power” accidently when the lightning struck. It did make sense since she could, “hide her eyes” and disappear from others sights. However, her ability became useless if she was in a large crowd, since if she ever touched someone while using her power, she would reappear suddenly. Whenever she hid, she would be ignored, unintentionally.
“…it’s not your fault,” she muttered.
Letting out a small sigh of relief, Kano squinted at Kido through the darkness. “Why are you out of bed anyway?”
Before she could answer, lightning struck again and she squeaked loudly. She quickly curled up and covered her ears, as if trying to block everything out. Kano had his usual sly grin on that could have you thinking he was plotting something, or just found the situation funny.
“Wait, is Kido afraid of lightning?” Kido could tell he was doing his best to choke down his laughter.
“N-no, I’m n-not-!” She quickly denied, only to be interrupted once more by the crack of another lightning strike. She jolted and began to whimper like a dog, she was terrified.
“You can sleep next to me if you’re that scared,” Kano offered, moving aside on his bed.
Kido wanted to tell him she wasn’t scared and didn’t need to sleep next to anyone, but she was too startled from the previous clap of thunder that she crawled into his bed and lay next to him. It was warm.
“If you get scared again, tell me. You can hold my hand if you need to,” Kano smiled, turning to face Kido.
CRACK!
She flinched, instinctively held the closest thing to her: Kano; wrapping her arms around him and squeezed, really hard.
“Ow! Kido, I think, this is, a little, too, hard!” Kano gasped, trying to push Kido away.
“Shut up! I’m just trying to get warm!” Kido lied, pushing her face near his chest as close as she could. Another thing to add on her list that she hated from life: thunder storms.
The nightmare she had was returning to her, and it was one she wished she could forget. When she was holding Kano, it reminded her of how she was holding onto someone else, who promised her everything would be alright as they were surrounded by fire and smoke.
“Don’t leave me… onee-sama, I’m scared… don’t leave me…” Kido was too late to catch herself after she uttered those words, and the tears down her eyes weren’t going away.
“I’m right here,” she looked up at Kano, who was smiling at her.
Her bewilderment must have been obvious, because Kano didn’t drop his smile, nor did his encouragement come to a halt.
“I’ll be right here, so don’t cry, Kido,” he smiled again and she calmed down a bit. As if to show that she was alright, she nestled close to his shirt and closed her eyes, drifting off to sleep.
“Good night… Shuuya,” she whispered, before disappearing into her dreams.
Kano whispered back, “Night, Tsubomi.”
~~(Some years later)~~
“Oi, Kano, where did you put those damn candles?” Kido exclaimed, rummaging the drawers with one hand holding a flashlight. Kano had no idea why she was asking him, and she had been going at it for a good half an hour.
“Calm down Kido, it’s just a little thunderstorm that knocked out the power. It’ll come back,” he replied, trying to read his magazine in the little bit of light that came his way, which was not much since it was probably near afternoon when the storm started.
“Get up and help me you idiot, or I’ll come over there and punch you!” Kido was becoming more and more stressed, which Kano could easily tell from her voice.
Not wanting to spend the next four minutes crumbled up into a ball of pain, he sighed and tossed his magazine away, walking over to his leader.
“What are you looking for again, Danchou?” he mused.
“Candles, you used them last time I remember, you help me find them.” Kido ordered, her back was turned to him and her hands were racking through each drawer in search for candles.
“Don’t we have enough flashlights?” Kano questioned, looking bored.
Kido suddenly stopped searching and faced Kano, the flashlight angling at her angered face, making it seem as if she was a monster from one of those horror films, which she hated. He had to admit that her angry face was scarier than the usual thing.
“This is the only flashlight here, now help me! Everyone else went out on that “expedition”, and because of the storm, they’re not going to be back for a while. I am also not spending the rest of my time in the dark!”
Kano remembered the “expedition”. Kido asked Momo and the others to go to the supermarket and buy materials for a hot pot for everyone to eat together, and they had to persuade Mary to go with them by calling it an “expedition”. Kido said she’d stay behind in the base to get everything prepared, and he had pretended to sleep through the whole thing, though in the end, Kido punched his stomach, forcing him up. By that time everyone had gone and Kido allowed Kano to stay. Then two happy hours later, the power was out. These were his thoughts as he was rummaging through the drawers, lazily looking for the candles.
After three minutes of awkward silence, Kano triumphantly held out five jars of candles and two sticks, “Found them.”
“Give them to me,” Kido said, placing her hands over his. They both froze for an instant, and Kano quickly let go.
“Aww, are you scared Kido? I can always give you a hug.”
Kido looked like she wanted to throw the jars at his face instead, but stopped that urge, and began lighting the candles. After they were all lit, the two sat down on the couch, with not a lot to do. Kano returned to reading his magazine, while Kido was listening to her music.
CRACK!!
The room was filled with a flash of light, going as quickly as it came.
“Wow, Danchou, did you see that?” Kano asked, turning to Kido, since he was a bit surprised by the shock. She didn’t hear him. How could she when her ear buds were now blasting music loudly?
“Danchou, can you hear me~?” Kano sighed, pulling her earphones out.
“Wh-what? No I’m not, don’t be an idiot-!”
BOOM!!
“Kyaaah!” she squeaked, covering her ears and trembling a bit. Kano gently placed one of his hands over hers, and smiled.
“I’m right here, Kido. I’ll always be right here.”
She looked up at him, with tears in her eyes, and looking confused.
“You know you’re kind of a cute scardey-cat.”
He regretted that comment as he was paid with a punch towards his stomach.
“This is like back then,” he laughed lightly, though it was painful to do so. “I guess you don’t change.”
“What are you talking about?” Kido asked, glaring once more, he shrugged his shoulders. “Nothing” was his reply, popping the spine of his magazine with one of his hands.
He felt a finger tap his hand turned to see Kido, looking away and pretending that she hadn’t done anything. He smiled once more and continued to read.
“… thanks, Shuuya.”
“Did you say something, Danchou?” Kano asked, looking over at Kido.
“No, nothing.”
The two sat in silence, turning their gazes to the window being pelted by rain, their hands slightly holding one another.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nó đã là tắt đèn đi. Nó đã được tối tăm trong, và mưa pelting các cửa sổ bên ngoài. Cô cần phải có được giấc ngủ, nhưng cô ấy đã toàn tỉnh táo. Cô ấy đổ lỗi cho mưa để đánh thức cô ấy, nhưng cô ấy biết những gì thực sự đánh thức cô ấy. Rằng ước mơ, cơn ác mộng rằng cô đã có. Kido bắt đầu nhìn xung quanh phòng nhỏ của trại trẻ mồ côi, chuyển sang mạn phải để xem Seto, ngủ một cách hòa bình, cong lên thành một quả bóng. Tìm cách để trái của cô, cô thấy Kano, cánh tay phải của ông tăng lên và khác được kéo dài ra, tạo thành những gì cô nghĩ là một nhân vật "L". Chỉ có hai bạn bè của cô, ngủ ngon, nhưng cô ấy đã được vẫn còn tỉnh táo. Hy vọng rằng, họ có những giấc mơ tốt hơn so với cô ấy đã làm.
Sighing, lặng lẽ cô snuck ra khỏi giường của mình; bộ đồ ngủ màu xanh của cô có vẻ sáng một chút trong từ chút ánh sáng từ cửa sổ trong phòng. Nó mở ra cánh cửa của căn phòng và đi ra ngoài. Có lẽ cô có thể tìm thấy sensei và nói với cô ấy cô ấy không ngủ. Ánh sáng glowed từ chai và cô ấy có thể đoán nó là từ nhà bếp.
Kido bắt đầu giảm dần xuống cầu thang cho đến khi cô đã gần như ở dưới; có là một vết nứt lớn của thunder. Cô shrieked lớn tiếng. Đột nhiên, đèn đi ra ngoài và cô nghe nói sensei cho ra một dấu chấm than bất ngờ. Với những sợ hãi bên trong trái tim của cô, cô một cách mù quáng thu thập lên cầu thang, quay lại phòng và rơi xuống ít nhất hai lần. Cô grumbled, vài điều cô ghét, đã được một mình trong bóng tối. Cô đã ném cửa mở và nhanh chóng đóng nó, như thể một con quái vật đã đuổi cô ấy. Một trẻ em đã được tỉnh táo, tìm một chút giật mình. Một trẻ em đó là Kano.
"K-Kano!" Kido gọi là, ông đã xem xét cửa, thẳng thông qua cô ấy, và thực hiện không có dấu hiệu ông nghe giọng nói của cô.
"Kano!" Kido hét và ông đã chuyển sang nơi Seto vẫn còn ngủ. Cô thấy anh ta nhìn xung quanh một số chi tiết, và sau đó shrugged vai của mình, thu thập dữ liệu trở lại dưới chăn của mình vào giấc ngủ.
Ông thường chọc ghẹo của mình thường xuyên, nhưng làm một cái gì đó như thế này đã đi quá xa. Với sự tức giận trong tĩnh mạch của mình bây giờ, stomping trên giường của mình, Kido balled lên nắm tay của mình và đấm tay cứng.
"OW!" ông yelped và cuối cùng nhận thấy Kido, "Kido? Bao lâu có bạn lên?"
"Tôi đã ở đây cho một lúc, và bạn bỏ qua tôi! Tôi gọi tên của bạn hai lần!" Kido trả lời giận dữ, rõ ràng lúc Kano.
"Tôi-tôi đã không nhận thấy bạn," là câu trả lời của mình, có thể hy vọng câu trả lời của ông sẽ tiết kiệm anh ta từ một đập.
Kido tạm dừng cho một tức thì, và sau đó nhìn forlornly dưới chân của cô. Cô phải có sử dụng của mình "quyền lực" vô tình khi sét đánh trúng. Nó đã làm cho tinh thần kể từ khi cô có thể, "ẩn đôi mắt của mình" và biến mất khỏi những người khác điểm tham quan. Tuy nhiên, khả năng của mình trở thành vô ích nếu cô ấy là trong một đám đông lớn, kể từ khi nếu nó bao giờ chạm vào một ai đó trong khi sử dụng sức mạnh của mình, cô sẽ xuất hiện trở lại bất ngờ. Bất cứ khi nào cô trốn, cô sẽ bị bỏ qua, vô ý.
"... nó không phải là lỗi của bạn," cô muttered.
Để cho ra một sigh cứu trợ, Kano nhỏ squinted tại Kido thông qua bóng tối. "Sao mày ra khỏi giường không?"
Trước khi cô có thể trả lời, sét đánh trúng một lần nữa và cô squeaked lớn tiếng. Cô nhanh chóng cong lên và được bảo hiểm đôi tai của mình, như thể cố gắng để chặn tất cả mọi thứ. Kano có grin sly thông thường của mình về điều đó có thể bạn suy nghĩ ông đã vẽ một cái gì đó, hoặc chỉ cần tìm thấy tình hình hài hước.
"Chờ đợi, là Kido sợ sét?" Kido có thể cho biết ông đã làm tốt nhất của mình để choke xuống tiếng cười của mình.
"N-không, tôi là n - không-!" Cô nhanh chóng từ chối, chỉ để bị gián đoạn một lần nữa bởi vết nứt của một sét strike. Cô jolted và bắt đầu whimper giống như một con chó, cô đã sợ.
"Bạn có thể ngủ bên cạnh tôi nếu bạn đang sợ hãi đó," Kano cung cấp, di chuyển sang một bên trên giường của mình.
Kido muốn nói với anh ta cô đã không sợ hãi và không cần phải ngủ bên cạnh bất kỳ ai, nhưng cô đã quá giật mình từ trước clap of sét mà cô thu thập vào giường của mình và nằm bên cạnh anh ta. Nó được ấm áp.
"Nếu bạn nhận được sợ hãi một lần nữa, cho tôi biết. Bạn có thể giữ bàn tay của tôi nếu bạn muốn,"Kano cười, chuyển sang mặt Kido.
CRACK!
cô flinched, bản năng tổ chức những điều gần gũi nhất với cô ta: Kano; gói cô tay xung quanh anh ta và ép, thực sự khó khăn.
"Ow! Kido, tôi nghĩ rằng, đây là, một chút, quá, khó khăn!" Kano gasped, cố gắng để đẩy Kido đi.
"Shut up! Tôi chỉ cố gắng để có được ấm áp!" Kido nói dối, đẩy khuôn mặt của cô gần ngực của mình càng gần như cô có thể. Một điều để thêm vào danh sách của mình rằng cô ghét từ cuộc sống: cơn bão sấm sét.
Những cơn ác mộng cô đã có trở về với cô ấy, và nó là một cô muốn cô ấy có thể quên. Khi cô ấy đã giữ Kano, nó nhắc nhở cô ấy như thế nào cô được nắm giữ lên người khác, những người đã hứa với cô ấy tất cả mọi thứ sẽ alright như họ đã được bao quanh bởi lửa và khói.
"Đừng bỏ tôi... onee-sama, Tôi sợ hãi... Đừng bỏ tôi... " Kido đã quá trễ để bắt mình sau khi cô thốt lên những từ đó, và những giọt nước mắt xuống đôi mắt của cô không đi xa.
"I 'm ngay ở đây," cô ấy nhìn lên tại Kano, người đã mỉm cười vào cô ấy.
Cô bewilderment phải có được rõ ràng, bởi vì Kano không thả nụ cười của ông, cũng không phải đã khuyến khích của ông đến để ngăn chặn một.
"I be ngay ở đây, do đó, không khóc, Kido,"ông cười một lần nữa và nó calmed xuống một chút. Vì nếu để cho thấy rằng cô ấy đã được rồi, cô nằm gần với áo của mình và nhắm mắt của cô, trôi dạt ra ngủ.
"Tốt đêm... Shuuya,"cô thì thầm, trước khi biến mất vào những giấc mơ của cô.
Kano thì thầm trở lại, "Night, Tsubomi."
~ ~(Some years later) ~ ~
"Oi, Kano, nơi bạn đã đặt những damn nến?" Kido kêu lên, rummaging các ngăn kéo bằng một tay nắm giữ một đèn pin. Kano không có ý tưởng tại sao nó đã yêu cầu anh ta, và cô đã đi vào nó cho một nửa giờ.
"Bình tĩnh xuống Kido, nó là chỉ một sương mù nhỏ đánh sập sức mạnh. Nó sẽ trở lại,"ông trả lời, cố gắng để đọc tạp chí của ông trong chút chút ánh sáng mà đến theo cách của mình, đó không phải là nhiều kể từ khi nó đã có lẽ gần buổi chiều khi cơn bão bắt đầu.
"Thức dậy và giúp tôi ngốc, hoặc tôi sẽ đi qua đó và đấm bạn!" Kido trở thành nhiều hơn và nhiều hơn nữa nhấn mạnh, mà Kano có thể dễ dàng nói từ tiếng nói của mình.
Không muốn chi tiêu bốn phút tiếp theo sụp đổ lên thành một quả bóng của đau, ông thở dài và tossed tạp chí của ông đi, đi bộ để lãnh đạo của ông.
"Những gì bạn đang tìm kiếm một lần nữa, Danchou?" ông hỏi.
"Nến, bạn sử dụng chúng thời gian qua tôi nhớ, bạn giúp tôi tìm thấy chúng." Kido đã ra lệnh, cô ấy trở lại được chuyển cho anh ta và bàn tay của cô đã làm đau đớn thông qua mỗi ngăn kéo trong tìm kiếm cho nến.
"Chúng ta không có đèn pin đủ?" Kano đặt câu hỏi, tìm kiếm chán.
Kido đột nhiên ngừng tìm kiếm và phải đối mặt với Kano, đèn pin angling vào cô ấy tức giận mặt, làm cho nó có vẻ như thể nó là một con quái vật từ một trong những bộ phim kinh dị, bà ta ghét. Ông đã phải thừa nhận rằng khuôn mặt giận dữ của cô là scarier hơn là điều bình thường.
"Đây là đèn pin chỉ ở đây, bây giờ giúp tôi! Tất cả mọi người khác đi ra trên "cuộc viễn chinh", và bởi vì cơn bão, họ sẽ không phải trở lại cho một thời gian. Tôi cũng không chi tiêu phần còn lại của thời gian của tôi trong bóng tối!"
Kano nhớ các cuộc thám hiểm"". Kido hỏi Momo và những người khác để đi đến siêu thị và mua vật liệu cho một nồi nóng cho tất cả mọi người để ăn với nhau, và họ đã thuyết phục Mary để đi với họ bằng cách gọi nó một cuộc thám hiểm"". Kido nói cô ấy sẽ ở lại phía sau trong các cơ sở để có được tất cả mọi thứ chuẩn bị, và ông đã giả vờ ngủ qua toàn bộ điều, mặc dù cuối cùng, Kido đấm Dạ dày của mình, buộc anh ta lên. Bởi thời gian đó tất cả mọi người đã đi và cho phép Kido Kano để ở. Sau đó hai hạnh phúc giờ sau đó, sức mạnh đã ra. Đây là suy nghĩ của mình như ông rummaging thông qua các ngăn kéo, lazily tìm kiếm những cây nến.
Sau ba phút im lặng vụng về, Kano triumphantly tổ chức trong năm lọ của nến và hai que, "Tìm thấy họ."
"Cho chúng tôi," cho biết Kido, cách đặt tay trên của mình. Cả hai đều đông cứng cho tức thì, và Kano một cách nhanh chóng để cho đi.
"đã xảy ra, là bạn sợ hãi Kido? Tôi có thể luôn luôn cung cấp cho bạn một cái ôm."
Kido trông giống như cô muốn ném lọ vào khuôn mặt của mình thay vào đó, nhưng ngừng yêu cầu đó, và bắt đầu chiếu sáng nến. Sau khi họ đã được thắp sáng, hai ngồi xuống trên chiếc ghế dài, với không phải là rất nhiều để làm. Kano trở lại để đọc tạp chí của mình, trong khi Kido đã nghe âm nhạc của cô.
CRACK!!
Phòng đã được lấp đầy với một đèn flash của ánh sáng, đi một cách nhanh chóng như nó đến.
"Wow, Danchou, đã làm bạn thấy điều đó?" Kano hỏi, chuyển sang Kido, kể từ khi ông một chút ngạc nhiên bởi những cú sốc. Cô không nghe anh ta. Làm thế nào có thể cô khi cô chồi tai bây giờ đã nổ âm nhạc lớn tiếng?
"Danchou, có thể bạn nghe ~?" Kano thở dài, kéo tai nghe của mình ra.
"Wh-những gì? Không tôi không, đừng có một idiot-!"
BÙNG NỔ!
"Kyaaah!" cô squeaked, bao gồm đôi tai của mình và rung một chút. Kano nhẹ nhàng đặt một trong tay của mình trên hers, và mỉm cười.
"Tôi đang ở ngay đây, Kido. Tôi sẽ luôn luôn ở đây."
Cô nhìn lên lúc anh ta, với nước mắt trong đôi mắt của mình, và nhìn nhầm lẫn.
"Bạn biết bạn là loại con dễ thương scardey-mèo."
Ông hối tiếc rằng nhận xét như ông đã trả tiền với một cú đấm về phía Dạ dày của mình.
"Đây là như trở lại sau đó," ông cười nhẹ, mặc dù nó là đau khổ để làm như vậy. "Tôi đoán bạn không thay đổi."
"Những gì bạn đang nói về?" Kido hỏi, ông rõ ràng một lần nữa, shrugged vai của mình. "Không có gì" là trả lời của mình, popping cột sống của tạp chí của mình với một trong tay của mình.
Ông cảm thấy một ngón tay chạm tay bật để xem Kido, nhìn xa và giả vờ rằng cô ấy đã không làm bất cứ điều gì. Ông cười một lần nữa và tiếp tục để đọc.
"... cảm ơn, Shuuya."
"Đã làm bạn nói điều gì đó, Danchou?" Kano hỏi, tìm kiếm trên tại Kido.
"Không, không có gì."
hai ngồi trong im lặng, chuyển gazes của cửa sổ được pelted do mưa, bàn tay của họ một chút giữ nhau.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Đó là đèn ra. Nó đã được ra khỏi bóng tối, và mưa đã ném các cửa sổ bên ngoài. Cô cần phải có được ngủ, nhưng cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô đổ lỗi cho mưa đã đánh thức cô ấy, nhưng cô ấy biết những gì thực sự đánh thức cô dậy. Đó là giấc mơ, rằng cơn ác mộng cô. Kido bắt đầu nhìn chằm chằm xung quanh căn phòng nhỏ của trại trẻ mồ côi, chuyển sang phía bên phải của mình để xem Seto, ngủ một cách hòa bình, cuộn tròn thành một quả bóng. Nhìn sang bên trái, cô thấy Kano, cánh tay phải của mình tăng lên và một kéo dài ra, tạo thành những gì cô nghĩ là một "L" con số. Cô chỉ có hai người bạn, ngủ ngon, nhưng cô vẫn còn tỉnh táo. Hy vọng rằng, họ có những giấc mơ tốt hơn so với cô ấy đã làm.
Thở dài, cô lặng lẽ lẻn ra khỏi giường của mình; bộ đồ ngủ màu xanh của cô dường như phát sáng một chút trong từ chút ánh sáng từ cửa sổ trong phòng. Cô mở cửa phòng và bước ra ngoài. Có lẽ cô ấy có thể tìm thầy và nói với cô ấy, cô không thể ngủ được. Ánh sáng tỏa sáng từ dưới cầu thang và cô có thể đoán đó là từ nhà bếp.
Kido đã bắt đầu giảm dần xuống cầu thang cho đến khi cô gần như ở phía dưới; đã có một vết nứt lớn của sấm sét. Cô hét lên ầm ĩ. Đột nhiên, ánh sáng đi ra ngoài và cô nghe thấy thầy cho ra một dấu chấm than bất ngờ. Với nỗi sợ hãi không cần thiết bên trong trái tim cô, cô nhắm mắt bò lên cầu thang, trở lại phòng và giảm xuống ít nhất hai lần. Cô càu nhàu, vài những điều cô ghét, được một mình trong bóng tối. Cô ấy ném mở cửa và nhanh chóng đóng cửa, như thể một con quái vật đã theo đuổi cô ấy. Một đứa trẻ đã tỉnh táo, tìm kiếm một chút giật mình. Đó là một đứa trẻ Kano.
"K-Kano!" Kido gọi, anh nhìn vào cánh cửa, thẳng qua của mình, và thực hiện không có dấu hiệu anh nghe thấy giọng nói của cô.
"Kano!" Kido hét lên và ông đã chuyển đến nơi Seto vẫn đang ngủ. Cô nhìn thấy anh ta nhìn xung quanh một số chi tiết, và sau đó nhún vai, bò trở lại dưới chăn của mình để ngủ.
Ông thường trêu chọc cô thường, nhưng làm một cái gì đó như thế này đã đi quá xa. Với sự tức giận trong tĩnh mạch của cô bây giờ, dậm trên giường, Kido cuộn lại nắm tay cô và đấm vào cánh tay của mình khó khăn.
"OW!" anh hét lên và cuối cùng nhận thấy Kido, "Kido? Bao lâu bạn có được không? "
"Tôi đã ở đây một thời gian, và bạn bỏ qua cho tôi! Tôi gọi tên hai lần! "Kido trả lời một cách giận dữ, nhìn trừng trừng vào Kano.
"I-Tôi không để ý bạn," là câu trả lời của mình, có thể hy vọng câu trả lời của ông sẽ cứu anh khỏi đập khác.
Kido dừng lại ngay lập tức, và sau đó nhìn forlornly dưới chân cô. Cô phải sử dụng "quyền lực" của mình vô tình khi sét đánh. Nó đã có ý nghĩa kể từ khi cô có thể, "che giấu đôi mắt" và biến mất từ những người khác tham quan. Tuy nhiên, khả năng của mình trở nên vô dụng nếu cô đang ở trong một đám đông lớn, vì nếu cô ấy bao giờ chạm vào một người nào đó trong khi sử dụng sức mạnh của mình, cô sẽ xuất hiện trở lại đột ngột. Bất cứ khi nào cô giấu, cô sẽ được bỏ qua, vô tình.
"... nó không phải là lỗi của bạn," cô lẩm bẩm.
Cho ra một tiếng thở dài nhỏ nhẹ nhõm, Kano nheo mắt nhìn Kido thông qua bóng tối. "Tại sao các bạn ra khỏi giường không?"
Trước khi cô có thể trả lời, sét đánh một lần nữa và cô kêu lên ầm ĩ. Cô nhanh chóng cuộn tròn và bịt tai cô, như thể đang cố gắng để ngăn chặn tất cả mọi thứ ra ngoài. Kano đã có của anh nụ cười tinh quái trên đó có thể có bạn nghĩ rằng ông đã âm mưu gì đó, hoặc chỉ tìm thấy tình hình buồn cười.
"Đợi đã, là Kido sợ sét?" Kido có thể nói ông đã làm hết sức mình để nghẹt thở xuống tiếng cười của mình.
"N -không, tôi n-không-! "Cô nhanh chóng bị từ chối, chỉ bị gián đoạn một lần nữa bởi các vết nứt của một sét đánh. Cô giật mình và bắt đầu rên rỉ như một con chó, cô rất sợ hãi.
"Bạn có thể ngủ bên cạnh tôi nếu bạn có sợ hãi," Kano cung cấp, di chuyển sang một bên trên giường của mình.
Kido muốn nói với anh cô ấy không sợ hãi và đã không 't cần phải ngủ bên cạnh bất cứ ai, nhưng cô cũng giật mình vỗ tay từ trước đó của sấm sét mà cô bò vào giường và nằm bên cạnh anh ta. Nó rất ấm áp.
"Nếu bạn nhận được sợ hãi một lần nữa, cho tôi biết. . Bạn có thể nắm lấy tay ​​tôi nếu bạn cần phải "Kano mỉm cười, quay mặt Kido
! CRACK
Cô co rúm lại, theo bản năng tổ chức điều gần gũi nhất với cô ấy: Kano; vòng tay quanh anh và siết chặt, thực sự khó khăn.
"Ow! Kido, tôi nghĩ rằng, đây là, một chút cũng khó! "Kano thở hổn hển, cố gắng để đẩy Kido đi.
"Im đi! Tôi chỉ cố gắng để có được ấm áp! "Kido nói dối, đẩy khuôn mặt của cô gần ngực càng gần nhất có thể. Một điều để thêm vào danh sách của mình rằng cô ghét từ cuộc sống:. Bão sấm sét
Những cơn ác mộng cô đã được trở về với cô ấy, và nó là một cô ước cô có thể quên. Khi cô đang cầm Kano, nó nhắc nhở cô về cách cô ấy đang nắm tay một người khác, những người đã hứa tất cả mọi thứ cô ấy sẽ ổn khi chúng được bao quanh bởi lửa và khói.
"Đừng bỏ em ... onee-sama, tôi sợ hãi ... không để lại cho tôi ... "Kido đã quá muộn để bắt mình khi thốt ra những lời đó, và những giọt nước mắt xuống mắt cô ấy không đi xa.
"Tôi ở đây", cô ngước lên nhìn Kano, người đang mỉm cười với cô.
hoang mang của cô phải có được rõ ràng, bởi vì Kano không thả nụ cười của anh, cũng không khuyến khích ông đến để ngăn chặn.
"Tôi sẽ ở đây, do đó, không khóc, Kido," ông mỉm cười một lần nữa và cô bình tĩnh xuống một chút. Như để chứng tỏ rằng bà không sao, cô nép mình gần áo sơ mi của mình và nhắm mắt lại, trôi vào giấc ngủ.
"Chúc ngủ ngon ... Shuuya," cô thì thầm, trước khi biến mất vào những giấc mơ của mình.
Kano thì thầm trở lại, "Đêm, Tsubomi. " ~
~ (Một vài năm sau đó) ~ ~
"Này, Kano, nơi mà bạn đặt những ngọn nến chết tiệt?" Kido kêu lên, lục lọi các ngăn kéo với một tay cầm đèn pin. Kano không biết tại sao cô ấy hỏi anh, và cô đã được đi vào nó cho một nửa tốt một giờ.
"Bình tĩnh Kido, nó chỉ là một cơn bão nhỏ mà bị loại sức mạnh. Nó sẽ trở lại ", ông trả lời, cố gắng để đọc tạp chí của mình trong chút ánh sáng mà đến theo cách của mình, đó là không nhiều vì nó có lẽ là gần buổi chiều khi cơn bão bắt đầu.
"Hãy đứng dậy và giúp tôi đồ ngốc, hoặc tôi sẽ đi qua đó và đấm bạn! "Kido đã trở nên ngày càng căng thẳng, mà Kano có thể dễ dàng nói từ giọng nói của cô.
Không muốn để dành bốn phút tiếp theo sụp đổ lên thành một quả bóng đau đớn, anh thở dài và quăng mình tạp chí đi, đi về nhà lãnh đạo của mình.
"bạn đang tìm kiếm cái gì nữa, Danchou?", ông trầm ngâm.
"Nến, bạn sử dụng chúng lần cuối cùng tôi nhớ, bạn giúp tôi tìm thấy chúng." Kido đã ra lệnh, trở lại của cô đã quay sang anh và bàn tay của cô đã được rót qua từng ngăn kéo tìm kiếm cho nến.
"Chúng ta không có đủ đèn pin?" Kano hỏi, tìm kiếm chán.
Kido đột nhiên ngừng tìm kiếm và phải đối mặt với Kano, các câu cá đèn pin vào mặt tức giận của mình, làm cho nó có vẻ như là nếu cô ấy là một con quái vật từ một trong những bộ phim kinh dị, mà cô ghét. Anh phải thừa nhận rằng khuôn mặt tức giận của cô là đáng sợ hơn là điều bình thường.
"Đây là đèn pin duy nhất ở đây, bây giờ giúp tôi! Tất cả mọi người khác đi ra ngoài vào mà "thám hiểm", và vì những cơn bão, họ sẽ không được trở lại trong một thời gian. Tôi cũng không dành thời gian còn lại của tôi trong bóng tối! "
Kano nhớ lại "thám hiểm". Kido hỏi Momo và những người khác để đi đến siêu thị và mua nguyên vật liệu cho một nồi nóng cho tất cả mọi người ăn cùng nhau, và họ đã phải thuyết phục Mary để đi với họ bằng cách gọi nó là một "thám hiểm". Kido cho biết cô muốn ở lại phía sau trong cơ sở để có được tất cả mọi thứ chuẩn bị, và ông đã giả vờ ngủ thông qua toàn bộ điều, mặc dù cuối cùng, Kido đấm dạ dày của mình, buộc anh ta lên. Vào thời điểm đó tất cả mọi người đã đi và Kido cho phép Kano ở lại. Sau đó hai giờ hạnh phúc sau đó, sức mạnh ra ngoài. Đây là những suy nghĩ của mình như ông đã lục lọi các ngăn kéo, uể oải tìm kiếm những ngọn nến.
Sau ba phút im lặng khó xử, Kano đắc thắng đã tổ chức ra năm bình của nến và hai que, "tìm thấy họ."
"Hãy cho chúng tôi", Kido nói, đặt tay trên anh. Cả hai đều bị đóng băng trong một lúc, và Kano nhanh chóng cho đi.
"Aww, bạn có sợ Kido? Tôi luôn luôn có thể cung cấp cho bạn một cái ôm. "
Kido trông giống như cô muốn ném các lọ vào mặt anh thay vào đó, nhưng dừng lại thôi thúc đó, và bắt đầu thắp sáng những ngọn nến. Sau khi họ đã được tất cả ánh sáng, hai ngồi xuống trên chiếc ghế dài, với không nhiều việc phải làm. Kano trở lại đọc tạp chí của mình, trong khi Kido đã lắng nghe âm nhạc của cô.
CRACK!
Các phòng đã được lấp đầy với một tia sáng, đi nhanh như nó đã đến.
"Wow, Danchou, bạn có thấy không?" Kano hỏi, quay để Kido, từ khi còn là một chút ngạc nhiên bởi cú sốc. Cô ấy không nghe. Làm thế nào có thể cô khi chồi tai của cô bây giờ đã nổ âm nhạc lớn?
"Danchou, bạn có thể nghe thấy tôi ~?" Kano thở dài, kéo tai nghe cô ấy.
"C-cái gì? Không, tôi không, không là một thằng ngốc-! "
BOOM!
"Kyaaah!", cô kêu lên, bịt tai mình và run rẩy một chút. Kano nhẹ nhàng đặt một tay trên cô, và mỉm cười.
"Tôi ở đây, Kido. Tôi sẽ luôn luôn được ở đây. "
Cô nhìn anh, những giọt nước mắt trong mắt cô ấy, và bối rối.
"Bạn biết bạn là loại dễ thương scardey-mèo."
Ông lấy làm tiếc rằng nhận xét ​​như ông đã được trả với một đấm về phía dạ dày của mình.
"Điều này giống như trở lại sau đó," anh cười nhẹ, mặc dù nó là đau đớn để làm như vậy. "Tôi đoán bạn không thay đổi."
"bạn đang nói gì vậy?" Kido hỏi, nhìn một lần nữa, anh nhún vai. "Không có gì" là câu trả lời của mình, popping cột sống của tạp chí của mình với một trong những tay anh.
Anh cảm thấy một ngón tay gõ nhẹ tay quay lại nhìn Kido, nhìn đi chỗ khác và giả vờ rằng cô đã không thực hiện bất cứ điều gì. Anh mỉm cười một lần nữa và tiếp tục đọc.
"... cảm ơn, Shuuya."
"Anh nói cái gì đó, Danchou?" Kano hỏi, nhìn qua tại Kido.
"Không, không có gì."
Hai người ngồi trong im lặng, ánh mắt của họ chuyển đến cửa sổ được ném bởi mưa, tay cầm hơi với nhau.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: