Seulgi yawned loudly as the bell rang, and placed her head on her cool dịch - Seulgi yawned loudly as the bell rang, and placed her head on her cool Việt làm thế nào để nói

Seulgi yawned loudly as the bell ra

Seulgi yawned loudly as the bell rang, and placed her head on her cool desk.

“Didn’t sleep much?” Irene asked, gathering her things.

“No…I stayed up watching a drama…” Seulgi yawned again.

“Seriously, you need to stop thinking that things in dramas are real, Seulgi-ah,” Irene shook her head and clipped her backpack shut.

“It is real!! And one day I’ll find the prince that will save me from this dull life!” Seulgi slammed her hands down on her desk and shot up, startling a girl that had fallen asleep on the desk next to Irene’s.

Wendy pulled her head up and stared blankly forward, her face red on one side. Irene and Seulgi giggled as they watched their new friend’s confused look.

“Is it over?” Wendy blindly tried to find her backpack, and Irene picked it up for her.

“Haha, yes, school is over. Why are you so tired?” she helped Wendy clean her things.

“I was busy all night,” Wendy yawned and bowed again slowly, thanking Irene.

“With what?” Seulgi opened the classroom door, and the three of them head down the hallway together.

“Just some personal things…” Wendy quickly slapped herself awake.

It had been about a week now, since Irene and Seulgi befriended Wendy. From that moment in front of their classroom, they hadn’t had an incident like it since. Irene was much more relaxed now, after getting to know Wendy.

“Where do you live Wendy? Want us to walk you home?” Seulgi asked, glaring at the boys eyeing them.

Wendy didn’t respond as she also stared intently towards a familiar boy, Jung-Min. He was leaning against the wall with his friends, occasionally looking over at them.

“Wendy?” Seulgi waved her hand in front of her face, waking her from a trance.

“Hmm? Oh, uh, it’s okay, I’ll be fine. I’ll see you guys tomorrow!” Wendy said, running off in the opposite direction.

“I guess she lives away from us,” Seulgi shrugged and walked down the street with Irene.

Irene decided to stay over at Seulgi’s for a while that night to study. It was a nice, warm home, filled with family pictures and smells of delicious food. Irene excitedly went up the stairs as she heard a home-cooked meal being prepared in the kitchen. She went into Seulgi’s room and dropped her backpack down on the bed.

“You room looks clean for once,” Irene said, looking around the room. Seulgi was a messy person by nature, but her room looked tidy, as rows of stuffed animals lined across her bed.

“The great advantages of having a mother!” Seulgi immediately slapped her mouth shut for her slip up.

She looked at Irene, who was silent.

“I-I didn’t mean…that…” Seulgi was almost on the verge of crying as Irene quickly hugged her.

“It’s okay Seul-ah, I know what you mean,” Irene pulled away and flicked Seulgi’s nose, causing her to twitch.

Seulgi sighed in relief as they went back downstairs.

A glorious meal was already set on the dining table, awaiting their arrival. Irene drooled at all the delicious food while Seulgi sat down and grabbed her chopsticks, ready to dig in.

“No!” Seulgi’s mother slapped her hand, “Irene gets to eat first.”

Seulgi rubbed her pink hand as Irene laughed, sitting down.

It always felt like a second home to Irene whenever she was over. Seulgi’s mother always took great care of her, and went out of her way to prepare big meals anytime she could. They both knew about Irene’s situation, and adopted her in like she was already part of their family.

“It’s so good, Mrs. Kang!!” Irene squealed in joy as she took a bite of the beef.

“You need to come over for dinner more often Irene. My mom never makes meat for me like this,” Seulgi mumbled with her mouth full as her mother slapped her on the back.

“That’s because you never appreciate it!” She quickly smiled lovingly towards Irene, who was snickering.

“Ah Umma! I almost choked!” Seulgi coughed.

Her mother ignored her as she sat down at the end of the table, next to Seulgi, handing Irene some more food.

“Eat a lot, okay Irene?”

“Yes, Mrs. Kang,” Irene smiled back at her as she took another delicious bite.


After dinner, the two of them went back upstairs to study.

“Uuugghhhh…I don’t get iiiiittt~,” Seulgi whined as she turned on her laptop, ready to binge watch dramas again. Irene slammed it shut.

“Seulgi! You promised!” Irene said, diligently reading the material.

“I’m sorry Irene. I must leave you behind.” Seulgi said dramatically, hugging her teddy bear.

Irene groaned, “Seriously, this is why you are failing.”

“I’m an artist! I create things…out of nothing…!” She waved her arms in the air.

“How about you learn about the things that already exist,” Irene mocked, opening her book up again.

Seulgi sighed in defeat as she flipped through the pages.

“I should study with Wendy instead,” Seulgi commented, glaring at the back of Irene’s head.

“Go ahead. No one’s stopping you,” Irene ignored her.

“I wonder if Wendy’s into dramas also…” Seulgi imagined the shy Wendy fan-girling over a hot guy on TV.

“Why don’t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Seulgi yawned loudly as the bell rang, and placed her head on her cool desk. “Didn’t sleep much?” Irene asked, gathering her things. “No…I stayed up watching a drama…” Seulgi yawned again. “Seriously, you need to stop thinking that things in dramas are real, Seulgi-ah,” Irene shook her head and clipped her backpack shut. “It is real!! And one day I’ll find the prince that will save me from this dull life!” Seulgi slammed her hands down on her desk and shot up, startling a girl that had fallen asleep on the desk next to Irene’s. Wendy pulled her head up and stared blankly forward, her face red on one side. Irene and Seulgi giggled as they watched their new friend’s confused look. “Is it over?” Wendy blindly tried to find her backpack, and Irene picked it up for her. “Haha, yes, school is over. Why are you so tired?” she helped Wendy clean her things. “I was busy all night,” Wendy yawned and bowed again slowly, thanking Irene. “With what?” Seulgi opened the classroom door, and the three of them head down the hallway together. “Just some personal things…” Wendy quickly slapped herself awake. It had been about a week now, since Irene and Seulgi befriended Wendy. From that moment in front of their classroom, they hadn’t had an incident like it since. Irene was much more relaxed now, after getting to know Wendy. “Where do you live Wendy? Want us to walk you home?” Seulgi asked, glaring at the boys eyeing them. Wendy didn’t respond as she also stared intently towards a familiar boy, Jung-Min. He was leaning against the wall with his friends, occasionally looking over at them. “Wendy?” Seulgi waved her hand in front of her face, waking her from a trance. “Hmm? Oh, uh, it’s okay, I’ll be fine. I’ll see you guys tomorrow!” Wendy said, running off in the opposite direction. “I guess she lives away from us,” Seulgi shrugged and walked down the street with Irene. Irene decided to stay over at Seulgi’s for a while that night to study. It was a nice, warm home, filled with family pictures and smells of delicious food. Irene excitedly went up the stairs as she heard a home-cooked meal being prepared in the kitchen. She went into Seulgi’s room and dropped her backpack down on the bed. “You room looks clean for once,” Irene said, looking around the room. Seulgi was a messy person by nature, but her room looked tidy, as rows of stuffed animals lined across her bed. “The great advantages of having a mother!” Seulgi immediately slapped her mouth shut for her slip up. She looked at Irene, who was silent. “I-I didn’t mean…that…” Seulgi was almost on the verge of crying as Irene quickly hugged her. “It’s okay Seul-ah, I know what you mean,” Irene pulled away and flicked Seulgi’s nose, causing her to twitch. Seulgi sighed in relief as they went back downstairs. A glorious meal was already set on the dining table, awaiting their arrival. Irene drooled at all the delicious food while Seulgi sat down and grabbed her chopsticks, ready to dig in.
“No!” Seulgi’s mother slapped her hand, “Irene gets to eat first.”

Seulgi rubbed her pink hand as Irene laughed, sitting down.

It always felt like a second home to Irene whenever she was over. Seulgi’s mother always took great care of her, and went out of her way to prepare big meals anytime she could. They both knew about Irene’s situation, and adopted her in like she was already part of their family.

“It’s so good, Mrs. Kang!!” Irene squealed in joy as she took a bite of the beef.

“You need to come over for dinner more often Irene. My mom never makes meat for me like this,” Seulgi mumbled with her mouth full as her mother slapped her on the back.

“That’s because you never appreciate it!” She quickly smiled lovingly towards Irene, who was snickering.

“Ah Umma! I almost choked!” Seulgi coughed.

Her mother ignored her as she sat down at the end of the table, next to Seulgi, handing Irene some more food.

“Eat a lot, okay Irene?”

“Yes, Mrs. Kang,” Irene smiled back at her as she took another delicious bite.


After dinner, the two of them went back upstairs to study.

“Uuugghhhh…I don’t get iiiiittt~,” Seulgi whined as she turned on her laptop, ready to binge watch dramas again. Irene slammed it shut.

“Seulgi! You promised!” Irene said, diligently reading the material.

“I’m sorry Irene. I must leave you behind.” Seulgi said dramatically, hugging her teddy bear.

Irene groaned, “Seriously, this is why you are failing.”

“I’m an artist! I create things…out of nothing…!” She waved her arms in the air.

“How about you learn about the things that already exist,” Irene mocked, opening her book up again.

Seulgi sighed in defeat as she flipped through the pages.

“I should study with Wendy instead,” Seulgi commented, glaring at the back of Irene’s head.

“Go ahead. No one’s stopping you,” Irene ignored her.

“I wonder if Wendy’s into dramas also…” Seulgi imagined the shy Wendy fan-girling over a hot guy on TV.

“Why don’t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Seulgi ngáp to như tiếng chuông reo, và đặt đầu lên bàn mát mẻ của cô. "Không phải ngủ nhiều?" Irene hỏi, thu thập những điều cô ấy. "Không ... tôi ở lại xem một bộ phim ..." Seulgi ngáp một lần nữa. "Nghiêm túc, bạn cần phải dừng lại suy nghĩ rằng mọi thứ trong bộ phim truyền hình là có thật, Seulgi-ah, "Irene lắc đầu và cắt bớt ba lô cô đóng. " đó là thực tế !! Và một ngày tôi sẽ tìm thấy hoàng tử sẽ cứu tôi khỏi cuộc sống buồn tẻ này! "Seulgi đập tay của mình xuống trên bàn của mình và bắn lên, giật mình một cô gái đã ngủ gục trên bàn làm việc bên cạnh Irene. Wendy kéo đầu cô lên và ngây người về phía trước, mặt đỏ của mình ở một bên. Irene và Seulgi cười khúc khích khi nhìn thấy cái nhìn bối rối người bạn mới của mình. "Có phải không?" Wendy một cách mù quáng đã cố gắng để tìm thấy ba lô của cô, và Irene nhặt nó lên cho cô ấy. "Haha, có, trường là hơn. Tại sao các bạn rất mệt mỏi? "Cô ấy đã giúp Wendy làm sạch những thứ cô ấy. " Tôi đang bận rộn cả đêm ", Wendy ngáp và cúi chào một lần nữa chậm, cảm ơn Irene. " Với những gì? "Seulgi mở cửa phòng học, và ba trong số họ đi xuống hành lang với nhau. "Chỉ cần một số vật dụng cá nhân ..." Wendy nhanh chóng tát mình tỉnh táo. Nó đã được khoảng một tuần nay, kể từ khi Irene và Seulgi kết bạn với Wendy. Từ thời điểm đó ở phía trước lớp học của họ, họ đã không có một sự cố như nó kể từ đó. Irene đã thoải mái hơn nhiều bây giờ, sau khi biết Wendy. "Bạn sống ở đâu Wendy? Muốn chúng tôi hướng dẫn bạn về nhà? "Seulgi hỏi, nhìn các chàng trai chú ý đến họ. Wendy đã không trả lời khi cô cũng nhìn chăm chú hướng về một cậu bé quen thuộc, Jung-Min. Ngài đã dựa vào tường với bạn bè của mình, thỉnh thoảng nhìn qua vào họ. "Wendy?" Seulgi vẫy tay ​​trước mặt cô, đánh thức cô khỏi trạng thái thôi miên. "Hmm? Oh, uh, không sao đâu, tôi sẽ bị phạt. Tôi sẽ gặp các bạn vào ngày mai! "Wendy nói, chạy đi theo hướng ngược lại. " Tôi đoán cô ấy sống xa chúng ta, "Seulgi nhún vai và bước xuống phố với Irene. Irene quyết định ở lại qua tại Seulgi cho một trong khi đó đêm để nghiên cứu. Đó là một tốt đẹp, ấm nhà, đầy hình ảnh gia đình và mùi vị của món ăn ngon. Irene hào hứng đi lên cầu thang như cô nghe thấy một bữa ăn tự nấu được chuẩn bị trong nhà bếp. Cô đi vào phòng Seulgi và giảm ba lô xuống giường. "Bạn trông phòng sạch cho một lần", Irene nói, nhìn quanh phòng. Seulgi là một người lộn xộn của thiên nhiên, nhưng phòng của cô trông gọn gàng, như hàng thú nhồi bông lót trên giường của cô. "Những lợi thế lớn của việc có một người mẹ!" Seulgi ngay lập tức tát vào miệng cô đóng cho trượt của mình lên. Cô nhìn Irene, người im lặng. "II không có nghĩa là ... là ..." Seulgi là hầu như trên các sắp khóc như Irene nhanh chóng ôm lấy cô. "không sao Seul-ah, tôi biết những gì bạn có nghĩa là," Irene kéo đi và búng mũi Seulgi của, khiến cô co giật. Seulgi thở phào nhẹ nhõm khi họ đi xuống cầu thang. Một bữa ăn vinh quang đã được đặt trên bàn ăn, chờ họ đến. Irene drooled ở tất cả các món ăn ngon trong khi Seulgi ngồi xuống và nắm lấy đôi đũa của mình, sẵn sàng để đào sâu. "Không!" Mẹ Seulgi của tát tay cô, "Irene được ăn đầu tiên." Seulgi xoa tay màu hồng của cô như Irene cười, ngồi xuống . Nó luôn luôn cảm thấy giống như một ngôi nhà thứ hai để Irene bất cứ khi nào bà hơn. Mẹ Seulgi luôn chăm sóc tuyệt vời của mình, và đi trên con đường của mình để chuẩn bị bữa ăn lớn bất cứ lúc nào có thể. Cả hai đều biết về tình hình Irene, và nuôi của cô trong như cô ấy đã là một phần của gia đình mình. "Đó là tốt như vậy, bà Kang !!" Irene ré lên trong niềm vui khi cô cắn một miếng thịt bò. "Bạn cần phải đi qua cho bữa ăn tối thường xuyên hơn Irene. Mẹ tôi không bao giờ làm cho thịt cho tôi như thế này, "Seulgi lầm bầm với miệng đầy đủ như mẹ cô đã tát cô trên lưng. " Đó là bởi vì bạn không bao giờ đánh giá cao nó! "Cô nhanh chóng mỉm cười âu yếm đối với Irene, người đã cười thầm. " Ah Umma! Tôi gần như nghẹn ngào! "Seulgi ho. Mẹ cô bỏ qua cô khi cô ngồi xuống ở cuối bàn, bên cạnh Seulgi, đưa cho Irene một số thức ăn hơn. " Ăn nhiều, được không Irene? " " Vâng, bà Kang, " Irene mỉm cười lại với cô khi cô mất một miếng ngon. Sau bữa tối, hai người họ đã đi lên lầu để nghiên cứu. "Uuugghhhh ... tôi không nhận được iiiiittt ~," Seulgi rên rỉ khi cô bật máy tính xách tay của mình, sẵn sàng để chè chén say sưa theo dõi bộ phim truyền hình một lần nữa. Irene đóng sầm nó đóng cửa. "Seulgi! Anh đã hứa! "Irene nói, siêng năng đọc các tài liệu. " Tôi xin lỗi Irene. Tôi phải để lại cho bạn sau. "Seulgi nói đáng kể, ôm con gấu. Irene rên rỉ," Nghiêm túc, đây là lý do tại sao bạn đang thất bại. " " Tôi là một nghệ sĩ! Tôi tạo ra những điều ... ra khỏi không có gì ...! "Cô vẫy tay ​​mình trong không khí. " Làm thế nào về bạn tìm hiểu về những điều đã tồn tại, "Irene chế nhạo, mở cuốn sách của mình lên một lần nữa. Seulgi thở dài trong thất bại như cô lật qua các trang . "tôi nên học với Wendy thay vào đó," Seulgi nhận xét, nhìn trừng trừng vào phía sau đầu của Irene. "Đi trước. Không ai ngăn cản bạn của "Irene phớt lờ cô. " Tôi tự hỏi nếu Wendy vào bộ phim truyền hình cũng ... "Seulgi tưởng tượng ra nhút nhát Wendy quạt Girling hơn một anh chàng nóng trên truyền hình. " Tại sao không




























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: