Sonia Livingstone and Moira BovillYoung people, new mediaResearch repo dịch - Sonia Livingstone and Moira BovillYoung people, new mediaResearch repo Việt làm thế nào để nói

Sonia Livingstone and Moira BovillY

Sonia Livingstone and Moira Bovill
Young people, new media
Research report
Original citation:
Livingstone, Sonia and Bovill, Moira (1999) Young people, new media: report of the research
project Children Young People and the Changing Media Environment. Research report,
Department of Media and Communications, London School of Economics and Political Science,
London, UK.
This version available at: http://eprints.lse.ac.uk/21177/
Originally available from Media@LSE
Available in LSE Research Online: August 2008
© 1999 Sonia Livingstone and Moira Bovill
LSE has developed LSE Research Online so that users may access research output of the
School. Copyright © and Moral Rights for the papers on this site are retained by the individual
authors and/or other copyright owners. Users may download and/or print one copy of any
article(s) in LSE Research Online to facilitate their private study or for non-commercial research.
You may not engage in further distribution of the material or use it for any profit-making activities
or any commercial gain. You may freely distribute the URL (http://eprints.lse.ac.uk) of the LSE
Research Online website.
YOUNG PEOPLE
NEW MEDIA
Sonia Livingstone
Moira Bovill
London School of Economics and Political Science
Report of the Research Project
Children Young People and the Changing Media Environment
1999
FOREWORD
The Nuffield Foundation Study on Television and Children, the Himmelweit Report as it
came to be known, was launched in 1954. The BBC was then running Britain’s only television
channel, which remained out-of-reach for significant numbers of people. There were about three-anda-quarter million licences in operation. It is not easy, even for those who were then working in
broadcasting, to recapture the atmosphere of that year. Opposition to the principle of commercial
broadcasting was ensuring a rough ride through Parliament for the Bill to create Independent
Television. Compared apocalyptically by Lord Reith to the scourge of the Black Death, the first
commercial television stations were still a year away. In the era of ‘The Toddlers’ Truce’, hours of
broadcasting were heavily restricted. Under the truce, no programmes could be transmitted between
6.00 pm and 7.00 pm on weekdays, allowing the nation to put its smaller children to bed without the
distractions of television. By today’s standards, it was a time of relative innocence. Parental
responsibility within the setting of family life was much less a subject for constant exhortations than
an accepted part of the national culture. The ITC has preserved a letter written in 1957 about
television and children to a regional newspaper which the writer felt able to sign with the
uncontroversial pseudonym of ‘Bachelor child-lover’.1
Despite the limited amount of television available, anxieties about the medium were widely
voiced. Many of the concerns were focussed upon the child-audience, as they had been in the case of
the cinema a generation earlier. The child-viewer, it was alleged, was suffering a range of harmful
consequences including the loss of sleep, neglect of reading, and incitement to violence. (Anyone
inclined to be sceptical, however, should remember that, in 1980, objections were seriously raised to
the introduction of breakfast television on the grounds that children would delay their departure for
school, heightening their vulnerability to road accidents). The recognition of television’s power to
inform and stimulate was inevitably overshadowed. In such a climate, the time was ripe for a positive
response from the Nuffield Foundation when the BBC invited it to sponsor an enquiry into
television’s impact on children and, coincidentally, on family life.
The research team led by Dr. Hilde Himmelweit, then a Reader in Social Psychology at the
London School of Economics, acknowledged that much changed in television during the four years
the Report took to compile. At the outset, it was still possible to find sizeable numbers of children
with no access to television, making comparisons between the two groups still a possibility. The BBC
Archives contain a report from a woman invited by the BBC in 1952 to criticise six weeks of
children’s programmes. She wrote that she had watched without children, ‘unwilling to take the
responsibility of creating an appetite for television which some of the neighbours might have
resented’.2 By the time the Report appeared in the middle of 1958, much of the population could
watch ITV. Both adults and children were turning to the new network in numbers which deeply
embarrassed the BBC, provoking at the end of the decade a strong counter-attack from a muchchanged Corporation.
The Himmelweit Report caused a considerable stir among the public and among broadcasters.
Apart from the details of its research, which in general disproved the more extreme fears about the
effects of the medium, it included a number of suggestions for action by parents, teachers, and youthclub leaders on how they might make the best use of television to benefit the children in their care.
It was, not surprisingly, the chapter of suggestions for producers which gave pause to the
BBC and the ITA, the forebear of the ITC. One suggestion was for an agreement that the BBC and
ITV should transmit educational programmes at the same time so that, in a world with only two
channels, children might not be tempted to switch to an alternative programme of a different kind.
Another was for the certification of programmes as suitable for children. While it was important, for
political reasons, that the suggestions were seen to be taken with great seriousness, the broadcasters
1Evening Sentinel, Staffordshire.
2
BBC WAC ref.T 16/46.
had legitimate interests to protect. While not the least of them was the struggle for profitability by the
new and still-incomplete ITV network, there was the shared conviction that television had wider
obligations than those it did not deny owing to children. Within a short period, the BBC had
established an internal committee, chaired by Cecil McGivern, then the Deputy Director of
Television, to review the recommendations. Similar enquiries were conducted by the Independent
Television Authority and its franchise-holders.
These separate responses to the Report were, however, felt by the BBC and the ITA to be
insufficient to convince public opinion of the seriousness with which broadcasters took their
responsibilities to the child-audience. They therefore established an independent committee, each
contributing four members drawn from their advisory bodies. I had been Secretary to the BBC’s
internal enquiry and went on to act in the same capacity for the joint committee, under the
chairmanship of May O’Conor, Chairman of the Isle of Wight Education Committee. The Committee
was asked, in the light of the conclusions reached within the BBC and ITV, to consider the
recommendations for action made in ‘Television and the Child’. Having drafted the Committee’s
report, I was subsequently asked to draft a preface for the published version. While polite and
complimentary, the preface amounted to a brush-off by the two sponsoring bodies for those proposals,
including one for a body of specialist advisers on children’s programmes, which they felt would
unduly subordinate the interests of the adult audience to those of child-viewers.
Although the place the broadcasters prescribed among the television audience for children
was not quite that suggested by Himmelweit and endorsed by the O’Conor Committee, the result of
all this activity was to give a new prominence to the production of programmes for children which
was to survive, not always without difficulty, for many years. A subsequent Television Act required
the ITA to establish a Children’s Advisory Committee and the BBC in 1960 produced a code of
practice for children’s programmes.
Although the pioneering role of the Himmelweit Report was widely praised in Britain and
elsewhere in the world, it never received the ultimate flattery of imitation. It was not until the end of
the eighties that I and David Docherty, then my colleague at the Broadcasting Standards Council,3
agreed that we should try to set on foot a new enquiry. Television had, of course, altered profoundly
in forty years, so that a replication of the earlier design would have made no sense at all. Docherty and
I believed that a change of particular importance had taken place in the way children were coming to
regard the television screen. The receiver no longer simply brought them programmes to be watched
passively. They were making regular use of the screen for a whole variety of different purposes, with
the prospect of many more in the future.
It was a phenomenon affecting not only the British. It could be observed in many other parts
of the world, including the rest of Europe. However, in one respect the situation could be compared
with that in which Hilde Himmelweit and her colleagues began their work in the nineteen-fifties.
Many children are still without regular access to the new technologies, but just as television became
increasingly pervasive in the years immediately following the launch of the Himmelweit study, so we
must expect these technologies, in school and at home, to become everyday realities for more and
more children in the next decade. The need to know more about the ways in which children are
already using the new technologies and about their impact was all the more urgent.
At the start of the 1990's, the broadcasting industry was in turmoil. The ITV companies were
coming to terms with the consequences of the latest franchise round and the presence of powerful
commercial competition while the BBC, with its finances increasingly straitened, continued to be
under political attack. Sociological research, however significant, was not high on the agenda and
funding support was lacking.
It was going to be an elaborate and, therefore, costly project. The earliest attempts we
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sonia Livingstone và Moira BovillNhững người trẻ tuổi, phương tiện truyền thông mớiBáo cáo nghiên cứuDẫn nguồn gốc:Livingstone, Sonia và Bovill, những người trẻ tuổi Moira (1999), phương tiện truyền thông mới: báo cáo nghiên cứudự án trẻ em trẻ người và môi trường thay đổi phương tiện truyền thông. Báo cáo nghiên cứu,Vùng phương tiện truyền thông và truyền thông, trường kinh tế London và khoa học chính trị,London, Vương Quốc Anh.Phiên bản này có sẵn tại: http://eprints.lse.ac.uk/21177/Ban đầu có sẵn từ Media@LSECó sẵn trong LSE nghiên cứu trực tuyến: tháng 8 năm 2008© 1999 Sonia Livingstone và Moira BovillLSE đã phát triển LSE nghiên cứu trực tuyến do đó người dùng có thể truy cập vào nghiên cứu đầu ra của cácTrường học. Bản quyền © và quyền đạo đức cho các giấy tờ trên trang web này được giữ lại bởi các cá nhântác giả và/hoặc chủ sở hữu bản quyền khác. Người dùng có thể tải về và/hoặc in một bản sao của bất kỳbài ở LSE nghiên cứu trực tuyến để tạo điều kiện nghiên cứu riêng của họ hoặc nghiên cứu phi thương mại.Bạn có thể không tham gia tiếp tục phân phối các tài liệu hoặc sử dụng nó cho bất kỳ hoạt động lợi nhuậnhoặc bất kỳ lợi ích thương mại. Bạn có thể tự do phân phối URL (http://eprints.lse.ac.uk) của LSENghiên cứu trang web trực tuyến.NHỮNG NGƯỜI TRẺ TUỔIPHƯƠNG TIỆN TRUYỀN THÔNG MỚISonia LivingstoneMoira BovillTrường kinh tế London và khoa học chính trịCác báo cáo của dự án nghiên cứuTrẻ em những người trẻ tuổi và thay đổi phương tiện truyền thông môi trườngnăm 1999LỜI GIỚI THIỆUCác Nuffield tổ chức nghiên cứu trên truyền hình và trẻ em, các báo cáo Himmelweit như nóđã đến được biết đến, được hạ thủy vào năm 1954. Đài BBC đã sau đó chạy truyền hình duy nhất của Anh Quốckênh mà vẫn ở ra-của-reach cho số lượng người lớn. Đã có về anda-ba phần tư triệu giấy phép hoạt động. Nó không phải là dễ dàng, ngay cả đối với những người sau đó đã làm việc trongphát sóng, tái chiếm bầu khí quyển của năm đó. Phe đối lập để nguyên tắc thương mạiphát sóng đảm bảo một đi xe thô thông qua các nghị viện cho các hóa đơn để tạo ra độc lậpTruyền hình. So apocalyptically bởi Chúa Reith với thiên tai của cái chết đen, người đầu tiênĐài truyền hình thương mại vẫn còn một năm đi. Trong thời đại của 'The em thỏa thuận ngừng bắn', giờphát sóng đã được rất nhiều hạn chế. Theo thỏa thuận ngừng bắn, không có chương trình có thể được truyền giữa6 giờ chiều và 7 giờ chiều vào các ngày trong tuần, cho phép các quốc gia để đưa trẻ em nhỏ hơn của nó ngủ mà không có cácphiền nhiễu của truyền hình. Bởi tiêu chuẩn hiện nay, nó đã là một thời gian tương đối vô tội. Của cha mẹtrách nhiệm trong các thiết lập của cuộc sống gia đình nhiều ít hơn một chủ đề cho exhortations thường xuyên hơnmột phần được chấp nhận trong các nền văn hóa quốc gia. Cơ quan ITC đã giữ lại một bức thư bằng văn bản vào năm 1957 vềtruyền hình và trẻ em đến một tờ báo khu vực mà các nhà văn cảm thấy có thể đăng nhập với cácuncontroversial bút danh của 'Cử nhân trẻ em-người yêu'. 1Mặc dù số lượng hạn chế của truyền hình có sẵn, nỗi lo về các phương tiện đã rộng rãilồng tiếng. Nhiều người trong số các mối quan tâm đã được tập trung vào các đối tượng trẻ em, như họ đã có trong trường hợp củacác rạp chiếu phim một thế hệ trước đó. Trẻ em-xem, nó đã bị cáo buộc, đã bị nhiều có hạihậu quả bao gồm mất ngủ, bỏ bê của đọc sách và incitement để bạo lực. (Bất kỳ ainghiêng phải không tin, Tuy nhiên, nên nhớ rằng, vào năm 1980, những phản đối đã được nghiêm túc lên đểsự ra đời của Bữa sáng truyền hình trên các căn cứ mà trẻ em sẽ trì hoãn khởi hành của họ chotrường, nâng cao của họ dễ bị tổn thương đến tai nạn giao thông). Công nhận quyền của truyền hìnhthông báo và kích thích chắc chắn đã làm lu mờ. Trong khí hậu như vậy, thời gian đã chín muồi cho một tích cựcCác phản ứng từ nền tảng Nuffield khi BBC mời nó để tài trợ cho một cuộc điều tra vàotác động của truyền hình trên trẻ em, và thật trùng hợp, cuộc sống gia đình.Nhóm nghiên cứu do tiến sĩ Hilde Himmelweit, sau đó một người đọc trong tâm lý học xã hội tại cácLondon School of Economics, thừa nhận rằng nhiều thay đổi trong truyền hình trong thời gian bốn nămbáo cáo đã biên dịch. Lúc đầu, nó đã được vẫn còn có thể tìm thấy các con số đáng kể của trẻ emkhông có quyền truy cập vào truyền hình, làm cho so sánh giữa hai vẫn còn nhóm một khả năng. Đài BBCLưu trữ chứa một báo cáo từ một người phụ nữ mời của BBC năm 1952 để chỉ trích sáu tuầnchương trình của trẻ em. Cô đã viết rằng cô đã theo dõi mà không có trẻ em, ' không có cáctrách nhiệm của việc tạo ra một sự ngon miệng cho truyền hình mà một số hàng xóm có thể cóbất bình '. 2 khi báo cáo xuất hiện ở giữa năm 1958, phần lớn dân số có thểXem ITV. Cả hai người lớn và trẻ em đã chuyển đến mới mạng trong số đó sâuxấu hổ BBC, kích động vào giữa thập kỷ một cuộc phản công mạnh từ một muchchanged Tổng công ty.Báo cáo Himmelweit gây ra một khuấy đáng kể trong công chúng và trong số đài phát thanh.Ngoài các chi tiết của nghiên cứu của mình, mà nói chung bác bỏ sự sợ hãi cực đoan hơn về cácảnh hưởng của các phương tiện, nó bao gồm một số gợi ý cho hành động của cha mẹ, giáo viên, và nhà lãnh đạo youthclub ngày làm thế nào họ có thể làm cho việc sử dụng tốt nhất của truyền hình để hưởng lợi trẻ em trong chăm sóc của họ.Đó là, không đáng ngạc nhiên, các chương của đề xuất cho nhà sản xuất mà đã tạm dừng để cácBBC và ITA, forebear của cơ quan ITC. Một gợi ý là cho một thỏa thuận mà BBC vàITV nên truyền giáo dục chương trình cùng một lúc như vậy đó, trong một thế giới với chỉ có haiKênh, trẻ em có thể không bị cám dỗ để chuyển sang một chương trình thay thế của một loại khác nhau.Một là xác nhận của các chương trình như là thích hợp cho trẻ em. Trong khi nó là quan trọng, cholý do chính trị, những lời đề nghị đã được nhìn thấy được thực hiện với mức độ nghiêm trọng lớn, các đài phát thanh1Evening Sentinel, Staffordshire.2BBC WAC ref. T 16/46.có các lợi ích hợp pháp để bảo vệ. Trong khi không ít nhất của họ là cuộc đấu tranh cho lợi nhuận của cácmạng ITV mới và vẫn còn không đầy đủ, có là chia sẻ niềm tin rằng truyền hình có rộng hơnnghĩa vụ so với những người đó đã không từ chối do trẻ em. Trong vòng một khoảng thời gian ngắn, đài BBC cóthành lập một ủy ban nội bộ, chủ trì của Cecil McGivern, sau đó các phó giám đốc củaTruyền hình, để xem xét các khuyến nghị. Tương tự như các yêu cầu đã được tiến hành bởi độcTruyền hình thẩm quyền và chủ sở hữu nhượng quyền thương mại của nó.Các phản ứng riêng biệt để báo cáo đã được, Tuy nhiên, cảm thấy bởi BBC và ITA phảiđã không đủ để thuyết phục ý kiến công chúng của mức độ nghiêm trọng với những đài phát thanh của họtrách nhiệm cho đối tượng trẻ em. Họ do đó thành lập một uỷ ban độc lập, mỗigóp phần bốn thành viên được rút ra từ các cơ quan tư vấn. Tôi đã có là thư ký của BBCyêu cầu nội bộ và tiếp tục hoạt động trong cùng một công suất cho Ủy ban hỗn, nhỏ hơn cácChủ tịch của ngày O'Conor, chủ tịch Ủy ban giáo dục Isle of Wight. Ủy banđã được yêu cầu, trong ánh sáng của những kết luận đạt trong BBC và ITV, xem xét cáckhuyến nghị cho hành động thực hiện trong 'Truyền hình và trẻ em'. Có soạn thảo của Ủy banbáo cáo, tôi sau đó đã được yêu cầu để dự thảo một lời nói đầu cho phiên bản được xuất bản. Thời gian lịch sự vàmiễn phí, những lời nói đầu lên tới một brush-off bởi hai cơ quan tài trợ cho những đề xuất,bao gồm một cho một cơ thể của chuyên gia cố vấn trên chương trình trẻ em, họ cảm thấy sẽkhông đúng luật dưới các lợi ích của khán giả dành cho người lớn với người xem trẻ em.Mặc dù nơi các đài phát thanh theo quy định trong số khán giả truyền hình cho trẻ emkhông khá mà đã được đề xuất bởi Himmelweit và xác nhận bởi Ủy ban O'Conor, kết quả củaTất cả các hoạt động này là cung cấp cho một nổi bật mới để sản xuất các chương trình cho trẻ em màlà để tồn tại, không phải luôn luôn mà không có khó khăn, trong nhiều năm. Một hành động truyền hình tiếp theo yêu cầusản xuất ITA thành lập Ủy ban tư vấn trẻ em và BBC năm 1960 quy tắcthực hành cho chương trình của trẻ em.Mặc dù vai trò tiên phong của báo cáo Himmelweit được ca ngợi rộng rãi ở Anh vàở những nơi khác trên thế giới, nó không bao giờ nhận được flattery giả, cuối cùng. Nó đã không cho đến cuốieighties mà tôi và David Docherty, sau đó đồng nghiệp của tôi tại phát thanh truyền tiêu chuẩn đồng, 3đồng ý rằng chúng ta nên cố gắng thiết lập bộ một yêu cầu mới. Truyền hình đã có, tất nhiên, thay đổi sâu sắctrong bốn mươi năm, do đó, rằng một bản sao của thiết kế trước đó sẽ thực hiện không có ý nghĩa ở tất cả. Docherty vàTôi tin rằng một sự thay đổi tầm quan trọng đặc biệt diễn ra trong cách trẻ em đếnvề vấn đề màn hình truyền hình. Người nhận chỉ đơn giản là không còn mang lại cho họ các chương trình để được theo dõithụ động. Họ đã làm cho sử dụng thường xuyên của màn hình cho một loạt toàn bộ các mục đích khác nhau, vớikhách hàng tiềm năng của nhiều người hơn trong tương lai.Nó đã là một hiện tượng ảnh hưởng đến không chỉ là người Anh. Nó có thể được quan sát thấy ở nhiều nơi kháccủa thế giới, bao gồm cả phần còn lại của châu Âu. Tuy nhiên, đối với một tình hình có thể được so sánhvới điều đó trong đó Hilde Himmelweit và đồng nghiệp của cô đã bắt đầu công việc của họ trong nineteen fifties.Nhiều trẻ em vẫn không có thường xuyên truy cập vào các công nghệ mới, nhưng cũng giống như truyền hình đã trở thànhngày càng phổ biến trong những năm ngay sau sự ra mắt của nghiên cứu Himmelweit, vì vậy chúng tôiphải mong đợi các công nghệ này, trong trường học và ở nhà, để trở thành thực tế hàng ngày cho nhiều hơn vànhiều trẻ em trong thập kỷ tiếp theo. Sự cần thiết để biết thêm chi tiết về những cách mà trẻ emđã sử dụng các công nghệ mới và về tác động của họ đã là tất cả các cấp bách hơn.Vào đầu những năm 1990, ngành công nghiệp phát sóng vào tình trạng hỗn loạn. Các công ty ITVđến các điều khoản với những hậu quả của thương hiệu mới nhất tròn và sự hiện diện của mạnh mẽđối thủ cạnh tranh thương mại trong khi BBC, với tài chính của mình ngày càng straitened, tiếp tụcbị tấn công chính trị. Nghiên cứu xã hội học, Tuy nhiên đáng kể, không phải là cao trên chương trình nghị sự vàkinh phí hỗ trợ thiếu.Nó đã có là một phức tạp và, do đó, dự án tốn kém. Sớm nhất cố chúng tôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sonia Livingstone và Moira Bovill
Những người trẻ, mới phương tiện truyền thông
báo cáo nghiên cứu
gốc trích dẫn:
Livingstone, Sonia và Bovill, Moira (1999) Những người trẻ, phương tiện truyền thông mới: Báo cáo nghiên cứu
dự án trẻ em Young People và Truyền thông Môi trường thay đổi. Báo cáo nghiên cứu,
Bộ Truyền thông và Truyền thông, London Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị,
London, Vương quốc Anh.
Phiên bản này có sẵn tại: http://eprints.lse.ac.uk/21177/
Nguyên sẵn từ Media @ LSE
có sẵn trong nghiên cứu LSE Trực tuyến: Tháng 8 năm 2008
© 1999 Sonia Livingstone và Moira Bovill
LSE đã phát triển LSE Research trực tuyến để người dùng có thể truy cập vào kết quả nghiên cứu của các
trường. Copyright © và Quyền tinh thần cho các giấy tờ trên trang web này được giữ lại bởi các cá nhân
tác giả và / hoặc chủ sở hữu quyền tác giả khác. Người dùng có thể tải về và / hoặc in một bản sao của bất kỳ
bài viết (s) trong LSE Nghiên cứu trực tuyến để tạo thuận lợi cho nghiên cứu riêng của họ hoặc để nghiên cứu phi thương mại.
Bạn không thể tham gia vào việc phân phối thêm các vật liệu hoặc sử dụng nó cho bất kỳ hoạt động sinh lợi
hoặc bất kỳ lợi ích thương mại. Bạn có thể tự do phân phối các URL (http://eprints.lse.ac.uk) của LSE
website Nghiên cứu trực tuyến.
YOUNG NGƯỜI
MỚI MEDIA
Sonia Livingstone
Moira Bovill
London Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị
Báo cáo của Dự án Nghiên cứu
Trẻ em và Thanh thiếu niên đang thay đổi Truyền thông Môi trường
1999
LỜI NÓI ĐẦU
Các Nuffield học Foundation trên truyền hình và Trẻ em, Báo cáo Himmelweit như nó
đã được biết đến, đã được đưa ra vào năm 1954. BBC sau đó đã chạy truyền hình duy nhất của nước Anh
kênh, mà vẫn out-of-đạt cho số lượng lớn của người. Có giấy phép khoảng ba phần tư triệu anda hoạt động. Nó không phải là dễ dàng, ngay cả đối với những người này sau đó được làm việc trong
phát thanh truyền hình, để lấy lại không khí của năm đó. Đối lập với các nguyên tắc thương mại
phát sóng đã được bảo đảm một đi xe thô thông qua Quốc hội cho Bill để tạo Independent
Television. So apocalyptically bởi Lord Reith đến tai họa của cái chết đen, lần đầu tiên
các đài truyền hình thương mại vẫn còn một năm nữa. Trong thời đại của 'The Trẻ em' Truce ', giờ
phát sóng đã được rất nhiều hạn chế. Theo thỏa thuận này, không có chương trình có thể được truyền đi giữa
6.00 pm và 7.00 pm vào các ngày trong tuần, cho phép các quốc gia để đưa trẻ em nhỏ hơn của nó ngủ mà không có sự
phiền nhiễu của truyền hình. Theo các tiêu chuẩn ngày nay, đó là một thời ngây thơ tương đối. Parental
trách nhiệm trong các thiết lập của cuộc sống gia đình ít nhiều chủ đề cho những lời hô hào không đổi so với
một phần được chấp nhận của các nền văn hóa quốc gia. ITC đã lưu giữ một bức thư được viết vào năm 1957 về
truyền hình và trẻ em cho một tờ báo trong khu vực mà người viết cảm thấy có thể ký với
bút danh bàn bạc của 'Cử nhân trẻ lover'.1
Mặc dù số lượng hạn chế của truyền hình có sẵn, nỗi lo lắng về các phương tiện là rộng rãi
lên tiếng. Nhiều người trong số những mối quan tâm được tập trung vào các con mọi đối tượng, như họ đã từng trong trường hợp của
các rạp chiếu phim một thế hệ trước đó. Các trẻ em xem, nó đã bị cáo buộc, đã bị một loạt hại
hậu quả bao gồm việc mất ngủ, bỏ bê việc đọc, và kích động bạo lực. (Bất cứ ai cũng
có khuynh hướng hoài nghi, tuy nhiên, nên nhớ rằng, trong năm 1980, phản đối đã được nâng lên một cách nghiêm túc đến
sự ra đời của truyền hình ăn sáng với lý do trẻ em sẽ trì hoãn xuất cảnh ra
trường, nâng cao tính dễ tổn thương của họ đến tai nạn giao thông). Việc công nhận quyền lực của truyền hình để
thông báo và kích thích thì tất yếu sẽ bị lu mờ. Trong một môi trường như vậy, thời gian đã chín muồi cho một tích cực
phản hồi từ Nuffield Foundation khi BBC mời nó để tài trợ cho một cuộc điều tra
tác động của truyền hình đối với trẻ em, và thật trùng hợp, vào cuộc sống gia đình.
Nhóm nghiên cứu dẫn đầu bởi Tiến sĩ Hilde Himmelweit, sau đó một Reader trong Tâm lý học xã hội tại
Trường Kinh tế London, thừa nhận rằng có rất nhiều thay đổi trong truyền hình trong suốt bốn năm
báo cáo mất để biên dịch. Ngay từ đầu, nó vẫn có thể tìm số khá lớn của trẻ em
không có quyền truy cập vào truyền hình, làm phép so sánh giữa hai nhóm vẫn còn một khả năng. BBC
Archives chứa một báo cáo từ một người phụ nữ mời của BBC vào năm 1952 để phê phán sáu tuần của
chương trình cho trẻ em. Cô đã viết rằng cô đã xem, không con, 'không sẵn sàng để có những
trách nhiệm của việc tạo ra một cảm giác ngon miệng cho truyền hình mà một số trong những người hàng xóm có thể đã
resented'.2 Đến thời điểm báo cáo xuất hiện ở giữa năm 1958, phần lớn dân số có thể
xem ITV. Cả người lớn và trẻ em đã được chuyển sang mạng mới trong số đó sâu sắc
xấu hổ với BBC, kích động vào cuối thập kỷ một cuộc phản công mạnh mẽ từ một Tổng công ty muchchanged.
Báo cáo Himmelweit gây ra một sự khuấy động đáng kể trong công chúng và các đài truyền hình.
Ngoài từ các chi tiết của nghiên cứu của mình, mà nói chung bác bỏ những nỗi sợ hãi cùng cực hơn về các
tác động của môi trường, nó bao gồm một số đề xuất cho hành động của cha mẹ, giáo viên, và các nhà lãnh đạo youthclub về cách họ có thể làm cho việc sử dụng tốt nhất của truyền hình đến lợi ích các trẻ em trong chăm sóc của họ.
Đó là, không đáng ngạc nhiên, các chương gợi ý cho các nhà sản xuất đã mang đến cho tạm dừng để các
BBC và ITA, các sắm sửa trước của ITC. Một gợi ý là cho một thỏa thuận rằng BBC và
ITV nên truyền tải các chương trình giáo dục tại cùng một thời gian như vậy đó, trong một thế giới chỉ có hai
kênh, trẻ em có thể bị cám dỗ để chuyển sang chương trình khác của một loại khác nhau.
Một là cho cấp giấy chứng nhận của chương trình cho phù hợp với trẻ em. Trong khi điều quan trọng, cho là
lý do chính trị, rằng những đề nghị đã được nhìn thấy được thực hiện với mức độ lớn, các đài truyền hình
1Evening Sentinel, Staffordshire.
2
BBC WAC ref.T 16/46.
Có lợi ích hợp pháp để bảo vệ. Trong khi không phải là ít trong số họ là người đấu tranh cho lợi nhuận của các
mạng ITV mới và vẫn còn chưa đầy đủ, đã có sự tin tưởng chia sẻ rằng truyền hình có rộng lớn hơn
nghĩa vụ hơn những người nó đã không phủ nhận do trẻ em. Trong vòng một thời gian ngắn, đài BBC đã
thành lập một ủy ban nội bộ, dưới sự chủ trì của Cecil McGivern, sau đó là Phó Giám đốc
Truyền hình, xem xét các khuyến nghị. Thắc mắc tương tự đã được thực hiện bởi các độc lập
Cơ quan Truyền hình và nhượng quyền thương mại đông của nó.
Những phản ứng riêng biệt để các Báo cáo đã được, tuy nhiên, cảm nhận của BBC và ITA là
không đủ để thuyết phục dư luận về sự nghiêm trọng mà các đài truyền hình mất của họ
trách nhiệm cho các con cho mọi đối tượng. Do đó, họ thành lập một ủy ban độc lập, từng
góp phần bốn thành viên rút ra từ cơ quan tư vấn của họ. Tôi đã được Thư ký của BBC
điều tra nội bộ và đã đi vào hoạt động trong cùng một công suất cho các ủy ban liên hợp, dưới sự
chủ trì của tháng O'Conor, Chủ tịch Ủy ban Giáo dục Isle of Wight. Ủy ban
đã được yêu cầu, trong ánh sáng của các kết luận trong BBC và ITV, để xem xét các
khuyến nghị cho các hành động được thực hiện trong 'Truyền hình và trẻ em ". Sau khi soạn thảo của Ủy ban
báo cáo, tôi sau đó đã được yêu cầu soạn thảo một lời tựa cho các phiên bản được xuất bản. Trong khi lịch sự và
miễn phí, lời nói đầu lên tới một brush-off do hai cơ quan tài trợ cho các đề xuất,
bao gồm cả một cho một cơ thể của các cố vấn chuyên gia về chương trình dành cho trẻ em, mà họ cảm thấy sẽ
không đúng luật cấp dưới lợi ích của khán giả dành cho người lớn để những người trẻ -viewers.
Mặc dù nơi các đài truyền hình theo quy định đối với khán giả truyền hình cho trẻ em
không được khá như gợi ý của Himmelweit và xác nhận của Ủy ban O'Conor, kết quả của
tất cả các hoạt động này là để cung cấp một sự nổi bật mới cho việc sản xuất các chương trình cho trẻ em mà
là để sống sót, không phải lúc nào mà không gặp khó khăn, trong nhiều năm. Một Đạo Luật Truyền hình tiếp theo yêu cầu
của ITA để thiết lập một trẻ em Uỷ ban tư vấn và BBC vào năm 1960 đã tạo ra một mã của
thực hành cho các chương trình cho trẻ em.
Mặc dù vai trò tiên phong của Báo cáo Himmelweit được ca ngợi rộng rãi ở Anh và
ở những nơi khác trên thế giới, nó không bao giờ nhận được tâng bốc cuối cùng của sự bắt chước. Mãi cho đến cuối
thập niên tám mươi mà tôi và David Docherty, sau đó đồng nghiệp của tôi tại Hội đồng Tiêu chuẩn phát thanh truyền hình, 3
đồng ý rằng chúng ta nên cố gắng để cài đặt trên chân một cuộc điều tra mới. Truyền hình đã có, tất nhiên, thay đổi sâu sắc
trong bốn mươi năm, do đó, một bản sao của các thiết kế trước đó sẽ không có ý nghĩa gì cả. Docherty và
tôi tin rằng một sự thay đổi đặc biệt quan trọng đã diễn ra theo cách em đã đến
xem màn hình TV. Người nhận không còn chỉ đơn giản là mang lại cho họ các chương trình để được theo dõi
một cách thụ động. Họ đã làm cho sử dụng thường xuyên của màn hình cho toàn bộ một loạt các mục đích khác nhau, với
các khách hàng tiềm năng của nhiều hơn trong tương lai.
Đó là một hiện tượng ảnh hưởng đến không chỉ với người Anh. Nó có thể được quan sát thấy ở nhiều nơi khác
trên thế giới, bao gồm cả phần còn lại của châu Âu. Tuy nhiên, ở một khía cạnh tình hình có thể được so sánh
với năm đó Hilde Himmelweit và các đồng nghiệp của cô bắt đầu công việc của họ trong mười chín năm chục.
Nhiều trẻ em vẫn chưa được tiếp cận thường xuyên với các công nghệ mới, nhưng cũng giống như truyền hình trở nên
ngày càng phổ biến trong những năm ngay lập tức sau sự ra mắt của các nghiên cứu Himmelweit, vì vậy chúng tôi
phải hy vọng công nghệ này, ở trường và ở nhà, để trở thành thực tế hàng ngày cho nhiều hơn và
nhiều hơn trẻ em trong thập kỷ tới. Sự cần thiết phải biết nhiều hơn về các cách thức mà trẻ em
đã sử dụng các công nghệ mới và về tác động của họ là tất cả các cấp thiết.
Vào đầu những năm 1990, ngành công nghiệp phát thanh truyền hình là trong tình trạng hỗn loạn. Các công ty ITV đã
đến với các điều khoản với những hậu quả của vòng nhượng quyền thương mại mới nhất và sự hiện diện của lực
cạnh tranh thương mại trong khi BBC, với tài chính của mình ngày càng túng thiếu, tiếp tục
bị tấn công chính trị. Nghiên cứu xã hội học, tuy nhiên quan trọng, là không cao trong lịch trình và
kinh phí hỗ trợ còn thiếu.
Nó sẽ là một công phu và, do đó, dự án tốn kém. Những nỗ lực đầu tiên chúng tôi
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: