Thank you!”Lauren waved softly to the woman at the door as they made t dịch - Thank you!”Lauren waved softly to the woman at the door as they made t Việt làm thế nào để nói

Thank you!”Lauren waved softly to t

Thank you!”

Lauren waved softly to the woman at the door as they made their way back down the front porch steps. Presley was in Camila’s arms, looking ahead nervously as they said goodbye to the members of the group home and hello to a future that was entirely unknown.

“We’ve got a long drive ahead of us,” Lauren laughed, glancing at the younger girl who looked over at her quietly. Camila nodded.

“I can sit in the back,” she offered once they got to the car. “Here,” she turned to Presley, using her free hand to open the door and gently setting the girl in the car seat. Lauren silently applauded herself for remembering that they needed one.

“Lo,” Camila whispered, glancing back at Lauren and then nodding into the car. “How do I do this?”

“Do what?” Lauren slid beside her, where Camila held the seatbelt. She looked at her wife in confusion before looking back at Presley.

“Oh god,” Lauren shook her head, gently scooting Camila aside so she could take the seatbelt from her. “I… uh… like this, maybe?” She attempted to hook the seatbelt under the arms of the seat. Presley just watched her in confusion.

The youngest girl reached out, taking the buckle from Lauren and almost effortlessly securing it across her lap. When the seatbelt clicked to secure that it was shut, Lauren couldn’t help but laugh softly.

“Looks like we could learn a thing or two from you,” Lauren gave the girl a soft smile.

It was easy to tell that Presley was nervous. She had her arms hugged tightly around her torso and her wide eyes were looking around timidly.

Fifteen minutes into the drive, though, Presley was fast asleep.

Camila quickly shed her jacket, folding it up into a makeshift pillow and gently sliding it under the smaller girl’s head before crawling up front into the passenger seat.

“Do you think she’ll be okay?” Lauren asked quietly, glancing in the rear view mirror and catching a sight of the sleeping girl. Her heart ached knowing the things she’d been through.

“Does she know?” Camila asked, confusing Lauren even more.

“Know what?” the green eyed girl glanced over at Camila as they drove. Her wife bit her lip, thinking for a few moments before sighing.

“They never told me,” Camila sat cross legged on the passenger seat. “About my parents.”

“When the accident happened?” Lauren raised an eyebrow.

“Ever,” Camila explained. “Everyone was too… scared. To tell me. They just expected me to know.”

“That they died?”

Camila nodded softly. “No one… explained it. I thought it was a lot of different things. I had to figure it out on my own.”

“So you think we should try to explain it to her?” Lauren asked, reaching over and taking Camila’s hand in her own. The smaller girl thought for a few moments.

“That is what I would have wanted,” the brown eyed girl nodded slowly, absentmindedly playing with Lauren’s fingers. “Do you think so?”

“I think we at least owe her an explanation,” Lauren nodded. “And just make sure she knows that if she has questions - whether it be now or when she’s older - that we’re here to answer them.”

“I like that,” Camila smiled softly.

They drove for about an hour longer. Camila took over playlist duty, but ended up falling asleep halfway through. Glancing in the rear view mirror, Lauren found Presley still asleep, now hugging Camila’s jacket against her chest.

Eventually, hunger got the better of Lauren, and she pulled over at the first drive thru she could find. Hoping that Presley was fine with chicken nuggets, she drove for a little bit longer until she found the small park she’d noticed on the way there.

“Camz.”

“Baaaabe,” Lauren hummed, squeezing Camila’s hand and nudging her shoulder lightly. The girl in the passenger seat stirred slightly before reaching up and wiping her eyes.

“Are we home yet?” Camila mumbled groggily, yawning before looking over at Lauren. Her eyebrows furrowed in confusion when she didn’t recognize the surroundings.

“Not yet,” Lauren shook her head. “Are you hungry?” she asked, holding up the brown paper bag of food. Camila’s eyes shot open and she nodded quickly, making Lauren laugh.

“Here,” Lauren handed Camila the bag. “I’ll grab Presley.”

Lauren circled around to the back of the car, carefully unbuckling the smaller girl’s seatbelt. As she pried Presley out of the car seat, the child stirred awake and sleepily wrapped her arms around Lauren’s neck. The brown eyed girl yawned quietly, resting her head on Lauren’s shoulder.

“We got you something to eat,” Lauren said softly, closing the door behind her and following Camila over to a picnic table set in the shade under a tree. “Are you hungry?”
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Thank you!”Lauren waved softly to the woman at the door as they made their way back down the front porch steps. Presley was in Camila’s arms, looking ahead nervously as they said goodbye to the members of the group home and hello to a future that was entirely unknown.“We’ve got a long drive ahead of us,” Lauren laughed, glancing at the younger girl who looked over at her quietly. Camila nodded.“I can sit in the back,” she offered once they got to the car. “Here,” she turned to Presley, using her free hand to open the door and gently setting the girl in the car seat. Lauren silently applauded herself for remembering that they needed one.“Lo,” Camila whispered, glancing back at Lauren and then nodding into the car. “How do I do this?”“Do what?” Lauren slid beside her, where Camila held the seatbelt. She looked at her wife in confusion before looking back at Presley.“Oh god,” Lauren shook her head, gently scooting Camila aside so she could take the seatbelt from her. “I… uh… like this, maybe?” She attempted to hook the seatbelt under the arms of the seat. Presley just watched her in confusion.The youngest girl reached out, taking the buckle from Lauren and almost effortlessly securing it across her lap. When the seatbelt clicked to secure that it was shut, Lauren couldn’t help but laugh softly.“Looks like we could learn a thing or two from you,” Lauren gave the girl a soft smile.It was easy to tell that Presley was nervous. She had her arms hugged tightly around her torso and her wide eyes were looking around timidly.Fifteen minutes into the drive, though, Presley was fast asleep.Camila quickly shed her jacket, folding it up into a makeshift pillow and gently sliding it under the smaller girl’s head before crawling up front into the passenger seat.“Do you think she’ll be okay?” Lauren asked quietly, glancing in the rear view mirror and catching a sight of the sleeping girl. Her heart ached knowing the things she’d been through.“Does she know?” Camila asked, confusing Lauren even more.“Know what?” the green eyed girl glanced over at Camila as they drove. Her wife bit her lip, thinking for a few moments before sighing.“They never told me,” Camila sat cross legged on the passenger seat. “About my parents.”“When the accident happened?” Lauren raised an eyebrow.“Ever,” Camila explained. “Everyone was too… scared. To tell me. They just expected me to know.”“That they died?”Camila nodded softly. “No one… explained it. I thought it was a lot of different things. I had to figure it out on my own.”“So you think we should try to explain it to her?” Lauren asked, reaching over and taking Camila’s hand in her own. The smaller girl thought for a few moments.“That is what I would have wanted,” the brown eyed girl nodded slowly, absentmindedly playing with Lauren’s fingers. “Do you think so?”“I think we at least owe her an explanation,” Lauren nodded. “And just make sure she knows that if she has questions - whether it be now or when she’s older - that we’re here to answer them.”“I like that,” Camila smiled softly.They drove for about an hour longer. Camila took over playlist duty, but ended up falling asleep halfway through. Glancing in the rear view mirror, Lauren found Presley still asleep, now hugging Camila’s jacket against her chest.Eventually, hunger got the better of Lauren, and she pulled over at the first drive thru she could find. Hoping that Presley was fine with chicken nuggets, she drove for a little bit longer until she found the small park she’d noticed on the way there.“Camz.”“Baaaabe,” Lauren hummed, squeezing Camila’s hand and nudging her shoulder lightly. The girl in the passenger seat stirred slightly before reaching up and wiping her eyes.“Are we home yet?” Camila mumbled groggily, yawning before looking over at Lauren. Her eyebrows furrowed in confusion when she didn’t recognize the surroundings.“Not yet,” Lauren shook her head. “Are you hungry?” she asked, holding up the brown paper bag of food. Camila’s eyes shot open and she nodded quickly, making Lauren laugh.“Here,” Lauren handed Camila the bag. “I’ll grab Presley.”Lauren circled around to the back of the car, carefully unbuckling the smaller girl’s seatbelt. As she pried Presley out of the car seat, the child stirred awake and sleepily wrapped her arms around Lauren’s neck. The brown eyed girl yawned quietly, resting her head on Lauren’s shoulder.“We got you something to eat,” Lauren said softly, closing the door behind her and following Camila over to a picnic table set in the shade under a tree. “Are you hungry?”
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Cảm ơn bạn! "

Lauren vẫy tay nhẹ nhàng với người phụ nữ ở cửa khi họ thực hiện theo cách của họ trở lại xuống các bước trước hiên nhà. Presley ở trong vòng tay Camila, nhìn về phía trước một cách lo lắng khi họ nói lời tạm biệt với các thành viên của nhóm nhà và chào đón một tương lai đó là hoàn toàn không biết.

"Chúng tôi đã có một ổ đĩa dài phía trước của chúng tôi," Lauren cười, liếc nhìn trẻ cô gái nhìn qua nhìn cô lặng lẽ. Camila gật đầu.

"Tôi có thể ngồi ở phía sau," cô đề nghị một khi họ đến nơi đậu xe. "Ở đây," cô quay sang Presley, sử dụng bàn tay miễn phí của mình để mở cửa và nhẹ nhàng đặt cô gái ở ghế xe. Lauren âm thầm tán thưởng mình đã nhớ rằng họ cần một.

"Lo", Camila thì thầm, liếc lại Lauren và sau đó gật đầu vào xe. "Làm thế nào để tôi làm điều này?"

"Làm gì?" Lauren trượt bên cạnh cô, nơi Camila giữ dây an toàn. Cô nhìn vợ mình trong sự bối rối trước khi nhìn lại Presley.

"Ôi Chúa ơi," Lauren lắc đầu, nhẹ nhàng scooting Camila sang một bên để cô có thể lấy dây an toàn từ cô ấy. "Tôi ... uh ... như thế này, có lẽ?" Cô đã cố gắng để móc dây an toàn dưới cánh tay của ghế. Presley chỉ nhìn cô bối rối.

Cô gái trẻ nhất vươn tay ra, lấy khóa từ Lauren và gần như dàng bảo vệ nó trên đùi. Khi các dây an toàn nhấp vào để đảm bảo rằng nó đã bị đóng cửa, Lauren không thể không cười nhẹ nhàng.

"Có vẻ như chúng ta có thể học được một vài điều từ các bạn", Lauren đã làm cho cô gái một nụ cười nhẹ nhàng.

Đó là dễ dàng để nói rằng Presley là lo lắng. Cô đã có hai tay ôm chặt quanh thân mình và đôi mắt mở to của cô đã nhìn xung quanh một cách rụt rè.

Mười lăm phút vào ổ đĩa, mặc dù, Presley đã ngủ say.

Camila nhanh chóng đổ áo khoác của mình, gấp nó lên thành một cái gối tạm và nhẹ nhàng trượt nó theo đầu cô gái nhỏ trước khi bò lên phía trước vào ghế hành khách.

"bạn có nghĩ rằng cô ấy sẽ không sao chứ?" Lauren lặng lẽ hỏi, liếc nhìn vào gương xem phía sau và bắt một cái nhìn của cô gái đang ngủ. Trái tim cô đau nhói khi biết những điều mà cô đã trải qua.

"Cô ấy có biết không?" Camila hỏi, gây nhầm lẫn Lauren thậm chí nhiều hơn.

"Biết gì?" Cô gái có đôi mắt xanh liếc nhìn Camila khi họ lái xe. Vợ của cô cắn môi, suy nghĩ một vài phút trước khi thở dài.

"Họ không bao giờ nói với tôi," Camila ngồi bắt chéo chân trên ghế hành khách. "Về cha mẹ tôi."

"Khi tai nạn xảy ra?" Lauren nhướn mày.

"Bao giờ", Camila giải thích. "Mọi người đều đã quá ... sợ. Để cho tôi biết. Họ chỉ mong tôi biết. "

" Đó là họ đã chết? "

Camila gật đầu nhẹ nhàng. "Không ai ... giải thích nó. Tôi nghĩ rằng nó là rất nhiều thứ khác nhau. Tôi phải tìm nó trên của riêng tôi. "

" Vì vậy, bạn nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng giải thích cho cô ấy? "Lauren hỏi, đạt trên và nắm tay Camila tại của chính mình. Cô gái nhỏ suy nghĩ một lát.

"Đó là những gì tôi đã muốn," cô gái có đôi mắt nâu chậm rãi gật đầu, lơ đãng chơi với ngón tay của Lauren. "Bạn có nghĩ như vậy?"

"Tôi nghĩ rằng chúng ta ít nhất còn nợ cô một lời giải thích," Lauren gật đầu. "Và chỉ cần đảm bảo cô ấy biết rằng nếu cô ấy có câu hỏi - cho dù đó là ngay bây giờ hoặc khi cô ấy lớn tuổi -. Rằng chúng tôi đang ở đây để trả lời họ"

. "Tôi thích điều đó", Camila mỉm cười nhẹ nhàng

Họ lái xe trong khoảng một giờ nữa. Camila mất hơn nhiệm vụ danh sách, nhưng cuối cùng lại rơi vào giấc ngủ nửa chừng. Liếc nhìn vào gương chiếu hậu, Lauren thấy Presley vẫn còn đang ngủ, bây giờ ôm áo khoác Camila của vào ngực cô.

Cuối cùng, đói có tốt hơn của Lauren, và cô ấy kéo lên tại ổ đĩa đầu tiên qua cô có thể tìm thấy. Hy vọng rằng Presley là tốt với cốm gà, cô lái xe cho lâu hơn một chút cho đến khi cô tìm thấy những công viên nhỏ cô nhận thấy trên con đường đó.

"Camz."

"Baaaabe," Lauren ậm ừ, ép tay Camila và chuyển layer nhẹ vai cô . Các cô gái ở ghế hành khách khuấy động một chút trước khi vươn lên và lau mắt.

"Có phải chúng ta về nhà chưa?" Camila lầm bầm groggily, ngáp trước khi nhìn qua tại Lauren. Lông mày nhíu lại trong sự bối rối khi cô ấy không nhận ra môi trường xung quanh.

"Chưa," Lauren lắc đầu. "Bạn có đói không?" Cô hỏi, tay cầm chiếc túi giấy màu nâu của thực phẩm. Mắt Camila bắn mở và cô gật đầu một cách nhanh chóng, làm cho Lauren cười.

"Ở đây," Lauren trao Camila túi. "Tôi sẽ lấy Presley."

Lauren vòng quanh đến phía sau của chiếc xe, cẩn thận unbuckling dây an toàn các cô gái nhỏ của. Khi cô gỡ Presley ra khỏi ghế xe, đứa trẻ khuấy tỉnh táo và ngái ngủ vòng tay quanh cổ của Lauren. Cô gái có đôi mắt nâu ngáp dài lặng lẽ, tựa đầu lên vai của Lauren.

"Chúng tôi đã nhận bạn một cái gì đó để ăn," Lauren nói nhẹ nhàng, đóng cửa lại và sau Camila qua một bàn ăn ngoài trời đặt trong bóng râm dưới gốc cây. "Bạn có đói không?"
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: