Rustling sounds from the bedroom startled him. He quickly stashed the  dịch - Rustling sounds from the bedroom startled him. He quickly stashed the  Việt làm thế nào để nói

Rustling sounds from the bedroom st


Rustling sounds from the bedroom startled him. He quickly stashed the item back into the bag’s hidden compartment and straightened up. Just in time to greet his frowning lover.

"Why are you out of bed so early? You planning to run off again?"

"No! But even if I am it is my right. I go where I want, when I want and I'm going home right now! Unlike a certain rich bastard, I need to earn a living.” Akihito argued as he hastily picked up his scattered clothes and dressed himself. “I have a shooting at Glam today. I’m need to get some equipments from home.”


"The price of tricking me is very high, Takaba. I know your shooting isn’t until 2pm, we have some time to punish your attempt to run before that…" Asami held his lover closely and stole a long kiss. Their tongues entangled as Akihito tried to push the invading tongue away from his mouth. It was futile. His tongue was teased even more and the kiss became even more passionate, causing a flustered Akihito to moan.

“Let’s get back to bed…” Asami made no attempt to hide his grin of victory.

“No! Err… You have work later on right? You need rest!” The octopus has its prey tangled, but Akihito isn’t giving up so easily.

“Ah… Seeing your lustful expressions are enough to quench any tiredness.”

“Wait… Wait!!” Akihito squealed and wiggled, but his final resistance was fruitless. Hence, the prey was dragged into the octopus’ lair and devoured slowly.
**********************

When Akihito opened his eyes once again it was already noon. He turned over to find an empty spot on the bed. Touching the cool silky material, he knew his lover was gone for quite a while now.

“Damn that stupid yakuza!” Why does the man always do this? It’s one thing that he would never understand. “Doesn’t he gets bored with it? I mean, there are so many other things to do…”

A sudden loud ring startled him. He body jolted and the pain almost made him fall out of bed. ‘Damn it, Asami!’ He angrily glared at his mobile phone and slammed his finger onto the answer button.

“Takaba!” He spat angrily.


"Gobusata shite orimasu, Akihito-sama. Ogenki ka?" A deep, yet friendly voice of a man came from the speaker. It was familiar, way too familiar. *It’s been a long time, Akihito-sama. How have you been?

"Eto… Omae…Dare?" He asked hesitantly, desperately hoping that it wasn’t who he thought it was. *Eh…Who’re you?

“Seto de gozaimasu, Akihito-sama." The man on the other end answered calmly. *(I’m) seto, Akihito-sama.

Akihito almost dropped his phone. He quickly concealed his shivering voice with a few weak chuckles. "Ah... This is a prank call right? Good one... I don't know any Seto... I’m not buying any products from you.”


"I see you haven’t changed, Akihito-sama. It’s nice to know that you’re fine.” Seto replied amusingly, causing Akihito to pout.

“Anyway…” Seto changed into a more serious tone, “I’m calling to inform you that Ran-sama would be arriving in Japan next week. He demands an audience with you upon his arrival.”


"He what!?” Akihito screamed into the phone. Lucky for Seto, he estimated this reaction and held the phone far away from his ears, successfully protecting his eardrums.

“He can’t just demand to see me after all these years! I no longer have ties with him! What more does he want from me? Why can’t he leave me in peace?”


"You can ask him directly when you see him. I’m not authorised to inform you of anything else. I’ll look forward to our meeting, Akihito-sama."

"Wait! He can’t just barge into my life like this! As if I’ll let him do whatever he wants!”

“I’m sure you already know, Akihito-sama… Your brother always gets what he wants…” A final reply before Seto cut off.


"Damn it!" Akihito threw the phone hard onto the ground, he no longer cared if it would break. “What’s with that bastard!? Cutting off all ties, exiling me, throwing me out… I complied by running away from the country didn’t I? What else does he want from me? I’ve enough excitements in my life now, I don’t want to deal with the head of the Ootori Organization!”

He paced the room in circles, clearly agitated and stressed. What would Asami do to him if he found out that he’s hiding his true family history? He didn’t intend to lie or anything, it just wasn’t necessary since he already had a new life and nobody knew who he was. All this while, he thought that he’s finally managed to escape the grip of that conceited family, that he could start anew in Japan but it seems like he was wrong.

“Argh! Forget it! I'll just treat myself a fine lunch and get on with my photo session! I’ll deal with Asami later… Better that I tell him beforehand than him suddenly finding out.”

Satisfied with his decision, he rushed off for a cold shower, nicked a few casual clothes from Asami’s closet and headed out in a foul mood.

********

Author's note:
Edited…. MAJOR EDITING!!! After writing chapter 17, I looked back to see if the story flowed and I realised… WTF!!! Did I write that? Did I seriously write that? With all the bad sentence structure and half hearted writing, I wanted to bang myself to the wall. I spent a whole day to refurbish this chapter before daring to send it to Randrews for beta-ing…. Gosh! I’m so thankful that everyone put up with the bad writings! *bows apologetically

Thank you all for the support, especially those who stayed until chapter 15 and still supporting me all the way. =)
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Rustling sounds from the bedroom startled him. He quickly stashed the item back into the bag’s hidden compartment and straightened up. Just in time to greet his frowning lover."Why are you out of bed so early? You planning to run off again?""No! But even if I am it is my right. I go where I want, when I want and I'm going home right now! Unlike a certain rich bastard, I need to earn a living.” Akihito argued as he hastily picked up his scattered clothes and dressed himself. “I have a shooting at Glam today. I’m need to get some equipments from home.”"The price of tricking me is very high, Takaba. I know your shooting isn’t until 2pm, we have some time to punish your attempt to run before that…" Asami held his lover closely and stole a long kiss. Their tongues entangled as Akihito tried to push the invading tongue away from his mouth. It was futile. His tongue was teased even more and the kiss became even more passionate, causing a flustered Akihito to moan.“Let’s get back to bed…” Asami made no attempt to hide his grin of victory.“No! Err… You have work later on right? You need rest!” The octopus has its prey tangled, but Akihito isn’t giving up so easily.“Ah… Seeing your lustful expressions are enough to quench any tiredness.”“Wait… Wait!!” Akihito squealed and wiggled, but his final resistance was fruitless. Hence, the prey was dragged into the octopus’ lair and devoured slowly.**********************

When Akihito opened his eyes once again it was already noon. He turned over to find an empty spot on the bed. Touching the cool silky material, he knew his lover was gone for quite a while now.

“Damn that stupid yakuza!” Why does the man always do this? It’s one thing that he would never understand. “Doesn’t he gets bored with it? I mean, there are so many other things to do…”

A sudden loud ring startled him. He body jolted and the pain almost made him fall out of bed. ‘Damn it, Asami!’ He angrily glared at his mobile phone and slammed his finger onto the answer button.

“Takaba!” He spat angrily.


"Gobusata shite orimasu, Akihito-sama. Ogenki ka?" A deep, yet friendly voice of a man came from the speaker. It was familiar, way too familiar. *It’s been a long time, Akihito-sama. How have you been?

"Eto… Omae…Dare?" He asked hesitantly, desperately hoping that it wasn’t who he thought it was. *Eh…Who’re you?

“Seto de gozaimasu, Akihito-sama." The man on the other end answered calmly. *(I’m) seto, Akihito-sama.

Akihito almost dropped his phone. He quickly concealed his shivering voice with a few weak chuckles. "Ah... This is a prank call right? Good one... I don't know any Seto... I’m not buying any products from you.”


"I see you haven’t changed, Akihito-sama. It’s nice to know that you’re fine.” Seto replied amusingly, causing Akihito to pout.

“Anyway…” Seto changed into a more serious tone, “I’m calling to inform you that Ran-sama would be arriving in Japan next week. He demands an audience with you upon his arrival.”


"He what!?” Akihito screamed into the phone. Lucky for Seto, he estimated this reaction and held the phone far away from his ears, successfully protecting his eardrums.

“He can’t just demand to see me after all these years! I no longer have ties with him! What more does he want from me? Why can’t he leave me in peace?”


"You can ask him directly when you see him. I’m not authorised to inform you of anything else. I’ll look forward to our meeting, Akihito-sama."

"Wait! He can’t just barge into my life like this! As if I’ll let him do whatever he wants!”

“I’m sure you already know, Akihito-sama… Your brother always gets what he wants…” A final reply before Seto cut off.


"Damn it!" Akihito threw the phone hard onto the ground, he no longer cared if it would break. “What’s with that bastard!? Cutting off all ties, exiling me, throwing me out… I complied by running away from the country didn’t I? What else does he want from me? I’ve enough excitements in my life now, I don’t want to deal with the head of the Ootori Organization!”

He paced the room in circles, clearly agitated and stressed. What would Asami do to him if he found out that he’s hiding his true family history? He didn’t intend to lie or anything, it just wasn’t necessary since he already had a new life and nobody knew who he was. All this while, he thought that he’s finally managed to escape the grip of that conceited family, that he could start anew in Japan but it seems like he was wrong.

“Argh! Forget it! I'll just treat myself a fine lunch and get on with my photo session! I’ll deal with Asami later… Better that I tell him beforehand than him suddenly finding out.”

Satisfied with his decision, he rushed off for a cold shower, nicked a few casual clothes from Asami’s closet and headed out in a foul mood.

********

Author's note:
Edited…. MAJOR EDITING!!! After writing chapter 17, I looked back to see if the story flowed and I realised… WTF!!! Did I write that? Did I seriously write that? With all the bad sentence structure and half hearted writing, I wanted to bang myself to the wall. I spent a whole day to refurbish this chapter before daring to send it to Randrews for beta-ing…. Gosh! I’m so thankful that everyone put up with the bad writings! *bows apologetically

Thank you all for the support, especially those who stayed until chapter 15 and still supporting me all the way. =)
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Âm thanh xào xạc từ phòng ngủ giật mình. Anh nhanh chóng giấu mục trở lại vào khoang ẩn của túi và đứng thẳng lên. Chỉ trong thời gian để chào đón người yêu cau mày của mình. "Tại sao các bạn ra khỏi giường sớm như vậy? Bạn có kế hoạch để chạy ra lần nữa?" "Không, nhưng thậm chí nếu tôi nó là quyền của tôi. Tôi đi đến nơi tôi muốn, khi nào tôi muốn và Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ! Không giống như một tên khốn giàu nào đó, tôi cần phải kiếm sống. "Akihito lập luận như anh vội vàng nhặt quần áo rải rác của mình và mặc quần áo mình." Tôi có một vụ nổ súng tại Glam ngày hôm nay. Tôi cần phải nhận được một số thiết bị từ nhà. " "Giá của lừa tôi là rất cao, Takaba. Tôi biết chụp hình của bạn không phải là cho đến 2:00, chúng tôi có một thời gian để trừng phạt nỗ lực của bạn để chạy trước đó ... "Asami tổ chức người yêu của mình chặt chẽ và đánh cắp một nụ hôn dài. Lưỡi của họ vướng như Akihito cố đẩy lưỡi xâm lược ra khỏi miệng của mình . Nó là vô ích. Lưỡi của anh bị trêu chọc nhiều hơn và nụ hôn trở nên đam mê hơn, gây ra một Akihito bối rối rên. "Chúng ta hãy trở lại giường ..." Asami đã không cố gắng che giấu nụ cười của mình chiến thắng. "Không! Ơ ... Bạn có công việc sau này phải không? Bạn cần nghỉ ngơi! "Bạch tuộc có con mồi của nó rối, nhưng Akihito không đem lại cho dễ dàng như vậy. "Ah ... Nhìn thấy biểu thức dục vọng của bạn là đủ để dập tắt bất kỳ mệt mỏi." "Chờ ... Chờ đợi !! "Akihito ré lên và ngọ nguậy, nhưng sức đề kháng cuối cùng của ông là không có kết quả. Do đó, con mồi bị kéo vào hang ổ của bạch tuộc và nuốt từ từ. ********************** Khi Akihito mở mắt ra một lần nữa thì trời đã trưa. Ông quay qua để tìm một chỗ trống trên giường. Chạm vào các vật liệu mịn mát, anh biết người yêu của mình đã ra đi cho khá trong một giờ. "Chết tiệt rằng yakuza ngu ngốc!" Tại sao không người đàn ông luôn luôn làm điều này? Đó là một điều mà ông sẽ không bao giờ hiểu được. "Không, ông cảm thấy chán với nó? Ý tôi là, có rất nhiều việc khác để làm ... " Một chiếc nhẫn lớn đột ngột giật mình. Ông giật cơ thể và sự đau đớn gần như làm anh rơi ra khỏi giường. 'Chết tiệt, Asami!' Ông giận dữ trừng mắt nhìn điện thoại di động của mình và đóng sầm ngón tay của mình vào nút trả lời. "Takaba!" Ông nhổ nước bọt một cách giận dữ. "Gobusata orimasu shite, Akihito-sama ka Ogenki.?" Một sâu, giọng điệu thân thiện của một người đàn ông đến từ loa. Nó đã quen thuộc, cách quá quen thuộc. * Nó được một thời gian dài, Akihito-sama. Làm thế nào có bạn được? "Eto ... Omae ... Dare?" Ông hỏi ngập ngừng, tuyệt vọng hy vọng rằng đó không phải là người mà anh nghĩ rằng nó là. * Eh ... Bạn là ai? "Seto de gozaimasu, Akihito-sama." Người đàn ông ở đầu bên kia trả lời một cách bình tĩnh. * (tôi) seto, Akihito-sama. Akihito gần như rơi điện thoại của mình. Anh nhanh chóng giấu run rẩy của mình giọng nói với một vài yếu cười khúc khích. "Ah ... Đây là một quyền cuộc gọi prank? Good one ... Tôi không biết bất kỳ Seto ... Tôi không mua bất kỳ sản phẩm từ bạn. " "Tôi thấy bạn đã không thay đổi, Akihito-sama. Thật tuyệt khi biết rằng bạn đang sử dụng tốt." Seto replied amusingly, gây Akihito bĩu môi. "Dù sao ..." Seto thay đổi thành một giọng nghiêm trọng hơn, "Tôi gọi để thông báo cho bạn rằng Ran-sama sẽ được đến ở Nhật Bản vào tuần tới. Ngài đòi hỏi một đối tượng với bạn khi đến nơi của mình . " "Anh gì !?" Akihito hét vào điện thoại. May mắn cho Seto, ông ước tính phản ứng này và đưa điện thoại cách xa tai, bảo vệ thành công màng nhĩ của mình. "Anh không thể chỉ yêu cầu gặp tôi sau khi tất cả những năm này! Tôi không còn có mối quan hệ với anh ta! Nhiều hơn những gì anh muốn từ tôi? Tại sao anh ấy không thể rời bỏ anh trong hòa bình? " "Bạn có thể yêu cầu anh ta trực tiếp khi bạn nhìn thấy anh ta. Tôi không có thẩm quyền để thông báo cho bạn về bất cứ điều gì khác. Tôi sẽ mong đợi đến cuộc họp của chúng tôi, Akihito-sama." "Chờ ! Anh không thể chỉ xông vào cuộc sống của tôi như thế này! Như thể tôi sẽ để anh ta làm bất cứ điều gì anh muốn! " "Tôi chắc chắn rằng bạn đã biết, Akihito-sama ... anh trai của bạn luôn luôn nhận được những gì anh muốn ..." Một thức trả lời trước khi Seto cắt đứt. "Chết tiệt!" Akihito đã ném điện thoại cứng lên mặt đất, anh không còn quan tâm nếu nó sẽ phá vỡ. "Có chuyện gì với tên khốn !? cắt đứt mọi quan hệ, trục xuất vị Hồng tôi, ném tôi ra ... Tôi tuân thủ bằng cách chạy trốn khỏi đất nước đã làm tôi không thêm gì nữa, ông muốn từ tôi? Tôi đã đủ hào hứng trong cuộc sống của tôi bây giờ, tôi không muốn để đối phó với người đứng đầu của Tổ chức Ootori! " Anh đi vào phòng trong hình tròn, kích động rõ ràng và nhấn mạnh. Những gì Asami sẽ làm cho anh ta nếu anh ta phát hiện ra rằng anh đang giấu tiền sử gia đình thật sự của mình? Ông không có ý định nói dối hoặc bất cứ điều gì, nó chỉ là không cần thiết vì anh đã có một cuộc sống mới và không ai biết ông là ai. Tất cả thời gian này, ông nghĩ rằng anh cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình mà tự phụ, ông có thể bắt đầu lại ở Nhật Bản nhưng có vẻ như anh đã sai. "Argh! Quên đi! Tôi sẽ chỉ coi bản thân mình một bữa ăn trưa tốt và nhận được về với phiên ảnh của tôi! Tôi sẽ đối phó với Asami sau ... Tốt hơn là tôi nói với anh ấy trước hơn anh ta đột nhiên phát hiện ra. " Hài lòng với quyết định của mình, ông vội vã đi tắm nước lạnh, bị cắt một vài bộ quần áo giản dị từ tủ quần áo của Asami và đầu ra trong một tâm trạng hôi. ******** của tác giả lưu ý: Sửa .... SOẠN LỚN !!! Sau khi viết chương 17, tôi nhìn lại để xem nếu những câu chuyện chảy và tôi nhận ra ... WTF !!! Tôi đã viết rằng? Tôi đã nghiêm túc viết đó? Với tất cả các cấu trúc câu xấu và viết một nửa tận tình, tôi muốn bản thân mình đập vào tường. Tôi đã dành cả ngày để tân trang chương này trước khi dám gửi cho Randrews cho beta-ing .... Gosh! Tôi rất biết ơn vì tất cả mọi người đưa lên với những bài viết xấu! * Cung hối lỗi Cảm ơn tất cả các bạn vì sự ủng hộ, đặc biệt là những người ở lại cho đến chương 15 và vẫn ủng hộ tôi tất cả các cách. =)

































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: