Scorpius Malfoy:I lazily traced the rim of my glass with my index fing dịch - Scorpius Malfoy:I lazily traced the rim of my glass with my index fing Việt làm thế nào để nói

Scorpius Malfoy:I lazily traced the

Scorpius Malfoy:
I lazily traced the rim of my glass with my index finger, not really feeling in the mood to drink. Albus Potter and I had downed and entire keg of firewhisky the night before and I still felt hung over. Don't get me wrong, it was great to be able to pass out and sleep solidly for a good ten hours. But waking up was not something I had enjoyed at all, mainly because I had slept through the day since I had fallen asleep around seven in the morning. Then, to top it all off, I had woken up only an hour before Albus could convince me to come to the wizard nightclub that some cousin of his had started on Diagon Alley a few years prior. So here I was, still hung over and probably half asleep, with a cup of straight whisky in front of me. This was starting to get a little ridiculous.
I wasn't an alcoholic. I was just a lover of beer and wine and anything else that could get me in my fairly stupid state. But, I had sworn the moment I woke up that morning that I would not drink again… at least not obsessively. Not because I needed to better my health - that was already down the drain from all the muggle cigarettes I had smoked since I graduated Hogwarts - but because I needed to be in the right state for auror training. In less than twelve hours from that moment I'd be sitting in the classroom at the academy, getting lectured on how we were risking our lives and how if we couldn't take it to get out now. Statistics said that almost half of the incoming class of auror trainees would drop out within the first three months.
Though I had already fully committed myself to the academy, I had other commitments too. Albus Potter and I had another huge commitment that we couldn't forget, even if we wanted to. It wasn't an option to give up on it. There was someone after my family. Not just myself and my mother, but all of other purebloods in the wizarding world. Andre Shroudrouge was the culprit. I knew him as Alex Sherwood, and I couldn't seem to drop the habit of calling him by his alias… It was what I had know him as almost my entire life. Alex had been my dormitory mate and best friend since I was eleven years old, so when someone went after my ex-girlfriend to get to me our sixth year at Hogwarts, it never once crossed my mind that he was the one behind it all. He didn't just come after my girlfriend though. He murdered my father. Alex had killed my father for a reason even make sense. Well, in a way it did. But only if you were completely and utterly insane.
Alex was a muggleborn, as was his father, Jester Shroudrouge. They wanted revenge on the purebloods, and only purebloods, all because of one group of people. The Death Eaters that had killed his family and nearly half of his race.
After the second rising of the Dark Lord, most muggleborns mourned the losses of their family members before moving on with the rest of our world. They had no other option; what had happened had happened and there was no going back. The Death Eaters were put on trials, and most of them were sent to Azkaban or sentenced to death. My grandfather was sent to Azkaban and died of illness before I could ever get to know him. My grandmother was released only months before she died of old age and I never had the chance to become too attached to her. I had been at school when she was released, and she died before I got out for the summer. After the rising, my father had been lucky enough to be let free. After several trials, the Minister declared that my father was too young at the time of the uprising to have done anything. Which was true - my father was only sixteen and seventeen at the peak of Voldemort's return. He had no choice but to listen to what his father and mother were saying. It was the only way to keep himself and his family alive.
Unlike most muggleborns, Jester Shroudrouge was filled with so much sadness that it seemed to send him into insanity. Over the years it took my father to build our family's reputation back up to greatness, Jester was planning something that would ruin my life and my mother's life. He was planning the murder of my father. He conceived a son with a street-side whore, purely for the sake of having someone to do his dirty work. Nobody ever knew Jester had a son, and Alex had always said that his father was dead. As his son grew up into a man, Jester worked at the Ministry to gain my father's trust. My father didn't trust many people, but he fell into Jester's tricks. Jester had his son kill my father one night. The only reason he didn't do it himself was so he wouldn't - technically - be lying when the Ministry questioned him. He had accomplished what he was aiming for, and managed to keep it a secret for months.
But then he started to try to get to me. I had to hand it to him - he was smart. Jester waited until I was at my most vulnerable and weakest point. Where my anxiety from discovering my cold, dead father's body was at it's worst and I had found someone I was beginning to care more about than anything else in the world. My ex-girlfriend, Rose Weasley. One night I had heard Alex and Jester, who I didn't know were the murderers at the time, speaking about Rose. Jester asked Alex if Rose was important to me, and Alex answered yes. Then they started going after Rose to get to me. They started a pregnancy rumor - or I assumed they did, since I never thought to confirm my assumption once I had considered it - to bring us closer and then kidnapped her the night after I had told her I loved her for the first time.
Albus Potter, Dominique Weasley, and I had went after her after finding the horrifying proof that Alex was in fact the murderer. They had taken her to the mountains behind Hogwarts and brought her deep into the caves that not many people knew were there. They tortured her there and planned to kill her, but I had managed to save her with Albus's help. Aurors flooded the caves at the last minute and captured Jester. Alex got away and was still out there somewhere. We hadn't heard or seen any sign of him for two years. I couldn't help but hope that somehow her got himself killed… But I knew better. He was out there, waiting. He could strike at any moment, and in all honesty, now would be the perfect time.
Rose and I hadn't spoke since she broke up with me. I had no desire to speak to her, or even see her. She had broken my heart. Admitting it to myself was easy, but admitting it to my best friend, Albus Potter, was hard. It's not that I cared that he knew. But being myself, Scorpius Malfoy, hated to admit any type of weakness I was experiencing. But I felt like I owed it to him, since Rose was his cousin. Though Albus told me that it didn't matter that his cousin and I weren't together anymore, I had to tell him when I was with his cousin I truly did care about her more than anything else in the world, and that even though I didn't show emotion about it, it didn't mean I didn't care. I had completely shut myself off from everything and everyone for months. Nearly all of my seventh year, actually. But I finally came around, and had that talk with Albus. He had told me right after Rose and I broke up that the circumstances had changed and that he'd still be my friend. The original circumstances were we were only alliances to protect Rose from Alex and Jester, but along the way he became my best mate. Even though he could be stupid and arrogant sometimes, the two of us balanced each other out. Which is why we were now flat mates and about to start the academy all aurors in training went to as each other's second. Being someone's second meant to be someone's fighting partner. Albus had become my brother over the two years we had spent as best friends. It was strange, since we had been enemies our entire life, but it felt nice to have someone I could trust again.
"Hey, mate," a voice slurred at my right. I looked over to see no one other than Albus Potter. He was already drunk. "You see that girl over there?" he asked, gesturing with his hand that had a cup of alcohol in it and slopping the liquid down his shirt and on some blonde girl's lap. "Shit," he garbled, grabbing a handful of napkins and shoving it on her lap, not seeming to realize that his hands were alarmingly close to her crotch. The girl looked appalled, but Albus paid no attention and turned back to me. "So you see that girl over there, right?" he asked. I looked across the room to see a brunette girl talking to a boy who I recognized as Lyle Finnigan. He was in our year when we were at Hogwarts. The girl was attractive, obviously. Albus only went for the best. Her long hair fell to her lower back and her porcelain skin seemed to glow. She was average height and seemed about average weight, if you cancelled out her breasts. Which were probably the reason Albus was attracted to her.
"Yeah," I answered dully, my head pounding from my lingering hangover. "I see her. What about her?"
"Do you think I have a chance?" he wondered, running a hand through his hair and getting this dazed look on his face. "You know what? Don't answer that. I'm just going to go talk to her. I mean… who is she?" He looked at me, his eyes incredulous. "She's a goddess."
I sighed, rolling my eyes, but I resisted the urge to snicker. "I don't know who she is. And I don't think I'd go up and call her a goddess… She might think you're just looking for sex. Go ask her name or something. I'm sure she'll tell you."
"I can't ask her name! She's talking to Lyle Finnigan. Finnigan for Merlin's sake!" He shook his head mournfully. "Do you even know where she came from? I never saw her at Hogwarts."
The girl that Albus had spilt his drink on earlier looked at him apprehensively, as if talking to him would get another drink spilled on her lap. "She's from the Salem Witch's Institute. She's American. We're interning in the Department of Magical Law Enforcement together. She has a thing going on with Finnigan, so I wouldn't try to cock block them. Which you seem to be s
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Scorpius Malfoy:I lazily traced the rim of my glass with my index finger, not really feeling in the mood to drink. Albus Potter and I had downed and entire keg of firewhisky the night before and I still felt hung over. Don't get me wrong, it was great to be able to pass out and sleep solidly for a good ten hours. But waking up was not something I had enjoyed at all, mainly because I had slept through the day since I had fallen asleep around seven in the morning. Then, to top it all off, I had woken up only an hour before Albus could convince me to come to the wizard nightclub that some cousin of his had started on Diagon Alley a few years prior. So here I was, still hung over and probably half asleep, with a cup of straight whisky in front of me. This was starting to get a little ridiculous.I wasn't an alcoholic. I was just a lover of beer and wine and anything else that could get me in my fairly stupid state. But, I had sworn the moment I woke up that morning that I would not drink again… at least not obsessively. Not because I needed to better my health - that was already down the drain from all the muggle cigarettes I had smoked since I graduated Hogwarts - but because I needed to be in the right state for auror training. In less than twelve hours from that moment I'd be sitting in the classroom at the academy, getting lectured on how we were risking our lives and how if we couldn't take it to get out now. Statistics said that almost half of the incoming class of auror trainees would drop out within the first three months.Though I had already fully committed myself to the academy, I had other commitments too. Albus Potter and I had another huge commitment that we couldn't forget, even if we wanted to. It wasn't an option to give up on it. There was someone after my family. Not just myself and my mother, but all of other purebloods in the wizarding world. Andre Shroudrouge was the culprit. I knew him as Alex Sherwood, and I couldn't seem to drop the habit of calling him by his alias… It was what I had know him as almost my entire life. Alex had been my dormitory mate and best friend since I was eleven years old, so when someone went after my ex-girlfriend to get to me our sixth year at Hogwarts, it never once crossed my mind that he was the one behind it all. He didn't just come after my girlfriend though. He murdered my father. Alex had killed my father for a reason even make sense. Well, in a way it did. But only if you were completely and utterly insane.Alex was a muggleborn, as was his father, Jester Shroudrouge. They wanted revenge on the purebloods, and only purebloods, all because of one group of people. The Death Eaters that had killed his family and nearly half of his race.After the second rising of the Dark Lord, most muggleborns mourned the losses of their family members before moving on with the rest of our world. They had no other option; what had happened had happened and there was no going back. The Death Eaters were put on trials, and most of them were sent to Azkaban or sentenced to death. My grandfather was sent to Azkaban and died of illness before I could ever get to know him. My grandmother was released only months before she died of old age and I never had the chance to become too attached to her. I had been at school when she was released, and she died before I got out for the summer. After the rising, my father had been lucky enough to be let free. After several trials, the Minister declared that my father was too young at the time of the uprising to have done anything. Which was true - my father was only sixteen and seventeen at the peak of Voldemort's return. He had no choice but to listen to what his father and mother were saying. It was the only way to keep himself and his family alive.Unlike most muggleborns, Jester Shroudrouge was filled with so much sadness that it seemed to send him into insanity. Over the years it took my father to build our family's reputation back up to greatness, Jester was planning something that would ruin my life and my mother's life. He was planning the murder of my father. He conceived a son with a street-side whore, purely for the sake of having someone to do his dirty work. Nobody ever knew Jester had a son, and Alex had always said that his father was dead. As his son grew up into a man, Jester worked at the Ministry to gain my father's trust. My father didn't trust many people, but he fell into Jester's tricks. Jester had his son kill my father one night. The only reason he didn't do it himself was so he wouldn't - technically - be lying when the Ministry questioned him. He had accomplished what he was aiming for, and managed to keep it a secret for months.
But then he started to try to get to me. I had to hand it to him - he was smart. Jester waited until I was at my most vulnerable and weakest point. Where my anxiety from discovering my cold, dead father's body was at it's worst and I had found someone I was beginning to care more about than anything else in the world. My ex-girlfriend, Rose Weasley. One night I had heard Alex and Jester, who I didn't know were the murderers at the time, speaking about Rose. Jester asked Alex if Rose was important to me, and Alex answered yes. Then they started going after Rose to get to me. They started a pregnancy rumor - or I assumed they did, since I never thought to confirm my assumption once I had considered it - to bring us closer and then kidnapped her the night after I had told her I loved her for the first time.
Albus Potter, Dominique Weasley, and I had went after her after finding the horrifying proof that Alex was in fact the murderer. They had taken her to the mountains behind Hogwarts and brought her deep into the caves that not many people knew were there. They tortured her there and planned to kill her, but I had managed to save her with Albus's help. Aurors flooded the caves at the last minute and captured Jester. Alex got away and was still out there somewhere. We hadn't heard or seen any sign of him for two years. I couldn't help but hope that somehow her got himself killed… But I knew better. He was out there, waiting. He could strike at any moment, and in all honesty, now would be the perfect time.
Rose and I hadn't spoke since she broke up with me. I had no desire to speak to her, or even see her. She had broken my heart. Admitting it to myself was easy, but admitting it to my best friend, Albus Potter, was hard. It's not that I cared that he knew. But being myself, Scorpius Malfoy, hated to admit any type of weakness I was experiencing. But I felt like I owed it to him, since Rose was his cousin. Though Albus told me that it didn't matter that his cousin and I weren't together anymore, I had to tell him when I was with his cousin I truly did care about her more than anything else in the world, and that even though I didn't show emotion about it, it didn't mean I didn't care. I had completely shut myself off from everything and everyone for months. Nearly all of my seventh year, actually. But I finally came around, and had that talk with Albus. He had told me right after Rose and I broke up that the circumstances had changed and that he'd still be my friend. The original circumstances were we were only alliances to protect Rose from Alex and Jester, but along the way he became my best mate. Even though he could be stupid and arrogant sometimes, the two of us balanced each other out. Which is why we were now flat mates and about to start the academy all aurors in training went to as each other's second. Being someone's second meant to be someone's fighting partner. Albus had become my brother over the two years we had spent as best friends. It was strange, since we had been enemies our entire life, but it felt nice to have someone I could trust again.
"Hey, mate," a voice slurred at my right. I looked over to see no one other than Albus Potter. He was already drunk. "You see that girl over there?" he asked, gesturing with his hand that had a cup of alcohol in it and slopping the liquid down his shirt and on some blonde girl's lap. "Shit," he garbled, grabbing a handful of napkins and shoving it on her lap, not seeming to realize that his hands were alarmingly close to her crotch. The girl looked appalled, but Albus paid no attention and turned back to me. "So you see that girl over there, right?" he asked. I looked across the room to see a brunette girl talking to a boy who I recognized as Lyle Finnigan. He was in our year when we were at Hogwarts. The girl was attractive, obviously. Albus only went for the best. Her long hair fell to her lower back and her porcelain skin seemed to glow. She was average height and seemed about average weight, if you cancelled out her breasts. Which were probably the reason Albus was attracted to her.
"Yeah," I answered dully, my head pounding from my lingering hangover. "I see her. What about her?"
"Do you think I have a chance?" he wondered, running a hand through his hair and getting this dazed look on his face. "You know what? Don't answer that. I'm just going to go talk to her. I mean… who is she?" He looked at me, his eyes incredulous. "She's a goddess."
I sighed, rolling my eyes, but I resisted the urge to snicker. "I don't know who she is. And I don't think I'd go up and call her a goddess… She might think you're just looking for sex. Go ask her name or something. I'm sure she'll tell you."
"I can't ask her name! She's talking to Lyle Finnigan. Finnigan for Merlin's sake!" He shook his head mournfully. "Do you even know where she came from? I never saw her at Hogwarts."
The girl that Albus had spilt his drink on earlier looked at him apprehensively, as if talking to him would get another drink spilled on her lap. "She's from the Salem Witch's Institute. She's American. We're interning in the Department of Magical Law Enforcement together. She has a thing going on with Finnigan, so I wouldn't try to cock block them. Which you seem to be s
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Scorpius Malfoy:
Tôi uể oải truy vành kính của tôi với ngón tay trỏ của mình, không thực sự cảm thấy trong tâm trạng để uống. Albus Potter và tôi đã bị bắn rơi và toàn bộ keg của firewhisky đêm hôm trước và tôi vẫn cảm thấy bị treo trên. Đừng làm cho tôi sai, nó là tuyệt vời để có thể đi ra ngoài và ngủ kiên cố cho một tốt mười giờ. Nhưng thức dậy là không phải cái gì tôi đã rất thích ở tất cả, chủ yếu là bởi vì tôi đã ngủ qua ngày kể từ khi tôi đã ngủ khoảng bảy giờ sáng. Sau đó, để đầu nó tất cả ra, tôi đã thức dậy và chỉ một giờ trước khi Albus có thể thuyết phục tôi đến câu lạc bộ đêm wizard cho một số anh em họ của ông đã bắt đầu vào Hẻm Xéo một vài năm trước. Vì vậy, ở đây tôi đã, vẫn còn treo trên và có lẽ còn ngái ngủ, với một ly whisky thẳng trước mặt tôi. Điều này đã được bắt đầu để có được một chút vô lý.
Tôi không phải là một người nghiện rượu. Tôi chỉ là một người yêu bia và rượu vang và bất cứ điều gì khác mà có thể làm cho tôi trong trạng thái khá ngu ngốc của tôi. Nhưng, tôi đã thề với thời điểm đó sáng hôm đó tôi sẽ không uống rượu nữa tôi thức dậy ... ít nhất là không bị ám ảnh. Không phải vì tôi cần thiết để tốt hơn sức khỏe của tôi - đó là đã xuống cống từ tất cả các thuốc lá Muggle tôi đã hút kể từ khi tôi tốt nghiệp Hogwarts - nhưng bởi vì tôi cần phải ở trong trạng thái phù hợp cho đào tạo Thần Sáng. Trong ít hơn mười hai giờ, kể từ thời điểm đó tôi muốn được ngồi trong lớp học tại các học viện, việc giảng dạy về cách chúng tôi đã mạo hiểm cuộc sống của chúng tôi và làm thế nào nếu chúng ta không thể lấy nó để có được ra ngay bây giờ. Thống kê cho rằng gần một nửa của lớp đến học viên Thần Sáng sẽ thả ra trong vòng ba tháng đầu tiên.
Mặc dù tôi đã hoàn toàn cam kết bản thân mình để các học viện, tôi đã có những cam kết khác quá. Albus Potter và tôi đã có một cam kết rất lớn mà chúng ta không thể quên, thậm chí nếu chúng ta muốn. Nó không phải là một tùy chọn để cho lên trên nó. Có người sau khi gia đình của tôi. Không chỉ bản thân tôi và mẹ tôi, nhưng tất cả đều thuần chủng khác trong thế giới phù thủy. Andre Shroudrouge là thủ phạm. Tôi biết ông là Alex Sherwood, và tôi dường như không thể bỏ thói quen gọi anh bằng biệt danh của mình ... Đó là những gì tôi đã biết ông ta là gần như toàn bộ cuộc sống của tôi. Alex đã đời ký túc xá của tôi và người bạn tốt nhất kể từ khi tôi mới mười một tuổi, vì vậy khi một người nào đó đã đi sau khi cô bạn gái cũ của tôi để tôi vào năm thứ sáu của chúng tôi tại Hogwarts, nó chưa một lần vượt qua tâm trí của tôi rằng ông là người đằng sau tất cả. Ông không chỉ đến sau khi bạn gái của tôi mặc dù. Ông đã giết cha của tôi. Alex đã giết cha tôi vì một lý do thậm chí có ý nghĩa. Vâng, trong một cách thức mà nó đã làm. Nhưng chỉ khi bạn đã hoàn toàn và hoàn toàn mất trí.
Alex là một muggleborn, như là cha của mình, Jester Shroudrouge. Họ muốn trả thù người thuần chủng, và chỉ thuần chủng, tất cả vì một nhóm người. Các Tử thần Thực tử đã giết gia đình của mình và gần một nửa của cuộc đua của mình.
Sau khi Rising thứ hai của Chúa tể Hắc ám, nhất gốc Muggle thương tiếc sự mất mát của các thành viên gia đình của họ trước khi chuyển với phần còn lại của thế giới chúng ta. Họ không có lựa chọn nào khác; những gì đã xảy ra đã xảy ra và có được có trở lại. Các Tử thần Thực tử đã được đưa vào thử nghiệm, và hầu hết trong số họ đã được gửi đến Azkaban hay kết án tử hình. Ông tôi đã được gửi đến Azkaban và chết vì bệnh tật trước khi tôi có thể nhận biết Ngài. Bà tôi đã được phát hành chỉ vài tháng trước khi cô qua đời vì tuổi già và tôi không bao giờ có cơ hội để trở thành quá gắn bó với cô ấy. Tôi đã được ở trường khi cô được thả, và cô ấy đã chết trước khi tôi nhận ra cho mùa hè. Sau khi tăng lên, cha tôi đã đủ may mắn để được thả tự do. Sau nhiều thử nghiệm, Bộ trưởng tuyên bố rằng cha tôi còn quá trẻ vào thời điểm các cuộc nổi dậy đã làm bất cứ điều gì. Đó là sự thật - cha tôi là chỉ mười sáu mười bảy ở đỉnh cao của sự trở lại của Voldemort. Ông ta không có sự lựa chọn nhưng để lắng nghe những gì cha và mẹ anh đã nói. Đó là cách duy nhất để giữ cho mình và gia đình mình còn sống.
Không giống như hầu hết các gốc Muggle, Jester Shroudrouge đã được lấp đầy với rất nhiều nỗi buồn mà nó dường như gửi cho anh ta vào sự điên rồ. Qua năm tháng, mất cha tôi để xây dựng danh tiếng của gia đình tôi trở lại lên đến sự vĩ đại, Jester đã có kế hoạch gì đó sẽ hủy hoại cuộc sống của tôi và cuộc sống của mẹ tôi. Ông đã lên kế hoạch giết người của cha tôi. Ông đã nghĩ ra một đứa con trai với một con điếm đường phố phía, hoàn toàn là vì lợi ích của việc có một ai đó để làm công việc bẩn thỉu của mình. Không ai biết Jester đã có một con trai, và Alex đã luôn nói rằng cha mình đã chết. Là con trai lớn lên thành một người đàn ông, Jester làm việc tại Bộ để lấy được lòng tin của cha tôi. Cha tôi không tin tưởng nhiều người, nhưng ông rơi vào thủ đoạn của Jester. Jester đã có con trai giết cha tôi một đêm. Lý do duy nhất mà anh đã không làm điều đó bản thân ông là để anh không - kỹ thuật - là nói dối khi Bộ câu hỏi anh ta. Ông đã hoàn thành những gì ông đã nhắm đến, và quản lý để giữ bí mật trong nhiều tháng.
Nhưng sau đó, ông bắt đầu cố gắng để có được với tôi. Tôi đã phải trao nó cho ông - ông là thông minh. Jester chờ đợi cho đến khi tôi vào thời điểm dễ bị tổn thương nhất và yếu nhất của tôi. Trường hợp lo âu của tôi từ khám phá lạnh của tôi, cơ thể của người cha đã chết là lúc đó là tồi tệ nhất và tôi đã tìm thấy một người nào đó tôi đã bắt đầu quan tâm nhiều hơn về hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới. My bạn gái cũ, Rose Weasley. Một đêm, tôi đã nghe Alex và Jester, người mà tôi không biết là những kẻ giết người vào thời điểm đó, khi nói về Rose. Jester hỏi Alex nếu Rose là quan trọng với tôi, và Alex trả lời có. Sau đó, họ bắt đầu đi sau khi Rose để có được với tôi. Họ bắt đầu một tin đồn mang thai - hoặc tôi cho rằng họ đã làm, vì tôi chưa bao giờ nghĩ để xác nhận giả định của tôi khi tôi đã coi nó - để mang chúng ta đến gần và sau đó bắt cóc cô trong đêm sau khi tôi đã nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy lần đầu tiên.
Albus Potter, Dominique Weasley, và tôi đã đi sau khi cô sau khi tìm thấy các bằng chứng kinh hoàng rằng Alex là trong thực tế, những kẻ giết người. Họ đã đưa cô đến những ngọn núi phía sau trường Hogwarts và đưa cô vào sâu trong hang động mà không nhiều người biết là ở đó. Họ tra tấn cô ở đó và lên kế hoạch để giết cô, nhưng tôi đã được quản lý để cứu cô với sự giúp đỡ của Albus. Thần Sáng ngập các hang động ở những phút cuối cùng và bắt Jester. Alex đã đi và vẫn còn ở đâu đó. Chúng tôi đã không nghe hoặc thấy bất kỳ dấu hiệu của anh trong hai năm. Tôi không thể giúp đỡ, nhưng hy vọng rằng bằng cách nào đó cô đã bị giết chết ... Nhưng tôi biết tốt hơn. Anh ấy đã ở đó, chờ đợi. Ông có thể tấn công bất cứ lúc nào, và trong tất cả sự trung thực, bây giờ sẽ là thời điểm hoàn hảo.
Rose và tôi đã không nói chuyện từ khi cô chia tay với tôi. Tôi không có ý muốn nói chuyện với cô ấy, hoặc thậm chí nhìn thấy cô ấy. Cô đã phá vỡ trái tim tôi. Thừa nhận nó để bản thân mình được dễ dàng, nhưng thừa nhận điều đó với người bạn thân nhất của tôi, Albus Potter, thật khó khăn. Nó không phải là tôi quan tâm rằng anh biết. Nhưng là chính tôi, Scorpius Malfoy, ghét phải thừa nhận bất kỳ kiểu nhược tôi đã trải qua. Nhưng tôi cảm thấy như tôi nợ anh điều đó, kể từ khi Rose là em họ của mình. Mặc dù Albus nói với tôi rằng nó không quan trọng mà người anh em họ của mình và tôi đã không cùng nhau nữa, tôi đã nói với anh ấy khi tôi cùng với người anh em họ của ông, tôi thật sự đã quan tâm đến cô ấy nhiều hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới, và mặc dù Tôi đã không thể hiện cảm xúc về nó, nó không có nghĩa là tôi không quan tâm. Tôi đã hoàn toàn đóng bản thân mình khỏi tất cả mọi thứ và tất cả mọi người trong nhiều tháng. Gần như tất cả các năm thứ bảy của tôi, thực sự. Nhưng cuối cùng tôi đã đến xung quanh, và đã có buổi nói chuyện với Albus. Ông đã nói với tôi ngay sau khi Rose và tôi đã chia tay mà hoàn cảnh đã thay đổi và rằng ông vẫn muốn được bạn bè của tôi. Các trường hợp ban đầu là chúng tôi đã chỉ liên minh để bảo vệ Rose từ Alex và Jester, nhưng trên đường đi, ông trở thành người bạn đời tốt nhất của tôi. Mặc dù anh ấy có thể là ngu ngốc và kiêu ngạo đôi khi, hai chúng tôi cân bằng lẫn nhau. Đó là lý do tại sao chúng ta bây giờ đã được bạn tình bằng phẳng và về để bắt đầu học viện tất cả các Thần Sáng trong đào tạo lại là thứ hai của nhau. Là ai đó thứ nhì có nghĩa là đối tác chiến đấu của một ai đó. Albus đã trở thành anh trai của tôi trong hai năm qua chúng tôi đã trải qua như những người bạn tốt nhất. Thật kỳ lạ, vì chúng ta đã là kẻ thù toàn bộ cuộc sống của chúng ta, nhưng nó cảm thấy tốt đẹp để có một người nào đó tôi có thể tin tưởng một lần nữa.
"Hey, giao phối", một giọng nói líu lưỡi ở bên phải của tôi. Tôi nhìn qua không ai khác hơn là Albus Potter thấy. Anh đã say rượu. "Bạn thấy cô gái kia không?" ông hỏi, ra hiệu với bàn tay của mình rằng đã có một cốc rượu trong đó và dốc chất lỏng xuống áo của mình và trong lòng một cô gái tóc vàng của. "Chết tiệt," anh bị cắt xén, lấy một số ít các khăn ăn và đẩy nó vào lòng mình, không có vẻ nhận ra rằng bàn tay của mình là đáng báo động gần háng mình. Cô gái nhìn phát hoảng, nhưng Albus không để ý và quay trở lại với tôi. "Vì vậy, bạn nhìn thấy cô gái đó ở đó, phải không?" anh ấy hỏi. Tôi nhìn khắp phòng để thấy một cô gái tóc nâu nói chuyện với một cậu bé người tôi công nhận là Lyle Finnigan. Ông được trong năm của chúng tôi khi chúng tôi đang ở Hogwarts. Các cô gái là hấp dẫn, rõ ràng. Albus chỉ đi cho tốt nhất. Tóc dài của cô rơi xuống lưng cô và làn da sứ của cô dường như phát sáng. Cô ấy là chiều cao trung bình và dường như sắp trọng lượng trung bình, nếu bạn đã loại bỏ bộ ngực của mình. Mà có lẽ là những lý do Albus đã thu hút cô.
"Vâng," tôi trả lời, thẫn thờ, đầu tôi đập thình thịch từ nôn nao kéo dài của tôi. "Tôi nhìn thấy cô ấy. Cô ấy thế?"
"Bạn có nghĩ rằng tôi có một cơ hội?" anh tự hỏi, chạy một tay qua mái tóc của mình và nhận được cái nhìn sửng sốt này trên khuôn mặt của mình. "Bạn biết những gì? Đừng trả lời đó. Tôi chỉ sẽ đi nói chuyện với cô ấy. Tôi có nghĩa là ... bà ta là ai?" Anh nhìn tôi, đôi mắt hoài nghi. "Cô ấy là một nữ thần."
Tôi thở dài, tròn mắt của tôi, nhưng tôi chống lại sự thôi thúc phải cười thầm. "Tôi không biết cô ấy là ai. Và tôi không nghĩ rằng tôi muốn đi lên và gọi cô là nữ thần ... Cô ấy có thể nghĩ rằng bạn chỉ cần tìm kiếm quan hệ tình dục. Đi hỏi tên của cô hay một cái gì đó. Tôi chắc rằng cô ấy sẽ cho bạn biết.
"" Tôi không thể yêu cầu tên của cô! Cô ấy nói chuyện với Lyle Finnigan. Finnigan vì lợi ích của Merlin! " Anh lắc đầu buồn bã. "Bạn thậm chí biết nơi cô ấy đến từ đâu? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy ở trường Hogwarts."
Cô gái đó Albus đã đổ uống của mình trên đầu nhìn anh cách sợ hãi, như thể đang nói chuyện với anh ta sẽ có được một ly khác đổ vào lòng cô. "Cô ấy từ Viện Witch của Salem. Mỹ Cô nhân. Chúng tôi đang thực tập tại Khoa Magical Luật Thi hành với nhau. Cô ấy có một điều xảy ra với Finnigan, vì vậy tôi sẽ không cố gắng để vòi nước ngăn chặn chúng. Mà hình như bạn có s
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: