This article asks how the legacies of European rule, both generally an dịch - This article asks how the legacies of European rule, both generally an Việt làm thế nào để nói

This article asks how the legacies


This article asks how the legacies of European rule, both generally and in particular categories of colony, have affected post-colonial economic development in Sub-Saharan Africa. The year 1960 is conventionally used as the “stylised date” of independence, for the good reason that it saw the end of colonial rule in most of the French colonies south of the Sahara as well as in the most populous British and Belgian ones (Nigeria and Congo respectively).1 Half a century is a reasonable period over which to review the economic impact of legacies because it allows us to consider the issue in the context of different phases of post-colonial policy and performance.

2The causal significance of legacies varies, in that they affect subsequent freedom of manoeuvre to different extents and in different directions. At its strongest, legacy takes the form of “path determination”, implying that colonial choices determined post-colonial ones, or at least conditioned them, such that departure from the colonial pattern was, and perhaps remains, difficult and costly. Besides asking about the strength of the influence of the past on the future, we need to consider the nature of that influence. Did colonial rule put African countries on a higher or lower path of economic change? It will be argued here that the “path(s)” on which African economies were (to a greater or lesser extent) set by the time of independence are most usefully seen not as necessarily initiated in the colonial period, but often rather as continuations and adjustments from paths of change established before the European partition of the continent.

3The following discussion has three preliminary sections. Thus, chapter 2 first attempts a summary of the economic record since independence in order to define the pattern for which colonial legacies may have been partly responsible. Chapter 3 outlines contending views of those legacies. Chapter 4 tries to define the economic and political structures and trends within Africa on the eve of the European partition of the continent. It identifies an emerging African comparative advantage in land-extensive forms of production, which West Africans in particular were already exploiting and, by their investments and initiatives, deepening.

4In this framework, chapter 5 then introduces the colonial regimes, highlighting their fiscal constraints and comparing different national styles of colonial rule, focusing on the largest empires, those of Britain and France. It is a theme of this essay, however, that another kind of variation between colonies was more important, i.e. that defined by the extent and form of European appropriation and use of land: “settler”, “plantation” and “peasant” colonies. Chapter 6 considers how far colonial rule (and the actions of European companies that it facilitated) reinforced the emergence of a comparative advantage in land-extensive primary exports and looks at the consequences of this for the welfare of the population. Chapter 7 explores colonial contributions, and their limits, for the very long-term shift of African factor endowments from labour scarcity towards labour abundance and a relatively high level of human capital formation, such as helped Tokugawa Japan, and more recently other parts of Asia, to achieve “labour-intensive industrialisation” (Sugihara 2007). Chapter 8 assesses the impact of different kinds of European regime on African entrepreneurship and on institutions facilitating, hindering or channelling African participation in markets. Chapter 9 completes the substantive discussion by commenting on the long-term effects of the colonial intrusion on the capacity of the State in Africa for facilitating and promoting economic development.

2. Post-colonial change and variation

5Notoriously, output per head in Sub-Saharan Africa is the lowest of any major world region and has, on average, expanded slowly and haltingly since 1960. But there have been important changes, and variations over space, in policy and performance. In policy, structural adjustment in the 1980s marked a watershed: a fundamental shift from administrative to market means of resource allocation. The change, however, was less dramatic in most of the former French colonies, where (except in Guinea) the maintenance of a convertible currency had enabled governments to avoid some of the supplementary price and quantity controls which had increasingly been imposed in the mostly former British colonies outside the franc zone. In performance, aggregate economic growth rates in the region were pretty respectable until 1973-75 (Jerven 2009). Ironically, in the decade or so following the adoption of structural adjustment they were stagnant or negative, before the Chinese-led boom in world commodity prices eased the region into 12 years of gross domestic product (GDP) growth at an average of 5% a year before the crises of 2007 (rising fuel and food prices, then the beginning of the international financial crisis) and 2008 brought about a “great recession” in 2009 (IMF 2009).

◾1 For a general account see Rimmer (1992, esp. 5, 228).

6There were notable exceptions to the general growth trends, both before and after the turning-point in the early to mid-1970s. Côte d’Ivoire and Ghana made a particularly interesting contrast: similarly-sized neighbours with relatively similar factor endowments and geographical features, but with different colonial heritages. Côte d’Ivoire underwent what might loosely be described as a magnified version of the standard growth trajectory. It averaged an annual GDP growth of 9.5% from 1960 to 1978 (Berthélemy and Söderling 2001, 324-5) but then had several years of stagnation followed by civil war. Meanwhile, Ghana did almost the opposite. Ghanaian GDP per capita was barely higher in 1983, when it began structural adjustment, than at independence in 1957.1 However, as one of the two most successful cases of structural adjustment in Africa (the other being Uganda), Ghana averaged nearly 5% annual growth during the quarter-century after 1983. Thus, roughly, while Côte d’Ivoire was rising Ghana was falling, and vice versa. Only one Sub-Saharan economy, Botswana, sustained growth over three, indeed four, decades since its independence, which was in 1966. Botswana averaged 9.3% annual growth (Berthélemy and Söderling 2001, 324-5).

3. Contrasting perspectives on the colonial legacy

◾2 For Africanist commentaries see Austin (2008b) and Hopkins (2009).

7A feature of the theoretical and ideological debate about the history of economic development in Africa is that it is possible to reach rather similar conclusions from very different scholarly and political starting-points. Regarding the colonial impact, the case for the prosecution, which a generation ago was urged most strongly by dependency theorists and radical nationalists (Amin 1972; Rodney 1972), is now championed by “rational choice” growth economists. Daron Acemoglu, Simon Johnson and James A. Robinson (2001; 2002) have argued that Africa’s relative poverty at the end of the 20th century was primarily the result of the form taken by European colonialism on the continent: Europeans settling for extraction rather than settling themselves in overwhelming numbers and thereby introducing the kinds of institution (private property rights and systems of government that would support them) that, according to Acemoglu, Johnson and Robinson, was responsible for economic development in Europe and the colonies of European settlement in North America and Australasia.2

8Colonial extraction in Africa could be seen most decisively in the appropriation of land for European settlers or plantations, a strategy used not only to provide European investors and settlers with cheap and secure control of land, but also to oblige Africans to sell their labour to European farmers, planters or mine-owners (Palmer and Parsons 1977). Even in the “peasant” colonies, i.e. where the land remained overwhelmingly in African ownership, we will see that major parts of the services sector were effectively monopolised by Europeans. Then there was coercive recruitment of labour by colonial administrations, whether to work for the State or for European private enterprise (Fall 1993; Northrup 1988). Of potentially great long-term importance was the unwillingness of colonial governments to accept, still less promote, the emergence of markets in land rights on land occupied by Africans, whether in “settler” or “peasant” colonies (Phillips 1989). From the perspectives of both dependency theory and “rational choice” institutionalism, the original sin of colonialism in Africa was that it did not introduce a full-blooded capitalist system, based upon private property and thereby generating the pressures towards competition and accumulation necessary to drive self-sustained economic growth.

9A narrower but important argument was made by the then small group of liberal development economists between the 1950s and 1970s. At a time when development economists (especially but not exclusively those writing in French) tended to favour a leading role for the State in the search for development in mixed economies (Hugon 1993; Killick 1978) P. T. Bauer (1953; 1972) attacked the late colonial State for introducing statutory marketing boards and thereby laying the foundation of what he considered to be deadening State interventionism.

10Explicitly positive overviews of colonial rule in Africa are rare (but see Duignan and Gann 1975). Many studies, though, mention the suppression of intra-African warfare, the abolition of internal slave trading and slavery, the introduction of mechanised transport and investment in infrastructure, and the development of modern manufacturing in the “settler” economies and in the Belgian Congo. Excited by the late 20th century wave of economic “globalisation”, some economic liberals have argued that the British empire pionee
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bài viết này yêu cầu như thế nào các di sản của châu Âu thống trị, cả hai nói chung và đặc biệt các thể loại của thuộc địa, đã ảnh hưởng đến hậu thuộc địa phát triển kinh tế ở châu Phi cận Sahara. Năm 1960 thông thường được sử dụng như là "ngày cách điệu" độc lập, cho tốt lý do rằng nó đã thấy sự kết thúc của sự cai trị thuộc địa ở hầu hết các thuộc địa Pháp về phía nam của sa mạc Sahara là tốt như trong những người Anh và Bỉ đông dân nhất (Nigeria và Congo tương ứng).1 nửa thế kỷ là một khoảng thời gian hợp lý trong đó để xem xét tác động kinh tế của di sản bởi vì nó cho phép chúng tôi xem xét vấn đề trong bối cảnh của giai đoạn khác nhau hậu thuộc địa chính sách và hiệu suất.2Cộng quan hệ nhân quả tầm quan trọng của di sản khác nhau, trong đó họ ảnh hưởng đến tự do tiếp theo của sách chính trị để extents khác nhau và theo các hướng khác nhau. Tại của mình mạnh nhất, di sản có dạng "xác định đường dẫn", ngụ ý rằng thuộc địa lựa chọn xác định những người hậu thuộc địa, hay at ít nhất là lạnh chúng, như vậy mà khởi hành từ các mô hình thuộc địa, và có lẽ vẫn còn, khó khăn và tốn kém. Bên cạnh việc yêu cầu về sức mạnh của ảnh hưởng của quá khứ về tương lai, chúng tôi cần phải xem xét bản chất của ảnh hưởng đó. Đã cai trị thuộc địa đặt nước châu Phi trên một con đường cao hơn hoặc thấp hơn của sự thay đổi kinh tế? Nó sẽ được lập luận ở đây là "path(s)" mà nền kinh tế châu Phi đã được (đến một mức độ nhiều hay ít) thiết lập bởi thời điểm độc lập đặt hữu ích được xem không phải là nhất thiết phải khởi xướng trong thời kỳ thuộc địa, nhưng thường khá như continuations và điều chỉnh từ con đường của sự thay đổi thành lập trước khi phân chia Châu Âu lục địa.3The sau cuộc thảo luận này có ba phần sơ bộ. Vì vậy, chương 2 đầu tiên cố gắng một bản tóm tắt của hồ sơ kinh tế từ khi độc lập để xác định các mô hình mà di sản thuộc địa có thể có một phần trách nhiệm. Chương 3 vạch ra contending nhìn toàn cảnh ra những di sản. Chương 4 cố gắng xác định cấu trúc kinh tế và chính trị và các xu hướng trong Africa vào đêm trước của cuộc phân chia Châu Âu lục địa. Nó xác định một lợi thế so sánh Châu Phi đang nổi lên trong hình thức đất rộng lớn của sản xuất, Tây Phi đặc biệt đã đã khai thác, và bởi các khoản đầu tư của họ và các sáng kiến, làm sâu sắc thêm.4 in khuôn khổ này, chương 5 sau đó giới thiệu các chế độ thuộc địa, với những hạn chế tài chính của họ và so sánh phong cách quốc gia khác nhau cai trị thuộc địa, tập trung vào các đế quốc lớn nhất, với những người Anh và Pháp. Nó là một chủ đề của bài luận này, Tuy nhiên, đó một loại của các biến thể giữa thuộc địa là quan trọng hơn, ví dụ mà được xác định bởi mức độ và hình thức của châu Âu chiếm đoạt và sử dụng đất: "người định cư", "plantation" và "nông dân" thuộc địa. Chương 6 sẽ xem xét như thế nào đến nay chính phủ thuộc địa (và các hành động của công ty châu Âu nó tạo điều kiện) tăng cường sự xuất hiện của một lợi thế so sánh trong đất phong phú xuất khẩu chính và nhìn vào những hậu quả của điều này cho phúc lợi của dân số. Chương 7 khám phá thuộc địa đóng góp, và giới hạn của họ, cho sự thay đổi rất lâu dài của các yếu tố châu Phi các nguồn từ sự khan hiếm lao động đối với lao động phong phú và một mức độ tương đối cao của hình thành vốn con người, chẳng hạn như giúp Tokugawa Nhật bản, và mới khác châu á, để đạt được "thâm canh lao động công nghiệp hoá" (Sugihara 2007). Chương 8 đánh giá tác động của các loại khác nhau của chế độ châu Âu về tinh thần kinh doanh châu Phi và các tổ chức hỗ trợ, cản trở hoặc channelling Châu Phi tham gia vào thị trường. Chương 9 hoàn tất các cuộc thảo luận đáng kể bằng cách bình luận về những tác động lâu dài của sự xâm nhập thuộc địa trên năng lực của nhà nước ở châu Phi cho hỗ trợ và thúc đẩy phát triển kinh tế.2. hậu thuộc địa thay đổi và biến thể5Notoriously, đầu ra cho mỗi đầu ở châu Phi cận Sahara là thấp nhất của bất kỳ khu vực chính trên thế giới và có, Trung bình, mở rộng từ từ và haltingly từ năm 1960. Nhưng đã có thay đổi quan trọng, và các biến thể trong không gian, trong chính sách và hiệu suất. Trong chính sách, điều chỉnh cơ cấu trong thập niên 1980 đánh dấu một bước ngoặt: một sự thay đổi cơ bản từ hành chính để thị trường có nghĩa là phân bổ nguồn lực. Sự thay đổi, Tuy nhiên, là đáng kể ít hơn trong hầu hết các thuộc địa cũ của Pháp, nơi (ngoại trừ trong Guinea) bảo trì của một loại tiền tệ chuyển đổi đã cho phép chính phủ để tránh một số các điều khiển giá cả và số lượng bổ sung mà đã ngày càng được áp đặt vào chủ yếu là cựu thuộc địa Anh ở bên ngoài khu vực franc. Trong hoạt động, tốc độ tăng trưởng kinh tế tổng hợp trong vùng đã khá đáng kính cho đến năm 1973-75 (Jerven 2009). Trớ trêu thay, trong thập kỷ hoặc lâu hơn sau thông qua cấu trúc điều chỉnh đi, hai người bị ứ đọng hoặc tiêu cực, trước khi sự bùng nổ đã lãnh đạo Trung Quốc trong giá cả hàng hóa thế giới nới lỏng vùng vào 12 tuổi của tổng sản phẩm quốc nội (GDP) tăng trưởng trung bình 5% một năm trước khi cuộc khủng hoảng của năm 2007 (nhiên liệu tăng và giá lương thực, sau đó sự khởi đầu của cuộc khủng hoảng tài chính quốc tế) và 2008 mang lại một "Đại suy thoái" trong năm 2009 (IMF năm 2009).◾1 tài khoản chung xem Rimmer (1992, đặc biệt 5, 228).6There đã là các trường hợp ngoại lệ đáng chú ý đến các xu hướng tăng trưởng chung, cả trước và sau khi điểm quay trong đầu đến giữa thập niên 1970. Bờ biển Ngà và Ghana làm một tương phản thú vị đặc biệt: hàng xóm có kích thước tương tự như vậy với tương tự tương đối yếu tố các nguồn và địa lý tính năng, nhưng với di sản thuộc địa khác nhau. Bờ biển Ngà đã trải qua những gì có thể lỏng lẻo được mô tả như là một phiên bản phóng to của quỹ đạo tăng trưởng tiêu chuẩn. Trung bình một tăng trưởng GDP hàng năm của 9,5% từ năm 1960 đến năm 1978 (Berthélemy và Söderling 2001, 324-5) nhưng sau đó đã có nhiều năm trì trệ theo sau cuộc nội chiến. Trong khi đó, Ghana đã gần như là đối diện. Ghana GDP trên đầu người là cao hơn chỉ vào năm 1983, khi nó bắt đầu điều chỉnh cấu trúc, hơn tại độc lập năm 1957.1 Tuy nhiên, là một trong hai trường hợp thành công nhất của các điều chỉnh cấu trúc ở châu Phi (khác đang là Uganda), Ghana trung bình gần 5% tăng trưởng hàng năm trong thế kỷ quý sau năm 1983. Vì vậy, khoảng, trong khi bờ biển Ngà tăng Ghana rơi xuống, và ngược lại. Chỉ có một nền kinh tế Sahara, Botswana, duy trì tăng trưởng hơn ba, thực sự bốn thập kỷ kể từ khi độc lập, mà vào năm 1966. Botswana trung bình 9,3% tăng trưởng hàng năm (Berthélemy và Söderling 2001, 324-5).3. tương quan điểm về những di sản thuộc địaBài bình luận cho ly ◾2 xem Austin (2008b) và Hopkins (năm 2009).7A tính năng của cuộc tranh luận lý thuyết và tư tưởng về lịch sử của phát triển kinh tế ở châu Phi là rằng nó có thể đạt được các kết luận khá giống từ rất khác nhau học thuật và chính trị bắt đầu từ điểm. Liên quan đến tác động thuộc địa, các trường hợp cho việc truy tố, mà một thế hệ trước được kêu gọi đặt mạnh mẽ bởi nhà lý thuyết phụ thuộc và chủ nghĩa dân tộc cực đoan (Amin năm 1972; Rodney 1972), bây giờ là đấu tranh của nhà kinh tế tăng trưởng "sự lựa chọn hợp lý". Daron Acemoglu, Simon Johnson và James A. Robinson (năm 2001 của; 2002) tranh cãi rằng nghèo đói tương đối của châu Phi vào cuối thế kỷ 20 là chủ yếu là kết quả của hình thức chụp bởi chủ nghĩa thực dân châu Âu lục địa: người châu Âu giải quyết cho khai thác chứ không phải là giải quyết trong quá số và do đó giới thiệu các loại cơ sở giáo dục (sở hữu tư nhân quyền và hệ thống chính phủ sẽ hỗ trợ họ) mà , theo Acemoglu, Johnson và Robinson, chịu trách nhiệm cho sự phát triển kinh tế ở châu Âu và các thuộc địa của châu Âu khu định cư ở Bắc Mỹ và Australasia.28Colonial khai thác ở châu Phi có thể được nhìn thấy nhất quyết trong chiếm đoạt của đất cho những người định cư châu Âu hay đồn điền, một chiến lược sử dụng không chỉ cung cấp cho nhà đầu tư châu Âu và những người định cư với giá rẻ và an toàn kiểm soát của đất, mà còn để bắt buộc người châu Phi bán lao động của họ cho nông dân châu Âu, trồng hoặc mỏ-chủ sở hữu (Palmer và Parsons 1977). Ngay cả trong các thuộc địa "nông dân", tức là nơi đất vẫn áp đảo ở châu Phi sở hữu, chúng ta sẽ thấy rằng phần lớn của các ngành dịch vụ có hiệu quả đã được monopolised bởi người châu Âu. Sau đó có là cưỡng chế tuyển dụng lao động của chính quyền thuộc địa, cho dù để làm việc cho nhà nước hoặc cho doanh nghiệp tư nhân châu Âu (mùa thu năm 1993; Northrup năm 1988). Có khả năng quan trọng lâu dài là unwillingness của chính phủ thuộc địa để chấp nhận, vẫn còn thúc đẩy ít, sự nổi lên của thị trường trong quyền đất trên đất bị chiếm đóng bởi người châu Phi, cho dù ở các thuộc địa "người định cư" hoặc "nông dân" (Phillips 1989). Từ quan điểm của cả hai lý thuyết phụ thuộc và "sự lựa chọn hợp lý" institutionalism, thị trấn này có tội lỗi bản gốc của chủ nghĩa thực dân ở châu Phi là rằng nó không đã giới thiệu một hệ thống tư bản máu, dựa trên sở hữu tư nhân và do đó tạo ra những áp lực hướng tới sự cạnh tranh và tích lũy phải lái xe tự duy trì tăng trưởng kinh tế.9A hẹp hơn nhưng quan trọng đối số đã được thực hiện bởi nhóm tự do phát triển kinh tế giữa thập niên 1950 và thập niên 1970, sau đó nhỏ. Tại một thời điểm khi phát triển kinh tế (đặc biệt là nhưng không độc quyền các văn bản bằng tiếng Pháp) có xu hướng ủng hộ một vai trò hàng đầu cho nhà nước trong việc tìm kiếm phát triển trong nền kinh tế hỗn hợp (Hugon 1993; Killick 1978) P. T. Bauer (1953; 1972) tấn công các nhà nước thuộc địa cuối cho giới thiệu ban tiếp thị theo luật định và do đó đặt nền tảng của những gì ông coi deadening nhà nước chủ nghĩa can thiệp.10Explicitly tích cực overviews của các quy tắc thuộc địa ở châu Phi là rất hiếm (nhưng nhìn thấy Duignan và Gann 1975). Nhiều nghiên cứu, mặc dù, đề cập đến sự đàn áp của châu Phi trong chiến tranh, bãi bỏ chế độ nô lệ nội bộ thương mại và chế độ nô lệ, việc giới thiệu hẹp vận chuyển và đầu tư vào cơ sở hạ tầng, và sự phát triển của sản xuất hiện đại trong nền kinh tế "người định cư" và Congo thuộc Bỉ. Vui mừng bởi làn sóng cuối thế kỷ 20 kinh tế "toàn cầu hóa", một số tự do kinh tế đã cho rằng đế quốc Anh pionee
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Bài viết này hỏi làm thế nào những di sản cai trị châu Âu, cả hai nói chung và trong các chuyên mục cụ thể của thuộc địa, đã ảnh hưởng đến phát triển kinh tế thời hậu thuộc địa ở châu Phi cận Sahara. Năm 1960 được quy ước được sử dụng như là "ngày cách điệu" của độc lập, với lý do tốt mà nó đã thấy sự kết thúc của chế độ thực dân ở hầu hết các thuộc địa của Pháp ở phía nam của sa mạc Sahara cũng như trong những cái đông dân nhất của Anh và Bỉ (Nigeria và Congo tương ứng) 0,1 Nửa thế kỷ là một khoảng thời gian hợp lý hơn để xem xét các tác động kinh tế của di sản bởi vì nó cho phép chúng ta xem xét vấn đề trong bối cảnh giai đoạn khác nhau của chính sách và thực hiện hậu thuộc địa. 2The nhân quả quan trọng của di sản khác nhau , trong đó họ ảnh hưởng đến tự do tiếp theo của cơ động với mức độ khác nhau và theo những hướng khác nhau. Tại mạnh của nó, di sản có dạng "xác định đường dẫn", ngụ ý rằng sự lựa chọn của thực dân xác định những hậu thuộc địa, hoặc ít nhất là có điều kiện cho họ, như vậy là khởi hành từ các mô hình thuộc địa đã được, và có lẽ vẫn còn, khó khăn và tốn kém. Bên cạnh yêu cầu về sức mạnh của sự ảnh hưởng của quá khứ đến tương lai, chúng ta cần phải xem xét bản chất của sự ảnh hưởng đó. Đã cai trị thực dân đưa nước châu Phi trên một con đường cao hơn hoặc thấp hơn của sự thay đổi kinh tế? Nó sẽ được tranh luận ở đây là "con đường (s)" mà trên đó các nền kinh tế châu Phi đã được (đến một mức độ lớn hơn hoặc nhỏ hơn) được thiết lập bởi thời điểm độc lập được một cách hữu ích nhất được thấy không nhất thiết phải bắt đầu trong thời kỳ thuộc địa, nhưng thường chứ không phải là sự tiếp tục và điều chỉnh từ con đường của sự thay đổi thiết lập trước khi phân vùng của châu Âu lục địa. 3The thảo luận sau đây có ba phần sơ bộ. Vì vậy, chương 2 đầu cố gắng tóm tắt các thành tựu kinh tế từ khi độc lập để xác định mô hình mà di sản thuộc địa có thể đã được chịu trách nhiệm một phần. Chương 3 phác thảo tranh của những di sản quan điểm. Chương 4 sẽ cố gắng để xác định cấu trúc và xu hướng kinh tế và chính trị trong Africa vào đêm trước của các phân vùng của châu Âu lục địa. Nó xác định một lợi thế so sánh Phi mới nổi trong các hình thức đất rộng lớn của sản xuất, trong đó Tây Phi nói riêng đã được khai thác và các khoản đầu tư và sáng kiến của họ, làm sâu sắc hơn. 4in khuôn khổ này, chương 5 sau đó giới thiệu các chế độ thuộc địa, làm nổi bật những hạn chế tài chính của họ và so sánh phong cách quốc gia khác nhau của chế độ thực dân, tập trung vào các đế quốc lớn nhất, những người Anh và Pháp. Đó là một chủ đề của bài tiểu luận này, tuy nhiên, có một loại biến thể giữa các thuộc địa là quan trọng hơn, tức là xác định bởi mức độ và hình thức chiếm hữu và sử dụng đất đai châu Âu: "định cư", "trồng" và "nông dân" thuộc địa. Chương 6 xem xét cách xa chế độ thuộc địa (và các hành động của các công ty châu Âu mà nó tạo thuận lợi) tăng cường sự xuất hiện của một lợi thế so sánh trong xuất khẩu chính đất đai rộng lớn và nhìn vào những hậu quả của việc này cho các phúc lợi của người dân. Chương 7 khám phá những đóng góp thực dân, và giới hạn của họ, cho sự chuyển đổi rất lâu dài của nguồn lực nhân tố châu Phi từ sự khan hiếm lao động theo hướng phong phú lao động và một mức độ tương đối cao của nguồn nhân lực, chẳng hạn như giúp Tokugawa Nhật Bản, và các bộ phận hơn gần đây khác của châu Á , để đạt được "công nghiệp thâm dụng lao động" (Sugihara 2007). Chương 8 đánh giá tác động của các loại khác nhau của chế độ châu Âu về kinh doanh châu Phi và cơ chế tạo thuận lợi, cản trở hoặc kênh tham gia châu Phi tại các thị trường. Chương 9 hoàn thành các cuộc thảo luận nội dung bằng cách bình luận về những ảnh hưởng lâu dài của sự xâm nhập của thực dân vào khả năng của Nhà nước ở châu Phi để tạo điều kiện và thúc đẩy phát triển kinh tế. 2. Thay đổi thời hậu thuộc địa và sự biến đổi 5Notoriously, sản lượng bình quân đầu người ở tiểu vùng Sahara châu Phi là thấp nhất trong bất kỳ khu vực lớn trên thế giới và đã, trên trung bình, mở rộng chậm chạp như từ năm 1960. Tuy nhiên, đã có những thay đổi quan trọng, và các biến thể trên không gian, chính sách và hiệu suất. Trong chính sách, điều chỉnh cơ cấu trong năm 1980 đánh dấu một bước ngoặt: một sự thay đổi cơ bản từ hành chính đến các phương tiện thị trường phân bổ nguồn lực. Việc thay đổi, tuy nhiên, ít kịch tính trong hầu hết các thuộc địa cũ của Pháp, trong đó (ngoại trừ ở Guinea) việc duy trì một đồng tiền chuyển đổi đã kích hoạt các chính phủ để tránh một số giá bổ sung và điều khiển số lượng mà đã ngày càng được áp dụng trong hầu hết là cựu thuộc địa của Anh bên ngoài khu vực đồng franc. Trong hoạt động, tốc độ tăng trưởng kinh tế tổng hợp trong khu vực là khá đáng kính cho đến 1973-1975 (Jerven 2009). Trớ trêu thay, trong thập kỷ hoặc lâu hơn sau khi áp dụng các điều chỉnh cơ cấu họ đã trì trệ hoặc tiêu cực, trước sự bùng nổ của Trung Quốc dẫn đầu về giá cả hàng hóa thế giới giảm của khu vực thành 12 năm tổng sản phẩm trong nước (GDP) tăng trưởng ở mức trung bình 5% một năm trước khi cuộc khủng hoảng năm 2007 (tăng giá nhiên liệu và thực phẩm, sau đó đầu của cuộc khủng hoảng tài chính quốc tế) và năm 2008 đã mang về một "cuộc suy thoái lớn" trong năm 2009 (IMF 2009). ◾1 Đối với một tài khoản chung xem Rimmer (1992, đặc biệt . 5, 228). 6There là trường hợp ngoại lệ đáng chú ý đến các xu hướng phát triển chung, cả trước và sau khi bước ngoặt trong đầu cho đến giữa năm 1970. Côte d'Ivoire và Ghana đã thực hiện một sự tương phản đặc biệt thú vị: hàng xóm tương tự có kích thước tương tự với nguồn lực tương đối yếu tố và đặc điểm địa lý, nhưng với những di sản thuộc địa khác nhau. Côte d'Ivoire đã trải qua những gì lỏng lẻo có thể được mô tả như một phiên bản phóng to của quỹ đạo tăng trưởng tiêu chuẩn. Nó trung bình tăng trưởng GDP hàng năm là 9,5% 1960-1978 (Berthélemy và Soderling năm 2001, 324-5) nhưng sau đó đã có nhiều năm trì trệ sau cuộc nội chiến. Trong khi đó, Ghana đã làm gần như ngược lại. GDP Ghana bình quân đầu người là hầu như không cao hơn năm 1983, khi nó đã bắt đầu điều chỉnh cơ cấu, hơn tại độc lập ở 1.957,1 Tuy nhiên, là một trong hai trường hợp thành công nhất của điều chỉnh cơ cấu ở châu Phi (người còn lại là Uganda), Ghana trung bình gần 5% tăng trưởng hàng năm trong phần tư thế kỷ sau năm 1983. Như vậy, gần, trong khi Côte d'Ivoire đã tăng Ghana đã giảm, và ngược lại. Chỉ có nền kinh tế một Sub-Saharan, Botswana, tăng trưởng bền vững hơn ba, bốn quả thực, nhiều thập kỷ kể từ khi giành được độc lập, đó là vào năm 1966. Botswana tăng trưởng trung bình hàng năm 9,3% (Berthélemy và Soderling năm 2001, 324-5). 3. Những quan điểm trái ngược nhau về di sản thuộc địa ◾2 Đối với bài bình luận Africanist thấy Austin (2008b) và Hopkins (2009). Tính năng 7A của cuộc tranh luận lý thuyết và ý thức hệ về lịch sử phát triển kinh tế ở châu Phi là nó có thể đạt được những kết luận tương tự nhau từ rất khác nhau học thuật và chính trị bắt đầu-điểm. Về tác động của thực dân, trường hợp cho việc truy tố, mà một thế hệ trước đây đã thúc giục mạnh mẽ nhất bởi các nhà lý thuyết phụ thuộc và chủ nghĩa dân tộc cực đoan (Amin 1972; Rodney 1972), hiện đang đấu tranh của "sự lựa chọn hợp lý" kinh tế tăng trưởng. Daron Acemoglu, Simon Johnson và James A. Robinson (2001; 2002) đã lập luận rằng tình trạng nghèo tương đối của châu Phi vào cuối thế kỷ 20 đã được chủ yếu là kết quả của các hình thức thực hiện bởi chủ nghĩa thực dân châu Âu về châu lục: châu Âu giải quyết để khai thác chứ không phải giải quyết mình ở con số áp đảo và do đó giới thiệu các loại hình tổ chức (quyền sở hữu tư nhân và các hệ thống của chính phủ sẽ hỗ trợ họ), mà theo Acemoglu, Johnson và Robinson, chịu trách nhiệm cho sự phát triển kinh tế ở châu Âu và các thuộc địa của người châu Âu ở Bắc Mỹ và Australasia.2 8Colonial khai thác ở châu Phi có thể được nhìn thấy dứt khoát nhất trong việc chiếm đất để định cư châu Âu hoặc các đồn điền, một chiến lược được sử dụng không chỉ để cung cấp cho các nhà đầu tư và người định cư châu Âu với giá rẻ và kiểm soát an toàn của đất đai, mà còn để buộc người châu Phi bán lao động cho nông dân châu Âu, người trồng rừng hay của tôi-chủ (Palmer và Parsons 1977). Ngay cả trong các "nông dân" thuộc địa, tức là nơi có đất vẫn áp đảo trong quyền sở hữu Phi, chúng ta sẽ thấy rằng phần lớn các lĩnh vực dịch vụ đã được độc quyền có hiệu quả bởi người châu Âu. Sau đó, có tuyển dụng lao động cưỡng chế của chính quyền thuộc địa, cho dù để làm việc cho Nhà nước hoặc cho doanh nghiệp tư nhân châu Âu (Fall 1993; Northrup 1988). Tầm quan trọng lâu dài của tiềm năng rất lớn là sự miễn cưỡng của chính phủ thuộc địa để chấp nhận, vẫn chưa phát huy, sự nổi lên của thị trường trong quyền đất trên đất bị chiếm đóng bởi người châu Phi, cho dù trong "định cư" hay "nông dân" thuộc địa (Phillips 1989). Từ quan điểm của cả hai lý thuyết phụ thuộc và "sự lựa chọn hợp lý" institutionalism, tội ban đầu của chủ nghĩa thực dân ở châu Phi đã được rằng nó đã không giới thiệu một hệ thống tư bản chủ nghĩa anh chị em ruột thịt, dựa trên sở hữu tư nhân và do đó tạo ra những áp lực đối với cạnh tranh và tích lũy cần thiết để lái xe tự duy trì tăng trưởng kinh tế. 9A hẹp nhưng lập luận quan trọng đã được thực hiện bởi các nhóm sau đó nhỏ của các nhà kinh tế phát triển tự do giữa những năm 1950 và 1970. Vào thời điểm khi kinh tế phát triển (đặc biệt nhưng không độc quyền những văn bản bằng tiếng Pháp) có xu hướng ủng hộ một vai trò hàng đầu cho Nhà nước trong việc tìm kiếm sự phát triển trong nền kinh tế hỗn hợp (Hugon 1993; Killick 1978) PT Bauer (1953; 1972) tấn công cuối Nhà nước thực dân để giới thiệu ban tiếp thị theo luật định và từ đó đặt nền tảng cho cái mà ông coi là deadening interventionism Nhà nước. tổng quan 10Explicitly tích cực của chính quyền thuộc địa ở châu Phi là rất hiếm (nhưng xem Duignan và Gann 1975). Nhiều nghiên cứu, tuy nhiên, đề cập đến sự đàn áp của chiến tranh trong nội bộ châu Phi, việc bãi bỏ buôn bán nô lệ nội bộ và chế độ nô lệ, sự ra đời của các phương tiện giao thông cơ giới và đầu tư vào cơ sở hạ tầng, và sự phát triển của sản xuất hiện đại trong "định cư" nền kinh tế và trong Congo Bỉ . Kích thích bởi những làn sóng thế kỷ 20 cuối của kinh tế "toàn cầu hóa", một số tự do kinh tế đã cho rằng đế chế pionee Anh

























đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: