Follow me!* whispered the great snake inside the walls. Harry could se dịch - Follow me!* whispered the great snake inside the walls. Harry could se Việt làm thế nào để nói

Follow me!* whispered the great sna

Follow me!* whispered the great snake inside the walls. Harry could sense the serpent stirring behind the ancient stone, and he looked doubtfully at the wall. Did the snake mean for Harry to come through the wall of the corridor to meet him? He'd better keep his handkerchief ready for that inevitable nosebleed, then, since these walls were made from very thick rock that would be rather excruciating to walk through. What was behind the stone walls of Hogwarts, anyway? When Harry focused very hard, he could make out some sort of gurgling wet sound that sounded like plumbing. Harry wrinkled his nose a little. The inside of the school's plumbing was really not the nicest place to meet a new friend, but if that was where the snake lived, he supposed he would just have to brace himself, hold his breath, and use a little scrubbing magic afterwards.

But fortunately, the snake did not expect Harry to crawl into the Hogwarts plumbing. Instead, the serpentine voice shifted rapidly along the ancient corridors until Harry found himself at the entrance to a bathroom on the second floor.

*In here! Follow me in here!* came the serpent's voice. His voice was rather lovely, like a great wind rushing through dry leaves.

Comingcoming, whispered Shard excitedly. Harry pushed open the door to the bathroom, trying to ignore the diary, which was poking him rather sharply in the hip by now. What was going on with Tom today? He seemed terribly restless.

Harry glanced curiously around the large bathroom. He could see at once why the snake loved this room, since the frost-white marble and the gleaming silver taps were quite beautiful to look at. And some of the heavy old taps were even shaped like gleaming serpents! But where was his new friend?

Something stirred in the corner, and for a moment, Harry thought it was the serpent.

"Who are you?" whispered a small voice, and the misty outline of a girl fluttered toward Harry. She was as transparent as the Bloody Baron, and Harry realized that she must be a ghost. "Have you come to visit me?"

"Hello," said Harry and smiled at the ghost-girl. "I'm Harry. I'm just trying to find a big snake. Have you seen one around?"

The girl was apparently not very fond of snakes, for she began sobbing as if her heart would break. Harry rushed over to her and tried to give her a hug, but she was nothing but a chilly cloud in his arms. "There, there," said Harry soothingly. He tried to give her some of his cheering magic, and it appeared to work a little, for the girl's insubstantial form immediately turned a little more glittery and lost some of its grey glumness.

Poor Shard appeared to be afraid of ghosts, for he was hiding in the back of Harry's mind, very still, as if he were afraid that the girl would notice him and be... angry at him? Harry frowned. Shard really was funny sometimes.

*Down here!* came the serpent's voice from somewhere under Harry's feet. *Come into my secret chamber, child...*

"He wants me to come down there?" Harry glanced down.

"Don't!" wailed the mist-girl. "Oh, no, you mustn't go down there! That great rustling noise is the voice of death!"

Harry let go of the girl and patted her gently on her insubstantial arm. "The voice of death? Oh, no, that's just a snake. Don't worry - I'll be back in a little bit."

*Open?* breathed Shard in Snake inside Harry's mind. *Open?*

Harry looked down at the polished white floor and sighed. Marble. That was almost as hard as granite, wasn't it? This wasn't going to be pleasant. But if that was where the poor lonely snake was... Well, all right then! Harry pulled his handkerchief from his pocket and held it firmly against his nose. "Hang on tight, Tom! We are going through!" Harry focused all his magic downwards and stepped firmly through the floor.

It was pretty bad. The marble was frightfully dense, and Harry was gasping for breath as he emerged on the other side. To his surprise, he found himself inside a lovely torch-lit corridor that opened up into a vast underground chamber. This must be where the serpent lived! Harry wiped the blood quickly from his nose and glanced around.

There! Something vast and dark was stirring in the shadows, and a serpent of massive proportions slid into view. Its silver-green scales glittered beautifully in the torchlight.

*Snake!* Shard sounded very happy.

But Tom didn't seem nearly as pleased as Shard at the prospect of Harry meeting a new friend; he was making a terrible fuss in the pocket of Harry's robe, squirming and making the diary poke Harry hard.

*Hi!* called Harry in Snake, trying to ignore Tom's sulking. *I'm Harry, the one you spoke to in the corridors upstairs.*

The snake whipped around at the sound of his voice, and the massive head turned towards Harry.

*Over here!* Harry waved.

But at that moment, the diary in Harry's pocket did something very odd: It shook violently, tore itself out of his pocket, and fell to the floor with a thud. To Harry's amazement, a voice suddenly spoke in his ear: "Close your eyes, Harry! Close your eyes!" And a warm hand, a human hand, placed itself over Harry's eyes and shielded the snake from his view.

*Look at me!* The snake sounded a little offended. *Why are you not looking at me, child?*

But the unfamiliar human voice whispered in Harry's ear: "Don't look at the basilisk, Harry! For if you do, it will turn you to stone with a glance!" Harry had no idea who was speaking, and he squirmed away from the hand and turned his head around so he could see who his unexpected companion was.

He caught a brief glimpse of dark curls and a black robe, and something about the stranger seemed oddly familiar. "Excuse me, but who..." Harry's words were cut short by a great slithering noise that filled the chamber and echoed among the ancient walls.

Harry's unknown companion swore. "The basilisk is coming for us!" He shouted quickly in Snake: *Stay back from him, Serpent!*

*No. If you have brought him to me, I get to eat him.* The snake sounded rather moody.

*No! You can't hurt him!* The stranger's voice was shaking a little.

*You speak Snake, too?* Harry asked his new friend, breathlessly. He turned at looked more closely at the interesting stranger. But that was... that was Tom! It had to be; Harry recognized the beautiful shadowy form from the diary, although the boy by his side was real.

"Tom! I can actually see you!" Harry was so excited about this that he wanted to hug Tom right away, but Tom seemed rather preoccupied with the snake.

*The basilisk is not obeying me.* Tom's voice sounded frightened. *We need a weapon of some sort if you are going to get out of here alive. The basilisk is hungry, and its gaze is deadly. Don't look directly at it, Harry!*

Harry peeked quickly in the direction of the snake through lowered eyelashes, taking care not to look straight into its eyes. The vast body was slithering over the rough stone floor, coming closer...

Poor thing! It must be so tiresome to have such a sharp gaze that all beings turned to stone before you! Harry felt very bad for the poor snake. He had heard of certain races of mountain trolls who had a similar problem with their gaze, and they usually ended up petrifying each other, leaving nothing but vast circles of curiously shaped standing stones behind.

Harry cast some quick Night and Mist magic in the direction of the serpent's head, and a weird hiss echoed through the chamber.

*What happened? I can't see!* The snake's voice turned into a horrible shriek.

Harry stepped forward and spoke gently to his new friend. *Don't worry, Mr. Basilisk. I didn't hurt you, even if your eyes feel a little funny right now. You will find that everything is actually much better this way. You will be able to see again in a moment, when your eyes adjust, but I have dimmed your vision a bit, so it won't turn anyone to stone.*

The serpent's head moved wildly to and fro, its enormous golden eyes - which Harry could now admire without being accidentally petrified - searching frantically for something. *I will eat you up! I will eat... I will rip.. Tear...*

*Oh, are you hungry, then?* Harry reached out and petted the hard greenish scales gently. *That's not surprising, actually. It's got to be hard to find enough food when you are this size...*

*I will eat you!* insisted the serpent.

Harry had to laugh. *Oh, no, Mr. Basilisk, I'm not food. And neither is Tom, of course. But if you hang on a minute, I'll find you some sausages or something - the Slytherin boys always sneak some up to the common room with them after lunch. Ron always seems to get hungry in the late afternoon, and Crabbe and Goyle as well. Oh, but I do have an apple in my pocket.* Harry produced the apple and handed it to the poor snake. The apple looked ridiculously tiny compared to the vast green serpent. *It's not a lot for you to eat when you are this size, of course, but if we just shrink you down a little...There!*

The next moment, the huge shape looming above them was gone, and in its stead, a pretty footlong snake stared up at Harry with golden eyes. *What... How did you get so big?*

Harry laughed and picked up the snake. *I didn't get bigger; you just got a little smaller, Mr. Basilisk. Here, try the apple - it should be a lot more filling now.*

The serpent hesitated for a moment, then gulped down the apple and looked hungrily at Harry's arm. It was a good thing Harry had dimmed the Basilisk's vision, or he might have had a little stony patch on his forearm right now! Or maybe the petrifying gaze only worked if you looked back with your eyes?

Harry turned to Tom with a smile. "Come on, Tom! Let's go get him some sausages. He still seems hungry."

But Tom just stood there for a long moment, staring at Harry with his wide silver-grey eyes. How curious that Tom, who was usually made of nothing but words, now suddenly seemed to be at a loss for them!

Finally, Tom breathed: "Look at you, Harry. Just look at you... You are standing there, you e
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Theo tôi! * thì thầm con rắn lớn bên trong các bức tường. Harry có thể cảm nhận con rắn khuấy phía sau đá cổ xưa, và ông nhìn là bức tường. Đã làm con rắn nghĩa là cho Harry đi qua các bức tường của hành lang để đáp ứng anh ta? Ông sẽ tốt hơn giữ khăn tay của ông đã sẵn sàng cho rằng không thể tránh khỏi sự chảy máu mui, sau đó, kể từ khi những bức tường này đã được thực hiện từ đá rất dày sẽ khá dư dội để đi bộ qua. Những gì đã phía sau những bức tường đá của trường Hogwarts, dù sao? Khi Harry tập trung rất khó khăn, ông có thể tạo ra một số loại gurgling ướt âm thanh đó nghe giống như hệ thống ống nước. Harry nhăn mũi của mình một chút. Bên trong đường ống dẫn nước của trường là thực sự không phải là nơi đẹp nhất để đáp ứng một người bạn mới, nhưng nếu đó là nơi con rắn sống, ông yêu cầu ông chỉ phải brace mình, Giữ hơi thở của mình và sử dụng ma thuật chà một chút sau đó.Nhưng may mắn thay, con rắn đã không mong đợi Harry để thu thập dữ liệu vào đường ống dẫn nước Hogwarts. Thay vào đó, những tiếng nói serpentine chuyển nhanh chóng dọc theo hành lang cổ đại cho đến khi Harry thấy mình ở lối vào một phòng tắm ở tầng.* Ở đây! Theo tôi trong đây! * đến giọng nói của con rắn. Tiếng nói của ông là khá đáng yêu, giống như một cơn gió lớn gấp rút thông qua lá khô.Comingcoming, thì thầm Shard hào hứng. Harry đẩy mở cửa vào nhà vệ sinh, cố gắng để bỏ qua quyển nhật ký, mà poking anh ta khá mạnh trong hip bây giờ. Những gì đã xảy ra với Tom vào ngày hôm nay? Ông có vẻ bồn chồn terribly.Harry glanced tò mò xung quanh phòng tắm lớn. Ông có thể nhìn thấy cùng một lúc tại sao con rắn yêu căn phòng này, kể từ khi đá cẩm thạch trắng sương giá và lấp lánh các bạc vòi rất đẹp để xem xét. Và một số cũ vòi nặng đã được thậm chí hình như gleaming rắn! Nhưng đó là người bạn mới của ông?Một cái gì đó khuấy trong góc, và cho một thời điểm, Harry nghĩ rằng nó là con rắn."Mày là ai?" thì thầm một giọng nói nhỏ, và phác thảo sương mù của một cô gái fluttered đối với Harry. Cô đã như trong suốt như Nam tước đẫm máu, và Harry nhận ra rằng nó phải là một con ma. "Bạn đến thăm tôi?""Hello," nói Harry và cười lúc các cô gái ma. "Tôi là Harry. Tôi chỉ cố gắng để tìm thấy một con rắn lớn. Bạn đã thấy một xung quanh?"Các cô gái rõ ràng không phải là rất ngây thơ của con rắn, cho cô ấy bắt đầu sobbing nếu như trái tim của cô sẽ phá vỡ. Harry đổ xô qua cô ấy và cố gắng để cung cấp cho mình một cái ôm, nhưng cô ấy đã là gì, nhưng một đám mây lạnh trong cánh tay của mình. "Có, có," nói Harry soothingly. Ông đã cố gắng để cung cấp cho mình một số ma thuật cổ vũ của mình, và nó xuất hiện để làm việc một chút, cho các cô gái insubstantial mẫu ngay lập tức chuyển nhiều hơn một chút lấp lánh và bị mất một số của nó glumness màu xám.Nghèo Shard dường như là sợ ma, cho ông ẩn ở mặt sau của tâm trí của Harry, Tuy nhiên, rất là nếu anh ta đã sợ rằng cô gái sẽ nhận thấy anh ta và có... giận Anh? Harry cau mày. Shard thực sự là funny đôi khi.* Xuống đây! * đến giọng nói của con rắn từ một nơi nào đó dưới chân của Harry. * Đi vào phòng bí mật của tôi, đứa trẻ... *"Ông muốn tôi đi có?" Harry liếc nhìn xuống."Không!" thét gái sương mù. "Oh, không, bạn không nên đi xuống đó! Tiếng ồn rustling tuyệt vời đó là tiếng nói của cái chết!"Harry buông của cô gái và patted nó nhẹ nhàng vào tay insubstantial. "Tiếng nói của cái chết? Oh, không, đó là chỉ là một con rắn. Đừng lo lắng - tôi sẽ trở lại trong một chút."* Mở? * hít Shard trong con rắn bên trong tâm trí của Harry. * Mở? *Harry nhìn xuống lúc đánh bóng sàn nhà trắng và thở dài. Đá cẩm thạch. Đó là gần như cứng như đá granit, phải không? Điều này sẽ không được dễ chịu. Nhưng nếu đó là nơi cô đơn rắn nghèo là... Vâng, được rồi sau đó! Harry lấy khăn tay của mình từ túi của mình và giữ nó vững chắc đối với mũi của mình. "Bám chặt chẽ, Tom! Chúng tôi đang đi qua!" Harry tập trung tất cả các kỳ diệu của ông xuống và bước vững thông qua sàn.Nó đã khá xấu. Đá cẩm thạch người dày đặc, và Harry gasping cho hơi thở vì ông nổi lên trên mặt khác. Để bất ngờ của mình, ông cũng thấy mình bên trong một hành lang đáng yêu ngọn đuốc thắp sáng mở ra vào một buồng ngầm rộng lớn. Điều này phải là nơi con rắn sống! Harry lau máu một cách nhanh chóng từ mũi của mình và liếc nhìn xung quanh.Có! Một cái gì đó lớn và bóng tối khuấy trong bóng tối, và một con rắn của tỷ lệ lớn trượt vào xem. Các vảy màu xanh lá cây bạc glittered đẹp trong torchlight.* Con rắn! * Shard nghe rất hạnh phúc.Nhưng Tom đã không có vẻ gần như là vui mừng như Shard lúc khách hàng tiềm năng của Harry gặp một người bạn mới; ông đã làm cho một fuss khủng khiếp trong túi áo choàng của Harry, squirming và làm cho Nhật ký poke Harry cứng.* Hi! * gọi là Harry ở rắn, cố gắng để bỏ qua của Tom sulking. * Tôi là Harry, là một trong những bạn đã nói chuyện với ở hành lang upstairs.*Con rắn whipped xung quanh thành phố lúc những âm thanh của giọng nói của mình, và người đứng đầu lớn chuyển hướng tới Harry.* Trên đây! * Harry vẫy.Nhưng tại thời điểm đó, Nhật ký trong túi của Harry đã làm một cái gì đó rất lẻ: nó làm rung chuyển dữ dội, xé chính nó ra khỏi túi của mình, và rơi xuống sàn nhà với một té nghe cái bịch. Sự ngạc nhiên của Harry, một giọng nói đột nhiên nói vào tai của mình: "nhắm mắt của bạn, Harry! Nhắm mắt lại!" Và một bàn tay ấm áp, một bàn tay con người, đặt chính nó trên đôi mắt của Harry và hệ thống bơm xăng rắn từ quan điểm của ông.* Nhìn vào tôi! * con rắn nghe một chút xúc phạm. * Tại sao bạn không đang nhìn tôi, trẻ em không? *Nhưng tiếng nói của con người không quen thuộc thì thầm vào tai của Harry: "Đừng nhìn tại basilisk, Harry! Vì nếu bạn làm, nó sẽ chuyển bạn sang đá với một nháy mắt!" Harry đã không biết người đã nói chuyện, và ông squirmed ra khỏi bàn tay và quay đầu lại vì vậy ông có thể thấy người đồng hành của mình bất ngờ.Ông đánh bắt một cái nhìn ngắn của tối lọn tóc và một chiếc áo choàng màu đen, và một cái gì đó về những người lạ có vẻ kỳ quặc quen thuộc. "Xin lỗi, nhưng..." Harry từ bị cắt ngắn bởi một tiếng ồn lớn sự trơn đầy phòng và lặp lại trong các bức tường cổ xưa.Đồng hành không rõ của Harry đã thề. "Basilisk đến cho chúng tôi!" Ông hét lên nhanh chóng trong con rắn: * trú trở lại từ anh ta, con rắn! ** Số Nếu bạn đã đưa ông đến tôi, tôi có thể ăn him.* con rắn có vẻ khá thất thường.*No! You can't hurt him!* The stranger's voice was shaking a little.*You speak Snake, too?* Harry asked his new friend, breathlessly. He turned at looked more closely at the interesting stranger. But that was... that was Tom! It had to be; Harry recognized the beautiful shadowy form from the diary, although the boy by his side was real. "Tom! I can actually see you!" Harry was so excited about this that he wanted to hug Tom right away, but Tom seemed rather preoccupied with the snake.*The basilisk is not obeying me.* Tom's voice sounded frightened. *We need a weapon of some sort if you are going to get out of here alive. The basilisk is hungry, and its gaze is deadly. Don't look directly at it, Harry!*Harry peeked quickly in the direction of the snake through lowered eyelashes, taking care not to look straight into its eyes. The vast body was slithering over the rough stone floor, coming closer...Poor thing! It must be so tiresome to have such a sharp gaze that all beings turned to stone before you! Harry felt very bad for the poor snake. He had heard of certain races of mountain trolls who had a similar problem with their gaze, and they usually ended up petrifying each other, leaving nothing but vast circles of curiously shaped standing stones behind.Harry cast some quick Night and Mist magic in the direction of the serpent's head, and a weird hiss echoed through the chamber.*What happened? I can't see!* The snake's voice turned into a horrible shriek.Harry stepped forward and spoke gently to his new friend. *Don't worry, Mr. Basilisk. I didn't hurt you, even if your eyes feel a little funny right now. You will find that everything is actually much better this way. You will be able to see again in a moment, when your eyes adjust, but I have dimmed your vision a bit, so it won't turn anyone to stone.*The serpent's head moved wildly to and fro, its enormous golden eyes - which Harry could now admire without being accidentally petrified - searching frantically for something. *I will eat you up! I will eat... I will rip.. Tear...**Oh, are you hungry, then?* Harry reached out and petted the hard greenish scales gently. *That's not surprising, actually. It's got to be hard to find enough food when you are this size...**I will eat you!* insisted the serpent.Harry had to laugh. *Oh, no, Mr. Basilisk, I'm not food. And neither is Tom, of course. But if you hang on a minute, I'll find you some sausages or something - the Slytherin boys always sneak some up to the common room with them after lunch. Ron always seems to get hungry in the late afternoon, and Crabbe and Goyle as well. Oh, but I do have an apple in my pocket.* Harry produced the apple and handed it to the poor snake. The apple looked ridiculously tiny compared to the vast green serpent. *It's not a lot for you to eat when you are this size, of course, but if we just shrink you down a little...There!*The next moment, the huge shape looming above them was gone, and in its stead, a pretty footlong snake stared up at Harry with golden eyes. *What... How did you get so big?*Harry laughed and picked up the snake. *I didn't get bigger; you just got a little smaller, Mr. Basilisk. Here, try the apple - it should be a lot more filling now.*The serpent hesitated for a moment, then gulped down the apple and looked hungrily at Harry's arm. It was a good thing Harry had dimmed the Basilisk's vision, or he might have had a little stony patch on his forearm right now! Or maybe the petrifying gaze only worked if you looked back with your eyes?Harry turned to Tom with a smile. "Come on, Tom! Let's go get him some sausages. He still seems hungry."But Tom just stood there for a long moment, staring at Harry with his wide silver-grey eyes. How curious that Tom, who was usually made of nothing but words, now suddenly seemed to be at a loss for them!Finally, Tom breathed: "Look at you, Harry. Just look at you... You are standing there, you e
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Theo tôi! * Thì thầm con rắn lớn bên trong các bức tường. Harry có thể cảm nhận được con rắn khuấy phía sau cổ bằng đá, và ông nhìn hồ nghi vào bức tường. Có phải con rắn có ý nghĩa cho Harry đi qua bức tường của hành lang để gặp anh ấy? Ông muốn tốt hơn giữ chiếc khăn tay của mình đã sẵn sàng cho điều đó không thể tránh khỏi bị chảy máu cam, sau đó, kể từ khi các bức tường được làm từ đá rất dày mà sẽ được thay đớn để đi bộ qua. Điều gì đứng đằng sau các bức tường đá của trường Hogwarts, dù sao? Khi Harry tập trung rất khó khăn, ông có thể nhận ra một số loại âm thanh ríu rít ướt đó nghe như đường ống dẫn nước. Harry nhăn mũi của mình một chút. Các bên trong của hệ thống ống nước của nhà trường là thực sự không phải là nơi đẹp nhất để gặp một người bạn mới, nhưng nếu đó là nơi con rắn sống, anh cho rằng anh sẽ chỉ phải chuẩn bị tinh thần mình, giữ hơi thở của mình, và sử dụng một phép thuật chà chút sau đó. Tuy nhiên, may mắn thay, con rắn không mong đợi Harry để thu thập thông tin vào hệ thống ống nước Hogwarts. Thay vào đó, giọng nói serpentine chuyển nhanh dọc theo các hành lang xưa đến Harry thấy mình ở lối vào một phòng tắm ở tầng thứ hai. * Tại đây! Theo tôi đây! * Đến giọng nói của con rắn. Giọng anh khá đáng yêu, như một cơn gió ào ào rất lớn thông qua lá khô. Comingcoming, thì thầm Shard hào hứng. Harry đẩy cửa vào phòng tắm, cố gắng bỏ qua cuốn nhật ký, được chọc anh khá mạnh ở hông của bây giờ. Điều gì đã xảy ra với Tom ngày hôm nay? Anh có vẻ khủng khiếp không ngừng nghỉ. Harry liếc nhìn tò mò xung quanh phòng tắm lớn. Anh có thể thấy cùng một lúc tại sao con rắn yêu căn phòng này, kể từ đá cẩm thạch sương trắng và các vòi nước bạc lấp lánh khá đẹp để nhìn vào. Và một số các vòi cũ nặng thậm chí đã có hình dạng như con rắn lấp lánh! Nhưng đâu là người bạn mới của mình? Một cái gì đó khuấy động trong góc, và trong một khoảnh khắc, Harry nghĩ rằng nó là con rắn. "Bạn là ai?" thì thầm một tiếng nói nhỏ, và đề cương sương mù của một cô gái vùng vẫy về phía Harry. Cô ấy càng minh bạch càng Bloody Baron, và Harry nhận ra rằng cô ấy phải là một con ma. "Các bạn đã đến thăm tôi?" "Xin chào," Harry nói và mỉm cười với con ma nữ. "Tôi là Harry. Tôi chỉ cố gắng để tìm thấy một con rắn lớn. Bạn đã thấy ai xung quanh?" Cô gái dường như không phải là rất mê rắn, cho bà bắt đầu khóc nức nở như thể trái tim của cô sẽ phá vỡ. Harry vội chạy về phía mình và cố gắng để cho cô ấy một cái ôm, nhưng chẳng là gì cả nhưng một đám mây lạnh trong vòng tay của mình. "Có, có," Harry nói dịu dàng. Ông đã cố gắng để cung cấp cho mình một số phép thuật cổ vũ của mình, và nó xuất hiện để làm việc một chút, cho hình thức không cơ bản của cô gái ngay lập tức quay một chút lấp lánh hơn và bị mất một số glumness xám của nó. Shard nghèo dường như là sợ ma, vì ông trốn ở lại trong tâm trí của Harry, rất yên, như thể anh sợ rằng cô gái sẽ nhận thấy anh ta và được ... nổi giận với anh ta? Harry cau mày. Shard thực sự là buồn cười đôi khi. * Xuống đây * đến giọng nói của con rắn từ nơi nào đó dưới chân của Harry!. * Hãy đến vào căn phòng bí mật của tôi, con ... * "Ông muốn tôi đi xuống đó?" Harry liếc nhìn xuống. "Không!" rền rĩ sương mù-girl. "Oh, không, bạn phải không đi xuống đó! Đó là tiếng ồn xào xạc lớn là tiếng nói của cái chết!" Harry buông cô gái và vỗ nhẹ vào cánh tay cô không có thực. "? Giọng nói của cái chết Oh, không, đó chỉ là một con rắn Đừng lo lắng -. Tôi sẽ trở lại trong một chút." * * Thở mở Shard trong Snake bên trong tâm trí của Harry?. * Mở? * Harry nhìn xuống sàn nhà màu trắng được đánh bóng và thở dài. Marble. Đó là gần như là cứng như đá granite, phải không? Điều này sẽ không được dễ chịu. Nhưng nếu đó là nơi con rắn cô đơn nghèo là ... Vâng, được rồi! Harry kéo chiếc khăn tay từ túi của mình và giữ nó vững chắc chống lại mũi của mình. "Hàng chặt, Tom! Chúng tôi đang trải qua!" Harry tập trung tất cả các phép thuật của mình xuống và bước vững chắc thông qua sàn. Nó là khá xấu. Đá cẩm thạch là kinh khủng dày đặc, và Harry đã thở hổn hển khi anh xuất hiện ở phía bên kia. Trước sự ngạc nhiên của mình, anh thấy mình trong một hành lang ngọn đuốc thắp sáng đáng yêu mà mở ra vào một căn hầm ngầm rộng lớn. Đây phải là nơi con rắn sống! Harry lau máu nhanh chóng từ mũi của mình và liếc nhìn xung quanh. Có! Một cái gì đó rộng lớn và tối đã khuấy động trong bóng tối, và một con rắn khổng lồ của tỷ lệ trượt vào xem. Bạc xanh quy mô của nó lấp lánh rất đẹp tại đuốc. * Snake * Shard có vẻ rất hạnh phúc!. Nhưng Tom đã có vẻ gần như không hài lòng như Shard trước triển vọng của Harry họp một người bạn mới; ông đã làm ầm lên khủng khiếp trong túi áo choàng của Harry, loay hoay và làm nhật ký chọc Harry cứng. * Hi! * gọi là Harry trong Snake, cố gắng lờ đi hờn dỗi của Tom. * Tôi là Harry, một trong những bạn đã nói chuyện với trong hành lang trên lầu. * Con rắn quất xung quanh khi nghe giọng nói của anh, và người đứng đầu lớn quay về phía Harry. * Trên đây! * Harry vẫy tay. Nhưng tại thời điểm đó, nhật ký trong túi của Harry đã làm một cái gì đó rất kỳ lạ: Nó rung chuyển dữ dội, xé chính nó ra khỏi túi của mình, và rơi xuống sàn nhà với một tiếng uỵch. Trước sự ngạc nhiên của Harry, một giọng nói đột nhiên nói vào tai anh: "Nhắm mắt lại, Harry Nhắm mắt lại!" Và một bàn tay ấm áp, một bàn tay con người, đặt chính nó qua đôi mắt của Harry và che chắn cho con rắn từ quan điểm của ông. * Nhìn vào tôi! * Con rắn nghe có vẻ hơi bị xúc phạm. * Tại sao các bạn không nhìn tôi, con *? Nhưng giọng nói của con người xa lạ thì thầm vào tai Harry: "Đừng nhìn vào một loại rắn, Harry Vì nếu bạn làm, nó sẽ biến bạn thành đá với một cái nhìn!" Harry không hề biết người đang nói, và anh quằn quại đi từ bàn tay và quay đầu lại để anh có thể nhìn thấy những người bạn đồng hành bất ngờ của ông. Ông bắt gặp một cái nhìn ngắn gọn về những lọn tóc đen và một chiếc áo choàng màu đen, và một cái gì đó về những người lạ có vẻ kỳ quặc quen thuộc. "Xin lỗi, nhưng người ..." Những lời nói của Harry đã bị cắt ngắn bởi một tiếng trườn tuyệt vời mà lấp đầy ngăn và lặp lại giữa các bức tường cổ xưa. Chưa biết đồng hành của Harry thề. "Các basilisk là đến cho chúng ta!" Ông hét lên một cách nhanh chóng trong Snake: * Ở lại từ anh ấy, Serpent *! * Không. Nếu bạn đã đưa ông đến với tôi, tôi có thể ăn anh ta. * Con rắn có vẻ khá thất thường. * Không! Bạn không thể làm tổn thương anh! * Giọng nói của người lạ đang run rẩy một chút. * Bạn nói Snake, quá? * Harry hỏi người bạn mới của mình, không kịp thở. Anh quay vào nhìn gần hơn vào người lạ thú vị. Nhưng đó là ... đó là Tom! Nó phải được; Harry nhận ra các hình thức vong linh tuyệt đẹp từ các nhật ký, mặc dù cậu bé bên cạnh anh là thật. "Tom! Tôi thực sự có thể nhìn thấy bạn!" Harry rất vui mừng về điều này mà anh muốn ôm Tom ngay lập tức, nhưng Tom có vẻ khá bận rộn với con rắn. * Các basilisk không vâng lời tôi. * Giọng của Tom có vẻ sợ hãi. * Chúng tôi cần một vũ khí của một số loại nếu bạn đang đi để có được ra khỏi đây sống. Các basilisk là đói, và cái nhìn của nó là chết người. Đừng nhìn thẳng vào nó, Harry *! Harry liếc nhìn một cách nhanh chóng theo hướng của con rắn thông qua lông mi hạ xuống, cẩn thận không nhìn thẳng vào mắt của nó. Cơ thể rộng lớn được trườn trên sàn nhà bằng đá thô, đến gần hơn ... Tội nghiệp! Nó phải như thế mệt mỏi để có một ánh mắt sắc bén như vậy mà tất cả chúng biến thành đá trước khi bạn! Harry cảm thấy rất xấu cho con rắn nghèo. Ông đã nghe nói về chủng tộc nhất định troll núi người đã có một vấn đề tương tự với cái nhìn của họ, và họ thường kết thúc hóa đá nhau, để lại gì ngoài vòng tròn rộng lớn của đá đứng hình một cách tò mò phía sau. Harry quăng nhiều đêm nhanh chóng và Mist ma thuật theo hướng đầu của con rắn, và một tiếng rít kỳ lạ vang vọng khắp căn phòng. * Điều gì đã xảy ra? Tôi không thể nhìn thấy! * Giọng nói của con rắn biến thành một tiếng thét khủng khiếp. Harry bước về phía trước và nói nhẹ nhàng để bạn mới của mình. * Đừng lo lắng, ông Basilisk. Tôi đã không làm tổn thương bạn, ngay cả khi mắt bạn cảm thấy một chút buồn cười ngay bây giờ. Bạn sẽ thấy rằng mọi thứ thực sự tốt hơn nhiều theo cách này. Bạn sẽ có thể nhìn thấy trở lại trong một khoảnh khắc, khi đôi mắt của bạn điều chỉnh, nhưng tôi đã làm mờ tầm nhìn của bạn một chút, do đó nó sẽ không bật bất cứ ai để đá *. Đầu của con rắn di chuyển dữ dội tới lui, mắt vàng to lớn của nó - mà Harry bây giờ có thể chiêm ngưỡng mà không bị vô tình hóa đá - điên cuồng tìm kiếm một cái gì đó. * Tôi sẽ ăn bạn lên! Tôi sẽ ăn ... Tôi sẽ rip .. Tear ... * * Oh, em có đói, sau đó? * Harry đưa tay ra và vuốt ve vẩy xanh cứng nhẹ nhàng. * Đó là không đáng ngạc nhiên, trên thực tế. Đó là nhận được khó khăn để tìm đủ thức ăn khi bạn là kích thước này ... * * Tôi sẽ ăn bạn! * Khẳng định con rắn. Harry đã phải cười. * Oh, không, ông Basilisk, tôi không phải là thực phẩm. Và không phải là Tom, tất nhiên. Nhưng nếu bạn treo trên một phút, tôi sẽ tìm cho bạn một số xúc xích hoặc một cái gì đó - các chàng trai Slytherin luôn lẻn một số lên đến phòng sinh hoạt chung với họ sau khi ăn trưa. Ron dường như luôn luôn bị đói vào buổi chiều muộn, và Crabbe và Goyle là tốt. Oh, nhưng tôi có một quả táo trong túi của tôi. * Harry sản xuất táo và đưa nó cho con rắn nghèo. Quả táo trông lố bịch nhỏ bé so với con rắn xanh rộng lớn. * Nó không phải rất nhiều cho bạn để ăn khi bạn là kích thước này, tất nhiên, nhưng nếu chúng ta chỉ thu nhỏ bạn xuống một chút ... * Có! Chỉ một lúc sau, hình dạng rất lớn hiện ra lờ mờ ở trên chúng đã biến mất, và thay nó , một con rắn khá footlong nhìn chằm chằm Harry với đôi mắt vàng. * Điều gì ... Làm thế nào mà bạn nhận được quá lớn? * Harry cười và cầm con rắn lên. * Tôi đã không nhận được lớn hơn; bạn chỉ cần có một chút nhỏ hơn, ông Basilisk. Ở đây, hãy thử táo -. Nó phải điền nhiều hơn bây giờ * Con rắn do dự một lúc, sau đó nuốt xuống quả táo và nhìn một cách thèm khát vào cánh tay của Harry. Đó là một điều tốt Harry đã mờ đi tầm nhìn của Basilisk, hoặc anh ta có thể đã có một ít bản vá đá trên cánh tay của mình ngay bây giờ! Hoặc có thể là ánh mắt hóa đá chỉ làm việc nếu bạn nhìn lại với đôi mắt của bạn? Harry quay sang Tom với một nụ cười. "Thôi nào, Tom! Chúng ta đi được anh một xúc xích. Anh vẫn có vẻ đói." Nhưng Tom chỉ đứng đó một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào Harry với đôi mắt màu xám bạc rộng. Làm thế nào tò mò rằng Tom, người thường được làm bằng gì, nhưng lời nói, bây giờ đột nhiên dường như là một mất mát cho họ Cuối cùng, Tom thở:. "Hãy nhìn vào bạn, Harry Chỉ cần nhìn vào bạn ... Bạn đang đứng ở đó, bạn e





























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: