The Silk Road was a network of trade routes, formally established duri dịch - The Silk Road was a network of trade routes, formally established duri Việt làm thế nào để nói

The Silk Road was a network of trad

The Silk Road was a network of trade routes, formally established during the Han Dynasty of China, which linked the regions of the ancient world in commerce. As the Silk Road was not a single thoroughfare from east to west, the term 'Silk Routes’ has become increasingly favored by historians, though 'Silk Road’ is the more common and recognized name. Both terms for this network of roads were coined by the German geographer and traveler, Ferdinand von Richthofen, in 1877 CE, who designated them 'Seidenstrasse’ (silk road) or 'Seidenstrassen’ (silk routes). The network was used regularly from 130 BCE, when the Han officially opened trade with the west, to 1453 CE, when the Ottoman Empire boycotted trade with the west and closed the routes.

The history of the Silk Road pre-dates the Han Dynasty in practice, however, as the Persian Royal Road, which would come to serve as one of the main arteries of the Silk Road, was established during the Achaemenid Empire (500-330 BCE). The Persian Royal Road ran from Susa, in north Persia (modern day Iran) to the Mediterranean Sea in Asia Minor (modern day Turkey) and featured postal stations along the route with fresh horses for envoys to quickly deliver messages throughout the empire. Herodotus, writing of the speed and efficiency of the Persian messengers, stated that “There is nothing in the world that travels faster than these Persian couriers. Neither snow, nor rain, nor heat, nor darkness of night prevents these couriers from completing their designated stages with utmost speed" (these lines, from his Histories, 8.98, would centuries later form the creed of the United States of America’s post office). The Persians maintained the Royal Road carefully and, in time, expanded it through smaller side roads. These paths eventually crossed down into the Indian sub-continent, across Mesopotamia, and over into Egypt.

After Alexander the Great conquered the Persians, he established the city of Alexandria Eschate in 339 BCE in the Fergana Valley of Neb (modern Tajikstan). Leaving behind his wounded veterans in the city, Alexander moved on. In time, these Macedonian warriors intermarried with the indigenous populace creating the Greco-Bactrian culture which flourished under the Seleucid Empire following Alexander’s death. Under the Greco-Bactrian king Euthydemus I (260-195 BCE) the Greco-Bactrians had extended their holdings. According to the Greek historian Strabo (63-24 CE) the Greeks “extended their empire as far as the Seres” (xi.ii.i). `Seres’ was the name by which the Greeks and Romans knew China, meaning `the land where silk came from’. It is thought, then, that the first contact between China and the west came around the year 200 BCE.

IT IS THOUGHT, THEN, THAT THE FIRST CONTACT BETWEEN CHINA AND THE WEST CAME AROUND THE YEAR 200 BCE.
The Han Dynasty of China (202 BCE – 220 CE) was regularly harassed by the nomadic tribes of the Xiongnu on their northern and western borders. In 138 BCE, Emperor Wu sent his emissary Zhang Qian to the west to negotiate with the Yuezhi people for help in defeating the Xiongnu. Zhang Qian’s expedition led him into contact with many different cultures and civilizations in central Asia and, among them, those whom he designated the `Dayuan’, the `Great Ionians’, who were the Greco-Bactrians descended from Alexander the Great’s army. The Dayuan had mighty horses, Zhang Qian reported back to Wu, and these could be employed effectively against the marauding Xiongnu. The consequences of Zhang Qian’s journey was not only further contact between China and the west but an organized and efficient horse breeding program throughout the land in order to equip a cavalry. The horse had long been known in China and had been used in warfare for cavalry and chariots as early as the Shang Dynasty (1600 – 1046 BCE) but the Chinese admired the western horse for its size and speed. With the western horse of the Dayuan, the Han Dynasty defeated the Xiongnu. This success inspired the Emperor Wu to speculate on what else might be gained through trade with the west and the Silk Road was opened in 130 BCE.

Between 171-138 BCE, Mithridates I of Parthia campaigned to expand and consolidate his kingdom in Mesopotamia. The Seleucid King Antiochus VII Sidetes (138-129 BCE) opposed this expansion and, also wishing revenge for the death of his brother, Demetrius, waged war against the Parthian forces of Phrates II, Mithridates successor. With the defeat of Antiochus, Mesopotamia came under Parthian rule and, with it, came control of the Silk Road. The Parthians then became the central intermediaries between China and the west.

While many different kinds of merchandise traveled along the Silk Road, the name comes from the popularity of Chinese silk with the west, especially with Rome. The Silk Road routes stretched from China through India, Asia Minor, up throughout Mesopotamia, to Egypt, the African continent, Greece, Rome, and Britain. The northern Mesopotamian region (present day Iran) became China’s closest partner in trade, as part of the Parthian Empire, initiating important cultural exchanges. Paper, which had been invented by the Chinese during the Han Dynasty, and gunpowder, also a Chinese invention, had a much greater impact on culture than did silk. The rich spices of the east, also, contributed more than the fashion which grew up from the silk industry. Even so, by the time of the Roman Emperor Augustus (27 BCE – 14 CE) trade between China and the west was firmly established and silk was the most sought after commodity in Egypt, Greece, and, especially, in Rome.

Prior to becoming Emperor Augustus, Octavian Caesar exploited the controversial topic of silk clothing to denounce his adversaries Mark Antony and Cleopatra VII as immoral. As they both favored Chinese silk, which was increasingly becoming associated with licentiousness, Octavian exploited the link to deprecate his enemies. Though Octavian triumphed over Antony and Cleopatra, he could do nothing to curtail the popularity of silk. The historian Durant writes, “The Romans thought [silk] a vegetable product combed from trees and valued it at its weight in gold. Much of this silk came to the island of Cos, where it was woven into dresses for the ladies of Rome and other cities; in A.D. 91 the relatively poor state of Messenia had to forbid its women to wear transparent silk dresses at religious initiations” (329). By the time of Seneca the Younger (4 BCE – 65 CE) conservative Romans were more ardent than Augustus in decrying the Chinese silk as immoral dress for women and effeminate attire for men. These criticisms did nothing to stop the silk trade with Rome, however, and the island of Cos became wealthy and luxurious through their manufacture of silk clothing. As Durant writes, “Italy enjoyed an 'unfavorable’ balance of trade – cheerfully [buying] more than she sold” but still exported rich goods to China such as “carpets, jewels, amber, metals, dyes, drugs, and glass” (328-329). Up through the time of the emperor Marcus Aurelius (161-180 CE), silk was the most valued commodity in Rome and no amount of conservative criticism seemed to be able to slow the trade or stop the fashion.

Even after Aurelius, silk remained popular, though increasingly expensive, until the fall of the Roman Empire in 476 CE. Rome was survived by its eastern half which came to be known as the Byzantine Empire and which carried on the Roman infatuation with silk. Around 60 CE the west had become aware that silk was not grown on the trees in China but was actually spun by silk worms. The Chinese had very purposefully kept the origin of silk a secret and, once it was out, carefully guarded their silk worms and their process of harvesting the silk. The Byzantine emperor Justinian (527- 565 CE), tired of paying the exorbitant prices the Chinese demanded for silk, sent two emissaries, disguised as monks, to China to steal silk worms and smuggle them back to the west. The plan was successful and initiated the Byzantine silk industry. When the Byzantine Empire fell to the Turks in 1453 CE, the Ottoman Empire closed the Silk Road and cut all ties with the west.

The greatest value of the Silk Road was the exchange of culture. Art, religion, philosophy, technology, language, science, architecture, and every other element of civilization was exchanged through the Silk Road along with the commercial goods the merchants carried from country to country. Along the network of routes disease traveled also, as evidenced in the spread of the bubonic plague of 542 CE which is thought to have arrived in Constantinople by way of the Silk Road and which decimated the Byzantine Empire. The closing of the Silk Road forced merchants to take to the sea to ply their trade, thus initiating the Age of Discovery (1453-1660 CE) which led to world-wide interaction and the beginnings of a global community.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Con đường tơ lụa là một mạng lưới các tuyến đường thương mại, chính thức được thành lập trong triều đại Trung Quốc Han, trong đó liên kết với các vùng của thế giới cổ đại trong thương mại. Vì con đường tơ lụa không một thoroughfare duy nhất từ đông sang Tây, thuật ngữ 'tuyến đường tơ lụa' đã trở thành ngày càng ủng hộ của nhà sử học, mặc dù 'Con đường tơ lụa' là tên gọi phổ biến hơn và được công nhận. Cả hai điều khoản cho mạng này của đường đã được đặt ra bởi Đức địa lý và du lịch, Ferdinand von Richthofen, trong năm 1877 CE, người tên họ 'Seidenstrasse' (con đường tơ lụa) hay 'Seidenstrassen' (tuyến đường tơ lụa). Mạng được sử dụng thường xuyên từ 130 TCN, khi hàn chính thức khai trương thương mại với phương Tây, để 1453 CE, khi Đế chế Ottoman tẩy chay thương mại với phương Tây và đóng cửa các tuyến đường.Lịch sử của con đường tơ lụa trước ngày nhà Hán trong thực tế, Tuy nhiên, như đường Hoàng gia ba tư, mà sẽ đến để phục vụ như là một trong các động mạch chính của con đường tơ lụa, được thành lập trong Đế chế Achaemenid (500-330 TCN). Đường Hoàng gia ba tư từ Susa, tại Bắc ba tư (ngày nay là Iran) đến biển Địa Trung Hải, tiểu á (ngày nay là Thổ Nhĩ Kỳ) và đặc trưng trạm bưu chính dọc theo tuyến đường với các con ngựa tươi cho sứ thần để nhanh chóng cung cấp các tin nhắn trong toàn bộ đế quốc. Herodotus, bằng văn bản của tốc độ và hiệu quả của các sứ giả ba tư, nói rằng "không có gì trên thế giới mà đi nhanh hơn so với những couriers ba tư. Không tuyết, không có mưa, và cũng không nhiệt, không bóng tối của đêm ngăn ngừa những couriers từ hoàn thành giai đoạn định của họ với tốc độ tối đa"(những dòng, từ lịch sử của mình, 8.98, nào thế kỷ sau đó hình thành tín ngưỡng của United States of America bưu điện). Người Ba tư duy trì đường Royal cẩn thận, và trong thời gian, mở rộng nó thông qua đường bên nhỏ hơn. Các đường dẫn cuối cùng vượt qua xuống thành tiểu lục địa Ấn Độ, qua Mesopotamia, và hơn vào Ai Cập.Sau khi Alexandros Đại đế đã chinh phục ba tư, ông thành lập thành phố Alexandria Eschate năm 339 TCN ở thung lũng Fergana Neb (Tajikstan hiện đại). Để lại đằng sau của ông cựu chiến binh người bị thương trong thành phố, Alexander di chuyển. Trong thời gian, những chiến binh Macedonia intermarried với người dân bản địa ở việc tạo ra các nền văn hóa Hy Lạp-Bactria mà phát triển mạnh dưới đế chế Seleucid sau cái chết của Alexander. Theo vua Hy Lạp-Bactria Euthydemus I (260-195 trước công nguyên) Vương quốc Hy Lạp-Bactria đã mở rộng cổ phiếu của họ. Theo nhà sử học Hy Lạp Strabo (63-24 CE) người Hy Lạp "mở rộng đế chế của họ như xa như các Seres" (xi.ii.i). 'Seres' là tên mà người Hy Lạp và người La Mã biết Trung Quốc, có nghĩa là 'vùng đất nơi lụa đến từ'. Đó suy nghĩ, sau đó, số liên lạc đầu tiên giữa Trung Quốc và phương Tây đến khoảng năm 200 TCN.ĐÓ SUY NGHĨ, SAU ĐÓ, SỐ LIÊN LẠC ĐẦU TIÊN GIỮA TRUNG QUỐC VÀ PHƯƠNG TÂY ĐẾN XUNG QUANH NĂM 200 TCN.Triều đại Trung Quốc Hán (202 TCN-220 CE) thường xuyên quấy nhiễu bởi các bộ lạc du mục của Hung Nô trên biên giới phía Bắc và phía tây của họ. Năm 138 TCN, Vũ đế gửi sứ giả của ông Trương Khiên về phía tây để thương lượng với người Nguyệt Chi để được giúp đỡ trong việc đánh bại người Hung nô. Cuộc thám hiểm Trương Khiên đã dẫn ông tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau và nền văn minh ở trung á, và trong số đó, những người mà ông khu vực cho phép Đại Uyên' ', 'Tuyệt vời Ionians', người Hy Lạp-Bactria có nguồn gốc từ Alexander của đại quân. Đại Uyên có ngựa hùng vĩ, Trương Khiên báo cáo trở lại để Wu, và đây có thể được sử dụng có hiệu quả chống lại những người Hung nô. Hậu quả của cuộc hành trình của Trương Khiên là không chỉ thêm liên hệ giữa Trung Quốc và phương Tây nhưng một con ngựa tổ chức và hiệu quả sinh sản chương trình trong suốt đất để trang cho kỵ binh. Ngựa lâu đã được biết đến ở Trung Quốc và đã được sử dụng trong chiến tranh kỵ binh và xe sớm nhất là nhà thương (1600-1046 TCN) nhưng ngưỡng mộ Trung Quốc ngựa Tây cho kích thước và tốc độ của nó. Với ngựa Tây Đại Uyên, nhà Hán đánh bại Hung nô. Thành công này lấy cảm hứng từ vũ đế để suy đoán về những gì khác có thể được thu được thông qua thương mại với phương Tây và con đường tơ lụa được khai trương năm 130 trước công nguyên.Giữa 171-138 TCN, Mithridates I của Parthia vận động để mở rộng và củng cố các Vương Quốc của mình ở Lưỡng Hà. Vương quốc Seleukos vua Antiochus VII Sidetes (138-129 TCN) chống lại việc mở rộng này, và cũng mong muốn trả thù cho cái chết của anh trai của ông, Demetrius, tiến hành chiến tranh chống lại các lực lượng Parthia của Phrates II, người kế vị Mithridates. Với sự thất bại của Antiochos, Mesopotamia đến dưới sự cai trị Parthia và, với nó, đến kiểm soát của con đường tơ lụa. Người Parthia sau đó trở thành trung tâm trung gian giữa Trung Quốc và phương Tây.Trong khi nhiều loại khác nhau của hàng hóa đi du lịch dọc theo con đường tơ lụa, tên đến từ sự phổ biến của tơ lụa Trung Quốc với phương Tây, đặc biệt là với Rome. Tuyến đường tơ lụa kéo dài từ Trung Quốc thông qua ở Ấn Độ, tiểu á, lên trong suốt Mesopotamia, Ai Cập, người Mỹ gốc Phi lục địa, Hy Lạp, La Mã, và Anh. Miền Bắc Lưỡng Hà (ngày nay là Iran) trở thành đối tác gần gũi nhất của Trung Quốc trong thương mại, như một phần của Đế chế Parthia, bắt đầu trao đổi văn hóa quan trọng. Giấy, mà đã được phát minh bởi người Trung Quốc trong thời nhà Hán, và thuốc súng, cũng là một phát minh Trung Quốc, có một nhiều tác động lớn hơn về văn hóa hơn đã làm lụa. Các loại gia vị phong phú của phía đông, ngoài ra, đóng góp nhiều hơn thời trang mà lớn lên từ các ngành công nghiệp lụa. Mặc dù vậy, do thời gian của Roman Emperor Augustus (27 TCN-14 CE) thương mại giữa Trung Quốc và phương Tây đã vững chắc được thành lập và lụa là tìm kiếm nhiều nhất sau khi hàng hóa ở Ai Cập, Hy Lạp, và, đặc biệt là, tại Rome.Trước khi trở thành hoàng đế Augustus, Octavian Caesar khai thác chủ đề gây tranh cãi của các quần áo lụa tố cáo đối thủ của ông Mark Antony và Cleopatra VII là trái với đạo Đức. Khi cả hai đều ủng hộ Trung Quốc lụa, mà ngày càng được trở thành liên kết với licentiousness, Octavian khai thác liên kết để yêu cầu các kẻ thù của mình. Mặc dù Octavian chiến thắng trên Antony và Cleopatra, ông có thể làm gì để curtail sự phổ biến của tơ lụa. Nhà sử học Durant viết, "tư tưởng La Mã [lụa] một sản phẩm rau combed từ cây và có giá trị nó trọng lượng của nó trong vàng. Phần lớn này lụa đến đảo Cos, nơi nó được dệt vào trang phục cho phụ nữ của La Mã và các thành phố khác; trong năm 91 bang Messenia, tương đối nghèo đã phải cấm phụ nữ của mình để mặc trang phục lụa minh bạch tại tôn giáo khởi kiện"(329). Bởi thời gian của Seneca trẻ (4 TCN-65 CE) bảo thủ người La Mã đã hăng hái hơn Augustus trong decrying lụa Trung Quốc như là trái với đạo Đức trang phục cho phụ nữ và nhu nhược trang phục dành cho nam giới. Những lời chỉ trích đã không làm gì để ngăn chặn việc buôn bán lụa với La Mã, Tuy nhiên, và đảo Cos trở nên giàu có và sang trọng thông qua của sản xuất quần áo lụa. Như Durant viết, "ý rất thích một 'không' số dư thương mại-vui vẻ [Mua] nhiều hơn nó bán" nhưng vẫn còn xuất khẩu phong phú hàng hoá đến Trung Quốc như "thảm, đồ trang sức, hổ phách, kim loại, thuốc nhuộm, ma túy, và thủy tinh" (328-329). Lên thông qua thời gian của hoàng đế Marcus Aurelius (161-180 CE), lụa là hàng hóa có giá trị nhất ở Roma và không có số tiền của những lời chỉ trích bảo thủ dường như có thể làm chậm việc buôn bán hoặc ngừng thời trang.Ngay cả sau khi Aurelius, lụa vẫn phổ biến, mặc dù ngày càng đắt tiền, cho đến khi sự sụp đổ của Đế quốc La Mã vào năm 476 CE. Rome sống sót của nửa phía đông của nó mà đến để được gọi là Đế chế Byzantine và đó trang bị cho say mê La Mã với lụa. Khoảng 60 CE phía tây đã trở thành nhận thức được rằng lụa không được phát triển trên cây ở Trung Quốc nhưng thực sự được tách bởi lụa sâu. Người Trung Quốc đã rất cố tình giữ nguồn gốc của lụa một bí mật và, một khi nó đã ra, cẩn thận bảo vệ của sâu lụa và quá trình của họ của thu hoạch lụa. Hoàng đế Byzantine Justinian (527-565 CE), mệt mỏi của thanh toán các exorbitant giá Trung Quốc yêu cầu cho lụa, gửi hai sứ thần, cải trang như là nhà sư, đến Trung Quốc để ăn cắp lụa sâu và buôn lậu chúng trở lại về phía tây. Kế hoạch đã thành công và bắt đầu các ngành công nghiệp lụa Byzantine. Khi Đế chế Byzantine đã giảm cho người Thổ Nhĩ Kỳ năm 1453 CE, Đế quốc Ottoman đóng cửa đường tơ lụa và cắt đứt tất cả quan hệ với phương Tây.Giá trị lớn nhất của con đường tơ lụa đã trao đổi văn hóa. Nghệ thuật, tôn giáo, triết học, công nghệ, ngôn ngữ, khoa học, kiến trúc, và mọi phần tử khác của nền văn minh được trao đổi thông qua con đường tơ lụa cùng với hàng hóa thương mại thực hiện các thương gia quốc gia. Dọc theo mạng lưới các tuyến đường bệnh đi du lịch ngoài ra, như được minh chứng trong sự lây lan của bệnh dịch hạch của 542 CE mà được cho là đã đến Constantinople bằng cách con đường tơ lụa và đó hao đế chế Byzantine. Đóng cửa của các thương gia con đường tơ lụa buộc phải ra biển để lớp thương mại của họ, do đó bắt đầu tuổi Discovery (1453-1660 CE) trong đó đã dẫn đến sự tương tác trên toàn thế giới và sự khởi đầu của một cộng đồng toàn cầu.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: